Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Bán Hoa Lan

Diệp Ức Lạc

2024-11-23 23:21:59

Một chiếc xe hải sản chạy đến cửa nhà hàng, Trình Chu phong trần mệt mỏi từ trên xe bước xuống.

Trình Dương nhìn thấy Trình Chu tới thì cũng nhanh chóng bước ra rồi sắp xếp người tới vận chuyển hàng hoá vào trong.

“Anh hai, có mấy người từ Thượng Hải tới đòi mua bằng được số hoa lan kia.”

“Nhanh như vậy mà đã có người chạy tới đòi mua rồi sao? Em đã bán chưa?” Trình Chu hỏi.

Trình Dương lắc đầu nói: “Em chưa bán.”

Khi Du Lượng tăng giá lên 100 vạn thì Trình Dương đã có chút động tâm nhưng vẫn còn muốn hỏi ý kiến của Trình Chu đã. Do không liên lạc được với Trình Chu nên Du Lượng lại không ngừng tăng giá, Trình Dương cũng rất muốn bán nhưng vẫn do dự mãi không thôi.

“Đối phương ra giá bao nhiêu?” Trình Chu hỏi.

“Trọn gói giá 200 vạn.”

Trình Chu: “Trọn gói? Hắn muốn tất cả?”

Trình Dương: “Dạ”

Trình Chu lắc đầu có chút không vui nói: “Phú nhị đại thật quá đáng ghét, tuỳ tiện đều đòi bao trọn.”

“Anh ta nói đây không phải lan bình thường mà là Bàn Kiều Thuý Điệp.”

Trình Chu: “Tạm thời xem như là vậy.”

Trình Dương có chút nghi hoặc nói: “Tạm thời?”

Dạ U mở cửa ghế phụ bước xuống.

Trình Dương cũng rất hoảng sợ khi nhìn thấy Dạ U.

“Anh hai, đây là …”

Dạ U tự tin nói: “Tôi là ông chủ của hắn.”

Trình Dương có chút ngoài ý muốn hỏi: “Anh hai, đây là ông chủ của anh sao?” Người anh hai thầm mến lại là ông chủ sao?

Trình Chu gật đầu nói: “Ừ, cậu ấy là ông chủ của anh.”

Trình Dương cung kính nói: “Chào ông chủ.”

Dạ U chắp tay sau lưng rất thần thái mà gật đầu rồi không nói gì, một lòng giả trang thành ông chủ.

Trình Dương lén nhìn Dạ U thầm nghĩ: Nếu người anh trai mình thích là ông chủ này thì chỉ sợ rất khó theo đuổi lắm đây.

“Ông chủ Trình, cuối cũng anh cũng tới, hân hạnh được gặp anh.” Du Lượng đi ra rồi đưa tay về phía Trình Chu.

Trình Chu cũng đáp lễ rồi cười nói: “Gọi tôi Trình Chu là được rồi.”

Trình Dương giới thiệu: “Anh hai, đây là Dư Lượng - Dư thiếu, Dư thiếu là người muốn mua số hoa lan kia.”

Dư Lượng: “Ông chủ Trình, cuối cùng cũng gặp được anh, tôi rất chân thành muốn mua số hoa kia.”

Trình Chu rút tay ra nói: “Tiểu Du tổng cũng quá khách khí, anh kêu tôi là Trình Chu được rồi, nghe Dương Dương nói tiểu Du tổng rất hiểu biết về hoa lan phải không?”

Du Lương: “Không dám nói hiểu biết nhiều, tôi cũng chỉ biết chút da lông mà thôi.”

“Vậy thì anh cũng đã thấy hoa lan trong nhà hàng chúng tôi là lan trái mùa, thời gian ra hoa cũng dài hơn hoa lan bình thường rồi đúng không?” Trình Chu nói.

Trình Dương có chút khó hiểu hỏi: “Tại sao thời gian ra hoa lại dài như vậy?”

Thấy Trình Dương đã hỏi điều mình muốn hỏi nên Du Lượng cũng không tuỳ ý mở miệng nữa.

“Bởi vì hoa lan của anh là giống biến đổi gene.” Trình Chu nói.

Trình Dương gật đầu nói: “Thì ra là vậy, em cũng tra trên mạng thì lan trái mùa cũng không thể ra hoa lâu như vậy được.” Mấy ngày nay thì Trình Dương cũng lên mạng tra xét một ít tư liệu thì thấy hoa lan phải được nuông chiều chăm sóc rất cẩn thận, mà giống hoa trong tiệm thì lại đúng như những gì anh trai hắn nói, rất khoẻ mạnh và tràn đầy sức sống. Du Lượng có lẽ là đã nhìn trúng đám hoa cũng vì sức sống mãnh liệt này đây.

“Không biết là giống lan của ông chủ Trình là từ đâu mà tới?”

Trình Chu mỉm cười bắt đầu bịa chuyện: “Tôi có nhận thức một chuyên viên nghiên cứu trên mạng, vì bạn gái của anh ta thích hoa lan nên anh ta đã bỏ công sức ra nghiên cứu một giống lan mới tương đối đặc biệt.”

Trình Dương có chút nghi ngờ hỏi: “Anh hai, nếu đã vậy sao anh ta không tặng hoa cho bạn gái mà lại đưa nó cho anh chứ?”

Trình Chu nhìn Trình Dương nói: “Bởi vì hắn ta đã bị đá, nên đem hết đưa cho anh, muốn cho khuất mắt không nghĩ tới nữa.”

Trình Dương gật đầu đồng cảm nói: “Là vậy sao? Cũng thật đáng thương.”

Trịnh Thừa Hi nhìn Trình Dương thầm nghĩ: Trình Chu bịa chuyện cũng quá tệ, gạt người mà còn không có chút thành ý nào, Trình Dương chẳng lẽ tin thật sao? Không lẽ đã nhận được ý đồ của anh trai mình nên hùa theo? Kẻ xướng người hoạ như này cũng quá giả tạo đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trịnh Thừa Hi đóng quân mấy ngày trong nhà hàng nên cũng đã tìm hiểu ít nhiều về Trình Dương. Có người nói với Trịnh Thừa Hi là khi còn nhỏ Trịnh Dương bị sốt cao nên bị đầu óc hơi có vấn đề, cũng có người nói Trình Dương chỉ là một tên ngốc, đầu óc bình thường, thành tích cũng không tốt lắm.

Đám người Trịnh Thừa Hi cũng đã quan sát vài ngày rồi, nhưng họ cảm thấy mọi hành vi Trình Dương đều rất bình thường. Nhưng bây giờ xem tới thì họ cũng thầm chấp nhận lời đồn đại, có lẽ Trình Dương xác thực là một tên ngốc.

“Tôi muốn mua tất cả 10 chậu lan, 220 vạn được không?” Du Lượng trả giá.

Trình Chu lắc đầu nói: “300 vạn.”

Du Lượng cau mày nói: “Quá cao.” Du Lượng có tiền nhưng không muốn biến thành kẻ coi tiền như giấy lộn.

“Thiên kim khó mua được thứ trong lòng cầu, không thì vậy đi, 20 vạn, cậu chọn 1 chậu đi.” Trình Chu nói.

Du Lượng do dự một chút nhưng cũng cắn răng nói: “Thôi, 300 vạn thì 300 vạn, tôi lấy hết.”

Trìh Dương nhìn Du Lượng vài lần rồi tự nghĩ: Dùng 300 vạn chỉ để mua vài chậu hoa sao?

Trình Dương mang máy quẹt thẻ ra rồi quẹt cho Du Lượng, một giao dịch 300 vạn cứ thế mà xong.

Trình Dương vừa quẹt thẻ vừa lẩm bẩm: “Đây là nhà hàng hải sản mà, là nơi ăn uống cơ mà, sao người ta cứ chạy tới đòi mua cá với mua hoa vậy chứ?”

Tuỳ tiện bán vài con cá lại bán thêm vài chậu hoa đã có thể kiếm được mấy trăm vạn, nhiều tiền như vậy thì kinh doanh nhà hàng buffet như này thì bao lâu mới kiếm lại được chứ? Một giao dịch có thể kiếm được số tiền lớn như vậy làm Trình Dương cũng cảm thấy hơi hoang mang, có lẽ hắn không nên mở cửa hàng nữa, chuyển qua bán cá với bán hoa có khi còn kiếm được nhiều hơn.

Tiền Soái chạy lên hỏi: “Quản lý, công thức bí mật của món nước gừng đường nâu trong cửa hàng anh có bán không?”

Trình Dương nhìn Trình Soái thản nhiên nói: “Tôi nấu theo công thức bình thường thôi.”

Tiền Soái nghi ngờ không thể tin được mà hói: “Nấu như bình thường mà có thể ra như vậy được á?”

Trình Dương nhìn Tiền Soái nói: “Là thuốc trấn an tâm lý thôi, mọi người đều cảm thấy nước gừng đường nâu có tác dụng nên nó mới hữu dụng.”

Nhìn thái độ của Trình Dương thì Tiền Soái biết là Trình Dương không nói thật: “Vậy đóng gói cho tôi một ít cơm niêu và một ít nước gừng mang đi được không?”

Trình Dương: “Nhà hàng buffet của chúng tôi không cho mang nguyên liệu ra ngoài.”

Tiền Soái có chút bất mãn nói: “Sao anh lại cứng nhắc như vậy chứ? Tôi trả tiền không được sao? 1.000 tệ cho 1 nồi cơm niêu và 1 ly nước gừng, được chứ?”

Trình Dương nhìn Tiền Soái nói: “Nếu vậy thì anh sẽ lỗ nhiều đó.”

Tiền Soái rầu rĩ nói: “Tôi vui, được không?”

Nghe vậy thì Trình Dương không khỏi nhìn Tiền Soái vài lần rồi gật đầu nói: “Nếu anh thích chịu thiệt thì cũng được.”

Tiền Soái có chút phiền muộn trong lòng, Trình Dương nhìn hắn như nhìn một người đang coi tiền như rác là sao chứ, có thể thu liễm một chút đi được không? “Gừng tươi ở đây có bán mang về không?”

Trình Dương không nói mà nhìn Trình Chu.

Trình Chu gật đầu nói: “Có bán, 1 củ 1 vạn.”

Tiền Soái còn chưa kịp lên tiếng thì Trình Dương đã bị lời của Trình Chu làm cho sửng sốt: “Anh hai, đắt như vậy sao?”

Trình Chu gật đầu nói: “Đúng là đắt như vậy đấy.” Đây chính là sản phẩm của Tinh Linh trùng thúc dục sinh trưởng nên tất nhiên không nên so với mấy loại gừng bình thường, 1 vạn là còn rẻ đấy.

Tiền Soái cau mày không nhịn được mà nhìn Trình Chu vài lần nói: “Giá trên trời sao?”

Trình Chu không chút để ý nói: “Gừng của tôi là giống mới, không phải là gừng bình thường, vận dụng kỹ thuật gieo trồng cao cấp mà có, sức mạnh của tri thức là vô hạn.”

Tiền Soái nhìn Trìn Chu nói: “Gừng của anh không dùng nước nhân sâm mà tưới đó chứ?”

Trình Chu lắc đầu nói: “Không.” So với Tinh Linh trùng thì nước nhân sâm cũng không tính là cái gì cả. “1 vạn nên giá có chút xa xỉ, anh vẫn là đừng nên mua.”

Tiền Soái: “…” Trình Chu, anh đang nói tiếng người sao? Nếu anh đã biết nó đắt mà anh còn không thèm giảm giá để đẩy mạnh tiêu thụ là sao? Ngược lại anh còn đi khuyên người ta không cần mua nữa là sao? Anh làm ăn kiểu này cũng được hả? “Tôi muốn 100 củ.”

Trình Chu lắc đầu nói: “Tôi không có nhiều như vậy, 10 thôi.”

Tiền Soái cau mày, có chút câm nín, hắn là đang vội vã để bị làm thịt đấy, ấy vậy mà còn bị marketing hunger nữa sao? Này cũng thật quá đáng rồi. “Ông chủ Trình, anh nói thật đấy à? Kiếm tiền không tốt sao? 10 củ quá ít, 20 đi.”

Trình Chu nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Thôi được, 20 thì 20 đi.”

Trình Dương nhìn Trình Chu nhỏ giọng nói: “Anh hai, gừng này đắt như vậy, em cũng không dám dùng nữa đâu.”

Trình Chu lắc đầu nói: “Nên dùng như thế nào thì vẫn cứ dùng như thế ấy đi, đừng lo lắng.”

Trình Dương bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng được.”

Tiễn xong đám đại thiếu gia thì Trình Chu xoay chiếc thẻ trong tay nói: “Ăn hôi chính là tuyệt nhất. Lại không cẩn thận kiếm được 500 vạn rồi.”

Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Tiếp theo ngươi tính làm gì?”

Trình Chu suy nghĩ một lát nói: “Chúng ta đi mua nhà đi, ít nhất cũng có nơi để ở.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngôi nhà mà Dạ U đang ở là do Trình Chu thuê tạm thời, Dạ U có thân phận tương đối đặc biệt nên sống trong nhà của người khác luôn khiến Trình Chu có cảm giác không an toàn, nếu có nhà riêng thì cũng có thể che giấu một chút.

Dạ U gật đầu nói: “Cũng được.”

…..

Thượng Hải, Du gia.

“Con đã về rồi à?” Ba Du nhìn Du Lượng hỏi.

“Anh trai con sao rồi ạ?”

Ba Du lắc đầu rồi thở dài một tiếng, buồn rầu nói: “Anh con lại đem chính mình nhốt vào trong phòng rồi.”

“Chuyện đã qua lâu như vậy rồi mà anh hai cũng quá cố chấp.” Du Lượng nhỏ giọng.

Ba Du cau mày buồn rầu nói: “Là do ba đã bảo hộ anh con quá kỹ nên anh con không thể chịu đựng được sự tréo ngoe này, khi gặp chuyện mà lại hành xử như vậy thì anh con cũng quá vô dụng.”

Du Lượng: “Ba, lần này con tìm được mấy chậu Bàn Kiều Thuý Điệp ở bên ngoài, có lẽ sẽ làm tâm tình của anh con được xoa dịu đi một chút.”

Ba Du mệt mỏi nói: “Con có tâm.”

Du Lượng lập tức chuyển mấy chậu hoa vào trong nhà, ba Du nhìn thấy ngay lập tức đã bị thu hút.

“Mấy chậu hoa này nhìn không tệ.” Ba Du nói.

Du Lượng gật đầu nói: “Con cũng thấy vậy.” Ban đầu Du Lượng còn lo trên đường đi số hoa này sẽ gặp vấn đề, nhưng thoạt nhìn thì hắn lo lắng vô ích rồi.

“Anh con đưa 2 chậu đi, ông nội con bên kia cũng chuyển qua 2 chậu.”

Du Lượng gật đầu nói: “Vâng ạ.”

……

Tiền gia.

“Anhhh, anh đang làm gì vậy? Tiền Linh Linh (钱灵灵: Qián líng líng) nhìn Tiền Soái hỏi.

Tiền Soái có chút ngượng ngùng nói: “Nấu chút canh.”

“Nấu canh thì để đầu bếp làm đi, sao anh lại tự tay làm vậy?” Tiền Linh Linh nhướn người về phía trước nhìn rồi hỏi: “Đây là … nước gừng đường nâu sao? Anh, sao anh lại nấu cái này? Anh có bạn gái rồi sao?”

Tiền Soái nhất thời nghẹn họng mà nói: “Gần đây anh bị cảm, nên là đang nấu cho chính mình uống.”

Tiền Linh Linh lắc đầu nói: “Anh, thân thể anh quá kém, động chút là lại cảm.”

Tiền Soái lườm Tiền Linh Linh nói: “Mày mới kém, nhìn coi đã trắng nhợt thành cái bộ dạng gì rồi mà còn đòi giảm cân, lần này lại học theo người ta làm cái gì? Chế độ giảm cân trong 3 ngày bằng táo sao?”

Tiền Linh Linh gật đầu nói: “Dạ.”

Tiền Soái lắc đầu nói: “Quá vất vả, muốn ăn gì thì ăn cái đó đi, nhân sinh được bao lâu đâu, phải tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn chứ. Mày cũng ăn uống quá không điều độ, bữa ăn quá nhiều ngày thì lại liều lĩnh giảm cân, làm như vậy sớm muộn gì thì cơ thể cũng bị huỷ hoại thôi.”

Tiền Linh Linh có chút khó chịu nói: “Mấy tên đàn ông các anh thì biết cái gì chứ? Anh cho rằng làm con gái dễ dàng lắm sao?”

Tiền Soái bất đắc dĩ xuống nước nói: “Được rồi, được rồi, là anh không hiểu, “bà dì” của em đến đúng không? Làm một chén nha.”

“Hàm lượng đường cao như vậy, uống xong bát này thì mấy ngày ăn táo của em thành công cốc rồi.” Tiền Linh Linh nói với vẻ mặt chán nản.

Tiền Soái: “Thế em có muốn uống nữa không?”

Tiền Linh Linh cúi mặt nghiến răng nói: “Uống.”

Tiền Soái múc một chén đưa cho Tiền Linh Linh, Tiền Linh Linh uống xong một chén nước gừng đường nâu cảm thấy khá hơn rất nhiều.

Tiền Linh Linh chớp mắt nói: “Bụng em hình như không còn đau nữa rồi.”

Tiền Soái gật đầu nói: “Bình thường, vậy là thuyết minh công dụng của nước gừng đường nâu đang hoạt động.”

Tiền Linh Linh: “Làm sao có thể có tác dụng nhanh như vậy chứ? Trùng hợp thôi.”

Tiền Soái lắc đầu nói: “Đúng đồ tóc dài não ngắn, tiểu cô nương, là em kém hiểu biết thôi.”

Tiền Linh Linh: “…”

End chap 53

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0