Chương 47
2024-09-09 12:17:59
Sắc trời dần tối, Thẩm Ngôn Lễ cũng vội rời đi.
Trên chóp mũi Thịnh Tường vẫn vương vấn mùi hương của anh, hơi ấm khi được anh ôm chặt tựa như vẫn còn đọng lại trên vai cô.
Cảm giác sau cùng lại tập trung vào hai câu cuối Thẩm Ngôn Lễ nói bên cô.
Rõ ràng, từng chữ một.
Tuyết rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng dày, tán loạn theo gió, trong chốc lát Thịnh Tường suýt thì tưởng rằng mình vừa ở thôn Vân Hội nơi cô dạy học.
Cô đưa tay ra đón lấy.
Kinh Hoài ở gần phía nam nên tuyết rơi cũng lác đác và ẩm ướt, cảm giác mát lạnh thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.
Cô chẳng có thời gian rảnh để suy nghĩ như vậy vào ban đêm, cũng chẳng có suy nghĩ dư thừa nào để nghĩ tới sự xuất hiện của Thẩm Ngôn Lễ.
Sau khi lại nằm xuống giường, rất lâu sau Thịnh Tường vẫn không thể bình tĩnh.
Cô thở một hơi thật dài, để hơi ấm trong chăn tỏa ra cho đến khi mắt được ủ ấm.
Tim giống như bị nướng chín, một luồng hơi ấm trào lên khiến lồng ngực như muốn bật tung.
Đêm nay chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Cô mở WeChat, bạn bè trong danh sách bạn của cô đều đăng tin về trận tuyết rơi dày tại Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài hôm nay.
Cô lướt xuống phía dưới, Tiêu Tự vừa đăng một tin lên newfeed vào một phút trước.
Tiêu Tự: "Đến ngắm tuyết đi nè, tuyết trên bãi cỏ của Đại học Hàng không vũ trụ có phải rất đặc biệt và độc đáo đúng không [biểu tượng ngón cái like]."
Anh ta còn đính kèm một bức ảnh.
Là ảnh Thẩm Ngôn Lễ đang đứng trên ban công ký túc xá.
Nhưng chỉ chụp được góc nghiêng, không nhìn rõ lắm.
Anh lơ đãng đặt tay lên lan can, mắt nhìn xa xăm về phía sân bóng rổ đối diện ký túc xá.
Thịnh Tường hơi dừng lại.
Hóa ra sau khi Thẩm Ngôn Lễ về cũng không ngủ ngay.
Trong phòng, Tiêu Tự vẫn đang than thở Thẩm Ngôn Lễ đội tuyết trở về, tấm tắc cảm thán.
"Này, sao cậu về mà chẳng nói gì, còn ra ban công ngắm cảnh xuân nữa chứ?"
Lại còn đội một đầu tuyết.
Nhưng dù vậy, tâm trạng của anh chẳng hề có vẻ u ám.
Tiêu Tự càng nhìn càng không nhịn được, đi tới định chạm vào Thẩm Ngôn Lễ: "Cậu thế này không thấy khó chịu à?"
Thẩm Ngôn Lễ giơ tay tránh Tiêu Tự: “Cậu thì biết gì?”
Anh đứng thẳng lên, thản nhiên đưa tay phủi tóc mình rồi thôi không nhìn về phía xa nữa.
"Làm gì có ai khó chịu bằng tôi."
…
Lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài cuối cùng cũng đến.
Để ăn mừng, nhà trường đặc biệt xin phép các ban ngành liên quan, sau khi được đồng ý trường đã bắn tám phát súng chào mừng vào lúc tám giờ lẻ tám phút sáng.
Pháo súng bắn thẳng lên trời, tiếng súng lập tức mở đầu ngày đặc biệt này.
Vào một ngày đặc biệt như thế, cả ngày hôm nay các sinh viên Đại học Hàng không vũ trụ đều không có tiết học, họ hòa vào không khí hân hoan ăn mừng từ sớm, trên diễn đàn tràn ngập sự vui vẻ.
Để phát huy triết lý giáo dục của nhà trường và ngành hàng không tạo dựng trong cả thế kỷ qua, Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đã mời các cựu sinh viên làm việc tại nhiều cơ quan hàng không, Học viện Khoa học Quân sự và các hãng hàng không trở về trường để phát biểu, tiếp đó là lời chúc độc quyền của hiệu trưởng được phát thanh trong các tòa giảng dạy và khu ký túc xá.
Trước đây, bảo tàng lịch sử của trường, cơ sở đào tạo hàng không và phòng thí nghiệm thiết kế máy bay đều được mở cửa định kỳ.
Các học viện phải tập trung tại hội trường vào mỗi sáng để nghe diễn giảng, sau đó là một ngày hoàn toàn thư giãn và vui vẻ.
Đại diện sinh viên lần này là một sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp, sau khi kết thúc, Ứng Đào vội vàng kéo Thịnh Tường đi nhận quà kỷ niệm ngày thành lập trường.
Vì là dịp kỷ niệm một trăm năm thành lập nên quà tặng dày cũng gấp ba lần so với những năm trước.
Ngoài huy hiệu đặc biệt của trường thì còn có con dấu in tên mỗi sinh viên, màu sắc của các học viện đều khác nhau.
Bao bì bên ngoài của túi làm bằng những chiếc cánh nhỏ, trông vừa chân thực và dễ thương đến mức khiến mọi người phải đăng luôn lên newfeed trên Weibo.
Điều khác biệt so với trước đây là hotsearch của năm nay lại xuất hiện sớm hơn năm trước.
Ứng Đào giơ túi quà lên, cúi xuống nhìn vài lần, sờ đi sờ lại.
"May mắn quá! Vừa vào trường đã là kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập, thế này có phải trường học của chúng ta vô cùng đặc biệt không?"
Ngày này trăm năm mới có một lần.
Còn đang đi học mà đã có kỷ niệm này, ý nghĩa quả thực còn quý giá hơn cả lúc trước.
Thịnh Tường "Ừ" rồi bảo "Đúng thế."
Vừa nói, cô vừa ngước lên nhìn bầu trời, lặp lại: "Hình như... đúng là vậy."
"Hôm nay cậu định làm gì, em Tường? Buổi tối có biểu diễn trên không, tới lúc đó tớ đến sân sau gặp cậu nhé?"
Trong lòng Thịnh Tường có chút bồn chồn, lời nói của Thẩm Ngôn đã khiến cô tưởng tượng ra rất nhiều chuyện, cô không biết chính xác anh sẽ đến tìm cô vào lúc nào.
“Được thôi, nhưng việc kinh doanh của tiệm thêu gần đây khá tốt nên phần lớn thời gian tớ đều ở đó.”
Nói đến tiệm thêu, Ứng Đào cười "haha", dùng chiếc túi có cánh bọc ngoài quà lưu niệm kỷ niệm ngày thành lập trường chọc vào mặt Thịnh Tường: "Tớ nói cậu đấy, lần trước cậu và nam thần của tớ đã làm gì ở sân sau thế hả?"
Không nhắc tới thì thôi, nhưng vừa nhắc đến cảm giác bồn chồn của Thịnh Tường dường như đã có chút manh mối.
Cô nhẹ nhàng gạt đôi tay đang làm phiền mình sang một bên, sau đó lần đầu tiên nhìn nhận về vấn đề này, cô nhìn về phía Ứng Đào: "Đào Tử, cậu nghĩ Thẩm Ngôn Lễ là người thế nào?"
"Thế nào là sao?"
Cùng một người nhưng thực ra mỗi người đều có cảm nhận khác nhau, xuất phát điểm khác nhau, cảm xúc liên quan nảy sinh đương nhiên cũng khác nhau.
Nhưng nhắc tới Thẩm Ngôn Lễ, Ứng Đào có rất nhiều điều muốn nói.
Cô ấy xổ ra một tràng, nói xong còn khẳng định hành động như đấng cứu thế của Thẩm Ngôn Lễ rồi mới kết thúc cảm nghĩ.
Thậm chí, cô ấy còn lại gần, nói với vẻ mờ ám: "Em Tường, sao cậu lại hỏi tớ chuyện này, không phải cậu mới là người có quyền lên tiếng nhất à?"
Thịnh Tường thản nhiên đáp lại, đang định nói thêm thì nghe Ứng Đào bổ sung: “Tớ nghe Tiêu Tự nói lúc dạy học có thể vì hai người đã sống cùng nhau, thế nên chẳng biết có gì mờ ám hay không."
"..."
Miệng cái tên Tiêu Tự bị lủng hả, sao lại rộng thế chứ?
Nghiêm túc mà nói thì cũng không hẳn chỉ cùng ăn cùng ở.
Bởi vì một vài nguyên nhân khác nhau nên mới vậy.
Thịnh Tường tỉnh táo lại: "Sao chủ đề của cậu đột nhiên thay đổi nhiều thế?"
Ứng Đào khịt mũi, lập tức phản bác: "Đột nhiên là sao hả? Không phải lúc trước hai người ở sân sau quan tâm nhau lắm mà!"
Nói tới đây, Thịnh Tường hơi xấu hổ: “Thì ra ngày đó hai người thật sự đang nghe lén.”
"Tớ đã bảo với cậu là ngoài ý muốn mà." Ứng Đào thấy Thịnh Tường nhiều lời hơn bình thường, nếu tiếp tục hỏi, với cái tính nóng như lửa của cô không chín thì mười sẽ nổi đóa lên mất. Cho nên cô ấy dứt khoát bảo không, không cho hỏi thêm nữa: "Dù sao thì hôm nay là ngày rất đặc biệt, tớ về ký túc xá trước đây."
Đi được nửa đường hai người chia ra mỗi người mỗi ngả.
Ứng Đào dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Em Tường!”
"Hửm?"
Ứng Đào cười, giơ ngón trỏ chọc vào người cô: “Hôm nay cậu xinh lắm, là nữ thần của tớ đấy!”
...
Buổi chiều, ánh nắng chói chang, bầu trời xanh thẳm, lộ ra sự ấm áp đặc trưng của mùa đông.
Nhưng đến buổi tối, tuyết lại bắt đầu rơi.
Đại học Hàng không vũ trụ đã thực hiện các biện pháp liên quan để tránh tuyết nhằm buổi biểu diễn trên không được bắt đầu.
Ứng Đào đến tiệm thêu sớm hơn vài phút, trong sân trường có rất nhiều sinh viên, Thịnh Tường và Ứng Đào nằm sấp trước cửa sổ, cùng nhau nhìn lên.
Máy bay bay ngang qua, phát ra tiếng gầm rú.
Sau đó, hàng ngũ "100" được hình thành, mãi không tản đi. Làn khói đầy màu sắc vờn quanh bầu trời, theo sau là tiếng reo hò khắp khuôn viên trường.
"Chúc mừng sinh nhật Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài."
"Đại học Hàng không vũ trụ một trăm tuổi rồi!"
“Chúc tất cả ước mơ của mọi người đều thành hiện thực, trường học tiếp tục kế thừa và phát huy trong trăm năm tới!”
Sau khi bài hát của trường được phát trên loa phát thanh cho toàn trường, máy bay trên bầu trời tản ra, xếp thành nhiều đội hình khác nhau, lộn nhào rồi bay vòng tròn.
Bầu trời phía trên khuôn viên Đại học Hàng không vũ trụ bị bao phủ trong dáng vẻ đó, chào đón là những tiếng hò hét cuồng nhiệt không dứt.
Sau khi màn biểu diễn cuối cùng kết thúc, trước khi đi, máy bay thả xuống những dải ruy băng, mọi người đều chạy đến nhặt.
Thịnh Tường và Ứng Đào lấy được vài cái, phát hiện bên trên đều là những lời chúc được khắc bởi lãnh đạo trường và các cựu sinh viên.
Ninh Viễn Tuyết tới trường sớm, bận rộn vì lễ kỷ niệm thành lập trường.
Sân sau còn có Lê Nghệ, bà ấy tới hỏi thăm, cười hỏi hai cô gái: "Trên giấy của hai đứa viết gì thế, cho mẹ xem được không?"
Ứng Đào nhặt được hai màu khác nhau nhưng câu chúc đều giống nhau.
"Phía trước chông gai, quay đầu là bờ."
Cô ấy bĩu môi, trách móc tỏ ý bất mãn: "Trời ơi, câu này là ý gì, tức là sau này cháu phải cố gắng chăm chỉ mới có được một cuộc sống hoàn hảo ấy ạ?"
Lê Nghệ là bề trên, ý cười của bà ấy càng tươi hơn: “Làm gì có chuyện đấy, câu này là để khích lệ cháu, ‘quay đầu’ có nghĩa là gặp khó khăn cũng không được bỏ cuộc, nếu bản thân đã làm đi làm lại nhiều lần thì chắc chắn sẽ có sự đột phá."
"Bác nói hay quá, vậy thì cháu tạm tin!" Chỉ là thứ nhặt đại, sau này có lẽ cô ấy sẽ chẳng để ý đến, Ứng Đào không quan tâm nữa, thúc giục Thịnh Tường: "Em Tường, của cậu là gì? Cho tớ xem đi!"
Thịnh Tường chỉ nhặt một dải ruy băng, vừa mở ra xem đã ngây người nhìn nhìn chăm chăm.
Nghe cô ấy bảo muốn xem, cô mới từ từ đưa sang.
Bên trên viết "Chỉ khi vững vàng bước tiếp thì mọi việc mới suôn sẻ”.
Lê Nghệ hơi sửng sốt nhìn lại, thật lâu sau mới chậm rãi cười nói: "Kiên cường tiến về phía trước, nghe thì dễ làm, trên thực tế rất khó làm được, nhưng mẹ tin A Tường sẽ làm được thôi."
"Mọi việc suôn sẻ cơ đấy!" Ứng Đào cười lớn: "Hâm mộ quá đi!"
"Cậu hâm mộ gì hả? Cái này cũng phải có điều kiện tiên quyết mà."
Thịnh Tường nói xong, khóe môi hơi nhếch lên, cô cũng cảm thấy ý nghĩa khá hay, mặc dù có điều kiện đi nữa.
Lúc này mọi người đều đang nhặt ruy băng.
Có người nóng lòng đăng lên, trong khi lại có người chia sẻ lên diễn đàn rồi hỏi ý nghĩa.
Đám Thẩm Ngôn Lễ vẫn đợi ở trụ sở, chuẩn bị cho chuyến bay thử nghiệm của máy bay và trứng màu vào buổi tối. Mặc dù Diệp Kinh Hàn và Tiêu Tự học khác chuyên ngành nhưng họ cũng có những dự án tương tự liên quan đến khống chế viễn thám và môi trường hàng không vũ trụ nên đương nhiên là vẫn đi cùng.
Bốn người đắm chìm trong các hoạt động như vậy.
Tiêu Tự nhìn dải băng mình lấy được, suýt nữa thù đã ném đi: "Gì thế này, chẳng phải bảo là câu chúc à, sao lại viết “Hồi tâm quay đầu, nếu không cuộc đời sẽ gập ghềnh”! Mẹ nó đây không phải quay xổ số không chính thống à?”
"Vừa nãy cậu đừng có kéo tụi này ra ngoài nhặt ruy băng, bảo chỉ cho vui thôi, cậu lên mạng làm gì?" Trình Dã Vọng nhìn câu chúc của mình, không đến nỗi thảm hại như của Tiêu Tự mà chỉ là một câu chúc rất bình thường "Tập trung vào việc của mình, ước mơ sẽ thành".
Anh ấy nhìn của Diệp Kinh Hàn, cũng vô thức á khẩu nói: "Lão Diệp, xem ra của cậu còn thảm hơn của Tiêu Tự."
"Không làm được thì cũng đừng miễn cưỡng, từ bỏ để đón nhận thế giới mới."
Nói chung là khuyên không làm được thì nên từ bỏ.
Trên chóp mũi Thịnh Tường vẫn vương vấn mùi hương của anh, hơi ấm khi được anh ôm chặt tựa như vẫn còn đọng lại trên vai cô.
Cảm giác sau cùng lại tập trung vào hai câu cuối Thẩm Ngôn Lễ nói bên cô.
Rõ ràng, từng chữ một.
Tuyết rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng dày, tán loạn theo gió, trong chốc lát Thịnh Tường suýt thì tưởng rằng mình vừa ở thôn Vân Hội nơi cô dạy học.
Cô đưa tay ra đón lấy.
Kinh Hoài ở gần phía nam nên tuyết rơi cũng lác đác và ẩm ướt, cảm giác mát lạnh thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.
Cô chẳng có thời gian rảnh để suy nghĩ như vậy vào ban đêm, cũng chẳng có suy nghĩ dư thừa nào để nghĩ tới sự xuất hiện của Thẩm Ngôn Lễ.
Sau khi lại nằm xuống giường, rất lâu sau Thịnh Tường vẫn không thể bình tĩnh.
Cô thở một hơi thật dài, để hơi ấm trong chăn tỏa ra cho đến khi mắt được ủ ấm.
Tim giống như bị nướng chín, một luồng hơi ấm trào lên khiến lồng ngực như muốn bật tung.
Đêm nay chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Cô mở WeChat, bạn bè trong danh sách bạn của cô đều đăng tin về trận tuyết rơi dày tại Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài hôm nay.
Cô lướt xuống phía dưới, Tiêu Tự vừa đăng một tin lên newfeed vào một phút trước.
Tiêu Tự: "Đến ngắm tuyết đi nè, tuyết trên bãi cỏ của Đại học Hàng không vũ trụ có phải rất đặc biệt và độc đáo đúng không [biểu tượng ngón cái like]."
Anh ta còn đính kèm một bức ảnh.
Là ảnh Thẩm Ngôn Lễ đang đứng trên ban công ký túc xá.
Nhưng chỉ chụp được góc nghiêng, không nhìn rõ lắm.
Anh lơ đãng đặt tay lên lan can, mắt nhìn xa xăm về phía sân bóng rổ đối diện ký túc xá.
Thịnh Tường hơi dừng lại.
Hóa ra sau khi Thẩm Ngôn Lễ về cũng không ngủ ngay.
Trong phòng, Tiêu Tự vẫn đang than thở Thẩm Ngôn Lễ đội tuyết trở về, tấm tắc cảm thán.
"Này, sao cậu về mà chẳng nói gì, còn ra ban công ngắm cảnh xuân nữa chứ?"
Lại còn đội một đầu tuyết.
Nhưng dù vậy, tâm trạng của anh chẳng hề có vẻ u ám.
Tiêu Tự càng nhìn càng không nhịn được, đi tới định chạm vào Thẩm Ngôn Lễ: "Cậu thế này không thấy khó chịu à?"
Thẩm Ngôn Lễ giơ tay tránh Tiêu Tự: “Cậu thì biết gì?”
Anh đứng thẳng lên, thản nhiên đưa tay phủi tóc mình rồi thôi không nhìn về phía xa nữa.
"Làm gì có ai khó chịu bằng tôi."
…
Lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài cuối cùng cũng đến.
Để ăn mừng, nhà trường đặc biệt xin phép các ban ngành liên quan, sau khi được đồng ý trường đã bắn tám phát súng chào mừng vào lúc tám giờ lẻ tám phút sáng.
Pháo súng bắn thẳng lên trời, tiếng súng lập tức mở đầu ngày đặc biệt này.
Vào một ngày đặc biệt như thế, cả ngày hôm nay các sinh viên Đại học Hàng không vũ trụ đều không có tiết học, họ hòa vào không khí hân hoan ăn mừng từ sớm, trên diễn đàn tràn ngập sự vui vẻ.
Để phát huy triết lý giáo dục của nhà trường và ngành hàng không tạo dựng trong cả thế kỷ qua, Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đã mời các cựu sinh viên làm việc tại nhiều cơ quan hàng không, Học viện Khoa học Quân sự và các hãng hàng không trở về trường để phát biểu, tiếp đó là lời chúc độc quyền của hiệu trưởng được phát thanh trong các tòa giảng dạy và khu ký túc xá.
Trước đây, bảo tàng lịch sử của trường, cơ sở đào tạo hàng không và phòng thí nghiệm thiết kế máy bay đều được mở cửa định kỳ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các học viện phải tập trung tại hội trường vào mỗi sáng để nghe diễn giảng, sau đó là một ngày hoàn toàn thư giãn và vui vẻ.
Đại diện sinh viên lần này là một sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp, sau khi kết thúc, Ứng Đào vội vàng kéo Thịnh Tường đi nhận quà kỷ niệm ngày thành lập trường.
Vì là dịp kỷ niệm một trăm năm thành lập nên quà tặng dày cũng gấp ba lần so với những năm trước.
Ngoài huy hiệu đặc biệt của trường thì còn có con dấu in tên mỗi sinh viên, màu sắc của các học viện đều khác nhau.
Bao bì bên ngoài của túi làm bằng những chiếc cánh nhỏ, trông vừa chân thực và dễ thương đến mức khiến mọi người phải đăng luôn lên newfeed trên Weibo.
Điều khác biệt so với trước đây là hotsearch của năm nay lại xuất hiện sớm hơn năm trước.
Ứng Đào giơ túi quà lên, cúi xuống nhìn vài lần, sờ đi sờ lại.
"May mắn quá! Vừa vào trường đã là kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập, thế này có phải trường học của chúng ta vô cùng đặc biệt không?"
Ngày này trăm năm mới có một lần.
Còn đang đi học mà đã có kỷ niệm này, ý nghĩa quả thực còn quý giá hơn cả lúc trước.
Thịnh Tường "Ừ" rồi bảo "Đúng thế."
Vừa nói, cô vừa ngước lên nhìn bầu trời, lặp lại: "Hình như... đúng là vậy."
"Hôm nay cậu định làm gì, em Tường? Buổi tối có biểu diễn trên không, tới lúc đó tớ đến sân sau gặp cậu nhé?"
Trong lòng Thịnh Tường có chút bồn chồn, lời nói của Thẩm Ngôn đã khiến cô tưởng tượng ra rất nhiều chuyện, cô không biết chính xác anh sẽ đến tìm cô vào lúc nào.
“Được thôi, nhưng việc kinh doanh của tiệm thêu gần đây khá tốt nên phần lớn thời gian tớ đều ở đó.”
Nói đến tiệm thêu, Ứng Đào cười "haha", dùng chiếc túi có cánh bọc ngoài quà lưu niệm kỷ niệm ngày thành lập trường chọc vào mặt Thịnh Tường: "Tớ nói cậu đấy, lần trước cậu và nam thần của tớ đã làm gì ở sân sau thế hả?"
Không nhắc tới thì thôi, nhưng vừa nhắc đến cảm giác bồn chồn của Thịnh Tường dường như đã có chút manh mối.
Cô nhẹ nhàng gạt đôi tay đang làm phiền mình sang một bên, sau đó lần đầu tiên nhìn nhận về vấn đề này, cô nhìn về phía Ứng Đào: "Đào Tử, cậu nghĩ Thẩm Ngôn Lễ là người thế nào?"
"Thế nào là sao?"
Cùng một người nhưng thực ra mỗi người đều có cảm nhận khác nhau, xuất phát điểm khác nhau, cảm xúc liên quan nảy sinh đương nhiên cũng khác nhau.
Nhưng nhắc tới Thẩm Ngôn Lễ, Ứng Đào có rất nhiều điều muốn nói.
Cô ấy xổ ra một tràng, nói xong còn khẳng định hành động như đấng cứu thế của Thẩm Ngôn Lễ rồi mới kết thúc cảm nghĩ.
Thậm chí, cô ấy còn lại gần, nói với vẻ mờ ám: "Em Tường, sao cậu lại hỏi tớ chuyện này, không phải cậu mới là người có quyền lên tiếng nhất à?"
Thịnh Tường thản nhiên đáp lại, đang định nói thêm thì nghe Ứng Đào bổ sung: “Tớ nghe Tiêu Tự nói lúc dạy học có thể vì hai người đã sống cùng nhau, thế nên chẳng biết có gì mờ ám hay không."
"..."
Miệng cái tên Tiêu Tự bị lủng hả, sao lại rộng thế chứ?
Nghiêm túc mà nói thì cũng không hẳn chỉ cùng ăn cùng ở.
Bởi vì một vài nguyên nhân khác nhau nên mới vậy.
Thịnh Tường tỉnh táo lại: "Sao chủ đề của cậu đột nhiên thay đổi nhiều thế?"
Ứng Đào khịt mũi, lập tức phản bác: "Đột nhiên là sao hả? Không phải lúc trước hai người ở sân sau quan tâm nhau lắm mà!"
Nói tới đây, Thịnh Tường hơi xấu hổ: “Thì ra ngày đó hai người thật sự đang nghe lén.”
"Tớ đã bảo với cậu là ngoài ý muốn mà." Ứng Đào thấy Thịnh Tường nhiều lời hơn bình thường, nếu tiếp tục hỏi, với cái tính nóng như lửa của cô không chín thì mười sẽ nổi đóa lên mất. Cho nên cô ấy dứt khoát bảo không, không cho hỏi thêm nữa: "Dù sao thì hôm nay là ngày rất đặc biệt, tớ về ký túc xá trước đây."
Đi được nửa đường hai người chia ra mỗi người mỗi ngả.
Ứng Đào dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Em Tường!”
"Hửm?"
Ứng Đào cười, giơ ngón trỏ chọc vào người cô: “Hôm nay cậu xinh lắm, là nữ thần của tớ đấy!”
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi chiều, ánh nắng chói chang, bầu trời xanh thẳm, lộ ra sự ấm áp đặc trưng của mùa đông.
Nhưng đến buổi tối, tuyết lại bắt đầu rơi.
Đại học Hàng không vũ trụ đã thực hiện các biện pháp liên quan để tránh tuyết nhằm buổi biểu diễn trên không được bắt đầu.
Ứng Đào đến tiệm thêu sớm hơn vài phút, trong sân trường có rất nhiều sinh viên, Thịnh Tường và Ứng Đào nằm sấp trước cửa sổ, cùng nhau nhìn lên.
Máy bay bay ngang qua, phát ra tiếng gầm rú.
Sau đó, hàng ngũ "100" được hình thành, mãi không tản đi. Làn khói đầy màu sắc vờn quanh bầu trời, theo sau là tiếng reo hò khắp khuôn viên trường.
"Chúc mừng sinh nhật Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài."
"Đại học Hàng không vũ trụ một trăm tuổi rồi!"
“Chúc tất cả ước mơ của mọi người đều thành hiện thực, trường học tiếp tục kế thừa và phát huy trong trăm năm tới!”
Sau khi bài hát của trường được phát trên loa phát thanh cho toàn trường, máy bay trên bầu trời tản ra, xếp thành nhiều đội hình khác nhau, lộn nhào rồi bay vòng tròn.
Bầu trời phía trên khuôn viên Đại học Hàng không vũ trụ bị bao phủ trong dáng vẻ đó, chào đón là những tiếng hò hét cuồng nhiệt không dứt.
Sau khi màn biểu diễn cuối cùng kết thúc, trước khi đi, máy bay thả xuống những dải ruy băng, mọi người đều chạy đến nhặt.
Thịnh Tường và Ứng Đào lấy được vài cái, phát hiện bên trên đều là những lời chúc được khắc bởi lãnh đạo trường và các cựu sinh viên.
Ninh Viễn Tuyết tới trường sớm, bận rộn vì lễ kỷ niệm thành lập trường.
Sân sau còn có Lê Nghệ, bà ấy tới hỏi thăm, cười hỏi hai cô gái: "Trên giấy của hai đứa viết gì thế, cho mẹ xem được không?"
Ứng Đào nhặt được hai màu khác nhau nhưng câu chúc đều giống nhau.
"Phía trước chông gai, quay đầu là bờ."
Cô ấy bĩu môi, trách móc tỏ ý bất mãn: "Trời ơi, câu này là ý gì, tức là sau này cháu phải cố gắng chăm chỉ mới có được một cuộc sống hoàn hảo ấy ạ?"
Lê Nghệ là bề trên, ý cười của bà ấy càng tươi hơn: “Làm gì có chuyện đấy, câu này là để khích lệ cháu, ‘quay đầu’ có nghĩa là gặp khó khăn cũng không được bỏ cuộc, nếu bản thân đã làm đi làm lại nhiều lần thì chắc chắn sẽ có sự đột phá."
"Bác nói hay quá, vậy thì cháu tạm tin!" Chỉ là thứ nhặt đại, sau này có lẽ cô ấy sẽ chẳng để ý đến, Ứng Đào không quan tâm nữa, thúc giục Thịnh Tường: "Em Tường, của cậu là gì? Cho tớ xem đi!"
Thịnh Tường chỉ nhặt một dải ruy băng, vừa mở ra xem đã ngây người nhìn nhìn chăm chăm.
Nghe cô ấy bảo muốn xem, cô mới từ từ đưa sang.
Bên trên viết "Chỉ khi vững vàng bước tiếp thì mọi việc mới suôn sẻ”.
Lê Nghệ hơi sửng sốt nhìn lại, thật lâu sau mới chậm rãi cười nói: "Kiên cường tiến về phía trước, nghe thì dễ làm, trên thực tế rất khó làm được, nhưng mẹ tin A Tường sẽ làm được thôi."
"Mọi việc suôn sẻ cơ đấy!" Ứng Đào cười lớn: "Hâm mộ quá đi!"
"Cậu hâm mộ gì hả? Cái này cũng phải có điều kiện tiên quyết mà."
Thịnh Tường nói xong, khóe môi hơi nhếch lên, cô cũng cảm thấy ý nghĩa khá hay, mặc dù có điều kiện đi nữa.
Lúc này mọi người đều đang nhặt ruy băng.
Có người nóng lòng đăng lên, trong khi lại có người chia sẻ lên diễn đàn rồi hỏi ý nghĩa.
Đám Thẩm Ngôn Lễ vẫn đợi ở trụ sở, chuẩn bị cho chuyến bay thử nghiệm của máy bay và trứng màu vào buổi tối. Mặc dù Diệp Kinh Hàn và Tiêu Tự học khác chuyên ngành nhưng họ cũng có những dự án tương tự liên quan đến khống chế viễn thám và môi trường hàng không vũ trụ nên đương nhiên là vẫn đi cùng.
Bốn người đắm chìm trong các hoạt động như vậy.
Tiêu Tự nhìn dải băng mình lấy được, suýt nữa thù đã ném đi: "Gì thế này, chẳng phải bảo là câu chúc à, sao lại viết “Hồi tâm quay đầu, nếu không cuộc đời sẽ gập ghềnh”! Mẹ nó đây không phải quay xổ số không chính thống à?”
"Vừa nãy cậu đừng có kéo tụi này ra ngoài nhặt ruy băng, bảo chỉ cho vui thôi, cậu lên mạng làm gì?" Trình Dã Vọng nhìn câu chúc của mình, không đến nỗi thảm hại như của Tiêu Tự mà chỉ là một câu chúc rất bình thường "Tập trung vào việc của mình, ước mơ sẽ thành".
Anh ấy nhìn của Diệp Kinh Hàn, cũng vô thức á khẩu nói: "Lão Diệp, xem ra của cậu còn thảm hơn của Tiêu Tự."
"Không làm được thì cũng đừng miễn cưỡng, từ bỏ để đón nhận thế giới mới."
Nói chung là khuyên không làm được thì nên từ bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro