Chương 24
2024-09-09 12:17:59
Anh và cô mặt đối mặt, làn gió thu quấn lấy hai người rồi lại lướt đi.
Hương thơm dìu dịu của hoa dành dành lặng lẽ lan tỏa trong không khí, cùng với đó là mùi thuốc lá hương bạc hà mát lạnh quấn quít quanh người.
Thẩm Ngôn Lễ không hề có động thái sẽ đến gần, có điều câu nói vừa rồi…
Không biết anh đang nói đến chiếc áo khoác... Hay là đang nói với Thịnh Tường ngay trước mắt anh.
Thẩm Ngôn Lễ phối hợp khom lưng, ánh mắt anh khóa chặt lấy cô và cả hơi thở ấm áp tiến đến gần.
Mái tóc bồng bềnh và làn hương thanh mát chỉ thuộc về chàng trai trẻ tựa như nhánh dây leo dùng để múc nước, nó bám ở khắp mọi nơi rồi xộc thẳng vào khoang mũi.
Rõ ràng đang là đêm gió lạnh nhưng không hiểu sao Thịnh Tường lại cảm giác nửa bên mặt mình như muốn rã rượi.
Cô lấy lại tinh thần, buông gấu áo khoác đang nắm chặt trong tay ra và lùi liên tiếp về sau hai bước.
Khoảng cách đột nhiên giãn ra, cơn gió nhân cơ hội thổi cuốn phiến lá chen vào giữa hai người.
Thẩm Ngôn Lễ xách chiếc áo khoác màu đen bằng một tay, tiện thể vung áo ra sau lưng khoác lên vai, sau đó anh nhìn cô nàng đang nhanh chân né tránh.
“Trả cái áo thôi mà.” Anh ung dung đứng ở ven đường sân bóng, cất tiếng hỏi cô rằng: “Tôi đáng sợ đến thế ư?”
Đúng là chỉ trả cái áo thôi.
Nhưng làm gì có ai đi nói như thế?
Đôi má của cô vẫn trắng nõn nà, song vành tai đã đỏ bừng hệt như áng mây bừng cháy rợp trời trong màn đêm.
Tất cả là vì câu trêu ghẹo của anh.
“Dù sao tôi cũng trả áo khoác cho cậu rồi…”
Thịnh Tường nhanh chóng ngước mắt liếc anh một cái, ngay sau đó cô đưa mắt nhìn nơi khác rồi quay người bỏ chạy, tuy bóng lưng cô thon thả nhưng vẫn thấp thoáng vẻ hoảng loạn.
Cô nàng chạy được vài bước thì rẽ vào cửa hàng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Trong bóng đêm tĩnh lặng chỉ còn lại ô cửa sổ bên cạnh đang toả ra hơi ấm.
Thịnh Tường vừa bước vào cửa cũng không dám ngoái đầu lại.
Cô đi thẳng vào trong tiệm mấy bước mới giơ đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm vào hai gò má của mình.
Đương lúc thất thần, chân cô hơi cử động và bất cẩn đá trúng món đồ đặt dưới đất cái “cốp”… Phát ra tiếng va chạm đinh tai.
Tiếng động vang lên đột ngột rõ ràng như sấm nổ bên tai, đồng thời cũng cắt ngang dòng suy nghĩ của Thịnh Tường.
Cảm giác mù mịt lại dâng lên, khiến cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Bóng dáng cao lớn ấy vẫn đứng ở ngoài sân bóng.
Ngay khi Thịnh Tường nhìn sang nơi đó, vừa đúng lúc anh cất bước rời đi, chẳng mấy chốc đã khuất bóng.
…
Trước cửa tiệm có tạp âm như tiếng va chạm, làm cho Lê Nghệ nghiêng mắt nhìn xem có chuyện gì.
Ban đầu bà ấy ra ngoài gom nụ hoa khô vào, nghe thấy tiếng động nên ngoái người về phía tiệm hô lên: “A Tường sao thế con, trong tiệm xảy ra chuyện gì hả?”
Vài giây sau, Thịnh Tường lên tiếng đáp lại, cô bước qua ngưỡng cửa, đầu hơi cúi: “À, không có gì đâu mẹ.”
“Thế hả, mẹ nghe có tiếng động, cứ tưởng trong tiệm xảy ra chuyện gì.”
Lê Nghệ gom từng chuỗi nụ hoa khô phơi trên mái hiên trong hành lang xuống rồi xếp chồng chúng trong giỏ trúc.
Những nụ hoa tường vi này đều được mang tới từ thị trấn nhỏ, sau khi phơi khô dưới nắng vài tuần, lúc này nụ hoa khô đã toả hương thơm ngát thoang thoảng. Bà ấy bọc chúng lại bằng vải xô rồi bỏ vào hà bao, độn chiếc túi thành một nhúm nhỏ căng phồng, trông tinh xảo nhưng cũng không kém phần xinh xắn.
Lớp thêu bên ngoài hà bao là do Lê Nghệ tự tay thêu, từng chiếc sẽ có kiểu dáng khác nhau.
Hà bao này là một trong những sản phẩm thêu được bày bán trên kệ hàng trong tiệm.
Bây giờ Lê Nghệ hay sáng tạo một vài món đồ chơi mới, đôi lúc bà ấy còn bận rộn hơn cả hai anh em họ đang đi học.
Thật ra cũng không có lý do gì khác, chủ yếu là vì cửa hàng vừa mới khai trương nhưng lại buôn bán tốt hơn dự liệu.
Ngoài khách hàng do Ninh Viễn Tuyết và Thịnh Tường tự giới thiệu đến, thì những món đồ thêu nhỏ nhắn và độc đáo cũng rất được các bạn nữ ưa chuộng, giá cả phải chăng, khách hàng chủ yếu của tiệm hầu hết là sinh viên nên giá không mắc lắm.
Trước đó có cặp đôi đến đặt riêng một cặp hà bao thêu hình uyên ương.
Về sau có lẽ mọi người truyền tai cho nhau, nên qua một thời gian tài khoản WeChat chính thức của tiệm đã tràn ngập các tin nhắn tương tự, khách hàng đều yêu cầu đặt sản phẩm thiết kế riêng.
Thịnh Tường đang lặng lẽ ngắm Lê Nghệ gom nụ hoa, chốc lát sau điện thoại chợt rung “ù ù”.
Cô cụp mắt nhìn, bấm mở đoạn tin nhắn…
“Xin chào bạn Thịnh, mừng bạn gia nhập [câu lạc bộ leo núi], chặng đường phía trước đã mở ra với bạn, chúng ta hãy nắm tay nhau và cùng leo-núi nhé! Chinh phục những ngọn núi đẹp nhất, cao nhất chính là mục tiêu và là điểm khởi đầu chúng ta! Để biết thêm thông tin chi tiết, bạn vui lòng liên hệ với chúng tôi theo số điện thoại này trên thanh tìm kiếm WeChat ID, sau đó tôi thêm bạn vào nhóm nha~~~
… Tin nhắn được gửi từ một trợ lý nhỏ nhoi của câu lạc bộ leo núi nhưng không thích leo núi.]
Thịnh Tường đọc lướt qua, cô không khỏi nhoẻn miệng cười vì đoạn tin nhắn hài hước này.
Lê Nghệ đứng gần đó, thấy cô con gái nhà mình cười, bà ấy vẫn tiếp tục công việc trong tay, cũng không ngẩng đầu đã hỏi cô: “Có chuyện gì mà con vui thế?”
“Câu lạc bộ con muốn vào đã gửi thông báo giao nhập.” Thịnh Tường tắt điện thoại, rời mắt khỏi màn hình di động: “Thật ra nhà trường cho phép mỗi sinh viên gia nhập ba câu lạc bộ, con nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên tham gia hai câu lạc bộ mẹ ạ.”
Nhưng cô sợ tham gia nhiều sẽ không có thời gian đến phụ giúp tiệm thêu.
Lê Nghệ: “Hai câu lạc bộ nào vậy con? Đều vào được chứ?”
Thịnh Tường gật đầu: “Dạ, đều qua cả ạ, thứ nhất là câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu, thứ hai là câu lạc bộ leo núi.”
Cô vừa dứt lời, cửa phòng Ninh Viễn Tuyết ở bên phải bị đẩy ra vang tiếng “cót két”.
Anh ấy chầm chậm đi qua, đưa mắt nhìn Thịnh Tường: “Câu lạc bộ leo núi hả?”
“Đúng vậy.” Thịnh Tường vẫy tay với Ninh Viễn Tuyết: “Anh, anh lại đây ngồi nè.”
“Nhắc mới nhớ em còn chưa hỏi anh đâu đấy, hồi năm nhất anh đăng ký vào câu lạc bộ nào?”
Ninh Viễn Tuyết được mời chào sang chỗ cô ngồi, thân hình cao lớn của anh ấy làm ổ trong chiếc ghế gỗ nhỏ bé nhưng không hề bị lạc lõng chút nào.
“Anh không đăng ký.” Anh ấy chậm rãi nói: “Tự dưng đang đi đường thì có người kéo anh, thế là theo họ luôn.”
Ninh Viễn Tuyết nói thật, lúc câu lạc bộ đến mời chào, anh ấy đi ngang qua đường Ngô Đồng rồi cứ thế bị người ta kéo lại giới thiệu nhiệt tình.
Anh ấy tưởng nhà trường có quy định về điểm hoạt động ngoại khoá nên cũng thuận theo người ta luôn.
Thịnh Tường: “Vậy người kéo anh đến từ của câu lạc bộ nào?”
Ninh Viễn Tuyết: “Câu lạc bộ thiên văn.”
Thịnh Tường: ...
Cô nhìn dáng vẻ thờ ơ của anh ấy, ai không biết lại nghĩ đó là một câu lạc bộ nhỏ không có gì đáng chú ý.
“Đó không phải là câu lạc bộ mà người người tranh giành để được vào à.” Thịnh Tường bật cười: “Anh thì hay rồi, là bị kéo tham gia cơ đấy.”
Cô vừa nói vừa vuốt ve nụ hoa tường vi trong lòng bàn tay: “Mà cũng trùng hợp, em nhớ câu lạc bộ thiên văn ở đối diện câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu.”
Ninh Viễn Tuyết đáp “ừ”, song anh ấy lại nhắc tới chuyện khác: “Nhưng em xác định muốn tham gia câu lạc bộ leo núi sao?”
Thịnh Tường ngước mắt, khó hiểu hỏi: “… Là sao?”
Thật ra cũng không có gì.
Thì cũng giống như câu lạc bộ thiên văn, anh ấy thích dành thời gian cuối tuần chạy khắp nơi và tham gia các hoạt động gắn kết tập thể, hồi trước Ninh Viễn Tuyết cũng vất vả lắm mới quen được. Khi lên năm hai đại học, trở thành một đàn anh, nhiều khi anh ấy cũng làm việc tùy hứng, học kỳ này anh ấy cúp tiết vài lần đã là chuyện đương nhiên.
Dù sao đối với các câu lạc bộ thì “nguồn máu tươi” tuôn ồ ạt vẫn luôn dựa đàn em năm nhất để bổ sung và chi phối.
…
Sau này, Thịnh Tường mới hiểu thấu ý nghĩa đằng sau sự im lặng cuối cùng của Ninh Viễn Tuyết.
Ngày hoạt động của câu lạc bộ không cố định, cô theo sát lịch của câu lạc bộ suốt một tuần nên đến toà nhà nghệ thuật cũng không được mấy lần.
Trong lúc cô đang bận đo số đo ba vòng cho sườn xám trên giá ở câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu, câu lạc bộ leo núi đã nhiệt tình gửi tin nhắn mấy lần.
Trái ngược với số ít thành viên khác, trợ lý và chủ nhiệm câu lạc bộ rõ ràng đã quá thân thiết, cứ mở miệng là cục cưng ơi, bé yêu ơi, sẵn tiện hẹn trước thời gian, đến lúc thì bảo mọi người trong nhóm WeChat thảo luận xem lần sau sẽ leo ngọn núi nào.
Điện thoại rung “ù ù” không ngớt, khiến Lâm Đình và một thành viên khác đổ dồn ánh mắt sang đây.
“Ai vậy, gửi tin nhắn tích cực thế?” Lâm Đình sáp đến gần, rõ ràng cô ấy đang trêu cô.
“Tớ tham gia thêm một câu lạc bộ nữa, là câu lạc bộ leo núi, bây giờ họ đang hỏi thành viên trong nhóm sẽ đi đâu.”
Ngoài ra trong nhóm còn đề xuất rất nhiều lựa chọn, cái gì mà ngắm núi Thương Sơn, Thịnh Tường nhập dòng chữ [Tôi sao cũng được] vào nhóm, bấy giờ cô mới ấn thoát khung chat.
“À à, đúng ha.” Lâm Đình nghe vậy, cô ấy vẫn tiếp tục công việc trong tay mình: “Bây giờ các câu lạc bộ lớn sắp kết thúc thời gian tuyển thành viên, sau đó chắc chắn phải tổ chức một buổi team building, chào mừng thành viên mới gì đó.”
“Câu lạc bộ tụi mình thì khi nào?” Thịnh Tường hỏi vậy chứ thật ra cũng cô cũng lo bị trùng ngày.
Lâm Đình lắc đầu: “Câu lạc bộ của bọn mình chắc phải đợi đến giữa kỳ hay cuối kỳ rồi, không phải trước đó có nói với cậu chủ nhiệm câu lạc bộ tụi mình cực kỳ lười à, còn câu lạc bộ thiên văn ở đối diện đã chốt thời gian và địa điểm từ lâu rồi, họ định đi Thương Sơn ở thành phố bên cạnh.”
Ngừng một lát, giọng điệu của cô ấy còn mang theo chút hâm mộ: “Nghe đâu bên đó khảo sát thời gian và địa điểm rất lâu, buổi tối còn tính ngủ lại để ngắm sao, toàn bộ chi phí của chuyến đi do hội sinh viên chi cấp tiền đó.”
“Thương Sơn?” Thịnh Tường nghe vậy thì dừng tay: “Hình như lựa chọn dự bị của câu lạc bộ leo núi cũng là ở đây.”
“Tớ theo dõi sát sao mà.” Lâm Đình vừa nói vừa lắc ngón tay: “Nếu đài thiên văn của Đại học Hàng không vũ trụ đã quan sát hiện tượng ban đêm, câu lạc bộ thiên văn đi đâu thì chắc chắn các câu lạc bộ khác cũng đi theo.”
Ngoài những hoạt động như thế này, hàng năm các câu lạc bộ lớn còn có những sự kiện team building giao lưu hữu nghị với nhau, mọi người hẹn nhau ra ngoài tham gia hoạt động gắn kết tập thể là chuyện thường xuyên.
Bằng cách này, sinh viên đến từ các học viện khác cũng có cơ hội giao lưu và gặp gỡ lẫn nhau, tạo thành một mạng lưới mối quan hệ thân thiết.
Vừa nghĩ tới đây, Lâm Đình thở dài: “Người ta thì có giao lưu hữu nghị, rồi team building gì đó, còn bên mình có chủ nhiệm câu lạc bộ thế này chắc tâm tớ tĩnh lặng như nước mất.”
Thịnh Tường an ủi cô ấy qua loa rồi tiếp tục miệt mài với nhiệm vụ đo sườn xám.
Thẩm Ngôn Lễ và Diệp Kinh Hàn đi lên từ khúc ngoặt chỗ cầu thang, ngang qua hành lang, anh đưa mắt nhìn cửa sổ trong suốt bên cạnh.
Chỉ một cái liếc mắt, ánh mắt anh bắt gặp bóng hình của cô gái ấy.
Thịnh Tường đang nghiêng mặt với hai người họ, cổ tay hơi nâng, tay áo tuột xuống theo quán tính, để lộ một đoạn da trắng nõn nà.
Cô hơi mím môi, dáng vẻ hết sức chuyên tâm.
Khi dạo quanh trong phòng, Thịnh Tường đứng bên cạnh chiếc giá gỗ cũ kỹ như thể cô vừa bước ra từ bộ sườn xám vậy.
Bước chân Thẩm Ngôn Lễ hơi khựng lại, anh ngước mắt nhìn lên trên.
Trên tấm biển trước cửa dán dòng chữ to đùng... [Câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu].
Hương thơm dìu dịu của hoa dành dành lặng lẽ lan tỏa trong không khí, cùng với đó là mùi thuốc lá hương bạc hà mát lạnh quấn quít quanh người.
Thẩm Ngôn Lễ không hề có động thái sẽ đến gần, có điều câu nói vừa rồi…
Không biết anh đang nói đến chiếc áo khoác... Hay là đang nói với Thịnh Tường ngay trước mắt anh.
Thẩm Ngôn Lễ phối hợp khom lưng, ánh mắt anh khóa chặt lấy cô và cả hơi thở ấm áp tiến đến gần.
Mái tóc bồng bềnh và làn hương thanh mát chỉ thuộc về chàng trai trẻ tựa như nhánh dây leo dùng để múc nước, nó bám ở khắp mọi nơi rồi xộc thẳng vào khoang mũi.
Rõ ràng đang là đêm gió lạnh nhưng không hiểu sao Thịnh Tường lại cảm giác nửa bên mặt mình như muốn rã rượi.
Cô lấy lại tinh thần, buông gấu áo khoác đang nắm chặt trong tay ra và lùi liên tiếp về sau hai bước.
Khoảng cách đột nhiên giãn ra, cơn gió nhân cơ hội thổi cuốn phiến lá chen vào giữa hai người.
Thẩm Ngôn Lễ xách chiếc áo khoác màu đen bằng một tay, tiện thể vung áo ra sau lưng khoác lên vai, sau đó anh nhìn cô nàng đang nhanh chân né tránh.
“Trả cái áo thôi mà.” Anh ung dung đứng ở ven đường sân bóng, cất tiếng hỏi cô rằng: “Tôi đáng sợ đến thế ư?”
Đúng là chỉ trả cái áo thôi.
Nhưng làm gì có ai đi nói như thế?
Đôi má của cô vẫn trắng nõn nà, song vành tai đã đỏ bừng hệt như áng mây bừng cháy rợp trời trong màn đêm.
Tất cả là vì câu trêu ghẹo của anh.
“Dù sao tôi cũng trả áo khoác cho cậu rồi…”
Thịnh Tường nhanh chóng ngước mắt liếc anh một cái, ngay sau đó cô đưa mắt nhìn nơi khác rồi quay người bỏ chạy, tuy bóng lưng cô thon thả nhưng vẫn thấp thoáng vẻ hoảng loạn.
Cô nàng chạy được vài bước thì rẽ vào cửa hàng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Trong bóng đêm tĩnh lặng chỉ còn lại ô cửa sổ bên cạnh đang toả ra hơi ấm.
Thịnh Tường vừa bước vào cửa cũng không dám ngoái đầu lại.
Cô đi thẳng vào trong tiệm mấy bước mới giơ đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm vào hai gò má của mình.
Đương lúc thất thần, chân cô hơi cử động và bất cẩn đá trúng món đồ đặt dưới đất cái “cốp”… Phát ra tiếng va chạm đinh tai.
Tiếng động vang lên đột ngột rõ ràng như sấm nổ bên tai, đồng thời cũng cắt ngang dòng suy nghĩ của Thịnh Tường.
Cảm giác mù mịt lại dâng lên, khiến cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Bóng dáng cao lớn ấy vẫn đứng ở ngoài sân bóng.
Ngay khi Thịnh Tường nhìn sang nơi đó, vừa đúng lúc anh cất bước rời đi, chẳng mấy chốc đã khuất bóng.
…
Trước cửa tiệm có tạp âm như tiếng va chạm, làm cho Lê Nghệ nghiêng mắt nhìn xem có chuyện gì.
Ban đầu bà ấy ra ngoài gom nụ hoa khô vào, nghe thấy tiếng động nên ngoái người về phía tiệm hô lên: “A Tường sao thế con, trong tiệm xảy ra chuyện gì hả?”
Vài giây sau, Thịnh Tường lên tiếng đáp lại, cô bước qua ngưỡng cửa, đầu hơi cúi: “À, không có gì đâu mẹ.”
“Thế hả, mẹ nghe có tiếng động, cứ tưởng trong tiệm xảy ra chuyện gì.”
Lê Nghệ gom từng chuỗi nụ hoa khô phơi trên mái hiên trong hành lang xuống rồi xếp chồng chúng trong giỏ trúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những nụ hoa tường vi này đều được mang tới từ thị trấn nhỏ, sau khi phơi khô dưới nắng vài tuần, lúc này nụ hoa khô đã toả hương thơm ngát thoang thoảng. Bà ấy bọc chúng lại bằng vải xô rồi bỏ vào hà bao, độn chiếc túi thành một nhúm nhỏ căng phồng, trông tinh xảo nhưng cũng không kém phần xinh xắn.
Lớp thêu bên ngoài hà bao là do Lê Nghệ tự tay thêu, từng chiếc sẽ có kiểu dáng khác nhau.
Hà bao này là một trong những sản phẩm thêu được bày bán trên kệ hàng trong tiệm.
Bây giờ Lê Nghệ hay sáng tạo một vài món đồ chơi mới, đôi lúc bà ấy còn bận rộn hơn cả hai anh em họ đang đi học.
Thật ra cũng không có lý do gì khác, chủ yếu là vì cửa hàng vừa mới khai trương nhưng lại buôn bán tốt hơn dự liệu.
Ngoài khách hàng do Ninh Viễn Tuyết và Thịnh Tường tự giới thiệu đến, thì những món đồ thêu nhỏ nhắn và độc đáo cũng rất được các bạn nữ ưa chuộng, giá cả phải chăng, khách hàng chủ yếu của tiệm hầu hết là sinh viên nên giá không mắc lắm.
Trước đó có cặp đôi đến đặt riêng một cặp hà bao thêu hình uyên ương.
Về sau có lẽ mọi người truyền tai cho nhau, nên qua một thời gian tài khoản WeChat chính thức của tiệm đã tràn ngập các tin nhắn tương tự, khách hàng đều yêu cầu đặt sản phẩm thiết kế riêng.
Thịnh Tường đang lặng lẽ ngắm Lê Nghệ gom nụ hoa, chốc lát sau điện thoại chợt rung “ù ù”.
Cô cụp mắt nhìn, bấm mở đoạn tin nhắn…
“Xin chào bạn Thịnh, mừng bạn gia nhập [câu lạc bộ leo núi], chặng đường phía trước đã mở ra với bạn, chúng ta hãy nắm tay nhau và cùng leo-núi nhé! Chinh phục những ngọn núi đẹp nhất, cao nhất chính là mục tiêu và là điểm khởi đầu chúng ta! Để biết thêm thông tin chi tiết, bạn vui lòng liên hệ với chúng tôi theo số điện thoại này trên thanh tìm kiếm WeChat ID, sau đó tôi thêm bạn vào nhóm nha~~~
… Tin nhắn được gửi từ một trợ lý nhỏ nhoi của câu lạc bộ leo núi nhưng không thích leo núi.]
Thịnh Tường đọc lướt qua, cô không khỏi nhoẻn miệng cười vì đoạn tin nhắn hài hước này.
Lê Nghệ đứng gần đó, thấy cô con gái nhà mình cười, bà ấy vẫn tiếp tục công việc trong tay, cũng không ngẩng đầu đã hỏi cô: “Có chuyện gì mà con vui thế?”
“Câu lạc bộ con muốn vào đã gửi thông báo giao nhập.” Thịnh Tường tắt điện thoại, rời mắt khỏi màn hình di động: “Thật ra nhà trường cho phép mỗi sinh viên gia nhập ba câu lạc bộ, con nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên tham gia hai câu lạc bộ mẹ ạ.”
Nhưng cô sợ tham gia nhiều sẽ không có thời gian đến phụ giúp tiệm thêu.
Lê Nghệ: “Hai câu lạc bộ nào vậy con? Đều vào được chứ?”
Thịnh Tường gật đầu: “Dạ, đều qua cả ạ, thứ nhất là câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu, thứ hai là câu lạc bộ leo núi.”
Cô vừa dứt lời, cửa phòng Ninh Viễn Tuyết ở bên phải bị đẩy ra vang tiếng “cót két”.
Anh ấy chầm chậm đi qua, đưa mắt nhìn Thịnh Tường: “Câu lạc bộ leo núi hả?”
“Đúng vậy.” Thịnh Tường vẫy tay với Ninh Viễn Tuyết: “Anh, anh lại đây ngồi nè.”
“Nhắc mới nhớ em còn chưa hỏi anh đâu đấy, hồi năm nhất anh đăng ký vào câu lạc bộ nào?”
Ninh Viễn Tuyết được mời chào sang chỗ cô ngồi, thân hình cao lớn của anh ấy làm ổ trong chiếc ghế gỗ nhỏ bé nhưng không hề bị lạc lõng chút nào.
“Anh không đăng ký.” Anh ấy chậm rãi nói: “Tự dưng đang đi đường thì có người kéo anh, thế là theo họ luôn.”
Ninh Viễn Tuyết nói thật, lúc câu lạc bộ đến mời chào, anh ấy đi ngang qua đường Ngô Đồng rồi cứ thế bị người ta kéo lại giới thiệu nhiệt tình.
Anh ấy tưởng nhà trường có quy định về điểm hoạt động ngoại khoá nên cũng thuận theo người ta luôn.
Thịnh Tường: “Vậy người kéo anh đến từ của câu lạc bộ nào?”
Ninh Viễn Tuyết: “Câu lạc bộ thiên văn.”
Thịnh Tường: ...
Cô nhìn dáng vẻ thờ ơ của anh ấy, ai không biết lại nghĩ đó là một câu lạc bộ nhỏ không có gì đáng chú ý.
“Đó không phải là câu lạc bộ mà người người tranh giành để được vào à.” Thịnh Tường bật cười: “Anh thì hay rồi, là bị kéo tham gia cơ đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vừa nói vừa vuốt ve nụ hoa tường vi trong lòng bàn tay: “Mà cũng trùng hợp, em nhớ câu lạc bộ thiên văn ở đối diện câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu.”
Ninh Viễn Tuyết đáp “ừ”, song anh ấy lại nhắc tới chuyện khác: “Nhưng em xác định muốn tham gia câu lạc bộ leo núi sao?”
Thịnh Tường ngước mắt, khó hiểu hỏi: “… Là sao?”
Thật ra cũng không có gì.
Thì cũng giống như câu lạc bộ thiên văn, anh ấy thích dành thời gian cuối tuần chạy khắp nơi và tham gia các hoạt động gắn kết tập thể, hồi trước Ninh Viễn Tuyết cũng vất vả lắm mới quen được. Khi lên năm hai đại học, trở thành một đàn anh, nhiều khi anh ấy cũng làm việc tùy hứng, học kỳ này anh ấy cúp tiết vài lần đã là chuyện đương nhiên.
Dù sao đối với các câu lạc bộ thì “nguồn máu tươi” tuôn ồ ạt vẫn luôn dựa đàn em năm nhất để bổ sung và chi phối.
…
Sau này, Thịnh Tường mới hiểu thấu ý nghĩa đằng sau sự im lặng cuối cùng của Ninh Viễn Tuyết.
Ngày hoạt động của câu lạc bộ không cố định, cô theo sát lịch của câu lạc bộ suốt một tuần nên đến toà nhà nghệ thuật cũng không được mấy lần.
Trong lúc cô đang bận đo số đo ba vòng cho sườn xám trên giá ở câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu, câu lạc bộ leo núi đã nhiệt tình gửi tin nhắn mấy lần.
Trái ngược với số ít thành viên khác, trợ lý và chủ nhiệm câu lạc bộ rõ ràng đã quá thân thiết, cứ mở miệng là cục cưng ơi, bé yêu ơi, sẵn tiện hẹn trước thời gian, đến lúc thì bảo mọi người trong nhóm WeChat thảo luận xem lần sau sẽ leo ngọn núi nào.
Điện thoại rung “ù ù” không ngớt, khiến Lâm Đình và một thành viên khác đổ dồn ánh mắt sang đây.
“Ai vậy, gửi tin nhắn tích cực thế?” Lâm Đình sáp đến gần, rõ ràng cô ấy đang trêu cô.
“Tớ tham gia thêm một câu lạc bộ nữa, là câu lạc bộ leo núi, bây giờ họ đang hỏi thành viên trong nhóm sẽ đi đâu.”
Ngoài ra trong nhóm còn đề xuất rất nhiều lựa chọn, cái gì mà ngắm núi Thương Sơn, Thịnh Tường nhập dòng chữ [Tôi sao cũng được] vào nhóm, bấy giờ cô mới ấn thoát khung chat.
“À à, đúng ha.” Lâm Đình nghe vậy, cô ấy vẫn tiếp tục công việc trong tay mình: “Bây giờ các câu lạc bộ lớn sắp kết thúc thời gian tuyển thành viên, sau đó chắc chắn phải tổ chức một buổi team building, chào mừng thành viên mới gì đó.”
“Câu lạc bộ tụi mình thì khi nào?” Thịnh Tường hỏi vậy chứ thật ra cũng cô cũng lo bị trùng ngày.
Lâm Đình lắc đầu: “Câu lạc bộ của bọn mình chắc phải đợi đến giữa kỳ hay cuối kỳ rồi, không phải trước đó có nói với cậu chủ nhiệm câu lạc bộ tụi mình cực kỳ lười à, còn câu lạc bộ thiên văn ở đối diện đã chốt thời gian và địa điểm từ lâu rồi, họ định đi Thương Sơn ở thành phố bên cạnh.”
Ngừng một lát, giọng điệu của cô ấy còn mang theo chút hâm mộ: “Nghe đâu bên đó khảo sát thời gian và địa điểm rất lâu, buổi tối còn tính ngủ lại để ngắm sao, toàn bộ chi phí của chuyến đi do hội sinh viên chi cấp tiền đó.”
“Thương Sơn?” Thịnh Tường nghe vậy thì dừng tay: “Hình như lựa chọn dự bị của câu lạc bộ leo núi cũng là ở đây.”
“Tớ theo dõi sát sao mà.” Lâm Đình vừa nói vừa lắc ngón tay: “Nếu đài thiên văn của Đại học Hàng không vũ trụ đã quan sát hiện tượng ban đêm, câu lạc bộ thiên văn đi đâu thì chắc chắn các câu lạc bộ khác cũng đi theo.”
Ngoài những hoạt động như thế này, hàng năm các câu lạc bộ lớn còn có những sự kiện team building giao lưu hữu nghị với nhau, mọi người hẹn nhau ra ngoài tham gia hoạt động gắn kết tập thể là chuyện thường xuyên.
Bằng cách này, sinh viên đến từ các học viện khác cũng có cơ hội giao lưu và gặp gỡ lẫn nhau, tạo thành một mạng lưới mối quan hệ thân thiết.
Vừa nghĩ tới đây, Lâm Đình thở dài: “Người ta thì có giao lưu hữu nghị, rồi team building gì đó, còn bên mình có chủ nhiệm câu lạc bộ thế này chắc tâm tớ tĩnh lặng như nước mất.”
Thịnh Tường an ủi cô ấy qua loa rồi tiếp tục miệt mài với nhiệm vụ đo sườn xám.
Thẩm Ngôn Lễ và Diệp Kinh Hàn đi lên từ khúc ngoặt chỗ cầu thang, ngang qua hành lang, anh đưa mắt nhìn cửa sổ trong suốt bên cạnh.
Chỉ một cái liếc mắt, ánh mắt anh bắt gặp bóng hình của cô gái ấy.
Thịnh Tường đang nghiêng mặt với hai người họ, cổ tay hơi nâng, tay áo tuột xuống theo quán tính, để lộ một đoạn da trắng nõn nà.
Cô hơi mím môi, dáng vẻ hết sức chuyên tâm.
Khi dạo quanh trong phòng, Thịnh Tường đứng bên cạnh chiếc giá gỗ cũ kỹ như thể cô vừa bước ra từ bộ sườn xám vậy.
Bước chân Thẩm Ngôn Lễ hơi khựng lại, anh ngước mắt nhìn lên trên.
Trên tấm biển trước cửa dán dòng chữ to đùng... [Câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu].
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro