Chương 36
2024-09-09 12:17:59
Sau khi ra khỏi tòa nhà hành chính, Thịnh Tường cầm tờ đơn đã được thầy bí thư phê chuẩn quay lại tòa nhà học viện Tiếp viên hàng không. Quy trình về quê hỗ trợ giảng dạy vẫn thế, vẫn phải nhận được sự đồng ý của giáo viên cố vấn, sau khi đóng dấu vào đơn xin nghỉ phép đặc biệt sẽ tự giữ một bản, cũng có thể xin thêm một bản khác để mang về nộp cho giáo viên giảng dạy tiết học mà mình muốn xin nghỉ.
Bình thường ngoài giờ lên lớp học thì Thịnh Tường cũng bận nhiều việc khác, bây giờ đến nơi không gặp được giáo viên cố vấn, cô bèn báo thẳng luôn trên WeChat.
Sau khi cô thoát ra, trên giao diện trò chuyện xuất hiện thêm một nhóm.
... "Đội tình nguyện xuống vùng nông thôn hỗ trợ giảng dạy của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài".
Cô nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện, thầy bí thư vừa kéo cô vào nhóm mấy giây trước.
Vào nhóm phải thay đổi chú thích, ở trong nhóm ngoài sinh viên ra còn có tổng cộng bốn giáo viên, hai nam hai nữ, chắc là giáo viên hướng dẫn cho sinh viên sau khi bọn họ được phân công khu vực.
Ngày khởi hành ban đầu được ấn định là thứ sáu tuần sau, thời gian hơi eo hẹp nên phải chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Đến lúc đó Thịnh Tường sẽ nghỉ mấy tiết học, phần lớn là các môn chuyên ngành và môn chuyên ngành tự chọn của học viện, không thể xem nhẹ, cũng không có cơ hội nghe giảng lại nên cô nhờ Ứng Đào chú ý hơn, giúp cô ghi âm toàn bộ tiết học sắp tới cô sẽ vắng mặt.
Lúc trở lại Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, Thịnh Tường định sẽ tranh thủ thời gian nghe hết ghi âm để theo kịp tiến độ giảng dạy.
Lúc đó Ứng Đào lại đến sân sau cọ cơm, nghe thấy sắp xếp của cô thì sửng sốt một lúc.
"Không ngờ đó bé Tường, cậu cứ thế mà vứt bỏ tớ vậy sao, hơn nữa còn đi lâu như vậy?!" Ứng Đào tức giận nói, những lời còn lại cô ấy không dám nói ra. Thịnh Tường không có ở sân sau thì cô ấy làm sao có thể quang minh chính đại đến đây ăn cơm chùa được.
Bây giờ đến cả Phương Viên cô ấy còn không muốn tới, khẩu vị bị nuôi thành kén chọn rồi, không muốn ra ngoài ăn.
Thịnh Tường nhìn vào đôi mắt mở to của Ứng Đào, ho khan mấy tiếng: "Tớ đã muốn đi từ lâu rồi nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội trải nghiệm."
Lúc trước hồi còn đi học, giáo viên chính trị của cô đến Vân Nam thu thập thông tin, nhân tiện giảng dạy ở đó hai tháng.
Sau đó trong giờ học, không chịu nổi yêu cầu của học sinh, giáo viên đành phải cho cho mọi người xem ảnh.
Chỉ là giáo viên không thể kể chi tiết về chuyến đi đó trong tiết học, chỉ có thể nói mấy câu qua loa đại khái.
Lúc đầu, Thịnh Tường chỉ mới ươm mầm suy nghĩ đó trong lòng nhưng về sau Đại học Hàng không vũ trụ thực sự có hoạt động như vậy, mong muốn đó chợt bùng lên, trỗi dậy khỏi mặt đất.
"Các cậu đi đâu, đến lúc đó sẽ làm gì?" Ứng Đào cúi đầu lướt điện thoại di động, cô ấy biết trường học có hoạt động như vậy nhưng không biết rõ chi tiết.
"Những chuyện khác còn chưa rõ, chỉ biết đại khái địa điểm, ở bên núi Vân Thê, cụ thể sẽ đến thị trấn nào thì tớ vẫn chưa biết." Thịnh Tường trả lời câu hỏi của Ứng Đào, mở nhóm WeChat ra đọc những mục cần chú ý: "Chắc là không xa lắm đâu."
Dù sao lần này cũng chỉ là hỗ trợ ngắn hạn, đi đi về về chỉ hết bốn năm ngày, tiêu tốn quá nhiều thời gian trên đường cũng không hay.
"Đỉnh vậy. Tớ có nghe loáng thoáng bảo là ở đó cực đẹp! Đến lúc đó cậu nhớ chụp ảnh cho tớ xem nhé!"
Ứng Đào nói, vẫn đang nhìn vào điện thoại di động nhưng chưa đầy nửa giây sau giọng cô ấy đột nhiên khựng lại.
Sau đó Ứng Đào lại kêu lên một tiếng "A".
"Bé Tường!"
"Sao thế?"
"Chỗ cậu đến là vùng phụ cận núi Vân Thê đúng không?"
"Ừ."
"Trời ạ, sao nam thần của tớ cũng đi!"
Ứng Đào vừa nói vừa quay sang, cho rằng Thịnh Tường không biết chuyện này nên vội vàng đưa điện thoại tới, ra hiệu cho cô xem.
Bài đăng trên WeChat Moments kia là của Tiêu Tự đăng.
Nội dung đại khái là chúc Thẩm Ngôn Lễ ăn ngon ngủ say, sau đó lại ba hoa chích chòe mấy câu linh tinh khác.
Nhưng Ứng Đào lại không có tài khoản WeChat của Thẩm Ngôn Lễ nên cô ấy không biết dưới bài đăng của Tiêu Tự có câu trả lời liên quan nào không, tiếp đó cũng không biết nội dung bài đăng này là thật hay giả.
"Cho nên chuyện này là thật hay giả?"
Thịnh Tường mở WeChat ra, cũng nhìn thấy bài Tiêu Tự đăng.
Cô ừ hử hai tiếng, chỉ trả lời: "Chắc là đi."
Ứng Đào cứ tưởng Thịnh Tường không biết chuyện này nhưng sau khi nghe câu trả lời của cô, trực giác của cô ấy lại mách bảo là có chuyện mà cô ấy không biết: "Chắc là đi? Nói vậy là có ý gì? Cậu mau nói tớ nghe coi."
Cô ấy lẩm bẩm, vốn định thúc giục cô nhưng lại không có kiên nhẫn, dứt khoát đưa ra phán đoán của mình: "À, cậu không cần phải nói gì cả, tớ hiểu rồi! Chuyện này có nghĩa là lần này hai người lại ở cạnh nhau chứ gì!"
"..."
"Cái gì mà lại?" Thịnh Tường lại muốn bịt miệng Ứng Đào.
"Có gì mà lại đâu, tớ chỉ thấy nam thần ở cạnh cậu thôi mà." Ứng Đào nhướn mày nhìn cô, còn nấc hai cái, có lẽ là ợ hơi sau khi ăn no, điệu bộ như ăn no không có chuyện gì làm.
Nói rồi, cô ấy cố ý dừng lại: "Tớ chỉ mong nhìn thấy hai người đi cạnh nhau để dưỡng mắt thôi mà."
Ứng Đào vô tư, có chuyện gì cũng nói hết ra miệng.
Trêu chọc cô xong, cô ấy tiếp tục nghịch điện thoại, bỏ lại Thịnh Tường ngồi trên ghế gỗ ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đang trong thời kỳ chuyển mùa cuối thu đầu đông, tiết trời se lạnh.
Vì lạnh nên Lệ Nghệ không cho bọn họ ăn cơm dưới gốc cây anh đào ở sân sau.
Bây giờ, hai người ăn tối ở phòng bếp, sau đó trở lại phòng ngủ của cô.
Thịnh Tường đứng dậy khỏi ghế gỗ, hơi ngả lưng xuống đệm giường.
Đôi mắt cô khép hờ, bên dưới có đệm êm ái, suy nghĩ của cô dần dần trôi theo Thẩm Ngôn Lễ mà Ứng Đào vừa nhắc tới.
Đầu tiên là trong đầu hiện lên hình ảnh anh ngồi trong phòng bí thư lúc đó.
Anh nhìn về phía cô.
Sau đó là... nội dung Ứng Đào vừa mới nói.
Rõ ràng là hai chuyện hoàn toàn không liên quan đến nhau nhưng lại liên kết với nhau một cách kỳ lạ, như hai đầu sợi dây, không ngừng bị kéo qua kéo lại bên tai cô, lúc nghiêng về bên này lúc nghiêng về bên kia, giống như hai người tí hon đang đánh nhau.
Những cảm xúc đó thay nhau dâng trào, một khi miệng con đập được mở ra, chúng lập tức thỏa sức ùa tới như cơn lũ.
Thịnh Tường kìm nén cảm xúc ép mình tập trung lại, rời mắt khỏi cửa sổ.
...
Ngày bọn họ lên đường tới núi Vân Thê cũng xem như là một ngày đẹp trời.
Thịnh Tường đã thu dọn đồ đạc xong từ rất sớm, rút ra bài học từ chuyến đi Thương Sơn lần trước, cô kiểm tra đồng hồ báo thức nhiều lần trước khi đi ngủ, sau đó mới dám thả lỏng ngủ thiếp đi.
Sắp đến giờ đi mà người còn chưa đến đủ, giáo viên dẫn đội đã lên tiếng bảo mọi người tự chọn xe để đi.
Chuyến đi lần này cả đi cả về bọn họ đều ngồi xe thương vụ dòng xe gia đình do nhà trường cung cấp, tổng cộng có hơn chục người, vừa đủ chia thành hai xe.
Chiếc xe phía trước chở bốn giáo viên, các sinh viên đi cùng xấu hổ, đều lén lút không chịu đi qua đó, cứ đùn đẩy cho nhau.
Thịnh Tường vốn đang đứng ở bên cạnh nghe bọn họ sắp xếp nhưng thấy mọi người kháng cự như thế nào, mãi mà không thể quyết định được, cô bèn dứt khoát đi về phía chiếc xe thương vụ đầu tiên: "Các cậu tự quyết định sau đi, tôi lên ngồi chiếc xe phía trước."
Lời này vừa nói ra, đám sinh viên ở bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bắt đầu trận chiến tranh giành.
Xe phía trước vẫn còn một chỗ ngồi cho sinh viên, nếu ai lên xe đó nhất định sẽ phải câm như hến suốt cả chuyến đi... Dù sao cũng phải ngồi cùng giáo viên.
Lúc này cặp đôi trong truyền thuyết kia ôm nhau thật chặt, nói gì cũng không muốn tách ra.
Mãi cho đến khi chiếc xe phía sau chật cứng người, bọn họ mới nhận ra vẫn còn có người chưa đến.
"Chuyện này..." Có một bạn nam vẫn chưa biết người chưa đến là ai: "Chúng ta cứ thể bỏ cậu ấy lại à?"
"Sợ cái gì?" Có một bạn nữ xen vào: "Dù sao cũng là giáo viên yêu cầu chúng ta nhanh chóng chọn chỗ ngồi, cậu ta không đến không thể trách chúng ta được."
Dừng một lát, bạn nữ đó lại bổ sung, trong giọng nói có hơi tiếc nuối và hối hận: "Nhưng như vậy hình như không có cơ hội ngồi chung xe với hotboy, hay là bây giờ cậu xuống xe, nhanh chóng thế chỗ? Trên xe kia có đại mỹ nữ Thịnh Tường đấy."
"Có hoa khôi tôi cũng không cần." Nam sinh run rẩy nói: "Tôi không ngờ lần này trong số các giáo viên hướng dẫn lại có Lý Do, trước đây tôi từng học lớp của thầy ấy, phải nói là cực kỳ đáng sợ."
Lý Do là giảng viên xuất sắc cấp cao tại Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, xuất thân từ Viện Khoa học Hàng không Vũ trụ. Giống như Hàn Thúc xuất thân từ Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ, ông ấy cũng là bậc thầy trong nghề, có lẽ vì xuất thân là quân nhân nên bình thường ông ấy hơi nghiêm khắc, nghe nói trong lớp có ai phạm lỗi đều sẽ bị phạt chạy thao trường.
Nếu ngồi cùng xe với ông ấy, nghịch điện thoại di động cũng cảm thấy như đang phạm lỗi.
Cái tên này vừa vang lên, tất cả mọi người trên xe đều im lặng.
Đứng trước sự nghiêm khắc, cám dỗ của sắc đẹp thoáng vơi đi một chút.
...
Sau khi Thịnh Tường lên xe, cô lần lượt chào bốn giáo viên rồi đi về phía hàng ghế cuối cùng.
Cô đặt túi xách xuống, ngồi một lúc thì nghe thấy giáo viên ở trước mặt ghé tai nhau thì thầm, không biết đang nói chuyện gì.
Chẳng mấy chốc, tiếng nhạc du dương phát ra từ dàn loa trên ô tô, có lẽ là một bài hát thảo nguyên nào đó, bầu không khí rất vui vẻ.
Bốn giáo viên giống như hung thần ác sát trong miệng đám sinh viên vừa rồi, bây giờ lại đang bày ra nét mặt hiền từ, vừa nói vừa cười.
"..."
Thịnh Tường ngẩn ra, không nhịn được khẽ mỉm cười.
Có lẽ đây chính là cuộc sống, đâu đâu cũng có bất ngờ.
Lúc cô đang cong môi cười, một bóng đen đi đến bên cạnh chiếc xe thương vụ, sau đó một người mở cửa lên xe.
Vì hạn chế về chiều cao nên Thẩm Ngôn Lễ hơi cúi đầu, sống lưng thẳng tắp hơi cong lại.
Các giáo viên đều đang nghe nhạc, thấy sinh viên cuối cùng đã đến, bọn họ tùy ý vẫy tay, coi như chào hỏi.
Thẩm Ngôn Lễ gật đầu, đi về phía ghế sau.
Độ cong khóe môi của Thịnh Tường biến mất, lúc anh nghiêng người lại gần, cô hơi dịch sang một bên.
Thực ra hàng ghế cuối cùng rất rộng rãi, rõ ràng có thể chứa được ba người.
Nhưng Thẩm Ngôn Lễ để hành lý ở một bên, cũng không còn chỗ nào khác để ngồi, anh bèn ngồi xuống bên cạnh cô.
Sau đó anh không nói một lời.
Vừa mới lên xe anh đã nhắm mắt lại, có vẻ như đang định ngủ.
Thịnh Tường dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người đều yên bình ngồi cạnh nhau.
Xe thương vụ nhanh chóng khởi hành, dọc đường đi bốn giáo viên chuyển rất nhiều bài hát, không khí vô cùng sôi động.
Cả quãng đường hai người ngồi ở hàng ghế sau lại im lặng không nói gì, hai bên đối lập nhau, bên này vô cùng yên tĩnh.
Chỉ là vì chiếc xe lắc lư nên thỉnh thoảng hai người lại xích lại gần nhau.
Mỗi lần như vậy, Thịnh Tường lại như bị điện giật, nhanh chóng lùi ra xa.
Đi được nửa chặng đường, có lẽ các giáo viên ngồi ghế trước đã mệt rồi, lần lượt ngủ thiếp đi.
Bầu không khí trong xe rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Thịnh Tường không cảm thấy sự im lặng này mang lại cho cô sự bình yên gì cả.
Bên cạnh cô chính là Thẩm Ngôn Lễ.
Mặc dù anh không nói gì.
Cơn buồn ngủ của Thịnh Tường cũng nhanh chóng kéo đến.
Bình thường ngoài giờ lên lớp học thì Thịnh Tường cũng bận nhiều việc khác, bây giờ đến nơi không gặp được giáo viên cố vấn, cô bèn báo thẳng luôn trên WeChat.
Sau khi cô thoát ra, trên giao diện trò chuyện xuất hiện thêm một nhóm.
... "Đội tình nguyện xuống vùng nông thôn hỗ trợ giảng dạy của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài".
Cô nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện, thầy bí thư vừa kéo cô vào nhóm mấy giây trước.
Vào nhóm phải thay đổi chú thích, ở trong nhóm ngoài sinh viên ra còn có tổng cộng bốn giáo viên, hai nam hai nữ, chắc là giáo viên hướng dẫn cho sinh viên sau khi bọn họ được phân công khu vực.
Ngày khởi hành ban đầu được ấn định là thứ sáu tuần sau, thời gian hơi eo hẹp nên phải chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Đến lúc đó Thịnh Tường sẽ nghỉ mấy tiết học, phần lớn là các môn chuyên ngành và môn chuyên ngành tự chọn của học viện, không thể xem nhẹ, cũng không có cơ hội nghe giảng lại nên cô nhờ Ứng Đào chú ý hơn, giúp cô ghi âm toàn bộ tiết học sắp tới cô sẽ vắng mặt.
Lúc trở lại Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, Thịnh Tường định sẽ tranh thủ thời gian nghe hết ghi âm để theo kịp tiến độ giảng dạy.
Lúc đó Ứng Đào lại đến sân sau cọ cơm, nghe thấy sắp xếp của cô thì sửng sốt một lúc.
"Không ngờ đó bé Tường, cậu cứ thế mà vứt bỏ tớ vậy sao, hơn nữa còn đi lâu như vậy?!" Ứng Đào tức giận nói, những lời còn lại cô ấy không dám nói ra. Thịnh Tường không có ở sân sau thì cô ấy làm sao có thể quang minh chính đại đến đây ăn cơm chùa được.
Bây giờ đến cả Phương Viên cô ấy còn không muốn tới, khẩu vị bị nuôi thành kén chọn rồi, không muốn ra ngoài ăn.
Thịnh Tường nhìn vào đôi mắt mở to của Ứng Đào, ho khan mấy tiếng: "Tớ đã muốn đi từ lâu rồi nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội trải nghiệm."
Lúc trước hồi còn đi học, giáo viên chính trị của cô đến Vân Nam thu thập thông tin, nhân tiện giảng dạy ở đó hai tháng.
Sau đó trong giờ học, không chịu nổi yêu cầu của học sinh, giáo viên đành phải cho cho mọi người xem ảnh.
Chỉ là giáo viên không thể kể chi tiết về chuyến đi đó trong tiết học, chỉ có thể nói mấy câu qua loa đại khái.
Lúc đầu, Thịnh Tường chỉ mới ươm mầm suy nghĩ đó trong lòng nhưng về sau Đại học Hàng không vũ trụ thực sự có hoạt động như vậy, mong muốn đó chợt bùng lên, trỗi dậy khỏi mặt đất.
"Các cậu đi đâu, đến lúc đó sẽ làm gì?" Ứng Đào cúi đầu lướt điện thoại di động, cô ấy biết trường học có hoạt động như vậy nhưng không biết rõ chi tiết.
"Những chuyện khác còn chưa rõ, chỉ biết đại khái địa điểm, ở bên núi Vân Thê, cụ thể sẽ đến thị trấn nào thì tớ vẫn chưa biết." Thịnh Tường trả lời câu hỏi của Ứng Đào, mở nhóm WeChat ra đọc những mục cần chú ý: "Chắc là không xa lắm đâu."
Dù sao lần này cũng chỉ là hỗ trợ ngắn hạn, đi đi về về chỉ hết bốn năm ngày, tiêu tốn quá nhiều thời gian trên đường cũng không hay.
"Đỉnh vậy. Tớ có nghe loáng thoáng bảo là ở đó cực đẹp! Đến lúc đó cậu nhớ chụp ảnh cho tớ xem nhé!"
Ứng Đào nói, vẫn đang nhìn vào điện thoại di động nhưng chưa đầy nửa giây sau giọng cô ấy đột nhiên khựng lại.
Sau đó Ứng Đào lại kêu lên một tiếng "A".
"Bé Tường!"
"Sao thế?"
"Chỗ cậu đến là vùng phụ cận núi Vân Thê đúng không?"
"Ừ."
"Trời ạ, sao nam thần của tớ cũng đi!"
Ứng Đào vừa nói vừa quay sang, cho rằng Thịnh Tường không biết chuyện này nên vội vàng đưa điện thoại tới, ra hiệu cho cô xem.
Bài đăng trên WeChat Moments kia là của Tiêu Tự đăng.
Nội dung đại khái là chúc Thẩm Ngôn Lễ ăn ngon ngủ say, sau đó lại ba hoa chích chòe mấy câu linh tinh khác.
Nhưng Ứng Đào lại không có tài khoản WeChat của Thẩm Ngôn Lễ nên cô ấy không biết dưới bài đăng của Tiêu Tự có câu trả lời liên quan nào không, tiếp đó cũng không biết nội dung bài đăng này là thật hay giả.
"Cho nên chuyện này là thật hay giả?"
Thịnh Tường mở WeChat ra, cũng nhìn thấy bài Tiêu Tự đăng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ừ hử hai tiếng, chỉ trả lời: "Chắc là đi."
Ứng Đào cứ tưởng Thịnh Tường không biết chuyện này nhưng sau khi nghe câu trả lời của cô, trực giác của cô ấy lại mách bảo là có chuyện mà cô ấy không biết: "Chắc là đi? Nói vậy là có ý gì? Cậu mau nói tớ nghe coi."
Cô ấy lẩm bẩm, vốn định thúc giục cô nhưng lại không có kiên nhẫn, dứt khoát đưa ra phán đoán của mình: "À, cậu không cần phải nói gì cả, tớ hiểu rồi! Chuyện này có nghĩa là lần này hai người lại ở cạnh nhau chứ gì!"
"..."
"Cái gì mà lại?" Thịnh Tường lại muốn bịt miệng Ứng Đào.
"Có gì mà lại đâu, tớ chỉ thấy nam thần ở cạnh cậu thôi mà." Ứng Đào nhướn mày nhìn cô, còn nấc hai cái, có lẽ là ợ hơi sau khi ăn no, điệu bộ như ăn no không có chuyện gì làm.
Nói rồi, cô ấy cố ý dừng lại: "Tớ chỉ mong nhìn thấy hai người đi cạnh nhau để dưỡng mắt thôi mà."
Ứng Đào vô tư, có chuyện gì cũng nói hết ra miệng.
Trêu chọc cô xong, cô ấy tiếp tục nghịch điện thoại, bỏ lại Thịnh Tường ngồi trên ghế gỗ ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đang trong thời kỳ chuyển mùa cuối thu đầu đông, tiết trời se lạnh.
Vì lạnh nên Lệ Nghệ không cho bọn họ ăn cơm dưới gốc cây anh đào ở sân sau.
Bây giờ, hai người ăn tối ở phòng bếp, sau đó trở lại phòng ngủ của cô.
Thịnh Tường đứng dậy khỏi ghế gỗ, hơi ngả lưng xuống đệm giường.
Đôi mắt cô khép hờ, bên dưới có đệm êm ái, suy nghĩ của cô dần dần trôi theo Thẩm Ngôn Lễ mà Ứng Đào vừa nhắc tới.
Đầu tiên là trong đầu hiện lên hình ảnh anh ngồi trong phòng bí thư lúc đó.
Anh nhìn về phía cô.
Sau đó là... nội dung Ứng Đào vừa mới nói.
Rõ ràng là hai chuyện hoàn toàn không liên quan đến nhau nhưng lại liên kết với nhau một cách kỳ lạ, như hai đầu sợi dây, không ngừng bị kéo qua kéo lại bên tai cô, lúc nghiêng về bên này lúc nghiêng về bên kia, giống như hai người tí hon đang đánh nhau.
Những cảm xúc đó thay nhau dâng trào, một khi miệng con đập được mở ra, chúng lập tức thỏa sức ùa tới như cơn lũ.
Thịnh Tường kìm nén cảm xúc ép mình tập trung lại, rời mắt khỏi cửa sổ.
...
Ngày bọn họ lên đường tới núi Vân Thê cũng xem như là một ngày đẹp trời.
Thịnh Tường đã thu dọn đồ đạc xong từ rất sớm, rút ra bài học từ chuyến đi Thương Sơn lần trước, cô kiểm tra đồng hồ báo thức nhiều lần trước khi đi ngủ, sau đó mới dám thả lỏng ngủ thiếp đi.
Sắp đến giờ đi mà người còn chưa đến đủ, giáo viên dẫn đội đã lên tiếng bảo mọi người tự chọn xe để đi.
Chuyến đi lần này cả đi cả về bọn họ đều ngồi xe thương vụ dòng xe gia đình do nhà trường cung cấp, tổng cộng có hơn chục người, vừa đủ chia thành hai xe.
Chiếc xe phía trước chở bốn giáo viên, các sinh viên đi cùng xấu hổ, đều lén lút không chịu đi qua đó, cứ đùn đẩy cho nhau.
Thịnh Tường vốn đang đứng ở bên cạnh nghe bọn họ sắp xếp nhưng thấy mọi người kháng cự như thế nào, mãi mà không thể quyết định được, cô bèn dứt khoát đi về phía chiếc xe thương vụ đầu tiên: "Các cậu tự quyết định sau đi, tôi lên ngồi chiếc xe phía trước."
Lời này vừa nói ra, đám sinh viên ở bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bắt đầu trận chiến tranh giành.
Xe phía trước vẫn còn một chỗ ngồi cho sinh viên, nếu ai lên xe đó nhất định sẽ phải câm như hến suốt cả chuyến đi... Dù sao cũng phải ngồi cùng giáo viên.
Lúc này cặp đôi trong truyền thuyết kia ôm nhau thật chặt, nói gì cũng không muốn tách ra.
Mãi cho đến khi chiếc xe phía sau chật cứng người, bọn họ mới nhận ra vẫn còn có người chưa đến.
"Chuyện này..." Có một bạn nam vẫn chưa biết người chưa đến là ai: "Chúng ta cứ thể bỏ cậu ấy lại à?"
"Sợ cái gì?" Có một bạn nữ xen vào: "Dù sao cũng là giáo viên yêu cầu chúng ta nhanh chóng chọn chỗ ngồi, cậu ta không đến không thể trách chúng ta được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dừng một lát, bạn nữ đó lại bổ sung, trong giọng nói có hơi tiếc nuối và hối hận: "Nhưng như vậy hình như không có cơ hội ngồi chung xe với hotboy, hay là bây giờ cậu xuống xe, nhanh chóng thế chỗ? Trên xe kia có đại mỹ nữ Thịnh Tường đấy."
"Có hoa khôi tôi cũng không cần." Nam sinh run rẩy nói: "Tôi không ngờ lần này trong số các giáo viên hướng dẫn lại có Lý Do, trước đây tôi từng học lớp của thầy ấy, phải nói là cực kỳ đáng sợ."
Lý Do là giảng viên xuất sắc cấp cao tại Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, xuất thân từ Viện Khoa học Hàng không Vũ trụ. Giống như Hàn Thúc xuất thân từ Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ, ông ấy cũng là bậc thầy trong nghề, có lẽ vì xuất thân là quân nhân nên bình thường ông ấy hơi nghiêm khắc, nghe nói trong lớp có ai phạm lỗi đều sẽ bị phạt chạy thao trường.
Nếu ngồi cùng xe với ông ấy, nghịch điện thoại di động cũng cảm thấy như đang phạm lỗi.
Cái tên này vừa vang lên, tất cả mọi người trên xe đều im lặng.
Đứng trước sự nghiêm khắc, cám dỗ của sắc đẹp thoáng vơi đi một chút.
...
Sau khi Thịnh Tường lên xe, cô lần lượt chào bốn giáo viên rồi đi về phía hàng ghế cuối cùng.
Cô đặt túi xách xuống, ngồi một lúc thì nghe thấy giáo viên ở trước mặt ghé tai nhau thì thầm, không biết đang nói chuyện gì.
Chẳng mấy chốc, tiếng nhạc du dương phát ra từ dàn loa trên ô tô, có lẽ là một bài hát thảo nguyên nào đó, bầu không khí rất vui vẻ.
Bốn giáo viên giống như hung thần ác sát trong miệng đám sinh viên vừa rồi, bây giờ lại đang bày ra nét mặt hiền từ, vừa nói vừa cười.
"..."
Thịnh Tường ngẩn ra, không nhịn được khẽ mỉm cười.
Có lẽ đây chính là cuộc sống, đâu đâu cũng có bất ngờ.
Lúc cô đang cong môi cười, một bóng đen đi đến bên cạnh chiếc xe thương vụ, sau đó một người mở cửa lên xe.
Vì hạn chế về chiều cao nên Thẩm Ngôn Lễ hơi cúi đầu, sống lưng thẳng tắp hơi cong lại.
Các giáo viên đều đang nghe nhạc, thấy sinh viên cuối cùng đã đến, bọn họ tùy ý vẫy tay, coi như chào hỏi.
Thẩm Ngôn Lễ gật đầu, đi về phía ghế sau.
Độ cong khóe môi của Thịnh Tường biến mất, lúc anh nghiêng người lại gần, cô hơi dịch sang một bên.
Thực ra hàng ghế cuối cùng rất rộng rãi, rõ ràng có thể chứa được ba người.
Nhưng Thẩm Ngôn Lễ để hành lý ở một bên, cũng không còn chỗ nào khác để ngồi, anh bèn ngồi xuống bên cạnh cô.
Sau đó anh không nói một lời.
Vừa mới lên xe anh đã nhắm mắt lại, có vẻ như đang định ngủ.
Thịnh Tường dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người đều yên bình ngồi cạnh nhau.
Xe thương vụ nhanh chóng khởi hành, dọc đường đi bốn giáo viên chuyển rất nhiều bài hát, không khí vô cùng sôi động.
Cả quãng đường hai người ngồi ở hàng ghế sau lại im lặng không nói gì, hai bên đối lập nhau, bên này vô cùng yên tĩnh.
Chỉ là vì chiếc xe lắc lư nên thỉnh thoảng hai người lại xích lại gần nhau.
Mỗi lần như vậy, Thịnh Tường lại như bị điện giật, nhanh chóng lùi ra xa.
Đi được nửa chặng đường, có lẽ các giáo viên ngồi ghế trước đã mệt rồi, lần lượt ngủ thiếp đi.
Bầu không khí trong xe rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Thịnh Tường không cảm thấy sự im lặng này mang lại cho cô sự bình yên gì cả.
Bên cạnh cô chính là Thẩm Ngôn Lễ.
Mặc dù anh không nói gì.
Cơn buồn ngủ của Thịnh Tường cũng nhanh chóng kéo đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro