Con Ruột Hay Nhận Nuôi?
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Dạ U đã đến thế giới này mấy tháng rồi nên đã sớm không còn dáng vẻ quê mùa như trước nữa. Nhưng Annie thì mới đến đây lần đầu nên cô bé cảm thấy cái gì cũng lạ lẫm và luôn tò mò nhìn mọi thứ.
Dù cô bé không nói gì nhưng đôi mắt luôn đảo tròn tràn ngập tò mò và thích thú với với mọi thứ xung quanh.
Dạ U đưa Annie đến một cửa hàng BBQ, bên trong cửa hàng BBQ có rất nhiều người cầm camera để quay chụp.
Gần đây thì thị trường chung là rất khó khăn, freelancer cũng đặc biệt nhiều nên nơi nơi đều có những người làm livestream để kiếm lượt theo dõi.
Annie có chút vụng về nên Dạ U rất ân cần giúp đỡ kẹp thịt cho cô bé.
Trình Chu thì chăm chỉ làm nhân viên phục vụ ở bên cạnh, trước đây khi hai người bọn họ ra ngoài ăn BBQ thì cũng thường là như vậy, Trình Chu phụ trách nướng thịt còn Dạ U phụ trách ăn, bây giờ thêm một người nhỏ nữa thì công việc này càng đến tay Trình Chu.
Ngoại hình của Dạ U và Annie quá nổi bật, một lớn một nhỏ nhìn vô cùng bắt mắt, mà những người livestream thì rất nhạy cảm với nhan sắc nên thỉnh thoảng lại có người hướng về phía Dạ U và Annie mà nhìn.
Annie đang ăn thì ghé sát vào tai Dạ U hỏi nhỏ: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
“Họ đang ăn để kiếm tiền thôi.”
Annie có chút khỏ hiểu hỏi: “Ăn mà cũng có thể kiếm tiền ạ? Tại sao?”
Dạ U lắc đầu nói: “Anh cũng không biết.” Dạ U cũng từng suy nghĩ về vấn đề này nhưng vẫn chưa thể lý giải được.
Dạ U và Annie thỉnh thoảng trò chuyện còn Trình Chu đang ở bên cạnh tận tâm mà nướng thịt.
Sau bữa tối thì Trình Chu sắp xếp cho Dạ U và Annie thuê căn phòng mới để ở còn hắn chạy về nhà ở quê để chuẩn bị ăn Tết.
…..
Trình Chu vừa về đến nhà thì đã bị Trình Dương kéo vào phòng.
“Anh hai, anh đã đi đâu vậy?”
Trình Chu: “Không đi đâu cả, có chuyện gì sao?”
Trình Dương mở một đoạn video rồi đưa cho Trình Chu xem.
Tiêu đề của video bị chỉnh thành màu sắc cầu vồng lấp lánh in đậm
“Giá trị nhan sắc cỡ này mà có thật sao? Thật xứng đôi.”
“Tiểu công cũng thật ấm áp, vẫn luôn ngồi nướng thịt, ở nhà chắc chắn là một người đàn ông của gia đình, thả tym thả tym!!!”
“Tiểu thụ lớn lên cũng quá đẹp, cô bé bên cạnh cũng rất xinh đẹp.”
“Không ai phát hiện ra là cô bé kia ăn rất tốt sao? Chẳng lẽ là hạt giống dạ dày vương mới sao?”
“Với vẻ ngoài như này thì trực tiếp debut đi, debut ngay và luôn đi.”
“…..”
Trình Chu cau mày nói: “Bị chụp lén rồi sao”
Trình Dương gật đầu nói: “Số mắt xem của phòng live này đã cao gấp 3 lần những lượt live bình thường của chủ phòng. Bình luận bên dưới toàn là sức mạnh của nhan sắc, khán giả cũng rất thích nhan sắc của anh đó.”
Trình Chu: “…”
Trình Dương nhìn vào Trình Chu mà nói: “Anh hai, hình như dạo này anh lại đẹp trai hơn rồi phải không, da dẻ cũng tốt hơn rất nhiều, anh xài mỹ phẩm sao?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không có…” Hắn không xài mỹ phẩm, nhưng hắn lại tu luyện đấu khí, đấu khí là thứ tốt, khi tu luyện thì giống như đang tẩy tinh phạt tuỷ (洗精伐髓: Xǐ jīng fá suǐ) vậy, tất cả tạp chất trong cở thể đều bị loại bỏ.
Trình Chu nhìn Trình Dương nói một cách không chắc chắn: “Anh hai, anh … thích con trai phải không?”
Trình Chu im lặng một lát sau đó nói: “Nếu anh nói đúng thì sao?”
Trình Dương ngạc nhiên “A!!” lên một tiếng rồi trầm mặc một lúc lâu, sau đó Trình Dương nắm chặt tay lại nói: “Anh hai, chỉ cần anh thích là được.”
Trình Chu vỗ vai Trình Dương nói: “Vì vậy nên cháu trai mà ba mẹ trông mong để kế thừa hương hoả trông cậy vào anh là vô dụng rồi, trọng trách này em phải gánh, hiểu rồi chứ?”
Trình Dương xoa xoa tay rồi có chút bất an nói: “Anh hai, tự dưng anh nói vậy làm em áp lực quá.”
Trình Chu mỉm cười nói: “Đừng quá lo lắng, cứ để mọi chuyện theo tự nhiên đi.”
Trình Dương đột nhiên như bừng tỉnh mà gật đầu: “Nguyên lai là anh hai thích …. Khó trách, khó trách trước kia có nhiều cô gái theo đuổi anh như vậy mà anh vẫn cứ thờ ơ.”
Trình Chu: “…”
Trình Dương tò mò hỏi: “Anh hai, anh cùng với người kia là một đôi sao?”
Trình Chu lắc đầu có chút phiền muộn nói: “Tạm thời thì không phải.”
Trình Dương vẻ mặt lộ rõ muốn hóng chuyện mà hỏi: “Cho nên, anh hai là đang theo đuổi người ta sao?”
Trình Chu: “…” Như bây giờ là đang theo đuổi sao? “Anh không biết.”
“Anh hai, anh đang đơn phương hở?”
Trình Chu: “….” Ánh mắt này của Trình Dương là ý gì? Vẻ mặt đồng tình này là sao? “Chờ em cưới được vợ thì hãy tỏ vẻ đồng cảm đó với anh.”
Trình Dương khờ khạo cười có chút bối rối nói: “Anh có thể đừng nhắc đến vấn đề này được không?”
Trình Chu nói đùa: “Anh nghe nói em lại cự tuyệt đi xem mắt với mẹ rồi.”
Trình Dương ngượng ngùng nói: “Em muốn phấn đấu thêm 2 năm nữa.”
Trình Chu: “…” Có chắc là chỉ lý do này không?
……
Sau vài ngày thì đôi chân của Trình Dương đã hoàn toàn khôi phục.
Thực ra thì sau khi Annie thi triển dị năng thì chân của Trình Dương đã khỏi hoàn toàn rồi, nhưng Trình Dương vẫn chưa kịp thích ứng nên mấy ngày đầu vẫn còn hơi khập khiễng, qua vài ngày thì gần như là đi lại bình thường.
“Trình Dương, chân cháu khỏi rồi hả?” Một vài người hàng xóm quen thuộc rất nhanh đã chú ý đến biến hoá của Trình Dương.
Trình Dương gật đầu nói: “Cháu đã gặp được một lão thần y, châm cứu vài lần thì khỏi rồi.”
Một vài người hàng xóm kinh ngạc nói: “Thật may mắn, đều đã bị tật nhiều năm như vậy rồi mà vẫn có khả năng chữa khỏi được sao?”
Trình Dương cười nói: “Đúng vậy, có rất nhiều tật ở trong mắt chúng ta là cực kỳ nghiêm trọng, nhưng trong mắt lão thần y đó lại không là gì cả.”
Trình Dương luôn cảm thấy Trình Chu hẳn là đang che giấu gì đó, những thứ như thịt heo, gừng, cá rồng, hải sản, …. đều là bí mật của Trình Chu. Nhưng Trình Chu không nói nên Trình Dương cũng không hỏi nhiều.
“Sớm biết dễ dàng có thể trị thì có thể trị sớm một chút là tốt rồi.”
Trình Dương: “Cháu cũng không nghĩ là có thể dễ dàng tới vậy mà.”
Việc chân của Trình Dương bất ngờ được hồi phục đã nhanh chóng dấy lên những cuộc thảo luận bất tận với hàng xóm xung quanh. Có nhiều người còn chạy đến nhà để hóng chuyện.
“Thím Trình, nghe nói con trai thím đã lành lặn rồi, có thật không vậy?”
Mẹ Trình gật đầu nói: “Xác thật là có thể đi lại bình thường rồi.”
“Đều đã bị tật nhiều năm như vậy rồi mà còn có thể chữa khỏi, thật sự là quá đỉnh.”
Mẹ Trình cười nói: “Tiểu Chu tốn một số tiền lớn để tìm lão thần ý đến chữa bệnh đó, Tiểu Chu nói danh sách hẹn trước của thần y đã kín đến sang năm rồi, Tiểu Chu đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể thỉnh được thần y tới đây đó.”
“Nhưng mà công nhận là thần y đó quá lợi hại.”
“Xác thực là rất lợi hại, thần y nói, Dương Dương đã khập khễnh mấy năm rồi nên kỳ thật cũng có trở ngại về tâm lý, hiện giờ nói cho Dương Dương chân đã khỏi hết thì sẽ nhanh chóng được cải thiện thôi.”
Một người hàng xóm tò mò hơi: “Vị thần y này là ai? Thím có thể dẫn đến đây cho chúng tôi mở rộng tầm mắt được không?”
“Tôi cũng không biết. Là Tiểu Chu tìm thấy, nghe nói là phí đăng ký đã là 30 vạn rồi.”
Một số người ban đầu cũng muốn gặp thần y nhưng khi nghe thấy phí đăng ký là 30 vạn thì họ lập tức rút lui.
“Phí đăng ký đã 30 vạn, này không phải cướp sao?”
“Nói cho cùng thì người ta cũng là thần y. Tiểu Chu nói là tiền không phải là vấn đề, quan trọng là nhiều người có tiền nhưng cũng chưa chắc có thể hẹn gặp lão thần y nhà người ta kìa.”
“Tiểu Chu hiện tại đúng là rất lợi hại. Phí đăng ký 30 vạn mà cũng có thể tuỳ tiện chi ra.” Lý Hồng khó chịu nói.
Mẹ Trình nhíu mày nói: “Là Tiểu Chu mời, tôi cũng không biết, tuy là thần y nhưng giá này cũng quá đắt đỏ, nếu Tiểu Chu sớm nói ra thì chưa chắc tôi đã nguyện ý bỏ ra số tiền lớn như vậy để mời vị thần y đó đâu.”
“Mặc dù hơi đắt một chút, nhưng không phải là đã chữa khỏi rồi sao? Trị hết thì tiền chi ra cũng đáng.” Một vị hàng xóm nói.
Mẹ Trình gật đầu nói: “Cũng đúng, chữa khỏi hẳn luôn nên cũng là đáng giá.”
Lý Hồng chua ngoa nói: “Trình Chu bây giờ cũng thật giàu có, có thể lấy ra hơn 30 vạn mà không chớp mắt. Thái Bình, cô về sau là được hưởng phước dài dài rồi.”
Mẹ Trình nói: “Đúng vậy, tôi về sau đúng là được hưởng phước rồi, lúc trước tôi còn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một cuộc sống tốt đẹp như vậy đấy.”
Nghe tới đây thì Lý Hồng càng khó chịu
…….
Nhà Trình Vân Long.
“Dậy đi.” Lý Hồng xốc chăn của Trình Vĩnh Kiệt.
Trình Vĩnh Kiệt gắt lên hỏi: “Mẹ đang làm cái gì thế?
Lý Hồng không vui nói: “Ngủ, ngủ, ngủ, mấy giờ rồi mà mày còn nằm ngủ?”
Trình Vình Kiệt khó chịu hét lên: “Có chuyện gì?”
“Mấy giờ rồi mà mày còn ngủ, sắp qua năm mới luôn rồi, mày không muốn tìm việc sao?” Lý Hồng sốt ruột nói.
Trình Vĩnh Kiệt không vui nói: “Gấp cái gì? Mới qua vài ngày thôi mà. Thị trường việc làm còn chưa mở cửa đâu.”
“Mày trì hoãn đã bao lâu rồi?”
Trình Vĩnh Kiệt nhìn Lý Hồng nói: “Mẹ, mẹ tới thời kỳ mãn kinh rồi phải không? Sao cứ khó chịu mãi như vậy chứ? Hay là lại có ai đi chọc giận mẹ rồi?”
Lý Hồng nhìn Trình Vĩnh Kiệt tức giận nói: “Mày có thể cải thiện bản thân mày được không, không nhắc đến Trình Chu, ngay cả Trình Dương bây giờ cũng càng ngày càng thành công rồi kìa, nó mới lấy được một khoản tiền thưởng cuối năm đi mua xe hơi rồi đó.”
Trong mắt Lý Hồng thì Trình Dương luôn là một tấm gương của sự tiêu cực, không học thức, không trình độ, không nghĩ tới hiện tại còn có thể bật lên được…
Lý Hồng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này thì con trai bà sẽ biến thành tấm gương tiêu cực mất.
“Thưởng cuối năm, Trình Dương mới đi làm được mấy tháng thôi, lấy đâu ra tiền thưởng cuối năm? Thằng này nhất định là đã ăn mảnh. Nó còn nói công bằng liêm chính lắm, hoá ra cũng chỉ có vậy mà thôi, sớm biết làm gì có ai có thể thoát khỏi cám dỗ của đồng tiền.”
Lý Hồng tức giận nói: “Đừng chỉ nói về người khác, nếu mày có năng lực thì cũng tự đi tìm một công việc đi rồi có thể cảm nhận ăn mảnh.”
“Mẹ, mẹ đang tới tuổi mãn kinh rồi, chỉ có tiền mới lọt vào mắt mẹ thôi sao? Cũng chỉ là một chiếc Haval mà thôi, xe của con gấp 4 đến 5 lần xe nó đó. Một thằng thọt lái xe còn không sợ gây tai nạn à?” Trình Vĩnh Kiệt khinh thường nói.
“Chân thằng Trình Dương đã khỏi rồi.” Lý Hồng nói.
Trình Vĩnh Kiệt hoang mang hỏi: “Chữa khỏi rồi? Không phải là không thể chữa trị sao?”
“Nghe nói là bác sĩ bên Trung y, châm cứu rất tốt.” Lý Hồng nói.
Trình Vĩnh Kiệt nghi ngờ hỏi: “Bác sĩ Trung y giỏi như vậy sao?”
Lý Hồng lắc đầu nói: “Ai biết được, nghe Lý Thái Bình nói là thần y, phí đăng ký là 30 vạn, Trình Chu đã chi rất nhiều tiền để mời.”
Trình Vĩnh Kiệt chua lòm nói: “Trình Chu bây giờ thực sự rất toàn năng.” Bắt đầu từ khi nào mà mức sống trong nhà Trình Chu đột nhiên được cải thiện như vậy?
“Thằng nhóc Trình Chu này nhất định là trong lòng có quỷ.” Lý Hồng lẩm bẩm nói.
Trình Vĩnh Kiệt thuận miệng nói: “Lại nói, Trình Chu thực sự là con của chú hai sao? Nhìn nó cũng không hề giống chú hai ở điểm nào cả.”
Lý Hồng: “Nghe con nói vậy thì mẹ càng thấy Trình Chu thực sự là có vấn đề.”
Trình Vĩnh Kiệt nhìn Lý Hồng có chút nghi hoặc nói: “Mẹ, ý của mẹ là Trình Chu không phải là con ruột của chú hai sao?”
Lý Hồng lắc đầu nói: “Cái này khó nói:”
…..
Trình Chu đang đứng ở bên cạnh chuồng gà rắc hạt bắp cho gà ăn.
“Tiểu Chu đang cho gà ăn sao?” Lý Hồng vừa cười vừa đi tới hỏi.
“Vâng.” Trình Chu nhìn Lý Hồng mơ hồ cảm thấy đối phương tới cũng không có ý tốt, vì sự việc vay tiền lúc trước mà nhà bọn họ với nhà bác cả đã rất căng thẳng. Lần này Lý Hồng tới làm Trình Chu không khỏi nâng cao tinh thần cảnh giác.
“Tiểu Chu, hiện tại cháu chính là người nổi tiếng rồi, sao còn phải đứng đây cho gà ăn chứ?”
“Bác gái nói đùa, cháu cũng không có gì để tính thành người nổi tiếng cả. Huống chi việc cho gà ăn này cũng không phải chuyện gì to tát lắm.”
Lý Hồng cười nói: “Tiểu Chu, nhìn tình hình hiện tại thì cháu … cháu đã tìm được cha mẹ ruột rồi sao?”
“Cha mẹ ruột nào?”
“Không cần phải giấu bác, cha mẹ ruột cháu hẳn rất có tiền đúng không?” Lý Hồng nói với vẻ mặt như thể đã nhìn thấu hết mọi việc.
“Bác cả à, bác nói gì vậy chứ? Cháu nghe không hiểu?” Trình Chu nói.
“Tiểu Chu, cháu khi còn bé đã trắng trẻo mập mạp, xinh như tạc tượng, so với em trai cháu thì hoàn toàn tương phản, nó vừa đen đúa lại còn nhăn nhúm xấu xí, cháu cảm thấy cháu và Trình Dương thật sự là anh em ruột sao?” Lý Hồng nói.
Trình Chu cau mày nói: “Hai bọn cháu có chỗ nào không giống anh em ruột chứ?”
Mẹ Trình cũng không biết đã đứng đấy từ lúc nào nhưng lúc này thì trong tay bà đang cầm cán chổi hướng về phía Lý Hồng mà đánh, rồi phẫn nộ nói: “Lý Hồng, mày đang nói cái gì vậy?”
Lý Hồng và Lý Thái Bình cãi nhau lớn làm mấy bà hàng xóm xung quanh cũng nghển cổ sang hóng hớt.
Lý Hồng bị ăn đánh nên lập tức to giọng: “Tao nói gì sai sao? Trình Chu nhìn giống con các người à, rõ ràng là thằng hai mua từ nơi nào tới.”
Trình Chu nhìn Lý Hồng nói: “Bác cả, chắc bác mất trí rồi, bác nên về nhà sớm đi.”
Lý Hồng nhìn Trình Chu không hài lòng mà nói: “Sao nào Trình Chu, mày không tin tao sao? Mày chính là bị thằng hai mua từ trong tay bọn buôn người tới đấy, mày không nghe rõ à?”
“Đây là chuyện nhà chúng cháu, hẳn là không liên quan gì đến nhà bác cả đâu nhỉ?”
Lý Hồng căm giận nói: “Thôi, chó cắn Lữ Động Tân, tao cũng chỉ có ý tốt, coi như là tao xen vào chuyện nhà người khác.”
Trình Chu nhìn Lý Hồng không vui nói: “Đúng là bác đang xen vào chuyện nhà người khác đấy.”
Lý Hồng nghe vậy thì nổi giận đùng đùng mà bỏ đi.
Mẹ Trình nhìn Trình Chu có chút quẫn bách nói: “Tiểu Chu, kỳ thật Lý Hồng nói …”
Trình Chu cười nói: “Mẹ, bất kể là xảy ra chuyện gì, thì mẹ vẫn là mẹ của con, ba vẫn luôn là ba của con. Mẹ đã vất vả nuôi con lớn đến chừng này cơ mà, đây là sự thật không ai có thể thay đổi được đâu.”
Mẹ Trình nhìn Trình Chu có chút do dự rồi hỏi: “Con đã sớm biết rồi sao?”
Mẹ Trình vẫn luôn cảm thấy Trình Chu rất thông tuệ, mẹ Trình cũng nhớ lại Tiểu Chu lúc bé vẫn luôn thích làm nũng và còn có chút tuỳ hứng, nhưng không biết từ lúc nào thì Trình Chu đã biến thành rất hiểu chuyện, thậm chí có chút trưởng thành sớm.
Trình Chu gật đầu.
Mẹ Trình có chụt ngập ngừng hỏi: “Vậy con đã tìm được cha mẹ ruột của mình rồi sao?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không, gần đây con may mắn gặp được nhiều cơ hội nên kiếm được một số tiền, không hề có liên quan gì đến họ.”
Mẹ Trình có chút bất đắc dĩ nói: “Hoá ra là vậy.”
“Chuyện này mẹ tạm thời đừng nói với Dương Dương, đỡ cho em ấy suy nghĩ quá nhiều.” Trình Chu dặn dò.
Mẹ Trình gật đầu nói: “Mẹ biết rồi.”
Mẹ Trình cúi đầu, trong lòng không ngừng dậy sóng.
Trình Chu nắm lấy tay mẹ Trình chân thành nói: “Mẹ, mẹ đừng để ý lời bác cả, nếu không có ba với mẹ thì con đã sớm chết rồi.”
Mẹ Trình vốn cho rằng mình đã che giấu rất hoàn hảo rồi nhưng đều là do bà tự cho là như vậy mà thôi, Trình Chu là trong lòng đã hiểu rõ, Lý Hồng cũng đã đoán được.
Năm đó khi bà sinh con thì Lý Hồng và những người khác cũng đến xem, Trình Chu rõ ràng là đã sinh được mấy ngày nên mắt và lông mày và da dẻ thực sự rất khác đứa trẻ mới sinh.
End chap 50
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Dù cô bé không nói gì nhưng đôi mắt luôn đảo tròn tràn ngập tò mò và thích thú với với mọi thứ xung quanh.
Dạ U đưa Annie đến một cửa hàng BBQ, bên trong cửa hàng BBQ có rất nhiều người cầm camera để quay chụp.
Gần đây thì thị trường chung là rất khó khăn, freelancer cũng đặc biệt nhiều nên nơi nơi đều có những người làm livestream để kiếm lượt theo dõi.
Annie có chút vụng về nên Dạ U rất ân cần giúp đỡ kẹp thịt cho cô bé.
Trình Chu thì chăm chỉ làm nhân viên phục vụ ở bên cạnh, trước đây khi hai người bọn họ ra ngoài ăn BBQ thì cũng thường là như vậy, Trình Chu phụ trách nướng thịt còn Dạ U phụ trách ăn, bây giờ thêm một người nhỏ nữa thì công việc này càng đến tay Trình Chu.
Ngoại hình của Dạ U và Annie quá nổi bật, một lớn một nhỏ nhìn vô cùng bắt mắt, mà những người livestream thì rất nhạy cảm với nhan sắc nên thỉnh thoảng lại có người hướng về phía Dạ U và Annie mà nhìn.
Annie đang ăn thì ghé sát vào tai Dạ U hỏi nhỏ: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
“Họ đang ăn để kiếm tiền thôi.”
Annie có chút khỏ hiểu hỏi: “Ăn mà cũng có thể kiếm tiền ạ? Tại sao?”
Dạ U lắc đầu nói: “Anh cũng không biết.” Dạ U cũng từng suy nghĩ về vấn đề này nhưng vẫn chưa thể lý giải được.
Dạ U và Annie thỉnh thoảng trò chuyện còn Trình Chu đang ở bên cạnh tận tâm mà nướng thịt.
Sau bữa tối thì Trình Chu sắp xếp cho Dạ U và Annie thuê căn phòng mới để ở còn hắn chạy về nhà ở quê để chuẩn bị ăn Tết.
…..
Trình Chu vừa về đến nhà thì đã bị Trình Dương kéo vào phòng.
“Anh hai, anh đã đi đâu vậy?”
Trình Chu: “Không đi đâu cả, có chuyện gì sao?”
Trình Dương mở một đoạn video rồi đưa cho Trình Chu xem.
Tiêu đề của video bị chỉnh thành màu sắc cầu vồng lấp lánh in đậm
“Giá trị nhan sắc cỡ này mà có thật sao? Thật xứng đôi.”
“Tiểu công cũng thật ấm áp, vẫn luôn ngồi nướng thịt, ở nhà chắc chắn là một người đàn ông của gia đình, thả tym thả tym!!!”
“Tiểu thụ lớn lên cũng quá đẹp, cô bé bên cạnh cũng rất xinh đẹp.”
“Không ai phát hiện ra là cô bé kia ăn rất tốt sao? Chẳng lẽ là hạt giống dạ dày vương mới sao?”
“Với vẻ ngoài như này thì trực tiếp debut đi, debut ngay và luôn đi.”
“…..”
Trình Chu cau mày nói: “Bị chụp lén rồi sao”
Trình Dương gật đầu nói: “Số mắt xem của phòng live này đã cao gấp 3 lần những lượt live bình thường của chủ phòng. Bình luận bên dưới toàn là sức mạnh của nhan sắc, khán giả cũng rất thích nhan sắc của anh đó.”
Trình Chu: “…”
Trình Dương nhìn vào Trình Chu mà nói: “Anh hai, hình như dạo này anh lại đẹp trai hơn rồi phải không, da dẻ cũng tốt hơn rất nhiều, anh xài mỹ phẩm sao?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không có…” Hắn không xài mỹ phẩm, nhưng hắn lại tu luyện đấu khí, đấu khí là thứ tốt, khi tu luyện thì giống như đang tẩy tinh phạt tuỷ (洗精伐髓: Xǐ jīng fá suǐ) vậy, tất cả tạp chất trong cở thể đều bị loại bỏ.
Trình Chu nhìn Trình Dương nói một cách không chắc chắn: “Anh hai, anh … thích con trai phải không?”
Trình Chu im lặng một lát sau đó nói: “Nếu anh nói đúng thì sao?”
Trình Dương ngạc nhiên “A!!” lên một tiếng rồi trầm mặc một lúc lâu, sau đó Trình Dương nắm chặt tay lại nói: “Anh hai, chỉ cần anh thích là được.”
Trình Chu vỗ vai Trình Dương nói: “Vì vậy nên cháu trai mà ba mẹ trông mong để kế thừa hương hoả trông cậy vào anh là vô dụng rồi, trọng trách này em phải gánh, hiểu rồi chứ?”
Trình Dương xoa xoa tay rồi có chút bất an nói: “Anh hai, tự dưng anh nói vậy làm em áp lực quá.”
Trình Chu mỉm cười nói: “Đừng quá lo lắng, cứ để mọi chuyện theo tự nhiên đi.”
Trình Dương đột nhiên như bừng tỉnh mà gật đầu: “Nguyên lai là anh hai thích …. Khó trách, khó trách trước kia có nhiều cô gái theo đuổi anh như vậy mà anh vẫn cứ thờ ơ.”
Trình Chu: “…”
Trình Dương tò mò hỏi: “Anh hai, anh cùng với người kia là một đôi sao?”
Trình Chu lắc đầu có chút phiền muộn nói: “Tạm thời thì không phải.”
Trình Dương vẻ mặt lộ rõ muốn hóng chuyện mà hỏi: “Cho nên, anh hai là đang theo đuổi người ta sao?”
Trình Chu: “…” Như bây giờ là đang theo đuổi sao? “Anh không biết.”
“Anh hai, anh đang đơn phương hở?”
Trình Chu: “….” Ánh mắt này của Trình Dương là ý gì? Vẻ mặt đồng tình này là sao? “Chờ em cưới được vợ thì hãy tỏ vẻ đồng cảm đó với anh.”
Trình Dương khờ khạo cười có chút bối rối nói: “Anh có thể đừng nhắc đến vấn đề này được không?”
Trình Chu nói đùa: “Anh nghe nói em lại cự tuyệt đi xem mắt với mẹ rồi.”
Trình Dương ngượng ngùng nói: “Em muốn phấn đấu thêm 2 năm nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu: “…” Có chắc là chỉ lý do này không?
……
Sau vài ngày thì đôi chân của Trình Dương đã hoàn toàn khôi phục.
Thực ra thì sau khi Annie thi triển dị năng thì chân của Trình Dương đã khỏi hoàn toàn rồi, nhưng Trình Dương vẫn chưa kịp thích ứng nên mấy ngày đầu vẫn còn hơi khập khiễng, qua vài ngày thì gần như là đi lại bình thường.
“Trình Dương, chân cháu khỏi rồi hả?” Một vài người hàng xóm quen thuộc rất nhanh đã chú ý đến biến hoá của Trình Dương.
Trình Dương gật đầu nói: “Cháu đã gặp được một lão thần y, châm cứu vài lần thì khỏi rồi.”
Một vài người hàng xóm kinh ngạc nói: “Thật may mắn, đều đã bị tật nhiều năm như vậy rồi mà vẫn có khả năng chữa khỏi được sao?”
Trình Dương cười nói: “Đúng vậy, có rất nhiều tật ở trong mắt chúng ta là cực kỳ nghiêm trọng, nhưng trong mắt lão thần y đó lại không là gì cả.”
Trình Dương luôn cảm thấy Trình Chu hẳn là đang che giấu gì đó, những thứ như thịt heo, gừng, cá rồng, hải sản, …. đều là bí mật của Trình Chu. Nhưng Trình Chu không nói nên Trình Dương cũng không hỏi nhiều.
“Sớm biết dễ dàng có thể trị thì có thể trị sớm một chút là tốt rồi.”
Trình Dương: “Cháu cũng không nghĩ là có thể dễ dàng tới vậy mà.”
Việc chân của Trình Dương bất ngờ được hồi phục đã nhanh chóng dấy lên những cuộc thảo luận bất tận với hàng xóm xung quanh. Có nhiều người còn chạy đến nhà để hóng chuyện.
“Thím Trình, nghe nói con trai thím đã lành lặn rồi, có thật không vậy?”
Mẹ Trình gật đầu nói: “Xác thật là có thể đi lại bình thường rồi.”
“Đều đã bị tật nhiều năm như vậy rồi mà còn có thể chữa khỏi, thật sự là quá đỉnh.”
Mẹ Trình cười nói: “Tiểu Chu tốn một số tiền lớn để tìm lão thần ý đến chữa bệnh đó, Tiểu Chu nói danh sách hẹn trước của thần y đã kín đến sang năm rồi, Tiểu Chu đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể thỉnh được thần y tới đây đó.”
“Nhưng mà công nhận là thần y đó quá lợi hại.”
“Xác thực là rất lợi hại, thần y nói, Dương Dương đã khập khễnh mấy năm rồi nên kỳ thật cũng có trở ngại về tâm lý, hiện giờ nói cho Dương Dương chân đã khỏi hết thì sẽ nhanh chóng được cải thiện thôi.”
Một người hàng xóm tò mò hơi: “Vị thần y này là ai? Thím có thể dẫn đến đây cho chúng tôi mở rộng tầm mắt được không?”
“Tôi cũng không biết. Là Tiểu Chu tìm thấy, nghe nói là phí đăng ký đã là 30 vạn rồi.”
Một số người ban đầu cũng muốn gặp thần y nhưng khi nghe thấy phí đăng ký là 30 vạn thì họ lập tức rút lui.
“Phí đăng ký đã 30 vạn, này không phải cướp sao?”
“Nói cho cùng thì người ta cũng là thần y. Tiểu Chu nói là tiền không phải là vấn đề, quan trọng là nhiều người có tiền nhưng cũng chưa chắc có thể hẹn gặp lão thần y nhà người ta kìa.”
“Tiểu Chu hiện tại đúng là rất lợi hại. Phí đăng ký 30 vạn mà cũng có thể tuỳ tiện chi ra.” Lý Hồng khó chịu nói.
Mẹ Trình nhíu mày nói: “Là Tiểu Chu mời, tôi cũng không biết, tuy là thần y nhưng giá này cũng quá đắt đỏ, nếu Tiểu Chu sớm nói ra thì chưa chắc tôi đã nguyện ý bỏ ra số tiền lớn như vậy để mời vị thần y đó đâu.”
“Mặc dù hơi đắt một chút, nhưng không phải là đã chữa khỏi rồi sao? Trị hết thì tiền chi ra cũng đáng.” Một vị hàng xóm nói.
Mẹ Trình gật đầu nói: “Cũng đúng, chữa khỏi hẳn luôn nên cũng là đáng giá.”
Lý Hồng chua ngoa nói: “Trình Chu bây giờ cũng thật giàu có, có thể lấy ra hơn 30 vạn mà không chớp mắt. Thái Bình, cô về sau là được hưởng phước dài dài rồi.”
Mẹ Trình nói: “Đúng vậy, tôi về sau đúng là được hưởng phước rồi, lúc trước tôi còn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một cuộc sống tốt đẹp như vậy đấy.”
Nghe tới đây thì Lý Hồng càng khó chịu
…….
Nhà Trình Vân Long.
“Dậy đi.” Lý Hồng xốc chăn của Trình Vĩnh Kiệt.
Trình Vĩnh Kiệt gắt lên hỏi: “Mẹ đang làm cái gì thế?
Lý Hồng không vui nói: “Ngủ, ngủ, ngủ, mấy giờ rồi mà mày còn nằm ngủ?”
Trình Vình Kiệt khó chịu hét lên: “Có chuyện gì?”
“Mấy giờ rồi mà mày còn ngủ, sắp qua năm mới luôn rồi, mày không muốn tìm việc sao?” Lý Hồng sốt ruột nói.
Trình Vĩnh Kiệt không vui nói: “Gấp cái gì? Mới qua vài ngày thôi mà. Thị trường việc làm còn chưa mở cửa đâu.”
“Mày trì hoãn đã bao lâu rồi?”
Trình Vĩnh Kiệt nhìn Lý Hồng nói: “Mẹ, mẹ tới thời kỳ mãn kinh rồi phải không? Sao cứ khó chịu mãi như vậy chứ? Hay là lại có ai đi chọc giận mẹ rồi?”
Lý Hồng nhìn Trình Vĩnh Kiệt tức giận nói: “Mày có thể cải thiện bản thân mày được không, không nhắc đến Trình Chu, ngay cả Trình Dương bây giờ cũng càng ngày càng thành công rồi kìa, nó mới lấy được một khoản tiền thưởng cuối năm đi mua xe hơi rồi đó.”
Trong mắt Lý Hồng thì Trình Dương luôn là một tấm gương của sự tiêu cực, không học thức, không trình độ, không nghĩ tới hiện tại còn có thể bật lên được…
Lý Hồng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này thì con trai bà sẽ biến thành tấm gương tiêu cực mất.
“Thưởng cuối năm, Trình Dương mới đi làm được mấy tháng thôi, lấy đâu ra tiền thưởng cuối năm? Thằng này nhất định là đã ăn mảnh. Nó còn nói công bằng liêm chính lắm, hoá ra cũng chỉ có vậy mà thôi, sớm biết làm gì có ai có thể thoát khỏi cám dỗ của đồng tiền.”
Lý Hồng tức giận nói: “Đừng chỉ nói về người khác, nếu mày có năng lực thì cũng tự đi tìm một công việc đi rồi có thể cảm nhận ăn mảnh.”
“Mẹ, mẹ đang tới tuổi mãn kinh rồi, chỉ có tiền mới lọt vào mắt mẹ thôi sao? Cũng chỉ là một chiếc Haval mà thôi, xe của con gấp 4 đến 5 lần xe nó đó. Một thằng thọt lái xe còn không sợ gây tai nạn à?” Trình Vĩnh Kiệt khinh thường nói.
“Chân thằng Trình Dương đã khỏi rồi.” Lý Hồng nói.
Trình Vĩnh Kiệt hoang mang hỏi: “Chữa khỏi rồi? Không phải là không thể chữa trị sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nghe nói là bác sĩ bên Trung y, châm cứu rất tốt.” Lý Hồng nói.
Trình Vĩnh Kiệt nghi ngờ hỏi: “Bác sĩ Trung y giỏi như vậy sao?”
Lý Hồng lắc đầu nói: “Ai biết được, nghe Lý Thái Bình nói là thần y, phí đăng ký là 30 vạn, Trình Chu đã chi rất nhiều tiền để mời.”
Trình Vĩnh Kiệt chua lòm nói: “Trình Chu bây giờ thực sự rất toàn năng.” Bắt đầu từ khi nào mà mức sống trong nhà Trình Chu đột nhiên được cải thiện như vậy?
“Thằng nhóc Trình Chu này nhất định là trong lòng có quỷ.” Lý Hồng lẩm bẩm nói.
Trình Vĩnh Kiệt thuận miệng nói: “Lại nói, Trình Chu thực sự là con của chú hai sao? Nhìn nó cũng không hề giống chú hai ở điểm nào cả.”
Lý Hồng: “Nghe con nói vậy thì mẹ càng thấy Trình Chu thực sự là có vấn đề.”
Trình Vĩnh Kiệt nhìn Lý Hồng có chút nghi hoặc nói: “Mẹ, ý của mẹ là Trình Chu không phải là con ruột của chú hai sao?”
Lý Hồng lắc đầu nói: “Cái này khó nói:”
…..
Trình Chu đang đứng ở bên cạnh chuồng gà rắc hạt bắp cho gà ăn.
“Tiểu Chu đang cho gà ăn sao?” Lý Hồng vừa cười vừa đi tới hỏi.
“Vâng.” Trình Chu nhìn Lý Hồng mơ hồ cảm thấy đối phương tới cũng không có ý tốt, vì sự việc vay tiền lúc trước mà nhà bọn họ với nhà bác cả đã rất căng thẳng. Lần này Lý Hồng tới làm Trình Chu không khỏi nâng cao tinh thần cảnh giác.
“Tiểu Chu, hiện tại cháu chính là người nổi tiếng rồi, sao còn phải đứng đây cho gà ăn chứ?”
“Bác gái nói đùa, cháu cũng không có gì để tính thành người nổi tiếng cả. Huống chi việc cho gà ăn này cũng không phải chuyện gì to tát lắm.”
Lý Hồng cười nói: “Tiểu Chu, nhìn tình hình hiện tại thì cháu … cháu đã tìm được cha mẹ ruột rồi sao?”
“Cha mẹ ruột nào?”
“Không cần phải giấu bác, cha mẹ ruột cháu hẳn rất có tiền đúng không?” Lý Hồng nói với vẻ mặt như thể đã nhìn thấu hết mọi việc.
“Bác cả à, bác nói gì vậy chứ? Cháu nghe không hiểu?” Trình Chu nói.
“Tiểu Chu, cháu khi còn bé đã trắng trẻo mập mạp, xinh như tạc tượng, so với em trai cháu thì hoàn toàn tương phản, nó vừa đen đúa lại còn nhăn nhúm xấu xí, cháu cảm thấy cháu và Trình Dương thật sự là anh em ruột sao?” Lý Hồng nói.
Trình Chu cau mày nói: “Hai bọn cháu có chỗ nào không giống anh em ruột chứ?”
Mẹ Trình cũng không biết đã đứng đấy từ lúc nào nhưng lúc này thì trong tay bà đang cầm cán chổi hướng về phía Lý Hồng mà đánh, rồi phẫn nộ nói: “Lý Hồng, mày đang nói cái gì vậy?”
Lý Hồng và Lý Thái Bình cãi nhau lớn làm mấy bà hàng xóm xung quanh cũng nghển cổ sang hóng hớt.
Lý Hồng bị ăn đánh nên lập tức to giọng: “Tao nói gì sai sao? Trình Chu nhìn giống con các người à, rõ ràng là thằng hai mua từ nơi nào tới.”
Trình Chu nhìn Lý Hồng nói: “Bác cả, chắc bác mất trí rồi, bác nên về nhà sớm đi.”
Lý Hồng nhìn Trình Chu không hài lòng mà nói: “Sao nào Trình Chu, mày không tin tao sao? Mày chính là bị thằng hai mua từ trong tay bọn buôn người tới đấy, mày không nghe rõ à?”
“Đây là chuyện nhà chúng cháu, hẳn là không liên quan gì đến nhà bác cả đâu nhỉ?”
Lý Hồng căm giận nói: “Thôi, chó cắn Lữ Động Tân, tao cũng chỉ có ý tốt, coi như là tao xen vào chuyện nhà người khác.”
Trình Chu nhìn Lý Hồng không vui nói: “Đúng là bác đang xen vào chuyện nhà người khác đấy.”
Lý Hồng nghe vậy thì nổi giận đùng đùng mà bỏ đi.
Mẹ Trình nhìn Trình Chu có chút quẫn bách nói: “Tiểu Chu, kỳ thật Lý Hồng nói …”
Trình Chu cười nói: “Mẹ, bất kể là xảy ra chuyện gì, thì mẹ vẫn là mẹ của con, ba vẫn luôn là ba của con. Mẹ đã vất vả nuôi con lớn đến chừng này cơ mà, đây là sự thật không ai có thể thay đổi được đâu.”
Mẹ Trình nhìn Trình Chu có chút do dự rồi hỏi: “Con đã sớm biết rồi sao?”
Mẹ Trình vẫn luôn cảm thấy Trình Chu rất thông tuệ, mẹ Trình cũng nhớ lại Tiểu Chu lúc bé vẫn luôn thích làm nũng và còn có chút tuỳ hứng, nhưng không biết từ lúc nào thì Trình Chu đã biến thành rất hiểu chuyện, thậm chí có chút trưởng thành sớm.
Trình Chu gật đầu.
Mẹ Trình có chụt ngập ngừng hỏi: “Vậy con đã tìm được cha mẹ ruột của mình rồi sao?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không, gần đây con may mắn gặp được nhiều cơ hội nên kiếm được một số tiền, không hề có liên quan gì đến họ.”
Mẹ Trình có chút bất đắc dĩ nói: “Hoá ra là vậy.”
“Chuyện này mẹ tạm thời đừng nói với Dương Dương, đỡ cho em ấy suy nghĩ quá nhiều.” Trình Chu dặn dò.
Mẹ Trình gật đầu nói: “Mẹ biết rồi.”
Mẹ Trình cúi đầu, trong lòng không ngừng dậy sóng.
Trình Chu nắm lấy tay mẹ Trình chân thành nói: “Mẹ, mẹ đừng để ý lời bác cả, nếu không có ba với mẹ thì con đã sớm chết rồi.”
Mẹ Trình vốn cho rằng mình đã che giấu rất hoàn hảo rồi nhưng đều là do bà tự cho là như vậy mà thôi, Trình Chu là trong lòng đã hiểu rõ, Lý Hồng cũng đã đoán được.
Năm đó khi bà sinh con thì Lý Hồng và những người khác cũng đến xem, Trình Chu rõ ràng là đã sinh được mấy ngày nên mắt và lông mày và da dẻ thực sự rất khác đứa trẻ mới sinh.
End chap 50
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro