Chương 108
Chấp Thông Nhất Căn
2025-02-28 08:43:42
Khi rơi vào vòng tay anh, Thịnh Tường đã phải nín thở thốt lên. “Thẩm Ngôn Lễ, có phải lúc nãy anh giả vờ ngủ không?” Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng vừa dứt lời, Thịnh Tường đã nhận ra ngay. Đúng là anh giả vờ ngủ. Cô gái bị anh giữ chặt không thể nhúc nhích được. Càng nghĩ càng giận, trong đầu Thịnh Tường hiện lên những hành động lén lút mà cô đã làm với anh khi cho rằng anh đã ngủ. Lúc này, khi hai cơ thể dán vào nhau, những hình ảnh đó càng trở nên rõ ràng. Thẩm Ngôn Lễ dễ dàng đàn áp những hành động phản kháng của cô, nhân tiện ôm cô vào lòng. Khi anh áp trán mình vào trán Thịnh Tường, cặp mắt sáng ngời của anh lọt vào mắt cô. “Ai nói anh giả vờ ngủ, anh không thể tỉnh dậy được à?” Anh hoàn toàn không có ý định thừa nhận. Lời gì hay cũng bị anh giành nói trước. Nếu không giả vờ ngủ, tại sao lúc nãy anh lại nói như vậy? Chẳng thể nào hiểu được. Cô chưa kịp phản bác thì Thẩm Ngôn Lễ đã cắn vào nửa vành tai đỏ tía non mềm của cô, còn tiện đà chậm rãi liếm mút. Một chiêu trí mạng, Thịnh Tường rên lên một tiếng vừa nhỏ vừa yếu ớt, sau đó nhẹ nhàng ngã lên người anh. Lông mày Thẩm Ngôn Lễ giãn ra, tiếng cười vui sướng phát ra từ cổ họng. “Vợ à.” Anh gọi, từ từ nói: “Có phải lúc nãy em bị anh quyến rũ rồi không?” Không đợi Thịnh Tường đáp lại, Thẩm Ngôn Lễ lại nói tiếp: “Bây giờ em phải hứa với anh, sau này em vẫn sẽ hôn trộm anh như vậy…” Anh ngân dài âm cuối, dừng một lúc rồi tiếp tục: “Hôm nay anh sẽ không cho em xuống giường đâu.” … Lúc Thịnh Tường được đưa vào phòng tắm, cô dùng hành động để thể hiện sự bất mãn đối với sự mạnh bạo của anh. Những hành động sau đó đều là để trốn tránh, nhất quyết không chịu phối hợp. Trời mùa thu hơi lạnh, không khí rét buốt. Dù đã bật điều hoà để nhiệt độ ổn định nhưng khi dòng nước ấm tuôn ra từ vòi hoa sen, Thịnh Tường đang khoả thân vẫn co rúm người lại. Hơi nước mờ ảo ngưng tụ lại che đi hai bóng người chồng lên nhau. Sau khi bồn tắm bị ướt, Thẩm Ngôn Lễ bèn đưa Thịnh Tường tới cánh cửa trượt bằng thuỷ tinh. Tấm lưng trắng như tuyết của cô áp vào lớp gạch men sứ, cảm giác lạnh lẽo cộng với những đợt va chạm vô tình làm Thịnh Tường gồng người theo bản năng và cực kỳ căng thẳng. Những tiếng rên liên tục phát ra vì cảm giác sợ hãi mà Thẩm Ngôn Lễ mang đến đã tăng thêm phần thú vị mà trước nay chưa từng có. Thẩm Ngôn Lễ nắm giữ tiết tấu, anh không thể dừng lại vào khoảnh khắc này. Tuy chưa hoàn toàn say nhưng lúc này anh đang cực kỳ hưng phấn vì đã được mời nhiều rượu như vậy. Lúc thì đứng im lúc thì di chuyển, tiết tấu nhanh và chậm liên tục thay phiên nhau Dòng nước từ vòi hoa sen xối xuống đầu anh làm ướt những lọn tóc trên trán. Anh vén hết tóc lên, đôi lông mày mượt mà, chiếc mũi cao đặt lên cơ thể đang chùng xuống của cô. Cuối cùng, cô cong eo rồi đưa lưng về phía anh khóc thút thít, một lúc lâu sau vẫn chưa nói được câu nào hoàn chỉnh. Dường như thế giới đã dừng lại ở khoảnh khắc hai cơ thể ôm lấy nhau giữa làn hơi nước mờ ảo. Vào mỗi dịp đặc biệt, người nào đó lại phải được giải toả để làm dịu những kích thích trong lòng. Đêm nay, Thẩm Ngôn Lễ đang chúc mừng cho sự thành công của chuyến bay thử nghiệm đầu tiên. Cộng hưởng tất cả sự hăng hái trào dâng, tuỳ tiện phóng khoáng và hỗn loạn lại với nhau. Nguồn năng lượng trỗi dậy sau khi say đều được dùng trên cơ thể người con gái mà anh yêu. Lúc trở về phòng ngủ sau khi mọi thứ đã kết thúc, Thịnh Tường mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trước. Thẩm Ngôn Lễ vẫn không muốn nhắm mắt. Anh chăm chú ngắm gương mặt xinh đẹp khi say ngủ của Thịnh Tường, nghịch những sợi tóc đen ở hai bên má cô. Không biết anh đã ngắm bao lâu trước khi cử động nhẹ nhàng. Nắm lấy tay cô đặt lên môi mình. Chậm rãi và thành kính hôn lên đó. … Mùa thu kết thúc, mùa đông nhanh chóng kéo đến Nam Hoè, mở đầu với những giọt sương trắng trên chạc cây. Cả thành phố bị bao phủ bởi cái lạnh cùng với nỗi sợ khi phải đối mặt với thiên nhiên. Ngay từ đầu thu, Thẩm Ngôn Lễ đã nhận lời mời đến Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài. Không chỉ có thông báo của bí thư mà ngay cả ban lãnh đạo nhà trường cũng đích thân mời Thẩm Ngôn Lễ quay về trường cũ để phát biểu trước các sinh viên của trường. Ngay cả giới truyền thông cũng không biết rõ một vài thông tin nhưng trường học lại biết không ít chuyện nội bộ vì có quan hệ với cục Hàng không dân dụng. Chưa cần nhắc đến loạt máy bay được nghiên cứu và phát minh độc lập bởi Duy Thịnh Airlines, sự thành công của chuyến bay thử nghiệm đầu tiên cộng với những lần thử nghiệm sau đó đều được Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài quan tâm và theo dõi sát sao. Thẩm Ngôn Lễ chỉ mới tốt nghiệp vài năm mà đã được nhà trường xếp vào danh sách những cựu sinh viên xuất sắc nhờ vào khả năng dẫn dắt và khám phá vượt trội trong lĩnh vực hàng không. Thậm chí còn định đưa những thành quả nghiên cứu và phát triển của chính anh và của Phòng thí nghiệm thiết kế tổng thể máy bay S&S vào bảo tàng nhà trường. Khi mới nhận được thông báo, Thẩm Ngôn Lễ đã từ chối mà không cần suy nghĩ. Anh vốn đã bận bịu, nếu có thời gian thì cũng phải dành cho Thịnh Tường nên làm gì có thời gian dư nào nên dứt khoát từ chối luôn. Nếu đã không có thời gian thì cũng không cần cố gắng, cũng không cần phải đích thân đến đó làm gì. Nhưng không biết tại sao mà Thịnh Tường lại biết được chuyện này từ bí thư. Cô lập tức huỷ bỏ khoảng thời gian mà hai người vốn định ở cùng nhau, bắt anh đồng ý lời mời chân thành của nhà trường. Lúc biết sự sắp xếp này, Thẩm Ngôn Lễ nheo mắt chậc lưỡi. Rõ ràng là không được nhiệt tình cho lắm. Phản ứng này lập tức khiến anh nhận lấy một cú đánh từ Thịnh Tường. “Anh đi là được chứ gì?” Lúc đó Thẩm Ngôn Lễ đang chơi nghịch mô tơ, không buồn liếc mắt qua. Thịnh Tường lấy một chai nước ép đào từ trong tủ lạnh, từ từ hớp một ngụm, nói: “Biết rồi thì làm đi, sao hời hợt quá vậy?” “Phải thế nào mới không hời hợt đây? Anh đã nghe rõ lắm rồi.” Anh không quay đầu lại: “Nhưng mà thế giới của riêng anh và em lại chẳng quan trọng bằng bài phát biểu đó.” Lúc này Thịnh Tường mới đi đến gần Thẩm Ngôn Lễ, đặt chai nước ép đào lạnh lẽo vào mặt anh. Thẩm Ngôn Lễ bị bất ngờ, sau khi hoàn hồn thì lập tức cướp lấy chai nước ép đào ấn lên mặt cô. Thịnh Tường bị lạnh bất ngờ, vừa tức lại vừa buồn cười. Người này đúng là ngang ngược vô lý, chẳng muốn mình bị thiệt điều gì. … Là khách mời đặc biệt được mời về trường cũ, Thẩm Ngôn Lễ đã gặp đủ loại vây khốn từ trước khi buổi lễ bắt đầu. Đối tượng của buổi phát biểu này là sinh viên năm bốn sắp tốt nghiệp của Đại học hàng không vũ trụ Kinh Hoài cộng thêm một vài người được chọn lọc từ danh sách đăng ký của các học viện khác. Trường học đề nghị anh nói nhiều hơn về Duy Thịnh Airlines và Phòng thí nghiệm S&S, nhân tiện chia sẻ về những chuyện đã xảy ra trong giai đoạn đó. Lúc đầu, Thẩm Ngôn Lễ không chuẩn bị gì trước vì không ai ở đây có thể hiểu biết về chuyện này hơn anh. Lúc thông tin Thẩm Ngôn Lễ về trường cũ, danh sách đăng ký liên tục kéo dài. Buổi phát biểu hôm nay được tổ chức trong hội trường, phòng nghỉ sau cánh gà của anh thì nằm ngay bên cạnh. Ngoài cửa không chỉ có những người của câu lạc bộ nhiếp ảnh mà còn có khá nhiều người tới hóng hớt. Đương sự đang rủ mắt, bàn tay với khớp xương rõ ràng đặt trên màn hình điện thoại. Anh đang gửi tin nhắn. S&S: “Em có chỗ ngồi chưa?” S'Q: “Có rồi, ở hàng cuối cùng… Tầm nhìn tốt lắm. ^^” Tối hôm qua Thịnh Tường mới bay từ Canada về nước, lúc xuống máy bay thì vô tình gặp Ninh Viễn Tuyết, người thường xuyên lui tới Nam Hoè dạo gần đây, hai anh em hẹn nhau phải gặp gỡ đàng hoàng một lần. Sáng nay Thẩm Ngôn Lễ mới đến Kinh Hoài, còn cô đã trở về Kinh Hoài với Ninh Viễn Tuyết từ trước rồi nghỉ lại ở nhà Lê Nghệ. Hôm nay hai người vẫn chưa gặp nhau. Thẩm Ngôn Lễ đọc tin nhắn trả lời của cô rồi mới quay mặt đi, đồng thời cất điện thoại vào. Màn hình vẫn giữ nguyên giao diện đó. … Thịnh Tường đã vào hội trường từ sớm, vì không muốn chiếm mất một ghế ở những hàng trước nên chọn ghế ở hàng cuối cùng. Vẫn tốt hơn nhiều so với những người được sắp xếp ngồi trên những chiếc ghế nhựa mới được bổ sung. Lúc buổi phát biểu chính thức bắt đầu, trong hội trường đã nóng lắm rồi. Ngay cả mùa đông cũng không thể ngăn chặn sự máu lửa và tinh thần phấn chấn ở đây. Trên màn hình lớn ở sân khấu chiếu một hàng chữ chào mừng, Thịnh Tường quan sát một lúc, xung quanh cô càng lúc càng đông. Hội trường nhanh chóng trở thành một cái nồi đun nước đang sôi sùng sục. Lúc này, đèn trong hội trường phụt tắt. Tiếng nói chuyện xung quanh nhỏ lại, ai ai cũng cố gắng kìm nén sự phấn khích của mình. “A a a ngồi xuống đi mà!” “Có phải anh ấy sắp xuất hiện rồi không?” “Ôi trời ơi tớ có tài đức gì mà lại có thể gặp Thẩm Ngôn Lễ trực tiếp ở trường thế này!” Chỉ vài giây sau, ánh đèn đã được chỉnh xong, ngay lúc chúng bất ngờ bật sáng, người đàn ông đang đứng trên sân khấu cũng trở nên nổi bật. Gương mặt và dáng người cao lớn của Thẩm Ngôn Lễ lộ ra dưới ánh đèn. Màn mở đầu không tiếng động trái ngược hoàn toàn với sự phấn khích tuôn trào của cả hội trường. Những tiếng thét chói tai vang lên liên tục như muốn lật luôn nóc nhà. Thẩm Ngôn Lễ không giới thiệu quá nhiều về Thẩm thị và Duy Thịnh mà nhanh chóng vào điểm chính. Anh chỉ nói vài câu rồi chuyển sang phần hỏi đáp. Rõ ràng đây mới là chuyên mục được mọi người quan tâm nhất. Cực kỳ nhiều câu hỏi được đặt ra. Người đầu tiên được gọi là một cậu sinh viên đeo kính dày, lắp bắp nói: “Đàn anh Thẩm… Xin chào tổng giám đốc Thẩm!” Thẩm Ngôn Lễ nhìn cậu ấy, xua tay nói: “Em gọi tên tôi là được rồi.” “Dạ dạ, vậy đàn anh Thẩm Ngôn Lễ…” Ngay lập tức một trận cười vang khắp khán đài. Cậu sinh viên hơi xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn hỏi tiếp: “Chuyện em muốn hỏi là, khi nào máy bay do Duy Thịnh tự nghiên cứu và phát triển có thể được đưa vào sử dụng vậy ạ?” “Có thể là vài tháng tới, cũng có thể là nhiều năm sau.” Thẩm Ngôn Lễ trả lời. “Đây vẫn là một ẩn số cho đến khi chuyến bay thử nghiệm cuối cùng thành công.” Có thể nhanh cũng có thể chậm. Việc này đã kéo dài vài năm, nhưng chỉ cần không chú ý một chút thôi cũng sẽ kéo dài hơn mười năm. Thẩm Ngôn Lễ không nói chi tiết nhưng những sinh viên ở đây đều hiểu được những ý nghĩa bên trong câu nói. “Em hiểu em hiểu, nhưng dù là vậy cũng đã giỏi lắm rồi! Em còn muốn hỏi là Phòng thí nghiệm S&S của các anh có còn tuyển người mới không? Có nhiều sinh viên của học viện chúng em cũng muốn tham gia.” Thẩm Ngôn Lễ không trả lời, chỉ hỏi: “Học viện của em là học viện nào?” “Học viện Kỹ thuật hàng không ạ! Nhưng em không học ở đây từ đầu, em chuyển từ Học viện Tiếp viên hàng không qua.” Thẩm Ngôn Lễ nhìn cậu sinh viên, sau đó ngước mắt lên nói: “Phong thuỷ học viện cũ của em tốt đấy.” Khán giả sửng sốt một lúc rồi cười vang. Ai cũng hiểu câu nói này của anh. Tất cả mọi người trong Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đều biết Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường là một đôi. Mà Thịnh Tường lại là cựu sinh viên của Học viên Tiếp viên hàng không. Lúc này Thẩm Ngôn Lễ vờ như không nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao, anh trả lời câu hỏi vừa nãy của cậu sinh viên: “Chắc chắn nhóm vẫn sẽ nhận thêm người, nhưng phải đợi những dự án còn dang dở kết thúc đã. Nếu mọi người thật sự có mong muốn như vậy thì S&S sẽ đến Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài để tuyển dụng.” Sau khi câu hỏi của cậu sinh viên này được trả lời, phía dưới khán đài lại bắt đầu sôi nổi. Có vài người không dám giơ tay, đến khi có đủ can đảm mới dám hỏi thật to: “Sẵn nói tới chuyện này, hôm nay đàn chị Thịnh có tới không ạ?” Một người đặt câu hỏi, sau đó những người khác đồng loạt hưởng ứng theo. Hết đợt này đến đợt khác. “Mọi người thử đoán xem.” Thẩm Ngôn Lễ đứng dựa vào mép bục phát biểu, ánh mắt nhắm chính xác vào chỗ ngồi của Thịnh Tường, chậm rãi nói: “Cô ấy đang ngồi ở hàng cuối.” … Theo sau lời nói và tầm mắt của Thẩm Ngôn Lễ, Thịnh Tường đang ngồi ở hàng cuối nhanh chóng nhận ra những người ngồi trước đang quay lại. Mọi người vừa thấy khó tin vì cô đang có mặt ở đây vừa phấn khích muốn xác nhận chuyện này. Chỉ một lúc sau, cô đã bị mọi người nhắm đến. Cô chống tay lên một bên má che đi một nửa gương mặt. Nhưng nếu để ý, ai ai cũng không giấu được sự chấn động. Tóc đen môi đỏ, gương mặt xinh đẹp với làn da trắng như sứ. Đôi mắt long lanh như đang ngậm nước, xinh đẹp động lòng người. Ngay lúc này, cô đã cảm nhận được ánh mắt đổ tới từ bốn phương tám hướng. Cùng với đủ loại cảm xúc. Có tò mò có hâm mộ, cũng có cả sự khó ngờ. “Trời ơi đẹp thật đấy!” “Tấm ảnh căn cước công dân được lan truyền trên diễn đàn lúc trước trông giống cô ấy quá nhỉ?” “Đoán xem? Hoa khôi có khí chất nhất Đại học Hàng không vũ trụ không phải chỉ là cái danh thôi đâu, phải cảm nhận bằng mắt kìa.” Cô nghe được tiếng bàn tán xung quanh mình. Thịnh Tường thấy mình giống như một con khỉ trong sở thú bị người khác vây xem. Vốn chỉ định tham dự trong thầm lặng nhưng vào lúc này, dù cô có phản ứng thế nào thì cũng khó khăn. “...” Thẩm Ngôn Lễ cố tình chứ gì? … Trong phần hỏi đáp tiếp theo, các giảng viên của Đại học Hàng không vũ trụ sợ chương trình lại bị gián đoạn nên đã chủ động chọn những sinh viên đáng tin cậy. Các câu hỏi trải rộng từ nguồn vốn của Thẩm thị đến những dự án hàng không đang được cục Hàng không dân dụng nghiên cứu và phát triển. Các nghiên cứu về thiết bị bay của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài vẫn đang được phát triển với mô hình cố định như trước kia. Lúc đó, nhóm người Thẩm Ngôn Lễ vẫn còn đi học, toàn bộ màn trình diễn trên không mà họ phụ trách đã gây được tiếng vang lớn cho những thế hệ sinh viên sau này, xét cả về kỹ thuật và hiệu quả thị giác. Những hình ảnh và video ghi lại khoảnh khắc đó đã được sao chép lại và trở thành tư liệu được lưu truyền cho đến nay. Đó gần như là một phát minh kinh điển mà tất cả những người trong Học viện Kỹ thuật hàng không của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đều phải học tập và nghiên cứu. Đương nhiên là vào thời điểm này, nội dung của màn trình diễn trên không vẫn thường xuyên được đưa ra bàn tán. Gần như là màn trình diễn nào cũng chứa đựng một tình cảm nào đó. Nhắc tới đây, khi phần hỏi đáp sắp kết thúc, buổi phát biểu đã dần trở thành buổi bàn luận về những ẩn ý sâu xa này. Lần này là một cô gái. “Tổng giám đốc Thẩm, em xin phép được hỏi thẳng. Mọi người đều biết Duy Thịnh Airlines là công ty mà tổng giám đốc Thẩm lập ra sau khi nhậm chức ở Thẩm thị, chuyện một công ty hàng không chỉ mới bước vào quỹ đạo không lâu mà đã có được sự phát triển nhanh chóng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã là quá rõ ràng. Vì vậy,...” Cô gái dừng một lúc, cười với các bạn sinh viên khác dưới khán đài: “Vì vậy, em thay mặt mọi người hỏi câu này nhé! Tổng giám đốc Thẩm… Tại sao khi thành lập công ty hàng không, anh lại đặt tên là ‘Duy Thịnh'? Chữ ‘Thịnh' có nghĩa là hưng thịnh hay là…” Nói đến đây, cô gái cố tình dừng lại. Cô ấy dành những lời còn lại cho Thẩm Ngôn Lễ trả lời, cũng để mọi người trong hội trường có thể thỏa sức tưởng tượng. Dưới khán đài bối rối một lúc, tiếng bàn tán xôn xao liên tục vang lên, rồi từ từ kết thúc khi nhận ra Thẩm Ngôn Lễ vẫn chưa trả lời. Hội trường chợt trở nên yên tĩnh, ai ai cũng lặng im chờ anh lên tiếng. Sau khi Thẩm Ngôn Lễ nghe xong, anh vẫn không nói câu nào. Sau đó, trong khoảng không gian im ắng hiếm hoi từ lúc anh bắt đầu phát biểu tới giờ, anh bắt đầu lên tiếng. “Thật ra không chỉ các em, mà những người bên cạnh tôi đều muốn hỏi tôi tại sao lại lấy cái tên Duy Thịnh.” “Nhưng tôi chưa bao giờ trả lời.” Thẩm Ngôn Lễ vừa nói vừa nhìn xuống hàng ghế cuối cùng, bình tĩnh nói tiếp: “Vì thật ra đáp án đơn giản lắm…” “Vợ tôi họ Thịnh.” Hội trường lặng ngắt như tờ. Sau hai giây, cả khán phòng bùng lên những tiếng la hét dữ dội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro