Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 87

Chấp Thông Nhất Căn

2025-02-28 08:43:42

Không khí mùa thu dần bao trùm lên toàn thành phố, nhiệt độ chợt đột ngột hạ xuống. Sau nhiều lần bay thử để kiểm tra đánh giá và rất nhiều gian nan, cuối cùng phòng thí nghiệm thiết kế tổng thể máy bay S&S cũng đã nhận được chứng chỉ đủ điều kiện bay được phê duyệt. Điều này có nghĩa là cuối cùng thiết kế tổng thể của máy bay hàng không sau những tháng ngày vẫn chỉ ở trạng thái nguyên mẫu giản đơn mãi vẫn không có tiến triển gì, bây giờ cuối cùng cũng có thể được cho phép nghiên cứu phát triển sâu hơn. Mà đối đầu với áp lực do việc Thẩm Thị đầu tư vốn và xây dựng nhân lực, giờ phút này dự án nghiên cứu có thể phát triển đến giai đoạn này cũng coi như là có sự nhảy vọt về chất. Tối nay, Thẩm Ngôn Lễ có hẹn với mấy người khác, nói là tụ tập gặp nhau một lần, cũng nhân tiện tổ chức sinh nhật bù cho Thẩm Ngôn Lễ. Trước đấy bọn họ quá bận rộn nên những lần gặp mặt này cứ hẹn lần hẹn nữa, mãi vẫn không có cơ hội gặp nhau. Điểm khác biệt so với trước đây là, trước đây Thịnh Tường không ở trong nước, lúc sinh nhật Thẩm Ngôn Lễ được ba Thẩm và mẹ Thẩm gọi về nhà tổ, cũng không tụ tập với đám Tiêu Tự. Năm nay lại là một trường hợp ngoại lệ. Mọi người hẹn gặp nhau ở Kim Đỉnh, bên đó có phòng VIP hàng năm mấy người họ vẫn gặp nhau ở đấy. Lúc Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đến, trong phòng VIP đã có lác đác vài người ngồi. Ngoại trừ một số người bạn hay gặp ra, mấy người còn lại đều là đám bạn bè hay tụ tập ăn chơi với Tiêu Tự, có vài người thì dẫn theo cả bạn gái của mình đến. Nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ dẫn Thịnh Tường đến, cả đám bắt đầu ầm ĩ huýt sáo, không ngừng lên tiếng trêu ghẹo. Thịnh Tường có chút không quen, thế nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng nói gì thì tay đã được Thẩm Ngôn Lễ chạm vào rồi nắm chặt lại. Anh hơi cúi người xuống, ghé sát vào vành tai trắng trẻo của cô nói: “Em đi theo anh.” Tiêu Tự đã đợi ở đây từ trước, nhìn thấy hai người này vừa đi vào phòng đã bắt đầu cúi đầu âu yếm nhau, anh ấy tặc lưỡi hai tiếng, sau đó cầm micro lên, muốn dùng tiếng micro để áp đảo hai người. Trình Dã Vọng nhíu mày trước tiếng rít chói tai của dòng điện chạy qua micro: “Cậu nhỏ giọng chút đi, lần này cũng coi như tổ chức tiệc chia tay cho lão Diệp, cậu có thể để tâm đến cảm nhận của cậu ấy chút không hả?” Diệp Kinh Hàn ngồi trong góc, khuôn mặt ẩn trong bóng tối mờ ảo của căn phòng VIP, khiến người khác không thể biết được vẻ mặt của anh ấy lúc này. “Lão Diệp yêu tôi nhất đấy, không giống cậu, chỉ biết làm phiền tôi, cứ vo ve vo ve mãi như muỗi kêu vậy.” Trình Dã Vọng cao giọng nói: “Muỗi á, giọng của tôi nhỏ như vậy sao?” Đoạn đối thoại này thành công thu hút sự chú ý của Thịnh Tường. Thời gian trôi qua lâu như vậy, tối nay mới coi như cô lại gặp lại Diệp Kinh Hàn. Dự án cứu viện hàng không rừng rậm Tây Bắc của Diệp Kinh Hàn mới được thông qua và phê duyệt cách đây không lâu, sau mùa đông anh ấy sẽ phải lên đường xuất phát, rời khỏi Nam Hòe. Lần này ngoài việc tổ chức sinh nhật bù cho Thẩm Ngôn Lễ, việc mời Diệp Kinh Hàn đến tham gia quả thực cũng xem như tổ chức luôn tiệc chia tay cho anh ấy. Chỉ có điều tình hình tối nay như vậy… Thịnh Tường nhìn về phía Tiêu Tự đang tỏ ra hào phóng, phong lưu hết sức điêu luyện kia. Có lẽ tối hôm nay chỉ có thể là buổi biểu diễn dành riêng cho anh ấy. Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, Thẩm Ngôn Lễ đã đứng dậy trước, gọi nam nhân viên phục vụ đến rồi ký hóa đơn trước. Thịnh Tường ngồi ở một bên ghế sofa đợi anh quay lại, trong lúc bên cạnh cô đang vắng vẻ thế này, bỗng nhiên trước mặt cô có một bóng râm. Cô vô thức ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một người không ngờ đến. Diệp Kinh Hàn đi thẳng vào vấn đề, đưa một món đồ cho cô: “Thịnh Tường, sau khi tôi đến Tây Bắc, làm phiền cậu đưa thứ này cho Lâm Đình hộ tôi.” Thịnh Tường ngẩn người, nhìn món đồ anh ấy vừa đưa. Là một phong thư rất mỏng. Mãi một lúc lâu sau, cô mới từ từ đưa tay ra nhận lấy. Thế nhưng trong lòng cô lại hết sức tò mò. Dường như không hiểu sao Diệp Kinh Hàn lại biết bây giờ cô thỉnh thoảng liên lạc với Lâm Đình, cũng có thể đưa thư cho Lâm Đình hộ anh ấy. Lại dường như, có chuyện gì cần nói trong thư mà không phải nói thông qua phương thức thông tin thuận tiện nhất. Nhưng người thường có điều khó nói, trong chuyện này có lẽ có rất nhiều uẩn khúc, cũng có lẽ có quá nhiều bí mật không thể nói ra thành lời. Thế nên Thịnh Tường biết ý không hỏi nhiều. Cô chậm rãi nhận đồ: “Sau khi cậu đi Tây Bắc mới đưa cho cậu ấy sao?” Diệp Kinh Hàn trả lời, dặn cô cầm cẩn thận, ngay sau đó anh ấy quay lại chỗ ngồi trong góc của mình. Ánh mắt Thịnh Tường nhìn vào lá thư, sau đó cất thư vào trong túi của mình. … Lúc Thẩm Ngôn Lễ quay trở lại thì nhìn thấy Thịnh Tường lẳng lặng ngồi đấy giống như đang suy tư nghĩ ngợi điều gì đó. Cái áo len dệt kim hở cổ với gam màu ấm của cô được ánh sáng màu xanh trong phòng chiều vào tạo cảm giác gợn sóng lên xuống làm nổi bật lên cái cổ thiên nga trắng như tuyết của cô. Đi mấy bước đến chỗ cô, anh ghé sát vào bên tai cô nói nhỏ: “Có phải em có chút không quen đúng không?” Lúc này Thịnh Tường lắc đầu: “Làm gì có đâu, em đang suy nghĩ một số chuyện thôi.” “Đã đến đây rồi mà em còn suy nghĩ chuyện khác nữa sao.” Thẩm Ngôn Lễ ôm eo cô, ngả người về phía sau dựa vào thành ghế: “Không phải em nên nhớ đến anh à?” Tiêu Tự ngồi ở một bên khác gặp ai cũng cụng ly rót rượu, cũng ngồi cách hai người không xa, nghe thấy anh nói vậy thì dứt khoát quay người lại nói: “Má nó, chỗ này cũng không phải phòng riêng hai chỗ dành cho cặp tình nhân, có cái gì âu yếm nhau cần bày tỏ mời ra cửa quẹo trái, chỗ đó có ban công ngoài trời, cam đoan hai người có thể hứng đủ gió tây bắc.” Lúc này Trình Dã Vọng duỗi một chân ra: “Người ta nói là chuyện của người ta, liên quan gì đến cậu chứ, nói nhiều thật đấy.” “Cậu quản tôi à.” Tiêu Tự đạp vào chân Trình Dã Vọng, đưa một ly rượu vàng rực cho Thịnh Tường: “Em Tường này, cầm ly rượu này đi, đảm bảo cậu uống xong sẽ giống như giục ngựa phi nước đại vậy.” Thịnh Tường có chút do dự, còn chưa kịp duỗi tay ra nhận lấy thì đã bị Thẩm Ngôn Lễ ngăn lại: “Uống cái gì mà uống, cô ấy không thể uống được, cậu cầm đi đi.” “Ơ kìa, rượu này cũng không phải rượu mạnh gì mà, con gái hoàn toàn có thể uống được.” Tiêu Tự nói xong lại muốn đưa rượu qua cho cô, lúc nhìn thấy ánh mắt bao che không thèm che giấu của Thẩm Ngôn Lễ, anh ấy lập tức ngậm miệng. Nhưng kết thúc như vậy thì anh ấy có chút không cam tâm, thế là anh ấy bắt đầu mỉa mai: “Được thôi, tôi cũng hiểu rồi, chính là tâm can của cậu không thể chạm vào đúng không.” Nghe anh ấy nói vậy, Thịnh Tường mù mờ như lọt vào sương mù, cô ghé sát vào tai Thẩm Ngôn Lễ: “Cậu ấy có ý gì.” “Còn có thể có ý gì chứ.” Thâm Ngôn Lễ tách từng ngón tay thon dài xinh xắn của cô gái ra, giọng nói đều đều không nhanh không chậm, tỏ vẻ như đương nhiên: “Nói em là tâm can của anh chứ sao nữa.” Tiêu Tự nhíu mày: “Sao lại là tôi nói, chẳng lẽ không phải trong điện thoại của chính cậu có…” Anh ấy còn chưa nói dứt lời, bên cạnh đã có người lại gần cụng ly với anh ấy, Tiêu Tự không từ chối, đứng tại chỗ bắt đầu chầu rượu mới. Ly rượu kia qua tay nhiều người, cuối cùng cách Thịnh Tường ngày càng xa. Cô im lặng quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ: “Anh biết không, thật ra hồi trước lúc ở Pháp, em đã từng lén uống rượu đấy.” Khi đó ngoài việc học bận rộn ra, Đại học Hàng không Quốc gia Pháp còn định kỳ tổ chức lễ hội bia rượu. Lúc ấy Thịnh Tường tò mò, uống thử một chút rồi quay về chỗ ở ngủ, cũng coi như là một cách để xả stress. Động tác ngắm nghía, vân vê đầu ngón tay cô của Thẩm Ngôn Lễ chợt khựng lại, sau đó anh nắm chặt tay cô hơn. “Em cũng giỏi thật đấy.” Nói xong, anh liếc mắt nhìn cô: “Sao anh không biết em đã từng uống nhỉ?”  “...” Thịnh Tường chột dạ xoa đầu mũi, giọng điệu Thẩm Ngôn Lễ như này là như thế nào. “Em cũng đã nói là lén uống rồi, dĩ nhiên là anh không biết rồi.” Cô gái ngập ngừng một lúc, ngay lập tức cô nói thêm: “Không phải anh cũng uống à.” Thẩm Ngôn Lễ liếc mắt nhìn cô: “Có thể giống nhau được sao? Em uống một ly là đã say, anh cũng không kém như vậy.” “Nhưng lúc đó say em sẽ quay về ngủ bù.” Nói đến đây, Thịnh Tường đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Anh còn nói nữa sao, hồi trước có phải anh đã lừa em uống một lần rồi đúng không? Thẩm Ngôn Lễ, lúc ấy em tin tưởng anh như vậy.” Thẩm Ngôn Lễ dễ dàng nắm trọn bàn tay nhỏ nhắn của Thịnh Tường trong tay mình, giống như trước đây đã từng làm vậy, anh cầm tay cô lên hôn vào tay cô: “Em cũng không hỏi có phải rượu hay không mà.” Nghe giọng điệu của anh, trái lại giống như việc nhắc lại chuyện cũ này như thể điều đương nhiên vậy. Rất là nước chảy mây trôi. Hai người đùa giỡn với nhau, động tác của cả hai đều lén lút trong bóng tối, những người ngồi xa không nhìn thấy được. Nhưng Tiêu Tự lại nhìn thấy rõ ràng. Thật ra anh ấy vẫn chưa quá say nhưng trong buổi tiệc vừa là tiệc sinh nhật bù cho Thẩm Ngôn Lễ vừa là tiệc chia tay cho Diệp Kinh Hàn, một chút tình cảm dần dần lấn át lý trí của anh ấy. “Em Tường, cậu không biết rồi, sau khi cậu đi, không nói đến việc không uống rượu thôi đâu, mà phòng VIP này quả thật cậu ấy chưa từng đến lấy một lần.” “Móa!” Không biết có phải anh ấy đang lên án hay không, Tiêu Tự liến thoắng nói: “Khiến cho có lúc tôi đến đây một mình cũng cảm thấy xấu hổ.” Thịnh Tường nghe anh ấy nói vậy thì khựng lại đôi chút, nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ. Cho tới tận bây giờ, cô cũng chưa từng bảo anh đừng đến đây. Mà cô chỉ thường xuyên dặn dò bảo anh uống ít mà thôi. Trình Dã Vọng vẫn còn đang đánh bài với Diệp Kinh Hàn, nghe thấy lời Tiêu Tự nói thì bổ sung thêm một câu: “Không chỉ như thế thôi đâu, lần này cậu ấy nói sẽ tới cũng là do Tiêu Tự đề nghị dẫn cậu đến thì cậu ấy mới chịu đến đấy.” “Cần hai cậu nhiều lời hay sao.” Thẩm Ngôn Lễ nói, liếc mắt nhìn bài trong tay Trình Dã Vọng: “Ra muộn rồi.” Diệp Kinh Hàn hếch cằm với Thẩm Ngôn Lễ: “Cảm ơn.” Trình Dã Vọng: “...” Trong ánh đèn mờ ảo của phòng VIP ở Kinh Đỉnh, Thịnh Tường không quan tâm đến tất cả mọi thứ xung quanh mình, cô cứ im lặng nhìn anh như thế. Dường như Thẩm Ngôn Lễ cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh liếc mắt sang nhìn Thịnh Tường, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Đôi mắt anh tối sầm lại, mãi sau anh mới nói: “Nếu em vẫn cứ tiếp tục nhìn anh như vậy, có thể anh sẽ không chịu nổi nữa đâu.” Thịnh Tường mãi vẫn không mở miệng nói gì, lúc này nghe thấy lời anh nói, cô hơi cụp mắt xuống, nghiêng người sang phía anh, cứ thế dựa vào lồng ngực anh. “Trước đây tại sao anh không đến đây?” “Em muốn anh nói thật à.” Thẩm Ngôn Lễ nói, sau đó lại tiếp tục nói thêm: “Bởi vì anh lười đến.” Nếu có thời gian rảnh, anh tình nguyện dành khoảng thời gian đó để video call với cô. Thịnh Tường im lặng một lúc lâu, không tiếp tục hỏi anh nữa. Trong sự im lặng này, cô đang thừa nhận, cũng đang thấu hiểu. Giây lát sau, cô gái lại tiếp tục mở miệng nói, đột nhiên cô chuyển sang chủ đề khác. “Hôm nay em tới đây, có phải anh rất vui vẻ không?” Thẩm Ngôn Lễ ôm chặt eo cô: “Tại sao em lại đột nhiên hỏi vậy?” “Bởi vì rất quan trọng.” Bàn tay Thịnh Tường túm chặt cổ áo anh, vặn nhẹ một vòng: “Anh phải vui vẻ, đây là sinh nhật bù tổ chức cho anh mà.” Giọng cô nói rất nhỏ nhưng lại nói rất nhanh, dường như trái tim cô đang bị thứ gì đó nắm chặt, lúc túm chặt lúc lại thả lỏng. Sau đó, dường như nó đã thoát khỏi gông cùm xiềng xích, lao nhanh về một hướng nào đó không thể khống chế và kiểm soát, cho đến khi vượt qua hết núi đồi đi đến điểm cuối cùng. Sự thay đổi phù phiếm này thành công khiến cô im lặng. Hai bên im lặng nhìn nhau, cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Giống như hồi trước em cảm thấy có anh ở bên cạnh em, em sẽ rất vui vẻ, cũng giống như vậy thôi, em cũng hy vọng trong một vài khoảnh khắc… Thịnh Tường, cũng có thể trở thành bến cảng của Thẩm Ngôn Lễ.” Cho tới tận bây giờ, phần lớn thời gian đều là anh đang dõi theo cô. Cho nên một người luôn dõi theo người khác như thế, cô đôi lúc có thể cũng để cô đảm nhiệm một lần hay không. Thẩm Ngôn Lễ không lên tiếng nói gì nữa nhưng chẳng bao lâu sau anh đã cúi người xuống, nắm cằm cô, sau đó xích lại gần, trán kề trán với cô. Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô, trong đôi mắt anh rực lên ngọn lửa bỏng cháy, rực cháy như sự sống và cái chết, giống như mãi mãi chưa bao giờ bị dập tắt vậy. “Vợ à, sao em lại tốt như vậy chứ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Số ký tự: 0