Chương 37
2024-09-09 12:17:59
Cô gật gù như gà mổ thóc, đầu gật lên gật xuống, gần như sắp chìm vào cơn buồn ngủ.
Ngay khi cô đang dần chìm vào giấc ngủ, chiếc xe đang chạy bình thường trên đường cao tốc đột nhiên phanh gấp...
Theo quán tính, tất cả mọi người mất kiểm soát ngã về phía trước.
Mặc dù có thắt dây an toàn nhưng vì đang chạy trên đường cao tốc, sau khi dừng lại đột ngột như vậy, lực phát ra rất mạnh.
Bánh xe lăn vòng, mài xuống đường nhựa, phát ra tiếng ma sát dữ dội, một tiếng "két" vang lên bên tai.
Thịnh Tường suýt thì văng ra ngoài, tí nữa là đập mặt vào lưng ghế phía trước.
Một bàn tay nhanh chóng đưa ra và chặn trước mặt cô, vững vàng chống đỡ.
Có cái tay làm đệm, trán của Thịnh Tường thoát được một kiếp.
Sau đó, phía trước truyền đến tiếng mắng chửi của tài xế...
"Muốn chết à! Đột ngột dừng xe trên đường cao tốc, có cần mạng nữa không?!"
Trong tiếng mắng chửi của tài xế cũng pha thêm mấy phần sợ hãi, ông ấy đang lái xe bình thường thì phát hiện một chiếc xe con đang chạy phía trước đột nhiên dừng lại.
Nếu ông ấy không phản ứng nhanh thì chắc chắn không tránh khỏi vụ va chạm.
Càng nghĩ càng tức giận, tài xế hạ kính cửa sổ xe xuống, dùng tiếng địa phương chửi cho chủ của chiếc xe con kia một trận.
Bốn giáo viên đều bị động tĩnh này đánh thức, nhao nhao thò đầu ra ngó xem đã xảy ra chuyện gì.
Trước mặt đã thành một mớ hỗn loạn, tài xế và chủ của chiếc xe kia còn đang "tâm sự" với nhau, Thịnh Tường ở hàng ghế phía sau được anh đỡ cho, ngước mắt lên nhìn Thẩm Ngôn Lễ.
"... Tay của cậu."
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ mới thu tay về, hơi hoạt động cổ tay: "Không sao."
Thịnh Tường nhìn một lúc, vốn dĩ cô đang quay mặt đi, mấy giây sau lại không nhịn được quay sang nhìn cổ tay anh.
Sau khi quan sát mấy lần, cô hỏi: "Thật sự không sao chứ?"
Thẩm Ngôn Lễ dừng động tác, giọng cao lên, hơi có vẻ lưu manh bỡn cợt: "Bị làm sao thì cậu chịu trách nhiệm à."
Thịnh Tường phớt lờ anh luôn.
...
Sau khi trải qua sự kiện cũng được coi như "chấn động lòng người" ở giữa đường, bốn giáo viên không ai dám ngủ nữa, còn cử ra một người làm giám sát lái xe.
Lộ trình đi đường chỉ mất mấy tiếng, lúc xế chiều, đoàn người đã đến núi Vân Thê.
Sau khi cầm hết tất cả hành lý lớn nhỏ, bốn giáo viên lôi danh sách ra.
"Vân Thê có nhiều thôn, hoạt động lần này mọi người cũng không ở cùng một chỗ mà đều tách ra, sau khi các em đi có vấn đề gì thì nhớ kịp thời báo cáo cho các thầy cô." Sau khi dặn dò xong, một giáo viên bắt đầu gọi tên từng người.
Phân công theo số lượng sinh viên, hai người thành một đội, được người dân chỉ đường đi đến từng thôn.
Bốn giáo viên sẽ lần lượt đến thăm từng thôn, lộ trình của bọn họ sẽ khác với lộ trình của sinh viên.
Diện tích của núi Vân Thê rộng lớn, ngọn núi trải dài trên một vùng đất rộng bao la, có nhiều đỉnh núi và rừng rậm hoang sơ.
Nhiều năm qua, do tiếp nối truyền thống tự cấp tự túc của tổ tiên và phương tiện giao thông không thuận tiện cho nên ngọn núi vẫn giữ được dáng vẻ nguyên sơ như những năm trước.
Những vùng đất bằng phẳng có thể đặt chân được bao quanh bởi những ngọn núi cũng là nơi trú đóng của những ngôi làng khác nhau.
Bốn thôn được hỗ trợ lần này nằm dưới chân bốn ngọn núi hoàn toàn đối diện nhau, cách nhau nửa tiếng đi ô tô, đồng nghĩa với việc đoàn người bọn họ hoàn toàn bị chia tách.
Cặp đôi đến hỗ trợ giảng dạy kia ban đầu còn tràn đầy tự tin, cứ nghĩ chắc chắn sẽ được phân về cùng một nơi nhưng chờ giáo viên đọc tên xong, hai người đều choáng váng.
Hai người ôm nhau, kiên trì hỏi một nữ giáo viên: "Cô, cô có chắc không ạ? Chắc chắn là thầy bí thư sắp xếp như vậy ạ?"
Tính cách của nữ giáo viên rất tốt, để mặc hai sinh viên lôi kéo.
Lý Do từ nãy đến giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén, đi tới mấy bước ngắt lời: "Sao lại không chắc chắn?"
Trong lúc đôi tình nhân kia đang á khẩu, Lý Do quay đầu lại nhìn những người khác: "Các em đều cầm hành lý của mình lên đi, tranh thủ thời gian xuất phát. Mặc dù hoạt động này là tình nguyện nhưng không có nghĩa là các em muốn làm gì thì làm."
Từ khi xuống xe Thịnh Tường vẫn không nói lời nào, cô giẫm lên bùn đất dưới chân chơi đùa, vừa định nhìn về phía Lý Do gật đầu tỏ vẻ đã hiểu thì lại nghe thấy giọng nói của ông ấy vang lên một cách rõ ràng: "Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ?"
Dừng một lát, ánh mắt ông ấy do dự lướt qua gương mặt đám sinh viên, cuối cùng dừng lại ở hai người cuối hàng.
"Hai em đến thôn Vân Hội."
...
Bốn đội nói lời tạm biệt nhau, dù bị buộc phải tách nhau ra nhưng rất nhanh cặp đôi kia lại ríu rít dặn dò nhau cố lên, hẹn gặp lại.
Ngay cả bốn giáo viên cũng không nhìn nổi, đồng loạt quay mặt đi.
"Mấy ngày nay đi đường núi nhất định phải chú ý an toàn, cố gắng không đi vào ban đêm, nhớ chưa?" Lý Do dặn dò lần cuối: "Sau khi đến nơi thì đến trường trước, nếu người dân trong thôn cần giúp đỡ chuyện gì thì các em cũng nên giúp, không chỉ có trẻ nhỏ, ở khu vực núi Vân Thê bên này cũng có rất nhiều ông bà già lớn tuổi."
Người trưởng thành phần lớn đã đi làm xa, còn lại đại đa số đều là người già và trẻ em.
Sau khi vâng lời và chào tạm biệt giáo viên, Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đi theo dân làng đến dẫn đường.
Hai người bọn họ khá may mắn, thôn dân thôn Vân Hội rất nhiệt tình, còn mang theo một chiếc xe ba bánh nhỏ tới.
Chỉ là lực kéo không đủ nên đi xe vẫn phải dùng chân để đạp.
Nửa đường Thẩm Ngôn Lễ xuống xe giúp đỡ, còn phải đẩy xe, lúc này mới nhanh chóng đến được thôn Vân Hội.
Thôn làng không lớn nhưng được cái những ngôi nhà xây san sát nhau, không cách nhau quá xa.
Giờ này đã có những luồng khói lượn lờ chậm rãi bay về phía núi rừng bên cạnh.
Đầu đông ánh nắng yếu ớt nhưng lúc xế chiều lại ấm áp, không thấy lạnh.
Hai người Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ được dân làng dẫn đến một khu vực tương đối trống trải ở gần cuối thôn làng.
Có lẽ đã lâu rồi không có người ở, trong nhà hơi có vẻ đổ nát. Đó là một căn nhà được xây theo kiểu hai cổng vào, có hai dãy nhà cấp bốn, góc tường có mạng nhện nhưng vẫn tương đối sạch sẽ và ngăn nắp.
Sau khi dân làng dẫn hai người đến đây thì giải thích.
Tất cả những ngôi nhà khác trong thôn Vân Hội đều đã có người ở, thực sự không còn chỗ trống nữa.
Cả gia đình chủ nhân của hai dãy nhà cấp bốn này đều đã chuyển lên thành phố, trừ những ngày lễ tết ra thì bọn họ thường không trở về, thậm chí có trở về cũng không ở đây nữa.
Sau khi hỏi và được sự đồng ý, thôn dân bèn dọn dẹp nơi này cho hai sinh viên đại học ở.
Thôn dân nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, hơi mất tự nhiên, nói tiếng địa phương một lần, sau đó cố gắng nói tiếng phổ thông để hai người họ có thể hiểu được: "Cái đó... Phòng đã chuẩn bị xong.. . Mấy ngày trước tôi nhận được thông báo của trưởng thôn nên đã dọn dẹp, chỉ là hơi bừa bộn và ọp ẹp một chút, để ngủ thì chắc vẫn được, chỉ là không biết hai người có quen không."
Thịnh Tường khoát tay nói: "Không sao, không sao, chúng tôi không để ý chuyện đó đâu."
Nói rồi, không biết cô nghĩ đến chuyện gì, lại quay sang nhìn Thẩm Ngôn Lễ.
Thẩm Ngôn Lễ sải bước đôi chân dài, nhìn về phía cô, thì thầm bằng giọng mà chỉ hai người họ mới nghe được: "Thịnh Tường, ánh mắt này của cậu có thể rõ ràng hơn nữa được không?"
Nếu anh để ý thì đã không đến đây.
Thịnh Tường nghe xong xoa mũi, không nói gì.
Thôn dân đứng ở bên cạnh nhìn hai người trẻ tuổi đẹp trai xinh gái này thấp giọng nói chuyện.
Anh ấy không giỏi đối giao tiếp, chỉ xoa xoa tay nói: "Trường học của thôn chúng tôi ở phía sau núi, nếu hai người muốn đi thì tôi sẽ dẫn hai người đến đó, chỉ là hôm nay hai người đến hơi muộn, bọn trẻ đã tan học từ trưa rồi."
Trẻ em thôn Vân Hội đi học đều đi đường núi, cơm trưa đều về nhà giải quyết, ăn xong lại đi bộ đến trường để học buổi chiều.
Thịnh Tường nghe xong lời này suy nghĩ một lát: "Không sao đâu, chiều nay chúng tôi sẽ qua bên đó xem thử, buổi tối sẽ quay lại."
Thôn dân nhìn thấy cô gái này trả lời, còn chàng trai thì ngoan ngoãn đứng chờ ở bên cạnh nên vô thức coi Thịnh Tường là người liên lạc chính: "À được."
Sau đó, anh ấy mỉm cười nhe hàm răng trắng tinh: "Không còn gì nữa, hai người có thể lặn lội đường xa đến đây dạy cho mấy đứa nhỏ thôn chúng tôi, chúng tôi thật sự rất vui."
...
Để thuận tiện, buổi trưa hai người ăn cơm ở nhà thôn dân này luôn.
Sau khi ăn xong, cả hai cùng nhau trở về căn nhà cấp bốn.
Trong căn nhà cấp bốn hai cổng vào có một khoảng sân nhỏ, được xây bằng loại gạch đỏ bình thường nhất nhưng xây rất qua loa, bây giờ đã tích tụ một lớp bùn dày.
Vô số cỏ dại mọc lên từ kẽ hở giữa những viên gạch, khắp nơi đều lộ vẻ hoang tàn không người ở.
Ngoại trừ dãy nhà bị sập một nửa ở phía trước ra, dãy nhà phía sau có một căn tương đối rộng rãi, vách ngăn thô sơ nên khi bước vào gần như liếc mắt là có thể nhìn thấy toàn bộ.
Phòng bếp cũng đã nhiều năm không dùng, bếp lò bằng đất cũ kỹ, trên bức tường cạnh đó còn có vết đen do than cọ vào để lại, dưới đất chất đầy cành cây vừa mới chặt.
Chỗ ngủ của Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ chia làm hai gian, nói là hai gian nhưng vách ngăn ở giữa không được xây bằng gạch mà chỉ là vách ngăn bằng gỗ, bên ngoài có rèm treo, cánh cửa thông giữa các phòng không đóng lại được, chỉ có thể khép hờ, còn phát ra tiếng "kẽo kẹt", chẳng khác nào nửa đóng nửa mở.
Dù sao cũng đã nhiều năm không có người ở, vội vàng thu dọn nên cũng không thể đẹp đẽ tinh xảo gì được.
Thẩm Ngôn Lễ bảo Thịnh Tường ngủ ở phòng trong, tiện thể bắt đầu sửa cửa.
Trong lúc anh đang bận rộn, Thịnh Tường thu dọn hành lý của mình.
Cô quan sát, sau đó dùng tay sờ lên, phát hiện chăn ga gối đệm ở đây mềm mại, ga trải giường tuy đơn giản nhưng có thể thấy được là mới lấy ra.
Sau khi cảm khái dân tình chất phác, Thịnh Tường tiếp tục bận rộn thu dọn.
Mọi việc đều diễn ra khá suôn sẻ, điều kiện tiên quyết là bỏ qua ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc tới của Thẩm Ngôn Lễ.
Anh chân dài tay dài, động tác cũng rất nhanh.
Cũng không biết cửa đã được sửa xong từ lúc nào.
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ đang tựa người vào ngưỡng cửa, khoanh tay hơi cúi đầu, im lặng nhìn Thịnh Tường thu dọn.
Cô hơi ngồi xổm xuống, góc nghiêng quay về phía anh, đường cong sống lưng tuyệt đẹp.
Dường như nhận ra ánh mắt quan sát của anh, cô dừng lại, quay mặt sang một bên giống như lúc trước, dường như muốn chuyển đến nơi anh không nhìn thấy được.
"Chúng ta ở cùng một phòng, cậu cho rằng tôi không nhìn thấy hay sao?" Thẩm Ngôn Lễ nhìn thấy hết những động tác nhỏ của cô, bao gồm cả động tác vừa rồi.
Động tác trên tay Thịnh Tường dừng lại, âm thanh đột ngột vang lên khiến suy nghĩ của cô khựng lại.
Cái gì gọi là ở cùng một phòng...
Rõ ràng là hai phòng.
Thịnh Tường hiếm khi không nói nên lời, bây giờ cô đang nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ, bộ dạng cũng đủ kiêu ngạo.
Người này có thể nói chuyện đàng hoàng được không vậy...
Cô chỉ vào cánh cửa anh vừa sửa xong: "Sao lại là một phòng... Đây không phải là hai căn phòng riêng biệt hay sao?"
"Cậu chắc chứ?" Thẩm Ngôn Lễ đứng thẳng người, giơ tay gõ lên tấm ván gỗ ngăn cách hai căn phòng.
Theo động tác của anh, âm thanh kia xuyên qua bức tường.
Tấm gỗ lắc lư từ bên này sang bên kia, động tĩnh không tính là lớn nhưng biên độ cực rõ ràng.
"Nghe thấy không?" Thẩm Ngôn Lễ nói, ánh mắt nhìn cô chăm chú: "Ở chỗ này, làm gì bên kia cũng nghe thấy hết."
Ngay khi cô đang dần chìm vào giấc ngủ, chiếc xe đang chạy bình thường trên đường cao tốc đột nhiên phanh gấp...
Theo quán tính, tất cả mọi người mất kiểm soát ngã về phía trước.
Mặc dù có thắt dây an toàn nhưng vì đang chạy trên đường cao tốc, sau khi dừng lại đột ngột như vậy, lực phát ra rất mạnh.
Bánh xe lăn vòng, mài xuống đường nhựa, phát ra tiếng ma sát dữ dội, một tiếng "két" vang lên bên tai.
Thịnh Tường suýt thì văng ra ngoài, tí nữa là đập mặt vào lưng ghế phía trước.
Một bàn tay nhanh chóng đưa ra và chặn trước mặt cô, vững vàng chống đỡ.
Có cái tay làm đệm, trán của Thịnh Tường thoát được một kiếp.
Sau đó, phía trước truyền đến tiếng mắng chửi của tài xế...
"Muốn chết à! Đột ngột dừng xe trên đường cao tốc, có cần mạng nữa không?!"
Trong tiếng mắng chửi của tài xế cũng pha thêm mấy phần sợ hãi, ông ấy đang lái xe bình thường thì phát hiện một chiếc xe con đang chạy phía trước đột nhiên dừng lại.
Nếu ông ấy không phản ứng nhanh thì chắc chắn không tránh khỏi vụ va chạm.
Càng nghĩ càng tức giận, tài xế hạ kính cửa sổ xe xuống, dùng tiếng địa phương chửi cho chủ của chiếc xe con kia một trận.
Bốn giáo viên đều bị động tĩnh này đánh thức, nhao nhao thò đầu ra ngó xem đã xảy ra chuyện gì.
Trước mặt đã thành một mớ hỗn loạn, tài xế và chủ của chiếc xe kia còn đang "tâm sự" với nhau, Thịnh Tường ở hàng ghế phía sau được anh đỡ cho, ngước mắt lên nhìn Thẩm Ngôn Lễ.
"... Tay của cậu."
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ mới thu tay về, hơi hoạt động cổ tay: "Không sao."
Thịnh Tường nhìn một lúc, vốn dĩ cô đang quay mặt đi, mấy giây sau lại không nhịn được quay sang nhìn cổ tay anh.
Sau khi quan sát mấy lần, cô hỏi: "Thật sự không sao chứ?"
Thẩm Ngôn Lễ dừng động tác, giọng cao lên, hơi có vẻ lưu manh bỡn cợt: "Bị làm sao thì cậu chịu trách nhiệm à."
Thịnh Tường phớt lờ anh luôn.
...
Sau khi trải qua sự kiện cũng được coi như "chấn động lòng người" ở giữa đường, bốn giáo viên không ai dám ngủ nữa, còn cử ra một người làm giám sát lái xe.
Lộ trình đi đường chỉ mất mấy tiếng, lúc xế chiều, đoàn người đã đến núi Vân Thê.
Sau khi cầm hết tất cả hành lý lớn nhỏ, bốn giáo viên lôi danh sách ra.
"Vân Thê có nhiều thôn, hoạt động lần này mọi người cũng không ở cùng một chỗ mà đều tách ra, sau khi các em đi có vấn đề gì thì nhớ kịp thời báo cáo cho các thầy cô." Sau khi dặn dò xong, một giáo viên bắt đầu gọi tên từng người.
Phân công theo số lượng sinh viên, hai người thành một đội, được người dân chỉ đường đi đến từng thôn.
Bốn giáo viên sẽ lần lượt đến thăm từng thôn, lộ trình của bọn họ sẽ khác với lộ trình của sinh viên.
Diện tích của núi Vân Thê rộng lớn, ngọn núi trải dài trên một vùng đất rộng bao la, có nhiều đỉnh núi và rừng rậm hoang sơ.
Nhiều năm qua, do tiếp nối truyền thống tự cấp tự túc của tổ tiên và phương tiện giao thông không thuận tiện cho nên ngọn núi vẫn giữ được dáng vẻ nguyên sơ như những năm trước.
Những vùng đất bằng phẳng có thể đặt chân được bao quanh bởi những ngọn núi cũng là nơi trú đóng của những ngôi làng khác nhau.
Bốn thôn được hỗ trợ lần này nằm dưới chân bốn ngọn núi hoàn toàn đối diện nhau, cách nhau nửa tiếng đi ô tô, đồng nghĩa với việc đoàn người bọn họ hoàn toàn bị chia tách.
Cặp đôi đến hỗ trợ giảng dạy kia ban đầu còn tràn đầy tự tin, cứ nghĩ chắc chắn sẽ được phân về cùng một nơi nhưng chờ giáo viên đọc tên xong, hai người đều choáng váng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người ôm nhau, kiên trì hỏi một nữ giáo viên: "Cô, cô có chắc không ạ? Chắc chắn là thầy bí thư sắp xếp như vậy ạ?"
Tính cách của nữ giáo viên rất tốt, để mặc hai sinh viên lôi kéo.
Lý Do từ nãy đến giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén, đi tới mấy bước ngắt lời: "Sao lại không chắc chắn?"
Trong lúc đôi tình nhân kia đang á khẩu, Lý Do quay đầu lại nhìn những người khác: "Các em đều cầm hành lý của mình lên đi, tranh thủ thời gian xuất phát. Mặc dù hoạt động này là tình nguyện nhưng không có nghĩa là các em muốn làm gì thì làm."
Từ khi xuống xe Thịnh Tường vẫn không nói lời nào, cô giẫm lên bùn đất dưới chân chơi đùa, vừa định nhìn về phía Lý Do gật đầu tỏ vẻ đã hiểu thì lại nghe thấy giọng nói của ông ấy vang lên một cách rõ ràng: "Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ?"
Dừng một lát, ánh mắt ông ấy do dự lướt qua gương mặt đám sinh viên, cuối cùng dừng lại ở hai người cuối hàng.
"Hai em đến thôn Vân Hội."
...
Bốn đội nói lời tạm biệt nhau, dù bị buộc phải tách nhau ra nhưng rất nhanh cặp đôi kia lại ríu rít dặn dò nhau cố lên, hẹn gặp lại.
Ngay cả bốn giáo viên cũng không nhìn nổi, đồng loạt quay mặt đi.
"Mấy ngày nay đi đường núi nhất định phải chú ý an toàn, cố gắng không đi vào ban đêm, nhớ chưa?" Lý Do dặn dò lần cuối: "Sau khi đến nơi thì đến trường trước, nếu người dân trong thôn cần giúp đỡ chuyện gì thì các em cũng nên giúp, không chỉ có trẻ nhỏ, ở khu vực núi Vân Thê bên này cũng có rất nhiều ông bà già lớn tuổi."
Người trưởng thành phần lớn đã đi làm xa, còn lại đại đa số đều là người già và trẻ em.
Sau khi vâng lời và chào tạm biệt giáo viên, Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đi theo dân làng đến dẫn đường.
Hai người bọn họ khá may mắn, thôn dân thôn Vân Hội rất nhiệt tình, còn mang theo một chiếc xe ba bánh nhỏ tới.
Chỉ là lực kéo không đủ nên đi xe vẫn phải dùng chân để đạp.
Nửa đường Thẩm Ngôn Lễ xuống xe giúp đỡ, còn phải đẩy xe, lúc này mới nhanh chóng đến được thôn Vân Hội.
Thôn làng không lớn nhưng được cái những ngôi nhà xây san sát nhau, không cách nhau quá xa.
Giờ này đã có những luồng khói lượn lờ chậm rãi bay về phía núi rừng bên cạnh.
Đầu đông ánh nắng yếu ớt nhưng lúc xế chiều lại ấm áp, không thấy lạnh.
Hai người Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ được dân làng dẫn đến một khu vực tương đối trống trải ở gần cuối thôn làng.
Có lẽ đã lâu rồi không có người ở, trong nhà hơi có vẻ đổ nát. Đó là một căn nhà được xây theo kiểu hai cổng vào, có hai dãy nhà cấp bốn, góc tường có mạng nhện nhưng vẫn tương đối sạch sẽ và ngăn nắp.
Sau khi dân làng dẫn hai người đến đây thì giải thích.
Tất cả những ngôi nhà khác trong thôn Vân Hội đều đã có người ở, thực sự không còn chỗ trống nữa.
Cả gia đình chủ nhân của hai dãy nhà cấp bốn này đều đã chuyển lên thành phố, trừ những ngày lễ tết ra thì bọn họ thường không trở về, thậm chí có trở về cũng không ở đây nữa.
Sau khi hỏi và được sự đồng ý, thôn dân bèn dọn dẹp nơi này cho hai sinh viên đại học ở.
Thôn dân nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, hơi mất tự nhiên, nói tiếng địa phương một lần, sau đó cố gắng nói tiếng phổ thông để hai người họ có thể hiểu được: "Cái đó... Phòng đã chuẩn bị xong.. . Mấy ngày trước tôi nhận được thông báo của trưởng thôn nên đã dọn dẹp, chỉ là hơi bừa bộn và ọp ẹp một chút, để ngủ thì chắc vẫn được, chỉ là không biết hai người có quen không."
Thịnh Tường khoát tay nói: "Không sao, không sao, chúng tôi không để ý chuyện đó đâu."
Nói rồi, không biết cô nghĩ đến chuyện gì, lại quay sang nhìn Thẩm Ngôn Lễ.
Thẩm Ngôn Lễ sải bước đôi chân dài, nhìn về phía cô, thì thầm bằng giọng mà chỉ hai người họ mới nghe được: "Thịnh Tường, ánh mắt này của cậu có thể rõ ràng hơn nữa được không?"
Nếu anh để ý thì đã không đến đây.
Thịnh Tường nghe xong xoa mũi, không nói gì.
Thôn dân đứng ở bên cạnh nhìn hai người trẻ tuổi đẹp trai xinh gái này thấp giọng nói chuyện.
Anh ấy không giỏi đối giao tiếp, chỉ xoa xoa tay nói: "Trường học của thôn chúng tôi ở phía sau núi, nếu hai người muốn đi thì tôi sẽ dẫn hai người đến đó, chỉ là hôm nay hai người đến hơi muộn, bọn trẻ đã tan học từ trưa rồi."
Trẻ em thôn Vân Hội đi học đều đi đường núi, cơm trưa đều về nhà giải quyết, ăn xong lại đi bộ đến trường để học buổi chiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Tường nghe xong lời này suy nghĩ một lát: "Không sao đâu, chiều nay chúng tôi sẽ qua bên đó xem thử, buổi tối sẽ quay lại."
Thôn dân nhìn thấy cô gái này trả lời, còn chàng trai thì ngoan ngoãn đứng chờ ở bên cạnh nên vô thức coi Thịnh Tường là người liên lạc chính: "À được."
Sau đó, anh ấy mỉm cười nhe hàm răng trắng tinh: "Không còn gì nữa, hai người có thể lặn lội đường xa đến đây dạy cho mấy đứa nhỏ thôn chúng tôi, chúng tôi thật sự rất vui."
...
Để thuận tiện, buổi trưa hai người ăn cơm ở nhà thôn dân này luôn.
Sau khi ăn xong, cả hai cùng nhau trở về căn nhà cấp bốn.
Trong căn nhà cấp bốn hai cổng vào có một khoảng sân nhỏ, được xây bằng loại gạch đỏ bình thường nhất nhưng xây rất qua loa, bây giờ đã tích tụ một lớp bùn dày.
Vô số cỏ dại mọc lên từ kẽ hở giữa những viên gạch, khắp nơi đều lộ vẻ hoang tàn không người ở.
Ngoại trừ dãy nhà bị sập một nửa ở phía trước ra, dãy nhà phía sau có một căn tương đối rộng rãi, vách ngăn thô sơ nên khi bước vào gần như liếc mắt là có thể nhìn thấy toàn bộ.
Phòng bếp cũng đã nhiều năm không dùng, bếp lò bằng đất cũ kỹ, trên bức tường cạnh đó còn có vết đen do than cọ vào để lại, dưới đất chất đầy cành cây vừa mới chặt.
Chỗ ngủ của Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ chia làm hai gian, nói là hai gian nhưng vách ngăn ở giữa không được xây bằng gạch mà chỉ là vách ngăn bằng gỗ, bên ngoài có rèm treo, cánh cửa thông giữa các phòng không đóng lại được, chỉ có thể khép hờ, còn phát ra tiếng "kẽo kẹt", chẳng khác nào nửa đóng nửa mở.
Dù sao cũng đã nhiều năm không có người ở, vội vàng thu dọn nên cũng không thể đẹp đẽ tinh xảo gì được.
Thẩm Ngôn Lễ bảo Thịnh Tường ngủ ở phòng trong, tiện thể bắt đầu sửa cửa.
Trong lúc anh đang bận rộn, Thịnh Tường thu dọn hành lý của mình.
Cô quan sát, sau đó dùng tay sờ lên, phát hiện chăn ga gối đệm ở đây mềm mại, ga trải giường tuy đơn giản nhưng có thể thấy được là mới lấy ra.
Sau khi cảm khái dân tình chất phác, Thịnh Tường tiếp tục bận rộn thu dọn.
Mọi việc đều diễn ra khá suôn sẻ, điều kiện tiên quyết là bỏ qua ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc tới của Thẩm Ngôn Lễ.
Anh chân dài tay dài, động tác cũng rất nhanh.
Cũng không biết cửa đã được sửa xong từ lúc nào.
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ đang tựa người vào ngưỡng cửa, khoanh tay hơi cúi đầu, im lặng nhìn Thịnh Tường thu dọn.
Cô hơi ngồi xổm xuống, góc nghiêng quay về phía anh, đường cong sống lưng tuyệt đẹp.
Dường như nhận ra ánh mắt quan sát của anh, cô dừng lại, quay mặt sang một bên giống như lúc trước, dường như muốn chuyển đến nơi anh không nhìn thấy được.
"Chúng ta ở cùng một phòng, cậu cho rằng tôi không nhìn thấy hay sao?" Thẩm Ngôn Lễ nhìn thấy hết những động tác nhỏ của cô, bao gồm cả động tác vừa rồi.
Động tác trên tay Thịnh Tường dừng lại, âm thanh đột ngột vang lên khiến suy nghĩ của cô khựng lại.
Cái gì gọi là ở cùng một phòng...
Rõ ràng là hai phòng.
Thịnh Tường hiếm khi không nói nên lời, bây giờ cô đang nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ, bộ dạng cũng đủ kiêu ngạo.
Người này có thể nói chuyện đàng hoàng được không vậy...
Cô chỉ vào cánh cửa anh vừa sửa xong: "Sao lại là một phòng... Đây không phải là hai căn phòng riêng biệt hay sao?"
"Cậu chắc chứ?" Thẩm Ngôn Lễ đứng thẳng người, giơ tay gõ lên tấm ván gỗ ngăn cách hai căn phòng.
Theo động tác của anh, âm thanh kia xuyên qua bức tường.
Tấm gỗ lắc lư từ bên này sang bên kia, động tĩnh không tính là lớn nhưng biên độ cực rõ ràng.
"Nghe thấy không?" Thẩm Ngôn Lễ nói, ánh mắt nhìn cô chăm chú: "Ở chỗ này, làm gì bên kia cũng nghe thấy hết."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro