Đồng Miên
Diệp Ức Lạc
2024-11-21 00:04:52
Trình Chu đi tuần tra quanh làng một vòng, không cẩn thận mà tới chạng vạng.
Trình Chu bước vào chiếc RV thì cùng lúc đó thì Dạ U cũng đã quay trở lại.
Dạ U ngồi lên ghế sofa của RV rồi nhìn về phía Trình Chu không hài lòng mà nói: “Sao người lại ở đây? Đây là xe của ta mà.”
Trình Chu cười lấy lòng nói: “Vâng, vâng, đây là xe của cậu, tôi cũng không có biện pháp nên muốn qua chỗ cậu ở nhờ một chút.”
“Cái gì mà không có biện pháp, không phải ngươi cũng có mấy chiếc xe sao?”
“Mấy cái xe đó không phải để ngủ, ngủ tư thế đó nhiều sẽ dễ bị viêm cột sống.”
Dạ U trợn tròn mắt không hài lòng mà mắng: “Ngươi cũng không có một chút tinh thần phấn đấu trong gian khổ sao? Không phải ở chỗ các ngươi thường nói cái gì mà ngật đắc khổ trung khổ phương vi nhân thượng nhân sao?”
Trình Chu thầm nghĩ: Dạ U dường như đã uống không ít canh gà ở hiện thế rồi. Nhìn xem, đây mới là giác ngộ. Làm hắn, một người đã tiếp nhận 9 năm giáo dục bắt buộc cũng theo không kịp, nhưng mà thời đại đang phát triển, cái gọi là ăn được khổ trung thì mới thành thượng nhân đó chỉ áp dụng cho những người ở vài chục năm trước thôi, thời kỳ này không sử dụng được nữa rồi. Hiện nay thì nhiều người đang phải làm những công viện khó khăn nhất với mức lương cực kỳ thấp.
“Đúng, đúng, đúng, là tôi lười biếng, không làm nên được tích sự gì.” Trước đây thì quả thực Trình Chu cũng ngủ ở xe minibus, cũng ngủ qua ở xe tải, nhưng hiện tại đã có RV thì ngủ ở mấy chiếc xe kia có chút thiệt thòi. Không có điều kiện thì cũng phải ráng chịu đựng một chút, nhưng khi có điều kiện thì cũng không nên làm khó bản thân quá.
Dạ U khẽ hừ một tiếng bất đắc dĩ nói: “Ở nhờ thì cũng có thể, nhưng đừng quên trả tiền phòng.”
Trình Chu gật đầu rồi nịnh nọt: “Đã biết, vậy 10 ly trà sữa mỗi ngày được không?”
Dạ U tức giận nói: “Mười ly trà sữa? Ngươi lại dùng loại đồ này để lừa ta sao? Đừng tưởng ta không biết trà sữa chỉ là thực phẩm rác rưởi. Tên khốn khiếp nhà ngươi đã lừa ta ăn thực phẩm rác rưởi bao lâu nay rồi.”
Trình Chu: “…” Dạ U đã biết rồi sao? Biết rồi mà còn uống nhiều như vậy?
Dạ U càng mắng càng kích động: “Ngươi cho rằng ta sẽ ngu ngốc như mấy người ở Hắc Mạch thôn sao? Để ngươi dùng mấy cái bánh mỳ, mấy túi gạo rồi lừa cho xoay quanh, ngươi đúng là đồ tư bản độc ác.”
Trình Chu: “…” Dạ U hiện tại càng ngày càng không dễ lừa dối, lại giống con nhím nữa rồi, đang muốn xù lông nữa, “Vậy cậu muốn thế nào?”
“Lại còn kêu ta muốn thế nào, ngươi không chủ động một chút sao?” Dạ U tức giận bất bình nói.
Trình Chu thầm nghĩ: Dạ U còn không nghĩ ra được nên đang muốn hắn nghĩ dùm đây mà.
“Muốn đi massage không?”
“Để một đám người xa lạ đụng vào, ngươi cho rằng ta có bệnh sao?”
“Muốn đi thuỷ cung chơi không?”
“Muốn xem cá sao, ra bờ biển là có một đống, còn muốn tới thuỷ cung làm gì?”
“Hay là nhảy bungee nhé?”
“Có cái dây thừng cột vào chân thì nhảy xuống làm gì? Không có dây thừng thì thú vị hơn chút.”
Trình Chu: “…” Không có dây thừng cũng không sao, lên trang nhất thôi.
“Hay mình đi sở thú?”
Dạ U khịt mũi nói: “Mấy con thú nhốt trong lồng thì có gì thú vị, không đi.”
Trình Chu: Cũng thật khó hầu hạ mà! Cái này không chịu mà cái kia cũng không được.
“Hay là lần sau quay về chúng ta đi nhà hàng cao cấp ăn tối được không?” Trình Chu nói.
Dạ U suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng gật đầu.
Thấy Dạ U miễn cưỡng đồng ý thì Trình Chu lại thầm nghĩ: Cái tên ham ăn này, sớm biết vậy thì hắn khỏi cần nghĩ phức tạp rồi.
“Chỗ này là của ta, ngươi không được nhích sang đây.” Dạ U bá đạo chia giường ra nói.
Trình Chu chớp mắt nghĩ thầm: Không ngờ còn có thể ngủ trên giường, tuy rằng chỉ có 1/3 chiếc giường nhưng như vậy là quá đủ, hắn còn đang nghĩ phải ngủ ở ghế sofa đây.
Dạ U ngáp một cái rồi nằm thằng xuống giường.
Trình Chu nhìn chằm chằm Dạ U một lúc rồi nằm xuống cạnh Dạ U.
Ngày hôm sau, Trình Chu bị Dạ U đá cho một cái làm tỉnh lại, Trình Chu mở mắt ra rồi ngơ ngác hỏi: “Làm sao vậy?”
Dạ U tức giận nói: “Làm sao vậy? Ta nói người chỉ có 1/3 giường thôi, hiện tại ngươi cướp bao nhiêu?”
Trình Chu ngây thơ cười nói: “Đừng so đo mà.”
Thời điểm không ngủ thì Trình Chu còn có thể khống chế được bản thân, nhưng khi ngủ say thì có một vài việc hắn không thể tự khống chế được. Hôm qua khi ngủ say thì hắn cảm giác như ôm được vào lòng một chiếc gối ôm ấm áp, bây giờ xem ra là lúc ngủ hắn đã mò sang bên phía Dạ U rồi ôm lấy, hắn khi ngủ cũng thật dũng cảm. Tuy rằng Dạ U hơi hung dữ nhưng khi ôm lên hoá ra lại mềm mại như vậy.
“Trời đã sáng, mau cút.”
Trình Chu: “…” Cái tên này đúng là dễ trở mặt mà, giây trước còn nằm chung giường, giây sau liền đá hắn ra khỏi giường còn bảo hắn cút đi nữa chứ.
Trình Chu đột nhiên cảm giác thấy Dạ U có chút giống với một con hổ cái hung ác áp bức chồng mình phải đi làm việc kiếm tiền sinh hoạt còn hắn thì giống một tên bị ức hiếp thảm, thê quản nghiêm.
Dạ U nhìn Trình Chu rồi nói: “Ngươi lại đang nghĩ cái gì đó? Ngươi đang nghĩ ta trông giống một con hổ cái sao?”
Trình Chu vội vàng nói: “Không có, không có, có con hổ cái nào xinh đẹp được như cậu sao?”
Dạ U mặt đỏ lên nhưng lạnh lùng nói: “Miệng lưỡi trơn tru, vừa nhìn là thấy không đáng tin cậy rồi, mau cút.”
Trình Chu lần này thì biết nghe lời, cút liền.
…..
Bốn ngày sau.
Trình Chu chất đầy một xe hải sản và chạy đến nhà hàng mới mua.
Vài ngày sau khi Trình Chu rời đi thì biển hiệu của nhà hàng đã được thay đổi, bên trong cửa hàng cũng có thêm không ít hồ hải sản di động
“Anh hai, anh đã tới rồi ạ.” Trình Dương tiến lên nghênh đón, “Tủ đông cùng hồ hải sản để đã được chuẩn bị sẵn sàng theo lời anh nói.”
Trình Chu gật đầu rồi mở xe thuỷ sản ra.
Tuy Trình Chu đã nói là có thể kiếm được nguồn hải sản giá rẻ nhưng Trình Dương vẫn có chút không tin, nhìn đến mấy thùng hải sản tươi đang bơi lội thì rốt cuộc cũng yên tâm phần nào.
“Yên tâm, không đắt chút nào.” Vì hắn chỉ phải trả một chút tiền công mà thôi. “Còn em đã nghĩ xong muốn mở dạng cửa hàng nào chưa?”
Trình Dương có chút phấn khích nói: “Em đang muốn mở một cửa hàng buffet hải sản.”
Trình Dương mấy ngày nay cũng có nghĩ tới việc tuyển dụng một số đầu bếp hải sản, nhưng sau đó thì phát hiện đầu bếp giỏi đúng là rất khó. Suy nghĩ một hồi thì Trình Dương nhận thấy nếu khai trương cửa hàng buffet thì chỉ cần chuẩn bị tốt gia vị là được nên cũng ngay lập tức ký thoả thuận với một cửa hàng chuyên cung cấp gia vị để làm việc lâu dài.
Trình Chu gật đầu hài lòng nói: “Ý hiến hay đấy, vậy quyết định như vậy đi, em cứ làm thoải mái, không cần sợ lỗ.” Mở cửa hàng buffer yêu cầu kỹ thuật tương đối thấp, mà hắn lại có nguồn cung cấp hàng hoá về cơ bản là gần như miễn phí, hẳn sẽ không bị lỗ.
Được sự ủng hộ của Trình Chu nên Trình Dương cũng cảm thấy tự tin hơn hẳn, “Anh hai nếu cảm thấy không tệ thì em cũng bắt tay vào làm luôn đây.”
Trình Dương tuy rằng tuổi không tính lớn nhưng hắn cũng đã làm qua không ít ngành nghề, mấy năm trước cũng đi học việc làm đầu bếp trong 2 năm, khi ấy thì Trình Dương vẫn luôn có nguyện vọng là sau khi xuất sư thì muốn mở một tiệm cơm. Tuy nhiên thì các đầu bếp trong quán ăn thì vẫn luôn quý trọng đến cái chổi cùn của mình nên không muốn đem tuyệt kỹ của bản thân truyền xuống cho học đồ. Trình Dương làm việc như học viên trong nhà hàng 2 năm nhưng cũng không học được nhiều.
Trình Chu gật đầu nói: “Được rồi, hải sản chỗ anh nhập chủng loại cũng khá hữu hạn, nếu không có đủ thì em cũng ra chợ mua thêm một ít loại nữa cho phong phú.”
Trình Dương gật đầu nói: “Dạ, để em chuẩn bị.”
Trình Dương cũng đã tuyển nhân viên nhưng vẫn chưa có ai đến nên Trình Chu và Trình Dương phải tự mình động thủ đem dọn hết đồ ra khỏi xe thuỷ sản.
“Anh hai, sao anh…”
Trình Chu nhìn Trình Dương rồi hỏi: “Anh làm sao?”
Trình Dương lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là thấy sức của anh hình như rất lớn.”
Trình Chu sửng sốt một lúc và phát hiện lúc hắn chuyển hàng hoá có hơi tự mãn, hắn đem những cái thùng hàng mấy trăm cân này di chuyển khá nhẹ nhàng nên đã doạ sợ Trình Dương rồi. Khoảng thời gian gần đây thì Trình Chu luôn ăn thịt lợn biến dị nên đấu khí trong cơ thể càng ngày càng hồn hậu, sức lực cũng theo đó mà tăng lên nhanh chóng.
Trình Chu cười giải thích: “Ăn nhiều thịt một chút thì sức lực cũng sẽ tăng lên, Dương Dương em cũng nên ăn nhiều thịt mà anh gửi đi.”
Trình Dương nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Thật sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Tất nhiên.”
Trình Dương nhìn Trình Chu nói: “Sao em thấy tên Lý mập kia cũng ăn thịt mỗi ngày, nhưng hắn chỉ tăng chiều ngang thôi chứ sức càng ngày càng yếu đi.”
Trình Chu cũng hàm hồ trả lời: “Được rồi, đừng nói nữa, làm việc trước đi …”
…..
Giao hàng xong, Trình Chu dẫn Dạ U đến một nhà hàng tương đối cao cấp.
Trình Chu cũng gọi một bàn đồ ăn rồi nhìn Dạ U ăn một cách thích thú. Dạ U đã dưỡng được cái miệng càng ngày càng điêu nên chỉ hứng thú với các món ăn cao cấp.
“Chúng ta làm gì tiếp bây giờ? Ăn uống no say sau đó đi kiếm gái và đánh bạc sao? Hình như có chút suy đồi!” Dạ U chớp mắt nói nhỏ.
Trình Chu xấu hổ hỏi: “Tôi nói là tôi sẽ đi kiếm gái và đánh bạc khi nào?”
Dạ U chống ghế sofa ngồi dậy rồi lười biếng nói: “Là ngươi tự nói mà, rất nhiều kẻ có tiền liền tìm không được ý nghĩa của cuộc sống nên sẽ ngoại tình và chơi bài sao?”
Trình Chu hít một hơi sâu rồi nói: “Nhưng tôi vẫn chưa giàu mà.”
Dạ U gật đầu nói: “Cũng đúng, đại gia thì tài sản ít nhất cũng mấy chục ngàn vạn, ngươi đúng là chưa tới.”
Trình Chu suy nghĩ chút thì đoán Dạ U dạo này lại lượn lờ trên weibo và douyin khá nhiều rồi nên cho rằng tất cả mọi người ở thế giới này đều có khả năng kiếm được lương trăm vạn một năm, ở biệt thự, đi siêu xe, mua hàng hiệu …, nhưng thực tế thì chúng sinh muôn nghìn người, đại đa số vẫn là người có hoàn cảnh khó khăn phải vất vả mưu sinh. Dạ U không thể tiếp tục như vậy được, tư tưởng cảng ngày càng sa đoạ.
Dạ U nhìn Trình Chu bất mãn nói: “Nhìn ta như vậy làm gì? Lại đang chửi thầm ta đúng không?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không có.”
Dạ U híp mắt nghi ngờ nhìn Trình Chu nói: “Thật không? Không phải trong lòng ngươi đang mắng ta là đồ nhà quê không kiến thức sao?”
“Sao cậu lại nghĩ vậy? Tôi làm sao dám cơ chứ. Cậu mới đến đây bao lâu đâu mà ánh mắt lại cao như vậy, người bình thường tuyệt đối không có khả năng thích ứng nhanh như cậu đâu.” Mới bao lâu đâu mà ánh mắt của Dạ U đã tăng lên tài sản ngàn vạn rồi, phải nói lúc mới đến đây Dạ U còn kinh ngạc với một căn chung cư 3 phòng ngủ bình thường đấy.
Dạ U khịt mũi nói: “Tốt nhất là vậy, ngươi cho rằng mình rất giỏi sao? Ngươi ở thế giới của ta cái gì cũng không hiểu còn gì.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vâng, vâng, là ta không hiểu.”
“Tôi muốn mua một lô cây non và hạt giống dược liệu.” Trình Chu đổi đề tài.
“Ngươi có thể thử, cỏ linh lăng mà ngươi mang tới dị giới cũng phát triển khá tốt.” Dạ U nói.
Trình Chu gật đầu nói: “Bởi vì vậy nên tôi cũng muốn mang thử thêm nhiều giống tới trồng.”
Trình Chu sau đó cũng ghé qua một vài cửa hàng hạt giống và mua hàng tá loại dược liệu khác nhau như: rễ bản lam (板蓝根: bǎnlángēn), nhân sâm (人参: rénshēn), Đan sâm (丹参: dānshēn), Đẳng sâm (党参: dǎngshēn), Sài hồ (柴胡: chái hú), Hoa chuông (桔梗: jiégěng), Tam thất (田七: tián qī), ….
Dạ U nhìn Trình Chu túi lớn túi nhỏ nói: “Ngươi cũng mua không ít đấy.”
Trình Chu cười nói: “Giăng lưới khắp nơi chờ ngày đánh cá (普遍撒网, 重点捞鱼: Pǔbiàn sā wǎng, zhòngdiǎn lāo yú) mà. Nếu có thể phát triển tốt thì lúc đó sẽ tập trung trồng sau.”
Dạ U có chút hứng thú nói: “Không biết có thể dưỡng dục ra Tinh Linh trùng mới không? Nếu có thể bỗi dưỡng ra Tinh Linh trùng thì mới là hồi báo lớn nhất.”
Trình Chu gật đầu có chút mong đợi nói: “Tôi cũng rất hy vọng vậy.”
Ngoài hạt giống dược liệu thì Trình Chu cũng mua một số lượng lớn cây giống dược liệu để mang đến dị giới.
--------*.*------------
https://hocacanh.vn/ho-hai-san/
Hồ hải sản di động
https://www.vinmec.com/vi/y-hoc-co-truyen/duoc-lieu/tim-hieu-ve-vi-thuoc-ban-lam-can/
Rễ bản lam
https://www.vinmec.com/vi/y-hoc-co-truyen/duoc-lieu/tac-dung-cua-nhan-sam-voi-suc-khoe/
Nhân sâm
https://www.vinmec.com/vi/y-hoc-co-truyen/duoc-lieu/cay-dan-sam-co-tac-dung-gi/
Đan sâm
https://www.vinmec.com/vi/y-hoc-co-truyen/duoc-lieu/vi-thuoc-dang-sam-co-tac-dung-gi/
Đẳng sâm
https://www.vinmec.com/vi/y-hoc-co-truyen/duoc-lieu/tac-dung-cua-vi-thuoc-sai-ho/
Sài hồ
https://www.vinmec.com/vi/y-hoc-co-truyen/duoc-lieu/cay-cat-canh-co-tac-dung-gi/
Hoa chuông (Platycodon grandiflorum): Hoa bản địa của Nhật Bản, Trung quốc, Hàn, là biểu tượng của hạnh phúc và tình yêu vĩnh cửu, ngoài ra nó cũng thể hiện một tình yêu vô vọng. Ngoài ra nó cũng có thể dùng làm thuốc, trong “Thần Nông Bản Thảo Y” có ghi: “Có vị cay nồng, tính hơi ấm, chủ trị ngực đau như dao đâm, bụng đầy mà đại tiện yếu, hồi hộp đánh trống ngực." Có thể được sử dụng ngay cả đối với bệnh nhân bị loét dạ dày và tá tràng. Rễ tươi có thể dùng như dạng rau để ăn, dưa chua hoa chuông cũng là một đặc sản của Hàn Quốc.
https://www.vinmec.com/vi/tin-tuc/thong-tin-suc-khoe/dinh-duong/tam-co-tac-dung-gi/
Tam thất
End chap 38
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trình Chu bước vào chiếc RV thì cùng lúc đó thì Dạ U cũng đã quay trở lại.
Dạ U ngồi lên ghế sofa của RV rồi nhìn về phía Trình Chu không hài lòng mà nói: “Sao người lại ở đây? Đây là xe của ta mà.”
Trình Chu cười lấy lòng nói: “Vâng, vâng, đây là xe của cậu, tôi cũng không có biện pháp nên muốn qua chỗ cậu ở nhờ một chút.”
“Cái gì mà không có biện pháp, không phải ngươi cũng có mấy chiếc xe sao?”
“Mấy cái xe đó không phải để ngủ, ngủ tư thế đó nhiều sẽ dễ bị viêm cột sống.”
Dạ U trợn tròn mắt không hài lòng mà mắng: “Ngươi cũng không có một chút tinh thần phấn đấu trong gian khổ sao? Không phải ở chỗ các ngươi thường nói cái gì mà ngật đắc khổ trung khổ phương vi nhân thượng nhân sao?”
Trình Chu thầm nghĩ: Dạ U dường như đã uống không ít canh gà ở hiện thế rồi. Nhìn xem, đây mới là giác ngộ. Làm hắn, một người đã tiếp nhận 9 năm giáo dục bắt buộc cũng theo không kịp, nhưng mà thời đại đang phát triển, cái gọi là ăn được khổ trung thì mới thành thượng nhân đó chỉ áp dụng cho những người ở vài chục năm trước thôi, thời kỳ này không sử dụng được nữa rồi. Hiện nay thì nhiều người đang phải làm những công viện khó khăn nhất với mức lương cực kỳ thấp.
“Đúng, đúng, đúng, là tôi lười biếng, không làm nên được tích sự gì.” Trước đây thì quả thực Trình Chu cũng ngủ ở xe minibus, cũng ngủ qua ở xe tải, nhưng hiện tại đã có RV thì ngủ ở mấy chiếc xe kia có chút thiệt thòi. Không có điều kiện thì cũng phải ráng chịu đựng một chút, nhưng khi có điều kiện thì cũng không nên làm khó bản thân quá.
Dạ U khẽ hừ một tiếng bất đắc dĩ nói: “Ở nhờ thì cũng có thể, nhưng đừng quên trả tiền phòng.”
Trình Chu gật đầu rồi nịnh nọt: “Đã biết, vậy 10 ly trà sữa mỗi ngày được không?”
Dạ U tức giận nói: “Mười ly trà sữa? Ngươi lại dùng loại đồ này để lừa ta sao? Đừng tưởng ta không biết trà sữa chỉ là thực phẩm rác rưởi. Tên khốn khiếp nhà ngươi đã lừa ta ăn thực phẩm rác rưởi bao lâu nay rồi.”
Trình Chu: “…” Dạ U đã biết rồi sao? Biết rồi mà còn uống nhiều như vậy?
Dạ U càng mắng càng kích động: “Ngươi cho rằng ta sẽ ngu ngốc như mấy người ở Hắc Mạch thôn sao? Để ngươi dùng mấy cái bánh mỳ, mấy túi gạo rồi lừa cho xoay quanh, ngươi đúng là đồ tư bản độc ác.”
Trình Chu: “…” Dạ U hiện tại càng ngày càng không dễ lừa dối, lại giống con nhím nữa rồi, đang muốn xù lông nữa, “Vậy cậu muốn thế nào?”
“Lại còn kêu ta muốn thế nào, ngươi không chủ động một chút sao?” Dạ U tức giận bất bình nói.
Trình Chu thầm nghĩ: Dạ U còn không nghĩ ra được nên đang muốn hắn nghĩ dùm đây mà.
“Muốn đi massage không?”
“Để một đám người xa lạ đụng vào, ngươi cho rằng ta có bệnh sao?”
“Muốn đi thuỷ cung chơi không?”
“Muốn xem cá sao, ra bờ biển là có một đống, còn muốn tới thuỷ cung làm gì?”
“Hay là nhảy bungee nhé?”
“Có cái dây thừng cột vào chân thì nhảy xuống làm gì? Không có dây thừng thì thú vị hơn chút.”
Trình Chu: “…” Không có dây thừng cũng không sao, lên trang nhất thôi.
“Hay mình đi sở thú?”
Dạ U khịt mũi nói: “Mấy con thú nhốt trong lồng thì có gì thú vị, không đi.”
Trình Chu: Cũng thật khó hầu hạ mà! Cái này không chịu mà cái kia cũng không được.
“Hay là lần sau quay về chúng ta đi nhà hàng cao cấp ăn tối được không?” Trình Chu nói.
Dạ U suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng gật đầu.
Thấy Dạ U miễn cưỡng đồng ý thì Trình Chu lại thầm nghĩ: Cái tên ham ăn này, sớm biết vậy thì hắn khỏi cần nghĩ phức tạp rồi.
“Chỗ này là của ta, ngươi không được nhích sang đây.” Dạ U bá đạo chia giường ra nói.
Trình Chu chớp mắt nghĩ thầm: Không ngờ còn có thể ngủ trên giường, tuy rằng chỉ có 1/3 chiếc giường nhưng như vậy là quá đủ, hắn còn đang nghĩ phải ngủ ở ghế sofa đây.
Dạ U ngáp một cái rồi nằm thằng xuống giường.
Trình Chu nhìn chằm chằm Dạ U một lúc rồi nằm xuống cạnh Dạ U.
Ngày hôm sau, Trình Chu bị Dạ U đá cho một cái làm tỉnh lại, Trình Chu mở mắt ra rồi ngơ ngác hỏi: “Làm sao vậy?”
Dạ U tức giận nói: “Làm sao vậy? Ta nói người chỉ có 1/3 giường thôi, hiện tại ngươi cướp bao nhiêu?”
Trình Chu ngây thơ cười nói: “Đừng so đo mà.”
Thời điểm không ngủ thì Trình Chu còn có thể khống chế được bản thân, nhưng khi ngủ say thì có một vài việc hắn không thể tự khống chế được. Hôm qua khi ngủ say thì hắn cảm giác như ôm được vào lòng một chiếc gối ôm ấm áp, bây giờ xem ra là lúc ngủ hắn đã mò sang bên phía Dạ U rồi ôm lấy, hắn khi ngủ cũng thật dũng cảm. Tuy rằng Dạ U hơi hung dữ nhưng khi ôm lên hoá ra lại mềm mại như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trời đã sáng, mau cút.”
Trình Chu: “…” Cái tên này đúng là dễ trở mặt mà, giây trước còn nằm chung giường, giây sau liền đá hắn ra khỏi giường còn bảo hắn cút đi nữa chứ.
Trình Chu đột nhiên cảm giác thấy Dạ U có chút giống với một con hổ cái hung ác áp bức chồng mình phải đi làm việc kiếm tiền sinh hoạt còn hắn thì giống một tên bị ức hiếp thảm, thê quản nghiêm.
Dạ U nhìn Trình Chu rồi nói: “Ngươi lại đang nghĩ cái gì đó? Ngươi đang nghĩ ta trông giống một con hổ cái sao?”
Trình Chu vội vàng nói: “Không có, không có, có con hổ cái nào xinh đẹp được như cậu sao?”
Dạ U mặt đỏ lên nhưng lạnh lùng nói: “Miệng lưỡi trơn tru, vừa nhìn là thấy không đáng tin cậy rồi, mau cút.”
Trình Chu lần này thì biết nghe lời, cút liền.
…..
Bốn ngày sau.
Trình Chu chất đầy một xe hải sản và chạy đến nhà hàng mới mua.
Vài ngày sau khi Trình Chu rời đi thì biển hiệu của nhà hàng đã được thay đổi, bên trong cửa hàng cũng có thêm không ít hồ hải sản di động
“Anh hai, anh đã tới rồi ạ.” Trình Dương tiến lên nghênh đón, “Tủ đông cùng hồ hải sản để đã được chuẩn bị sẵn sàng theo lời anh nói.”
Trình Chu gật đầu rồi mở xe thuỷ sản ra.
Tuy Trình Chu đã nói là có thể kiếm được nguồn hải sản giá rẻ nhưng Trình Dương vẫn có chút không tin, nhìn đến mấy thùng hải sản tươi đang bơi lội thì rốt cuộc cũng yên tâm phần nào.
“Yên tâm, không đắt chút nào.” Vì hắn chỉ phải trả một chút tiền công mà thôi. “Còn em đã nghĩ xong muốn mở dạng cửa hàng nào chưa?”
Trình Dương có chút phấn khích nói: “Em đang muốn mở một cửa hàng buffet hải sản.”
Trình Dương mấy ngày nay cũng có nghĩ tới việc tuyển dụng một số đầu bếp hải sản, nhưng sau đó thì phát hiện đầu bếp giỏi đúng là rất khó. Suy nghĩ một hồi thì Trình Dương nhận thấy nếu khai trương cửa hàng buffet thì chỉ cần chuẩn bị tốt gia vị là được nên cũng ngay lập tức ký thoả thuận với một cửa hàng chuyên cung cấp gia vị để làm việc lâu dài.
Trình Chu gật đầu hài lòng nói: “Ý hiến hay đấy, vậy quyết định như vậy đi, em cứ làm thoải mái, không cần sợ lỗ.” Mở cửa hàng buffer yêu cầu kỹ thuật tương đối thấp, mà hắn lại có nguồn cung cấp hàng hoá về cơ bản là gần như miễn phí, hẳn sẽ không bị lỗ.
Được sự ủng hộ của Trình Chu nên Trình Dương cũng cảm thấy tự tin hơn hẳn, “Anh hai nếu cảm thấy không tệ thì em cũng bắt tay vào làm luôn đây.”
Trình Dương tuy rằng tuổi không tính lớn nhưng hắn cũng đã làm qua không ít ngành nghề, mấy năm trước cũng đi học việc làm đầu bếp trong 2 năm, khi ấy thì Trình Dương vẫn luôn có nguyện vọng là sau khi xuất sư thì muốn mở một tiệm cơm. Tuy nhiên thì các đầu bếp trong quán ăn thì vẫn luôn quý trọng đến cái chổi cùn của mình nên không muốn đem tuyệt kỹ của bản thân truyền xuống cho học đồ. Trình Dương làm việc như học viên trong nhà hàng 2 năm nhưng cũng không học được nhiều.
Trình Chu gật đầu nói: “Được rồi, hải sản chỗ anh nhập chủng loại cũng khá hữu hạn, nếu không có đủ thì em cũng ra chợ mua thêm một ít loại nữa cho phong phú.”
Trình Dương gật đầu nói: “Dạ, để em chuẩn bị.”
Trình Dương cũng đã tuyển nhân viên nhưng vẫn chưa có ai đến nên Trình Chu và Trình Dương phải tự mình động thủ đem dọn hết đồ ra khỏi xe thuỷ sản.
“Anh hai, sao anh…”
Trình Chu nhìn Trình Dương rồi hỏi: “Anh làm sao?”
Trình Dương lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là thấy sức của anh hình như rất lớn.”
Trình Chu sửng sốt một lúc và phát hiện lúc hắn chuyển hàng hoá có hơi tự mãn, hắn đem những cái thùng hàng mấy trăm cân này di chuyển khá nhẹ nhàng nên đã doạ sợ Trình Dương rồi. Khoảng thời gian gần đây thì Trình Chu luôn ăn thịt lợn biến dị nên đấu khí trong cơ thể càng ngày càng hồn hậu, sức lực cũng theo đó mà tăng lên nhanh chóng.
Trình Chu cười giải thích: “Ăn nhiều thịt một chút thì sức lực cũng sẽ tăng lên, Dương Dương em cũng nên ăn nhiều thịt mà anh gửi đi.”
Trình Dương nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Thật sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Tất nhiên.”
Trình Dương nhìn Trình Chu nói: “Sao em thấy tên Lý mập kia cũng ăn thịt mỗi ngày, nhưng hắn chỉ tăng chiều ngang thôi chứ sức càng ngày càng yếu đi.”
Trình Chu cũng hàm hồ trả lời: “Được rồi, đừng nói nữa, làm việc trước đi …”
…..
Giao hàng xong, Trình Chu dẫn Dạ U đến một nhà hàng tương đối cao cấp.
Trình Chu cũng gọi một bàn đồ ăn rồi nhìn Dạ U ăn một cách thích thú. Dạ U đã dưỡng được cái miệng càng ngày càng điêu nên chỉ hứng thú với các món ăn cao cấp.
“Chúng ta làm gì tiếp bây giờ? Ăn uống no say sau đó đi kiếm gái và đánh bạc sao? Hình như có chút suy đồi!” Dạ U chớp mắt nói nhỏ.
Trình Chu xấu hổ hỏi: “Tôi nói là tôi sẽ đi kiếm gái và đánh bạc khi nào?”
Dạ U chống ghế sofa ngồi dậy rồi lười biếng nói: “Là ngươi tự nói mà, rất nhiều kẻ có tiền liền tìm không được ý nghĩa của cuộc sống nên sẽ ngoại tình và chơi bài sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu hít một hơi sâu rồi nói: “Nhưng tôi vẫn chưa giàu mà.”
Dạ U gật đầu nói: “Cũng đúng, đại gia thì tài sản ít nhất cũng mấy chục ngàn vạn, ngươi đúng là chưa tới.”
Trình Chu suy nghĩ chút thì đoán Dạ U dạo này lại lượn lờ trên weibo và douyin khá nhiều rồi nên cho rằng tất cả mọi người ở thế giới này đều có khả năng kiếm được lương trăm vạn một năm, ở biệt thự, đi siêu xe, mua hàng hiệu …, nhưng thực tế thì chúng sinh muôn nghìn người, đại đa số vẫn là người có hoàn cảnh khó khăn phải vất vả mưu sinh. Dạ U không thể tiếp tục như vậy được, tư tưởng cảng ngày càng sa đoạ.
Dạ U nhìn Trình Chu bất mãn nói: “Nhìn ta như vậy làm gì? Lại đang chửi thầm ta đúng không?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không có.”
Dạ U híp mắt nghi ngờ nhìn Trình Chu nói: “Thật không? Không phải trong lòng ngươi đang mắng ta là đồ nhà quê không kiến thức sao?”
“Sao cậu lại nghĩ vậy? Tôi làm sao dám cơ chứ. Cậu mới đến đây bao lâu đâu mà ánh mắt lại cao như vậy, người bình thường tuyệt đối không có khả năng thích ứng nhanh như cậu đâu.” Mới bao lâu đâu mà ánh mắt của Dạ U đã tăng lên tài sản ngàn vạn rồi, phải nói lúc mới đến đây Dạ U còn kinh ngạc với một căn chung cư 3 phòng ngủ bình thường đấy.
Dạ U khịt mũi nói: “Tốt nhất là vậy, ngươi cho rằng mình rất giỏi sao? Ngươi ở thế giới của ta cái gì cũng không hiểu còn gì.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vâng, vâng, là ta không hiểu.”
“Tôi muốn mua một lô cây non và hạt giống dược liệu.” Trình Chu đổi đề tài.
“Ngươi có thể thử, cỏ linh lăng mà ngươi mang tới dị giới cũng phát triển khá tốt.” Dạ U nói.
Trình Chu gật đầu nói: “Bởi vì vậy nên tôi cũng muốn mang thử thêm nhiều giống tới trồng.”
Trình Chu sau đó cũng ghé qua một vài cửa hàng hạt giống và mua hàng tá loại dược liệu khác nhau như: rễ bản lam (板蓝根: bǎnlángēn), nhân sâm (人参: rénshēn), Đan sâm (丹参: dānshēn), Đẳng sâm (党参: dǎngshēn), Sài hồ (柴胡: chái hú), Hoa chuông (桔梗: jiégěng), Tam thất (田七: tián qī), ….
Dạ U nhìn Trình Chu túi lớn túi nhỏ nói: “Ngươi cũng mua không ít đấy.”
Trình Chu cười nói: “Giăng lưới khắp nơi chờ ngày đánh cá (普遍撒网, 重点捞鱼: Pǔbiàn sā wǎng, zhòngdiǎn lāo yú) mà. Nếu có thể phát triển tốt thì lúc đó sẽ tập trung trồng sau.”
Dạ U có chút hứng thú nói: “Không biết có thể dưỡng dục ra Tinh Linh trùng mới không? Nếu có thể bỗi dưỡng ra Tinh Linh trùng thì mới là hồi báo lớn nhất.”
Trình Chu gật đầu có chút mong đợi nói: “Tôi cũng rất hy vọng vậy.”
Ngoài hạt giống dược liệu thì Trình Chu cũng mua một số lượng lớn cây giống dược liệu để mang đến dị giới.
--------*.*------------
https://hocacanh.vn/ho-hai-san/
Hồ hải sản di động
https://www.vinmec.com/vi/y-hoc-co-truyen/duoc-lieu/tim-hieu-ve-vi-thuoc-ban-lam-can/
Rễ bản lam
https://www.vinmec.com/vi/y-hoc-co-truyen/duoc-lieu/tac-dung-cua-nhan-sam-voi-suc-khoe/
Nhân sâm
https://www.vinmec.com/vi/y-hoc-co-truyen/duoc-lieu/cay-dan-sam-co-tac-dung-gi/
Đan sâm
https://www.vinmec.com/vi/y-hoc-co-truyen/duoc-lieu/vi-thuoc-dang-sam-co-tac-dung-gi/
Đẳng sâm
https://www.vinmec.com/vi/y-hoc-co-truyen/duoc-lieu/tac-dung-cua-vi-thuoc-sai-ho/
Sài hồ
https://www.vinmec.com/vi/y-hoc-co-truyen/duoc-lieu/cay-cat-canh-co-tac-dung-gi/
Hoa chuông (Platycodon grandiflorum): Hoa bản địa của Nhật Bản, Trung quốc, Hàn, là biểu tượng của hạnh phúc và tình yêu vĩnh cửu, ngoài ra nó cũng thể hiện một tình yêu vô vọng. Ngoài ra nó cũng có thể dùng làm thuốc, trong “Thần Nông Bản Thảo Y” có ghi: “Có vị cay nồng, tính hơi ấm, chủ trị ngực đau như dao đâm, bụng đầy mà đại tiện yếu, hồi hộp đánh trống ngực." Có thể được sử dụng ngay cả đối với bệnh nhân bị loét dạ dày và tá tràng. Rễ tươi có thể dùng như dạng rau để ăn, dưa chua hoa chuông cũng là một đặc sản của Hàn Quốc.
https://www.vinmec.com/vi/tin-tuc/thong-tin-suc-khoe/dinh-duong/tam-co-tac-dung-gi/
Tam thất
End chap 38
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro