Điện Thoại Từ Nhà
Diệp Ức Lạc
2024-11-23 00:42:24
Su khi trở về căn chung cư ở thế giới hiện đại thì Trình Chu cũng chạy nhanh đi kiểm tra số nguyên liệu ở trong tủ lạnh, nhìn một hồi thì thấy số thịt lợn sừng được tích trữ trong tủ lạnh đã bị hắn ăn gần hết luôn rồi. Trình Chu nhanh chóng phát hiện ra rằng khi hắn ăn số thịt lợn sừng kia thì thể chất của hắn cũng được cải thiện một các đáng kể, có lẽ đây chính là tác dụng kỳ diệu của số thịt biến dị kia chăng? Chỉ trong vòng 10 ngày ngắn ngủi mà hắn đã có thể thực hiện được hơn 70 lần chống đẩy rồi, trước kia đây là con số đáng ngưỡng mộ đấy. Trình Chu dường như đã cảm nhận được thể chất hiện tại của hắn rất tốt, nếu như tham gia đi thi đấu thể dục thể thao có khi hắn còn gặt hái được nhiều thành công nữa cũng nên.
Trình Chu nhìn vào cái tủ lạnh cạn đáy gần như là trống rỗng mà trong lòng cũng cảm thấy có chút tiếc nuối không thôi, trong mấy ngày qua hắn đã quen với mùi vị của thịt lợn sừng kia rồi, hiện tại hương vị của những loại thịt lợn bình thường đối với hắn cũng có chút nhạt nhẽo vô vị. Nhưng mà lợn sừng kia cũng không dễ bị tóm, lần trước hắn hoàn toàn dựa vào may mắn để giết được con lợn sừng kia đấy.
Sau một lúc suy nghĩ thì Trình Chu bắt đầu bận bịu chạy ra ngoài rồi đem bán hết số hải sản mới đánh mắt mang về kia. Sau khi giải quyết xong mọi việc thì Trình Chu mới cầm điện thoại lên kiểm tra thử, vừa mới bật lên thì hắn cũng phát hiện điện thoại của mình đã hết pin từ lâu rồi. Trình Chu nhanh chóng mang điện thoại chạy đi sạc luôn, vừa mới khởi động lên thì hắn cũng nhanh chóng phát hiện được điện thoại có nhiều cuộc gọi nhỡ.
“Anh hai, cuối cùng thì anh cũng nghe điện thoại rồi. Dạo gần đây anh gặp phải vấn đề gì mà em không gọi cho anh được vậy?” Giọng nói hàm hậu của Trình Dương (程扬: Chéng yáng) vang lên ở phía bên kia đầu dây.
“Anh không sao cả. Nhưng mà dạo này anh đang có chút công chuyện hơi bận, có chuyện gì sao?” Trình Chu hỏi.
“Cũng không có việc gì nghiêm trọng đâu ạ. Anh hai, em muốn hỏi số thịt heo lần trước anh gửi về nhà đấy, anh hai mua từ chỗ nào vậy?” Trình Dương hào hứng hỏi.
“Thịt lợn Tujia (土家: Tǔjiā - Thổ gia) anh hỏi mua ở trên mạng đấy. Có vấn đề gì sao?” Trình Chu lo lắng dò hỏi.
Trình Dương nghe vậy cũng có chút kích động nói: “Có vấn đề, vấn đề rất lớn, số thịt heo mà anh gửi về cũng quá lợi hại rồi, dinh dưỡng quá tốt, baba ăn xong tinh thần tốt lên rất nhiều, baba còn nói rằng chất lượng của số thịt đó còn tốt hơn so nhiều so với thuốc bổ đấy ạ.”
Trình Chu: “……” Còn có chuyện như vậy sao?
Cha của Trình Chu trước kia vẫn luôn làm việc ở công trường xây dựng, một năm trước đây ông xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là tai nạn lao động, bị té gãy chân, tuy rằng sau khi bị gãy chân chủ thầu cũng đền bù cho ông được hơn 70.000 tệ tiền bồi thường tai nạn, nhưng mà sau khi khi bị chấn thương như vậy thì ông vẫn luôn nghỉ ở nhà, chân vẫn luôn bị đau nhức không thể lành hoàn toàn được. Sau khi bị thương thì tinh thần của cha hắn không được tốt lắm, cả ngày ngồi lo lắng sốt ruột. Trình Chu cũng quay trở về thăm nhà vài lần, lần nào thì hắn cũng phát hiện ra tinh thần của ông không còn tốt như trước nữa, chuyện này cũng làm cho Trình Chu cảm thấy rất lo lắng, nếu như hắn sớm biết thịt lợn sừng kia có hiệu quả như vậy thì hắn đã gửi về nhà nhiều hơn một chút. Đáng tiếc là số thịt đó bị hắn ăn gần cạn rồi.
Trình Dương cũng có chút kích động mà nói: “Thật không thể tin được đấy anh hai, thứ đồ tốt như vậy mà anh hai cũng có thể mua qua mạng được sao? Nếu thuận tiện như thế thì anh có thể mua thêm một ít được không a? Hay là anh gửi địa chỉ web để em tự mua cũng được.”
Trình Chu cau mày rồi nói: “Đó là loại lợn được người có chuyên môn chuyên dụng nuôi dưỡng, chúng nó được chăn nuôi hoàn toàn ở trong núi rừng, ăn uống đều là sơn hào thuần tự nhiên, số lượng mấy con lợn đó cũng không có nhiều cho lắm, khi nào chủ quán mở bán lại thì anh sẽ mua về cho.”
Ở đầu bên kia Trình Dương cũng chần chờ một chút rồi nói: “Vậy cũng được anh hai, nhưng mà thịt lợn này có đắt quá không ạ? Nếu như đắt quá thì không cần mua nữa đâu anh hai. Thôi cũng được ạ, anh hai kiếm tiền cũng không dễ dàng gì mà.”
“Không sao, cửa hàng này mới mở, đang trong giai đoạn quảng bá cho nên người biết cũng không nhiều lắm đâu, giá cả khá tiện nghi. Anh mua được” Trình Chu nói.
“Vậy thì tốt, anh hai, anh … dạo gần đây anh thế nào rồi? Cấp trên có làm khó dễ gì cho anh không?” Trình Dương hỏi.
Nghe Trình Dương hỏi mấy câu như vậy thì Trình Chu cũng cảm thấy ấm áp trong lòng rồi cười cười nói: “Vẫn tốt, không có ai làm khó anh cả”.
Ở thời điểm hiện tại thì cuộc sống khá khó khắn, tỷ lệ cạnh tranh quá cao, công nhân đi làm thêm như đi trả nợ, lúc trước đi làm thì Trình Chu cũng thường xuyên bị người ta ngáng chân làm khó làm dễ này nọ, nhưng mà bây giờ thì khác lắn, hắn đã xoay người tự mình trở thành ông chủ luôn rồi. Dưới trướng của hắn đã có mấy chục công nhân làm thuê với giá vô cùng rẻ mạt, rẻ như vậy mà bọn họ còn làm việc vô cùng chăm chỉ, bọn họ còn cảm ơn hắn vì mang cái ăn tới cho họ đấy. Hiện tại hắn đang thẳng tiến trên đường tự trở thành tư bản cho chính bản thân mình rồi, không còn ai có thể bắt nạt hắn được nữa đâu.
Trình Dương do dự một chút rồi nói: “Anh hai, baba nói rằng nếu như anh có tiền nhàn rỗi thì có thể đi tìm bạn gái được rồi đấy. Anh lấy tiền đó mời người ta đi ăn nhiều một chút đi. Ba nói anh hai đừng gửi tiền về nhà suốt như vậy nữa.”
Trình Chu cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi, anh hai biết rồi”.
Trình Chu chưa bao giờ nói chuyện với gia đình về xu hướng tính dục của bản thân, trước kia Trình Chu vẫn luôn nói với gia đình rằng hắn chưa có bạn gái, hắn cũng chưa gặp được người nào phù hợp cả. Gia cảnh của Trình Chu rất bình thường, cha làm thợ xây trong công trường, mẹ làm việc trong một nhà máy nhỏ ở địa phương, thu nhập gia đình có hạn, mà nhà hắn lại có hai người con trai, tiền tiết kiệm của gia đình cũng không có quá nhiều. Sau khi tốt nghiệp đi làm thì Trình Chu vẫn luôn gửi 1.000 tệ sinh hoạt phí hàng tháng về nhà phụ giúp gia đình.
Trình Chu cười cười nói: “Đừng trông cậy vào anh nữa. Còn em đấy, em cũng tự tìm cho mình một người đi.”
Trình Chu thầm nghĩ: Hắn không có hy vọng gì rồi đấy, muốn kế thừa gia tộc Trình gia này thì chỉ còn trông chờ vào mỗi một mình Trình Dương thôi. Tuổi của Trình Dương kỳ thật cũng không lớn cho lắm đâu, nhưng mà Trình Dương không đi học đại học, do nghỉ học tử sớm cho nên Trình Dương cũng chọn bước vào xã hội rồi lăn lộn tới nay cũng được mấy năm rồi, bằng tuổi của Trình Dương mà ở nông thôn thì thằng vé cũng kết hôn sinh con rồi cũng nên. Cha mẹ hắn cũng cho Trình Dương đi xem mắt vài lần rồi nhưng mà tính cách của Trình Dương vẫn luôn hướng nội, điều kiện trong nhà cũng không được tốt cho lắm nên mấy buổi xem mắt đó vẫn chưa thành công.
Trình Dương nghe vậy cũng khờ khạo mà cười cười rồi nói: “Em sao? Làm gì có cô gái nào thích em được chứ”.
Khi em trai hắn khi mới lên 8 tuổi đã bị sốt cao một đợt, mặc dù lúc đó đã cứu sống được người nhưng mà chân của Trình Dương lại bị di chứng khá nghiêm trọng, đi lại cũng không được tốt cho lắm, mà đầu óc của Trình Dương cũng trở nên trì độn hơn rất nhiều, sau đó thì Trình Dương nghỉ học chính quy rồi chạy đi học ở trường trung học dạy nghề, sau khi tốt nghiệp thì Trình Dương vẫn luôn làm việc ở trong các nhà xưởng.
Hoàn cảnh gia đình hắn cũng không tốt, không nhà không xe, trong nhà có hai đứa con trai, chân lại không tốt, đầu óc cũng không được thông minh cho lắm nên Trình Dương vẫn luôn cảm thấy khá tự ti.
Tuy rằng Trình Chu là sinh viên đại học nhưng mà ở cái thời đại này thì sinh viên đại học cũng không đáng tiền cho lắm, ở trong mắt mấy hộ dân ở chỗ hắn thì hôn sự của hai anh em nhà hắn đều là vấn đề khó.
Hai năm trước, Trình Dương cũng muốn qua lại với một cô gái ở nhà máy dệt cũng ở gần nông thôn, sau khi quen được một thời gian cô gái đó đã mắng Trình Dương một trận, còn nói rằng Trình Dương không nhà không xe, đến chính mình còn không nuôi nổi còn đòi cưới vợ, như thế chẳng khác nào làm hại cho thế hệ sau. Lúc đó Trình Dương đã chịu đả kích rất nặng nề, từ đó về sau thì Trình Dương vẫn luôn tìm cách cự tuyệt đi xem mắt, nếu như thoát không được thì em hắn cũng sẽ tìm cách dời đi.
Trình Chu cười cười rồi an ủi nói: “Mấy cô gái đó đúng là không có mắt mà, Dương Dương nhà chúng ta là xuất sắc nhất.”
“Anh hai, anh đừng cười em nữa.” Trình Dương cũng có chút ngượng ngừng mà nói.
Trình Chu vô cùng tự mãn mà nói: “Dương Dương, em đừng lo lắng về chuyện này nữa, chờ ngày sau anh hai phát tài rồi thì anh hai sẽ mang em bay cao.”
Trình Dương cười cười nói: “Vâng, em chờ.”
End chap 8 (^.^)
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trình Chu nhìn vào cái tủ lạnh cạn đáy gần như là trống rỗng mà trong lòng cũng cảm thấy có chút tiếc nuối không thôi, trong mấy ngày qua hắn đã quen với mùi vị của thịt lợn sừng kia rồi, hiện tại hương vị của những loại thịt lợn bình thường đối với hắn cũng có chút nhạt nhẽo vô vị. Nhưng mà lợn sừng kia cũng không dễ bị tóm, lần trước hắn hoàn toàn dựa vào may mắn để giết được con lợn sừng kia đấy.
Sau một lúc suy nghĩ thì Trình Chu bắt đầu bận bịu chạy ra ngoài rồi đem bán hết số hải sản mới đánh mắt mang về kia. Sau khi giải quyết xong mọi việc thì Trình Chu mới cầm điện thoại lên kiểm tra thử, vừa mới bật lên thì hắn cũng phát hiện điện thoại của mình đã hết pin từ lâu rồi. Trình Chu nhanh chóng mang điện thoại chạy đi sạc luôn, vừa mới khởi động lên thì hắn cũng nhanh chóng phát hiện được điện thoại có nhiều cuộc gọi nhỡ.
“Anh hai, cuối cùng thì anh cũng nghe điện thoại rồi. Dạo gần đây anh gặp phải vấn đề gì mà em không gọi cho anh được vậy?” Giọng nói hàm hậu của Trình Dương (程扬: Chéng yáng) vang lên ở phía bên kia đầu dây.
“Anh không sao cả. Nhưng mà dạo này anh đang có chút công chuyện hơi bận, có chuyện gì sao?” Trình Chu hỏi.
“Cũng không có việc gì nghiêm trọng đâu ạ. Anh hai, em muốn hỏi số thịt heo lần trước anh gửi về nhà đấy, anh hai mua từ chỗ nào vậy?” Trình Dương hào hứng hỏi.
“Thịt lợn Tujia (土家: Tǔjiā - Thổ gia) anh hỏi mua ở trên mạng đấy. Có vấn đề gì sao?” Trình Chu lo lắng dò hỏi.
Trình Dương nghe vậy cũng có chút kích động nói: “Có vấn đề, vấn đề rất lớn, số thịt heo mà anh gửi về cũng quá lợi hại rồi, dinh dưỡng quá tốt, baba ăn xong tinh thần tốt lên rất nhiều, baba còn nói rằng chất lượng của số thịt đó còn tốt hơn so nhiều so với thuốc bổ đấy ạ.”
Trình Chu: “……” Còn có chuyện như vậy sao?
Cha của Trình Chu trước kia vẫn luôn làm việc ở công trường xây dựng, một năm trước đây ông xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là tai nạn lao động, bị té gãy chân, tuy rằng sau khi bị gãy chân chủ thầu cũng đền bù cho ông được hơn 70.000 tệ tiền bồi thường tai nạn, nhưng mà sau khi khi bị chấn thương như vậy thì ông vẫn luôn nghỉ ở nhà, chân vẫn luôn bị đau nhức không thể lành hoàn toàn được. Sau khi bị thương thì tinh thần của cha hắn không được tốt lắm, cả ngày ngồi lo lắng sốt ruột. Trình Chu cũng quay trở về thăm nhà vài lần, lần nào thì hắn cũng phát hiện ra tinh thần của ông không còn tốt như trước nữa, chuyện này cũng làm cho Trình Chu cảm thấy rất lo lắng, nếu như hắn sớm biết thịt lợn sừng kia có hiệu quả như vậy thì hắn đã gửi về nhà nhiều hơn một chút. Đáng tiếc là số thịt đó bị hắn ăn gần cạn rồi.
Trình Dương cũng có chút kích động mà nói: “Thật không thể tin được đấy anh hai, thứ đồ tốt như vậy mà anh hai cũng có thể mua qua mạng được sao? Nếu thuận tiện như thế thì anh có thể mua thêm một ít được không a? Hay là anh gửi địa chỉ web để em tự mua cũng được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu cau mày rồi nói: “Đó là loại lợn được người có chuyên môn chuyên dụng nuôi dưỡng, chúng nó được chăn nuôi hoàn toàn ở trong núi rừng, ăn uống đều là sơn hào thuần tự nhiên, số lượng mấy con lợn đó cũng không có nhiều cho lắm, khi nào chủ quán mở bán lại thì anh sẽ mua về cho.”
Ở đầu bên kia Trình Dương cũng chần chờ một chút rồi nói: “Vậy cũng được anh hai, nhưng mà thịt lợn này có đắt quá không ạ? Nếu như đắt quá thì không cần mua nữa đâu anh hai. Thôi cũng được ạ, anh hai kiếm tiền cũng không dễ dàng gì mà.”
“Không sao, cửa hàng này mới mở, đang trong giai đoạn quảng bá cho nên người biết cũng không nhiều lắm đâu, giá cả khá tiện nghi. Anh mua được” Trình Chu nói.
“Vậy thì tốt, anh hai, anh … dạo gần đây anh thế nào rồi? Cấp trên có làm khó dễ gì cho anh không?” Trình Dương hỏi.
Nghe Trình Dương hỏi mấy câu như vậy thì Trình Chu cũng cảm thấy ấm áp trong lòng rồi cười cười nói: “Vẫn tốt, không có ai làm khó anh cả”.
Ở thời điểm hiện tại thì cuộc sống khá khó khắn, tỷ lệ cạnh tranh quá cao, công nhân đi làm thêm như đi trả nợ, lúc trước đi làm thì Trình Chu cũng thường xuyên bị người ta ngáng chân làm khó làm dễ này nọ, nhưng mà bây giờ thì khác lắn, hắn đã xoay người tự mình trở thành ông chủ luôn rồi. Dưới trướng của hắn đã có mấy chục công nhân làm thuê với giá vô cùng rẻ mạt, rẻ như vậy mà bọn họ còn làm việc vô cùng chăm chỉ, bọn họ còn cảm ơn hắn vì mang cái ăn tới cho họ đấy. Hiện tại hắn đang thẳng tiến trên đường tự trở thành tư bản cho chính bản thân mình rồi, không còn ai có thể bắt nạt hắn được nữa đâu.
Trình Dương do dự một chút rồi nói: “Anh hai, baba nói rằng nếu như anh có tiền nhàn rỗi thì có thể đi tìm bạn gái được rồi đấy. Anh lấy tiền đó mời người ta đi ăn nhiều một chút đi. Ba nói anh hai đừng gửi tiền về nhà suốt như vậy nữa.”
Trình Chu cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi, anh hai biết rồi”.
Trình Chu chưa bao giờ nói chuyện với gia đình về xu hướng tính dục của bản thân, trước kia Trình Chu vẫn luôn nói với gia đình rằng hắn chưa có bạn gái, hắn cũng chưa gặp được người nào phù hợp cả. Gia cảnh của Trình Chu rất bình thường, cha làm thợ xây trong công trường, mẹ làm việc trong một nhà máy nhỏ ở địa phương, thu nhập gia đình có hạn, mà nhà hắn lại có hai người con trai, tiền tiết kiệm của gia đình cũng không có quá nhiều. Sau khi tốt nghiệp đi làm thì Trình Chu vẫn luôn gửi 1.000 tệ sinh hoạt phí hàng tháng về nhà phụ giúp gia đình.
Trình Chu cười cười nói: “Đừng trông cậy vào anh nữa. Còn em đấy, em cũng tự tìm cho mình một người đi.”
Trình Chu thầm nghĩ: Hắn không có hy vọng gì rồi đấy, muốn kế thừa gia tộc Trình gia này thì chỉ còn trông chờ vào mỗi một mình Trình Dương thôi. Tuổi của Trình Dương kỳ thật cũng không lớn cho lắm đâu, nhưng mà Trình Dương không đi học đại học, do nghỉ học tử sớm cho nên Trình Dương cũng chọn bước vào xã hội rồi lăn lộn tới nay cũng được mấy năm rồi, bằng tuổi của Trình Dương mà ở nông thôn thì thằng vé cũng kết hôn sinh con rồi cũng nên. Cha mẹ hắn cũng cho Trình Dương đi xem mắt vài lần rồi nhưng mà tính cách của Trình Dương vẫn luôn hướng nội, điều kiện trong nhà cũng không được tốt cho lắm nên mấy buổi xem mắt đó vẫn chưa thành công.
Trình Dương nghe vậy cũng khờ khạo mà cười cười rồi nói: “Em sao? Làm gì có cô gái nào thích em được chứ”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi em trai hắn khi mới lên 8 tuổi đã bị sốt cao một đợt, mặc dù lúc đó đã cứu sống được người nhưng mà chân của Trình Dương lại bị di chứng khá nghiêm trọng, đi lại cũng không được tốt cho lắm, mà đầu óc của Trình Dương cũng trở nên trì độn hơn rất nhiều, sau đó thì Trình Dương nghỉ học chính quy rồi chạy đi học ở trường trung học dạy nghề, sau khi tốt nghiệp thì Trình Dương vẫn luôn làm việc ở trong các nhà xưởng.
Hoàn cảnh gia đình hắn cũng không tốt, không nhà không xe, trong nhà có hai đứa con trai, chân lại không tốt, đầu óc cũng không được thông minh cho lắm nên Trình Dương vẫn luôn cảm thấy khá tự ti.
Tuy rằng Trình Chu là sinh viên đại học nhưng mà ở cái thời đại này thì sinh viên đại học cũng không đáng tiền cho lắm, ở trong mắt mấy hộ dân ở chỗ hắn thì hôn sự của hai anh em nhà hắn đều là vấn đề khó.
Hai năm trước, Trình Dương cũng muốn qua lại với một cô gái ở nhà máy dệt cũng ở gần nông thôn, sau khi quen được một thời gian cô gái đó đã mắng Trình Dương một trận, còn nói rằng Trình Dương không nhà không xe, đến chính mình còn không nuôi nổi còn đòi cưới vợ, như thế chẳng khác nào làm hại cho thế hệ sau. Lúc đó Trình Dương đã chịu đả kích rất nặng nề, từ đó về sau thì Trình Dương vẫn luôn tìm cách cự tuyệt đi xem mắt, nếu như thoát không được thì em hắn cũng sẽ tìm cách dời đi.
Trình Chu cười cười rồi an ủi nói: “Mấy cô gái đó đúng là không có mắt mà, Dương Dương nhà chúng ta là xuất sắc nhất.”
“Anh hai, anh đừng cười em nữa.” Trình Dương cũng có chút ngượng ngừng mà nói.
Trình Chu vô cùng tự mãn mà nói: “Dương Dương, em đừng lo lắng về chuyện này nữa, chờ ngày sau anh hai phát tài rồi thì anh hai sẽ mang em bay cao.”
Trình Dương cười cười nói: “Vâng, em chờ.”
End chap 8 (^.^)
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro