Cậu Có Năm Bàn...
2024-09-24 19:50:33
Bạch Âm không nghĩ tới tìm được việc mới mà đơn vị còn cung cấp cho một căn nhà.
"Nếu cậu còn đang phân vân, có thể hỏi ý kiến 'chú' của mình." Luật sư Lý thật ra cũng đang cố tình mượn cơ hội này để Bạch Âm trải nghiệm một chút "cách dùng" chính xác của chú cậu.
Bạch Âm nhìn vào hai viên đá quý trong chiếc hộp: "Hả?"
"Ông ấy hy vọng rằng khi cậu gặp khó khăn trong việc quyết định điều gì đó, cậu có thể tung 'ông ấy' lên. Ông ấy sẽ đưa ra câu trả lời." Luật sư Lý đôi khi cũng phải tự nghi ngờ gu chọn bạn bè của mình.
Nguyên văn của Tiêu Bang là ông sẽ dùng trí tuệ của mình để dẫn dắt cháu trai thân yêu đưa ra chỉ dẫn nho nhỏ, nhưng luật sư Lý thấy điều này quá tự luyến, nên không dám nói thẳng ra.
Bạch Âm giờ đây đã hoàn toàn hiểu rõ rằng chú của mình là một người kỳ lạ đến cỡ nào. Cậu cầm lấy một viên đá quý, vừa lẩm bẩm "Nếu là mặt trước thì mình sẽ dọn vào nhà mới," vừa nhẹ nhàng tung “chú” cậu lên. Bạch Âm chả dám dùng quá nhiều sức nên viên đá không quay nhiều mà rơi ngay vào lòng bàn tay của cậu.
Luật sư Lý không thể không tiếp tục nhắc nhở di ngôn của bạn tốt: "Cậu có thể tung mạnh hơn, nó cũng chỉ là một đồng xu thôi mà."
Hít một hơi sâu, Bạch Âm lần nữa mở lòng bàn tay, nhìn thấy mặt ghi "May mắn" lấp lánh. Viên đá phát ra ánh sáng lung linh, giống như đang khuyến khích cậu rằng cậu thật sự nên thay đổi môi trường sống, thoát khỏi cảm xúc tiêu cực sau cái chết của cha mẹ. Họ chắc chắn không muốn nửa năm qua kia cậu cứ sống trong u ám như vậy.
Dù "chú" cũng gợi ý như thế, Bạch Âm vẫn muốn hỏi ý kiến của em trai trước: "Tôi, tôi muốn suy nghĩ thêm."
"Đương nhiên là được."
Sau đó, Bạch Âm thu dọn giấy tờ chuẩn bị rời đi. Chị gái trợ lý của luật sư Lý gần như xuất hiện đúng lúc, mang theo một lá thư thông báo: "Tốt quá, cậu chưa đi."
Thông báo đó kỳ thật chính là một lệnh hạn chế tiếp cận nhằm vào Vương Quyền, người cậu của Bạch Âm.
Nước C trước kia không có loại lệnh hạn chế này, ít nhất Bạch Âm chưa từng nghe qua, chỉ từng thấy trong phim Mỹ.
Luật sư Lý không dấu vết mà quan sát Bạch Âm, sợ cậu cảm thấy y tự chủ trương: "Trước đây đúng là không có, nhưng với sự cải cách và tiến bộ về công nghệ, từ năm nay đã có. Xin lỗi vì tôi đã tự quyết, sau khi tiếp xúc ngắn ngủi với cậu của cậu, tôi đã thay mặt cậu để nộp đơn xin lệnh này. Tôi thực sự cảm thấy gã ta không hề mang lại lợi ích gì cho cuộc sống của cậu. Với lệnh này, Vương Quyền sẽ không thể lại gần cậu trong phạm vi 100 mét."
Bạch Âm đương nhiên không hề tức giận, mà trái lại còn vô cùng vui mừng, đôi mắt sáng rực như chứa đầy sao, vì đây chính xác là điều mà cậu cần: “Chú thật sự đã giúp tôi một việc lớn.”
Luật sư Lý ngược lại có chút không quen với những lời cảm ơn chân thành như vậy, chỉ có thể lấy động tác đẩy kính để che giấu đôi tai đỏ bừng: “Khụ, cậu không nghĩ tôi nhiều chuyện là tốt rồi. Lệnh hạn chế này có thời hạn, trước khi nó hết hiệu lực, tôi sẽ để trợ lý giúp cậu làm thủ tục gia hạn. Dựa trên hành vi của gã ta hôm nay ở trường Đại học Giang, tôi nghĩ điều này sẽ rất dễ dàng.”
Luật sư Lý thật sự ngầu quá đi thôi!
***
Rời khỏi văn phòng luật sư, việc đầu tiên Bạch Âm làm là… tìm một chỗ để ăn cơm.
Cậu tùy tiện chọn một nhà hàng khá riêng tư gần đó, muốn tranh thủ thời gian gọi video để lén thảo luận trước với em trai. Đây cũng là lý do luật sư Lý không chủ động mời Bạch Âm ăn trưa, vì y nhận ra Bạch Âm rất nóng lòng muốn bàn bạc với em trai.
Em trai của Bạch Âm nhỏ hơn cậu hai tuổi, năm nay 19, hiện đang đang tập luyện trong đội tuyển quốc gia, là một vận động viên toàn tức (*).
(*) tra trên baidu và đọc bản convert thì thấy nó có vẻ là thực tế ảo mn ạ
Các cuộc thi thể thao toàn tức chỉ mới được đưa vào hệ thống thi đấu thế giới trong hai năm gần đây, cũng xem như là một môn thể thao mới mẻ và đặc biệt, cũng bởi khoang thực tế ảo cũng chỉ mới ra mắt vài năm, và theo như lời đồn, còn có các tiêu chuẩn kết nối khác, cho nên vẫn còn một khoảng cách nhất định để nó trở thành công nghệ phổ biến với mọi nhà.
Em trai của Bạch Âm cũng phải trải qua một loạt các cuộc tuyển chọn đặc biệt mới có thể gia nhập đội tuyển quốc gia, mặc dù chính Bạch Âm – thân là người nhà – đến nay cũng không rõ tiêu chuẩn tuyển chọn đó là gì.
Lịch tập luyện của đội tuyển quốc gia rất căng thẳng, giải vô địch thế giới thì đang đến gần, nên Bạch Lạc mỗi ngày cũng chỉ có vài phút rảnh rỗi để ăn uống.
“Thế, em nghĩ thế nào?” Bạch Âm đã kể cho em trai nghe mọi chuyện về người chú, cậu hồi hộp chờ đợi phản ứng của Bạch Lạc qua cuộc gọi video.
Mặc dù Bạch Lạc nhỏ tuổi hơn Bạch Âm, cũng đã là một thanh niên cao gần 1m90, nhìn qua còn trưởng thành hơn nhiều so với anh trai, dáng cao chân dài, ổn định điềm tĩnh, đầu óc cũng vô cùng thông minh. Dù phải tham gia cuộc huấn luyện ma quỷ của đội tuyển quốc gia, nhưng điều đó cũng không hề làm chậm trễ dã tâm chuẩn bị lấy vị trí Trạng Nguyên trong kỳ thi đại học năm nay của Bạch Lạc.
Khi còn nhỏ từng là cậu em trai đáng yêu luôn bám theo mông Bạch Âm như một chiếc đuôi nhỏ, nhưng không biết từ khi nào, "chiếc đuôi nhỏ" đáng yêu ấy đã trở thành một... chiếc đuôi lớn vô cùng đáng yêu!
Ít nhất Bạch Âm tin chắc là như vậy!
“Lạc Lạc, hôm nay em cũng đáng yêu lắm đó!” Bạch Âm không ngừng khen ngợi em trai.
Bạch Lạc mặt không biểu cảm gật đầu, phụ họa lời anh trai: “Ừm.”
Còn cậu bạn cùng phòng của Bạch Lạc thì đang lặng lẽ ngồi sau lưng không dám nói lời nào, vừa nhét cà rốt vào miệng vừa nghĩ thầm, "Anh của đội trưởng bị mù từ khi nào thế nhỉ?"
***
[Tác giả có lời muốn nói: ]
Tiểu kịch trường:
Tiêu Bang: Đinh, ngoại trang bảo thạch của cháu đã tới, xin hãy kiểm tra.
Bạch Âm: Em trai tôi là người đáng yêu nhất trên đời!
Bạch Lạc: ▼-▼ Anh tôi nói gì cũng đúng.
Đồng đội kiêm bạn cùng phòng của Bạch Lạc: _(:з)∠)_ Nếu không thể chửi bậy, thì tôi không còn gì để nói.
"Nếu cậu còn đang phân vân, có thể hỏi ý kiến 'chú' của mình." Luật sư Lý thật ra cũng đang cố tình mượn cơ hội này để Bạch Âm trải nghiệm một chút "cách dùng" chính xác của chú cậu.
Bạch Âm nhìn vào hai viên đá quý trong chiếc hộp: "Hả?"
"Ông ấy hy vọng rằng khi cậu gặp khó khăn trong việc quyết định điều gì đó, cậu có thể tung 'ông ấy' lên. Ông ấy sẽ đưa ra câu trả lời." Luật sư Lý đôi khi cũng phải tự nghi ngờ gu chọn bạn bè của mình.
Nguyên văn của Tiêu Bang là ông sẽ dùng trí tuệ của mình để dẫn dắt cháu trai thân yêu đưa ra chỉ dẫn nho nhỏ, nhưng luật sư Lý thấy điều này quá tự luyến, nên không dám nói thẳng ra.
Bạch Âm giờ đây đã hoàn toàn hiểu rõ rằng chú của mình là một người kỳ lạ đến cỡ nào. Cậu cầm lấy một viên đá quý, vừa lẩm bẩm "Nếu là mặt trước thì mình sẽ dọn vào nhà mới," vừa nhẹ nhàng tung “chú” cậu lên. Bạch Âm chả dám dùng quá nhiều sức nên viên đá không quay nhiều mà rơi ngay vào lòng bàn tay của cậu.
Luật sư Lý không thể không tiếp tục nhắc nhở di ngôn của bạn tốt: "Cậu có thể tung mạnh hơn, nó cũng chỉ là một đồng xu thôi mà."
Hít một hơi sâu, Bạch Âm lần nữa mở lòng bàn tay, nhìn thấy mặt ghi "May mắn" lấp lánh. Viên đá phát ra ánh sáng lung linh, giống như đang khuyến khích cậu rằng cậu thật sự nên thay đổi môi trường sống, thoát khỏi cảm xúc tiêu cực sau cái chết của cha mẹ. Họ chắc chắn không muốn nửa năm qua kia cậu cứ sống trong u ám như vậy.
Dù "chú" cũng gợi ý như thế, Bạch Âm vẫn muốn hỏi ý kiến của em trai trước: "Tôi, tôi muốn suy nghĩ thêm."
"Đương nhiên là được."
Sau đó, Bạch Âm thu dọn giấy tờ chuẩn bị rời đi. Chị gái trợ lý của luật sư Lý gần như xuất hiện đúng lúc, mang theo một lá thư thông báo: "Tốt quá, cậu chưa đi."
Thông báo đó kỳ thật chính là một lệnh hạn chế tiếp cận nhằm vào Vương Quyền, người cậu của Bạch Âm.
Nước C trước kia không có loại lệnh hạn chế này, ít nhất Bạch Âm chưa từng nghe qua, chỉ từng thấy trong phim Mỹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Luật sư Lý không dấu vết mà quan sát Bạch Âm, sợ cậu cảm thấy y tự chủ trương: "Trước đây đúng là không có, nhưng với sự cải cách và tiến bộ về công nghệ, từ năm nay đã có. Xin lỗi vì tôi đã tự quyết, sau khi tiếp xúc ngắn ngủi với cậu của cậu, tôi đã thay mặt cậu để nộp đơn xin lệnh này. Tôi thực sự cảm thấy gã ta không hề mang lại lợi ích gì cho cuộc sống của cậu. Với lệnh này, Vương Quyền sẽ không thể lại gần cậu trong phạm vi 100 mét."
Bạch Âm đương nhiên không hề tức giận, mà trái lại còn vô cùng vui mừng, đôi mắt sáng rực như chứa đầy sao, vì đây chính xác là điều mà cậu cần: “Chú thật sự đã giúp tôi một việc lớn.”
Luật sư Lý ngược lại có chút không quen với những lời cảm ơn chân thành như vậy, chỉ có thể lấy động tác đẩy kính để che giấu đôi tai đỏ bừng: “Khụ, cậu không nghĩ tôi nhiều chuyện là tốt rồi. Lệnh hạn chế này có thời hạn, trước khi nó hết hiệu lực, tôi sẽ để trợ lý giúp cậu làm thủ tục gia hạn. Dựa trên hành vi của gã ta hôm nay ở trường Đại học Giang, tôi nghĩ điều này sẽ rất dễ dàng.”
Luật sư Lý thật sự ngầu quá đi thôi!
***
Rời khỏi văn phòng luật sư, việc đầu tiên Bạch Âm làm là… tìm một chỗ để ăn cơm.
Cậu tùy tiện chọn một nhà hàng khá riêng tư gần đó, muốn tranh thủ thời gian gọi video để lén thảo luận trước với em trai. Đây cũng là lý do luật sư Lý không chủ động mời Bạch Âm ăn trưa, vì y nhận ra Bạch Âm rất nóng lòng muốn bàn bạc với em trai.
Em trai của Bạch Âm nhỏ hơn cậu hai tuổi, năm nay 19, hiện đang đang tập luyện trong đội tuyển quốc gia, là một vận động viên toàn tức (*).
(*) tra trên baidu và đọc bản convert thì thấy nó có vẻ là thực tế ảo mn ạ
Các cuộc thi thể thao toàn tức chỉ mới được đưa vào hệ thống thi đấu thế giới trong hai năm gần đây, cũng xem như là một môn thể thao mới mẻ và đặc biệt, cũng bởi khoang thực tế ảo cũng chỉ mới ra mắt vài năm, và theo như lời đồn, còn có các tiêu chuẩn kết nối khác, cho nên vẫn còn một khoảng cách nhất định để nó trở thành công nghệ phổ biến với mọi nhà.
Em trai của Bạch Âm cũng phải trải qua một loạt các cuộc tuyển chọn đặc biệt mới có thể gia nhập đội tuyển quốc gia, mặc dù chính Bạch Âm – thân là người nhà – đến nay cũng không rõ tiêu chuẩn tuyển chọn đó là gì.
Lịch tập luyện của đội tuyển quốc gia rất căng thẳng, giải vô địch thế giới thì đang đến gần, nên Bạch Lạc mỗi ngày cũng chỉ có vài phút rảnh rỗi để ăn uống.
“Thế, em nghĩ thế nào?” Bạch Âm đã kể cho em trai nghe mọi chuyện về người chú, cậu hồi hộp chờ đợi phản ứng của Bạch Lạc qua cuộc gọi video.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù Bạch Lạc nhỏ tuổi hơn Bạch Âm, cũng đã là một thanh niên cao gần 1m90, nhìn qua còn trưởng thành hơn nhiều so với anh trai, dáng cao chân dài, ổn định điềm tĩnh, đầu óc cũng vô cùng thông minh. Dù phải tham gia cuộc huấn luyện ma quỷ của đội tuyển quốc gia, nhưng điều đó cũng không hề làm chậm trễ dã tâm chuẩn bị lấy vị trí Trạng Nguyên trong kỳ thi đại học năm nay của Bạch Lạc.
Khi còn nhỏ từng là cậu em trai đáng yêu luôn bám theo mông Bạch Âm như một chiếc đuôi nhỏ, nhưng không biết từ khi nào, "chiếc đuôi nhỏ" đáng yêu ấy đã trở thành một... chiếc đuôi lớn vô cùng đáng yêu!
Ít nhất Bạch Âm tin chắc là như vậy!
“Lạc Lạc, hôm nay em cũng đáng yêu lắm đó!” Bạch Âm không ngừng khen ngợi em trai.
Bạch Lạc mặt không biểu cảm gật đầu, phụ họa lời anh trai: “Ừm.”
Còn cậu bạn cùng phòng của Bạch Lạc thì đang lặng lẽ ngồi sau lưng không dám nói lời nào, vừa nhét cà rốt vào miệng vừa nghĩ thầm, "Anh của đội trưởng bị mù từ khi nào thế nhỉ?"
***
[Tác giả có lời muốn nói: ]
Tiểu kịch trường:
Tiêu Bang: Đinh, ngoại trang bảo thạch của cháu đã tới, xin hãy kiểm tra.
Bạch Âm: Em trai tôi là người đáng yêu nhất trên đời!
Bạch Lạc: ▼-▼ Anh tôi nói gì cũng đúng.
Đồng đội kiêm bạn cùng phòng của Bạch Lạc: _(:з)∠)_ Nếu không thể chửi bậy, thì tôi không còn gì để nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro