Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 88

Chấp Thông Nhất Căn

2025-02-28 08:43:42

Hiếm khi mọi người tụ tập gặp nhau được như thế này, có lẽ trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, sau này những cuộc tụ họp như ngày hôm nay trong một năm có thể cũng không được mấy bận. Phòng VIP ồn ào đến tận rạng sáng, mãi vẫn chưa giải tán. Vẫn phải đến khi Thẩm Ngôn Lễ đứng dậy đầu tiên, nói với mọi người là Thịnh Tường thấy mệt muốn về nghỉ ngơi. Anh vừa nói xong, những người còn lại đều ồn ào phản đối. Người kêu gào to nhất chính là Tiêu Tự: “Đã nói trước là chơi suốt đêm rồi mà! Hai người các cậu quả thật không thú vị gì cả.” Thịnh Tường nhìn Thẩm Ngôn Lễ thản nhiên cầm túi xách của cô lên, dáng vẻ như định đi thật, cô bèn vòng tay ôm eo anh, véo nhẹ anh một cái: “Em mệt chỗ nào hả? Em vẫn chưa buồn ngủ…” Thẩm Ngôn Lễ nghe vậy thì giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ ngủ muộn nhất của em rồi, em nên buồn ngủ rồi.” “...” Thịnh Tường không biết nên phản bác lời anh nói như thế nào. Lúc cô vừa mới làm việc trên máy bay, thỉnh thoảng trạng thái làm việc của cô sẽ không tốt, khó có thể thích ứng được với việc chênh lệch múi giờ. Vì để giữ tinh thần tỉnh táo và trạng thái làm việc sung sức, Thịnh Tường dứt khoát đặt ra cho mình một giờ giấc sinh hoạt nghiêm khắc, ví dụ như ngủ muộn nhất không được quá mấy giờ đi ngủ, giờ giấc vô cùng nghiêm ngặt. Tất nhiên quả thực cũng có vài lần cô đã phá vỡ những quy tắc mình đã đặt ra. Còn cụ thể là bị ai làm cho ngủ muộn như vậy, đáp án cũng rất rõ ràng. Ranh giới giờ ngủ muộn nhất không vượt quá mấy giờ đêm của Thịnh Tường rõ ràng là bị Thẩm Ngôn Lễ kéo dài thời gian. Bây giờ, nghe thấy anh nói mấy câu như thế này, lại cộng thêm vài lời mập mờ đầy hàm ý của Trình Dã Vọng và Diệp Kinh Hàn… Thế nên suy nghĩ tìm kiếm thế giới chỉ có hai người của Thẩm Ngôn Lễ còn có thể rõ ràng hơn nữa không. … Trên xe quay lại chỗ ở, Thẩm Ngôn Lễ vẫn luôn ôm cô, cũng không nói gì nhiều. Hôm nay anh khá hào hứng nên quả thực đã uống không ít rượu. Lúc này hàng lông mày anh giãn ra như đang hết sức thoải mái, tóc mái lòa xòa trước trán, nửa bên mặt chìm trong bóng tối. Thấy Thẩm Ngôn Lễ như vậy, Thịnh Tường vừa thay giày xong đã nhìn về phía anh nói: “Anh có đau dạ dày không? Có cần em nấu chút canh giải rượu cho anh không.” “Không cần, anh vẫn ổn.” Anh nói, chầm chậm đi đến trước mặt cô, sau đó hơi cúi người xuống cắn nhẹ vào má cô. Sau đó dường như anh rất hứng thú với trò chơi im lặng không tiếng động này, anh bắt đầu cắn không có chừng mực, như thể nghiệm cảm giác này. Thịnh Tường nhẫn nhịn anh một lúc, cũng nhân lúc Thẩm Ngôn Lễ chếnh choáng say thì dứt khoát đẩy anh ra. Thẩm Ngôn Lễ bị đẩy ra cũng không nói gì, anh bước vào phòng để quần áo trong phòng ngủ chính rồi thay quần áo. Mãi một lúc lâu sau anh vẫn chưa đi ra. Thịnh Tường không vào phòng xem anh thế nào, đầu tiên cô cất túi xách xong rồi lại thu dọn đồ đạc một lượt, xong xuôi mọi thứ cô mới đi về phía phòng ngủ chính. Lúc cô đi vào phòng thì cảm thấy có chút nóng bức, thế là cô cởi áo len dệt kim hở cổ của mình ra. Bên trong là một chiếc áo trong bằng ren mỏng. Thịnh Tường còn định tiếp tục cởi cúc áo thế nhưng đúng lúc này cô loáng thoáng nghe thấy tiếng Thẩm Ngôn Lễ gọi cô từ trong phòng để quần áo ở bên cạnh. Cô nín thở tập trung nghe xem sao, tuy nhiên lại không nghe thấy tiếng gì nữa. Thịnh Tường lại tiếp tục tập trung tình thần làm chuyện của mình, cô chỉ nghĩ mình nghe nhầm. Đúng lúc này, trong phòng để quần áo lại vang lên tiếng gọi. “A Tường.” Lúc này Thịnh Tường mới nghe thấy, cô vội vàng trả lời: “Hả?” Cách cánh cửa, dáng người cao ráo của Thẩm Ngôn Lễ trở nên mờ mờ, anh nói: “Em vào đây một chút.” Cô gái có chút khó hiểu nhưng cuối cùng vẫn nghe lời anh, đi vào phòng để quần áo. Khi cô vào, Thẩm Ngôn Lễ đang đứng bên cạnh tủ, anh đã cởi áo khoác ra, bây giờ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro nhạt làm nổi bật lên dáng người cao gầy nhưng săn chắc của anh. Đôi bờ vai khỏe khoắn rộng lớn tạo cảm giác cổ áo lỏng lẻo, bên dưới là đôi chân dài. Thịnh Tường nhìn chằm chằm vào anh. Nghe thấy tiếng động, Thẩm Ngôn Lễ ngước mắt lên nhìn, vừa khéo nhìn thẳng vào mắt cô. Đầu ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh hơi cong lên, chỉ vào chỗ hầu kết trên cổ mình: “Đến đây nào, giúp anh cởi cà vạt đi.” “Đến cả việc cởi cà vạt anh cũng không biết hay sao?” Nghĩ đến chuyện hôm nay anh uống nhiều rượu, tuy ngoài miệng nói thế nhưng Thịnh Tường vẫn tiến lại gần, đi đến trước mặt anh. Cô gái tiến lên trước mấy bước, sau đó đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào cổ áo anh. Động tác của cô rất nhẹ nhàng, ánh mắt chăm chú nhìn vào đó, dáng vẻ cô bây giờ trông rất nghiêm túc lại bình thản. Thẩm Ngôn Lễ chỉ hơi cụp mắt xuống nhìn cô, anh có thể cảm nhận được sự đụng chạm như có như không giữa lồng ngực anh và thứ trước ngực cô. Áo trong của cô gái mỏng mà nhẹ, hàng mi dài của cô hơi rung lên, hơi thở thơm mát như hương hoa lan. Khuôn mặt trắng nõn mịn màng như đồ sứ có phần dịu dàng, trong sáng, chẳng bao lâu hương hoa sơn chi thoang thoảng đã lan ra khắp căn phòng để quần áo này. Động tác dịu dàng động chạm của cô khiến anh cảm thấy yên lòng và bình tĩnh hơn bao giờ hết. Động tác của cô không quá ổn định, thỉnh thoảng lại chạm vào chỗ ngoài cà vạt, gieo vào trong không khí những tia lửa như sắp bùng cháy ngay lập tức. Thẩm Ngôn Lễ duỗi tay ra ôm eo cô rồi kéo cô vào lòng mình. “Có phải em không biết đúng không?” Thẩm Ngôn Lễ cúi đầu xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào cần cổ thiên nga của cô: “Bảo em cởi cà vạt chứ không phải bảo em cào anh.” “Nói ai không biết đấy.” Động tác trong tay Thịnh Tường khựng lại đôi chút, một lúc sau cô bắt đầu hành động nhanh hơn. Thẩm Ngôn Lễ cười cười, lập tức véo nhẹ vào cái mông vểnh của cô: “Có thể nói ai, đương nhiên là nói em rồi.” “...” … Thịnh Tường mặc kệ anh, cuối cùng sau khi cởi cà vạt xong, cô quay người định bỏ đi ngay lập tức. Thế nhưng không biết sao Thẩm Ngôn Lễ lại nhanh tay lẹ mắt như vậy, anh trực tiếp ôm chặt lấy cô: “Chạy cái gì chứ, có phải em vẫn còn có chuyện chưa nói cho anh biết đúng không?” “Em có thể có chuyện gì không nói với anh?” Thịnh Tường nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy Thảm Ngôn Lễ đang rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới đi gây chuyện với cô. Lúc này cô mà không đi thì có lẽ sau này có thể sẽ không đi được nữa. Mỗi lần uống rượu xong, sức chiến đấu của Thẩm Ngôn Lễ đều rất mạnh mẽ. Cô gái giãy dụa mấy lần, thế nhưng chưa được mấy giây, thái độ của anh đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, anh buông cô ra. “Vậy cũng được.” Dường như Thẩm Ngôn Lễ không thèm quan tâm, chỉ thuận miệng nói: “Chính là cái tủ lần trước em nói ấy, anh đành phải tự mình mở ra thôi.” Nghe đến đây, Thịnh Tường mới hiểu ý đồ trong câu nói của anh: “Anh vẫn còn nhớ cái tủ đấy sao?” “Không phải anh nhớ nhung không quên mà là do em mãi không cho anh xem.” Hiếm khi cô gái lại thấy ảo não như lúc này, cô vỗ nhẹ vào trán mình: “Vậy em quên thật rồi.” Thịnh Tường tiến lên mấy bước: “Cơ mà em phải nói với anh, là em không nhớ ra thật, lúc đó anh đi vội quá, em chưa kịp cho anh xem.” Thẩm Ngôn Lễ hơi cúi đầu xuống: “Em phải để ở đây sao.” Trông dáng vẻ cô thế này, như thể nó là bảo bối gì quý giá lắm vậy. “Cũng không phải thứ gì quý giá nhưng nó là món quà sinh nhật em cất công chọn cho anh khi đáp chuyến bay đầu tiên xuống nước Pháp.” Thịnh Tường ngồi xổm xuống trước cái tủ: “Anh cũng thật là, em không tặng quà sinh nhật cho anh mà anh cũng không cảm thấy kỳ lạ sao?” “Quả thực anh không cảm thấy kỳ lạ.” Thẩm Ngôn Lễ đứng khoanh tay dựa vào thành tủ quần áo: “Em muốn nghe anh nói thật sao? Bởi vì anh đoán được.” “...” “Thế mà anh còn liên tục hỏi em.” “Anh nghĩ nếu anh không nhắc nhở em thì em sẽ quên mất thật.” Sau khi mở ngăn tủ ra, thấy Thẩm Ngôn Lễ muốn lại gần nhìn, Thịnh Tường vội vàng ngăn anh lại: “Em lấy đồ đã.” Thế nhưng vừa chạm tay vào món đồ, động tác của cô đã khựng lại trong giây lát. Sau đó cô lấy một hộp quà nhỏ dài ra rồi lập tức đóng cánh tủ vào. “Anh cầm xem đi?” Thẩm Ngôn Lễ nhận lấy rồi mở ra nhìn, bên trong là một cái cà vạt màu đen bằng lụa. Dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng để quần áo, cà vạt bằng lụa có vẻ bóng loáng, phản chiếu ánh đèn trong phòng. Anh cầm cà vạt lên, dùng lòng bàn tay vuốt ve Thế nhưng trong lúc vuốt xuôi theo chiều dài cà vạt, anh cảm thấy cà vạt có chỗ nhấp nhô. Thẩm Ngôn Lễ cúi xuống nhìn, trên cà vạt có chữ “S” được in chìm. Thịnh Tường nhìn anh: “Cái này… Anh cảm thấy thế nào?” Hôm đó Thịnh Tường đứng trước quầy chuyên bán cà vạt chọn lựa rất lâu, mãi vẫn không có cái nào hợp mắt. Sau đó vẫn là chị bán hàng ở đó đã quan sát cô hồi lâu, lại tiếp tục nhắc đến chuyện cửa hàng của chị có bán cà vạt phong cách in chìm, còn có thể đặt làm riêng. Trong hai kiểu dáng mà chị bán hàng bày ra cho cô xem, cô nhìn trúng cái cà vạt màu đen kia. Nghĩ đến chuyện thỉnh thoảng mình sẽ còn hạ cánh xuống Sân bay Paris Charles de Gaulle, cà vạt cũng có thể để đến lần sau cô hạ cánh rồi lấy cũng được, thế là Thịnh Tường dứt khoát đặt làm riêng kiểu cà vạt in chìm chữ “S”. Bây giờ, nhìn thấy điểm đặc biệt của chiếc cà vạt này, Thẩm Ngôn Lễ xích lại gần, trả lời bằng giọng mũi: “Ừm, rất thích.” Chỉ là khi anh cúi người xuống, anh lại vượt qua cô, bàn tay cũng chạm vào cánh cửa tủ kia rồi mở nó ra. “Có phải em bỏ sót cái gì rồi không?” Trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ làm vậy, kết hợp với lời anh nói, Thịnh Tường mới kịp phản ứng lại muốn ngăn cản anh, vậy nhưng lúc này cũng đã muộn rồi. Người đàn ông trẻ tuổi nhìn món đồ chơi mình đang cầm trong tay, hiếm khi nào anh ngập ngừng như vậy. Đó là một bộ còng tay - xích chân được chế tác hết sức tinh xảo, cả bộ được mài đánh bóng đến sáng bóng, với mỗi góc độ lại tạo ra những phản xạ ánh sáng khác nhau. Ngoài màu bạc bóng loáng, trong dây xích còn có logo cùng nhãn hiệu với chiếc cà vạt. Thấy anh cầm món đồ chơi này, Thịnh Tường hết sức thẹn thùng, cô đập vào người anh mấy cái: “Anh lấy ra làm gì hả…” “Tại em cứ luôn giấu anh nên anh mới lấy ra.” Nghe thấy cô nói vậy, Thẩm Ngôn Lễ đang nhìn bộ còng tay - xích chân lập tức chuyển sang nhìn cô gái: “Thịnh Tường, hóa ra em muốn anh làm như vậy sao?” “...” “Không phải em muốn, là chị bán hàng kia cứ khăng khăng muốn đưa cho em, em không có cách nào khác.” Bởi vì cà vạt của cô là hàng được đặt làm riêng, chị gái bán hàng hỏi có phải cô muốn tặng cho nửa kia của mình hay không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của cô, chị ấy rất nhiệt tình, nói là có quà tặng. Ngay lúc nhìn thấy món quà kia, Thịnh Tường cũng có chút ngỡ ngàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Số ký tự: 0