Ma Lực Triều Tịch
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 02:02:08
Trình Chu đem hoa Hướng Dương trồng vào trong hoa viên, ngoại trừ cây bản mạng của Quỳ Quỳ thì Trình Chu còn nhổ thêm hơn chục gốc Hướng Dương hoang dại kia tới trồng cùng luôn.
Trình Chu cũng mua thêm một số giống hoa Hướng Dương khác nhau rồi rải ra cho Quỳ Quỳ trồng.
Sau một hồi bận rộn thì cũng chạng vạng tối.
Trình Chu đi vào biệt thự thì thấy Dạ U và Phong Ngữ đang ngồi đánh bài. Dù hai người đánh rất tệ nhưng dù sao thì đánh bài còn tốt hơn nghiên cứu bồn cầu.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Bận rộn xong rồi sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Phong Ngữ híp mắt trịnh trọng nói: “Cảm ơn anh đã vất vả.”
Trình Chu: “…” Biết mình vất vả nhưng hai người cũng không thèm chạy ra giúp đỡ, thật quá đáng.
“Tôi đi tắm, hai người cứ chơi đi.” Trình Chu đi về phía phòng tắm nói.
Dạ U gật đầu nói: “Ừ.”
Tắm rửa xong xuôi thì Trình Chu bước ra khỏi phòng tắm và nhìn thấy Dạ U và Phong Ngữ đã chạy ra ban công nhìn lên bầu trời với sắc mặt ngạc nhiên cùng khó tin.
Trình Chu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người thì trong tiềm thức cũng cảm nhận được là đã có chuyện xảy ra.
“Chuyện này sao có thể chứ? Không nên như vậy.” Dạ U thì thào nói.
Trình Chu nhìn Dạ U dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Dạ U quay đầu nhìn Trình Chu vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Ma lực triều tịch.”
Trình Chu cau mày khó hiểu hỏi: “Có ý gì?”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Ma lực triều tịch, ma lực đã thẩm thấu ra ngoài, có thể có khả năng thế giới này của các ngươi sẽ xuất hiện Đoạ ma giả, hoặc là đã xuất hiện rồi.”
Nghe nói mấy ngàn năm trước thì ở Tinh Linh thế giới không hề có Đoạ ma giả, chỉ là ma quỷ âm thầm thèm muốn tài nguyên của Tinh Linh đại lục nên đã dùng ma lực để làm ô nhiễm thế giới Tinh Linh, rồi xuất hiện Đoạ ma giả. Bản thân ma thần không thể xâm nhập vào Tinh Linh thế giới nên chỉ có thể gửi các Đoạ ma giả tới để kiểm soát thế giới đó.
Trình Chu: “Không thể nào đâu, thế giới này của chúng tôi vẫn luôn là một thế giới khoa học kỹ thuật đấy.”
“Một khi Ma lực triều tịch bắt đầu thì cái gì cũng có thể xảy ra.”
Đột nhiên Dạ U nhớ lại, lúc trước khi cậu mới tiến đến thế giới này thì rất khó sử dụng ma lực, ở lâu còn có cảm giác rất khó chịu, nhưng mà dần dần thì cảm giác này cũng đã biến mất.
Khi đó thì Dạ U nghĩ rằng bản thân mình đã thích nghi với hoàn cảnh ở nơi đây, nhưng có lẽ nguyên nhân hẳn là hoàn cảnh của thế giới này đã lặng lẽ biến đổi.
Trình Chu hít sâu một hơi thầm nghĩ: Trái đất này đang thay đổi rồi sao? Nhưng mà thay đổi thì cũng không có gì lạ lắm, đến hắn còn có thể đi xuyên qua hai vị diện thì trên đời này xuất hiện thêm vài Đoạ ma giả thì cũng không có gì kỳ lạ lắm thì phải.
“Gặp được Ma lực triều tịch thì có phải cậu cũng sẽ có lợi phải không?” Trình Chu hỏi.
Dạ U và Phong Ngữ cùng gật đầu nói: “Đúng thế.”
Trình Chu vận chuyển đấu khí trong cơ thể mình một lúc thì ngạc nhiên thốt ra: “Kỳ quái, hình như đấu khí của tôi cũng đang tăng lên, chẳng lẽ Ma lực triều tịch cũng có tác dụng với tôi sao?”
Phong Ngữ nhìn Trình Chu lắc đầu nói: “Hẳn là không phải đâu, đấu khí trong cơ thể anh tăng lên có lẽ là do cộng sinh …”
Dạ U nhìn Phong Ngữ cảnh cáo làm Phong Ngữ vô thức che miệng lại.
Trình Chu nhìn hai người như vậy thì cũng không nói gì.
Trình Chu không ngừng vận chuyển đấu khí, rồi đột nhiên vung tay lên, một vệt đấu khí màu bạc đã tuôn ra từ trên tay.
Trình Chu hưng phấn nói: “Tôi đã thăng cấp thành Bạch ngân kỵ sĩ rồi.”
Dạ U híp mắt nói: “Mới Bạch ngân kỵ sĩ thôi, có gì đáng tự hào chứ?”
Trình Chu đắc ý nói: “Không phải lúc trước cậu nói là tôi muốn tiến giai lên Bạch ngân kỵ sĩ cần phải mất mấy năm sao? Hiện tại còn chưa tới 1 năm mà tôi đã tiến giai rồi này.”
Dạ U khẽ hừ một tiếng nói: “Ta nói vậy hồi nào chứ? Người nhớ nhầm rồi.”
Trình Chu: “…” Không thừa nhận phải không? Biết cậu như vậy thì lần sau tôi sẽ ghi âm lại để bật cho cậu nghe lại.
…….
Phong Ngữ nhìn Dạ U nói nhỏ: “Anh Dạ U, hạt giống kia có phải là sắp mất đi hiệu lực đúng không?”
Dạ U nhìn Phong Ngữ nói: “Chắc là vậy.”
“Anh ta cũng thật quá may mắn, có thể gặp được Ma lực triều tịch trước khi hạt giống mất hiệu lực.”
Bởi vì có mối liên hệ là hạt giống cộng sinh nên sức mạnh sẽ từ bên mạnh chạy sang bên yếu, ma lực của Dạ U tăng lên khá nhiều nên kéo theo đấu khí của Trình Chu cũng một bước đi lên.
Dạ U nhìn về phía phòng của Trình Chu nghĩ: Hiệu lực của hạt giống cộng sinh đã giảm dần theo thời gian, Trình Chu hẳn là đã phát hiện ra rồi. Khi hạt giống cộng sinh hết hiệu lực thì không biết Trình Chu sẽ phản ứng gì đây? Hắn có lẽ sẽ cảm thấy rất cao hứng đi, dù sao thì mình cũng đã nói với hắn đây là hạt giống nô lệ, nên hắn cũng sắp thoát khỏi sự khống chế của mình rồi.
Phong Ngữ nhìn Dạ U nghiêng đầu nói: “Anh Dạ U, anh đang nghĩ gì thế?”
Dạ U lắc đầu nói: “Không nghĩ gì cả.”
Phong Ngữ nghi ngờ nói: “Thật không có việc gì chứ? Em thấy tâm trạng của anh không tốt lắm.”
Dạ U buồn bã nói: “Không thể nào?”
Phong Ngữ nghiêng đầu nói: “Anh luyến tiếc không muốn tách ra với anh Trình Chu sao? Vậy anh chỉ cần cho anh ta ăn thêm là được rồi, dù sao thì cũng không có hại gì mà.”
Dạ U trừng mắt nhìn Phong Ngữ nói: “Cái chủ ý ngốc gì thế?”
Kinh nghiệm trước đây đã nói cho cậu biết, đem tính mạng của bản thân mình giao vào tay người khác là ngu ngốc, lúc trước là không có biện pháp …, còn hiện tại thì cậu lại cảm thấy luyến tiếc ràng buộc này, sao vậy nhỉ?
Phong Ngữ hứng thú dạt dào nói: “Thật ra em cũng muốn tìm một người để hạ hạt giống cộng sinh để em có thể hiểu được ngôn ngữ ở nơi này. Bây giờ ngày nào cũng phải học ngoại ngữ, phiền chết em rồi.”
Dạ U tức giận nói: “Không lo học hành chăm chỉ, chỉ lo làm biếng thôi.”
Sau khi Đoạ ma giả thức tỉnh ma lực thì 5 ngũ quan và trí nhớ sẽ tăng lên rất nhiều, trí nhớ của Phong Ngữ rất tốt, chỉ là quá lười biếng.
Bởi vì xuất hiện Ma lực triều tịch nên Dạ U cũng ở lại hiện thế thêm mấy ngày, thực lực cũng tăng lên một mảng lớn.
Ma lực của Dạ U tăng lên nên kéo theo đấu khí của Trình Chu cũng ổn định hơn rất nhiều. Thanh đồng đấu khí chuyển hoá lên Bạch ngân đấu khí làm thực lực của Trình Chu tiến bộ vượt bậc, Trình Chu cảm thấy với thực lực hiện tại thì khi tái ngộ Giác Trư vương hắn cũng không cần phải mượn sức của Dạ U nữa, nhất định có thể 1 chiêu đánh bại.
….
Dạ U đang ở trong phòng tu luyện thì Trình Chu nhận được một cuộc gọi từ Trình Dương.
Trình Chu trả lời điện thoại mà sắc mặt thay đổi liên tục.
Dạ U nhìn Trình Chu biến sắc liên tục thì nghi ngờ hỏi: “Cảm xúc của ngươi không ổn. Làm sao vậy?”
Tác dụng của hạt giống cộng sinh chưa hoàn toàn biến mất nên Dạ U có thể cảm nhận được cảm xúc của Trình Chu đang lên xuống liên tục, Trình Chu cũng đã lâu rồi chưa có kích động như vậy.
Trình Chu hít sâu một hơi nói: “Có người tới tìm tôi.”
Dạ U tò mò hỏi: “Là ai?”
“Tới nhận thân, hẳn là cha mẹ ruột của tôi.” Trình Chu nói.
Dạ U: “….”
Trình Chu nhìn Dạ U dặn dò: “Tôi phải đi xem tình huống bên kia nên có thể đêm nay sẽ không về, cậu phải tự mình gọi cơm hộp nhé, không thì gọi hoành thánh, sủi cảo, bánh bao về ăn đấy.”
Dạ U gật đầu nói: “Được rồi.”
Trình Chu lái xe đến Ngư Đa Đa thì thấy Trình Dương chạy ra đón.
“Anh hai, có người tới nói là cha mẹ ruột của anh, em nói không phải nhưng bọn họ cũng không chịu đi, ba mẹ còn đang cùng những người kia nói chuyện.”
“Thật vậy sao?” Trình Chu hỏi.
Trình Dương gật đầu buồn bã nói: “Đúng thế, còn có một đầu ổ gà nữa.”
Trình Chu nhìn vào nhà hàng, thoáng qua thì liền thấy được đầu ổ à mà Trình Dương nói, một thằng bé đầu tóc sặc sỡ, ăn mặc không chỉnh tề.
“Anh vào xem một chút.” Trình Chu nói.
Trình Dương nhăn mày nắm ống tay áo của Trình Chu bất an hỏi: “Anh hai, anh không phải …”
Trình Chu nhìn Trình Dương nói: “Đừng lo lắng, bất kể thế nào thì chúng ta vẫn mãi là anh em.”
Khi ba mẹ Trình nhìn thấy Trình Chu bước vào cửa thì lập tức đứng lên, sắc mặt khẩn trương hướng Trình Chu giới thiệu nói: “Vị này là Đàm tiên sinh, đến từ thủ đô, cũng có thể là cha ruột của con, họ nói con trai họ vừa mới sinh không lâu thì đã bị bảo mẫu trộm đem đi, họ vẫn luôn tìm kiếm tới hiện tại thì cũng đã hơn 20 năm rồi, giờ mới có thể tìm được.”
Trình Chu gật đầu nói: “Con hiểu rồi.”
Trình Chu nhìn người đàn ông trung niên và người phụ nữ trung niên trước mặt mà cảm xúc rất phức tạp. Tuy rằng hai người trước mặt đã điệu thấp đi rất nhiều, ăn mặc cũng giản dị đi nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất vốn có của bản thân.
Khi biết mình không phải là con đẻ của ba mẹ Trình thì Trình Chu cũng đã từng suy nghĩ tới cha mẹ đẻ của mình là ai, có những lúc hắn cũng ảo tưởng cha mẹ mình là tỷ phú nhưng càng nghĩ thì hắn lại càng phủ nhận, có thể ba mẹ ruột của mình quá nghèo nên mới vứt bỏ hắn như vậy.
Hai người trước mặt dáng vẻ cùng khí độ đều không bình thường, Trình Chu cảm thấy có lẽ hắn thực sự có thể là phú nhị đại rồi.
Trình Chu ngồi cạnh ba mẹ Trình đối diện với một nhà ba người Đàm Tiềm (谭潜: Tán qián), tuy rằng giữa bọn họ có khả năng là cốt nhục chí thân nhưng ân sinh không bằng ân dưỡng nên tình hình trước mắt khá là khó xử.
Ba Trình có chút lúng túng, ông nhìn Đàm Tiềm rồi lại nhìn lại Trình Chu, cảm thấy có lẽ Đàm Tiềm đã tìm được đúng người rồi. Tướng mạo của Đàm Tiềm và Trình Chu có 7 phần tương tự nhau, cũng không giống ông và Trình Chu, dù có tên trong sổ hộ khẩu nhưng không có điểm chung nào về tướng mạo cả.
Trình Chu nhìn người trước mặt nhưng cũng không biết nên nói gì.
Đầu ổ gà (鸡窝头: Jī wōtóu), người ngồi đối diện với Trình Chu, cũng đưa mắt đánh giá Trình Chu một lần, nhìn từ trên xuống dưới thì trong mắt lộ ra vẻ khinh thường ghét bỏ, ánh mắt cũng như thể ghét bỏ bộ quần áo lỗi thời đang mặc trên người Trình Chu. Đầu ổ gà đắc ý lắc lắc tay thì ngay lập tức thì mấy cái vòng bằng sắt trên áo da phát ra tiếng leng keng leng keng.
Trình Chu cũng không biết nói gì nên ba Trình và mẹ Trình chỉ có thể ngồi lúng túng mà nói chuyện với hai người trước mặt.
Trình Chu có thể cảm nhận được là ba mẹ nuôi của hắn có chút kìm nén, cũng có chút xấu hổ về bản thân khi đối diện với hai người trước mặt.
Trình Chu cả thấy hiện trường có chút cứng nhắc nên nhìn một nhà ba người Đàm Tiềm nói: “Vậy thì hãy làm xét nghiệm DNA trước đi, khi nào có kết quả thì chúng ta bàn lại, nếu như nhầm lẫn thì có nói gì cũng vô dụng.”
Lời Trình Chu vừa nói ra thì hiện trường lại càng thêm xấu hổ.
Đàm Tiềm cũng lúng túng nói: “Cũng được.”
Trình Chu nhổ vài sợi tóc đưa cho ông Đàm cùng Đàm phu nhân, đồng thời cũng lấy thêm vài sợi tóc của ông Đàm và Đàm phu nhân - Dịch Thù Tuyết (易殊雪: Yì shū xuě).
Đang ngồi ở một bên thì đầu ổ gà - Đàm Thiếu Thiên (谭少天: Tánshǎotiān) kích động nói: “Ba mẹ đã rất vất vả mới tìm được anh, vậy mà anh còn lo lắng chúng ta sẽ lừa gạt một kẻ bần nông như anh sao?”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên lạnh lùng nòi: “Tôi cũng chỉ lo lắng sẽ xảy ra nhầm lẫn làm chậm trễ việc đi tìm được người nhà chân chính của gia đình các người thôi. Dù sao thì với những chuyện như này thì vẫn nên cẩn thận một chút, không phải sao?”
Không phải trên TV cũng thường hay có những bộ phim chuyên về đại boss đi tìm người thân rồi phát hiện ra là giả đó sao, khán giả còn không phải la ó đi xét nghiệm DNA đi, thời đại nào rồi đó sao?
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu khẽ hừ một tiếng xoay đầu đi, vị phu nhân ngồi một bên nãy giờ cũng nhéo thật mạnh vào tay Đàm Thiếu Thiên.
Cuộc gặp mặt đầu tiên kết thúc trong bầu không khí căng thẳng
……
Một nhà ba người nhà họ Đàm sau cuộc gặp mặt thì cũng ngồi xe trở về khách sạn.
Đàm Thiếu Thiên đang ngồi trong xe thì tức giận bất bình: “Cái tên quê mùa kia có ý gì? Còn muốn làm giám định DNA nữa là sao? Chẳng lẽ không tin tưởng chúng ta sao? Làm như nhà chúng ta ham muốn gì ở một tên quỷ nghèo lắm đấy.”
Dịch Thù Tuyết trừng mắt nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Thiếu Thiên, con an phận một chút, đã nói là không cần con tới.”
Đàm Thiếu Thiên ủ rũ nói: “Mẹ, con nói thế cũng vì ba mẹ thôi, ba mẹ vì tìm anh ta mà đã hao tổn bao nhiêu công sức, thế mà anh ta còn phòng ba mẹ như phòng trộm vậy.”
“Người của Trình gia đối với anh con như ruột thịt, đột nhiên chúng ra tới thì anh con nghi ngờ cũng là điều đương nhiên, nói cho cũng thì cũng là lỗi của mẹ khi đã làm lạc anh con ngày bé.” Dịch Thù Tuyết buồn bã nói.
Nhiều năm như vậy rồi, Dịch Thù Tuyết vẫn luôn lo lắng cho Trình Chu, điều mà cô lo sợ nhất chính là Trình Chu gặp chuyện không may, nhưng mà tình huống trước mắt thì tốt hơn nhiều so với những gì mà cô lo lắng. Nhà họ Trình tuy là gia cảnh có chút bình thường nhưng bầu không khí trong gia đình cũng rất tốt.
Đàm Thiếu Thiên buồn bã nói: “Sự việc năm đó cũng đâu có ai muốn. Ba mẹ cũng vì anh ta mà phải trả giá rất nhiều rồi.”
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Chỉ cần có thể tìm thấy anh con, chỉ cần anh con sống tốt thì trả giá ít hay nhiều cũng không sao cả.”
Trình Chu cũng nhanh chóng đem tóc đi trung tâm giám định, còn trả thêm một khoản phí làm nhanh.
End chap 56
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trình Chu cũng mua thêm một số giống hoa Hướng Dương khác nhau rồi rải ra cho Quỳ Quỳ trồng.
Sau một hồi bận rộn thì cũng chạng vạng tối.
Trình Chu đi vào biệt thự thì thấy Dạ U và Phong Ngữ đang ngồi đánh bài. Dù hai người đánh rất tệ nhưng dù sao thì đánh bài còn tốt hơn nghiên cứu bồn cầu.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Bận rộn xong rồi sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Phong Ngữ híp mắt trịnh trọng nói: “Cảm ơn anh đã vất vả.”
Trình Chu: “…” Biết mình vất vả nhưng hai người cũng không thèm chạy ra giúp đỡ, thật quá đáng.
“Tôi đi tắm, hai người cứ chơi đi.” Trình Chu đi về phía phòng tắm nói.
Dạ U gật đầu nói: “Ừ.”
Tắm rửa xong xuôi thì Trình Chu bước ra khỏi phòng tắm và nhìn thấy Dạ U và Phong Ngữ đã chạy ra ban công nhìn lên bầu trời với sắc mặt ngạc nhiên cùng khó tin.
Trình Chu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người thì trong tiềm thức cũng cảm nhận được là đã có chuyện xảy ra.
“Chuyện này sao có thể chứ? Không nên như vậy.” Dạ U thì thào nói.
Trình Chu nhìn Dạ U dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Dạ U quay đầu nhìn Trình Chu vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Ma lực triều tịch.”
Trình Chu cau mày khó hiểu hỏi: “Có ý gì?”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Ma lực triều tịch, ma lực đã thẩm thấu ra ngoài, có thể có khả năng thế giới này của các ngươi sẽ xuất hiện Đoạ ma giả, hoặc là đã xuất hiện rồi.”
Nghe nói mấy ngàn năm trước thì ở Tinh Linh thế giới không hề có Đoạ ma giả, chỉ là ma quỷ âm thầm thèm muốn tài nguyên của Tinh Linh đại lục nên đã dùng ma lực để làm ô nhiễm thế giới Tinh Linh, rồi xuất hiện Đoạ ma giả. Bản thân ma thần không thể xâm nhập vào Tinh Linh thế giới nên chỉ có thể gửi các Đoạ ma giả tới để kiểm soát thế giới đó.
Trình Chu: “Không thể nào đâu, thế giới này của chúng tôi vẫn luôn là một thế giới khoa học kỹ thuật đấy.”
“Một khi Ma lực triều tịch bắt đầu thì cái gì cũng có thể xảy ra.”
Đột nhiên Dạ U nhớ lại, lúc trước khi cậu mới tiến đến thế giới này thì rất khó sử dụng ma lực, ở lâu còn có cảm giác rất khó chịu, nhưng mà dần dần thì cảm giác này cũng đã biến mất.
Khi đó thì Dạ U nghĩ rằng bản thân mình đã thích nghi với hoàn cảnh ở nơi đây, nhưng có lẽ nguyên nhân hẳn là hoàn cảnh của thế giới này đã lặng lẽ biến đổi.
Trình Chu hít sâu một hơi thầm nghĩ: Trái đất này đang thay đổi rồi sao? Nhưng mà thay đổi thì cũng không có gì lạ lắm, đến hắn còn có thể đi xuyên qua hai vị diện thì trên đời này xuất hiện thêm vài Đoạ ma giả thì cũng không có gì kỳ lạ lắm thì phải.
“Gặp được Ma lực triều tịch thì có phải cậu cũng sẽ có lợi phải không?” Trình Chu hỏi.
Dạ U và Phong Ngữ cùng gật đầu nói: “Đúng thế.”
Trình Chu vận chuyển đấu khí trong cơ thể mình một lúc thì ngạc nhiên thốt ra: “Kỳ quái, hình như đấu khí của tôi cũng đang tăng lên, chẳng lẽ Ma lực triều tịch cũng có tác dụng với tôi sao?”
Phong Ngữ nhìn Trình Chu lắc đầu nói: “Hẳn là không phải đâu, đấu khí trong cơ thể anh tăng lên có lẽ là do cộng sinh …”
Dạ U nhìn Phong Ngữ cảnh cáo làm Phong Ngữ vô thức che miệng lại.
Trình Chu nhìn hai người như vậy thì cũng không nói gì.
Trình Chu không ngừng vận chuyển đấu khí, rồi đột nhiên vung tay lên, một vệt đấu khí màu bạc đã tuôn ra từ trên tay.
Trình Chu hưng phấn nói: “Tôi đã thăng cấp thành Bạch ngân kỵ sĩ rồi.”
Dạ U híp mắt nói: “Mới Bạch ngân kỵ sĩ thôi, có gì đáng tự hào chứ?”
Trình Chu đắc ý nói: “Không phải lúc trước cậu nói là tôi muốn tiến giai lên Bạch ngân kỵ sĩ cần phải mất mấy năm sao? Hiện tại còn chưa tới 1 năm mà tôi đã tiến giai rồi này.”
Dạ U khẽ hừ một tiếng nói: “Ta nói vậy hồi nào chứ? Người nhớ nhầm rồi.”
Trình Chu: “…” Không thừa nhận phải không? Biết cậu như vậy thì lần sau tôi sẽ ghi âm lại để bật cho cậu nghe lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…….
Phong Ngữ nhìn Dạ U nói nhỏ: “Anh Dạ U, hạt giống kia có phải là sắp mất đi hiệu lực đúng không?”
Dạ U nhìn Phong Ngữ nói: “Chắc là vậy.”
“Anh ta cũng thật quá may mắn, có thể gặp được Ma lực triều tịch trước khi hạt giống mất hiệu lực.”
Bởi vì có mối liên hệ là hạt giống cộng sinh nên sức mạnh sẽ từ bên mạnh chạy sang bên yếu, ma lực của Dạ U tăng lên khá nhiều nên kéo theo đấu khí của Trình Chu cũng một bước đi lên.
Dạ U nhìn về phía phòng của Trình Chu nghĩ: Hiệu lực của hạt giống cộng sinh đã giảm dần theo thời gian, Trình Chu hẳn là đã phát hiện ra rồi. Khi hạt giống cộng sinh hết hiệu lực thì không biết Trình Chu sẽ phản ứng gì đây? Hắn có lẽ sẽ cảm thấy rất cao hứng đi, dù sao thì mình cũng đã nói với hắn đây là hạt giống nô lệ, nên hắn cũng sắp thoát khỏi sự khống chế của mình rồi.
Phong Ngữ nhìn Dạ U nghiêng đầu nói: “Anh Dạ U, anh đang nghĩ gì thế?”
Dạ U lắc đầu nói: “Không nghĩ gì cả.”
Phong Ngữ nghi ngờ nói: “Thật không có việc gì chứ? Em thấy tâm trạng của anh không tốt lắm.”
Dạ U buồn bã nói: “Không thể nào?”
Phong Ngữ nghiêng đầu nói: “Anh luyến tiếc không muốn tách ra với anh Trình Chu sao? Vậy anh chỉ cần cho anh ta ăn thêm là được rồi, dù sao thì cũng không có hại gì mà.”
Dạ U trừng mắt nhìn Phong Ngữ nói: “Cái chủ ý ngốc gì thế?”
Kinh nghiệm trước đây đã nói cho cậu biết, đem tính mạng của bản thân mình giao vào tay người khác là ngu ngốc, lúc trước là không có biện pháp …, còn hiện tại thì cậu lại cảm thấy luyến tiếc ràng buộc này, sao vậy nhỉ?
Phong Ngữ hứng thú dạt dào nói: “Thật ra em cũng muốn tìm một người để hạ hạt giống cộng sinh để em có thể hiểu được ngôn ngữ ở nơi này. Bây giờ ngày nào cũng phải học ngoại ngữ, phiền chết em rồi.”
Dạ U tức giận nói: “Không lo học hành chăm chỉ, chỉ lo làm biếng thôi.”
Sau khi Đoạ ma giả thức tỉnh ma lực thì 5 ngũ quan và trí nhớ sẽ tăng lên rất nhiều, trí nhớ của Phong Ngữ rất tốt, chỉ là quá lười biếng.
Bởi vì xuất hiện Ma lực triều tịch nên Dạ U cũng ở lại hiện thế thêm mấy ngày, thực lực cũng tăng lên một mảng lớn.
Ma lực của Dạ U tăng lên nên kéo theo đấu khí của Trình Chu cũng ổn định hơn rất nhiều. Thanh đồng đấu khí chuyển hoá lên Bạch ngân đấu khí làm thực lực của Trình Chu tiến bộ vượt bậc, Trình Chu cảm thấy với thực lực hiện tại thì khi tái ngộ Giác Trư vương hắn cũng không cần phải mượn sức của Dạ U nữa, nhất định có thể 1 chiêu đánh bại.
….
Dạ U đang ở trong phòng tu luyện thì Trình Chu nhận được một cuộc gọi từ Trình Dương.
Trình Chu trả lời điện thoại mà sắc mặt thay đổi liên tục.
Dạ U nhìn Trình Chu biến sắc liên tục thì nghi ngờ hỏi: “Cảm xúc của ngươi không ổn. Làm sao vậy?”
Tác dụng của hạt giống cộng sinh chưa hoàn toàn biến mất nên Dạ U có thể cảm nhận được cảm xúc của Trình Chu đang lên xuống liên tục, Trình Chu cũng đã lâu rồi chưa có kích động như vậy.
Trình Chu hít sâu một hơi nói: “Có người tới tìm tôi.”
Dạ U tò mò hỏi: “Là ai?”
“Tới nhận thân, hẳn là cha mẹ ruột của tôi.” Trình Chu nói.
Dạ U: “….”
Trình Chu nhìn Dạ U dặn dò: “Tôi phải đi xem tình huống bên kia nên có thể đêm nay sẽ không về, cậu phải tự mình gọi cơm hộp nhé, không thì gọi hoành thánh, sủi cảo, bánh bao về ăn đấy.”
Dạ U gật đầu nói: “Được rồi.”
Trình Chu lái xe đến Ngư Đa Đa thì thấy Trình Dương chạy ra đón.
“Anh hai, có người tới nói là cha mẹ ruột của anh, em nói không phải nhưng bọn họ cũng không chịu đi, ba mẹ còn đang cùng những người kia nói chuyện.”
“Thật vậy sao?” Trình Chu hỏi.
Trình Dương gật đầu buồn bã nói: “Đúng thế, còn có một đầu ổ gà nữa.”
Trình Chu nhìn vào nhà hàng, thoáng qua thì liền thấy được đầu ổ à mà Trình Dương nói, một thằng bé đầu tóc sặc sỡ, ăn mặc không chỉnh tề.
“Anh vào xem một chút.” Trình Chu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Dương nhăn mày nắm ống tay áo của Trình Chu bất an hỏi: “Anh hai, anh không phải …”
Trình Chu nhìn Trình Dương nói: “Đừng lo lắng, bất kể thế nào thì chúng ta vẫn mãi là anh em.”
Khi ba mẹ Trình nhìn thấy Trình Chu bước vào cửa thì lập tức đứng lên, sắc mặt khẩn trương hướng Trình Chu giới thiệu nói: “Vị này là Đàm tiên sinh, đến từ thủ đô, cũng có thể là cha ruột của con, họ nói con trai họ vừa mới sinh không lâu thì đã bị bảo mẫu trộm đem đi, họ vẫn luôn tìm kiếm tới hiện tại thì cũng đã hơn 20 năm rồi, giờ mới có thể tìm được.”
Trình Chu gật đầu nói: “Con hiểu rồi.”
Trình Chu nhìn người đàn ông trung niên và người phụ nữ trung niên trước mặt mà cảm xúc rất phức tạp. Tuy rằng hai người trước mặt đã điệu thấp đi rất nhiều, ăn mặc cũng giản dị đi nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất vốn có của bản thân.
Khi biết mình không phải là con đẻ của ba mẹ Trình thì Trình Chu cũng đã từng suy nghĩ tới cha mẹ đẻ của mình là ai, có những lúc hắn cũng ảo tưởng cha mẹ mình là tỷ phú nhưng càng nghĩ thì hắn lại càng phủ nhận, có thể ba mẹ ruột của mình quá nghèo nên mới vứt bỏ hắn như vậy.
Hai người trước mặt dáng vẻ cùng khí độ đều không bình thường, Trình Chu cảm thấy có lẽ hắn thực sự có thể là phú nhị đại rồi.
Trình Chu ngồi cạnh ba mẹ Trình đối diện với một nhà ba người Đàm Tiềm (谭潜: Tán qián), tuy rằng giữa bọn họ có khả năng là cốt nhục chí thân nhưng ân sinh không bằng ân dưỡng nên tình hình trước mắt khá là khó xử.
Ba Trình có chút lúng túng, ông nhìn Đàm Tiềm rồi lại nhìn lại Trình Chu, cảm thấy có lẽ Đàm Tiềm đã tìm được đúng người rồi. Tướng mạo của Đàm Tiềm và Trình Chu có 7 phần tương tự nhau, cũng không giống ông và Trình Chu, dù có tên trong sổ hộ khẩu nhưng không có điểm chung nào về tướng mạo cả.
Trình Chu nhìn người trước mặt nhưng cũng không biết nên nói gì.
Đầu ổ gà (鸡窝头: Jī wōtóu), người ngồi đối diện với Trình Chu, cũng đưa mắt đánh giá Trình Chu một lần, nhìn từ trên xuống dưới thì trong mắt lộ ra vẻ khinh thường ghét bỏ, ánh mắt cũng như thể ghét bỏ bộ quần áo lỗi thời đang mặc trên người Trình Chu. Đầu ổ gà đắc ý lắc lắc tay thì ngay lập tức thì mấy cái vòng bằng sắt trên áo da phát ra tiếng leng keng leng keng.
Trình Chu cũng không biết nói gì nên ba Trình và mẹ Trình chỉ có thể ngồi lúng túng mà nói chuyện với hai người trước mặt.
Trình Chu có thể cảm nhận được là ba mẹ nuôi của hắn có chút kìm nén, cũng có chút xấu hổ về bản thân khi đối diện với hai người trước mặt.
Trình Chu cả thấy hiện trường có chút cứng nhắc nên nhìn một nhà ba người Đàm Tiềm nói: “Vậy thì hãy làm xét nghiệm DNA trước đi, khi nào có kết quả thì chúng ta bàn lại, nếu như nhầm lẫn thì có nói gì cũng vô dụng.”
Lời Trình Chu vừa nói ra thì hiện trường lại càng thêm xấu hổ.
Đàm Tiềm cũng lúng túng nói: “Cũng được.”
Trình Chu nhổ vài sợi tóc đưa cho ông Đàm cùng Đàm phu nhân, đồng thời cũng lấy thêm vài sợi tóc của ông Đàm và Đàm phu nhân - Dịch Thù Tuyết (易殊雪: Yì shū xuě).
Đang ngồi ở một bên thì đầu ổ gà - Đàm Thiếu Thiên (谭少天: Tánshǎotiān) kích động nói: “Ba mẹ đã rất vất vả mới tìm được anh, vậy mà anh còn lo lắng chúng ta sẽ lừa gạt một kẻ bần nông như anh sao?”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên lạnh lùng nòi: “Tôi cũng chỉ lo lắng sẽ xảy ra nhầm lẫn làm chậm trễ việc đi tìm được người nhà chân chính của gia đình các người thôi. Dù sao thì với những chuyện như này thì vẫn nên cẩn thận một chút, không phải sao?”
Không phải trên TV cũng thường hay có những bộ phim chuyên về đại boss đi tìm người thân rồi phát hiện ra là giả đó sao, khán giả còn không phải la ó đi xét nghiệm DNA đi, thời đại nào rồi đó sao?
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu khẽ hừ một tiếng xoay đầu đi, vị phu nhân ngồi một bên nãy giờ cũng nhéo thật mạnh vào tay Đàm Thiếu Thiên.
Cuộc gặp mặt đầu tiên kết thúc trong bầu không khí căng thẳng
……
Một nhà ba người nhà họ Đàm sau cuộc gặp mặt thì cũng ngồi xe trở về khách sạn.
Đàm Thiếu Thiên đang ngồi trong xe thì tức giận bất bình: “Cái tên quê mùa kia có ý gì? Còn muốn làm giám định DNA nữa là sao? Chẳng lẽ không tin tưởng chúng ta sao? Làm như nhà chúng ta ham muốn gì ở một tên quỷ nghèo lắm đấy.”
Dịch Thù Tuyết trừng mắt nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Thiếu Thiên, con an phận một chút, đã nói là không cần con tới.”
Đàm Thiếu Thiên ủ rũ nói: “Mẹ, con nói thế cũng vì ba mẹ thôi, ba mẹ vì tìm anh ta mà đã hao tổn bao nhiêu công sức, thế mà anh ta còn phòng ba mẹ như phòng trộm vậy.”
“Người của Trình gia đối với anh con như ruột thịt, đột nhiên chúng ra tới thì anh con nghi ngờ cũng là điều đương nhiên, nói cho cũng thì cũng là lỗi của mẹ khi đã làm lạc anh con ngày bé.” Dịch Thù Tuyết buồn bã nói.
Nhiều năm như vậy rồi, Dịch Thù Tuyết vẫn luôn lo lắng cho Trình Chu, điều mà cô lo sợ nhất chính là Trình Chu gặp chuyện không may, nhưng mà tình huống trước mắt thì tốt hơn nhiều so với những gì mà cô lo lắng. Nhà họ Trình tuy là gia cảnh có chút bình thường nhưng bầu không khí trong gia đình cũng rất tốt.
Đàm Thiếu Thiên buồn bã nói: “Sự việc năm đó cũng đâu có ai muốn. Ba mẹ cũng vì anh ta mà phải trả giá rất nhiều rồi.”
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Chỉ cần có thể tìm thấy anh con, chỉ cần anh con sống tốt thì trả giá ít hay nhiều cũng không sao cả.”
Trình Chu cũng nhanh chóng đem tóc đi trung tâm giám định, còn trả thêm một khoản phí làm nhanh.
End chap 56
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro