Chương 38
2024-09-09 12:17:59
Qua lời nói của anh, một căn nhà nhỏ sau núi bình thường đột nhiên ý nghĩa khó tả hơn hẳn.
Làm gì cũng có thể bị người khác nghe thấy...
Lời của Thịnh Tường đã ra đến khóe miệng lại không biết phải nói sao cho phải.
Đối mặt với một Thẩm Ngôn Lễ như vậy, hình như cô thật sự bất lực hoàn toàn.
Dù sao thì xung quanh cũng tĩnh lặng vắng vẻ, sau cửa sổ ngoài núi ra chỉ có núi, nhà cửa cũng trống trải, ngay cả tiếng bước chân cũng sẽ bị người trong nhà nghe thấy hết, mọi tiếng động đều bị phóng đại vô hạn...
Mà tấm ván này thì lại hơi mỏng, vì đã dùng khá lâu rồi nên không khỏi hơi mục rữa, còn ngửi thấy cả mùi rêu xanh nữa.
Sau khi chịu tác dụng của ngoại lực, tiếng kêu "cót két" không ngừng vang vọng trong không gian, còn vây quanh cả hai người nữa.
Thẩm Ngôn Lễ đã dứt lời hồi lâu nhưng mấy tấm ván này vẫn chưa có ý định dừng kêu.
Thậm chí những tiếng kêu "cót két" này còn có khuynh hướng chuyển biến thành tiếng của sự sụp đổ nữa.
Thẩm Ngôn Lễ duỗi cánh tay dài của mình ra khó khăn nắm lấy tay vịn làm điểm tựa, bấy giờ tấm ván mới chịu trở lại như trước.
Thịnh Tường được xem như là khán giả quan sát toàn bộ quá trình không khỏi ngước mặt lên nhìn người đàn ông đang đứng cạnh cửa: "... Nếu cậu không đập nó thì không có chuyện gì xảy ra rồi đấy."
Tấm ván này vốn đã yếu ớt rồi, lỡ may đập gãy cô cũng không biết ngày mai phải giải thích với người dân thế nào nữa.
"Chẳng phải vì tôi muốn đưa ra bằng chứng cụ thể trả lời nghi ngờ của cậu à?" Thẩm Ngôn Lễ rụt tay về nhưng vẫn tựa vào cạnh cửa: "Tôi cứ nói là một phòng đấy."
"..."
Thịnh Tường không muốn tiếp tục đôi co hơn thua với Thẩm Ngôn Lễ nữa.
Nếu anh nói vậy thì cứ xem như là vậy đi.
Dù sao thì tấm ván cũng đứng thẳng chỗ đó, không thể nào có chuyện tự dưng biến mất được.
Chẳng qua sau đó cô lại nghĩ đến dáng vẻ tựa cửa nhìn mình dọn dẹp của Thẩm Ngôn Lễ, chẳng hiểu sao lại cảm thấy lượng oxy trong không khí loãng hơn trước rất nhiều.
Trái tim vốn bình tĩnh như nước lại đột nhiên trở nên rạo rực khiến tâm trạng càng lo lắng căng thẳng.
Thịnh Tường không nhìn Thẩm Ngôn Lễ nữa mà quay đi chỗ khác, nhét mấy miếng dán giữ nhiệt vừa lôi ra về lại chỗ cũ.
Cô vốn định chia cho anh một ít nhưng xem dáng vẻ thoải mái kia thì có vẻ anh không sợ lạnh đâu.
…
Hai người vội vàng dọn dẹp sơ qua một chút, sau đó buổi chiều lại đi ra sau núi và leo lên giữa sườn núi theo sự hướng dẫn của người dân.
Mặc dù nói là sau núi nhưng vì khu vực này cây cối xum xuê, chỗ nào cũng là rừng cây nên đường có thể đi cũng không nhiều, lại còn hay bị cây có gai chắn ngang nữa nên đi lên vô cùng mất thời gian.
Mà trừ đường núi ra thì trên này cũng nhiều rãnh nước và suối nhỏ, giữa chừng bọn họ còn phải vượt qua một con sông nhỏ nữa.
Lúc đến đoạn vượt sông, cây cầu vắt ngang qua dòng nước đã bị thời gian mài mòn, vừa bước lên đã run như sắp rớt. Người dân ở đây thì quen rồi nên đi rất nhanh qua được bên kia.
Thịnh Tường thì hơi khó khăn, chẳng qua cô chỉ mới chần chừ vài giây đã bị ai đó dứt khoát cầm lấy tay.
Thẩm Ngôn Lễ đi về phía trước rồi nói: "Đi theo tôi, tôi sẽ đi trước đưa cậu qua."
Thịnh Tường khẽ vùng vẫy mấy cái sau đó tay càng bị nắm chặt hơn.
Cô ngước mắt lên thì chỉ thấy được cái cổ thon dài của Thẩm Ngôn Lễ.
Lưng anh gồng lên tạo thành một hình vòng cung rõ ràng, bàn tay duỗi ra đằng sau. Lúc được dắt đi, thậm chí Thịnh Tường còn thấy được xương bàn tay anh gồ lên.
Bước chân Thịnh Tường hơi khựng lại chốc lát sau đó thuận theo để anh dắt mình đi qua bên kia.
Đợi đến khi vượt được hơn nửa vòng núi, khó khăn lắm bọn họ mới thấy một ngọn cờ đang thong thả tung bay giữa rừng xanh.
Từ khi mọi người bắt đầu lên đường đến giờ đã đi chừng nửa tiếng đồng hồ rồi.
Ở thôn Vân Hội chỉ có một trường tiểu học nhỏ chứ không còn ngôi trường nào khác nữa, muốn học trung học thì phải lên trấn trên xa hơn, thế nên đa số học sinh trong trường là trẻ em, có em tuổi còn rất nhỏ.
Toà nhà dạy học có bốn tầng, được sơn màu trắng. Sau khi đi vào, mọi người nhìn thấy trên tường rào có viết một dòng chữ truyền động lực màu đỏ: "Dốc lòng chịu khó, quyết chí tự cường!"
Phía trước toà nhà dạy học là một mảnh đất lớn bằng phẳng, không được xây dựng thành sân mà chỉ đơn giản là dùng xi măng lát lên, phía trên toàn là dấu vết dầm mưa dãi nắng, thêm cả mấy chỗ lồi lõm do bị đạp phải nữa nên trông rất gồ ghề.
Lúc Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ tới thì trùng hợp đúng giờ tan học.
Chẳng qua chỉ có hiệu trưởng rời khỏi phòng làm việc đi ra ngoài chào đón còn đám trẻ kia thì tò mò nhưng lại không dám tiến lên trước. Chúng nó dứt khoát chen chúc bên ô cửa sổ ló đầu ra nhìn ngắm hai người bọn họ.
Sau khi mọi người tự giới thiệu bản thân thì có thêm mấy giáo viên nữa từ trong trường chạy ra đón.
Có lẽ chẳng ai ngờ được rằng hai sinh viên đại học được cử đến đây lại có vẻ ngoài nổi bật như vậy. Mấy giáo viên trẻ tuổi nhìn mà không khỏi ngẩn người.
Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài là một ngôi trường đã có dự án nghiên cứu chuyên nghiệp về hàng không từ rất lâu rồi, cũng là trường đào tạo ngành hàng không top đầu cả nước. Trừ ngành này ra thì mặc dù những ngành khác không nổi bật bằng nhưng cũng đào tạo được không ít người tài, là điển hình của một ngôi trường tổng hợp.
Trước đó các giáo viên ở đây đã nghe được tin lần này có hai sinh viên Đại học Hàng không vũ trụ được điều động đến đây. Mọi người không khỏi tò mò đồn đoán, chẳng qua bây giờ thấy được người thật rồi lại chẳng ai nói được nên lời.
Bình thường bọn họ cũng chưa có cơ hội đi xa nhiều, thậm chí có hai giáo viên còn xấp xỉ tuổi Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ nữa. Thế nên bọn họ không khỏi trở nên cẩn thận dè chừng giống những người dân trước đó.
Khí chất trên người Thẩm Ngôn Lễ vừa lạnh lùng vừa có vẻ hơi lưu manh, vì vậy mặc dù mọi người thấy anh đẹp nên nhìn lâu hơn chút nhưng cũng không dám tiến lên trò chuyện.
Lúc nói chuyện bọn họ cũng tự động vòng qua anh mà nói với Thịnh Tường trông có vẻ rất tốt tính bên cạnh.
Thẩm Ngôn Lễ cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt những thứ mình mang tới xuống rồi cắm mặt đi theo sau Thịnh Tường.
Giữa chừng có mấy đứa trẻ to gan chạy đến gần, anh mới liếc sang nhìn chúng nó một cái.
Mục đích lần này hai người bọn họ đến đây là để hỗ trợ công tác giảng dạy, tiện thể tìm hiểu tình hình cụ thể của trường học này luôn. Sau này khi bọn họ trở về, Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài sẽ căn cứ vào nội dung khảo sát thực tế này mà cử người khác tới với mục đích trao đổi hỗ trợ lâu dài.
Hiệu trưởng tranh thủ lúc này đến thương lượng với hai người: "Hai em ở lại đây không lâu lắm nên ý của thầy là trong mấy ngày nay hai người không cần dạy những lớp bình thường đâu. Chỗ này có giáo viên đứng lớp dạy chính rồi nên hai em chia ra giúp bọn thầy hướng dẫn hoạt động ngoài giờ nhé?"
"Vì điều kiện có hạn nên trước kia học sinh ở đây chưa từng được trải nghiệm hoạt động ngoài giờ bao giờ." Hiệu trưởng cũng chưa già lắm, chỉ mới chừng bốn mươi thôi, cười lên trông rất thật thà: "Cả hai em đều còn trẻ nên có lẽ sẽ mang đến những điều thú vị cũng nên. Nội dung hoạt động như nào thì hai em có thể tự quyết định."
"Em không có ý kiến gì ạ, như vậy cũng rất tốt. Em còn sợ lần này bọn em tới rồi đi chóng vánh quá, tụi nhỏ không chịu phối hợp nữa cơ. Đây là cơ hội để bọn em tương tác với các em học sinh ở đây." Thịnh Tường vừa nói vừa xoay người lại thì thấy Thẩm Ngôn Lễ nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh mình chẳng biết đã đi đâu mất tiêu.
Cô nghĩ nghĩ rồi đồng ý giùm anh luôn: "Hiệu trưởng, cậu ấy cũng không có ý kiến gì đâu, thầy cứ yên tâm giao việc cho hai bọn em ạ."
Sau đó Thịnh Tường đi lấy thời khóa biểu rồi cầm giúp Thẩm Ngôn Lễ một bản luôn.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, cô nhìn quanh sân xi măng bằng phẳng phía trước toà nhà dạy học nhưng vẫn không thấy anh đâu.
Thịnh Tường bèn tiến về phía trước mấy bước, vừa tới hành lang thì lại nghe tiếng trẻ con ríu rít hỏi han.
Mấy đứa trẻ to gan vây quanh Thẩm Ngôn Lễ hỏi anh tới từ đâu vậy, anh mấy tuổi rồi.
Thẩm Ngôn Lễ phối hợp ngồi xổm xuống kiên nhẫn trả lời từng câu một.
"Anh tới từ một nơi rất xa, ở Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài."
"Em không biết cũng phải thôi, đó không phải trường tiểu học, cũng không phải trường trung học mà là đại học đấy."
"Năm nay anh mười tám tuổi."
Giọng anh hơi trầm thấp, âm điệu cũng bằng bằng chậm rãi nhưng lại rất rõ ràng rành mạch, nghe như tiếng gió thổi qua tai vậy.
Mặc dù anh vẫn mang dáng vẻ lười biếng như trước, trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm nhưng Thịnh Tường lại đột nhiên cảm thấy một Thẩm Ngôn Lễ như vậy rất hiếm khi mình thấy được.
Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ anh khi đứng trước mặt tụi nhỏ.
"Em hỏi chị gái kia hả..."
Thịnh Tường vốn đang dừng bước đứng im quan sát thì đột nhiên nghe thấy lời này. Ngay sau đó, Thẩm Ngôn Lễ quay đầu lại nhìn cô, lại duỗi tay chỉ chỉ về phía này rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Ừ, chị ấy giống anh."
…
Buổi chiều hai người mới tới nơi, bình thường trường tiểu học cũng chỉ có mấy lớp học sinh, hơn nữa đều dạy các môn Ngữ văn và Toán bình thường. Mặc dù ít học sinh nhưng trường không thể đóng cửa được nên vẫn dạy nhưng tiết học trên lớp cũng không nhiều.
Cuối cùng Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đi vào cuối lớp ngồi coi như dự thính luôn.
Đến lúc tan học, Thẩm Ngôn Lễ đưa đống mô hình máy bay nhỏ mình lấy từ phòng thí nghiệm ra đặt đằng sau mỗi phòng học ở đây.
Làm xong anh còn cất mấy cái còn dư lại, thấy Thịnh Tường nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ nên giải thích:
"Sau này sẽ cần dùng trong giờ học đấy."
Coi như đây là phần thưởng cho sự tương tác.
Thịnh Tường ngộ ra, vừa mới gật đầu xong lại thấy một đám học sinh ùa tới như ong vỡ tổ.
Thịnh Tường vốn có vẻ ngoài xinh đẹp, cách nói chuyện lại nhỏ nhẹ dịu dàng, trên người còn thoang thoảng mùi thơm ấm áp nên rất nhiều em học sinh thích đến gần cô. Đám trẻ gọi "cô Thịnh cô Thịnh", chỉ chốc lát sau cô đã trở thành người được lũ nhóc yêu thích nhất.
Bây giờ xung quanh Thẩm Ngôn Lễ ngồi đối diện cô chỉ có le que mấy nhóc con, trông chẳng khác gì quý phi thất sủng, chẳng còn ai hỏi han.
Thật ra Thẩm Ngôn Lễ không đối diện lắm. Anh thản nhiên như không ngồi trên ghế nhìn Thịnh Tường bị vây quanh.
Sau đó một bé trai có nước da ngăm đen khỏe mạnh lao ra khỏi vòng vây cười toe toét nói dõng dạc: "Chị ơi, chị đẹp quá đi!"
Thịnh Tường bật cười thành tiếng, môi nhẹ nhàng cong lên.
Thấy cô cười, bé trai kia lại cười "he he": "Em chưa từng thấy ai đẹp như chị ở trong thôn bọn em hết á!"
Nói xong, cậu bé còn tự giới thiệu: "Chị ơi, em tên là Lâm Hổ, Lâm là chữ rừng trong cánh rừng, Hổ là con cọp á! Nếu chị không để ý thì hôm nay chị tới nhà em ăn cơm tối nha, bà em nấu cơm ngon cực kỳ! Chị cũng có thể ngủ chung với bà em!"
Mặc dù trong lòng mấy đứa trẻ còn lại cũng rất thích Thịnh Tường nhưng đa số vẫn khá nhút nhát không dám tiến lên.
Chỉ có Lâm Hổ là một bé trai hướng ngoại nhiệt tình dám lên tiếng.
Không đợi Thịnh Tường đáp lại, Thẩm Ngôn Lễ đã mở miệng trước.
"Nhóc con kia, em qua đây cho anh."
Tự nhiên bị Thẩm Ngôn Lễ gọi, bé trai bèn xoay người nghi ngờ nhìn anh, sau đó chần chừ chốc lát, rất không nỡ rời khỏi vị trí bên cạnh Thịnh Tường nhưng cuối cùng vẫn xoay người đi tới gần anh trai kia.
Thẩm Ngôn Lễ vốn đang dựa lưng vào ghế ngồi, thấy cậu bé đi qua bèn nghiêng người về phía trước: "Cậu ấy cũng giống anh, không thể tới nhà em ở được, hiểu chưa?"
Lâm Hổ trợn tròn mắt, không ngờ đây lại là rào cản đầu tiên mình gặp phải: "Tại sao ạ?"
Thẩm Ngôn Lễ đáp: "Không có lý do gì cả, chỉ đơn giản là không thể thôi."
Cậu bé không hiểu ẩn ý vòng vo trong mấy câu này nhưng vẫn vô thức gào lên một câu: "Còn lâu em mới nghe lời anh nói! Đồ khốn nạn đáng ghét!"
Thẩm Ngôn Lễ bị chửi là đồ khốn nạn đáng ghét: "..."
Lâm Hổ vội vàng quay lại bên cạnh Thịnh Tường hỏi, chẳng qua cậu bé bị chị gái xinh đẹp thơm tho từ chối.
Thật ra hai người bọn họ từ chối là vì quy định nghiêm ngặt được đặt ra trước khi đến đây, đó là không được tuỳ tiện đến nhà người dân ở.
Lâm Hổ nghe xong chỉ cảm thấy như vừa nghe phải tiếng sấm sét giữa trời quang. Lúc nãy khi Thịnh Tường từ chối, cậu bé còn có lý do là tại anh trai kia được nhưng bây giờ chính miệng Thịnh Tường cũng từ chối rồi. Đúng lúc này tiếng chuông vào học lại vang lên. Dù sao thì Lâm Hổ cũng vẫn còn là một đứa trẻ, chỉ trong chốc lát đã mếu máo lẳng lặng vọt qua hai người tiến vào lớp, trước khi khuất bóng còn u oán lườm Thẩm Ngôn Lễ một cái.
"Đồ khốn nạn đáng ghét!"
Thẩm Ngôn Lễ ngước mặt lên nhìn thì chợt liếc thấy Thịnh Tường cũng đang nhìn về phía mình và cậu bé kia.
Có vẻ như cô cảm thấy chuyện này rất buồn cười thì phải, không chỉ mắt nổi ánh nước mà khoé miệng cũng hơi cong lên.
"..."
Thẩm Ngôn Lễ hơi nhướng mày.
Chuyện này buồn cười lắm hả?
…
Trường tiểu học trong thôn tan học sớm vì đường về là đường núi mà có học sinh lại ở cách trường tận hai tiếng di chuyển, nếu tan muộn thì trên núi trời tối rất nhanh, đi đường núi sẽ rất nguy hiểm.
Tất nhiên Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ cũng men theo đường cũ trở về.
Trên đường có mấy đứa trẻ về cùng đường với bọn họ nên mọi người kết bạn đi cùng nhau luôn.
Sau khi đi được nửa đường, đoàn người lại tạm biệt nhau lần nữa, chỉ còn Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ.
Lúc này bóng tối đã bắt đầu buông dần xuống.
Mặt trăng phát ra ánh sáng bằng bạc lạnh lẽo treo lơ lửng trên chân trời xa xa, hoàn toàn đối lập với cơn gió mát mẻ trên núi.
Đến khi quay về căn nhà mà bọn họ đang ở tạm thì Thịnh Tường đã cảm thấy hơi lạnh rồi.
Cô suy tư hồi lâu rồi cuối cùng vẫn chia tấm dán giữ nhiệt mình mang tới cho Thẩm Ngôn Lễ.
"Cậu cầm cái này đi, tối đi ngủ dán lên người sẽ không bị lạnh nữa."
Thẩm Ngôn Lễ đang đứng ngoài hiên nhà nghe vậy bèn nhìn sang phía cô, sau đó lại lia mắt xuống thấy được thứ cô đang cầm trong tay. Anh nhận lấy, nắn nắn vài cái rồi nói: "Trưa nay tôi thấy cậu lấy thứ này ra rồi sau đó lại cất trở lại, hoá ra cậu muốn cho tôi à?"
"..."
Làm gì cũng có thể bị người khác nghe thấy...
Lời của Thịnh Tường đã ra đến khóe miệng lại không biết phải nói sao cho phải.
Đối mặt với một Thẩm Ngôn Lễ như vậy, hình như cô thật sự bất lực hoàn toàn.
Dù sao thì xung quanh cũng tĩnh lặng vắng vẻ, sau cửa sổ ngoài núi ra chỉ có núi, nhà cửa cũng trống trải, ngay cả tiếng bước chân cũng sẽ bị người trong nhà nghe thấy hết, mọi tiếng động đều bị phóng đại vô hạn...
Mà tấm ván này thì lại hơi mỏng, vì đã dùng khá lâu rồi nên không khỏi hơi mục rữa, còn ngửi thấy cả mùi rêu xanh nữa.
Sau khi chịu tác dụng của ngoại lực, tiếng kêu "cót két" không ngừng vang vọng trong không gian, còn vây quanh cả hai người nữa.
Thẩm Ngôn Lễ đã dứt lời hồi lâu nhưng mấy tấm ván này vẫn chưa có ý định dừng kêu.
Thậm chí những tiếng kêu "cót két" này còn có khuynh hướng chuyển biến thành tiếng của sự sụp đổ nữa.
Thẩm Ngôn Lễ duỗi cánh tay dài của mình ra khó khăn nắm lấy tay vịn làm điểm tựa, bấy giờ tấm ván mới chịu trở lại như trước.
Thịnh Tường được xem như là khán giả quan sát toàn bộ quá trình không khỏi ngước mặt lên nhìn người đàn ông đang đứng cạnh cửa: "... Nếu cậu không đập nó thì không có chuyện gì xảy ra rồi đấy."
Tấm ván này vốn đã yếu ớt rồi, lỡ may đập gãy cô cũng không biết ngày mai phải giải thích với người dân thế nào nữa.
"Chẳng phải vì tôi muốn đưa ra bằng chứng cụ thể trả lời nghi ngờ của cậu à?" Thẩm Ngôn Lễ rụt tay về nhưng vẫn tựa vào cạnh cửa: "Tôi cứ nói là một phòng đấy."
"..."
Thịnh Tường không muốn tiếp tục đôi co hơn thua với Thẩm Ngôn Lễ nữa.
Nếu anh nói vậy thì cứ xem như là vậy đi.
Dù sao thì tấm ván cũng đứng thẳng chỗ đó, không thể nào có chuyện tự dưng biến mất được.
Chẳng qua sau đó cô lại nghĩ đến dáng vẻ tựa cửa nhìn mình dọn dẹp của Thẩm Ngôn Lễ, chẳng hiểu sao lại cảm thấy lượng oxy trong không khí loãng hơn trước rất nhiều.
Trái tim vốn bình tĩnh như nước lại đột nhiên trở nên rạo rực khiến tâm trạng càng lo lắng căng thẳng.
Thịnh Tường không nhìn Thẩm Ngôn Lễ nữa mà quay đi chỗ khác, nhét mấy miếng dán giữ nhiệt vừa lôi ra về lại chỗ cũ.
Cô vốn định chia cho anh một ít nhưng xem dáng vẻ thoải mái kia thì có vẻ anh không sợ lạnh đâu.
…
Hai người vội vàng dọn dẹp sơ qua một chút, sau đó buổi chiều lại đi ra sau núi và leo lên giữa sườn núi theo sự hướng dẫn của người dân.
Mặc dù nói là sau núi nhưng vì khu vực này cây cối xum xuê, chỗ nào cũng là rừng cây nên đường có thể đi cũng không nhiều, lại còn hay bị cây có gai chắn ngang nữa nên đi lên vô cùng mất thời gian.
Mà trừ đường núi ra thì trên này cũng nhiều rãnh nước và suối nhỏ, giữa chừng bọn họ còn phải vượt qua một con sông nhỏ nữa.
Lúc đến đoạn vượt sông, cây cầu vắt ngang qua dòng nước đã bị thời gian mài mòn, vừa bước lên đã run như sắp rớt. Người dân ở đây thì quen rồi nên đi rất nhanh qua được bên kia.
Thịnh Tường thì hơi khó khăn, chẳng qua cô chỉ mới chần chừ vài giây đã bị ai đó dứt khoát cầm lấy tay.
Thẩm Ngôn Lễ đi về phía trước rồi nói: "Đi theo tôi, tôi sẽ đi trước đưa cậu qua."
Thịnh Tường khẽ vùng vẫy mấy cái sau đó tay càng bị nắm chặt hơn.
Cô ngước mắt lên thì chỉ thấy được cái cổ thon dài của Thẩm Ngôn Lễ.
Lưng anh gồng lên tạo thành một hình vòng cung rõ ràng, bàn tay duỗi ra đằng sau. Lúc được dắt đi, thậm chí Thịnh Tường còn thấy được xương bàn tay anh gồ lên.
Bước chân Thịnh Tường hơi khựng lại chốc lát sau đó thuận theo để anh dắt mình đi qua bên kia.
Đợi đến khi vượt được hơn nửa vòng núi, khó khăn lắm bọn họ mới thấy một ngọn cờ đang thong thả tung bay giữa rừng xanh.
Từ khi mọi người bắt đầu lên đường đến giờ đã đi chừng nửa tiếng đồng hồ rồi.
Ở thôn Vân Hội chỉ có một trường tiểu học nhỏ chứ không còn ngôi trường nào khác nữa, muốn học trung học thì phải lên trấn trên xa hơn, thế nên đa số học sinh trong trường là trẻ em, có em tuổi còn rất nhỏ.
Toà nhà dạy học có bốn tầng, được sơn màu trắng. Sau khi đi vào, mọi người nhìn thấy trên tường rào có viết một dòng chữ truyền động lực màu đỏ: "Dốc lòng chịu khó, quyết chí tự cường!"
Phía trước toà nhà dạy học là một mảnh đất lớn bằng phẳng, không được xây dựng thành sân mà chỉ đơn giản là dùng xi măng lát lên, phía trên toàn là dấu vết dầm mưa dãi nắng, thêm cả mấy chỗ lồi lõm do bị đạp phải nữa nên trông rất gồ ghề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ tới thì trùng hợp đúng giờ tan học.
Chẳng qua chỉ có hiệu trưởng rời khỏi phòng làm việc đi ra ngoài chào đón còn đám trẻ kia thì tò mò nhưng lại không dám tiến lên trước. Chúng nó dứt khoát chen chúc bên ô cửa sổ ló đầu ra nhìn ngắm hai người bọn họ.
Sau khi mọi người tự giới thiệu bản thân thì có thêm mấy giáo viên nữa từ trong trường chạy ra đón.
Có lẽ chẳng ai ngờ được rằng hai sinh viên đại học được cử đến đây lại có vẻ ngoài nổi bật như vậy. Mấy giáo viên trẻ tuổi nhìn mà không khỏi ngẩn người.
Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài là một ngôi trường đã có dự án nghiên cứu chuyên nghiệp về hàng không từ rất lâu rồi, cũng là trường đào tạo ngành hàng không top đầu cả nước. Trừ ngành này ra thì mặc dù những ngành khác không nổi bật bằng nhưng cũng đào tạo được không ít người tài, là điển hình của một ngôi trường tổng hợp.
Trước đó các giáo viên ở đây đã nghe được tin lần này có hai sinh viên Đại học Hàng không vũ trụ được điều động đến đây. Mọi người không khỏi tò mò đồn đoán, chẳng qua bây giờ thấy được người thật rồi lại chẳng ai nói được nên lời.
Bình thường bọn họ cũng chưa có cơ hội đi xa nhiều, thậm chí có hai giáo viên còn xấp xỉ tuổi Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ nữa. Thế nên bọn họ không khỏi trở nên cẩn thận dè chừng giống những người dân trước đó.
Khí chất trên người Thẩm Ngôn Lễ vừa lạnh lùng vừa có vẻ hơi lưu manh, vì vậy mặc dù mọi người thấy anh đẹp nên nhìn lâu hơn chút nhưng cũng không dám tiến lên trò chuyện.
Lúc nói chuyện bọn họ cũng tự động vòng qua anh mà nói với Thịnh Tường trông có vẻ rất tốt tính bên cạnh.
Thẩm Ngôn Lễ cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt những thứ mình mang tới xuống rồi cắm mặt đi theo sau Thịnh Tường.
Giữa chừng có mấy đứa trẻ to gan chạy đến gần, anh mới liếc sang nhìn chúng nó một cái.
Mục đích lần này hai người bọn họ đến đây là để hỗ trợ công tác giảng dạy, tiện thể tìm hiểu tình hình cụ thể của trường học này luôn. Sau này khi bọn họ trở về, Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài sẽ căn cứ vào nội dung khảo sát thực tế này mà cử người khác tới với mục đích trao đổi hỗ trợ lâu dài.
Hiệu trưởng tranh thủ lúc này đến thương lượng với hai người: "Hai em ở lại đây không lâu lắm nên ý của thầy là trong mấy ngày nay hai người không cần dạy những lớp bình thường đâu. Chỗ này có giáo viên đứng lớp dạy chính rồi nên hai em chia ra giúp bọn thầy hướng dẫn hoạt động ngoài giờ nhé?"
"Vì điều kiện có hạn nên trước kia học sinh ở đây chưa từng được trải nghiệm hoạt động ngoài giờ bao giờ." Hiệu trưởng cũng chưa già lắm, chỉ mới chừng bốn mươi thôi, cười lên trông rất thật thà: "Cả hai em đều còn trẻ nên có lẽ sẽ mang đến những điều thú vị cũng nên. Nội dung hoạt động như nào thì hai em có thể tự quyết định."
"Em không có ý kiến gì ạ, như vậy cũng rất tốt. Em còn sợ lần này bọn em tới rồi đi chóng vánh quá, tụi nhỏ không chịu phối hợp nữa cơ. Đây là cơ hội để bọn em tương tác với các em học sinh ở đây." Thịnh Tường vừa nói vừa xoay người lại thì thấy Thẩm Ngôn Lễ nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh mình chẳng biết đã đi đâu mất tiêu.
Cô nghĩ nghĩ rồi đồng ý giùm anh luôn: "Hiệu trưởng, cậu ấy cũng không có ý kiến gì đâu, thầy cứ yên tâm giao việc cho hai bọn em ạ."
Sau đó Thịnh Tường đi lấy thời khóa biểu rồi cầm giúp Thẩm Ngôn Lễ một bản luôn.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, cô nhìn quanh sân xi măng bằng phẳng phía trước toà nhà dạy học nhưng vẫn không thấy anh đâu.
Thịnh Tường bèn tiến về phía trước mấy bước, vừa tới hành lang thì lại nghe tiếng trẻ con ríu rít hỏi han.
Mấy đứa trẻ to gan vây quanh Thẩm Ngôn Lễ hỏi anh tới từ đâu vậy, anh mấy tuổi rồi.
Thẩm Ngôn Lễ phối hợp ngồi xổm xuống kiên nhẫn trả lời từng câu một.
"Anh tới từ một nơi rất xa, ở Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài."
"Em không biết cũng phải thôi, đó không phải trường tiểu học, cũng không phải trường trung học mà là đại học đấy."
"Năm nay anh mười tám tuổi."
Giọng anh hơi trầm thấp, âm điệu cũng bằng bằng chậm rãi nhưng lại rất rõ ràng rành mạch, nghe như tiếng gió thổi qua tai vậy.
Mặc dù anh vẫn mang dáng vẻ lười biếng như trước, trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm nhưng Thịnh Tường lại đột nhiên cảm thấy một Thẩm Ngôn Lễ như vậy rất hiếm khi mình thấy được.
Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ anh khi đứng trước mặt tụi nhỏ.
"Em hỏi chị gái kia hả..."
Thịnh Tường vốn đang dừng bước đứng im quan sát thì đột nhiên nghe thấy lời này. Ngay sau đó, Thẩm Ngôn Lễ quay đầu lại nhìn cô, lại duỗi tay chỉ chỉ về phía này rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Ừ, chị ấy giống anh."
…
Buổi chiều hai người mới tới nơi, bình thường trường tiểu học cũng chỉ có mấy lớp học sinh, hơn nữa đều dạy các môn Ngữ văn và Toán bình thường. Mặc dù ít học sinh nhưng trường không thể đóng cửa được nên vẫn dạy nhưng tiết học trên lớp cũng không nhiều.
Cuối cùng Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đi vào cuối lớp ngồi coi như dự thính luôn.
Đến lúc tan học, Thẩm Ngôn Lễ đưa đống mô hình máy bay nhỏ mình lấy từ phòng thí nghiệm ra đặt đằng sau mỗi phòng học ở đây.
Làm xong anh còn cất mấy cái còn dư lại, thấy Thịnh Tường nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ nên giải thích:
"Sau này sẽ cần dùng trong giờ học đấy."
Coi như đây là phần thưởng cho sự tương tác.
Thịnh Tường ngộ ra, vừa mới gật đầu xong lại thấy một đám học sinh ùa tới như ong vỡ tổ.
Thịnh Tường vốn có vẻ ngoài xinh đẹp, cách nói chuyện lại nhỏ nhẹ dịu dàng, trên người còn thoang thoảng mùi thơm ấm áp nên rất nhiều em học sinh thích đến gần cô. Đám trẻ gọi "cô Thịnh cô Thịnh", chỉ chốc lát sau cô đã trở thành người được lũ nhóc yêu thích nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ xung quanh Thẩm Ngôn Lễ ngồi đối diện cô chỉ có le que mấy nhóc con, trông chẳng khác gì quý phi thất sủng, chẳng còn ai hỏi han.
Thật ra Thẩm Ngôn Lễ không đối diện lắm. Anh thản nhiên như không ngồi trên ghế nhìn Thịnh Tường bị vây quanh.
Sau đó một bé trai có nước da ngăm đen khỏe mạnh lao ra khỏi vòng vây cười toe toét nói dõng dạc: "Chị ơi, chị đẹp quá đi!"
Thịnh Tường bật cười thành tiếng, môi nhẹ nhàng cong lên.
Thấy cô cười, bé trai kia lại cười "he he": "Em chưa từng thấy ai đẹp như chị ở trong thôn bọn em hết á!"
Nói xong, cậu bé còn tự giới thiệu: "Chị ơi, em tên là Lâm Hổ, Lâm là chữ rừng trong cánh rừng, Hổ là con cọp á! Nếu chị không để ý thì hôm nay chị tới nhà em ăn cơm tối nha, bà em nấu cơm ngon cực kỳ! Chị cũng có thể ngủ chung với bà em!"
Mặc dù trong lòng mấy đứa trẻ còn lại cũng rất thích Thịnh Tường nhưng đa số vẫn khá nhút nhát không dám tiến lên.
Chỉ có Lâm Hổ là một bé trai hướng ngoại nhiệt tình dám lên tiếng.
Không đợi Thịnh Tường đáp lại, Thẩm Ngôn Lễ đã mở miệng trước.
"Nhóc con kia, em qua đây cho anh."
Tự nhiên bị Thẩm Ngôn Lễ gọi, bé trai bèn xoay người nghi ngờ nhìn anh, sau đó chần chừ chốc lát, rất không nỡ rời khỏi vị trí bên cạnh Thịnh Tường nhưng cuối cùng vẫn xoay người đi tới gần anh trai kia.
Thẩm Ngôn Lễ vốn đang dựa lưng vào ghế ngồi, thấy cậu bé đi qua bèn nghiêng người về phía trước: "Cậu ấy cũng giống anh, không thể tới nhà em ở được, hiểu chưa?"
Lâm Hổ trợn tròn mắt, không ngờ đây lại là rào cản đầu tiên mình gặp phải: "Tại sao ạ?"
Thẩm Ngôn Lễ đáp: "Không có lý do gì cả, chỉ đơn giản là không thể thôi."
Cậu bé không hiểu ẩn ý vòng vo trong mấy câu này nhưng vẫn vô thức gào lên một câu: "Còn lâu em mới nghe lời anh nói! Đồ khốn nạn đáng ghét!"
Thẩm Ngôn Lễ bị chửi là đồ khốn nạn đáng ghét: "..."
Lâm Hổ vội vàng quay lại bên cạnh Thịnh Tường hỏi, chẳng qua cậu bé bị chị gái xinh đẹp thơm tho từ chối.
Thật ra hai người bọn họ từ chối là vì quy định nghiêm ngặt được đặt ra trước khi đến đây, đó là không được tuỳ tiện đến nhà người dân ở.
Lâm Hổ nghe xong chỉ cảm thấy như vừa nghe phải tiếng sấm sét giữa trời quang. Lúc nãy khi Thịnh Tường từ chối, cậu bé còn có lý do là tại anh trai kia được nhưng bây giờ chính miệng Thịnh Tường cũng từ chối rồi. Đúng lúc này tiếng chuông vào học lại vang lên. Dù sao thì Lâm Hổ cũng vẫn còn là một đứa trẻ, chỉ trong chốc lát đã mếu máo lẳng lặng vọt qua hai người tiến vào lớp, trước khi khuất bóng còn u oán lườm Thẩm Ngôn Lễ một cái.
"Đồ khốn nạn đáng ghét!"
Thẩm Ngôn Lễ ngước mặt lên nhìn thì chợt liếc thấy Thịnh Tường cũng đang nhìn về phía mình và cậu bé kia.
Có vẻ như cô cảm thấy chuyện này rất buồn cười thì phải, không chỉ mắt nổi ánh nước mà khoé miệng cũng hơi cong lên.
"..."
Thẩm Ngôn Lễ hơi nhướng mày.
Chuyện này buồn cười lắm hả?
…
Trường tiểu học trong thôn tan học sớm vì đường về là đường núi mà có học sinh lại ở cách trường tận hai tiếng di chuyển, nếu tan muộn thì trên núi trời tối rất nhanh, đi đường núi sẽ rất nguy hiểm.
Tất nhiên Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ cũng men theo đường cũ trở về.
Trên đường có mấy đứa trẻ về cùng đường với bọn họ nên mọi người kết bạn đi cùng nhau luôn.
Sau khi đi được nửa đường, đoàn người lại tạm biệt nhau lần nữa, chỉ còn Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ.
Lúc này bóng tối đã bắt đầu buông dần xuống.
Mặt trăng phát ra ánh sáng bằng bạc lạnh lẽo treo lơ lửng trên chân trời xa xa, hoàn toàn đối lập với cơn gió mát mẻ trên núi.
Đến khi quay về căn nhà mà bọn họ đang ở tạm thì Thịnh Tường đã cảm thấy hơi lạnh rồi.
Cô suy tư hồi lâu rồi cuối cùng vẫn chia tấm dán giữ nhiệt mình mang tới cho Thẩm Ngôn Lễ.
"Cậu cầm cái này đi, tối đi ngủ dán lên người sẽ không bị lạnh nữa."
Thẩm Ngôn Lễ đang đứng ngoài hiên nhà nghe vậy bèn nhìn sang phía cô, sau đó lại lia mắt xuống thấy được thứ cô đang cầm trong tay. Anh nhận lấy, nắn nắn vài cái rồi nói: "Trưa nay tôi thấy cậu lấy thứ này ra rồi sau đó lại cất trở lại, hoá ra cậu muốn cho tôi à?"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro