Cùng Đến Hiện Thế
Diệp Ức Lạc
2024-11-21 00:04:52
Trình Chu phát hiện vết thương trên người hắn đã phục hồi rất nhiều rồi thì phải. Lúc trước khi mà Dạ U cưỡng chế nhét hạt giống kia vào miệng hắn thì thân thể của hắn đã bị suy yếu đi rất nhanh chóng, mà cơn đau cũng ập tới như chính hắn đang bị thương. Nhưng mà hiện tại thì Trình Chu phát hiện ra thân thể của hắn đã được chuyển biến theo một chiều hướng tốt hơn trước rất nhiều, mà không chỉ có vậy, dường như vóc dáng của hắn cũng có những biến hoá không nhỏ thì phải. Đây là chuyện tốt gì không biết.
Trình Chu cũng nhanh chóng đoán rằng cơ thể của Dạ U nhờ vào số thịt kia đã khôi phục hơn phần nào cho nên thân thể của hắn dương như cũng tự động khôi phục theo luôn rồi.
Sau khi ngẫm nghĩ xong xuôi mọi chuyện thì Trình Chu nhanh chóng chạy đi nấu thêm một nồi thịt kho nữa. Ngay sau khi làm xong thì hắn lại chìm đắm vào trong quá trình tu luyện.
Dạ U nhanh chóng động đũa, nhưng mà ăn một lúc thì Dạ U bỗng nhiên dừng đũa luôn.
Trình Chu mở mắt ra nhìn Dạ U cũng có chút khó hiểu hỏi: “Chủ nhân, làm sao vậy?”
Dạ U vô cùng bất mãn mà nhìn chằm chằm Trình Chu một lúc rồi nói: “Ngươi …. Có phải ngươi làm qua loa có lệ cho ta ăn phải không? Hương vị trong nồi thịt này tệ hơn nồi thịt trước rất nhiều đấy.”
Trình Chu: “…”
Gì vậy? Công thức y chang nhau, thao tác gì thì hắn làm đều giống nhau cả một lượt, làm gì mà có chuyện mùi vị tệ hơn được. Nhưng mà, con người mà ắn quá nhiều thịt có dính mỡ nhiều rất dễ dẫn tới cái được gọi là ngán đấy có hiểu không? Chẳng có lẽ nào, trước kia Dạ U không được ăn uống đàng hoàng một bữa nên hồn cho nên cậu ấy mới muốn ăn nhiều như vậy trong cùng một lúc sao? Hừ, giờ thì hay rồi, ăn quá nhiều thịt cùng với thịt mỡ cho nên cậu ta cảm thấy bị ngán rồi đúng không? Hắn nhìn thôi cũng thấy ngán chứ nói gì cái người ngồi ăn nãy giờ chứ?
Trình Chu nghĩ một hồi cũng có chút bất đắc dĩ mà thầm nghĩ: Người đẹp đúng là … thật khó hầu hạ mà. Không làm đồ ăn thì mắng hắn, mà cậu ta ăn nhiều quá thì hắn cũng bị mắng tiếp. Do cậu ta ngán mỡ thì làm sao có thể trách hắn được chứ?
Dạ U nhìn Trình Chu rất không vui mà nói: “Hừ, ngươi đang chửi thầm ta phải không?”
Trình Chu nghe vậy cũng có chút xấu hổ mà cười cười nói: “Làm sao có thể chứ chủ nhân. Ngài nghĩ nhiều rồi …”
Trình Chu gắp một miếng thịt kho trong nồi rồi bỏ lên miệng ăn luôn, nhưng mà sau khi hắn nhai một miếng thôi thì hắn đã cảm thấy rất ngấy rồi, cảm giác ngấy mỡ này làm hắn muốn nôn ra luôn.
Trình Chu cau mày nghĩ: Thật ra hắn đâu có ăn nhiều, phải nói là hắn hoàn toàn không ăn một miếng thịt nào từ nãy tới giờ luôn đấy chứ. Cho dù hắn không động tới nhưng mà tại sao hắn lại có cảm giác này được nhỉ? Không lẽ là vị giác của hắn cũng bị do Dạ U làm ảnh hưởng tới phần nào được sao?
Trình Chu vừa ăn mà căng da đầu, hắn cố gắng ăn cho hết một chén thịt rồi hắn lại nhắm mắt rồi mắt đầu chìm vào tu luyện thêm một lần nữa.
Dạ U nhìn Trình Chu một hồi rồi mắng một tiếng: “Heo!”
Trình Chu nghe như vậy cũng có chút bó tay không hiểu, rõ ràng Dạ U mới là người ăn nhiều hơn hắn đấy, sao mà cậu ấy lại có thể gọi hắn là heo được cơ chứ? Trình Chu cũng có chút ấm ức trong lòng, nhưng mà hắn cũng cắn chặt răng quyết định không chấp nhặt với Dạ U làm gì, Trình Chu vẫn nhắm mắt rồi tự mình chìm vào quá trình tu luyện.
“Ngươi thực sự rất chăm chỉ tu luyện đấy.” Dạ U nói.
Trình Chu mở mắt ra nói: “Cơ hội hiếm có mà.”
Đã là đàn ông thì làm gì có người nào mà mà không có mộng tưởng lớn lao chứ? Hồi còn nhỏ hắn thường hay xem phim kiếm hiệp dài tập trên TV đấy, tuy rằng hắn vẫn luôn biết những cảnh bay nhảy đánh nhau trong đó là giả hoàn toàn, nhưng mà nói gì thì nói hắn khi ấy còn là cậu nhóc con vẫn luôn có khát vọng muốn phi thiên độn địa, dùng kiếm để đại chiến với thiên hạ, muốn trở thành cao thủ võ lâm, muốn cho người ta phải trầm trồ, mà hiện tại hắn đã có cơ hội cho nên hắn tự nhiên phải quý trọng.
Dạ U nhíu mày mà nói: “Vừa mới tiếp xúc với đấu khí thì ngươi cần phải có bài bản, mỗi ngày chỉ có thể tu luyện 1 canh giờ (2 tiếng), vượt quá thời gian này thì hiệu quả tu luyện sẽ giảm đi rất nhiều.”
Trình Chu mở mắt ra rồi nói: “Có chuyện này sao? Vậy thì có giải pháp nào để giải quyết vấn đề này không?”
Dạ U gật đầu nói: “Đương nhiên là có rồi, dùng linh dược hoặc thịt của ma thú để tẩm bổ là được rồi, so với linh dược chỉ có tác dụng ôn hoà thì tác dụng của thịt các loại yêu thú lại hiệu quả hơn tốt hơn rất nhiều.”
“Thì ra là thế, nhìn tình huống thì vận khí của tôi có vẻ không tồi đâu đúng không?” Trình Chu rất hồ hởi mà nói.
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy. Vận khí của ngươi đúng là tốt đấy. Thịt ma thú như thế này rất hiếm có. Ngay cả đảo chủ của Bàn Thạch đảo cũng khó mà được ăn.”
Trình Chu nghe vậy cũng có chút tò mò hỏi: “Đảo chủ Bàn Thạch đảo là ai?”
Dạ U bĩu môi nói: “Một tên phế vật thôi. Cả ngày trốn trong lâu đài thương xuân bi thu gì đấy, hắn ta ngồi đó mà bi thán rằng vận mệnh không tốt, là một tên hề cũng không có gì để nói.”
Trình Chu: “…” Không sao đâu. Phế vật như vậy mới tốt. Đảo chủ là phế vật thì hắn mới có thể làm trời làm biển dưới mí mắt của đối phương được.
“Chủ nhân, đảo chủ của Bàn Thạch đảo có thực lực gì?” Trình Chu dò hỏi.
Dạ U nhàn nhạt mà nói: “Thanh đồng kỵ sĩ.”
Nghe vậy Trình Chu cũng có chút kích động mà nói: “Nói vậy thì thực lực của vị đảo chủ này giống tôi rồi.”
Dạ U tức giận liếc Trình Chu một cái sắc lẻm mà nói: “Giống nhau cái gì? Làm sao có thể giống nhau cho được hả? Cho dù thực lực của hai ngươi đều là cùng là Thanh đồng kỵ sĩ nhưng mà chiến lực cũng có kẻ mạnh người yếu. Michael kia tuy là phế vật nhưng mà hắn ta cũng có lịch sử tu luyện đấu khí được nhiều năm rồi, hắn ta tu luyện cũng bài bản hơn ngươi nhiều đấy. Còn ngươi thì sao? Ngươi cũng chỉ vừa mới tu luyện thôi đấu khí thôi, thực lực của ngươi còn kém hơn hắn rất nhiều.”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng, đúng, đúng, ngài nói rất đúng, nhưng mà tôi cũng rất có tiềm năng mà.”
Dạ U khịt mũi cười khinh bỉ một hồi nhưng mà cậu cũng không nói gì.
Dạ U cùng Trình Chu trốn ở trong hang động mà ăn uống no say trong 3 ngày liên tục. Dạ U thì ăn ăn ăn, còn Trình Chu lại tu luyện rồi ăn xong lại đắm chìm vào tu luyện không ngừng.
Mỗi ngày trôi qua Trình Chu đều đắm chìm rất chăm chỉ tu luyện đấu khí, mà dần dần thì hắn cũng cảm thấy đấu khí trong cơ thể hắn đã được tăng trưởng lên ít nhiều, so với mấy ngày trước đây thì đấu khí đã càng ngày càng mạnh mẽ hơn rồi. Thời điểm ban đầu thì đấu khí mà Trình Chu có thể giải phóng ra cũng chỉ dày ngang ngửa nhìn như một sợi tóc, nhìn vô cùng nhỏ, gầy, yếu, nhưng mà hiện tại thì đấu khí dần dần trở nên dày hơn rồi, hiện tại sợi tóc cũng có dấu hiệu biến thành sợi len luôn rồi.
Tuy rằng bây giờ đấu khí hiện tại của hắn còn yếu ớt, chắc chắn cũng chưa tạo thành bất kỳ lực sát thương gì cho người khác, nhưng mà hắn tin tưởng rằng nếu như tiếp tục tu luyện thêm một chút nữa thì sớm hay muộn gì hắn cũng trở thành tuyệt thế cao thủ. Đến lúc đó hắn cũng có thể tung hoành một phương rồi.
Ở trong sơn động cũng không có gì thú vị để giải trí cho nên Trình Chu thường xuyên ngồi ngẩn ra rồi quan sát biểu hiện của Dạ U, thật ra hắn cũng biết trong khoảng thời gian này tiến độ tu luyện của hắn nhìn có lẽ cũng không tồi cho nên hắn cũng thường xuyên khiến Dạ U kinh ngạc không thôi, nhiều lúc hắn còn nhìn thấy nét mặt khá là kinh ngạc từ phía Dạ U nữa cơ.
Ba ngày tiếp theo nữa thì Trình Chu đột nhiên cảm giác được hắn đã tích đủ năng lượng để thực hiện truyền tống rồi. Trình Chu lén lút nhìn Dạ U một cái rồi hắn nhanh tay chộp luôn lấy cái chân con Giác Trư đang đặt ở bên cạnh với tốc độ cực nhanh. Trình Chu cũng phát hiện được một chuyện rằng thời điểm mà hắn thực hiện truyền tống thì chỉ cần là những đồ vật mà hắn tiếp xúc đều có thể truyền tống luôn cùng với hắn.
Trình Chu lựa chọn quay trở về dị giới lần này cũng có nguyên nhân chính chủ yếu là muốn mang ít thịt Giác Trư về làm thuốc bổ, hắn không thể bỏ lỡ cơ hội như thế này được.
Trình Chu đang thực hiện truyền tống thì bỗng có một bàn tay mềm mại đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay hắn, trong lúc Trình Chu không để ý thì Dạ U cũng ra tay nhanh như chớp, Dạ U còn dùng một tốc độ nhanh hơn nhiều so với tốc độ Trình Chu nắm chân Giác Tru mà bắt lấy cánh tay Trình Chu.
Trình Chu cũng chỉ cảm thấy cổ tay của hắn nóng ran lên, mà hắn còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã mang theo Dạ U cùng về bên trong chung cư luôn rồi.
Trình Chu đứng ở bên trong chung cư nhìn chằm chằm Dạ U không thôi.
Trình Chu cau mày nói: “Sao cậu lại theo tôi cùng tới đây chứ?”
Dạ U khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ té ngã cùng một chỗ tới hai lần sao? Lần trước để ngươi lẻn đi mà ngươi còn dám chiếm đoạt chiến lợi phẩm của ta đúng không? Hừ, giỏi đấy, một lần thành công nên lần này ngươi còn muốn lặp lại thủ đoạn cũ sao? Ngươi cho rằng ta là đồ ngu à?”
Trình Chu: “…”
Thật ra hắn cũng đâu có muốn làm chuyện lén lút như vậy, chuyện còn không phải là do Dạ U quá dung dữ sao?
Dạ U đi một vòng quanh phòng mà nhìn trước ngó sau một hồi lâu, nhìn cái gì cũng có chút mới lạ, hấp dẫn.
“Này người tha hương, ngươi đang sống trong lâu đài à?” Dạ U nhướn mày nói.
Trình Chu trợn mắt mà nói: “Đây không phải lâu đài đâu. Nơi đây cũng chỉ là một căn nhà vô cùng bình thường dùng để ở mà thôi.”
Dạ U nheo mắt mà nói: “Nhà ở bình thường? Nhà ở bình thường ở đây của các người đều giống như vậy sao? Những người ở nơi đây có vẻ hạnh phúc đấy nhỉ?”
Trình Chu lắc đầu rồi nói: “Này thì không phải đâu chủ nhân. Ở nơi này cách thành phố rất xa, độ ẩm ở nói này khá cao, với những người bình thường mà nói thì thỉnh thoảng đến đây du lịch nghỉ dưỡng thì bọn họ còn cảm thấy tốt, nhưng mà ở đây lâu sẽ dễ bị các bệnh có liên quan đến viêm khớp này nọ, cũng không có quá nhiều người thích ở nơi này đâu.”
Dạ U nheo mắt cũng có chút nghi hoặc mà nói: “Thật sao?”
Dạ U nhìn lên ngọn đèn trên trần nhà có chút tò mò dò hỏi: “Đây là cái gì vậy? Sao nó có thể tự nhiên phát sáng được?”
“Chỉ là bóng đèn thuỷ tinh mà thôi.” Trình Chu nói.
Dạ U híp mắt nói: “Đèn thuỷ tinh sao? Ta nghe nói một số quý tộc thường sử dụng thuỷ tinh dạ quang để chiếu sáng, nhưng mà đại đa số bọn họ đều sử dụng dạ minh châu để thắp sáng. Cái này có giống không?”
Trình Chu: “…” Này chắc chắn là không giống nhau đâu.
Trình Chu tắt công tắc, căn phòng bỗng nhiên chìm vào trong bóng tối, sau đó Trình Chu lại bật công tắc lên rồi toàn bộ đèn trong phòng lại sáng lên, căn phòng lại bừng sáng.
Nhìn thấy chuyện kỳ lạ cho nên Dạ U cũng đột nhiên bị khơi mào hứng thú, cậu nhanh chóng đẩy Trình Chu sang một bên rồi tiếp tục bật tắt bóng đèn. Căn phòng chớp sáng chớp tối nhìn chóng mặt không thôi
Nhìn hành vi trẻ con của Dạ U ở thời điểm hiện tại thì Trình Chu cũng không thể nào liên tưởng được cậu với tên sát thủ giết người chỉ trong chớp mắt đó là cùng một người.
Dạ U rất nhanh chóng đã ý thức được bản thân cậu phản ứng quá đà cho nên cậu đã kiềm chế lại nói: “Thật thú vị, nó có phải là một sản phẩm giả kim luyện khí không?”
Trình Chu nghĩ một chút cũng gật đầu rồi nói: “Đúng vậy nhưng mà sản phẩm này phức tạp hơn một chút.”
Trình Chu nhìn Dạ U rồi nói: “Cậu ngồi ở đây chờ tôi một lát nhé. Để tôi đi tắm đã. Lát nữa nếu như có người nào đó gõ cửa thì cậy tuyệt đối đừng mở cửa đấy nhé.”
Nếu như có người bước vào cửa phòng hắn rồi thấy một cái đùi lợn to dùng đang nằm chình ình giữa nhà như vậy thì hắn sẽ gặp rắc rối lớn đấy.
Dạ U khịt mũi một tiếng cũng không biết là đáp ứng hay là không đáp ứng.
Ở dị giới vài ngày làm cho Trình Chu cảm thấy toàn thân hắn bốc mùi nồng nặc, đất ghét bám đầy trên mặt mũi chân tay. Hiện tại thì Trình Chu cũng chỉ cảm thấy chuyện quan trọng nhất mà hắn cần phải làm ngay bây giờ chính là đi tắm gấp để khôi phục chút nguyên khí. Hắn không thể chịu nổi cái đống ghét nặng mấy cân trên người rồi.
End chap 15 (^.^)
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trình Chu cũng nhanh chóng đoán rằng cơ thể của Dạ U nhờ vào số thịt kia đã khôi phục hơn phần nào cho nên thân thể của hắn dương như cũng tự động khôi phục theo luôn rồi.
Sau khi ngẫm nghĩ xong xuôi mọi chuyện thì Trình Chu nhanh chóng chạy đi nấu thêm một nồi thịt kho nữa. Ngay sau khi làm xong thì hắn lại chìm đắm vào trong quá trình tu luyện.
Dạ U nhanh chóng động đũa, nhưng mà ăn một lúc thì Dạ U bỗng nhiên dừng đũa luôn.
Trình Chu mở mắt ra nhìn Dạ U cũng có chút khó hiểu hỏi: “Chủ nhân, làm sao vậy?”
Dạ U vô cùng bất mãn mà nhìn chằm chằm Trình Chu một lúc rồi nói: “Ngươi …. Có phải ngươi làm qua loa có lệ cho ta ăn phải không? Hương vị trong nồi thịt này tệ hơn nồi thịt trước rất nhiều đấy.”
Trình Chu: “…”
Gì vậy? Công thức y chang nhau, thao tác gì thì hắn làm đều giống nhau cả một lượt, làm gì mà có chuyện mùi vị tệ hơn được. Nhưng mà, con người mà ắn quá nhiều thịt có dính mỡ nhiều rất dễ dẫn tới cái được gọi là ngán đấy có hiểu không? Chẳng có lẽ nào, trước kia Dạ U không được ăn uống đàng hoàng một bữa nên hồn cho nên cậu ấy mới muốn ăn nhiều như vậy trong cùng một lúc sao? Hừ, giờ thì hay rồi, ăn quá nhiều thịt cùng với thịt mỡ cho nên cậu ta cảm thấy bị ngán rồi đúng không? Hắn nhìn thôi cũng thấy ngán chứ nói gì cái người ngồi ăn nãy giờ chứ?
Trình Chu nghĩ một hồi cũng có chút bất đắc dĩ mà thầm nghĩ: Người đẹp đúng là … thật khó hầu hạ mà. Không làm đồ ăn thì mắng hắn, mà cậu ta ăn nhiều quá thì hắn cũng bị mắng tiếp. Do cậu ta ngán mỡ thì làm sao có thể trách hắn được chứ?
Dạ U nhìn Trình Chu rất không vui mà nói: “Hừ, ngươi đang chửi thầm ta phải không?”
Trình Chu nghe vậy cũng có chút xấu hổ mà cười cười nói: “Làm sao có thể chứ chủ nhân. Ngài nghĩ nhiều rồi …”
Trình Chu gắp một miếng thịt kho trong nồi rồi bỏ lên miệng ăn luôn, nhưng mà sau khi hắn nhai một miếng thôi thì hắn đã cảm thấy rất ngấy rồi, cảm giác ngấy mỡ này làm hắn muốn nôn ra luôn.
Trình Chu cau mày nghĩ: Thật ra hắn đâu có ăn nhiều, phải nói là hắn hoàn toàn không ăn một miếng thịt nào từ nãy tới giờ luôn đấy chứ. Cho dù hắn không động tới nhưng mà tại sao hắn lại có cảm giác này được nhỉ? Không lẽ là vị giác của hắn cũng bị do Dạ U làm ảnh hưởng tới phần nào được sao?
Trình Chu vừa ăn mà căng da đầu, hắn cố gắng ăn cho hết một chén thịt rồi hắn lại nhắm mắt rồi mắt đầu chìm vào tu luyện thêm một lần nữa.
Dạ U nhìn Trình Chu một hồi rồi mắng một tiếng: “Heo!”
Trình Chu nghe như vậy cũng có chút bó tay không hiểu, rõ ràng Dạ U mới là người ăn nhiều hơn hắn đấy, sao mà cậu ấy lại có thể gọi hắn là heo được cơ chứ? Trình Chu cũng có chút ấm ức trong lòng, nhưng mà hắn cũng cắn chặt răng quyết định không chấp nhặt với Dạ U làm gì, Trình Chu vẫn nhắm mắt rồi tự mình chìm vào quá trình tu luyện.
“Ngươi thực sự rất chăm chỉ tu luyện đấy.” Dạ U nói.
Trình Chu mở mắt ra nói: “Cơ hội hiếm có mà.”
Đã là đàn ông thì làm gì có người nào mà mà không có mộng tưởng lớn lao chứ? Hồi còn nhỏ hắn thường hay xem phim kiếm hiệp dài tập trên TV đấy, tuy rằng hắn vẫn luôn biết những cảnh bay nhảy đánh nhau trong đó là giả hoàn toàn, nhưng mà nói gì thì nói hắn khi ấy còn là cậu nhóc con vẫn luôn có khát vọng muốn phi thiên độn địa, dùng kiếm để đại chiến với thiên hạ, muốn trở thành cao thủ võ lâm, muốn cho người ta phải trầm trồ, mà hiện tại hắn đã có cơ hội cho nên hắn tự nhiên phải quý trọng.
Dạ U nhíu mày mà nói: “Vừa mới tiếp xúc với đấu khí thì ngươi cần phải có bài bản, mỗi ngày chỉ có thể tu luyện 1 canh giờ (2 tiếng), vượt quá thời gian này thì hiệu quả tu luyện sẽ giảm đi rất nhiều.”
Trình Chu mở mắt ra rồi nói: “Có chuyện này sao? Vậy thì có giải pháp nào để giải quyết vấn đề này không?”
Dạ U gật đầu nói: “Đương nhiên là có rồi, dùng linh dược hoặc thịt của ma thú để tẩm bổ là được rồi, so với linh dược chỉ có tác dụng ôn hoà thì tác dụng của thịt các loại yêu thú lại hiệu quả hơn tốt hơn rất nhiều.”
“Thì ra là thế, nhìn tình huống thì vận khí của tôi có vẻ không tồi đâu đúng không?” Trình Chu rất hồ hởi mà nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy. Vận khí của ngươi đúng là tốt đấy. Thịt ma thú như thế này rất hiếm có. Ngay cả đảo chủ của Bàn Thạch đảo cũng khó mà được ăn.”
Trình Chu nghe vậy cũng có chút tò mò hỏi: “Đảo chủ Bàn Thạch đảo là ai?”
Dạ U bĩu môi nói: “Một tên phế vật thôi. Cả ngày trốn trong lâu đài thương xuân bi thu gì đấy, hắn ta ngồi đó mà bi thán rằng vận mệnh không tốt, là một tên hề cũng không có gì để nói.”
Trình Chu: “…” Không sao đâu. Phế vật như vậy mới tốt. Đảo chủ là phế vật thì hắn mới có thể làm trời làm biển dưới mí mắt của đối phương được.
“Chủ nhân, đảo chủ của Bàn Thạch đảo có thực lực gì?” Trình Chu dò hỏi.
Dạ U nhàn nhạt mà nói: “Thanh đồng kỵ sĩ.”
Nghe vậy Trình Chu cũng có chút kích động mà nói: “Nói vậy thì thực lực của vị đảo chủ này giống tôi rồi.”
Dạ U tức giận liếc Trình Chu một cái sắc lẻm mà nói: “Giống nhau cái gì? Làm sao có thể giống nhau cho được hả? Cho dù thực lực của hai ngươi đều là cùng là Thanh đồng kỵ sĩ nhưng mà chiến lực cũng có kẻ mạnh người yếu. Michael kia tuy là phế vật nhưng mà hắn ta cũng có lịch sử tu luyện đấu khí được nhiều năm rồi, hắn ta tu luyện cũng bài bản hơn ngươi nhiều đấy. Còn ngươi thì sao? Ngươi cũng chỉ vừa mới tu luyện thôi đấu khí thôi, thực lực của ngươi còn kém hơn hắn rất nhiều.”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng, đúng, đúng, ngài nói rất đúng, nhưng mà tôi cũng rất có tiềm năng mà.”
Dạ U khịt mũi cười khinh bỉ một hồi nhưng mà cậu cũng không nói gì.
Dạ U cùng Trình Chu trốn ở trong hang động mà ăn uống no say trong 3 ngày liên tục. Dạ U thì ăn ăn ăn, còn Trình Chu lại tu luyện rồi ăn xong lại đắm chìm vào tu luyện không ngừng.
Mỗi ngày trôi qua Trình Chu đều đắm chìm rất chăm chỉ tu luyện đấu khí, mà dần dần thì hắn cũng cảm thấy đấu khí trong cơ thể hắn đã được tăng trưởng lên ít nhiều, so với mấy ngày trước đây thì đấu khí đã càng ngày càng mạnh mẽ hơn rồi. Thời điểm ban đầu thì đấu khí mà Trình Chu có thể giải phóng ra cũng chỉ dày ngang ngửa nhìn như một sợi tóc, nhìn vô cùng nhỏ, gầy, yếu, nhưng mà hiện tại thì đấu khí dần dần trở nên dày hơn rồi, hiện tại sợi tóc cũng có dấu hiệu biến thành sợi len luôn rồi.
Tuy rằng bây giờ đấu khí hiện tại của hắn còn yếu ớt, chắc chắn cũng chưa tạo thành bất kỳ lực sát thương gì cho người khác, nhưng mà hắn tin tưởng rằng nếu như tiếp tục tu luyện thêm một chút nữa thì sớm hay muộn gì hắn cũng trở thành tuyệt thế cao thủ. Đến lúc đó hắn cũng có thể tung hoành một phương rồi.
Ở trong sơn động cũng không có gì thú vị để giải trí cho nên Trình Chu thường xuyên ngồi ngẩn ra rồi quan sát biểu hiện của Dạ U, thật ra hắn cũng biết trong khoảng thời gian này tiến độ tu luyện của hắn nhìn có lẽ cũng không tồi cho nên hắn cũng thường xuyên khiến Dạ U kinh ngạc không thôi, nhiều lúc hắn còn nhìn thấy nét mặt khá là kinh ngạc từ phía Dạ U nữa cơ.
Ba ngày tiếp theo nữa thì Trình Chu đột nhiên cảm giác được hắn đã tích đủ năng lượng để thực hiện truyền tống rồi. Trình Chu lén lút nhìn Dạ U một cái rồi hắn nhanh tay chộp luôn lấy cái chân con Giác Trư đang đặt ở bên cạnh với tốc độ cực nhanh. Trình Chu cũng phát hiện được một chuyện rằng thời điểm mà hắn thực hiện truyền tống thì chỉ cần là những đồ vật mà hắn tiếp xúc đều có thể truyền tống luôn cùng với hắn.
Trình Chu lựa chọn quay trở về dị giới lần này cũng có nguyên nhân chính chủ yếu là muốn mang ít thịt Giác Trư về làm thuốc bổ, hắn không thể bỏ lỡ cơ hội như thế này được.
Trình Chu đang thực hiện truyền tống thì bỗng có một bàn tay mềm mại đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay hắn, trong lúc Trình Chu không để ý thì Dạ U cũng ra tay nhanh như chớp, Dạ U còn dùng một tốc độ nhanh hơn nhiều so với tốc độ Trình Chu nắm chân Giác Tru mà bắt lấy cánh tay Trình Chu.
Trình Chu cũng chỉ cảm thấy cổ tay của hắn nóng ran lên, mà hắn còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã mang theo Dạ U cùng về bên trong chung cư luôn rồi.
Trình Chu đứng ở bên trong chung cư nhìn chằm chằm Dạ U không thôi.
Trình Chu cau mày nói: “Sao cậu lại theo tôi cùng tới đây chứ?”
Dạ U khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ té ngã cùng một chỗ tới hai lần sao? Lần trước để ngươi lẻn đi mà ngươi còn dám chiếm đoạt chiến lợi phẩm của ta đúng không? Hừ, giỏi đấy, một lần thành công nên lần này ngươi còn muốn lặp lại thủ đoạn cũ sao? Ngươi cho rằng ta là đồ ngu à?”
Trình Chu: “…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra hắn cũng đâu có muốn làm chuyện lén lút như vậy, chuyện còn không phải là do Dạ U quá dung dữ sao?
Dạ U đi một vòng quanh phòng mà nhìn trước ngó sau một hồi lâu, nhìn cái gì cũng có chút mới lạ, hấp dẫn.
“Này người tha hương, ngươi đang sống trong lâu đài à?” Dạ U nhướn mày nói.
Trình Chu trợn mắt mà nói: “Đây không phải lâu đài đâu. Nơi đây cũng chỉ là một căn nhà vô cùng bình thường dùng để ở mà thôi.”
Dạ U nheo mắt mà nói: “Nhà ở bình thường? Nhà ở bình thường ở đây của các người đều giống như vậy sao? Những người ở nơi đây có vẻ hạnh phúc đấy nhỉ?”
Trình Chu lắc đầu rồi nói: “Này thì không phải đâu chủ nhân. Ở nơi này cách thành phố rất xa, độ ẩm ở nói này khá cao, với những người bình thường mà nói thì thỉnh thoảng đến đây du lịch nghỉ dưỡng thì bọn họ còn cảm thấy tốt, nhưng mà ở đây lâu sẽ dễ bị các bệnh có liên quan đến viêm khớp này nọ, cũng không có quá nhiều người thích ở nơi này đâu.”
Dạ U nheo mắt cũng có chút nghi hoặc mà nói: “Thật sao?”
Dạ U nhìn lên ngọn đèn trên trần nhà có chút tò mò dò hỏi: “Đây là cái gì vậy? Sao nó có thể tự nhiên phát sáng được?”
“Chỉ là bóng đèn thuỷ tinh mà thôi.” Trình Chu nói.
Dạ U híp mắt nói: “Đèn thuỷ tinh sao? Ta nghe nói một số quý tộc thường sử dụng thuỷ tinh dạ quang để chiếu sáng, nhưng mà đại đa số bọn họ đều sử dụng dạ minh châu để thắp sáng. Cái này có giống không?”
Trình Chu: “…” Này chắc chắn là không giống nhau đâu.
Trình Chu tắt công tắc, căn phòng bỗng nhiên chìm vào trong bóng tối, sau đó Trình Chu lại bật công tắc lên rồi toàn bộ đèn trong phòng lại sáng lên, căn phòng lại bừng sáng.
Nhìn thấy chuyện kỳ lạ cho nên Dạ U cũng đột nhiên bị khơi mào hứng thú, cậu nhanh chóng đẩy Trình Chu sang một bên rồi tiếp tục bật tắt bóng đèn. Căn phòng chớp sáng chớp tối nhìn chóng mặt không thôi
Nhìn hành vi trẻ con của Dạ U ở thời điểm hiện tại thì Trình Chu cũng không thể nào liên tưởng được cậu với tên sát thủ giết người chỉ trong chớp mắt đó là cùng một người.
Dạ U rất nhanh chóng đã ý thức được bản thân cậu phản ứng quá đà cho nên cậu đã kiềm chế lại nói: “Thật thú vị, nó có phải là một sản phẩm giả kim luyện khí không?”
Trình Chu nghĩ một chút cũng gật đầu rồi nói: “Đúng vậy nhưng mà sản phẩm này phức tạp hơn một chút.”
Trình Chu nhìn Dạ U rồi nói: “Cậu ngồi ở đây chờ tôi một lát nhé. Để tôi đi tắm đã. Lát nữa nếu như có người nào đó gõ cửa thì cậy tuyệt đối đừng mở cửa đấy nhé.”
Nếu như có người bước vào cửa phòng hắn rồi thấy một cái đùi lợn to dùng đang nằm chình ình giữa nhà như vậy thì hắn sẽ gặp rắc rối lớn đấy.
Dạ U khịt mũi một tiếng cũng không biết là đáp ứng hay là không đáp ứng.
Ở dị giới vài ngày làm cho Trình Chu cảm thấy toàn thân hắn bốc mùi nồng nặc, đất ghét bám đầy trên mặt mũi chân tay. Hiện tại thì Trình Chu cũng chỉ cảm thấy chuyện quan trọng nhất mà hắn cần phải làm ngay bây giờ chính là đi tắm gấp để khôi phục chút nguyên khí. Hắn không thể chịu nổi cái đống ghét nặng mấy cân trên người rồi.
End chap 15 (^.^)
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro