Mua Hoa Lan
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Thượng Hải, Lưu gia.
“Đã trở lại rồi à?” Ông cụ Lưu tay cầm quải trượng ngồi trong đại sảnh mà nhìn người đang tiến vào với khuôn mặt âm u.
Lưu Nguyên nhìn thấy ông cụ sắc mặt khó coi thì ngay lập tức mà lập tức căng da đầu.
Lưu Nguyên đang đứng một bên suy nghĩ lại những chuyện mà mình đã làm gần đây, nhưng hắn cũng đâu làm ra chuyện gì kinh thiên động địa nên thoáng cũng yên tâm hơn chút.
Lưu Nguyên vội chạy tới nịnh nọt: “Ông nội, sao ông lại ngồi ở đây?”
Ông Lưu liếc xéo Lưu Nguyên rồi tức giận hỏi: “Mấy ngày trước mày có đi chơi với nhóm Trịnh Thừa Hi đúng không?”
Lưu Nguyên gật đầu nói: “Dạ, vâng ạ. Dù cháu có đi chơi nhưng cháu không làm ra chuyện gì cả, cháu không cờ bạc gái gú, cháu đảm bảo.”
Ông Lưu trừng mắt nhìn Lưu Nguyên nói: “Mày còn không biết xấu hổ mà nói ra nữa. Du Lượng nó mang về 10 chậu Bàn Kiều Thuý Điệp, sao mày không biết đường mà mang về hai chậu hả cháu?”
“Ông nội, ông không biết nhà hàng kia là hắc điếm sao? 10 chậu hoa lan mà nâng giá lên 300 vạn, chỉ có Du Lượng coi tiền như rác mới mua với cái giá đó thôi.”
Ông cụ Lưu âm u nói: “Thiên kim khó mua thứ lòng cầu, đồ tốt như vậy thì đắt một chút cũng đáng giá.”
Lưu Nguyên rầu rĩ nói: “Bàn Kiều Thuý Điệp giá thị trường cũng chỉ có 2 đến 3 vạn, nhà hàng đó trực tiếp nâng giá lên 10 lần, nếu ông thích thì cháu ra chợ mua cho ông.”
“Có thể giống nhau sao? Hoa lan nhà người khác có thể có mùi hương hợp lòng người như vậy sao? Có tác dụng trấn an tinh thần không? Có thể trị được chứng hưng cảm (躁狂症: Zào kuáng zhèng – Mania) chứ?”
Lưu Nguyên cau mày nói: “Trị chứng hưng cảm? Phóng đại quá mức.”
Ông Lưu trừng mắt nhìn Lưu Nguyên tức giận nói: “Thiển cận, vô tri. Du Minh không phải là bị chứng hưng cảm sao? Còn không phải nhờ mấy chậu hoa kia mà tốt lên rồi đấy.”
Lưu Nguyên nghi ngờ hỏi: “Thật thần kỳ như vậy ạ? Cháu xem chắc chỉ là trùng hợp thôi.”
Du Minh là anh trai của Du Lượng, anh ấy làm việc trong tập đoàn 5 năm, kết quả bị người ta lừa mất 50 triệu.
50 triệu đối với Du thị mà nói thì cũng không tính là quá nhiều, nhưng ngay tại thời điểm đó thì tài chính của Du thị đang gặp khó khăn nên việc bị lừa 50 triệu cũng gây ra ảnh hưởng không hề nhỏ với tập đoàn.
Mà việc Du Minh bị lừa còn liên quan đến bạn gái của anh ấy, cô ta đã bán thông tin cho công ty đối thủ của Du thị nên Du Minh lúc đó là mất cả người cả tiền.
Du Minh là người rất cầu toàn, theo chủ nghĩa hoàn hảo, từ nhỏ đến lớn anh ấy luôn thuận buồm xuôi gió nên trong lòng cũng rất cao ngạo, kết quả là khi vừa mới tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình thì đã ngã một cú đau như vậy nên Du Minh đã tự hoài nghi bản thân và cũng vì chuyện này mà u uất dẫn đến chứng trầm cảm.
Ông Lưu khinh thường nói: “Giống lan đó xác thực không bình thường, tao cũng không biết xấu hổ mà hỏi xin ông già Du kia một chậu, chữa hưng cảm hay không thì khó nói nhưng mà dùng để trị bệnh mất ngủ thì rất hiệu quả.”
Lưu Nguyên ngạc nhiên hỏi: “Thật ạ?”
Ông Lưu nện quải trượng (gậy chống cho người già) xuống đất tức giận nói: “Không đúng, tao đang nói là khi Du Lượng mua hoa sao mày không biết đường mà mua vài chậu về?”
Lưu Nguyên có chút buồn bực mà nói: “Còn không phải do ông nội luôn chán ghét cháu tiêu tiền loạn sao?”
Ông Lưu tức giận nói: “Là do mày thiển cận thôi cháu. Cái cần tiêu thì không ra tiền, đi phí tiền vào những cái vô bổ.”
“Ông nội, có lẽ là do tác dụng tâm lý thôi. Cũng chỉ là một chậu hoa mà thôi, cũng không phải thuốc tiên, làm sao có thể trị bệnh mất ngủ được chứ?”
“Mày thì biết cái gì, ông Chu của tập đoàn Phương Chu đã bị mất ngủ kinh niên, đầu cũng trọc hết cả rồi, Du Lượng đã tặng cho ông Chu hai chậu hoa thôi mà ông Chu đã nói tình trạng mất ngủ của ông ta đã được cải thiện rất nhiều rồi đấy, ông ta còn tìm chuyên gia đến để giám định một chậu hoa luôn rồi.”
Lưu Nguyên tò mỏ hỏi: “Kết quả giám định cho ra thế nào ạ?”
“Trình tự gene xác thực là Bàn Kiều Thuý Điệp bình thường, nhưng mà sức sống của tế bào hoa lan này lại vượt xa so với hoa lan bình thường, cũng không biết quá trình lai tạo nó như thế nào.”
Lưu Nguyên kinh ngạc nói: “Còn có chuyện này ạ?”
“Giống lan này hẳn là lan đột biến, mày biết nguồn gốc của loại lan này không?” Ông Lưu hỏi.
Lưu Nguyên: “Nghe nói là một nhà khoa học điên đã nghiên cứu để theo đuổi bạn gái.”
Lưu Nguyên đột nhiên nghĩ đến loại nước uống nước gừng đường nâu và cơm niêu trong nhà hàng Ngư Đa Đa thì bỗng nhận ra là cái nhà hàng nhỏ ở thành phố H này cũng thật sâu không lường được, tuyệt đối không bình thường.
Lần trước cả đám đi đến ăn uống xong thì ai cũng mua hàng mang về, Trịnh Thừa Hi thì mua cá rồng mang về, Du Lượng mua 10 chậu hoa lan, Tiền Soái thì mua gừng, chỉ có hắn là ra về tay không, quá thất sách, sai lầm lớn rồi.
…..
Nhà hàng hải sản buffet Ngư Đa Đa.
Trình Dương đang ở quầy tính tiền làm sổ sách thì Lưu Nguyên đột nhiên xuất hiện ở trước quầy.
“Quản lý Tiểu Dương.”
Trình Dương ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Nguyên thì sửng sốt hỏi: “Lưu thiếu, sao cậu lại đến đây?”
Trình Dương nhìn về phía sau lưng Lưu Nguyên một cái, Lưu Nguyên cười nói: “Không cần nhìn, lần này chỉ có một mình tôi tới thôi.”
Trình Dương gật đầu nói: “Cậu đến có việc gì sao?”
“Bàn Kiều Thuý Điệp còn không?” Lưu Nguyên hỏi.
Trình Dương lắc đầu nói: “Hết rồi, lần trước không phải các cậu đã mua hết rồi sao?”
Lưu Nguyên ủ rũ nói: “Lần trước là Du Lượng mua hết, tôi cũng có được chậu nào đâu?”
Trình Dương: “Vậy cậu hỏi Du Lượng mua lại đi, cậu ta cũng mua nhiều như vậy cơ mà.”
“Tên hẹp hòi kia không muốn bán cho tôi.” Du Lượng có 10 chậu hoa, đã tặng đi 5 chậu rồi nên dư lại cũng chỉ có 5 chậu, hắn ta tiếc không muốn bán.
Trình Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cậu ra chợ hoa mua đi. Mấy chậu đó ở ngoài cũng chỉ 2 đến 3 vạn thôi, chỗ này tới hơn 30 vạn đấy.”
Trình Dương thầm nghĩ: Kẻ có tiền đầu óc cũng thật có vấn đề, sao lắm kẻ muốn lao đầu vào để chém thế này chứ?
Lưu Nguyên trợn mắt nói: “Mấy chậu kia không giống.”
Trình Dương nhìn Lưu Nguyên nói: “Có phải là do vấn đề tâm lý không, tôi nhìn chúng cũng ko khác gì nhau mà.”
Lưu Nguyên: “….” Không khác gì nhau sao? Không khác gì mà còn nâng giá lên 10 lần sao?
“Hay cậu nói anh trai cậu mang về thêm mấy chậu đi.” Lưu Nguyên nói.
Trình Dương cau mày nói: “Nhưng mà người ta đã thất tình rồi, cậu còn bắt một người thất tình phải tăng ca thì có phải là quá vô nhân đạo rồi hay không?”
“Nói không chừng thì nhà khoa học đó đã tìm được tình yêu mới thì sao? Bạn gái mới của anh ta cũng thích hoa lan thì sao? Nếu anh trai cậu có thể lấy ra mấy chậu tương tự như vậy thì tôi trả 50 vạn cho 1 chậu.” Lưu Nguyên cắn chặt răng nói.
Trình Dương nghe Lưu Nguyên báo giá thì cũng rất động tâm: “Cũng không phải là không có khả năng, chờ anh trai tôi về tôi sẽ hỏi luôn.”
Lưu Nguyên nhìn Trình Dương hỏi: “Chỗ cậu còn gừng không?”
Trình Dương ngẩng đầu nói: “Cậu cũng muốn sao?”
Lưu Nguyên gật đầu nói: “Muốn.”
“Cũng may là mới có một đợt hàng mới vừa nhập, nếu cậu muốn thì tôi có thể chia một ít cho cậu, 20 cái, nhưng vẫn giá cũ, 1 vạn đấy.” Trình Dương nói.
Lưu Nguyên gật đầu nói: “Được.”
Trình Dương nhìn Lưu nguyên thầm nghĩ: Người có tiền đúng là rất biết tiêu tiền, một đám lại một đám tự đưa cổ đến để bị chém.
…….
Nhà hàng hải sản buffet Ngư Đa Đa.
Trình Chu: “Em nói Lưu Nguyên muốn mua hoa lan sao, trả 50 vạn 1 chậu?”
Trình Dương gật đầu nói: “Vâng, hắn muốn vậy?”
Trình Chu cau mày hỏi: “Tại sao?” Đám phú nhị đại này đúng là kẻ sau lấy tiền đè kẻ trước.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Lại mua hoa? Xem ra người ở chỗ này rất chú trọng nâng cấp giá trị bản thân.”
Trình Chu: “…” Có lẽ không phải vì cái này đâu.
Trình Dương hít một hơi sâu rồi nói: “Hắn ta ăn vạ ở nhà hàng vài ngày, lúc đầu em hỏi thì hắn cũng không chịu lộ, sau mới chịu khai là hoa này có thể hỗ trợ ngủ ngon.”
Trình Chu: “Ngủ ngon?”
Trình Dương gật đầu nói: “Hắn nói vậy.”
Dạ U hoang mang hỏi: “Chi nhiều tiền như vậy chỉ để ngủ?”
Trình Chu giải thích: “Con người trong xã hội hiện đại thường phải chịu áp lực rất lớn, mất ngủ cũng là vấn đề khiến người ta phải đau đầu.”
Dạ U nghi hoặc nói: “Không phải tên Lưu Nguyên kia cũng là kẻ có tiền sao? Hắn giàu như vậy mà vẫn không ngủ được? Tại sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, kẻ có tiền cũng phải chịu rất nhiều áp lực và không thể ngủ được cũng là chuyện bình thường.”
Dạ U khó hiểu hỏi lại: “Bình thường sao? Vì cái gì chứ?”
Trình Chu nhún vai nói: “Nhiều tiền thì sợ bị lừa, sợ không kiếm được nhiều hơn nữa, sợ bị hạ giai cấp…”
Dạ U phồng má lên nói: “Đây là tiền nhiều phỏng mông sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Cũng gần thế.”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Bán cho hắn đi, 50 vạn 1 chậu.”
Trình Chu gật đầu nói: “Cũng được.”
Kiều Kiều cứ vài ngày lại cho ra 10 cây, nhiều hoa như vậy nên Trình Chu cũng không kịp xử lý. Lần này đến hiện thế hắn cũng vừa vặn mang theo một đám tới.
Trình Dương có chút nghi ngờ nhìn Trình Chu hỏi: “Anh hai, anh có nhiều hoa lan vậy sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Vẫn còn 1 lô tồn kho.”
“Vậy sao?” Trình Dương dừng một chút hỏi: “Nhà nghiên cứu kia đã tìm được tình yêu mới rồi ạ?”
“Nhà nghiên cứu nào?” Trình Chu bỗng nhiên tỉnh táo lại nói: “À, đúng thế, anh ta đã tìm được tình yêu mới rồi.”
Trình Dương: “…” Qủa nhiên là lấy cớ mà bịa chuyện, anh hai lại quên thoại rồi.
Trình Chu lấy 10 chậu lan và mang chúng đến nhà hàng.
Lưu Nguyên vừa tới thì hai mắt sáng rực lên nhìn mấy chậu lan mà hỏi: “10 chậu này là cùng đợt với mấy chậu lần trước phải không?”
Trình Dương gật đầu nói: “Có lẽ vậy”
“Lần trước nghe nói anh ta bị đá, giờ anh ta đã tìm được tình yêu mới rồi sao?”
Trình Dương gật đầu nói: “Có khả năng.”
“Sớm như vậy đã có tình mới, anh ta là tra nam sao trời?”
Trình Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng có khả năng.”
“Cậu không phải bị lừa đấy chứ?”
Trình Dương suy nghĩ một lát lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết.”
Lưu Nguyên sắc mặt âm trầm nhìn Trình Dương hỏi: “Cậu làm buôn bán mà cái gì cũng không rõ sao? Cậu không tính đẩy mạnh tiêu thụ đấy à?”
Trình Dương cau mày kiên định lắc đầu nói: “Khương Thái Công câu cá - nguyện giả thượng câu, anh trai tôi nói chúng tôi không thể cường mua cường bán, nếu anh không cần thì cũng không nên mua.”
Lưu Nguyên nhìn Trình Dương bỗng nhiên có cảm giác thấy Trình Dương lộ ra vài phần khí chất đại trí giả ngu (大智若愚: Dàzhìruòyú).
Trình Dương thấy Lưu Nguyên đột nhiên trầm mặc thì khuyên nhủ: “Tôi cảm thấy mua số hoa lan này cũng không quá có lợi, hay là cậu đừng mua nữa, dù sao thì cũng chỉ là trị liệu chứng mất ngủ mà thôi, quá lãng phí….”
Lưu Nguyên nghiên răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Trình Dương nói: “Tôi muốn lấy hết.”
Trình Dương nhìn về phía Liễu Nguyên tận tình khuyên nhủ: “Lần này giá lại tăng lên rồi, 500 vạn đấy, cậu không suy xét cẩn thận sao?”
Lưu Nguyên cắn răng nói: “Tôi biết rõ.” Hắn chi 500 vạn để mua hoa mà tên này còn không thèm cho hắn một cái đảm bảo, gian thương, đại gian thương.
Trình Dương nhìn Lưu Nguyên nói: “Được rồi, nếu cậu đã khăng khăng như vậy.”
Lưu Nguyên: “….”
End chap 55
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Đã trở lại rồi à?” Ông cụ Lưu tay cầm quải trượng ngồi trong đại sảnh mà nhìn người đang tiến vào với khuôn mặt âm u.
Lưu Nguyên nhìn thấy ông cụ sắc mặt khó coi thì ngay lập tức mà lập tức căng da đầu.
Lưu Nguyên đang đứng một bên suy nghĩ lại những chuyện mà mình đã làm gần đây, nhưng hắn cũng đâu làm ra chuyện gì kinh thiên động địa nên thoáng cũng yên tâm hơn chút.
Lưu Nguyên vội chạy tới nịnh nọt: “Ông nội, sao ông lại ngồi ở đây?”
Ông Lưu liếc xéo Lưu Nguyên rồi tức giận hỏi: “Mấy ngày trước mày có đi chơi với nhóm Trịnh Thừa Hi đúng không?”
Lưu Nguyên gật đầu nói: “Dạ, vâng ạ. Dù cháu có đi chơi nhưng cháu không làm ra chuyện gì cả, cháu không cờ bạc gái gú, cháu đảm bảo.”
Ông Lưu trừng mắt nhìn Lưu Nguyên nói: “Mày còn không biết xấu hổ mà nói ra nữa. Du Lượng nó mang về 10 chậu Bàn Kiều Thuý Điệp, sao mày không biết đường mà mang về hai chậu hả cháu?”
“Ông nội, ông không biết nhà hàng kia là hắc điếm sao? 10 chậu hoa lan mà nâng giá lên 300 vạn, chỉ có Du Lượng coi tiền như rác mới mua với cái giá đó thôi.”
Ông cụ Lưu âm u nói: “Thiên kim khó mua thứ lòng cầu, đồ tốt như vậy thì đắt một chút cũng đáng giá.”
Lưu Nguyên rầu rĩ nói: “Bàn Kiều Thuý Điệp giá thị trường cũng chỉ có 2 đến 3 vạn, nhà hàng đó trực tiếp nâng giá lên 10 lần, nếu ông thích thì cháu ra chợ mua cho ông.”
“Có thể giống nhau sao? Hoa lan nhà người khác có thể có mùi hương hợp lòng người như vậy sao? Có tác dụng trấn an tinh thần không? Có thể trị được chứng hưng cảm (躁狂症: Zào kuáng zhèng – Mania) chứ?”
Lưu Nguyên cau mày nói: “Trị chứng hưng cảm? Phóng đại quá mức.”
Ông Lưu trừng mắt nhìn Lưu Nguyên tức giận nói: “Thiển cận, vô tri. Du Minh không phải là bị chứng hưng cảm sao? Còn không phải nhờ mấy chậu hoa kia mà tốt lên rồi đấy.”
Lưu Nguyên nghi ngờ hỏi: “Thật thần kỳ như vậy ạ? Cháu xem chắc chỉ là trùng hợp thôi.”
Du Minh là anh trai của Du Lượng, anh ấy làm việc trong tập đoàn 5 năm, kết quả bị người ta lừa mất 50 triệu.
50 triệu đối với Du thị mà nói thì cũng không tính là quá nhiều, nhưng ngay tại thời điểm đó thì tài chính của Du thị đang gặp khó khăn nên việc bị lừa 50 triệu cũng gây ra ảnh hưởng không hề nhỏ với tập đoàn.
Mà việc Du Minh bị lừa còn liên quan đến bạn gái của anh ấy, cô ta đã bán thông tin cho công ty đối thủ của Du thị nên Du Minh lúc đó là mất cả người cả tiền.
Du Minh là người rất cầu toàn, theo chủ nghĩa hoàn hảo, từ nhỏ đến lớn anh ấy luôn thuận buồm xuôi gió nên trong lòng cũng rất cao ngạo, kết quả là khi vừa mới tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình thì đã ngã một cú đau như vậy nên Du Minh đã tự hoài nghi bản thân và cũng vì chuyện này mà u uất dẫn đến chứng trầm cảm.
Ông Lưu khinh thường nói: “Giống lan đó xác thực không bình thường, tao cũng không biết xấu hổ mà hỏi xin ông già Du kia một chậu, chữa hưng cảm hay không thì khó nói nhưng mà dùng để trị bệnh mất ngủ thì rất hiệu quả.”
Lưu Nguyên ngạc nhiên hỏi: “Thật ạ?”
Ông Lưu nện quải trượng (gậy chống cho người già) xuống đất tức giận nói: “Không đúng, tao đang nói là khi Du Lượng mua hoa sao mày không biết đường mà mua vài chậu về?”
Lưu Nguyên có chút buồn bực mà nói: “Còn không phải do ông nội luôn chán ghét cháu tiêu tiền loạn sao?”
Ông Lưu tức giận nói: “Là do mày thiển cận thôi cháu. Cái cần tiêu thì không ra tiền, đi phí tiền vào những cái vô bổ.”
“Ông nội, có lẽ là do tác dụng tâm lý thôi. Cũng chỉ là một chậu hoa mà thôi, cũng không phải thuốc tiên, làm sao có thể trị bệnh mất ngủ được chứ?”
“Mày thì biết cái gì, ông Chu của tập đoàn Phương Chu đã bị mất ngủ kinh niên, đầu cũng trọc hết cả rồi, Du Lượng đã tặng cho ông Chu hai chậu hoa thôi mà ông Chu đã nói tình trạng mất ngủ của ông ta đã được cải thiện rất nhiều rồi đấy, ông ta còn tìm chuyên gia đến để giám định một chậu hoa luôn rồi.”
Lưu Nguyên tò mỏ hỏi: “Kết quả giám định cho ra thế nào ạ?”
“Trình tự gene xác thực là Bàn Kiều Thuý Điệp bình thường, nhưng mà sức sống của tế bào hoa lan này lại vượt xa so với hoa lan bình thường, cũng không biết quá trình lai tạo nó như thế nào.”
Lưu Nguyên kinh ngạc nói: “Còn có chuyện này ạ?”
“Giống lan này hẳn là lan đột biến, mày biết nguồn gốc của loại lan này không?” Ông Lưu hỏi.
Lưu Nguyên: “Nghe nói là một nhà khoa học điên đã nghiên cứu để theo đuổi bạn gái.”
Lưu Nguyên đột nhiên nghĩ đến loại nước uống nước gừng đường nâu và cơm niêu trong nhà hàng Ngư Đa Đa thì bỗng nhận ra là cái nhà hàng nhỏ ở thành phố H này cũng thật sâu không lường được, tuyệt đối không bình thường.
Lần trước cả đám đi đến ăn uống xong thì ai cũng mua hàng mang về, Trịnh Thừa Hi thì mua cá rồng mang về, Du Lượng mua 10 chậu hoa lan, Tiền Soái thì mua gừng, chỉ có hắn là ra về tay không, quá thất sách, sai lầm lớn rồi.
…..
Nhà hàng hải sản buffet Ngư Đa Đa.
Trình Dương đang ở quầy tính tiền làm sổ sách thì Lưu Nguyên đột nhiên xuất hiện ở trước quầy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Quản lý Tiểu Dương.”
Trình Dương ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Nguyên thì sửng sốt hỏi: “Lưu thiếu, sao cậu lại đến đây?”
Trình Dương nhìn về phía sau lưng Lưu Nguyên một cái, Lưu Nguyên cười nói: “Không cần nhìn, lần này chỉ có một mình tôi tới thôi.”
Trình Dương gật đầu nói: “Cậu đến có việc gì sao?”
“Bàn Kiều Thuý Điệp còn không?” Lưu Nguyên hỏi.
Trình Dương lắc đầu nói: “Hết rồi, lần trước không phải các cậu đã mua hết rồi sao?”
Lưu Nguyên ủ rũ nói: “Lần trước là Du Lượng mua hết, tôi cũng có được chậu nào đâu?”
Trình Dương: “Vậy cậu hỏi Du Lượng mua lại đi, cậu ta cũng mua nhiều như vậy cơ mà.”
“Tên hẹp hòi kia không muốn bán cho tôi.” Du Lượng có 10 chậu hoa, đã tặng đi 5 chậu rồi nên dư lại cũng chỉ có 5 chậu, hắn ta tiếc không muốn bán.
Trình Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cậu ra chợ hoa mua đi. Mấy chậu đó ở ngoài cũng chỉ 2 đến 3 vạn thôi, chỗ này tới hơn 30 vạn đấy.”
Trình Dương thầm nghĩ: Kẻ có tiền đầu óc cũng thật có vấn đề, sao lắm kẻ muốn lao đầu vào để chém thế này chứ?
Lưu Nguyên trợn mắt nói: “Mấy chậu kia không giống.”
Trình Dương nhìn Lưu Nguyên nói: “Có phải là do vấn đề tâm lý không, tôi nhìn chúng cũng ko khác gì nhau mà.”
Lưu Nguyên: “….” Không khác gì nhau sao? Không khác gì mà còn nâng giá lên 10 lần sao?
“Hay cậu nói anh trai cậu mang về thêm mấy chậu đi.” Lưu Nguyên nói.
Trình Dương cau mày nói: “Nhưng mà người ta đã thất tình rồi, cậu còn bắt một người thất tình phải tăng ca thì có phải là quá vô nhân đạo rồi hay không?”
“Nói không chừng thì nhà khoa học đó đã tìm được tình yêu mới thì sao? Bạn gái mới của anh ta cũng thích hoa lan thì sao? Nếu anh trai cậu có thể lấy ra mấy chậu tương tự như vậy thì tôi trả 50 vạn cho 1 chậu.” Lưu Nguyên cắn chặt răng nói.
Trình Dương nghe Lưu Nguyên báo giá thì cũng rất động tâm: “Cũng không phải là không có khả năng, chờ anh trai tôi về tôi sẽ hỏi luôn.”
Lưu Nguyên nhìn Trình Dương hỏi: “Chỗ cậu còn gừng không?”
Trình Dương ngẩng đầu nói: “Cậu cũng muốn sao?”
Lưu Nguyên gật đầu nói: “Muốn.”
“Cũng may là mới có một đợt hàng mới vừa nhập, nếu cậu muốn thì tôi có thể chia một ít cho cậu, 20 cái, nhưng vẫn giá cũ, 1 vạn đấy.” Trình Dương nói.
Lưu Nguyên gật đầu nói: “Được.”
Trình Dương nhìn Lưu nguyên thầm nghĩ: Người có tiền đúng là rất biết tiêu tiền, một đám lại một đám tự đưa cổ đến để bị chém.
…….
Nhà hàng hải sản buffet Ngư Đa Đa.
Trình Chu: “Em nói Lưu Nguyên muốn mua hoa lan sao, trả 50 vạn 1 chậu?”
Trình Dương gật đầu nói: “Vâng, hắn muốn vậy?”
Trình Chu cau mày hỏi: “Tại sao?” Đám phú nhị đại này đúng là kẻ sau lấy tiền đè kẻ trước.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Lại mua hoa? Xem ra người ở chỗ này rất chú trọng nâng cấp giá trị bản thân.”
Trình Chu: “…” Có lẽ không phải vì cái này đâu.
Trình Dương hít một hơi sâu rồi nói: “Hắn ta ăn vạ ở nhà hàng vài ngày, lúc đầu em hỏi thì hắn cũng không chịu lộ, sau mới chịu khai là hoa này có thể hỗ trợ ngủ ngon.”
Trình Chu: “Ngủ ngon?”
Trình Dương gật đầu nói: “Hắn nói vậy.”
Dạ U hoang mang hỏi: “Chi nhiều tiền như vậy chỉ để ngủ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu giải thích: “Con người trong xã hội hiện đại thường phải chịu áp lực rất lớn, mất ngủ cũng là vấn đề khiến người ta phải đau đầu.”
Dạ U nghi hoặc nói: “Không phải tên Lưu Nguyên kia cũng là kẻ có tiền sao? Hắn giàu như vậy mà vẫn không ngủ được? Tại sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, kẻ có tiền cũng phải chịu rất nhiều áp lực và không thể ngủ được cũng là chuyện bình thường.”
Dạ U khó hiểu hỏi lại: “Bình thường sao? Vì cái gì chứ?”
Trình Chu nhún vai nói: “Nhiều tiền thì sợ bị lừa, sợ không kiếm được nhiều hơn nữa, sợ bị hạ giai cấp…”
Dạ U phồng má lên nói: “Đây là tiền nhiều phỏng mông sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Cũng gần thế.”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Bán cho hắn đi, 50 vạn 1 chậu.”
Trình Chu gật đầu nói: “Cũng được.”
Kiều Kiều cứ vài ngày lại cho ra 10 cây, nhiều hoa như vậy nên Trình Chu cũng không kịp xử lý. Lần này đến hiện thế hắn cũng vừa vặn mang theo một đám tới.
Trình Dương có chút nghi ngờ nhìn Trình Chu hỏi: “Anh hai, anh có nhiều hoa lan vậy sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Vẫn còn 1 lô tồn kho.”
“Vậy sao?” Trình Dương dừng một chút hỏi: “Nhà nghiên cứu kia đã tìm được tình yêu mới rồi ạ?”
“Nhà nghiên cứu nào?” Trình Chu bỗng nhiên tỉnh táo lại nói: “À, đúng thế, anh ta đã tìm được tình yêu mới rồi.”
Trình Dương: “…” Qủa nhiên là lấy cớ mà bịa chuyện, anh hai lại quên thoại rồi.
Trình Chu lấy 10 chậu lan và mang chúng đến nhà hàng.
Lưu Nguyên vừa tới thì hai mắt sáng rực lên nhìn mấy chậu lan mà hỏi: “10 chậu này là cùng đợt với mấy chậu lần trước phải không?”
Trình Dương gật đầu nói: “Có lẽ vậy”
“Lần trước nghe nói anh ta bị đá, giờ anh ta đã tìm được tình yêu mới rồi sao?”
Trình Dương gật đầu nói: “Có khả năng.”
“Sớm như vậy đã có tình mới, anh ta là tra nam sao trời?”
Trình Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng có khả năng.”
“Cậu không phải bị lừa đấy chứ?”
Trình Dương suy nghĩ một lát lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết.”
Lưu Nguyên sắc mặt âm trầm nhìn Trình Dương hỏi: “Cậu làm buôn bán mà cái gì cũng không rõ sao? Cậu không tính đẩy mạnh tiêu thụ đấy à?”
Trình Dương cau mày kiên định lắc đầu nói: “Khương Thái Công câu cá - nguyện giả thượng câu, anh trai tôi nói chúng tôi không thể cường mua cường bán, nếu anh không cần thì cũng không nên mua.”
Lưu Nguyên nhìn Trình Dương bỗng nhiên có cảm giác thấy Trình Dương lộ ra vài phần khí chất đại trí giả ngu (大智若愚: Dàzhìruòyú).
Trình Dương thấy Lưu Nguyên đột nhiên trầm mặc thì khuyên nhủ: “Tôi cảm thấy mua số hoa lan này cũng không quá có lợi, hay là cậu đừng mua nữa, dù sao thì cũng chỉ là trị liệu chứng mất ngủ mà thôi, quá lãng phí….”
Lưu Nguyên nghiên răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Trình Dương nói: “Tôi muốn lấy hết.”
Trình Dương nhìn về phía Liễu Nguyên tận tình khuyên nhủ: “Lần này giá lại tăng lên rồi, 500 vạn đấy, cậu không suy xét cẩn thận sao?”
Lưu Nguyên cắn răng nói: “Tôi biết rõ.” Hắn chi 500 vạn để mua hoa mà tên này còn không thèm cho hắn một cái đảm bảo, gian thương, đại gian thương.
Trình Dương nhìn Lưu Nguyên nói: “Được rồi, nếu cậu đã khăng khăng như vậy.”
Lưu Nguyên: “….”
End chap 55
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro