Hạ Cánh Nơi Thế Giới Của Em

Chương 25

2024-09-09 12:17:59

Lượng công việc tại câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu không nhiều, có lẽ vì thành viên trong câu lạc bộ phần đông là con gái.

Trợ lý mới vào tất nhiên sẽ làm vài việc lặt vặt, thỉnh thoảng có thành viên tới đông, mọi người còn có thể thấy bóng dáng các cô gái thao tác trên máy may.

Bởi vì Lê Nghệ thích may vá thêu thùa nên Thịnh Tường cũng hiểu biết sơ sơ.

Cô theo mọi người mò mẫm đo đạc một lát rồi lại quay người về chỗ, ghi chú chi tiết đường cong cụ thể của từng bộ sườn xám, sau đó mới chậm rãi bước ra ngoài.

Đúng lúc mấy nay cô chưa ghé qua toà nhà nghệ thuật, Thịnh Tường đi nhà vệ sinh rửa mặt, sau khi tỉnh táo đôi chút, cô nói trước với Lâm Đình một tiếng rồi đi thẳng đến phòng câu lạc bộ leo núi.

Phòng học sinh hoạt chung của câu lạc bộ leo núi nằm ở cuối hành lang lầu một, cách đó không xa.

Thịnh Tường đẩy cửa vào, người ngồi đợi ở trong phòng cũng không nhiều, chủ nhiệm câu lạc bộ và trợ lý không có ở đây.

Cuộc thảo luận trước đó đã kết thúc, có người nhắc cô nhớ xem thông báo trong nhóm.

Sau khi tự giới thiệu bản thân, mọi người nán lại trò chuyện một lát, bấy giờ Thịnh Tường mới cầm điện thoại bước ra khỏi phòng.

Cô cúi đầu lướt thông báo, lúc này mới thấy trưởng nhóm đã gửi tin nhắn cụ thể về hoạt động team building trong nhóm chat…

Thời gian vào thứ bảy, địa điểm là Thương Sơn.

Đi xe buýt đến Thương Sơn với câu lạc bộ thiên văn.

Mặc dù câu lạc bộ leo núi và câu lạc bộ thiên văn đến cùng một địa điểm nhưng nội dung teambuilding lại khác hoàn toàn, dù gì Thương Sơn cũng ở thành phố bên cạnh, hai câu lạc bộ quyết định thuê chung một chiếc xe buýt để thuận tiện, vừa đủ chỗ cho các thành viên của hai câu lạc bộ.

Lúc Thịnh Tường đọc xong thì thoát khỏi khung chat, trợ lý lại kéo cô vào một nhóm chat mới.

Tên nhóm cũng được đặt là [đi Thương Sơn].

Chắc là nhóm tạm thời dùng để thông báo.

Thịnh Tường không xem nữa, cô đi qua cầu thang quay về câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu.

Có điều mới đi được mấy bước, sau lưng bỗng có tiếng bước chân tương tự cô.

Cô đi nhanh hai bước, người đằng sau cũng nhanh hai bước. Cô bước chậm hai bước, người nọ cũng chậm lại hai bước.

Người đằng sau biết Thịnh Tường đi tới chỗ chuẩn bị lên lầu, cô vừa chậm rãi bước một chân lên bậc thềm, người nọ lại đi theo.

Sảnh cầu thang là nơi bán công cộng, không gian hơi tối và râm mát.

Vì bây giờ đang mùa thu nên trong không khí có chút âm ẩm.

Thịnh Tường hơi nghiêng người, nhường chỗ cho người nọ, tỏ ý để anh đi lên trước.

Nào ngờ đáp lại cô là một bóng người đột nhiên kéo dài trên bậc thang.

Thẩm Ngôn Lễ đút hai tay trong túi, thấy cô dừng bước, anh bèn hỏi: “Cậu không đi à?”

Thịnh Tường cụp mắt, hàng mi dài run run.

Cuối cùng cô ngước mắt nhìn anh: “Tôi không vội... Cậu đi trước đi.”

Thẩm Ngôn Lễ như không nghe thấy, chậm rãi cất tiếng, ngữ điệu lười biếng: “Trước sau gì chẳng tới, cậu đi trước đi.”

Hai người đứng tại lối vào bậc thang bằng phẳng, không ai nhúc nhích trước.

Cô và anh cứ đứng im giằng co một lúc, cuối cùng Thịnh Tường là người đầu tiên đầu hàng.

Cô tiếp tục đi lên mấy bậc, quả nhiên người sau lưng cũng đi theo cô thêm chừng ấy bậc.

Khi tới nửa góc ngoặt cầu thang, hình như Thịnh Tường cố tình tăng tốc độ, cô đi nhanh hơn hẳn bình thường.

Đúng như dự đoán.

Thẩm Ngôn Lễ hệt như một cái bóng đi theo cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tự nhiên Thịnh Tường cảm thấy hơi buồn cười, cũng mặc kệ anh đi theo.

Cơ mà khi đến lầu ba, lúc cô bước qua bậc cầu thang lần nữa…

Cuối cùng cô nàng đã mất kiên nhẫn.

Như thể sau lưng cô bị đóng dấu ấn đặc biệt gì đó.

Thịnh Tường dừng bước, nghiêng mặt nhìn anh: “Thẩm Ngôn Lễ.”

Anh bước lên một chút để đứng song song với cô, khẽ đáp.

“Cậu đừng như vậy…”

Giọng Thịnh Tường nhỏ nhẹ, nói xong cô chỉ tay lên tấm biển của câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu.

Ý của cô là… Chẳng lẽ cậu muốn theo tôi vào đó?

“Tôi làm sao?” Thẩm Ngôn Lễ bước đi chậm rì, hất cằm chỉ nơi tập trung của câu lạc bộ leo núi: “Tôi đến câu lạc bộ của tôi.”

Thịnh Tường nhìn theo hướng anh chỉ, trùng hợp thật, tấm bảng hiển thị dòng chữ… Câu lạc bộ thiên văn.

“…”

Thì ra là cô suy nghĩ nhiều.

Hiếm khi Thịnh Tường im lặng như lúc này.

Rõ ràng anh tiện đường nên mới đi theo, vậy mà cô cứ ngỡ anh trêu chọc mình.



Gác khúc nhạc đệm vừa rồi sang một bên, sau khi Thịnh Tường quay lại câu lạc bộ thêu thùa Hàng Châu, trông cô hơi mất tập trung.

Lâm Đình thấy bộ dạng này của Thịnh Tường, nghĩ chắc cô bận suốt cả buổi chiều nên mệt mỏi, bèn bảo cô về trước.

Thịnh Tường vẫn đang nghĩ đến chuyện ban nãy, cô ảo não đến độ muốn mình biến thành một con đà điểu, lập tức vùi đầu vào sâu trong cát sỏi cho đỡ quê.

Sau khi xốc lại tinh thần, cô tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của hôm đó rồi nhanh chóng quay về sân sau.

Tiệm thêu hôm nay khác hẳn mọi hôm.

Lúc Thịnh Tường đến gần, cô nhìn thấy bụi cây bên cửa sổ có một con mèo béo ú.

Trên mình nó là vằn trắng cam đan xen, chú mèo đang miệt mài liếm móng vuốt.

Thịnh Tường ngắm nó một lúc, cảm thấy con tim mình như tan chảy, cô tiến lên ngồi thụp xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt sống lưng em mèo.

Có lẽ động tác của cô quá dịu dàng nên chú mèo vàng đã lật người lại cho cô vuốt ve, nó nằm phơi cái bụng núng nính, híp mắt ngửa mặt lên trời, trong miệng rầm rì tiếng ngáy khe khẽ, trông như rất hưởng thụ.

Thật ra trước đây Thịnh Tường cũng từng thấy con mèo này vài lần ở những nơi khác nhau, cô từng gặp nó sân vận động và ở Phương Viên.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp nó tại cửa tiệm nhà mình.

Có lẽ nó là mèo vàng béo được sinh viên trong nhóm nuôi mèo của trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài chăm sóc.

Ngoài chú mèo này, họ còn nuôi bốn, năm con mèo và chó.

Thịnh Tường thấy em mèo vàng béo rất ỷ lại mình, cô đưa tay chụp hình rồi đăng lên vòng bạn bè ít khi cập nhập.



Lúc Thẩm Ngôn Lễ và Diệp Kinh Hàn về ký túc xá, Tiêu Tự với Trình Dã Vọng vẫn chưa quay lại.

Qua giờ cơm trưa, Tiêu Tự bỗng dưng đẩy cửa phòng ngủ ra.

Anh ta đăng ký tham gia câu lạc bộ tennis, bình thường sẽ tập luyện ở nhà thể chất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mấy ngày nay trời thỉnh thoảng đổ mưa phùn, nhiệt độ không khí cũng hơi thấp. Nhưng sau khi tập luyện vài tiếng đồng hồ, nhiệt độ cơ thể tăng lên vùn vụt như muốn xông ra khỏi lồng ngực.

Khi anh ta vén gấu áo lên, đúng lúc Thẩm Ngôn Lễ đứng dậy rời khỏi bàn, bước sang bên cạnh mở tủ quần áo của mình ra.

Tiêu Tự định lại gần xem thử, ai ngờ một giây sau lại nghe thấy cái “ầm”, vài hạt bụi rơi xuống mũi.

“Không phải chứ, tôi dòm một cái cũng không được à?” Anh ta nói xong thì quay về chỗ ngồi của mình, ngồi xuống bên cạnh Diệp Kinh Hàn: “Sao quần áo của cậu để hết ở tầng dưới mà tầng trên cùng chỉ treo một cái áo khoác vậy.”

Thật ra Thẩm Ngôn Lễ còn lục tục chuyển một vài thứ đến chung cư của anh.

Còn ký túc xá bên này xem như chỗ dự phòng.

“Vì tôi thích thế.” Thẩm Ngôn Lễ bước tới, tiện thể nhấc chân đá Tiêu Tự một cú rồi ngồi xuống.

Ông Phật lại bắt đầu thói quen lướt WeChat hằng ngày.

Thói quen này đã cố định và duy trì được một thời gian.

Tiêu Tự thấy anh ngồi lướt WeChat, thế là cũng mở vòng bạn bè của mình ra.

Bài đăng đầu tiên là của Thịnh Tường, cô chụp hình con mèo và bàn tay lọt vào ống kính.

“Có phải con gái ai cũng thích món đồ có lông như thế này không?” Tiêu Tự thở dài: “Tần suất con mèo này xuất hiện trong vòng bạn bè của tôi chắc lên đến ba con số rồi.”

Lúc này Trình Dã Vọng mới về phòng, vừa vào cửa đã nghe Tiêu Tự than thở, bèn hỏi: “Cái gì mà mèo với không, nhà triết học tình yêu lừng danh của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài lại có phát hiện và lý giải gì mới à?”

“Cũng không thể nói vậy.” Lúc này Tiêu Tự khiêm tốn thừa nhận, sau đó không biết anh ta nghĩ đến điều gì, ngập ngừng một lúc: “Thịnh Tường thích mèo thì tôi không ngạc nhiên lắm, kiểu cô em gái như cậu ấy vừa nhìn là biết tính cách ra sao rồi, à đúng rồi, dịu dàng như nước.”

“Thịnh Tường?” Trình Dã Vọng nghe Tiêu Tự nói thế, tiện thể lại gần nhìn thử: “Để tôi xem cậu ấy đăng mèo gì?”

Hai người họ lướt vòng bạn bè một lát, sau đó Tiêu Tự vào phòng tắm thay quần áo.

Đúng lúc này, Trình Dã Vọng đang chuẩn bị cất điện thoại của Tiêu Tự thì chợt nghe Thẩm Ngôn Lễ hỏi: “Mèo gì cơ?”

Trình Dã Vọng khó hiểu nhìn anh: “Con mèo đăng trên vòng bạn bè đó.”

Thẩm Ngôn Lễ cầm điện thoại bằng một tay, anh nhấn vào WeChat của [Tiệm thêu nhỏ] lướt tới lướt lui.

Tất cả bài đăng điều là nội dung quảng cáo hàng ngày của tiệm.

Mèo ở đâu ra?

Anh ngước mắt: “Cậu đưa điện thoại của Tiêu Tự cho tôi.”

Mọi người đã quen với giọng điệu này của anh, Trình Dã Vọng không hề nghi ngờ, cứ thế ném điện thoại cho anh.

Thẩm Ngôn Lễ mở vòng bạn bè của Tiêu Tự ra, lướt lên lướt xuống.

Ánh mắt anh dán chặt vào hình đại diện ghi chú chữ [bé Tường].

Thời gian hiển thị là hai tiếng trước.

Có tổng cộng bốn hình ảnh.

Thẩm Ngôn Lễ chuyển tầm mắt, nhìn lại điện thoại của mình.

[Tiệm thêu nhỏ] cũng đã đăng lên vòng bạn bè.

Thời gian hiển thị cũng vào hai tiếng trước.

Có điều nội dung vẫn là bài đăng quảng cáo thống nhất của tiệm như thường lệ.

Một tài khoản có hình đại diện bảng hiệu cổ kính, tài khoản kia để hình đại diện là nụ hoa khô được chụp tại tiệm.

Đúng là có phần giống nhau nhưng điểm khác lại nhiều hơn.

Thẩm Ngôn Lễ: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Cánh Nơi Thế Giới Của Em

Số ký tự: 0