Annie
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Cũng giống lần trước thì Trình Chu và Dạ U lại đi thuyền ra khơi rồi đến dị giới, sau đó thì chạy đến gần vùng biển của Hắc Mạch thôn thì Dạ U mang chiếc thuyền đánh cá rời đi.
Trình Chu đoán sau lưng Dạ U hẳn là phải có một tổ chức Đoạ ma giả hỗ trợ, nhưng họ vẫn còn cảnh giác với hắn nên không muốn hắn đến căn cứ của mình.
Nhưng mà nghĩ đến tình cảnh của Đoạ ma giả ở thế giới này thì Trình Chu cũng hiểu lý do tại sao họ lại làm như vậy.
Dạ U chạy chiếc thuyền đánh cá và xuất hiện gần Xà Đảo.
Phong Ngữ đang lang thang quanh Xà Đảo nên ngay lập tức đã phát hiện ra tung tích của Dạ U.
Một con mòng biển trắng đáp xuống thuyền và hoá thành hình người: “Dạ U, anh cuối cùng cũng đã trở lại.”
Dạ U gật đầu nói: “Mọi người có khoẻ không?”
“Mọi người đều khoẻ, chỉ là rất nhớ anh, anh có mang đồ ăn vặt mà em muốn tới không?” Phong Ngữ hỏi rồi vội vàng chạy vào cabin.
Dạ U: “…” Hoá ra mọi người không phải nhớ hắn mà là nhớ đồ ăn vặt sao?
Dạ U lấy ra một cái lon rồi ngập ngừng nói: “Anh có mang tới, nhưng em xác định là cái này sao? Đây là đồ ăn dành cho chim.”
Phong Ngữ có chút hâm mộ nói: “Người tên Trình Chu đó thật sự là đại quý tộc ở đây sao? Đồ ăn cho chim mà cũng tốt như vậy.”
Dạ U nghe những lời đó thì cảnh giác hỏi: “Em đã đến Hắc Mạch thôn?”
Phong Ngữ gật đầu rồi lúng túng nói: “Vâng ạ, em cũng hơi lo lắng nên đã đến Hắc Mạch thôn để tìm hiểu về tên Trình Chu đó.”
“Hắc Mạch thôn căn bản là không thể tra ra chi tiết của Trình Chu đâu.” Dạ U dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Em cũng cẩn thận, lỡ để hắn phát hiện rồi bắn hạ rồi đem đi làm thịt thì sao?”
Phong Ngữ ử rũ nói: “Không thể nào. Chỉ có tên Trình Chu kia mới muốn ăn thịt một con chim đáng yêu như vậy thôi.”
Dạ U lên thuyền lấy đồ rồi nói: “Đi thôi”
……..
Trung tâm Xà Đảo
Mấy Đoạ ma giả đang vui vẻ tiến đến mở những hộp đồ mà Dạ U mang đến như đang mở hộp kho báu.
Clara nhìn Dạ U rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Em muốn mang Annie đến nơi ở của Trình Chu sao?”
“Đúng vậy.”
“Dạ U, em biết Trình Chu bao lâu rồi, em tin tưởng hắn nhiều đến vậy sao?” Clara hỏi.
Dạ U gật đầu nói: “Vâng, em nghĩ hắn có thể tin tưởng được.”
Clara thở dài nói: “Quên đi, chỉ cần Annie nguyện ý thì em có thể mang con bé đi.”
Phong Ngữ đứng một bên và lắng nghe cuộc nói chuyện của Clara và Dạ U có chút kích động nói: “Muốn đến quê hương của Trình Chu sao? Em có thể đi cùng không?”
Clara trừng mắt nhìn Phong Ngữ tức giận nói: “Đừng gây thêm chuyện.”
Phong Ngữ suy nghĩ một chút nói: “Em thật sự rất muốn đi, thủ lĩnh, chị không hiếu kỳ sao? Dạ U nói thể giới bên kia không có Đoạ ma giả, và cũng không có người kỳ thị Đoạ ma giả…”
Clara nhíu mày nói: “Không phải tộc ta, ắt có dị tâm, vẫn là quan sát thêm chút nữa vẫn tốt hơn.”
……
Trình Chu đợi ở Hắc Mạch thôn 2 ngày thì Dạ U cũng lái thuyền đánh cá trở về, rốt cuộc thì Trình Chu cũng gặp được Dị năng giả có năng lực trị liệu mà Dạ U nói.
Annie đang mặc một chiếc váy bánh cupcake (蛋糕裙: dàngāo qún) với một chiếc nơ lớn trên đầu nhìn giống như một con búp bê tinh xảo. Annie một tay cầm búp bê, một tay đang cầm lược chải tóc cho búp bê.
“Thật xinh đẹp, cô bé rất dễ thương.” Trình Chu không khỏi cảm thán.
Dạ U liếc Trình Chu một cái rồi nói: “Xinh đẹp là để ngươi nói sao?”
Trình Chu cười gượng một chút rồi nói: “Bây giờ chúng ta trở về thế giới bên kia sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Được, đi thôi.”
Trình Chu cũng rất muốn nói chuyện làm quen với cô bé nhưng lại phát hiện ra là cô bé có chút lạnh lùng. Ban đầu thì Trình Chu nghĩ là do bản thân mình không có duyên với trẻ con, nhưng sau vài lần cố gắng bắt chuyện thì Trình Chu cũng phát hiện ra điểm bất thường, ánh mắt của cô bé có chút dại, thoạt nhìn rất giống đứa trẻ có vấn đề.
Trình Chu đưa Dạ U và Annie đến thế giới hiện đại.
“Ngươi tính toán nói chuyện này với Trình Dương như thế nào?” Dạ U hỏi
Vấn đề mà Dạ U hỏi thì Trình Chu đã sớm có giải pháp: “Cứ nói với em ấy là tôi tìm được một thần y ở trên mạng, đến lúc đó thì đánh gục em ấy là được, rồi để Annie thi triển dị năng.”
Dạ U có chút ghét bỏ nói: “Cậu ấy sẽ tin lời nói đầy kẽ hở như vậy sao?”
Trình Chu: “Không sao, cho dù Dương Dương không tin thì em ấy cũng không hỏi nhiều đâu, dù sao thì em trai tôi cũng dễ lừa dối mà.”
Dạ U: “….”
Sắp xếp xong cho Dạ U và Annie thì Trình Chu nhanh chóng chạy gọi Trình Dương đến gặp.
“Dương Dương, anh đã tìm được một thần y cho em, người này chuyên trị các tật về chân.”
Trình Dương khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn Trình Chu hỏi: “Anh hai, anh không phải lại bị lang băm lừa đó chứ, chân của em đã bao năm rồi?”
Trình Chu lắc đầu nghiêm túc nói: “Sao em có thể nghi ngờ anh như vậy chứ, nể mặt mũi anh chút, thử một lần đi.”
“Nếu anh hai đã kiên trì như vậy thì cứ thử thôi.” Trình Dương đối với việc chữa cho đôi chân của mình cũng không ôm quá nhiều hy vọng, chỉ là hắn cũng không muốn phụ tâm ý của Trình Chu.
Trình Chu đưa Trình Dương vào một căn phòng và cho uống một ly trà có thuốc mê, sau khi uống xong thì Trình Dương cũng ngất đi.
Annie bước ra rồi thi triển dị năng với Trình Dương.
Một luồng ánh sáng màu trắng nhạt từ tay Annie tràn ra, ánh sáng trắng ấy bao lấy hai chân của Trình Dương, một lát sau thì Annie thu hồi dị năng.
“Được rồi.”
“Được rồi sao?” Trình Chu có chút giật mình hỏi.
Annie gật đầu nói: “Xong rồi.”
“Đơn giản như vậy sao?” Trình Chu không nhịn được mà nói thầm.
Dạ U nhìn Trình Chu một cái rồi nói: “Xương của cậu ấy đã khôi phục rồi, tiếp theo cần dùng mấy ngày để làm quen.”
Trình Chu gật đầu nói: “Đã biết, tốt quá.”
Dạ U: “Ta mang Annie đi dạo đây, ngươi ở lại xử lý đi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được, nếu gặp chuyện gì phiền toái thì gọi cho tôi ngay nhé.”
Dạ U gật đầu nói: “Biết rồi.”
Dạ U mang Annie rời đi, thời điểm mà Trình Dương tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong xe.
“Anh, em bị sao vậy?”
Trình Chu nhìn Trình Dương một cái nói: “Thần y châm cứu cho em xong, em liền ngủ, anh đưa em về nhà.”
“Chân của em?”
Trình Chu nhìn Trình Dương nói: “Thần y nói em cần băng bó một chút.”
Vốn dĩ cũng không cần phải băng bó làm gì nhưng Trình Chu lo lắng chân của Trình Dương phục hồi quá nhanh sẽ làm người ta nghi ngờ.
“Anh hai, thật sự là thần y sao? Cái kỹ thật băng bó này, nhìn thế nào cũng ….”
Trình Chu: “Kỹ thuật băng bó làm sao? Chỉ cần có thể chữa khỏi là được, mấy cái râu ria này không cần để ý.” Trình Dương khốn khiếp, dám chê kỹ thuật băng bó của hắn.
Trình Dương nhìn chân mình hơi động một chút rồi kinh ngạc nói: “Anh hai, hình như em thật sự đã khỏi hẳn rồi này, vị thần y này cũng thật sự quá giỏi.”
Trình Chu mỉm cười nói: “Đó là tự nhiên.” Hắn phải vượt qua thiên hà đến thế giới khác để mời về đấy.
Trình Dương tò mò: “Anh hai, anh mời vị thần y này ở đâu vậy?”
“Ở trên mạng, tốn không ít tiền.” Trình Chu nói.
Trình Dương kinh ngạc nói: “Hoá ra trên mạng vẫn còn người tài, vẫn là anh hai tinh mắt.”
Trình Chu: “Đương nhiên, em nghĩ anh dễ bị lừa như vậy sao?”
Sau khi Trình Dương về nhà thì cũng thử cử động đôi chân, phát hiện ra chân đã trở về bình thường và không còn khập khiễng nữa.
“Làm sao có thể? Không thể tin được.” Trình Dương không nhịn được mà hô lên.
Trình Chu cảm thán về sự cường đại của dị năng nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: “Thần y cao tay, tự nhiên là có thể hoá phũ hủ vi thần kỳ (化腐朽为神奇: Huà fǔxiǔ wèi shénqí -biến cái mục nát thành thần kỳ), cũng không có gì to tát.”
Trình Dương trừng Trình Chu một cái rồi nói: “Không có gì to tát sao? Em cảm thấy quá đỉnh.”
Trình Chu: “…” Dị năng chính là thần kỳ như vậy đó, cũng không biết giới quý tộc ở dị giới vì cái gì mà lại dán nhãn ma quỷ lên những người này.
……
Chạng vạng tối.
Trình Chu đi đến căn nhà mới thuê, Dạ U cũng Annie cũng đang có mặt ở đây, Annie đang ngồi trước TV để xem các chương trình giải trí trông rất ngoan ngoãn.
Trình Chu nhìn Dạ U do dự hỏi: “Annie, cô bé có vấn đề về tâm thần phải không?”
Dạ U liếc Trình Chu một cái sau đó ánh mắt cũng ảm đạm đi nói: “Annie khá trầm mặc, theo tiêu chuẩn bên này thì triệu chứng của con bé có thể là một dạng của tự kỷ.”
“Tự kỷ? Tại sao lại vậy?”
Dạ U do dự một lát rồi nói: “Annie trước đây rất thích chữa bệnh cho các động vật nhỏ nên con bé đột nhiên thức tỉnh dị năng trị liệu, có một ngày con bé chạm vào một con chim đang bị thương thì tự nhiên con chim đó được chữa lành. Cha con bé phát hiện ra và hắn đã rất sợ hãi, hắn nghĩ con bé bị quỷ ám nên đã bán con bé cho một quý tộc để đổi được 1 đồng bạc.”
“Tên quý tộc kia đã cầm tù Annie và bắt con bé sử dụng dị năng để chữa bệnh cho rất nhiều người khác.”
“Dị năng của Annie là trị liệu, có thể chữ khỏi cho rất nhiều người, nhưng châm chọc chính là bản thân con bé bị thương thì lại không thể dùng dị năng đó để chữa trị cho mình. Khi con bé sử dụng dị năng để chữa cho người khác thì chính con bé cũng sẽ bị tiêu hao.”
“Lúc đó thì năng lực của Annie quá yếu, nên con bé mà chữa cho người bị nặng thì sẽ cần vài ngày để hồi phục. Tên quý tộc giam cầm Annie vì đồng vàng mà cưỡng bách con bé tiếp tục trị cho những người khác nữa, nên khi con bé bị hao hết dị năng thì hắn đã đánh con bé rất tàn nhẫn.”
“Cứ như vậy thì Annie sống không bằng chết trong tay tên quý tộc kia 2 năm, khi ta cứu con bé thì nó mới 7 tuổi, trên người đầy vết roi, còn sử dụng dị năng quá độ nên tính mạng cũng đang gặp nguy hiểm.”
Cũng vì bị cha phản bội và chịu dày vò trong tay tên quý tộc kia nên con bé luôn có cảm giác thiếu an toàn và cũng mất lòng tin với con người, nhưng Dạ U là ngoại lệ.
Năm đó Dạ U vì cứu Annie nên đã sử dụng hạt giống cộng sinh, vì có mối liên kết bằng hạt giống cộng sinh nên Dạ U đã đồng cảm hết với những gì mà Annie đã trải qua và cũng đồng thời khiến Annie rất ỷ lại vào Dạ U.
Trình Chu nghe xong thì trong lòng ê ẩm hỏi: “Tên quý tộc đó, sau này …”
Dạ U nghiêng đầu nhìn Trình Chu rồi nhếch khoé miệng lên cười ngọt ngào nói: “Ta đã giết hắn ta rồi.”
Nhìn thấy nụ cười của Dạ U mà Trình Chu cảm sởn gai ốc nói: “Chết rất tốt.”
Dạ U: “Nếu ngươi dám làm gì sai trái, ngươi cũng sẽ y kết cục này.”
Trình Chu đột nhiên cảm thấy sợ hãi nói: “Mạng của tôi nằm trên tay cậu mà, tôi có thể làm được gì chứ?”
Dạ U chắp tay sau lưng nói: “Ngươi minh bạch là được, ngươi có muốn biết tên quý tộc kia chết như thế nào không?”
Trình Chu: “….”
“Ta đâm hắn mấy đao, rồi nói Annie cứu hắn, sau đó ta lại đâm hắn vài đao rồi Annie lại cứu hắn. Năng lực của Annie xài rất tốt, tên quý tộc kia sắp chết thì Annie lại mang hắn về từ cõi chết. Các ngươi bên này không phải có kiểu chết thiên đao vạn quả (叫千刀万剐: Jiào qiān dāo wàn guǎ) sao? Đại khái giống vậy đấy. Hình như giằng co cũng gần 1 tháng thì tên quý tộc đó không chịu được nữa nên đã chọn cách tự sát.” Dạ U mỉm cười một cách ngọt ngào mà nói.
Trình Chu: “….” Kỳ thật cũng không cần phải nói rõ ràng ra như vậy đâu.
Dạ U: “Ngươi có lời gì muốn nói sao?”
Trình Chu: “Gieo nhân nào thì gặt quả đó thôi! Tên đó xứng đáng.”
Dạ U khịt mũi nói: “Coi như ngươi thông minh.”
“Hạt giống nô lệ hình như sắp hết hiệu lực phải không?” Trình Chu hỏi.
Dạ U híp mắt nói: “Ngươi đang muốn nói gì vậy?”
Trình Chu có chút ngượng ngùng noi: “Là ảo giác của tôi thôi.”
Thời điểm ban đầu thì hắn có thể hiểu rất rõ những gì mà Dạ U nói, nhưng gần đây thì không còn hiệu quả như vậy nữa, hiện tại thì hắn đang cần phải phiên dịch những lời Dạ U nói ở trong đầu, kể cả việc ăn uống cũng vậy, trước đây khi Dạ U ăn quá nhiều thì hắn cũng sẽ cảm thấy hơi chướng bụng, dạo gần đây thì cảm giác này cũng càng ngày càng yếu.
Dạ U khịt mũi nói: “Cho dù hạt giống có mất hiệu lực thì ngươi cũng không đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay ta.”
Trình Chu gật đầu nói: “Đương nhiên, tất nhiên rồi, cậu lợi hại như vậy cơ mà. Mà tới thì cũng tới rồi, sao chúng ta không đi dạo một vòng đi, chúng ta đi đến các trung tâm thương mại chơi đi, ở đó sẽ rất nhộn nhịp.”
Dạ U nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được.”
End chap 49
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trình Chu đoán sau lưng Dạ U hẳn là phải có một tổ chức Đoạ ma giả hỗ trợ, nhưng họ vẫn còn cảnh giác với hắn nên không muốn hắn đến căn cứ của mình.
Nhưng mà nghĩ đến tình cảnh của Đoạ ma giả ở thế giới này thì Trình Chu cũng hiểu lý do tại sao họ lại làm như vậy.
Dạ U chạy chiếc thuyền đánh cá và xuất hiện gần Xà Đảo.
Phong Ngữ đang lang thang quanh Xà Đảo nên ngay lập tức đã phát hiện ra tung tích của Dạ U.
Một con mòng biển trắng đáp xuống thuyền và hoá thành hình người: “Dạ U, anh cuối cùng cũng đã trở lại.”
Dạ U gật đầu nói: “Mọi người có khoẻ không?”
“Mọi người đều khoẻ, chỉ là rất nhớ anh, anh có mang đồ ăn vặt mà em muốn tới không?” Phong Ngữ hỏi rồi vội vàng chạy vào cabin.
Dạ U: “…” Hoá ra mọi người không phải nhớ hắn mà là nhớ đồ ăn vặt sao?
Dạ U lấy ra một cái lon rồi ngập ngừng nói: “Anh có mang tới, nhưng em xác định là cái này sao? Đây là đồ ăn dành cho chim.”
Phong Ngữ có chút hâm mộ nói: “Người tên Trình Chu đó thật sự là đại quý tộc ở đây sao? Đồ ăn cho chim mà cũng tốt như vậy.”
Dạ U nghe những lời đó thì cảnh giác hỏi: “Em đã đến Hắc Mạch thôn?”
Phong Ngữ gật đầu rồi lúng túng nói: “Vâng ạ, em cũng hơi lo lắng nên đã đến Hắc Mạch thôn để tìm hiểu về tên Trình Chu đó.”
“Hắc Mạch thôn căn bản là không thể tra ra chi tiết của Trình Chu đâu.” Dạ U dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Em cũng cẩn thận, lỡ để hắn phát hiện rồi bắn hạ rồi đem đi làm thịt thì sao?”
Phong Ngữ ử rũ nói: “Không thể nào. Chỉ có tên Trình Chu kia mới muốn ăn thịt một con chim đáng yêu như vậy thôi.”
Dạ U lên thuyền lấy đồ rồi nói: “Đi thôi”
……..
Trung tâm Xà Đảo
Mấy Đoạ ma giả đang vui vẻ tiến đến mở những hộp đồ mà Dạ U mang đến như đang mở hộp kho báu.
Clara nhìn Dạ U rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Em muốn mang Annie đến nơi ở của Trình Chu sao?”
“Đúng vậy.”
“Dạ U, em biết Trình Chu bao lâu rồi, em tin tưởng hắn nhiều đến vậy sao?” Clara hỏi.
Dạ U gật đầu nói: “Vâng, em nghĩ hắn có thể tin tưởng được.”
Clara thở dài nói: “Quên đi, chỉ cần Annie nguyện ý thì em có thể mang con bé đi.”
Phong Ngữ đứng một bên và lắng nghe cuộc nói chuyện của Clara và Dạ U có chút kích động nói: “Muốn đến quê hương của Trình Chu sao? Em có thể đi cùng không?”
Clara trừng mắt nhìn Phong Ngữ tức giận nói: “Đừng gây thêm chuyện.”
Phong Ngữ suy nghĩ một chút nói: “Em thật sự rất muốn đi, thủ lĩnh, chị không hiếu kỳ sao? Dạ U nói thể giới bên kia không có Đoạ ma giả, và cũng không có người kỳ thị Đoạ ma giả…”
Clara nhíu mày nói: “Không phải tộc ta, ắt có dị tâm, vẫn là quan sát thêm chút nữa vẫn tốt hơn.”
……
Trình Chu đợi ở Hắc Mạch thôn 2 ngày thì Dạ U cũng lái thuyền đánh cá trở về, rốt cuộc thì Trình Chu cũng gặp được Dị năng giả có năng lực trị liệu mà Dạ U nói.
Annie đang mặc một chiếc váy bánh cupcake (蛋糕裙: dàngāo qún) với một chiếc nơ lớn trên đầu nhìn giống như một con búp bê tinh xảo. Annie một tay cầm búp bê, một tay đang cầm lược chải tóc cho búp bê.
“Thật xinh đẹp, cô bé rất dễ thương.” Trình Chu không khỏi cảm thán.
Dạ U liếc Trình Chu một cái rồi nói: “Xinh đẹp là để ngươi nói sao?”
Trình Chu cười gượng một chút rồi nói: “Bây giờ chúng ta trở về thế giới bên kia sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Được, đi thôi.”
Trình Chu cũng rất muốn nói chuyện làm quen với cô bé nhưng lại phát hiện ra là cô bé có chút lạnh lùng. Ban đầu thì Trình Chu nghĩ là do bản thân mình không có duyên với trẻ con, nhưng sau vài lần cố gắng bắt chuyện thì Trình Chu cũng phát hiện ra điểm bất thường, ánh mắt của cô bé có chút dại, thoạt nhìn rất giống đứa trẻ có vấn đề.
Trình Chu đưa Dạ U và Annie đến thế giới hiện đại.
“Ngươi tính toán nói chuyện này với Trình Dương như thế nào?” Dạ U hỏi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vấn đề mà Dạ U hỏi thì Trình Chu đã sớm có giải pháp: “Cứ nói với em ấy là tôi tìm được một thần y ở trên mạng, đến lúc đó thì đánh gục em ấy là được, rồi để Annie thi triển dị năng.”
Dạ U có chút ghét bỏ nói: “Cậu ấy sẽ tin lời nói đầy kẽ hở như vậy sao?”
Trình Chu: “Không sao, cho dù Dương Dương không tin thì em ấy cũng không hỏi nhiều đâu, dù sao thì em trai tôi cũng dễ lừa dối mà.”
Dạ U: “….”
Sắp xếp xong cho Dạ U và Annie thì Trình Chu nhanh chóng chạy gọi Trình Dương đến gặp.
“Dương Dương, anh đã tìm được một thần y cho em, người này chuyên trị các tật về chân.”
Trình Dương khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn Trình Chu hỏi: “Anh hai, anh không phải lại bị lang băm lừa đó chứ, chân của em đã bao năm rồi?”
Trình Chu lắc đầu nghiêm túc nói: “Sao em có thể nghi ngờ anh như vậy chứ, nể mặt mũi anh chút, thử một lần đi.”
“Nếu anh hai đã kiên trì như vậy thì cứ thử thôi.” Trình Dương đối với việc chữa cho đôi chân của mình cũng không ôm quá nhiều hy vọng, chỉ là hắn cũng không muốn phụ tâm ý của Trình Chu.
Trình Chu đưa Trình Dương vào một căn phòng và cho uống một ly trà có thuốc mê, sau khi uống xong thì Trình Dương cũng ngất đi.
Annie bước ra rồi thi triển dị năng với Trình Dương.
Một luồng ánh sáng màu trắng nhạt từ tay Annie tràn ra, ánh sáng trắng ấy bao lấy hai chân của Trình Dương, một lát sau thì Annie thu hồi dị năng.
“Được rồi.”
“Được rồi sao?” Trình Chu có chút giật mình hỏi.
Annie gật đầu nói: “Xong rồi.”
“Đơn giản như vậy sao?” Trình Chu không nhịn được mà nói thầm.
Dạ U nhìn Trình Chu một cái rồi nói: “Xương của cậu ấy đã khôi phục rồi, tiếp theo cần dùng mấy ngày để làm quen.”
Trình Chu gật đầu nói: “Đã biết, tốt quá.”
Dạ U: “Ta mang Annie đi dạo đây, ngươi ở lại xử lý đi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được, nếu gặp chuyện gì phiền toái thì gọi cho tôi ngay nhé.”
Dạ U gật đầu nói: “Biết rồi.”
Dạ U mang Annie rời đi, thời điểm mà Trình Dương tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong xe.
“Anh, em bị sao vậy?”
Trình Chu nhìn Trình Dương một cái nói: “Thần y châm cứu cho em xong, em liền ngủ, anh đưa em về nhà.”
“Chân của em?”
Trình Chu nhìn Trình Dương nói: “Thần y nói em cần băng bó một chút.”
Vốn dĩ cũng không cần phải băng bó làm gì nhưng Trình Chu lo lắng chân của Trình Dương phục hồi quá nhanh sẽ làm người ta nghi ngờ.
“Anh hai, thật sự là thần y sao? Cái kỹ thật băng bó này, nhìn thế nào cũng ….”
Trình Chu: “Kỹ thuật băng bó làm sao? Chỉ cần có thể chữa khỏi là được, mấy cái râu ria này không cần để ý.” Trình Dương khốn khiếp, dám chê kỹ thuật băng bó của hắn.
Trình Dương nhìn chân mình hơi động một chút rồi kinh ngạc nói: “Anh hai, hình như em thật sự đã khỏi hẳn rồi này, vị thần y này cũng thật sự quá giỏi.”
Trình Chu mỉm cười nói: “Đó là tự nhiên.” Hắn phải vượt qua thiên hà đến thế giới khác để mời về đấy.
Trình Dương tò mò: “Anh hai, anh mời vị thần y này ở đâu vậy?”
“Ở trên mạng, tốn không ít tiền.” Trình Chu nói.
Trình Dương kinh ngạc nói: “Hoá ra trên mạng vẫn còn người tài, vẫn là anh hai tinh mắt.”
Trình Chu: “Đương nhiên, em nghĩ anh dễ bị lừa như vậy sao?”
Sau khi Trình Dương về nhà thì cũng thử cử động đôi chân, phát hiện ra chân đã trở về bình thường và không còn khập khiễng nữa.
“Làm sao có thể? Không thể tin được.” Trình Dương không nhịn được mà hô lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu cảm thán về sự cường đại của dị năng nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: “Thần y cao tay, tự nhiên là có thể hoá phũ hủ vi thần kỳ (化腐朽为神奇: Huà fǔxiǔ wèi shénqí -biến cái mục nát thành thần kỳ), cũng không có gì to tát.”
Trình Dương trừng Trình Chu một cái rồi nói: “Không có gì to tát sao? Em cảm thấy quá đỉnh.”
Trình Chu: “…” Dị năng chính là thần kỳ như vậy đó, cũng không biết giới quý tộc ở dị giới vì cái gì mà lại dán nhãn ma quỷ lên những người này.
……
Chạng vạng tối.
Trình Chu đi đến căn nhà mới thuê, Dạ U cũng Annie cũng đang có mặt ở đây, Annie đang ngồi trước TV để xem các chương trình giải trí trông rất ngoan ngoãn.
Trình Chu nhìn Dạ U do dự hỏi: “Annie, cô bé có vấn đề về tâm thần phải không?”
Dạ U liếc Trình Chu một cái sau đó ánh mắt cũng ảm đạm đi nói: “Annie khá trầm mặc, theo tiêu chuẩn bên này thì triệu chứng của con bé có thể là một dạng của tự kỷ.”
“Tự kỷ? Tại sao lại vậy?”
Dạ U do dự một lát rồi nói: “Annie trước đây rất thích chữa bệnh cho các động vật nhỏ nên con bé đột nhiên thức tỉnh dị năng trị liệu, có một ngày con bé chạm vào một con chim đang bị thương thì tự nhiên con chim đó được chữa lành. Cha con bé phát hiện ra và hắn đã rất sợ hãi, hắn nghĩ con bé bị quỷ ám nên đã bán con bé cho một quý tộc để đổi được 1 đồng bạc.”
“Tên quý tộc kia đã cầm tù Annie và bắt con bé sử dụng dị năng để chữa bệnh cho rất nhiều người khác.”
“Dị năng của Annie là trị liệu, có thể chữ khỏi cho rất nhiều người, nhưng châm chọc chính là bản thân con bé bị thương thì lại không thể dùng dị năng đó để chữa trị cho mình. Khi con bé sử dụng dị năng để chữa cho người khác thì chính con bé cũng sẽ bị tiêu hao.”
“Lúc đó thì năng lực của Annie quá yếu, nên con bé mà chữa cho người bị nặng thì sẽ cần vài ngày để hồi phục. Tên quý tộc giam cầm Annie vì đồng vàng mà cưỡng bách con bé tiếp tục trị cho những người khác nữa, nên khi con bé bị hao hết dị năng thì hắn đã đánh con bé rất tàn nhẫn.”
“Cứ như vậy thì Annie sống không bằng chết trong tay tên quý tộc kia 2 năm, khi ta cứu con bé thì nó mới 7 tuổi, trên người đầy vết roi, còn sử dụng dị năng quá độ nên tính mạng cũng đang gặp nguy hiểm.”
Cũng vì bị cha phản bội và chịu dày vò trong tay tên quý tộc kia nên con bé luôn có cảm giác thiếu an toàn và cũng mất lòng tin với con người, nhưng Dạ U là ngoại lệ.
Năm đó Dạ U vì cứu Annie nên đã sử dụng hạt giống cộng sinh, vì có mối liên kết bằng hạt giống cộng sinh nên Dạ U đã đồng cảm hết với những gì mà Annie đã trải qua và cũng đồng thời khiến Annie rất ỷ lại vào Dạ U.
Trình Chu nghe xong thì trong lòng ê ẩm hỏi: “Tên quý tộc đó, sau này …”
Dạ U nghiêng đầu nhìn Trình Chu rồi nhếch khoé miệng lên cười ngọt ngào nói: “Ta đã giết hắn ta rồi.”
Nhìn thấy nụ cười của Dạ U mà Trình Chu cảm sởn gai ốc nói: “Chết rất tốt.”
Dạ U: “Nếu ngươi dám làm gì sai trái, ngươi cũng sẽ y kết cục này.”
Trình Chu đột nhiên cảm thấy sợ hãi nói: “Mạng của tôi nằm trên tay cậu mà, tôi có thể làm được gì chứ?”
Dạ U chắp tay sau lưng nói: “Ngươi minh bạch là được, ngươi có muốn biết tên quý tộc kia chết như thế nào không?”
Trình Chu: “….”
“Ta đâm hắn mấy đao, rồi nói Annie cứu hắn, sau đó ta lại đâm hắn vài đao rồi Annie lại cứu hắn. Năng lực của Annie xài rất tốt, tên quý tộc kia sắp chết thì Annie lại mang hắn về từ cõi chết. Các ngươi bên này không phải có kiểu chết thiên đao vạn quả (叫千刀万剐: Jiào qiān dāo wàn guǎ) sao? Đại khái giống vậy đấy. Hình như giằng co cũng gần 1 tháng thì tên quý tộc đó không chịu được nữa nên đã chọn cách tự sát.” Dạ U mỉm cười một cách ngọt ngào mà nói.
Trình Chu: “….” Kỳ thật cũng không cần phải nói rõ ràng ra như vậy đâu.
Dạ U: “Ngươi có lời gì muốn nói sao?”
Trình Chu: “Gieo nhân nào thì gặt quả đó thôi! Tên đó xứng đáng.”
Dạ U khịt mũi nói: “Coi như ngươi thông minh.”
“Hạt giống nô lệ hình như sắp hết hiệu lực phải không?” Trình Chu hỏi.
Dạ U híp mắt nói: “Ngươi đang muốn nói gì vậy?”
Trình Chu có chút ngượng ngùng noi: “Là ảo giác của tôi thôi.”
Thời điểm ban đầu thì hắn có thể hiểu rất rõ những gì mà Dạ U nói, nhưng gần đây thì không còn hiệu quả như vậy nữa, hiện tại thì hắn đang cần phải phiên dịch những lời Dạ U nói ở trong đầu, kể cả việc ăn uống cũng vậy, trước đây khi Dạ U ăn quá nhiều thì hắn cũng sẽ cảm thấy hơi chướng bụng, dạo gần đây thì cảm giác này cũng càng ngày càng yếu.
Dạ U khịt mũi nói: “Cho dù hạt giống có mất hiệu lực thì ngươi cũng không đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay ta.”
Trình Chu gật đầu nói: “Đương nhiên, tất nhiên rồi, cậu lợi hại như vậy cơ mà. Mà tới thì cũng tới rồi, sao chúng ta không đi dạo một vòng đi, chúng ta đi đến các trung tâm thương mại chơi đi, ở đó sẽ rất nhộn nhịp.”
Dạ U nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được.”
End chap 49
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro