Hạ Cánh Nơi Thế Giới Của Em

Chương 46

2024-09-09 12:17:59

Gió lạnh đêm đông thổi qua giữa sân.

Thịnh Tường ngơ ngác nhìn Thẩm Ngôn Lễ ở trước ngực, không nói gì một hồi lâu.

Một lúc sau, hàng mi dài của cô hơi cụp xuống.

Hai má phớt hồng, sau đó nhanh chóng lan ra như ráng chiều.

Cô gái vẫn giữ nguyên tư thế lau vết thương cho Thẩm Ngôn Lễ như lúc trước, cổ tay mảnh khảnh của cô cứ duỗi ra như thế, nhất thời quên đặt xuống.

Thẩm Ngôn Lễ chăm chú nhìn cô, nắm lấy tay cô rồi buông ra: "Hiểu không, chỗ đó rất đau."

Thịnh Tường cắn môi một lúc lâu.

Sau đó, cô mới gật đầu nhẹ nhàng đầy kiên định.

Cô gái không nói thêm lời dư thừa nào nữa mà tập trung làm những việc khắc phục hậu quả liên quan cho Thẩm Ngôn Lễ.

Một người nheo mắt, một người hết sức tập trung.

Họ không nhìn nhau, nhưng trong đêm nay, họ lại được bao bọc trong sự im lặng ngầm hiểu.

Đúng lúc này, một tiếng va chạm khe khẽ đột nhiên vang lên ở góc sân hẻo lánh.

Sau đó là tiếng của Tiêu Tự và Ứng Đào trách cứ nhau.

"Cậu làm gì thế, đụng vào đầu tôi rồi."

"Ai đụng cậu chứ!"

"Ứng Đào, mẹ kiếp, đầu cậu làm bằng đá hay gì."

"Còn cậu thì sao? Đầu cậu rỉ sét à?"

Thấy Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường đang nhìn sang đây, hai người đang nhìn trộm rối rít bảo nhau im lặng, sau đó nở nụ cười gượng gạo khó xử.

"Các cậu cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi!"

Thịnh Tường đứng lên, hiếm khi thấy cô bày tỏ thái độ trong tình cảnh như vậy: "Không tiếp tục nữa, vì tớ làm xong rồi."

Sau khi thu dọn một lúc, Thẩm Ngôn Lễ và Tiêu Tự đã định bụng rời đi.

Trước khi rời đi, Thẩm Ngôn Lễ hỏi cô: “Sau này nếu xảy ra chuyện như vậy nữa, cậu phải gọi điện cho tôi. Nhớ báo cáo chuyện xảy ra ngày hôm nay với bí thư, lần này dù có thế nào đi nữa cũng không thể bỏ qua cho Hà Phương Chu."

Thịnh Tường gật đầu, Ứng Đào nghe xong lại tỏ ra khó hiểu: "Hả? Nói đến đây lại thấy kỳ quái, rõ ràng tôi nghe người của Hà Phương Chu nói các cậu đang ở trụ sở huấn luyện mà, sao vừa rồi lại đến đúng lúc như vậy?"

Chẳng lẽ nam thần đã phát triển kỹ năng bay!

Tiêu Tự xoay chìa khóa trong tay, giành trả lời trước: "Như thế không phải vừa hay sao? Sau khi anh Thẩm bay thử xong, tôi tới tìm cậu ấy để về ký túc xá. Vốn dĩ cũng định sang bên này, nhưng có một bạn nam thấy các cậu gặp chuyện ở sân bóng rổ bên kia nên gọi điện cho tôi."

Lúc này, Tiêu Tự nghiêm mặt lại và nói: "Em Tường này, về sau nên cẩn thận một chút. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Hà Phương Chu làm như vậy."

Thịnh Tường vẫn đang nghĩ cái gì mà "Đây không phải là lần đầu tiên", chợt nghe thấy anh ta tức tối nói thêm: "Mẹ nó chứ, tên khốn này thật vô liêm sỉ, lần trước cậu ta cũng nói cậu như vậy ở sân tập và bị cậu Thẩm của chúng ta xử một cách dễ dàng. Lần này cậu ta còn dám khiêu khích, đúng là bị điên rồi."

Lần trước ở sân tập...?

Cô cũng có mặt ngày hôm đó.

Những nghi ngờ vừa rồi của Thịnh Tường đột nhiên trở nên rõ ràng.

Thì ra lần trước Thẩm Ngôn Lễ và Hà Phương Chu đánh nhau không phải vì chuyện gì khác mà là vì anh ta nói về cô.

Nội dung cụ thể thì không cần hỏi lại, hôm nay, cô cũng đã nghe và biết Hà Phương Chu đã nói những lời đáng ghét gì.

Thịnh Tường nhìn Thẩm Ngôn Lễ, lúc này mặt anh có vết thương, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng chân lại nhanh nhẹn đá Tiêu Tự một cái.

Tiêu Tự không hề đề phòng, như lộn cổ xuống nước, chạy thẳng về phía trước cửa hàng.

Ứng Đào không ở lại với hai người nữa mà cười ha hả rồi vội vàng chạy theo về ký túc xá.

Sân sau chỉ còn lại hai người, trước khi Thẩm Ngôn Lễ đi, một đôi tay nhẹ nhàng đưa ra, níu lấy tay áo anh và giật hai lần.

“Hả?” Anh chú ý tới động tác của cô gái, quay đầu lại nhíu mày nhìn cô.

"Có lẽ thuốc tôi đưa cho cậu lúc trước không đủ, lần này cậu cầm thêm đi." Cô nói xong, không giống trước đây và cũng không giống vừa rồi, cô ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh, chậm rãi dặn dò: "Cậu nhất định phải chú ý vết thương hơn, lau hai lần một ngày để tránh nhiễm trùng ”.

Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô hồi lâu rồi nói: "Biết rồi bạn Thịnh, nghe cậu hết đấy."

“Nhưng cậu như thế này là đang quan tâm tôi à?” Anh cúi người xuống, chậm rãi nói nhỏ vào tai cô với vẻ mặt tràn ngập sự vui vẻ: “Yên tâm đi, không hỏng gương mặt này được đâu.”

Không để cho cô kịp phản ứng, bóng dáng của Thẩm Ngôn Lễ đã nhanh chóng biến mất.

Bỏ lại Thịnh Tường một mình đứng tại chỗ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi Lê Nghệ và Ninh Viễn Tuyết trở về, bọn họ đều kinh hãi không nói nên lời khi thấy cánh cửa bị đá văng ra.

Khi hai người cuống quýt đến gần, nhìn thấy cô gái đứng giữa sân, họ lại giật mình hoảng sợ.

Thịnh Tường cúi đầu, im lặng xoa vành tai mình.

"... A Tường?"

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

Lúc này Thịnh Tường mới có phản ứng: "Dạ?"

Đó là một câu chuyện dài.



Lễ kỷ niệm 100 năm thành lập Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đang đến gần.

Trong phòng thí nghiệm của Học viện Kỹ thuật hàng không, các sinh viên chuyên ngành thiết kế và kỹ thuật máy bay bận rộn không kể ngày đêm.

Ngoài việc bận rộn cho các chuyến bay thử nghiệm máy bay nhân dịp kỷ niệm thành lập trường, Thẩm Ngôn Lễ còn đang nghiên cứu kỹ thuật hệ thống dựa trên mô hình.

Trong số đó, dựa trên cơ sở thảm truyền thống và phòng chất lượng lúc trước, anh đã đi đầu trong việc xây dựng phương pháp phân tích cho thiết kế máy bay trong tương lai, dựa trên mô hình sơ đồ chữ V kép.

Trình Dã Vọng thấy Thẩm Ngôn Lễ vẫn đang bận rộn, bèn vội vàng chạy tới xem, máy tính chuyên nghiệp của Thẩm Ngôn Lễ vẫn hiện giao diện phần mềm CATIA.

"Giỏi quá, mới quay lại giảng dạy được một thời gian mà cậu đã chế tạo được mô hình kỹ thuật số rồi."

Thẩm Ngôn Lễ hơi ngước mắt lên, coi như thừa nhận, tay không ngừng chuyển động.

Trình Dã Vọng nghiêng người lại gần, đổi chủ đề: “Hôm đó cậu nổi giận vì người đẹp, vậy mà tôi lại không có ở đó."

"Cậu nghe ai nói?"

"Tiêu Tự, nhưng diễn đàn của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đã bùng nổ rồi, bọn họ đều đang thảo luận về cậu và Thịnh Tường. Họ đã tổ chức một cuộc thi có thưởng để đoán xem cậu cố tình làm vì cậu ấy hay chỉ là đi ngang qua. Khủng khiếp lắm, bọn họ thậm chí còn bỏ phiếu cơ."

Không biết Thẩm Ngôn Lễ có đang nghe mình nói hay không, anh ấy lấy điện thoại ra, rồi ấn lên điện thoại vài cái.

Trình Dã Vọng không giống Tiêu Tự, thấy người trong cuộc không thực sự muốn đáp lại thì cũng thức thời mà không hỏi gì nữa.

Anh ấy lại hỏi Thẩm Ngôn Lễ thêm vài vấn đề chuyên môn, sau đó bước sang một bên để scan mô hình kỹ thuật số vào máy tính của mình.

Phòng thí nghiệm có vẻ hơi ồn ào, xen lẫn những tiếng click chuột.

Khu vực xung quanh trở nên yên tĩnh, không lâu sau không hiểu vì sao mà sôi động trở lại.

Trình Dã Vọng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đám sinh viên nam đang chạy tới phòng thí nghiệm bên cạnh, nhìn về phương xa, sau đó lại nhìn ở ngoài cửa sổ.

Không biết họ đang chỉ vào cái gì mà không ngừng thảo luận.

Trình Dã Vọng không nhìn ra xa nữa mà quay sang nói với Thẩm Ngôn Lễ: "Không ngờ trời lại đổ tuyết. Ngày kia là lễ kỷ niệm trường rồi, phải làm sao bây giờ?"

Thẩm Ngôn Lễ đẩy bản viết tay ra xa, cuối cùng cũng rời mắt khỏi máy tính: “Tuyết rơi không tốt à?”

“Cậu không sao đấy chứ?” Trình Dã Vọng liếc nhìn anh: “Cậu cũng biết lễ kỷ niệm thành lập trường được chuẩn bị bao lâu rồi, có biểu diễn trên không, bắn pháo hoa, còn có chuyến bay thử nghiệm máy bay của học viện chúng ta, cậu nói xem nếu tuyết rơi thì có tốt không?"

Các giáo sư già trong trường nghe được những gì Thẩm Ngôn Lễ nói thì sẽ tức chết mất.

Thẩm Ngôn Lễ nhìn Trình Dã Vọng như kẻ ngốc: “Bây giờ tuyết rơi nhưng không có nghĩa là ngày đó cũng có tuyết rơi.”

Dù sao, theo khảo sát thời tiết được thực hiện trước đó gần một tháng thì ngày kỷ niệm thành lập trường sẽ nắng.

Cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài vẫn có thể thực hiện các biện pháp ngăn tuyết rơi tạm thời để đảm bảo lễ kỷ niệm trong khuôn viên trường vẫn có thể diễn ra.

Thẩm Ngôn Lễ cũng nhìn ra ngoài cửa sổ phòng thí nghiệm.

Bên ngoài tuyết đang rơi, tòa nhà màu đỏ của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài chìm trong sương mù.

Anh nhanh chóng nhìn đi chỗ khác rồi lại lấy điện thoại di động ra.



Phía trước cửa tiệm cần phải lắp đặt lại nhưng do thợ thi công mãi không đến nên tiệm thêu đã phải chịu gió lạnh liên tiếp mấy ngày khi mở cửa.

Thịnh Tường không giải thích chi tiết chuyện ngày hôm đó cho Lê Nghệ mà chỉ kể qua loa cho bà ấy nghe và còn lấy video camera giám sát trong nhà từ Ninh Viễn Tuyết.

Sắc trời tối dần và một ngày sắp kết thúc.

Thịnh Tường thích thú ngắm nhìn khung cảnh tuyết rơi của Kinh Hoài một lúc, sau đó trở về phòng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì điện thoại di động của cô đột nhiên reo lên.

Cô mở màn hình và thấy tin nhắn WeChat.

Là Thẩm Ngôn Lễ gửi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


S: “Cậu ngủ chưa?”

Sau một thoáng do dự, câu nói “Sắp ngủ rồi” cứ mắc mắc kẹt lại.

Thịnh Tường dừng lại, sau đó lại gõ nhẹ.

SQ: “... Chưa.”

S: “Cậu có ở phòng không?”

SQ: “Có.”

Sau khi trả lời, Thịnh Tường đang tập trung nghĩ xem câu nói của Thẩm Ngôn Lễ có ý gì thì dòng suy nghĩ của cô nhanh chóng bị gián đoạn.

Cửa sổ phòng bị gõ hai lần.

Không nhẹ cũng không mạnh, chỉ có hai âm thanh kia chầm chậm, thong dong và rõ ràng truyền vào màng nhĩ.

Thịnh Tường hơi sửng sốt, gần như cho rằng mình nghe nhầm.

Nhưng giây tiếp theo, điện thoại lại rung lên, mọi thứ hiển thị trên đó đều cho cô biết đây là sự thật.

S: “Mở cửa sổ ra, tôi đang ở bên ngoài.”

Thịnh Tường do dự vài giây rồi bước xuống giường, hơi khuỵu gối mở rèm và cửa ra.

Khi cửa sổ bị mở ra, khung cảnh bên ngoài lần lượt hiện ra, khuôn mặt của Thẩm Ngôn Lễ quả nhiên hiện lên trong tầm mắt.

Dù trong lòng đã có câu trả lời nhưng tất cả đều đến quá nhanh, giống như một cái chày gỗ rơi xuống mà không có bất kỳ dự đoán trước nào, tạo nên những gợn sóng vô tận trên mặt nước tĩnh lặng.

Anh đứng trong tuyết, không có ô, cứ thế đứng ngoài cửa sổ.

Phía sau anh là đường chân trời nổi bật trong tuyết, ánh lên ráng hồng bởi ánh đèn neon phía xa.

Ánh sáng màu cam sắc nét soi sáng đám tuyết vẫn đang rơi xuống, dâng lên hạ xuống làm nổi bật dáng vẻ của anh.

Sự hối hả và nhộn nhịp của thế giới dần biến mất, chỉ còn sự im lặng trong tuyết bao quanh anh.

Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên nói một cách chậm rãi, tiến lại gần, cau mày hỏi cô: "Sao trông cậu giống như nhìn thấy ma vậy?"

Cô gái có vẻ sợ hãi và chưa kịp phản ứng lại.

Chỉ nhìn chằm chằm vào anh.

Không đến mức gặp ma nhưng quả thật là có ngạc nhiên.

Vào một ngày tuyết rơi, anh không đi cửa chính mà lại qua cửa sổ...

Trái tim Thịnh Tường đập mạnh, đột nhiên lại loạn xạ hết cả lên, tựa như không có mục tiêu.

Rõ ràng là một ngày tuyết rơi lạnh lẽo nhưng trong lòng bàn tay cô lại nóng vô cùng.

Nhưng trong vài giây, Thẩm Ngôn Lễ lên tiếng trước phá vỡ suy nghĩ của cô.

"Cậu biết chứ, ngoài trời đang có tuyết."

Cô gái nhìn phía sau anh rồi nhìn lại.

"Tôi thấy rồi."

“Tuyết rơi dày quá… Cậu đột nhiên tới đây làm gì?”

Cô nhìn về phía trán Thẩm Ngôn Lễ, nơi đó vẫn còn dấu vết của vết thương trước đó, có lẽ bây giờ nó đã gần lành rồi, không thấy rõ lắm.

"Không làm gì cả, chỉ nghĩ là tuyết rơi nên tôi đến đây để báo cho cậu biết."

Thẩm Ngôn Lễ không hề kiêng dè gì mà đặt tay lên bệ cửa sổ, sau đó vẫy tay về phía cô như một chú cún con.

Thịnh Tường do dự một lát, cuối cùng nhẹ nhàng đi tới.

Khi cô đi tới, anh dường như mỉm cười dịu dàng: "Ngoan thế."

Thịnh Tường lập tức dừng lại, ý nghĩ lùi lại dâng lên mãnh liệt.

Nhưng Thẩm Ngôn Lễ đã giữ lấy vai cô.

Anh không buông ra mà còn nói: “Thịnh Tường, ngày kỷ niệm thành lập trường, cậu nhớ xem biểu diễn trên không nhé.”

Thịnh Tường chỉ im lặng nhìn anh, sau đó dường như cô đã đưa ra một quyết định trọng đại.

Cô cảm thấy như có thứ gì đó bay ra khỏi ý thức của mình, rồi trốn thoát một cách không thể kiểm soát.

“Tôi sợ cậu quên nên nhấn mạnh lần nữa.” Thẩm Ngôn Lễ nghiêng người về phía trước, cúi đầu sát lại gần nói vào đôi tai trắng mịn của cô: “Sau hoạt động ngoài trời sẽ có bắn pháo hoa, tôi sẽ đến tìm cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Cánh Nơi Thế Giới Của Em

Số ký tự: 0