Cậu Có Năm Bàn...
2024-09-24 19:50:33
(*) Phân vân không biết nên gọi luật sư Lý là anh hay ông mn ạ, gọi là ông thì thấy già quá mà gọi anh lại thấy là gọi chú của thụ bằng ông ấy mà luật sư Lý thân là bạn bè lại gọi khác =((( nên thôi quyết định dùng y vậy!
Trước khi trở lại trường, Bạch Âm hỏi luật sư Lý một vấn đề cuối cùng: "Lễ tang của chú tôi được tổ chức thế nào vậy? Nếu ở nước ngoài, tôi phải gọi cho Lạc Lạc sớm để em ấy xin nghỉ vì em ấy còn đang tập huấn với đội tuyển quốc gia."
"Không có lễ tang." Luật sư Lý xoa xoa cái mũi cao thẳng, lại một lần nữa cảm thấy đau đầu khi nhắc đến Tiêu Bang, người có vẻ như mang trong mình tinh thần "trung niên mãn tính tuổi teen". "Chú cậu cho rằng lễ tang là thứ vô nghĩa nhất trên đời, tất cả chỉ là nghi thức biểu diễn cho người sống xem. Mà ông ấy không cần cũng không muốn có một lễ tang. Chúng tôi đã thực hiện theo di nguyện, hỏa táng ông ấy ngay trong ngày qua đời."
Bạch Âm thoáng sững sờ, nhưng rồi cũng thấy điều này hợp lý, giải thích được vì sao sau khi cha mẹ cậu qua đời, chú của cậu cũng không có xuất hiện. Đơn giản vì chú ấy không tin vào ý nghĩa của lễ tang.
"Vậy tro cốt của chú thì sao? Có phải được rải ra biển không?" Đây là điều duy nhất mà Bạch Âm có tưởng tượng ra được.
"Không." Luật sư Lý lại lần nữa lắc đầu, nghĩ bụng: cậu thật sự coi thường trí tưởng tượng của một kẻ mãn tính tuổi teen rồi. "Ông ta thấy việc rải tro cũng là một thủ tục rườm rà, đến việc này cũng không kiên nhẫn nổi. Thực tế, đây cũng là một phần trong di chúc của ông ấy. Nếu cậu và Bạch Lạc không hỏi đến, thì thôi; nhưng nếu một trong hai người có đề cập..."
Vừa nói, luật sư Lý vừa đứng dậy, lấy từ túi áo khoác trên giá treo ra một chiếc hộp trang sức bằng nhung đen.
Bạch Âm bối rối nhìn chiếc hộp nhỏ mà luật sư Lý đưa tới. Thông thường, chiếc hộp cỡ này chỉ đủ để đựng nhẫn kim cương. Nhưng... không lẽ nào đâu nhỉ? Một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu Bạch Âm, cậu ngập ngừng hỏi: "Đây là?"
"Đúng vậy, không cần phải nghi ngờ, đây chính là chú của cậu." Luật sư Lý mở hộp, bên trong là hai viên đá quý, lớn hơn đồng xu nhưng nhỏ hơn mặt đồng hồ, phẳng mịn bóng loáng và được cắt gọt tinh xảo, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. "Chắc cậu từng nghe đến những tin tức tương tự rồi, tro cốt có thể được tổng hợp thành nhiều loại đá quý khác nhau. Chú của cậu đã lựa chọn trở thành hai viên đá quý, dùng hai màu sắc yêu thích nhất của ông ấy."
Một viên có màu xanh lam tĩnh lặng, viên kia lại đỏ rực như ngọn lửa. Cả hai viên với màu sắc khác nhau đều rất đặc biệt.
Trên mỗi mặt của hai viên đá đều có khắc các dòng chữ khác nhau. Viên màu xanh lam có mặt trước ghi "May mắn", mặt sau ghi "Nỗ lực". Viên màu đỏ có mặt trước ghi "Tiền tài", mặt sau ghi "Nằm chơi."
"Chú của cậu nói rằng, rất vui khi được gặp cậu." Luật sư Lý cứng nhắc hoàn thành nốt một nhiệm vụ khác mà Tiêu Bang giao phó.
Bạch Âm cẩn thận cầm chú của mình lên, nhận ra rằng trên mỗi mặt chữ còn có những hoa văn nổi phức tạp, trông giống như sản phẩm từ trí tưởng tượng phong phú của Tiêu Bang, đầy vẻ huyền bí và khó đoán.
"Nếu cậu không muốn mang chú của mình theo, tôi hoàn toàn hiểu được." Luật sư Lý, vốn là con lai nhưng cũng có hiểu biết về văn hóa nước C, nói tiếp: "Tôi thực ra có mối quan hệ khá tốt với chú của cậu khi ông ấy còn sống, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho ông ấy."
Nguyên văn lời của Tiêu Bang trước kia là, "Nếu bọn chúng không muốn tôi, thì chỉ có thể để cậu tiếp tục giữ tôi vậy."
Luật sư Lý đã làm tốt công tác chuẩn bị, y còn mua một chiếc tủ trưng bày bằng kính rất đẹp, được trang bị 16 đèn laser lập thể bao quanh, phù hợp với thẩm mỹ của Tiêu Bang, đảm bảo rằng hắn sẽ luôn tỏa sáng rực rỡ.
Tiêu Bang từng cân nhắc các phương án khác cho việc an táng của mình, chẳng hạn như đặt một khối radium vào miệng và chôn cất, để bản thân có thể long lánh đến tận cùng vũ trụ. Nhưng sau khi suy xét các vấn đề về bức xạ cùng với việc không muốn bị ai tưởng nhớ, nên cuối cùng vẫn từ bỏ ý tưởng này.
"Không, tôi muốn mang chú ấy đi." Thực ra, Bạch Âm hoàn toàn không nghĩ mình sẽ gặp mặt chú mình trong hình thức này, nhưng sau khi thấy rồi, cậu cũng không cảm thấy sợ hãi. Cậu cũng cố gắng học theo mạch não của chú mình, mỉm cười và nói với viên đá: "Cháu cũng rất vui khi gặp chú, chú à."
Chỉ có điều duy nhất là: "Cháu có thể nhờ chú tạm giữ chú ấy giúp cháu một thời gian không? Cháu cần mua một cái két sắt trước." Nhân tiện cũng dọn một chỗ trong nhà.
Bạch Âm lo lắng về việc có thể đánh mất "chú" mình, vì hai viên đá trông thật nhỏ bé.
Luật sư Lý cảm thấy lúc còn sống Tiêu Bang không đi làm thầy bói đúng thật là nhân tài không được trọng dụng, nói: "Tôi rất sẵn lòng giúp cậu. Thật ra, tôi đã đặt hàng một tủ trưng bày dành cho ông ấy rồi, loại tủ chống đạn như trong viện bảo tàng. Tôi sẽ để người làm chuyển nó đến ngôi nhà mới của cậu."
"Nhà mới?" Bạch Âm ngạc nhiên, cậu chưa từng nghĩ đến việc chuyển nhà mà.
"Bất kể hai anh em cậu có nhận thừa kế di sản hay không, căn biệt thự ở Giang Tả mà Tiêu Bang mua đều sẽ được tặng cho hai đứa. Ông ấy nói đó là giấc mơ thời thơ ấu của anh trai mình." Luật sư Lý lấy ra chiếc chìa khóa, "Căn nhà có nhận diện khuôn mặt và dấu vân tay, lúc cậu đến đó nhớ nhập dữ liệu vào nhé."
Bạch Âm lờ mờ nhớ lại rằng hình như cha mình từng nói ông luôn mơ ước sở hữu một căn biệt thự lớn, trồng rau trong vườn sau, nuôi chó ở sân trước, cả gia đình có thể sống bên nhau mãi mãi.
Cha của Bạch Âm đã luôn nỗ lực để thực hiện giấc mơ đó, thiếu chút nữa đã thành công.
Cuối cùng, Tiêu Bang đã thay cha mình hoàn thành giấc mơ ấy.
"Quá trình chuyển nhượng nhà sẽ cần cả hai anh em cậu có mặt. Cả hai đều có quyền cư trú. Cậu có thể vào ở trước, chờ cậu Bạch Lạc về, tôi sẽ lo nốt thủ tục cho các cậu," luật sư Lý nói thêm.
Thực ra, y cũng muốn khuyên Bạch Âm nên làm như vậy. Trước đây, y đã tìm hiểu qua về tình hình của gia đình Bạch Âm. Nhà cậu có ba căn hộ: một của cha mẹ cậu, hai căn lớn khác là nhà mua trả góp để dành cho hai anh em sau này kết hôn. Để trả nợ, hai căn lớn đã được cho thuê, chỉ còn lại căn nhỏ của cha mẹ để lại. Nhưng Bạch Âm suốt nửa năm qua đều sống ở trường, vì mỗi khi về nhà, tinh thần cậu sẽ lại trở nên sa sút hơn.
Trước khi trở lại trường, Bạch Âm hỏi luật sư Lý một vấn đề cuối cùng: "Lễ tang của chú tôi được tổ chức thế nào vậy? Nếu ở nước ngoài, tôi phải gọi cho Lạc Lạc sớm để em ấy xin nghỉ vì em ấy còn đang tập huấn với đội tuyển quốc gia."
"Không có lễ tang." Luật sư Lý xoa xoa cái mũi cao thẳng, lại một lần nữa cảm thấy đau đầu khi nhắc đến Tiêu Bang, người có vẻ như mang trong mình tinh thần "trung niên mãn tính tuổi teen". "Chú cậu cho rằng lễ tang là thứ vô nghĩa nhất trên đời, tất cả chỉ là nghi thức biểu diễn cho người sống xem. Mà ông ấy không cần cũng không muốn có một lễ tang. Chúng tôi đã thực hiện theo di nguyện, hỏa táng ông ấy ngay trong ngày qua đời."
Bạch Âm thoáng sững sờ, nhưng rồi cũng thấy điều này hợp lý, giải thích được vì sao sau khi cha mẹ cậu qua đời, chú của cậu cũng không có xuất hiện. Đơn giản vì chú ấy không tin vào ý nghĩa của lễ tang.
"Vậy tro cốt của chú thì sao? Có phải được rải ra biển không?" Đây là điều duy nhất mà Bạch Âm có tưởng tượng ra được.
"Không." Luật sư Lý lại lần nữa lắc đầu, nghĩ bụng: cậu thật sự coi thường trí tưởng tượng của một kẻ mãn tính tuổi teen rồi. "Ông ta thấy việc rải tro cũng là một thủ tục rườm rà, đến việc này cũng không kiên nhẫn nổi. Thực tế, đây cũng là một phần trong di chúc của ông ấy. Nếu cậu và Bạch Lạc không hỏi đến, thì thôi; nhưng nếu một trong hai người có đề cập..."
Vừa nói, luật sư Lý vừa đứng dậy, lấy từ túi áo khoác trên giá treo ra một chiếc hộp trang sức bằng nhung đen.
Bạch Âm bối rối nhìn chiếc hộp nhỏ mà luật sư Lý đưa tới. Thông thường, chiếc hộp cỡ này chỉ đủ để đựng nhẫn kim cương. Nhưng... không lẽ nào đâu nhỉ? Một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu Bạch Âm, cậu ngập ngừng hỏi: "Đây là?"
"Đúng vậy, không cần phải nghi ngờ, đây chính là chú của cậu." Luật sư Lý mở hộp, bên trong là hai viên đá quý, lớn hơn đồng xu nhưng nhỏ hơn mặt đồng hồ, phẳng mịn bóng loáng và được cắt gọt tinh xảo, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. "Chắc cậu từng nghe đến những tin tức tương tự rồi, tro cốt có thể được tổng hợp thành nhiều loại đá quý khác nhau. Chú của cậu đã lựa chọn trở thành hai viên đá quý, dùng hai màu sắc yêu thích nhất của ông ấy."
Một viên có màu xanh lam tĩnh lặng, viên kia lại đỏ rực như ngọn lửa. Cả hai viên với màu sắc khác nhau đều rất đặc biệt.
Trên mỗi mặt của hai viên đá đều có khắc các dòng chữ khác nhau. Viên màu xanh lam có mặt trước ghi "May mắn", mặt sau ghi "Nỗ lực". Viên màu đỏ có mặt trước ghi "Tiền tài", mặt sau ghi "Nằm chơi."
"Chú của cậu nói rằng, rất vui khi được gặp cậu." Luật sư Lý cứng nhắc hoàn thành nốt một nhiệm vụ khác mà Tiêu Bang giao phó.
Bạch Âm cẩn thận cầm chú của mình lên, nhận ra rằng trên mỗi mặt chữ còn có những hoa văn nổi phức tạp, trông giống như sản phẩm từ trí tưởng tượng phong phú của Tiêu Bang, đầy vẻ huyền bí và khó đoán.
"Nếu cậu không muốn mang chú của mình theo, tôi hoàn toàn hiểu được." Luật sư Lý, vốn là con lai nhưng cũng có hiểu biết về văn hóa nước C, nói tiếp: "Tôi thực ra có mối quan hệ khá tốt với chú của cậu khi ông ấy còn sống, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho ông ấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên văn lời của Tiêu Bang trước kia là, "Nếu bọn chúng không muốn tôi, thì chỉ có thể để cậu tiếp tục giữ tôi vậy."
Luật sư Lý đã làm tốt công tác chuẩn bị, y còn mua một chiếc tủ trưng bày bằng kính rất đẹp, được trang bị 16 đèn laser lập thể bao quanh, phù hợp với thẩm mỹ của Tiêu Bang, đảm bảo rằng hắn sẽ luôn tỏa sáng rực rỡ.
Tiêu Bang từng cân nhắc các phương án khác cho việc an táng của mình, chẳng hạn như đặt một khối radium vào miệng và chôn cất, để bản thân có thể long lánh đến tận cùng vũ trụ. Nhưng sau khi suy xét các vấn đề về bức xạ cùng với việc không muốn bị ai tưởng nhớ, nên cuối cùng vẫn từ bỏ ý tưởng này.
"Không, tôi muốn mang chú ấy đi." Thực ra, Bạch Âm hoàn toàn không nghĩ mình sẽ gặp mặt chú mình trong hình thức này, nhưng sau khi thấy rồi, cậu cũng không cảm thấy sợ hãi. Cậu cũng cố gắng học theo mạch não của chú mình, mỉm cười và nói với viên đá: "Cháu cũng rất vui khi gặp chú, chú à."
Chỉ có điều duy nhất là: "Cháu có thể nhờ chú tạm giữ chú ấy giúp cháu một thời gian không? Cháu cần mua một cái két sắt trước." Nhân tiện cũng dọn một chỗ trong nhà.
Bạch Âm lo lắng về việc có thể đánh mất "chú" mình, vì hai viên đá trông thật nhỏ bé.
Luật sư Lý cảm thấy lúc còn sống Tiêu Bang không đi làm thầy bói đúng thật là nhân tài không được trọng dụng, nói: "Tôi rất sẵn lòng giúp cậu. Thật ra, tôi đã đặt hàng một tủ trưng bày dành cho ông ấy rồi, loại tủ chống đạn như trong viện bảo tàng. Tôi sẽ để người làm chuyển nó đến ngôi nhà mới của cậu."
"Nhà mới?" Bạch Âm ngạc nhiên, cậu chưa từng nghĩ đến việc chuyển nhà mà.
"Bất kể hai anh em cậu có nhận thừa kế di sản hay không, căn biệt thự ở Giang Tả mà Tiêu Bang mua đều sẽ được tặng cho hai đứa. Ông ấy nói đó là giấc mơ thời thơ ấu của anh trai mình." Luật sư Lý lấy ra chiếc chìa khóa, "Căn nhà có nhận diện khuôn mặt và dấu vân tay, lúc cậu đến đó nhớ nhập dữ liệu vào nhé."
Bạch Âm lờ mờ nhớ lại rằng hình như cha mình từng nói ông luôn mơ ước sở hữu một căn biệt thự lớn, trồng rau trong vườn sau, nuôi chó ở sân trước, cả gia đình có thể sống bên nhau mãi mãi.
Cha của Bạch Âm đã luôn nỗ lực để thực hiện giấc mơ đó, thiếu chút nữa đã thành công.
Cuối cùng, Tiêu Bang đã thay cha mình hoàn thành giấc mơ ấy.
"Quá trình chuyển nhượng nhà sẽ cần cả hai anh em cậu có mặt. Cả hai đều có quyền cư trú. Cậu có thể vào ở trước, chờ cậu Bạch Lạc về, tôi sẽ lo nốt thủ tục cho các cậu," luật sư Lý nói thêm.
Thực ra, y cũng muốn khuyên Bạch Âm nên làm như vậy. Trước đây, y đã tìm hiểu qua về tình hình của gia đình Bạch Âm. Nhà cậu có ba căn hộ: một của cha mẹ cậu, hai căn lớn khác là nhà mua trả góp để dành cho hai anh em sau này kết hôn. Để trả nợ, hai căn lớn đã được cho thuê, chỉ còn lại căn nhỏ của cha mẹ để lại. Nhưng Bạch Âm suốt nửa năm qua đều sống ở trường, vì mỗi khi về nhà, tinh thần cậu sẽ lại trở nên sa sút hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro