Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 107

Chấp Thông Nhất Căn

2025-02-28 08:43:42

Sau khi chuyến bay thử nghiệm đầu tiên kết thúc, toàn bộ căn cứ hàng không rộn ràng như đàn ong vỡ tổ. Thịnh Tường bị Thẩm Ngôn Lễ bế lên cao, lúc được đặt xuống, cơn choáng váng bỗng ập đến. Trong lúc hoa mắt chóng mặt, cô túm lấy cổ áo anh theo phản xạ, sau một lúc lâu vẫn không buông ra. Những kỹ sư của trung tâm chỉ huy điều khiển thấy hai người họ quấn quýt bên nhau bèn gác hình tượng làm việc nghiêm túc lạnh lùng sang một bên mà huýt sáo mấy lần. Thẩm Ngôn Lễ đỡ eo Thịnh Tường, thấy hai mắt ngấn nước của cô thật thú vị: “Vợ à, em sắp xỉu rồi này.” “Anh đoán xem.” Tiếng Thịnh Tương nhỏ như muỗi kêu, bây giờ cô đã hơi tức giận: “Em cho anh quay mười mấy vòng luôn đấy, xem anh có chóng mặt không nhé?” “Nhưng anh quay lúc đang ôm em mà.” Anh đè tay lên môi cô, nói: “Em nghĩ anh có ngất được không?” Anh không ngất được. Nhưng não anh thì có thể đấy. Thịnh Tường lười cãi lại, thẳng tay hất tay Thẩm Ngôn Lễ đi, thầm nghĩ sẽ trả mối thù này sau. Cô bị Thẩm Ngôn Lễ cưỡng ép kéo ra ngoài trung tâm chỉ huy điều khiển, cô cố gắng tránh thoát. Nhưng lúc này anh dùng lực khá mạnh. Người đi lại ngoài hành lang đều là người của căn cứ, nhiều ánh mắt đang hướng về phía hai người. Thẩm Ngôn Lễ giả vờ không thấy, chỉ chăm chăm dõi theo cô. Lúc này Thịnh Tường đang đi thẳng về trước, cô đưa lưng về phía Thẩm Ngôn Lễ, còn đi trước anh một bước. Nhưng cô nhanh chóng bị Thẩm Ngôn Lễ kéo lại. “Tổng giám đốc Thẩm, anh không sợ bị ảnh hưởng xấu à?” “Không tốt thì không tốt.” Anh đặt tay lên tấm lưng mảnh khảnh của cô rồi kéo cô ra sau. Sau đó anh hà hơi nóng lên cái gáy trắng nõn: “Dù sao thì ở trong lòng em anh chỉ có hình tượng háo sắc thôi mà.” Thịnh Tường nghe xong, suýt bật cười thành tiếng. Gò má trắng như sứ cong lên. Thật ra anh nói vậy cũng không sai. Có lẽ biểu cảm trên gương mặt cô đã quá rõ ràng, Thẩm Ngôn Lễ đứng dậy kéo tay cô đi về phía trước: “Anh biết ngay mà, em nghĩ vậy thật đúng không?” Hai người cùng tiến lên trước trong tư thế kỳ lạ, Thịnh Tường bị buộc phải bước đi trong vòng tay anh, cô dõng dạc đáp trả: “Sao lại không nghĩ thế được, em còn cảm thấy bây giờ anh đã biết mình biết ta rồi đấy.” Thẩm Ngôn Lễ không nói nữa, chỉ ôm lấy cô từ phía sau, dường như là dán sát vào. Cô gái lập tức cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào người mình. Cần cổ thanh tú ngứa ngáy nổi cả da gà. Gần như là ngay lập tức. “Anh thả em ra đi…” Tư thế này làm Thịnh Tường khó chịu, Thẩm Ngôn Lễ biết nơi nhạy cảm của cô, cũng biết cô sợ ngứa thế mà vẫn cố tình… “Thẩm Ngôn Lễ, anh muốn bắt nạt em à?” “Anh bắt nạt em lúc nào, ôm em cũng là bắt nạt em à?” Thịnh Tường hết cách, thấy sắp bước đến chỗ rẽ, cô lập tức cao giọng nói: “Nếu em bắt nạt anh như vậy thì anh có thấy dễ chịu không? Bây giờ anh đổi chỗ với em đi.” Vừa dứt lời, Tiêu Tự và Trình Dã Vọng cùng xuất hiện ở ngã rẽ của căn cứ. Vốn dĩ đã thấy giọng nói này quen quen rồi, nội dung còn mờ ám như vậy, cái gì mà bắt nạt… Đến lúc trông thấy nhân vật chính thì lại chứng kiến được cảnh tượng táo bạo này, Tiêu Tự và Trình Dã Vọng phải cố gắng nhịn cười, tránh sang một bên. Lúc đi ngang qua nhau, giọng nói của Tiêu Từ chậm rãi vang lên. “Thì ra bé Tường lại mạnh bạo như vậy.” “...” … Sau chuyến bay thử nghiệm đầu tiên có một bữa tiệc mừng công. Khoan nhắc đến những lần sau đó, lần thành công đầu tiên xứng đáng được chúc mừng. Coi như đây là lần thư giãn hiếm hoi sau một khoảng thời gian. Thẩm Ngôn Lễ định tổ chức ở nhà hàng của câu lạc bộ tư nhân nhưng Tiêu Tự nói ở đó không đủ vui vẻ. Anh nghĩ lại, sau đó hỏi ý kiến Thịnh Tường, cuối cùng quyết định bao trọn một tiệm lẩu. Người trong căn cứ nghe xong thì đều háo hức mong chờ, các chuyên gia lớn tuổi không muốn đi, họ vui vẻ xua xua tay nói mình không quen với không khí náo nhiệt của tuổi trẻ. Bàn của Tiêu Tự và Thẩm Ngôn Lễ đặt sau tấm bình phong được chạm khắc phía trong đại sảnh, cũng tạm được coi là phòng riêng. Tiệm lẩu được bao trọn, sự náo nhiệt của mấy bàn xung quanh và mùi thơm cay của dầu hoà lẫn vào nhau. Tiêu Tự rót rượu, tay cầm ly rượu mời một vòng những người ngồi trong bàn: “Tôi kính mọi người ly này, khoảng thời gian qua ai cũng vất vả rồi. Nhiệm vụ sau này sẽ càng khó khăn hơn, nhưng tối nay có rượu để say rồi, nào, tôi uống trước nhé!” Anh ta vừa dứt lời, Trình Dã Vọng bèn dẫn đầu vỗ tay hoan hô. “Cạn!” “Không say không về!” “Đúng! Đừng khách sáo nhé!” Giữa bầu không khí đông vui, từ bên trong nồi lẩu bốc lên từng làn khói mờ ảo phủ lên gương mặt của những người ngồi quanh bàn. Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường vẫn còn đang “tranh chấp" dưới gầm bàn. Em chạy anh đuổi, tay cô bị nắm lấy, vuốt ve từng ngón một. Từ sau khi gặp Tiêu Tự và Trình Dã Vọng, cả buổi sáng Thịnh Tường không thèm để ý tới anh. Tới lúc đi ăn lẩu, Thẩm Ngôn Lễ mới dỗ được cô. Thấy Thịnh Tường không đụng đũa, anh nghiêng đầu qua nói nhỏ: “Cay quá nên em không ăn được à? Để anh nói đầu bếp làm riêng mấy món cho em nhé?” “Không sao, cay nhưng vẫn ngon, em ăn được mà.” Thịnh Tường chỉ lên mặt bàn: “Ở giữa bàn có canh nữa kìa.” Tiêu Tự là người đầu tiên để ý mấy trò đùa nhỏ của hai người. Hai mắt anh ta đã mơ màng vì say, anh ta chỉ về phía hai người: “Này, hai người kia!” Thẩm Ngôn Lễ nghe thấy nhưng vẫn không dừng lại, chỉ bình thản liếc qua. Tiêu Tự thấy vậy, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn hả Thẩm chó! Tôi đang nói cậu đấy, uống rượu mà không mời ai, đầu óc có vấn đề à?” Trình Dã Vọng nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đứng lên kéo Tiêu Tự ngồi về chỗ. Thịnh Tường im lặng một lúc, khó khăn lắm mới thoát được bàn tay đang mân mê tay mình, sau đó chọc đầu ngón tay vào người anh: “Tửu lượng của cậu ấy lúc nào cũng kém vậy à?” Thật ra là cô đã từng chứng kiến vài lần. Tiêu Tự được mệnh danh là “hoàng tử hộp đêm”, tuy nói là ngàn ly không say nhưng thật ra chỉ một ly đã say rồi. “Không phải là kém.” Thẩm Ngôn Lễ lời ít ý nhiều: “Mà là không có.” Thịnh Tường quay đi không để ý Tiêu Tự nữa: “Nói như anh vậy có phải là tửu lượng của em còn tốt hơn cả cậu ấy không?” “Bây giờ em có thể thử.” Thẩm Ngôn Lễ gác tay lên lưng ghế của cô, cúi cả người xuống. Anh đưa mặt qua cắn nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn của cô: “Say cũng không sao, đêm nay anh có nhiều thời gian để giúp em giải rượu lắm đấy.” Thịnh Tường nghe hiểu ý của Thẩm Ngôn Lễ, vành tai đỏ như quả cà chua. “... Ai cần anh giải rượu cho chứ?” Cô không uống là được, anh có muốn trổ tài thì cũng phải xem có cơ hội đó không đã. Sau khi nhậm chức ở Thẩm thị, anh đã biết tiết chế lại. Nhưng có lẽ hôm nay là ngày đặc biệt nên cái tính ngông cuồng tùy hứng và kiêu ngạo của anh xuất hiện lại ngay trước mắt cô. Đâu chỉ máy bay biết bay lên trời. Chính Thẩm Ngôn Lễ cũng biết bay. Sau đó, Thịnh Tường thật sự không chạm vào một giọt rượu nào. Thẩm Ngôn Lễ thì khác, những người trong Phòng thí nghiệm S&S liên tục tới mời rượu, chắc chắn anh cũng không còn tỉnh táo. Sau khi bữa tiệc lẩu kết thúc, Thẩm Ngôn Lễ không mở miệng nổi nữa, chỉ im lặng ngồi đó. Đôi mắt hơi ướt át vì men say, tóc mái rủ xuống góc mặt góc cạnh. Không nói câu nào có nghĩa là anh đã say. Sau khi chào tạm biệt mọi người, Thẩm Ngôn Lễ không thể lái xe nên nhờ tài xế được chỉ định của nhà hàng lái thay, lúc này hai người mới trở về. Lúc vào nhà, Thịnh Tường cố gắng kéo anh lên sô pha. Anh vẫn còn hơi tỉnh táo, có thể tự bước đi. Thịnh Tường không mất nhiều công sức để làm xong chuyện này. Sau khi được đặt nằm ngửa trên sô pha, Thẩm Ngôn Lễ từ từ lên tiếng. “Vợ ơi, anh về rồi.”

Thịnh Tường dở khóc dở cười, hai người họ cùng trở về cơ mà. Người này say lắm rồi đây. Thật hiếm thấy. Nghĩ vậy, cô nhẹ nhàng đặt đầu anh lên gối sô pha để anh không bị khó chịu. Sau khi sắp xếp đơn giản, Thịnh Tường vẫn chưa hết việc, cô đi vào phòng tắm. Khi cô quay lại, Thẩm Ngôn Lễ đang gác tay lên trán che đi biểu cảm trên mặt. Một tay khác buông thõng xuống sàn, xương cổ tay tinh xảo, đôi chân dài tùy tiện đặt lên ghế. Trong không gian tĩnh lặng, màn đêm như đang sưởi ấm bóng người cô đơn này. Thịnh Tường dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng bước lại gần. Cô cầm một chiếc khăn lông ấm, quỳ gối trên thảm, nghiêng phần thân trên về phía sô pha. Cô nhẹ nhàng nhấc cánh tay anh lên, lật mu bàn tay mình lại rồi đặt lên trán anh để thử độ ấm. “... Thẩm Ngôn Lễ?” Cô thử gọi tên anh. Thấy anh không đáp lại, cô lại lên tiếng: “Bây giờ anh có thấy khó chịu không?” Sự im lặng bao trùm hai người, sau một lúc lâu, Thịnh Tường nghĩ mình sẽ không nhận được câu trả lời bèn gấp chiếc khăn lông ấm lại, giữ chặt các góc rồi cẩn thận lau người cho anh. Động tác của cô vừa chậm rãi vừa nhẹ nhàng dù lúc này anh không thể nói gì với cô. Nhưng cũng đủ khiến trái tim cô hạnh phúc như muốn tan chảy. Sau khi lau xong nhiệt độ sẽ giảm xuống, Thẩm Ngôn Lễ sẽ không bị khó chịu. Thịnh Tường không đi đâu, chỉ ngồi ở đó. Lá khô trải khắp màn đêm mùa thu, từng cơn gió hiu hắt lạnh lẽo đập vào cửa thuỷ tinh. Nghiêm túc mà nói, cô ít khi cẩn thận ngắm anh vào buổi tối như thế này. Trước đây, khi ôm ấp hay trò chuyện vào mỗi tối, hai người thường sẽ ôm nhau chìm vào giấc ngủ hoặc là kể cho nhau những câu chuyện thú vị. Lúc thì kề sát vào nhau mà hôn hít, lúc thì quấn quýt dưới chăn. Nhưng người đang nằm trên sô pha đang nhắm mắt lại, lộ ra dáng vẻ vô hại hiếm hoi. Chỉ cần ngắm anh như thế này, Thịnh Tường cũng có thể nhớ lại nhiều kỷ niệm với anh. Giống như một bộ phim điện ảnh được chiếu từ thời xa xưa, từng khung hình lần lượt lướt qua. Thịnh Tường chống tay lên một bên má, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nâng tay lên, đầu ngón tay xinh đẹp như ngọc trai lướt qua từng tấc da mặt anh. Tầm mắt cô cũng di chuyển theo từng cử động chậm rãi, dừng trên xương lông mày, mí mắt, chiếc mũi cao cho đến đôi môi đang mím chặt. Dừng lại một lúc, Thịnh Tường bắt chước thói xấu Thẩm Ngôn Lễ, đè đầu ngón tay lên môi anh. Sau một loạt động tác, anh vẫn không phản ứng lại. Giống như bị men say nhấn chìm dưới đáy hồ. Có thứ gì đó từ từ phóng to, trải dài rồi chảy ào ạt trong mạch máu. Cô để mặc cho những cảm xúc trong lòng dâng trào. Một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu, cô thực hiện không chút do dự. Cô hơi cúi người, vuốt những lọn tóc trên trán anh ra sau, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi anh. Một cảm giác thỏa mãn dường như trước nay chưa từng có được chợt xuất hiện. Bình thường toàn là anh bắt nạt cô, bây giờ cô đã trả thù được. Thịnh Tường định đứng dậy đi vệ sinh cá nhân, nhưng còn chưa đứng vững thì cổ tay mảnh khảnh đã bị tóm lấy. Lực tay bất ngờ xuất hiện làm Thịnh Tường phải quay đầu lại rồi thấy… Không biết Thẩm Ngôn Lễ đã mở mắt ra từ lúc này, bây giờ đang nhìn thẳng vào cô. Bốn mắt giao nhau, anh lên tiếng trước: “Bắt quả tang nhé.” “...” Qua một lúc lâu, Thịnh Tường vẫn chưa thể hoàn hồn, chỉ ngẩn người đứng tại chỗ. Thẩm Ngôn Lễ rủ mắt xuống, sau đó nắm tay cô chặt hơn. Anh kéo cô vào lòng mình, Thịnh Tường không kịp đề phòng, lảo đảo rồi ngã vào vòng tay anh. Thẩm Ngôn Lễ ôm lấy vòng eo thon, môi đặt trước má cô, hơi thở nóng bỏng: “Em lén hôn anh phải không Thịnh Tường?” “Chỉ chạm vào đó em có thấy đủ không?” Anh nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Muốn hôn thì phải dịch xuống nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Số ký tự: 0