Cái chết cận kề
Tôn Thiên Dương
2024-10-19 21:19:33
Phong Lãnh Nguyệt đi sâu vào một khu rừng hoang vắng, một con quái thú đột nhiên lao ra tấn công cô bé nhưng may mắn Phong Lãnh Nguyệt đã cảm nhận được nên đã né thoát.
Cô bé rút dao ra lao lên tấn công nhưng con quái thú này quá mạnh chỉ một tiếng gầm của nó đã khiến Phong Lãnh Nguyệt bay đi khá xa.
Cô bé khó khăn đứng dậy, con quái thú không chỉ có sức mạnh vô đối mà khả năng di chuyển của nó vô cùng nhanh.
Phong Lãnh Nguyệt cầm dao lên thi triển năng lực:“thiên vạn kiếm trảm”
Xung quanh cô bé toả ra luồng sát khí màu đỏ vô cùng mạnh mẽ.
Từ trên bầu trời hàng vạn thanh kiếm rơi xuống tấn công quái thú.
Phong Lãnh Nguyệt biết bản thân không phải đối thủ của con thú hung dữ đó nên cô bé đã chạy nhanh đi.
Con quái thú tức giận phóng ra một quả cầu năng lượng từ miệng tấn công về phía của Phong Lãnh Nguyệt.
Vì quá bất ngờ nên cô bé đã không thể né kịp mà bị quả cầu năng lượng này đâm xuyên qua cơ thể khiến Phong Lãnh Nguyệt ngã xuống, từng giọt máu nhuộm đỏ cả mặt cỏ.
Cô bé biết nếu không chạy thì phải bỏ mạng lại đây nên đã giữ chặt vết thương không cho máu chảy ra nữa rồi Phong Lãnh Nguyệt lại cố gắng chạy tiếp.
Nhưng thực lực của con quái thú này không phải bình thường khi chỉ trong nháy mắt đã đứng chặn trước mặt cô bé.
Phong Lãnh Nguyệt sợ hãi lùi lại, con thú đáng sợ đã phân thân ra rất nhiều bản sao khác.
Những bản sao phân thân liên tục lao lên tấn công cô bé, còn con quái thú thì chỉ lạnh lùng đứng nhìn mà không hành động có lẽ nó muốn dày vò Phong Lãnh Nguyệt đến chết.
Cô bé liên tục lùi lại né tránh những đòn tấn công của những con thú bản sao kia nhưng sức lực thì đã sớm cạn kiệt rồi nên Phong Lãnh Nguyệt đã bị một con thú bản sao đánh bay vào gốc cây gần đó chiêu thức này mạnh đến mức khiến cho cành cây phải đổ nát còn cô bé thì liên tục thổ huyết.
Những thú bản sao từ từ biến mất thay vào đó, con quái thú từng bước kiêu ngạo tiến gần đến Phong Lãnh Nguyệt.
Cô bé sợ hãi lùi lại thì không may là hết đường, bên dưới chính là vực thẳm không còn lối thoát.
Phong Lãnh Nguyệt nhìn lên bầu trời cười nói:“Phong Vũ, ta không thể giúp ngươi được rồi”
Cô bé nói xong thì không do dự nhảy xuống vực sâu không thấy đáy.
Ở Phong gia, các trưởng lão đang cười nói vui vẻ thì bỗng nhiên có một người hốt hoảng bước vào.
Phong Đường Hải lạnh lùng hỏi:“có chuyện gì?”
Tên thuộc hạ đáp:“thưa các trưởng lão, tiểu thư Phong Lãnh Nguyệt đã mất tích rồi ạ”
Tất cả các trưởng lão gầm lên:“cái gì, các ngươi làm sao có thể để con bé biến mất được chứ?”
Tên thuộc hạ sợ hãi đáp:“thưa, chúng tôi đã điều tra và phát hiện nơi cuối cùng mà tiểu thư đến là ở vườn hoa. Hiện tại lão Cổ Lực đã bị chúng tôi bắt trói rồi nhưng lão ta dù chịu đủ cực hình cũng không chịu nói ra tung tích của tiểu thư”
Phong chủ lạnh lùng nói:“nếu trong hai ngày mà không tìm thấy thì các ngươi đưa mạng đến gặp ta”
Tên thuộc hạ vâng một tiếng rồi sợ hãi lui xuống.
Phong Đường Hải lên tiếng:“Thưa Phong chủ, sau khi chúng ta hấp thụ năng lượng của Phong Lãnh Nguyệt thì đừng giết nó mà hãy để nó gả cho ta. Dù sao con bé sau này cũng là tuyệt sắc mỹ nhân mà chết đi vì bị hấp thụ sinh khí như vậy thì hơi uổng he he “
Phong chủ cười gật đầu nói:“gả cái gì chứ? Con bé cũng chỉ là công cụ vô giá trị thôi, sau này hấp thụ sinh mệnh của con nhóc đó xong thì ta cho các vị trưởng lão đây chơi đùa với con bé luôn”
Phong Đường Hải cười khoái chí đáp:“ý kiến hay”
Tất cả trưởng lão cười một cách mất nhân tính.
Cô bé rút dao ra lao lên tấn công nhưng con quái thú này quá mạnh chỉ một tiếng gầm của nó đã khiến Phong Lãnh Nguyệt bay đi khá xa.
Cô bé khó khăn đứng dậy, con quái thú không chỉ có sức mạnh vô đối mà khả năng di chuyển của nó vô cùng nhanh.
Phong Lãnh Nguyệt cầm dao lên thi triển năng lực:“thiên vạn kiếm trảm”
Xung quanh cô bé toả ra luồng sát khí màu đỏ vô cùng mạnh mẽ.
Từ trên bầu trời hàng vạn thanh kiếm rơi xuống tấn công quái thú.
Phong Lãnh Nguyệt biết bản thân không phải đối thủ của con thú hung dữ đó nên cô bé đã chạy nhanh đi.
Con quái thú tức giận phóng ra một quả cầu năng lượng từ miệng tấn công về phía của Phong Lãnh Nguyệt.
Vì quá bất ngờ nên cô bé đã không thể né kịp mà bị quả cầu năng lượng này đâm xuyên qua cơ thể khiến Phong Lãnh Nguyệt ngã xuống, từng giọt máu nhuộm đỏ cả mặt cỏ.
Cô bé biết nếu không chạy thì phải bỏ mạng lại đây nên đã giữ chặt vết thương không cho máu chảy ra nữa rồi Phong Lãnh Nguyệt lại cố gắng chạy tiếp.
Nhưng thực lực của con quái thú này không phải bình thường khi chỉ trong nháy mắt đã đứng chặn trước mặt cô bé.
Phong Lãnh Nguyệt sợ hãi lùi lại, con thú đáng sợ đã phân thân ra rất nhiều bản sao khác.
Những bản sao phân thân liên tục lao lên tấn công cô bé, còn con quái thú thì chỉ lạnh lùng đứng nhìn mà không hành động có lẽ nó muốn dày vò Phong Lãnh Nguyệt đến chết.
Cô bé liên tục lùi lại né tránh những đòn tấn công của những con thú bản sao kia nhưng sức lực thì đã sớm cạn kiệt rồi nên Phong Lãnh Nguyệt đã bị một con thú bản sao đánh bay vào gốc cây gần đó chiêu thức này mạnh đến mức khiến cho cành cây phải đổ nát còn cô bé thì liên tục thổ huyết.
Những thú bản sao từ từ biến mất thay vào đó, con quái thú từng bước kiêu ngạo tiến gần đến Phong Lãnh Nguyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bé sợ hãi lùi lại thì không may là hết đường, bên dưới chính là vực thẳm không còn lối thoát.
Phong Lãnh Nguyệt nhìn lên bầu trời cười nói:“Phong Vũ, ta không thể giúp ngươi được rồi”
Cô bé nói xong thì không do dự nhảy xuống vực sâu không thấy đáy.
Ở Phong gia, các trưởng lão đang cười nói vui vẻ thì bỗng nhiên có một người hốt hoảng bước vào.
Phong Đường Hải lạnh lùng hỏi:“có chuyện gì?”
Tên thuộc hạ đáp:“thưa các trưởng lão, tiểu thư Phong Lãnh Nguyệt đã mất tích rồi ạ”
Tất cả các trưởng lão gầm lên:“cái gì, các ngươi làm sao có thể để con bé biến mất được chứ?”
Tên thuộc hạ sợ hãi đáp:“thưa, chúng tôi đã điều tra và phát hiện nơi cuối cùng mà tiểu thư đến là ở vườn hoa. Hiện tại lão Cổ Lực đã bị chúng tôi bắt trói rồi nhưng lão ta dù chịu đủ cực hình cũng không chịu nói ra tung tích của tiểu thư”
Phong chủ lạnh lùng nói:“nếu trong hai ngày mà không tìm thấy thì các ngươi đưa mạng đến gặp ta”
Tên thuộc hạ vâng một tiếng rồi sợ hãi lui xuống.
Phong Đường Hải lên tiếng:“Thưa Phong chủ, sau khi chúng ta hấp thụ năng lượng của Phong Lãnh Nguyệt thì đừng giết nó mà hãy để nó gả cho ta. Dù sao con bé sau này cũng là tuyệt sắc mỹ nhân mà chết đi vì bị hấp thụ sinh khí như vậy thì hơi uổng he he “
Phong chủ cười gật đầu nói:“gả cái gì chứ? Con bé cũng chỉ là công cụ vô giá trị thôi, sau này hấp thụ sinh mệnh của con nhóc đó xong thì ta cho các vị trưởng lão đây chơi đùa với con bé luôn”
Phong Đường Hải cười khoái chí đáp:“ý kiến hay”
Tất cả trưởng lão cười một cách mất nhân tính.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro