Chương 89
Chấp Thông Nhất Căn
2025-02-28 08:43:42
Khi đó cô nghĩ không lấy ra tặng anh là được rồi, người bán hàng nói tặng thì cứ tặng đi, không ngờ Thẩm Ngôn Lễ lại có thể nhanh tay lấy ra như vậy. “Anh mau cất vào đi.” Thịnh Tường vừa nói vừa nghiêng người lại gần anh, quả thật cô có chút xấu hổ. “Cái này có gì chứ, món đồ chơi này không phải chỉ dùng để…” Thẩm Ngôn Lễ chỉ nói một nửa, liếc mắt nhìn phản ứng của Thịnh Tường, cuối cùng anh vẫn đặt món đồ trở lại chỗ cũ. Thịnh Tường đứng chắn trước ngăn tủ: “Em nói với anh này, bây giờ anh cũng đừng nên nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn nữa.” “Nếu anh thật sự nghĩ như vậy, em có thể làm gì được sao?” Sau khi đóng cánh tủ vào, anh không nói gì nữa mà bắt đầu chầm chậm cởi cà vạt ra. “Trước khi về, em nói mình không buồn ngủ đúng không.” Thẩm Ngôn Lễ nói xong rồi dùng cà vạt trói cổ tay mảnh khảnh của cô lại: “Vừa nãy là sinh nhật bù bọn họ tổ chức cho anh, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt em rồi.” Người đàn ông trẻ tuổi cắn nhẹ vào vành tai cô: “Bù cho anh.” Cuối cùng Thẩm Ngôn Lễ cũng không chịu cầm món quà cô tặng, để món quà phát huy được tác dụng vẫn do cô tự tay làm mới được. Tuy món đồ chơi kia đã được đặt lại vào trong ngăn tủ nhưng chuyện liên quan đến món đồ này vẫn không thể nói rõ được. Về chuyện này, cô hoàn toàn bị anh dẫn dắt. Thịnh Tường giật mình, chỉ cảm thấy trời đất điên đảo. Hai tay cô bị trói chặt trên đỉnh đầu, mà người đang đè trên người cô lại chẳng tốn tí sức lực nào là đã có thể cố tình làm xằng làm bậy, vô cùng ngang ngược. Mà có lẽ anh rất thích, đồng thời cũng đang dùng hành động để thể hiện rằng mình rất hài lòng với món quà này. Lúc Thịnh Tường được thả ra, cổ tay cô đã hằn vết đỏ. Mà cái chân được người khác nâng lên giờ được đặt xuống cũng không còn sức đâu để đá anh nữa. Còn Thẩm Ngôn Lễ thì càng lúc càng quá đáng hơn, anh ôm chặt cô gái vào trong lòng, thỉnh thoảng lại quay qua quay lại. Trước khi mê man ngủ thiếp đi, Thịnh Tường chỉ nhớ Thẩm Ngôn Lễ ghé vào tai cô, không ngừng nhắc lại câu lúc trước anh đã nói: “Vợ à, anh rất thích.” Cũng không hiểu sao bất kể lời thổ lộ tình cảm nào anh nói ra đều dễ nghe như thế. Hành động tiếp theo của Thịnh Tường chính là đuổi anh ra ngoài. So với việc ngủ ở phòng ngủ chính thì đa số thời gian Thẩm Ngôn Lễ đều ngủ trong phòng ngủ dành cho khách. Mặc dù có mấy lần không cẩn thận bị kéo qua cùng ngủ bên phòng cho khách nhưng cũng có lúc chiến tranh lạnh chính là cách cãi nhau không biết chán của hai người. Lần này có lẽ Thịnh Tường nhẫn tâm thật. Bởi vì… Mấy chữ “Phòng ngủ dành cho khách” này quả thật cũng đã trở thành bằng chứng rõ nhất cho những trắc trở Thẩm Ngôn Lễ liên tiếp gặp phải dạo gần đây. … Nhiệt độ không khí nhanh chóng hạ xuống, đầu mùa đông đã dần ập đến. Gần đây Ứng Đào đến Nam Hòe, Thịnh Tường nghĩ dạo gần đây gần như Thẩm Ngôn Lễ đều ở chỗ căn cứ hàng không vũ trụ, cũng không về nhà, thế nên cô dứt khoát hỏi anh có thể để Ứng Đào đến nhà ở đây mấy đêm được không. S&S: “Em hỏi anh à.” S&S: “Bây giờ chẳng lẽ anh còn có quyền phân phối phòng hay sao?” Chỉ trong hai dòng tin nhắn ít ỏi của anh mà cô cũng có thể cảm nhận được ý bán thảm rất rõ ràng. Thịnh Tường nhìn chằm chằm vào màn hình, không nhịn được bật cười. S’Q: “Nhưng anh có thể trách ai được chứ.” S’Q: “Muốn trách thì chỉ có thể trách chính bản thân anh thôi ^^” S&S: “.” S&S: “Cơ mà mấy hôm đó quả thực anh không thể về được, để cô ấy ở bên cạnh em cũng được.” Rốt cuộc Thịnh Tường cũng không yên tâm, dặn dò anh nhiệt độ giảm mạnh, đừng ăn mặc phong phanh quá. Sau khi nhắn tin trò chuyện với anh xong, cô lại kiểm tra số dư còn lại trong tài khoản ngân hàng của mình. Sau mấy tháng làm việc, cô đã gặt hái được không ít thành quả. Cứ tích cóp dần dần như thế, cộng thêm học bổng hàng năm hồi trước cô nhận được nhưng không tiêu hết thì đã tiết kiệm được một khoản không nhỉ. Hơn nữa cô vừa tốt nghiệp chương trình đào tạo thạc sĩ, tiến sĩ của Đại học Hàng không vũ trụ quốc gia Pháp, lại vừa nhận được tiền thưởng cho học viên hàng không ưu tú theo học chương trình đào tạo đặc biệt. Trong một khoảng thời gian ngắn, cái ví nhỏ của cô đã căng phồng. Thịnh Tường suy nghĩ, định lát nữa mời Ứng Đào ăn cơm xong thì tiện thể mua thêm vài bộ quần áo cho Thẩm Ngôn Lễ. Anh bận rộn chuyện công việc, bình thường quần áo trong phòng để quần áo đều cử người thay đổi theo mùa, kiểu dáng cũng không thay đổi quá nhiều. Thỉnh thoảng lúc đi ra ngoài, cô sẽ vô thức muốn mua vài món. Chỉ có điều dù sao lần này cũng mong đừng xảy ra sai lầm gì nữa. Lần này Thịnh Tường gặp được Ứng Đào là sau khi chuyến bay buổi chiều của mình kết thúc. Lúc đó cô cũng mới biết được Ứng Đào đã tới Nam Hòe từ mấy ngày trước. Hai người dứt khoát hẹn gặp nhau ở nhà hàng. Sau khi ngồi xuống ghế, Thịnh Tường còn hỏi cô ấy: “Cậu đã đến đây được mấy ngày rồi, thế mà lại không nói cho tớ biết?” “Không phải cậu còn phải bay hay sao, tớ chỉ không muốn làm phiền cậu thôi.” Ứng Đào cười hì hì hai tiếng. “Vậy mấy hôm nay cậu ngủ ở đâu?” Ứng Đào khựng lại: “Thì… Ở khách sạn chứ đâu, cậu yên tâm đi, tớ cũng không phải không có chỗ ngủ, không lạnh chết được đâu.” Lúc bấy giờ Thịnh Tường mới yên tâm. Cơm nước xong xuôi hai người lại đi dạo phố thêm một lúc, sau đó cả hai lại cùng nhau quả về nhà của Thịnh Tường. Vừa bước vào nhà, Ứng Đào đã có chút kinh ngạc há hốc miệng nhìn căn phòng, đây là lần đầu tiên cô ấy đến nhà của Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường. “Hai cậu cũng xa hoa thật đó! Nơi ở tốt như vậy.” Cô ấy đi vòng quanh hai lần: “Nhà này phải hai tầng rưỡi đấy nhỉ, hơn nữa vị trí địa lý lại còn đắc địa như vậy.” Dừng một lúc, cô ấy chạm vào mặt sau mô hình máy bay cao đến tận tầng hai, gần như kéo dài nguyên một mặt. Ứng Đào thốt ra lời cảm thán từ tận đáy lòng: “Quả không hổ danh là tổng giám đốc Thẩm. Trong lúc Ứng Đào đi dạo quanh căn nhà, Thịnh Tường lấy dép lê mới cho cô ấy: “Biết cậu muốn đến nên tớ đặc biệt mua cho cậu đấy, cậu dùng tạm đi.” Lúc này Ứng Đào cảm động đến nỗi hốc mắt cay cay: “Bé Tường, cậu đối xử với tớ tốt quá.” “Thế mà cậu đến Nam Hòe mấy ngày rồi mà vẫn không nói cho tớ biết, tớ có thể đổi lịch bay để ở cạnh cậu mà.” Thịnh Tường ngồi dậy, đi vào phòng bếp rót nước cho cô ấy: “Cơ mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai hôm nay cậu ở Nam Hòe đã đi chơi ở đâu rồi?” Không biết Ứng Đào đang nghĩ đến chuyện gì mà giọng nói cô ấy có vẻ trầm buồn: “Chơi gì mà chơi, đòi nợ còn tạm được.” Thịnh Tường không nghe thấy cô ấy nói gì, cô cao giọng hỏi: “Cậu uống lạnh hay nóng?” “Lạnh, cực kỳ lạnh vào, thêm nhiều đá vào cho tớ!” Thịnh Tường hơi khựng lại, cuối cùng vẫn làm theo yêu cầu của Ứng Đào. “Vừa nãy tớ đã muốn hỏi cậu rồi, lúc ăn cơm cậu cứ ăn hết mình, lần này cậu không sợ béo nữa à?” Ứng Đào là người có thể chất dễ tăng cân, trước đây lúc còn học ở Đại học Hàng không vũ trụ, giáo viên hình thể trong học viện bảo mọi người kiểm soát thể trọng cơ thể mình thật nghiêm ngặt. Mỗi lần cô ấy đều rơi vào ranh giới vòng nguy hiểm. Mỗi lần nhìn thấy Thịnh Tường uống nước đào ngọt ngào mà không tăng cân gì hết là Ứng Đào ồn ào bảo vô cùng hâm mộ. “Cậu còn nói nữa sao.” Ứng Đào véo mặt mình: “Hồi trước… Cơ thể tớ có hơi không khỏe là không dám ăn, sau này lại phát hiện thật ra không có gì đáng lo cả, thế là tớ bắt đầu mở rộng cái bụng ăn thỏa thích luôn.” Cô ấy đi dép vào: “Cuộc sống mà, tận hưởng thú vui trước mắt mới là quyết định chính xác.” Thịnh Tường thấy Ứng Đào vẫn như trước đây thì khóe miệng hơi cong lên. Trước khi đi ngủ, Ứng Đào lại quan sát toàn bộ căn nhà này một lượt. Thịnh Tường nhìn về phía cô ấy: “Tối nay cậu muốn ngủ trong phòng ngủ chính với tớ không?” “Phòng ngủ chính?” Ứng Đào xua xua tay: “Đó là chỗ ngủ của cậu và tổng giám đốc Thẩm, chỗ riêng của hai cậu tớ mà vào đó ngủ thì ra làm sao chứ, ngủ phòng dành cho khách đi, tớ ngủ ở phòng dành cho khách.” Thật ra Thịnh Tường muốn nói với Ứng Đào rằng phòng ngủ dành cho khách mà cô ấy muốn vào ngủ mới là chỗ riêng của Thẩm Ngôn Lễ gần đây. Nhưng chuyện này cô và Thẩm Ngôn Lễ biết rõ trong lòng là được rồi, tốt nhất đừng nên nói ra ngoài. Giường trong phòng ngủ chính và phòng ngủ dành cho khách đã đổi sang giường đơn từ lâu. Lúc này hai cô gái đang sóng vai nằm trên giường trong phòng ngủ dành cho khách, câu được câu không nói chuyện với nhau. “Đào Tử, tớ đang nghĩ, nếu như có thể, cậu có muốn đến Nam Hòe làm việc không?” Ở Kinh Hoài, Ứng Đào cũng không có bạn bè gì, chỉ vì trường cũ của cô ấy ở đấy, lại học thêm bốn năm đại học ở đó nên cô ấy khó tránh khỏi có chút tình cảm với mảnh đất này. Thế nên khi cô ấy ra khỏi nhà, cô ấy cũng lập tức chọn sống ở Kinh Hoài. Nhưng bây giờ, đám người Thẩm Ngôn Lễ, còn có chính Thịnh Tường đều đang sống và làm việc ở Nam Hòe. So sánh giữa hai nơi, Ứng Đào đến đây sinh sống cũng không phải không được. Cuộc tụ tập gặp mặt lần trước của mấy người họ, vì xung đột lịch trình giờ bay nên cô ấy không đến được. Hiếm khi khuôn mặt xinh xắn của Ứng Đào lại có chút do dự: “Tớ cũng đang suy nghĩ đây, không phải vẫn chưa nghĩ ra sao.” Buổi tối đầu đông, dù nhiệt độ trong phòng rất ổn định thì vẫn không thể chống lại được sự lạnh giá của trời đông. Ứng Đào chui vào trong chăn, nằm bên cạnh Thịnh Tường, dựa vào vai cô ấy: “Bé Tường à, có lúc tớ rất hâm mộ Thẩm Ngôn Lễ.” Thịnh Tường có chút dở khóc dở cười: “... Cậu hâm mộ anh ấy làm gì?” “Bởi vì cậu ấy bắt cóc cậu đi dễ dàng như vậy, hồi trước lúc ở trong căn tin cậu ấy giúp cậu đuổi tên đàn anh biến thái đi là tớ đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi.” Ứng Đào dừng một lúc rồi lại nói tiếp: “Nghĩ như vậy thì tổng giám đốc Thẩm nhà cậu có ý đồ không tốt từ lâu rồi!” Thịnh Tường không nói gì, nhắc đến chuyện này, hình như cũng đúng là từ rất lâu rồi. Ứng Đào bật chế độ máy thu thanh, một khi bắt đầu khởi động là hoàn toàn không có ý định dừng lại. Quãng thời gian vô tư thời đại học một đi không trở lại, khoảng thời gian cá đám thân thiết với nhau như hình với bóng cũng đã trôi qua rất lâu rồi. Kỷ niệm luôn có thể trở nên quý giá hơn khi ta nhìn lại, đồng thời trong lúc nhìn lại, những kỷ niệm đó cũng luôn có thể được phủ lên một tấm màn quý giá khi con người ta nhớ đi nhớ lại chúng. Sau khi hai người cảm thấy buồn ngủ, Thịnh Tường chuẩn bị tắt đèn. Cô đưa tay ra sờ soạng xung quanh để tìm điều khiển từ xa, lại vô tình nhìn thấy một vài vết đỏ trên gáy Ứng Đào. “Cậu như này là bị dị ứng hay là…” Thịnh Tường trực tiếp chạm tay vào đó. “Hả…” Ngay lập tức Ứng Đào giơ tay lên che cổ mình: “Rõ lắm sao?” “Đúng vậy đấy, tớ vừa thay ga giường, chẳng lẽ cậu thật sự bị dị ứng sao?” “Làm gì có chuyện đó, có thể gần đây thời tiết ẩm ướt nên tớ bị bệnh sởi thôi.” Ứng Đào trả lời rất nhanh: “Ôi trời, không có gì đáng ngại đâu, cơ mà bé Tường à, cậu đừng tắt đèn vội!” Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Thịnh Tường, cô ấy khua khua tay hai lần trên mặt mình: “Cậu có cái bịt mắt không, lúc đi ngủ tớ thích dùng cái này.” “Có đấy, Thẩm Ngôn Lễ không thích có ánh sáng trong lúc ngủ nên thỉnh thoảng cũng dùng, trong tủ đầu giường của phòng này chắc chắn cũng có.” Thịnh Tường bảo Ứng Đào đứng dậy, nói xong lập tức mở ngăn tủ đầu giường ra. Nhưng không biết có phải do đồ đạc trong ngăn tủ quá nhiều hay không mà vừa mới mở ngăn tủ ra thì đã bị kẹt hai lần. Ứng Đào nhìn sang thì thứ cô ấy nhìn thấy không phải là bịt mắt mà lại là một vài món đồ chơi tế nhị. Chủng loại và kiểu dáng hết sức phong phú, rất đáng chú ý. Hai cô gái cùng lúc im lặng không nói gì. Thịnh Tường cảm thấy mình đã chủ quan, mấy hôm nay đều là Thẩm Ngôn Lễ sang phòng dành cho khách ngủ, thỉnh thoảng có mấy hôm cô bị anh kéo sang đây. Dĩ nhiên trong tủ đầu giường sẽ có đồ nhưng cô không để ý đến mấy món đồ vớ vẩn như này. Thịnh Tường lúng ta lúng túng, vội vàng tìm bịt mắt cho Ứng Đào rồi lập tức đóng ngăn tủ đầu giường lại. Ứng Đào quả thật không ngờ, hóa ra trong phòng ngủ dành cho khách lại để nhiều món đồ tế nhị như vậy. Bình thường hai người này… “... Trời.” Dù Ứng Đào cảm thấy mình cũng được xem như là có kiến thức rộng rãi nhưng đến lúc này môi cô khẽ mấp máy, hết sức kinh ngạc nói: “Hai cậu được thật đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro