Hoa Hướng Dương Trùng
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 02:02:08
Trình Chu mang theo Dạ U về Hắc Mạch thôn, vừa đến Hắc Mạch thôn thì Dạ U lại mang theo số lượng lớn vật tư chất lên thuyền đánh cá rồi rời đi.
Trình Chu lại đi vào Hắc Mạch thôn để kiểm tra tình hình.
“Trình Chu đại nhân, ngài đã tới rồi.” Trưởng thôn cung kính đi ra nghênh đón.
Trình Chu gật đầu nói: “Vâng, mọi việc trong thôn vẫn ổn chứ?”
Trưởng thôn vội vàng gật đầu nói: “Mọi việc đều rất tốt.”
Trình Chu cũng đi đến cánh đồng để thị sát, hắn nhìn thấy có rất nhiều cây trồng đang phát triển rất tươi tốt trải dài trên các thửa ruộng.
“Lúa mạch sinh trưởng rất tốt.” Trình Chu cười nói.
Trưởng thôn xấu hổ nói: “Nhờ phúc, nhờ phúc.”
Lúa mạch bên trong ruộng lúa mạch thực sự đang phát triển rất tốt, so với những gì mà Trình Chu thấy khi mới đặt chân đến đây thì lúa mạch đã phát triển mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Lý do tại sao mà lúa mạch trên các cánh đồng trong làng phát triển tốt như vậy chủ yếu là do sử dụng phân bón hữu cơ tự nhiên. Lúc đầu thì thôn dân coi việc sử dụng phân chuồng để bón lót cho đất là ma thuật đen nên họ có chút phản đối. Trình Chu cũng biết điều này nên cũng chỉ yêu cầu thôn dân rải phân chuồng lên những mảnh đất mới khai hoang, và không bắt dân làng sử dụng trên cánh đồng của họ.
Tuy nhiên thì dân làng cũng không phải là kẻ ngốc, họ đã thấy rất rõ ràng tác dụng của phân chuồng trong việc tăng sản lượng lương thực, nên họ cũng rất nhanh hiểu rõ được lợi ích của phân chuồng và việc bón phân cho đất. Sau đó thì họ cũng bắt đầu sử dụng phân chuồng cho những mảnh ruộng của họ.
Chẳng mấy chốc thì dân làng đã phát hiện sản lượng lúa mì ở những cánh đồng được bón phân đã tăng lên 30% so với những mảnh ruộng không sử dụng phân bón. Thấy được lợi ích như vậy nên phân chuồng càng được săn lùng nhiều hơn. Cũng làm xuất hiện một vấn đề mới.
Trang trại chăn nuôi của Trình Chu cũng chỉ nuôi hơn 100 con, phân chuồng tạo ra cũng rất hạn chế, trước kia thì dân làng đối với phân chuồng vẫn còn lo sợ nên phân chuồng sử dụng cho các mảnh đồng hoang vẫn còn dư một chút, chứ với tình hình hiện tại lượng phân bón tự nhiên này thiếu lại càng thiếu. Cũng vì vậy nên thôn dân phụ trách chăn nuôi cũng đã bắt đầu ra sức cắt cỏ để cho lợn ăn để nhanh có phân bón.
Trình Chu cũng đến cánh đồng cỏ linh lăng để tuần tra, Tiểu May Mắn đang bay lượn trên bầu trời để thị sát lãnh thổ. Một mảng lớn cỏ linh lăng đang sinh trưởng tươi tốt, đám cỏ này thành thức ăn chăn nuôi cho đàn heo trong trang trại, rồi đàn heo lại bài tiết ra thành phân bón để nuôi dưỡng đất đai và thúc đẩy sự phát triển của các loại cây trồng khác, tạo thành một vòng tuần hoàn tốt (良性循环: liángxìng xúnhuán).
Tiểu Gừng đang ẩn mình giữa ruộng gừng uể oải mà phơi nắng.
Kiều Kiều cũng đang tránh ở trong bụi lan, lần trước thì Kiều Kiều đã giục sinh được 10 chậu lan, sau khi Trình Chu đi vắng vài ngày thì tách được thêm 8 chậu.
Cỏ linh lăng tuy đã biến thành linh thảo nhưng nó lại không thích hợp làm thực phẩm cho con người, gừng cũng chỉ là một loại gia vị, còn hoa lan thì lại càng không thể trở thành thực phẩm được.
Trình Chu hít một hơi thật sâu rồi âm thầm thở dài nói: “Nếu có thể kiếm được mấy con ngũ cốc linh trùng thì tốt rồi.”
Trưởng thôn cũng thở dài nói: “Ngũ cốc trùng và linh dược trùng cũng rất hiếm gặp được.” Trưởng thôn vẫn luôn hy vọng Hắc Mạch trùng của mình có thể tiến hoá thành hạ Tinh Linh, nhưng đáng tiếc là tới giờ vẫn chưa thành công.
Trình Chu nhún vai nói: “Cháu chỉ tuỳ tiện nói mà thôi.” Mấy loại ngũ cốc trùng và linh dược trùng này đều là thứ khó có thể cầu được.
Trình Chu đi trên đường thì bỗng nhiên hắn cảm giác được mình đang bị theo dõi.
Trình Chu nhìn lên bầu trời thì thấy một con mòng biển trắng hơi quen thuộc.
Bắt gặp được ánh mắt của Trình Chu thì mòng biển hơi sửng sốt một chút rồi giả bộ chải chuốt lông như chưa có việc gì xảy ra.
Trình Chu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó rồi hắn đi vào chiếc RV rồi lấy một hộp đồ ăn vặt dành cho chim, sau đó hắn đi đến một nơi vắng vẻ và lắc cái hộp về phía con chim mòng đang quan sát trên cây.
Con mòng biển đáp xuống rồi biến thành một cô bé tóc trắng làm Trình Chu bị doạ cho hoảng sợ.
Trình Chu đã đến dị giới cũng khá lâu, cũng đã gặp qua một vài Đoạ ma giả, cũng nghe nói Đoạ ma giả cũng đa hình đa dạng nhưng mà từ người mà biến thành chim thì hắn mới thấy lần đầu.
Cô bé tóc trắng mặc một chiếc váy liền màu đen, Trình Chu cũng rất quen thuộc với chiếc váy này vì đây là chiếc mà hắn cùng Dạ U đã đi mua cùng nhau, mà tag ở trên chiếc váy vẫn còn chưa được gỡ ra đang đính trên váy kìa.
“Em muốn ăn cái này không?” Trình Chu ôm hộp đồ ăn vặt dành cho chim cầm ở trên tay nhất thời suy nghĩ là có nên giao hộp đồ ăn này cho cô bé tóc trắng này hay không.
Cô bé cũng nhanh chóng chìa tay ra nhận lấy hộp đồ ăn rồi thuần thục mở nắp hộp ra ăn.
Trình Chu nhìn cô bé đang ăn một cách thích thú thì có chút câm nín.
Đang ăn thì cô bé bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Trình Chu một lúc rồi hỏi: “Anh có muốn linh dược trùng không?”
Trình Chu vội vàng nói: “Đương nhiên, em có linh dược trùng sao?”
Cô bé tóc trắng lắc đầu nói: “Em không có nhưng em biết vị trí của nó, nếu anh muốn thì em sẽ nói cho anh biết.”
Trình Chu kinh ngạc nhìn cô bé tóc trắng thầm nghĩ: Có chuyện tốt như vậy sao? Này cũng không thực tế, bánh từ trên trời rơi xuống thường có bẫy. “Em có yêu cầu gì không?”
Cô bé tóc trắng tràn đầy mong chờ nhìn Trình Chu nói: “Em muốn đi sang bên kia để nhìn thử.”
“Bên kia?” Trình Chu căng thẳng ở trong lòng.
Cô bé tóc trắng gật đầu nói: “Là quê hương của anh.”
Trình Chu: “….”
Sau khi Annie trở về thì cô bé đã kể rất nhiều chuyện cho đồng bạn của mình, nào là đồ vật bên hiện thế, mỹ thực, đường lớn có ô tô chạy, trên TV có thể xem nhiều video thú vị, đồ chơi điều khiển từ xa ….
Mấy Đoạ ma giả vẫn luôn vì tính mạng mà trốn đông trốn tây nên ban đầu họ cũng rất cảnh giác với Trình Chu và thế giới đằng sau Trình Chu, nhưng sau khi nghe Annie kể nhiều về nó thì họ lại bắt đầu tò mò và bắt đầu khao khát đi đến thế giới đó.
Trình Chu trầm mặc một hồi mới hỏi: “Em muốn sang đó cũng được, nhưng em đã nói với Dạ U chưa?”
Phong Ngữ cúi đầu rồi chỉ chỉ hai ngón tay vào nhau nói: “Anh Dạ U quá hung dữ nên em không dám nói với anh ấy.”
Trình Chu: “….” Dạ U quả thật rất hung dữ. May quá, không phải chỉ có mình hắn cảm thấy là Dạ U hung dữ. “Nói không sai, Dạ U đúng là rất hung.”
“Mấy người đang nói cái gì vậy?” Dạ U không biết là đã đứng ở sau lưng họ từ lúc nào lên tiếng hỏi.
Trình Chu và Phong Ngữ đồng thời giật mình hoảng sợ.
“Anh Dạ U.” Phong Ngữ cúi thấp đầu nhìn như học sinh đang phạm lỗi.
Trình Chu: “….” Nói xấu sau lưng người khác mà bị bắt quả tang thì phải làm sao đây? Quá xấu hổ.
“Sao em lại ở đây?” Dạ U hỏi Phong Vũ.
“Em lo lắng cho anh.”
Dạ U khẽ hừ một tiếng nói: “Lo lắng cho anh, em vẫn nên tự lo lắng cho em đi, em dám tuỳ tiện chạy đến tìm một người xa lạ, cũng không sợ hắn đem em đi bán sao?”
Phong Ngữ chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc nói: “Nhưng không phải anh đã nói là anh có thể tin tưởng anh ấy sao?”
Trình Chu nghe được lời này thì có chút thụ sủng nhược kinh, Dạ U từng nói như vậy sao? Thật là có chút ngoài ý muốn.
Dạ U trừng mắt nhìn Phong Ngữ nói: “Anh nói khi nào, em nghe lầm rồi.”
Phong Ngữ ngây thơ chớp mắt tính nói thêm cái gì nhưng Dạ U đã đánh gãy ý định.
Dạ U nhìn Trình Chu hỏi: “Các ngươi đang tiến hành giao dịch cái gì vậy?”
Trình Chu xấu hổ nói: “Tinh Linh trùng …”
“Em tìm được một con Thái Dương hoa trùng.” Phong Ngữ nói.
Trình Chu có chút nghi hoặc nhìn Phong Ngữ hỏi: “Phát hiện ra mà em không muốn khế ước nó sao?”
Phong Ngữ nghe vậy thì sắc mặt thoáng trầm xuống.
Dạ U nhìn Trình Chu, cậu biết là Trình Chu thực sự không hiểu chứ không phải là đang cố tình xát muối vào vết thương bọn họ.
Dạ U lạnh lùng nhéch miệng nói: “Đoạ ma giả không thể khế ước với Tinh Linh trùng. Một khi Đoạ ma giả tiến hành làm Tinh Linh trùng nhận chủ thì Tinh Linh trùng đó sẽ bị nổ tan xác mà chết. Đây cũng là một trong những bằng chúng mà đám quý tộc đó nói Đoạ ma giả là tay sai của ma quỷ, vì Đoạ ma giả là thế lực tà ác nên đã bị thần linh vất bỏ.”
Trình Chu có chút xấu hổ nói: “Là vậy sao.” Trình Chu nghĩ lại càng xấu hổ, hình như hắn đã nói lời không nên nói rồi.
Dạ U nhìn Phong Ngữ rồi hỏi: “Em đã thấy con Thái Dương hoa trùng đó ở đâu?”
Phong Ngữ: “Ở trên hòn đảo hoang gần Xà Đảo.”
Dạ U nheo mắt lại hỏi: “Em và hắn ta có quan hệ tốt như vậy từ khi nào thế? Gặp được đồ vật qua trọng như vậy mà em lại đem đi nói với hắn trước sao?”
Phong Ngữ vô tội nói: “Nhưng em có nói với anh thì anh cũng không thể khế ước được mà.”
Dạ U tức giận nói: “Anh không thể khế ước được nhưng anh có thể đem nó đi bán được.”
Trình Chu cười nói: “Bán đi thì đáng tiếc lắm, phù sa không chảy ruộng ngoài (肥水不流外人田: Féishuǐ bù liú wàirén tián) mà.”
Dạ U quay lại trừng Trình Chu rồi quay sang Phong Ngữ nói: “Đi thôi, em nhìn thấy Tinh Linh trùng ở chỗ nào, chúng ta đi qua nhìn một chút.”
Phong Ngữ biến hình rồi vỗ cánh nói: “Được ạ, để em dẫn đường.”
Dạ U lái thuyền đánh cá rồi nhanh chóng đi đến vị trí mà Phong Ngữ đã chỉ, sau đó thì Dạ U cùng Trình Chu đi lên đảo.
“Hoa Hướng Dương.” Trình Chu nhìn thấy hơn chục đoá hoa Hướng Dương hoang dã và một cây cao hơn 5m nằm ở trung tâm của cả mảnh Hương Dương hoang dã này. Trên đoá Hướng Dương trung tâm có một con Tinh Linh trùng nhìn vàng óng trông rất đẹp.
“Cây Hướng Dương này đã là một cây linh thảo sao?” Trình Chu hỏi.
Ánh mắt Dạ U hơi dao động gật đầu nói: “Đúng vậy, bản thân hạt của đoá Hướng Dương này chính là một loại linh dược rồi, đây là một trong những loại linh dược tự nhiên không cần tới luyện dược sư, cũng không cần phải phối phương để điều phối linh dược.”
Trình Chu cười cười tâm trạng có chút vui mừng nói: “Nói như vậy thì vận khí của tôi vẫn rất tốt.”
Dạ U gật đầu chua lòm nói: “Xác thật không tồi.”
Vì trốn tránh bị quý tộc đuổi giết nên bọn họ luôn phải trốn Đông trốn Tây, cũng bởi vì không có chỗ ở cố định nên bọn họ thường xuyên gặp cảnh ăn không đủ no, hạt Hướng Dương này là một trong những loại hạt dễ dàng làm chắc bụng. Nếu phát hiện được loại hạt này thì họ sẽ nhanh chóng tích trữ để phòng cho những trường hợp không kịp ăn. Nhưng đáng tiếc là trước giờ bọn họ cũng không có cái vận khí ấy.
“Con Thái Dương trùng này hình như sắp chết rồi.” Phong Ngữ nói.
Trình Chu sững người một lúc nói: “Thật vậy sao?”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Đúng vậy, đã không thể sản xuất hạt nữa rồi.”
Dạ U ghét bỏ nhìn Trình Chu nói: “Rõ ràng như vậy mà ngươi còn không nhìn thấy sao? Cây bản mạng đã bị tổn hại rất nghiêm trọng.”
Cây bản mạng rất quan trọng với Tinh Linh trùng, rất nhiều quý tộc sau khi khế ước với Tinh Linh trùng thì cũng sẽ tìm một người đến để chăm sóc Tinh Linh và cây bản mạng của Tinh Linh. Nhưng một số Tinh Linh trùng trong tự nhiên lại không được may mắn như vậy, chúng thường xuyên không cẩn thận mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tinh Linh trùng thọ mệnh thường là 10 năm, nhung mà Tinh Linh trùng trong tự nhiên thường sống không quá 1 tháng.
“Tinh Linh trùng này chất lượng không tồi, ngươi khế ước với nó đi.” Dạ U nói.
Trình Chu nhíu mày cảm giác Dạ U nhìn mình có chút kỳ quái, giống như là có chút ghen tị.
“Cậu làm sao thế?” Trình Chu hỏi.
Dạ U lãnh đạm nói: “Không có gì.”
Trình Chu nhìn Dạ U nói: “Cậu không phải là đang ghen tị với vận may của tôi đó chứ?”
Dạ U liếc Trình Chu nói: “Ngươi cũng chỉ là gặp vận cứt chó, ta vì cái gì phải ghen tị với ngươi chứ?”
Trình Chu: “….”
Trình Chu trích ra một giọt máu rồi cùng Hướng Dương trùng tiến hành nhận chủ. Sau khi nhận máu thì Hướng Dương trùng lập tức khôi phục sinh cơ và lại có vẻ tươi tốt xanh um lại. Trình Chu đặt tên cho Hướng Dương trùng là Quỳ Quỳ (葵葵: Kuí kuí).
Hơn chục bông hoa Hướng Dương trong cánh đồng hoa Hướng Dương sinh trưởng một cách nhanh chóng, kích thước của một vài nhuỵ của bông Hướng Dương lập tức to lên gấp 3, tạo ra một số lượng lớn hạt dưa.
Nhìn thấy một màn này thì Phong Ngữ có chút vui sướng nói: “Được mùa rồi.”
Dạ U: “Nơi này cũng không dễ coi chừng, tốt nhất là nên chuyển nó đi chỗ khác.”
“Nếu tôi mang nó sang bên kia trồng thì cậu nghĩ có ổn không?” Trình Chu mới mua một căn biệt thự, bên trong biệt thự còn tặng kèm một khu vườn khá rộng, rất thích hợp để trồng những bông Hướng Dương này.
Dạ U nhíu mày nói: “Ta cũng không biết, từ trước giờ cũng chưa có ai làm qua việc này cả, ngươi có thể thử xem sao.”
Phong Ngữ nghe hai người nói vậy thì kích động nói: “Hai anh muốn qua bên kia sao? Em cũng có thể đi qua được không?”
Dạ U nhìn Phong Vũ gật đầu nói: “Được, em cũng có thể đi cùng.”
……
Trình Chu mang Dạ U và Phong Ngữ đến biệt thự.
Lúc mua biệt thự thì Trình Chu cũng đã cân nhắc đến khả năng Annie và những người bạn khác của Dạ U sẽ đi đến đây, nên hắn đã chọn một biệt thự có diện tích khá rộng rãi, hiện tại thì cân nhắc này của hắn là khá đúng.
Biệt thự mà Trình Chu mới mua vị trí cũng hơi khuất, bên cạnh cũng có một số khu bất động sản chưa hoàn thiện, tỷ lệ lấp đầy cũng không cao.
Trình Chu đã đem hoa Hướng Dương trồng vào khu vườn của biệt thự.
Phong Ngữ kích động nói: “Anh Dạ U, anh sống ở đây à? Thế giới này nhìn rất tuyệt vời.”
Trình Chu nhìn Phong Ngữ nói: “Để anh đưa em đi nhìn qua phòng tắm.”
Phong Ngữ tò mò hỏi: “Có phải là nơi mà Annie đã nói tới sao? Có sản phẩm luyện khí có thể phun ra nước sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Phong Ngữ có chút kích động nói: “Mau mang em đi xem.”
Dạ U gật đầu nói: “Được.”
Trình Chu: “….”
Dạ U mang Phong Ngữ đi dạo quanh biệt thự, còn Phong Ngữ thì đang rất hứng thú với vòi hoa sen nên đã đem tất cả các vòi đều mở ra.
Phong Ngữ: “Đây là cái gì?”
Dạ U: “Đây là bồn cầu.”
Phong Ngữ: “Dùng để đi toilet.”
Dạ U và Phong Ngữ tiếp tục nghiên cứu về cái bồn cầu, hai người không ngừng ấn công tắc, Trình Chu cũng đứng một bên xem mà không nói gì.
Chẳng mấy chốc mà Phong Ngữ phát hiện ra đồ vậy càng thú vị là cái TV nên đã đem bồn cầu vứt ra sau đầu.
Dạ U cũng đã đặt rất nhiều món ăn mang về. Đây cũng là lần đầu tiên mà Phong Ngữ nhìn đến những món mỹ thực này nên đã trực tiếp hoá thành chim rồi bay lượn khắp phòng.
End chap 54
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trình Chu lại đi vào Hắc Mạch thôn để kiểm tra tình hình.
“Trình Chu đại nhân, ngài đã tới rồi.” Trưởng thôn cung kính đi ra nghênh đón.
Trình Chu gật đầu nói: “Vâng, mọi việc trong thôn vẫn ổn chứ?”
Trưởng thôn vội vàng gật đầu nói: “Mọi việc đều rất tốt.”
Trình Chu cũng đi đến cánh đồng để thị sát, hắn nhìn thấy có rất nhiều cây trồng đang phát triển rất tươi tốt trải dài trên các thửa ruộng.
“Lúa mạch sinh trưởng rất tốt.” Trình Chu cười nói.
Trưởng thôn xấu hổ nói: “Nhờ phúc, nhờ phúc.”
Lúa mạch bên trong ruộng lúa mạch thực sự đang phát triển rất tốt, so với những gì mà Trình Chu thấy khi mới đặt chân đến đây thì lúa mạch đã phát triển mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Lý do tại sao mà lúa mạch trên các cánh đồng trong làng phát triển tốt như vậy chủ yếu là do sử dụng phân bón hữu cơ tự nhiên. Lúc đầu thì thôn dân coi việc sử dụng phân chuồng để bón lót cho đất là ma thuật đen nên họ có chút phản đối. Trình Chu cũng biết điều này nên cũng chỉ yêu cầu thôn dân rải phân chuồng lên những mảnh đất mới khai hoang, và không bắt dân làng sử dụng trên cánh đồng của họ.
Tuy nhiên thì dân làng cũng không phải là kẻ ngốc, họ đã thấy rất rõ ràng tác dụng của phân chuồng trong việc tăng sản lượng lương thực, nên họ cũng rất nhanh hiểu rõ được lợi ích của phân chuồng và việc bón phân cho đất. Sau đó thì họ cũng bắt đầu sử dụng phân chuồng cho những mảnh ruộng của họ.
Chẳng mấy chốc thì dân làng đã phát hiện sản lượng lúa mì ở những cánh đồng được bón phân đã tăng lên 30% so với những mảnh ruộng không sử dụng phân bón. Thấy được lợi ích như vậy nên phân chuồng càng được săn lùng nhiều hơn. Cũng làm xuất hiện một vấn đề mới.
Trang trại chăn nuôi của Trình Chu cũng chỉ nuôi hơn 100 con, phân chuồng tạo ra cũng rất hạn chế, trước kia thì dân làng đối với phân chuồng vẫn còn lo sợ nên phân chuồng sử dụng cho các mảnh đồng hoang vẫn còn dư một chút, chứ với tình hình hiện tại lượng phân bón tự nhiên này thiếu lại càng thiếu. Cũng vì vậy nên thôn dân phụ trách chăn nuôi cũng đã bắt đầu ra sức cắt cỏ để cho lợn ăn để nhanh có phân bón.
Trình Chu cũng đến cánh đồng cỏ linh lăng để tuần tra, Tiểu May Mắn đang bay lượn trên bầu trời để thị sát lãnh thổ. Một mảng lớn cỏ linh lăng đang sinh trưởng tươi tốt, đám cỏ này thành thức ăn chăn nuôi cho đàn heo trong trang trại, rồi đàn heo lại bài tiết ra thành phân bón để nuôi dưỡng đất đai và thúc đẩy sự phát triển của các loại cây trồng khác, tạo thành một vòng tuần hoàn tốt (良性循环: liángxìng xúnhuán).
Tiểu Gừng đang ẩn mình giữa ruộng gừng uể oải mà phơi nắng.
Kiều Kiều cũng đang tránh ở trong bụi lan, lần trước thì Kiều Kiều đã giục sinh được 10 chậu lan, sau khi Trình Chu đi vắng vài ngày thì tách được thêm 8 chậu.
Cỏ linh lăng tuy đã biến thành linh thảo nhưng nó lại không thích hợp làm thực phẩm cho con người, gừng cũng chỉ là một loại gia vị, còn hoa lan thì lại càng không thể trở thành thực phẩm được.
Trình Chu hít một hơi thật sâu rồi âm thầm thở dài nói: “Nếu có thể kiếm được mấy con ngũ cốc linh trùng thì tốt rồi.”
Trưởng thôn cũng thở dài nói: “Ngũ cốc trùng và linh dược trùng cũng rất hiếm gặp được.” Trưởng thôn vẫn luôn hy vọng Hắc Mạch trùng của mình có thể tiến hoá thành hạ Tinh Linh, nhưng đáng tiếc là tới giờ vẫn chưa thành công.
Trình Chu nhún vai nói: “Cháu chỉ tuỳ tiện nói mà thôi.” Mấy loại ngũ cốc trùng và linh dược trùng này đều là thứ khó có thể cầu được.
Trình Chu đi trên đường thì bỗng nhiên hắn cảm giác được mình đang bị theo dõi.
Trình Chu nhìn lên bầu trời thì thấy một con mòng biển trắng hơi quen thuộc.
Bắt gặp được ánh mắt của Trình Chu thì mòng biển hơi sửng sốt một chút rồi giả bộ chải chuốt lông như chưa có việc gì xảy ra.
Trình Chu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó rồi hắn đi vào chiếc RV rồi lấy một hộp đồ ăn vặt dành cho chim, sau đó hắn đi đến một nơi vắng vẻ và lắc cái hộp về phía con chim mòng đang quan sát trên cây.
Con mòng biển đáp xuống rồi biến thành một cô bé tóc trắng làm Trình Chu bị doạ cho hoảng sợ.
Trình Chu đã đến dị giới cũng khá lâu, cũng đã gặp qua một vài Đoạ ma giả, cũng nghe nói Đoạ ma giả cũng đa hình đa dạng nhưng mà từ người mà biến thành chim thì hắn mới thấy lần đầu.
Cô bé tóc trắng mặc một chiếc váy liền màu đen, Trình Chu cũng rất quen thuộc với chiếc váy này vì đây là chiếc mà hắn cùng Dạ U đã đi mua cùng nhau, mà tag ở trên chiếc váy vẫn còn chưa được gỡ ra đang đính trên váy kìa.
“Em muốn ăn cái này không?” Trình Chu ôm hộp đồ ăn vặt dành cho chim cầm ở trên tay nhất thời suy nghĩ là có nên giao hộp đồ ăn này cho cô bé tóc trắng này hay không.
Cô bé cũng nhanh chóng chìa tay ra nhận lấy hộp đồ ăn rồi thuần thục mở nắp hộp ra ăn.
Trình Chu nhìn cô bé đang ăn một cách thích thú thì có chút câm nín.
Đang ăn thì cô bé bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Trình Chu một lúc rồi hỏi: “Anh có muốn linh dược trùng không?”
Trình Chu vội vàng nói: “Đương nhiên, em có linh dược trùng sao?”
Cô bé tóc trắng lắc đầu nói: “Em không có nhưng em biết vị trí của nó, nếu anh muốn thì em sẽ nói cho anh biết.”
Trình Chu kinh ngạc nhìn cô bé tóc trắng thầm nghĩ: Có chuyện tốt như vậy sao? Này cũng không thực tế, bánh từ trên trời rơi xuống thường có bẫy. “Em có yêu cầu gì không?”
Cô bé tóc trắng tràn đầy mong chờ nhìn Trình Chu nói: “Em muốn đi sang bên kia để nhìn thử.”
“Bên kia?” Trình Chu căng thẳng ở trong lòng.
Cô bé tóc trắng gật đầu nói: “Là quê hương của anh.”
Trình Chu: “….”
Sau khi Annie trở về thì cô bé đã kể rất nhiều chuyện cho đồng bạn của mình, nào là đồ vật bên hiện thế, mỹ thực, đường lớn có ô tô chạy, trên TV có thể xem nhiều video thú vị, đồ chơi điều khiển từ xa ….
Mấy Đoạ ma giả vẫn luôn vì tính mạng mà trốn đông trốn tây nên ban đầu họ cũng rất cảnh giác với Trình Chu và thế giới đằng sau Trình Chu, nhưng sau khi nghe Annie kể nhiều về nó thì họ lại bắt đầu tò mò và bắt đầu khao khát đi đến thế giới đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu trầm mặc một hồi mới hỏi: “Em muốn sang đó cũng được, nhưng em đã nói với Dạ U chưa?”
Phong Ngữ cúi đầu rồi chỉ chỉ hai ngón tay vào nhau nói: “Anh Dạ U quá hung dữ nên em không dám nói với anh ấy.”
Trình Chu: “….” Dạ U quả thật rất hung dữ. May quá, không phải chỉ có mình hắn cảm thấy là Dạ U hung dữ. “Nói không sai, Dạ U đúng là rất hung.”
“Mấy người đang nói cái gì vậy?” Dạ U không biết là đã đứng ở sau lưng họ từ lúc nào lên tiếng hỏi.
Trình Chu và Phong Ngữ đồng thời giật mình hoảng sợ.
“Anh Dạ U.” Phong Ngữ cúi thấp đầu nhìn như học sinh đang phạm lỗi.
Trình Chu: “….” Nói xấu sau lưng người khác mà bị bắt quả tang thì phải làm sao đây? Quá xấu hổ.
“Sao em lại ở đây?” Dạ U hỏi Phong Vũ.
“Em lo lắng cho anh.”
Dạ U khẽ hừ một tiếng nói: “Lo lắng cho anh, em vẫn nên tự lo lắng cho em đi, em dám tuỳ tiện chạy đến tìm một người xa lạ, cũng không sợ hắn đem em đi bán sao?”
Phong Ngữ chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc nói: “Nhưng không phải anh đã nói là anh có thể tin tưởng anh ấy sao?”
Trình Chu nghe được lời này thì có chút thụ sủng nhược kinh, Dạ U từng nói như vậy sao? Thật là có chút ngoài ý muốn.
Dạ U trừng mắt nhìn Phong Ngữ nói: “Anh nói khi nào, em nghe lầm rồi.”
Phong Ngữ ngây thơ chớp mắt tính nói thêm cái gì nhưng Dạ U đã đánh gãy ý định.
Dạ U nhìn Trình Chu hỏi: “Các ngươi đang tiến hành giao dịch cái gì vậy?”
Trình Chu xấu hổ nói: “Tinh Linh trùng …”
“Em tìm được một con Thái Dương hoa trùng.” Phong Ngữ nói.
Trình Chu có chút nghi hoặc nhìn Phong Ngữ hỏi: “Phát hiện ra mà em không muốn khế ước nó sao?”
Phong Ngữ nghe vậy thì sắc mặt thoáng trầm xuống.
Dạ U nhìn Trình Chu, cậu biết là Trình Chu thực sự không hiểu chứ không phải là đang cố tình xát muối vào vết thương bọn họ.
Dạ U lạnh lùng nhéch miệng nói: “Đoạ ma giả không thể khế ước với Tinh Linh trùng. Một khi Đoạ ma giả tiến hành làm Tinh Linh trùng nhận chủ thì Tinh Linh trùng đó sẽ bị nổ tan xác mà chết. Đây cũng là một trong những bằng chúng mà đám quý tộc đó nói Đoạ ma giả là tay sai của ma quỷ, vì Đoạ ma giả là thế lực tà ác nên đã bị thần linh vất bỏ.”
Trình Chu có chút xấu hổ nói: “Là vậy sao.” Trình Chu nghĩ lại càng xấu hổ, hình như hắn đã nói lời không nên nói rồi.
Dạ U nhìn Phong Ngữ rồi hỏi: “Em đã thấy con Thái Dương hoa trùng đó ở đâu?”
Phong Ngữ: “Ở trên hòn đảo hoang gần Xà Đảo.”
Dạ U nheo mắt lại hỏi: “Em và hắn ta có quan hệ tốt như vậy từ khi nào thế? Gặp được đồ vật qua trọng như vậy mà em lại đem đi nói với hắn trước sao?”
Phong Ngữ vô tội nói: “Nhưng em có nói với anh thì anh cũng không thể khế ước được mà.”
Dạ U tức giận nói: “Anh không thể khế ước được nhưng anh có thể đem nó đi bán được.”
Trình Chu cười nói: “Bán đi thì đáng tiếc lắm, phù sa không chảy ruộng ngoài (肥水不流外人田: Féishuǐ bù liú wàirén tián) mà.”
Dạ U quay lại trừng Trình Chu rồi quay sang Phong Ngữ nói: “Đi thôi, em nhìn thấy Tinh Linh trùng ở chỗ nào, chúng ta đi qua nhìn một chút.”
Phong Ngữ biến hình rồi vỗ cánh nói: “Được ạ, để em dẫn đường.”
Dạ U lái thuyền đánh cá rồi nhanh chóng đi đến vị trí mà Phong Ngữ đã chỉ, sau đó thì Dạ U cùng Trình Chu đi lên đảo.
“Hoa Hướng Dương.” Trình Chu nhìn thấy hơn chục đoá hoa Hướng Dương hoang dã và một cây cao hơn 5m nằm ở trung tâm của cả mảnh Hương Dương hoang dã này. Trên đoá Hướng Dương trung tâm có một con Tinh Linh trùng nhìn vàng óng trông rất đẹp.
“Cây Hướng Dương này đã là một cây linh thảo sao?” Trình Chu hỏi.
Ánh mắt Dạ U hơi dao động gật đầu nói: “Đúng vậy, bản thân hạt của đoá Hướng Dương này chính là một loại linh dược rồi, đây là một trong những loại linh dược tự nhiên không cần tới luyện dược sư, cũng không cần phải phối phương để điều phối linh dược.”
Trình Chu cười cười tâm trạng có chút vui mừng nói: “Nói như vậy thì vận khí của tôi vẫn rất tốt.”
Dạ U gật đầu chua lòm nói: “Xác thật không tồi.”
Vì trốn tránh bị quý tộc đuổi giết nên bọn họ luôn phải trốn Đông trốn Tây, cũng bởi vì không có chỗ ở cố định nên bọn họ thường xuyên gặp cảnh ăn không đủ no, hạt Hướng Dương này là một trong những loại hạt dễ dàng làm chắc bụng. Nếu phát hiện được loại hạt này thì họ sẽ nhanh chóng tích trữ để phòng cho những trường hợp không kịp ăn. Nhưng đáng tiếc là trước giờ bọn họ cũng không có cái vận khí ấy.
“Con Thái Dương trùng này hình như sắp chết rồi.” Phong Ngữ nói.
Trình Chu sững người một lúc nói: “Thật vậy sao?”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Đúng vậy, đã không thể sản xuất hạt nữa rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dạ U ghét bỏ nhìn Trình Chu nói: “Rõ ràng như vậy mà ngươi còn không nhìn thấy sao? Cây bản mạng đã bị tổn hại rất nghiêm trọng.”
Cây bản mạng rất quan trọng với Tinh Linh trùng, rất nhiều quý tộc sau khi khế ước với Tinh Linh trùng thì cũng sẽ tìm một người đến để chăm sóc Tinh Linh và cây bản mạng của Tinh Linh. Nhưng một số Tinh Linh trùng trong tự nhiên lại không được may mắn như vậy, chúng thường xuyên không cẩn thận mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tinh Linh trùng thọ mệnh thường là 10 năm, nhung mà Tinh Linh trùng trong tự nhiên thường sống không quá 1 tháng.
“Tinh Linh trùng này chất lượng không tồi, ngươi khế ước với nó đi.” Dạ U nói.
Trình Chu nhíu mày cảm giác Dạ U nhìn mình có chút kỳ quái, giống như là có chút ghen tị.
“Cậu làm sao thế?” Trình Chu hỏi.
Dạ U lãnh đạm nói: “Không có gì.”
Trình Chu nhìn Dạ U nói: “Cậu không phải là đang ghen tị với vận may của tôi đó chứ?”
Dạ U liếc Trình Chu nói: “Ngươi cũng chỉ là gặp vận cứt chó, ta vì cái gì phải ghen tị với ngươi chứ?”
Trình Chu: “….”
Trình Chu trích ra một giọt máu rồi cùng Hướng Dương trùng tiến hành nhận chủ. Sau khi nhận máu thì Hướng Dương trùng lập tức khôi phục sinh cơ và lại có vẻ tươi tốt xanh um lại. Trình Chu đặt tên cho Hướng Dương trùng là Quỳ Quỳ (葵葵: Kuí kuí).
Hơn chục bông hoa Hướng Dương trong cánh đồng hoa Hướng Dương sinh trưởng một cách nhanh chóng, kích thước của một vài nhuỵ của bông Hướng Dương lập tức to lên gấp 3, tạo ra một số lượng lớn hạt dưa.
Nhìn thấy một màn này thì Phong Ngữ có chút vui sướng nói: “Được mùa rồi.”
Dạ U: “Nơi này cũng không dễ coi chừng, tốt nhất là nên chuyển nó đi chỗ khác.”
“Nếu tôi mang nó sang bên kia trồng thì cậu nghĩ có ổn không?” Trình Chu mới mua một căn biệt thự, bên trong biệt thự còn tặng kèm một khu vườn khá rộng, rất thích hợp để trồng những bông Hướng Dương này.
Dạ U nhíu mày nói: “Ta cũng không biết, từ trước giờ cũng chưa có ai làm qua việc này cả, ngươi có thể thử xem sao.”
Phong Ngữ nghe hai người nói vậy thì kích động nói: “Hai anh muốn qua bên kia sao? Em cũng có thể đi qua được không?”
Dạ U nhìn Phong Vũ gật đầu nói: “Được, em cũng có thể đi cùng.”
……
Trình Chu mang Dạ U và Phong Ngữ đến biệt thự.
Lúc mua biệt thự thì Trình Chu cũng đã cân nhắc đến khả năng Annie và những người bạn khác của Dạ U sẽ đi đến đây, nên hắn đã chọn một biệt thự có diện tích khá rộng rãi, hiện tại thì cân nhắc này của hắn là khá đúng.
Biệt thự mà Trình Chu mới mua vị trí cũng hơi khuất, bên cạnh cũng có một số khu bất động sản chưa hoàn thiện, tỷ lệ lấp đầy cũng không cao.
Trình Chu đã đem hoa Hướng Dương trồng vào khu vườn của biệt thự.
Phong Ngữ kích động nói: “Anh Dạ U, anh sống ở đây à? Thế giới này nhìn rất tuyệt vời.”
Trình Chu nhìn Phong Ngữ nói: “Để anh đưa em đi nhìn qua phòng tắm.”
Phong Ngữ tò mò hỏi: “Có phải là nơi mà Annie đã nói tới sao? Có sản phẩm luyện khí có thể phun ra nước sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Phong Ngữ có chút kích động nói: “Mau mang em đi xem.”
Dạ U gật đầu nói: “Được.”
Trình Chu: “….”
Dạ U mang Phong Ngữ đi dạo quanh biệt thự, còn Phong Ngữ thì đang rất hứng thú với vòi hoa sen nên đã đem tất cả các vòi đều mở ra.
Phong Ngữ: “Đây là cái gì?”
Dạ U: “Đây là bồn cầu.”
Phong Ngữ: “Dùng để đi toilet.”
Dạ U và Phong Ngữ tiếp tục nghiên cứu về cái bồn cầu, hai người không ngừng ấn công tắc, Trình Chu cũng đứng một bên xem mà không nói gì.
Chẳng mấy chốc mà Phong Ngữ phát hiện ra đồ vậy càng thú vị là cái TV nên đã đem bồn cầu vứt ra sau đầu.
Dạ U cũng đã đặt rất nhiều món ăn mang về. Đây cũng là lần đầu tiên mà Phong Ngữ nhìn đến những món mỹ thực này nên đã trực tiếp hoá thành chim rồi bay lượn khắp phòng.
End chap 54
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro