Truyền Tống Gặp Trục Trặc
Diệp Ức Lạc
2024-11-21 00:04:52
Sau khi tắt điện thoại thì Trình Chu lại đi ngủ với tâm trạng khá phức tạp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trình Chu lại chạy chiếc xe ba bánh đi tới dị giới, vừa mới đi tới dị giới thì hắn đã gặp được rất nhiều người dân trong làng đã ra phía trước cổng thôn để chào đón hắn. Trước đó, những người dân làng còn đang lo lắng rằng Trình Chu sẽ dùng quyền lực gì đấy của hắn để bắt ép người dân làng phải nộp thuế hay trả bằng lương thực gì đấy, lúc đó mọi người đều cảm thấy rất kiêng kị Trình Chu, nhưng mà sau 10 ngày làm thân làm quen thì ấn tượng của dân làng với Trình Chu đã được cải thiện rất nhiều rồi.
Mùa vụ của Hắc Mạch thôn mấy năm nay, năm nào cũng không thất bát, mất mùa liên miên, dân đói không có cái gì ăn, 5 cái bánh mỳ dứa mà Trình Chu cung cấp cho 1 xô hải sản cũng đủ cho một nhà 3 người ăn trong hai bữa no. Thời gian sau này khi mà Trình Chu đi đến nơi này, rồi Trình Chu còn cung cấp công ăn việc làm cho thôn dân, từ công việc thu gom hải sản trên biển này cũng giúp cho người dân làm giảm đáng kể tình trạng bị thiếu lương thực trầm trọng. Nhìn từ những thứ mà Trình Chu mang đến nơi này thì thôn dân cũng nhận ra Trình Chu chẳng hiếm lạ gì những đồ vật trong làng bọn họ, sau khi suy nghĩ được như vậy thì bọn họ cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Trên thực tế thì dân làng đang bắt chước Trình Chu để bắt đầu tập ăn hải sản, nhưng mà những người thôn dân đó lại không có đủ gia vị để chế biến cho nên hương vị cũng không thể so sánh được với món ăn mà Trình Chu nấu ra.
Ngày tháng dần trôi qua, công việc kinh doanh hải sản của Trình Chu càng lúc càng thuận lợi hơn trước rất nhiều, có rất nhiều chủ cửa hàng hải sản đã trở thành khách quen của Trình Chu luôn rồi. Thời điểm ban đầu thì Trình Chu còn phải mất hơn nửa ngày mới có thể bán hết được 10 thùng hải sản, đôi khi hắn còn phải hạ giá để bán cho hết, nhưng mà bây giờ thì khác rồi, hải sản của Trình Chu còn bị vơ vét sạch trước khi bày bán, ra chỗ nào là hết luôn chỗ đó.
Trình Chu liên tục đi đến Hắc Mạch thôn để lấy hàng như thường lệ, chỉ hơn chục ngày sau thì Trình Chu cũng gần như là quen thuộc với dị năng bên trong cơ thể mình. Sau khi mọi thứ được sẵn sàng để quay về thế giới hiện đại thì Trình Chu bỗng nhiên phát hiện ra hắn không thể thực hiện truyền tống được nữa. Sau một vài lần thử liên tiếp thì Trình Chu cũng nhanh chóng nhận thấy truyền tống không thể thực hiện được nữa, nhận ra chuyện này làm cho Trình Chu rơi vào hoảng loạn ngay lập tức. Từ trước tới nay Trình Chu cũng chỉ nghĩ đến việc tiến vào dị giới làm buôn bán chứ hắn không có dự tính thường trú ở tại nơi này, nghĩ tới khoảng thời gian sắp tới rất có thể sẽ bị giam lại ở dị giới làm cho Trình Chu cảm thấy hoang mang chóng mặt.
Trình Chu lại tiếp tục thử liên tiếp thêm vài lần nữa nhưng mà hắn không thể thành công được. Cuối cùng thì Trình Chu cũng buộc phải từ bỏ mấy thùng hải sản rồi quay ngược trở lại thôn. Người dân trong thôn nhìn thấy Trình Chu quay ngược trở lại thì bọn họ cũng cảm thấy có chút khó hiểu. Sau khi nói chuyện một hồi thì dân làng lại làm theo yêu cầu của Trình Chu mà mang mấy thùng hải sản quay trở về bờ biển rồi thả đi, cũng coi như đây là một hành động phóng sinh.
Trình Chu ngồi bên bờ biển ngắm nhìn về phía xa xăm rồi trầm ngâm suy tư một hồi, trưởng thôn cũng cẩn thận đi tới dò hỏi Trình Chu, nhưng mà Trình Chu đang buồn thấu ruột cho nên hắn cũng không giải thích gì quá nhiều. Dân làng xung quanh đều phát hiện ra tâm trạng của Trình Chu hiện tại không quá tốt, mấy người giúp đỡ hắn chạy xe ra bờ biển cũng không nói gì nhiều.
“Trình Chu đại nhân làm sao vậy? Tốn bao nhiêu bánh mỳ cùng với gia vị để đổi lấy hải sản, sao lại đem đổ đi hết rồi?”
“Ai biết được chứ? Mà nghe nói quý tộc chính là như vậy đấy. Bọn họ nghĩ cái gì thì muốn cái đó thôi, chúng ta làm theo là được rồi.”
“Nhưng mà tại sao chứ? Thu mua xong lại đổ bỏ? Như vậy cũng quá lãng phí rồi, sao lại như vậy nhỉ?”
“Có thể là do dư tiền chăng? Cũng có thể là không có chỗ để hoang phí thì sao? Mà cũng có thể là do quá nhàm chán đi.”
“Vậy rồi chúng ta làm sao giờ? Là từ giờ về sau Trình Chu đại nhân còn thu mua hải sản nữa không vậy?”
Trong khoảng thời gian gần đây cuộc sống của những thôn dân đã giúp đỡ Trình Chu đánh bắt hải sản được cải thiện hơn rất nhiều, nghĩ đến khả năng sau này Trình Chu không còn thu mua hải sản của bọn họ nữa thì mọi người đều cảm thấy rất lo lắng. Đây đều là nguồn sống của bọn họ đấy, không đổi được bánh mỳ thì bọn họ cũng phải đổi lấy gia vị chứ?
“….”
Đêm dần xuống, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng lại thì Trình Chu cũng quyết định tới nhà Mạch Ân để ngủ lại qua đêm. Cha mẹ Mạch Ân gặp chuyện không may cho nên Mạch Ân bây giờ đang sống một mình.
Kỳ thật thì nhà của trưởng thôn cũng có rất nhiều phòng, lúc đó trưởng thôn cũng muốn mời Trình Chu ở lại qua đêm nhưng mà Trình Chu lại từ chối luôn, hắn rất sợ bản thân mệt quá lỡ ngủ quên một chốc thì hắn sẽ bị trưởng thôn xuống tay luôn. Nói thật ra thì hắn cũng không quá tin tưởng vị trưởng thôn này sẽ có ý tốt với hắn đâu.
Tiểu May Mắn dường như cũng cảm nhận được sự lo lắng của Trình Chu cho nên nó biến thành cây tứ diệp thảo bản thể luôn rồi đứng canh giữ trên đầu giường của Trình Chu.
Thời điểm khi mà Trình Chu đang tìm việc làm ở thế giới bên kia thì thường xuyên ở trong tình trạng như thế này, hắn đã từng ngủ ở trong tầng hầm không có ánh nắng mặt trời, hắn cũng có thể ngủ trong một khách sạn rẻ tiền mà cách âm kém, nhưng mà giờ đây khi mà hắn phải ngủ ở trên chiếc chiếu rơm lạnh lẽo đầy bụi dặm này, thỉnh thoảng còn có mấy con gián bò ngang qua ngay chân thì Trình Chu chỉ cảm thấy ớn lạnh trong lòng. Mọi thứ thật không dễ dàng mà, Trình Chu bỗng nhiên phát hiện, thật ra ngủ ở tầng hầm cũng không quá tồi tệ đâu.
Ngật đắc khổ trung khổ phương vi nhân thượng nhân (吃得苦中苦,方為人上人: Chī dé kǔ zhōng kǔ fāng wéi rén shàng rén - chịu được cái khổ cùng cực thì mới là kẻ vượt trên mọi người), Trình Chu không ngừng mặc niệm những lời này trong đầu, hắn phải tiến hành tự thôi miên chính bản thân, dưới sự bảo hộ của Tiểu May Mắn ở cạnh giường mà Trình Chu đã gian nan vượt qua đêm đầu tiên ở dị giới.
Trải qua đêm đầu tiên ở dị giới thì Trình Chu đã ngủ dậy với cái lưng đau nhức tới ê ẩm, hắn cảm thấy vô cùng hối hận vì chuyện này, nếu như biết trước sẽ có chuyện như thế này xảy ra thì hắn đã mang theo chăn ga gối đệm đến đây luôn rồi, nhưng mà đây cũng là sự kiện bất ngờ, cũng không ai biết trước được điều này.
Sáng sớm ngày hôm sau, dân làng Hắc Mạch thôn tựa hồ đều nhận thấy sự thất vọng tràn trề trên khuôn mặt của Trình Chu nhưng mà bọn họ cũng không dám hỏi quá nhiều. Thôn dân cũng cử người đến để dò hỏi xem Trình Chu có cần thu thêm mua hải sản nữa hay không? Kết quả nhận được là Trình Chu lắc đầu nói tạm thời không muốn thu mua nữa. Dân làng nghe thấy kết quả này thì bọn họ cũng cảm thấy hơi tiếc nuối một chút, nhưng mà bọn họ cũng không cảm thấy quá thất vọng.
Thời gian gần đây làng của bọn họ đã có rất nhiều người đổ xô ra bờ biển đánh bắt hải sản, nói cho cùng thì người đông hàng khan hiếm, đánh bắt nhiều quá cũng khiến các loại hải sản trên biển bị sụt giảm mạnh. Thời gian ban đầu bọn họ có muốn thu gom đủ một thùng hải sản cũng là dễ như trở bàn tay, nhưng mf thời gian dạo gần đây do thôn dân tiến hành săn lùng quá điên cuồng cho nên việc thu gom cũng trở nên khó khăn hơn rồi.
End chap 9
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Sáng sớm ngày hôm sau, Trình Chu lại chạy chiếc xe ba bánh đi tới dị giới, vừa mới đi tới dị giới thì hắn đã gặp được rất nhiều người dân trong làng đã ra phía trước cổng thôn để chào đón hắn. Trước đó, những người dân làng còn đang lo lắng rằng Trình Chu sẽ dùng quyền lực gì đấy của hắn để bắt ép người dân làng phải nộp thuế hay trả bằng lương thực gì đấy, lúc đó mọi người đều cảm thấy rất kiêng kị Trình Chu, nhưng mà sau 10 ngày làm thân làm quen thì ấn tượng của dân làng với Trình Chu đã được cải thiện rất nhiều rồi.
Mùa vụ của Hắc Mạch thôn mấy năm nay, năm nào cũng không thất bát, mất mùa liên miên, dân đói không có cái gì ăn, 5 cái bánh mỳ dứa mà Trình Chu cung cấp cho 1 xô hải sản cũng đủ cho một nhà 3 người ăn trong hai bữa no. Thời gian sau này khi mà Trình Chu đi đến nơi này, rồi Trình Chu còn cung cấp công ăn việc làm cho thôn dân, từ công việc thu gom hải sản trên biển này cũng giúp cho người dân làm giảm đáng kể tình trạng bị thiếu lương thực trầm trọng. Nhìn từ những thứ mà Trình Chu mang đến nơi này thì thôn dân cũng nhận ra Trình Chu chẳng hiếm lạ gì những đồ vật trong làng bọn họ, sau khi suy nghĩ được như vậy thì bọn họ cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Trên thực tế thì dân làng đang bắt chước Trình Chu để bắt đầu tập ăn hải sản, nhưng mà những người thôn dân đó lại không có đủ gia vị để chế biến cho nên hương vị cũng không thể so sánh được với món ăn mà Trình Chu nấu ra.
Ngày tháng dần trôi qua, công việc kinh doanh hải sản của Trình Chu càng lúc càng thuận lợi hơn trước rất nhiều, có rất nhiều chủ cửa hàng hải sản đã trở thành khách quen của Trình Chu luôn rồi. Thời điểm ban đầu thì Trình Chu còn phải mất hơn nửa ngày mới có thể bán hết được 10 thùng hải sản, đôi khi hắn còn phải hạ giá để bán cho hết, nhưng mà bây giờ thì khác rồi, hải sản của Trình Chu còn bị vơ vét sạch trước khi bày bán, ra chỗ nào là hết luôn chỗ đó.
Trình Chu liên tục đi đến Hắc Mạch thôn để lấy hàng như thường lệ, chỉ hơn chục ngày sau thì Trình Chu cũng gần như là quen thuộc với dị năng bên trong cơ thể mình. Sau khi mọi thứ được sẵn sàng để quay về thế giới hiện đại thì Trình Chu bỗng nhiên phát hiện ra hắn không thể thực hiện truyền tống được nữa. Sau một vài lần thử liên tiếp thì Trình Chu cũng nhanh chóng nhận thấy truyền tống không thể thực hiện được nữa, nhận ra chuyện này làm cho Trình Chu rơi vào hoảng loạn ngay lập tức. Từ trước tới nay Trình Chu cũng chỉ nghĩ đến việc tiến vào dị giới làm buôn bán chứ hắn không có dự tính thường trú ở tại nơi này, nghĩ tới khoảng thời gian sắp tới rất có thể sẽ bị giam lại ở dị giới làm cho Trình Chu cảm thấy hoang mang chóng mặt.
Trình Chu lại tiếp tục thử liên tiếp thêm vài lần nữa nhưng mà hắn không thể thành công được. Cuối cùng thì Trình Chu cũng buộc phải từ bỏ mấy thùng hải sản rồi quay ngược trở lại thôn. Người dân trong thôn nhìn thấy Trình Chu quay ngược trở lại thì bọn họ cũng cảm thấy có chút khó hiểu. Sau khi nói chuyện một hồi thì dân làng lại làm theo yêu cầu của Trình Chu mà mang mấy thùng hải sản quay trở về bờ biển rồi thả đi, cũng coi như đây là một hành động phóng sinh.
Trình Chu ngồi bên bờ biển ngắm nhìn về phía xa xăm rồi trầm ngâm suy tư một hồi, trưởng thôn cũng cẩn thận đi tới dò hỏi Trình Chu, nhưng mà Trình Chu đang buồn thấu ruột cho nên hắn cũng không giải thích gì quá nhiều. Dân làng xung quanh đều phát hiện ra tâm trạng của Trình Chu hiện tại không quá tốt, mấy người giúp đỡ hắn chạy xe ra bờ biển cũng không nói gì nhiều.
“Trình Chu đại nhân làm sao vậy? Tốn bao nhiêu bánh mỳ cùng với gia vị để đổi lấy hải sản, sao lại đem đổ đi hết rồi?”
“Ai biết được chứ? Mà nghe nói quý tộc chính là như vậy đấy. Bọn họ nghĩ cái gì thì muốn cái đó thôi, chúng ta làm theo là được rồi.”
“Nhưng mà tại sao chứ? Thu mua xong lại đổ bỏ? Như vậy cũng quá lãng phí rồi, sao lại như vậy nhỉ?”
“Có thể là do dư tiền chăng? Cũng có thể là không có chỗ để hoang phí thì sao? Mà cũng có thể là do quá nhàm chán đi.”
“Vậy rồi chúng ta làm sao giờ? Là từ giờ về sau Trình Chu đại nhân còn thu mua hải sản nữa không vậy?”
Trong khoảng thời gian gần đây cuộc sống của những thôn dân đã giúp đỡ Trình Chu đánh bắt hải sản được cải thiện hơn rất nhiều, nghĩ đến khả năng sau này Trình Chu không còn thu mua hải sản của bọn họ nữa thì mọi người đều cảm thấy rất lo lắng. Đây đều là nguồn sống của bọn họ đấy, không đổi được bánh mỳ thì bọn họ cũng phải đổi lấy gia vị chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“….”
Đêm dần xuống, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng lại thì Trình Chu cũng quyết định tới nhà Mạch Ân để ngủ lại qua đêm. Cha mẹ Mạch Ân gặp chuyện không may cho nên Mạch Ân bây giờ đang sống một mình.
Kỳ thật thì nhà của trưởng thôn cũng có rất nhiều phòng, lúc đó trưởng thôn cũng muốn mời Trình Chu ở lại qua đêm nhưng mà Trình Chu lại từ chối luôn, hắn rất sợ bản thân mệt quá lỡ ngủ quên một chốc thì hắn sẽ bị trưởng thôn xuống tay luôn. Nói thật ra thì hắn cũng không quá tin tưởng vị trưởng thôn này sẽ có ý tốt với hắn đâu.
Tiểu May Mắn dường như cũng cảm nhận được sự lo lắng của Trình Chu cho nên nó biến thành cây tứ diệp thảo bản thể luôn rồi đứng canh giữ trên đầu giường của Trình Chu.
Thời điểm khi mà Trình Chu đang tìm việc làm ở thế giới bên kia thì thường xuyên ở trong tình trạng như thế này, hắn đã từng ngủ ở trong tầng hầm không có ánh nắng mặt trời, hắn cũng có thể ngủ trong một khách sạn rẻ tiền mà cách âm kém, nhưng mà giờ đây khi mà hắn phải ngủ ở trên chiếc chiếu rơm lạnh lẽo đầy bụi dặm này, thỉnh thoảng còn có mấy con gián bò ngang qua ngay chân thì Trình Chu chỉ cảm thấy ớn lạnh trong lòng. Mọi thứ thật không dễ dàng mà, Trình Chu bỗng nhiên phát hiện, thật ra ngủ ở tầng hầm cũng không quá tồi tệ đâu.
Ngật đắc khổ trung khổ phương vi nhân thượng nhân (吃得苦中苦,方為人上人: Chī dé kǔ zhōng kǔ fāng wéi rén shàng rén - chịu được cái khổ cùng cực thì mới là kẻ vượt trên mọi người), Trình Chu không ngừng mặc niệm những lời này trong đầu, hắn phải tiến hành tự thôi miên chính bản thân, dưới sự bảo hộ của Tiểu May Mắn ở cạnh giường mà Trình Chu đã gian nan vượt qua đêm đầu tiên ở dị giới.
Trải qua đêm đầu tiên ở dị giới thì Trình Chu đã ngủ dậy với cái lưng đau nhức tới ê ẩm, hắn cảm thấy vô cùng hối hận vì chuyện này, nếu như biết trước sẽ có chuyện như thế này xảy ra thì hắn đã mang theo chăn ga gối đệm đến đây luôn rồi, nhưng mà đây cũng là sự kiện bất ngờ, cũng không ai biết trước được điều này.
Sáng sớm ngày hôm sau, dân làng Hắc Mạch thôn tựa hồ đều nhận thấy sự thất vọng tràn trề trên khuôn mặt của Trình Chu nhưng mà bọn họ cũng không dám hỏi quá nhiều. Thôn dân cũng cử người đến để dò hỏi xem Trình Chu có cần thu thêm mua hải sản nữa hay không? Kết quả nhận được là Trình Chu lắc đầu nói tạm thời không muốn thu mua nữa. Dân làng nghe thấy kết quả này thì bọn họ cũng cảm thấy hơi tiếc nuối một chút, nhưng mà bọn họ cũng không cảm thấy quá thất vọng.
Thời gian gần đây làng của bọn họ đã có rất nhiều người đổ xô ra bờ biển đánh bắt hải sản, nói cho cùng thì người đông hàng khan hiếm, đánh bắt nhiều quá cũng khiến các loại hải sản trên biển bị sụt giảm mạnh. Thời gian ban đầu bọn họ có muốn thu gom đủ một thùng hải sản cũng là dễ như trở bàn tay, nhưng mf thời gian dạo gần đây do thôn dân tiến hành săn lùng quá điên cuồng cho nên việc thu gom cũng trở nên khó khăn hơn rồi.
End chap 9
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro