Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Dược Đen Tóc Cháy Hàng

Diệp Ức Lạc

2024-11-23 23:21:59

Phòng công nghệ Phi Việt.

“Đường Đông, tóc anh mọc ra kìa.”

Đường Đông sờ lên mấy cọng tóc mới nhú ra trên đỉnh đầu thì đắc ý mà nói: “Đúng vậy, thực sự là đã mọc được rồi.”

Xã hội hiện đại có rất nhiều áp lực, chứng hói đầu thì càng ngày càng trẻ hoá, Đường Đông cũng vì trị cái bệnh tóc theo chiều gió này mà phải uống rất nhiều thuốc Đông y, đáng tiếc là đầu vẫn bóng loáng.

Thời đại cũng đã khác trước rất nhiều, nam nữ bình đẳng, nam thích gái đẹp mà nữ càng thích trai đẹp, mà nam đã bị hói thì càng làm giảm tính thẩm mỹ trong mắt các chị em trong buổi xem mắt.

Mấy ngày trước thì Đường Đông lại ghé nhà hàng buffet để ăn, gặp trúng buổi rút thăm trúng thưởng và giải thưởng trong đó có dược đen tóc.

Bản thân Đường Đông thì không rút trúng cái dược đen tóc này mà anh rút được phiếu giảm giá 30%. Có một vị khách rút được dược đen tóc này nhưng lại không muốn sử dụng sản phẩm 3 không nên anh đã dùng phiếu giảm giá để đổi lấy. Không những vậy thì Đường Đông còn chi thêm 200 tệ để mua lại giải thưởng dược đen tóc từ một khách hàng khác.

Nhậm Vĩnh Mân nghi ngờ hỏi: “Dược đen tóc kia thật sự hữu dụng sao?”

Đường Đông gật đầu và nghiêm túc nói: “Hữu dụng.”

Mấy lập trình viên trong văn phòng lập tức nhìn nhau và đều động tâm, vấn đề hói đầu đã là tệ lậu của cái ngành lập trình viên này rồi. Hiện nay sinh viên mới ra trường và những người tóc rậm rạp vì nhìn thấy cái tệ lậu này mà còn phải suy nghĩ lại xem có nên tiếp tục theo đuổi ngành này nữa hay không cơ mà.

Nhậm Vĩnh Mân nghe vậy thì cực kỳ tiếc nuối nói: “Sớm biết vậy thì em đã mua mấy phần rồi.”

Làm một lập trình viên có thâm niên thì Nhậm Vĩnh Dân cũng nối gót mọi người trong ngành mà đầu bóng loáng, hắn cũng đã sử dụng không ít biện pháp dân gian rồi. Nhưng sau khi sử dụng biện pháp dân gian thì vấn đề hói này không hề được cải thiện mà thậm chí còn trầm trọng hơn, càng bóng loáng hơn. Cuối cùng thì hắn ta chỉ còn cách chống chế rồi nói với mọi người là quả đầu bóng loáng này chính là minh chứng của việc hắn là tinh anh trong ngành lập trình viên này.

Lúc nhìn thấy Đường Đông bỏ thêm 200 tệ để mua thêm một phần dược đen tóc thì Nhậm Vĩnh Mân còn chê cười Đường Đông lãng phí tiền những mua sản phẩm 3 không. Không nghĩ tới là thật sự có hiệu quả. Trời đất chứng giám, hắn ta đã tốn mấy vạn tệ vào cái đầu không còn cọng tóc này của mình rồi.

Đường Đông có chút lo lắng nói: “Tôi cũng nghĩ mua thêm vài phần, nhưng hoạt động bốc thăm này đã kết thúc rồi, bên kia không biết khi nào lại tổ chức một đợt bốc thăm mới.”

Nhậm Vĩnh Dân bất bình mà nói: “Có tiền là có thể sai khiến ma quỷ, chúng ta bỏ tiền ra mua thì còn sợ không mua được sao? Em nghĩ lần rút thăm trước chỉ là một chiêu trò quảng cáo để thu hút khách hàng và giới thiệu sản phẩm mới mà thôi.”

Đường Đông cũng gật đầu nói: “Có lý, nghỉ trưa chúng ta lại tới đó hỏi.”

Nhậm Vĩnh Mân thầm nghĩ: Lần trước Nhậm Vĩnh Mân bỏ ra thêm 200 tệ để mua một phần, vậy thì hắn trả thêm là có thể mua được, 300 tệ hoặc 500 tệ có lẽ là mua được thôi.

Tới giờ nghỉ trưa thì Đường Đông, Nhậm Vĩnh Mân kéo thêm một vài người khác cùng nhau tới nhà hàng Ngư Đa Đa.

Vừa tới cửa nhà hàng thì đám Đường Đông đã bắt gặp một chiếc siêu xe rất nổi bật.

“Bentley? Chiếc này phải mấy chục triệu mới có thể lăn bánh được.” Đường Đông nói.

Trước nay thì cửa hàng Ngư Đa Đa cũng thường xuyên có vài chiếc xe sang có giá trị đậu trước cửa, nhìn nhiều thì cũng thấy là chuyện bình thường, nhưng chiếc trị giá hàng chục triệu như vậy thì khá là hiếm thấy.

Nhậm Vĩnh Mân cau mày lẩm bẩm: “Sao tôi thấy cái nhà hàng này hay nhìn thấy người có tiền thường ghé qua thế nhỉ?”

Đường Đông vốn tới đây là để tìm Trình Dương nói chuyện về dược đen tóc nên cũng đi thẳng vào luôn, nhưng vừa tiến vào thì đã phát hiện là Trình Dương đang bị quấn lấy.

“Quản lý Tiểu Dương, anh bán cho tôi đi.” Lưu Nguyên túm cánh tay Trình Dương sống chết không chịu thả.

Trình Dương nhìn Lưu Nguyên rồi có chút lúng túng nói: “Hàng kia là tặng phẩm, không bán.”

“Đừng ma, hàng tặng phẩm thì không phải cũng là hàng hoá sao? Tại sao không được bán chứ?”

Trình Dương: “Cậu muốn mua làm cái gì chứ? Cậu cũng đâu có hói.”

Lưu Nguyên sờ đầu tóc mình rồi nói: “Tôi đúng là không bị hói, nhưng không phải chỉ có hói mới có thể dùng mà.”

Lúc trước vì không biết nhìn hàng nên hắn không mua, về hắn cũng đã bị ông nội giáo huấn càm ràm mấy lần luôn rồi, sau đó thì Lưu Nguyên đã biết học khôn rồi, chỉ cần là sản phẩm nào mới ra mắt của nhà hàng Ngư Đa Đa thì hắn lập tức chạy đến vớt. Sự thật chứng mình là hắn làm vậy là cực kỳ chính xác, cửa hàng Ngư Đa Đa này đúng thật là không đơn giản, thật là sâu không thể lường được mà.

Trình Dương lắc đầu nói: “Thuốc nào cũng có 3 phần độc, cậu không thể tuỳ tiện uống.”

Anh hai nói rồi, uống dược đen tóc này với liều lượng nhỏ thì sẽ không hại gì, nhưng Lưu Nguyên đòi mua nhiều như vậy cơ mà. Lỡ dùng nhiều quá thành ra quá liều mà xảy ra chuyện thì phải làm sao chứ?

Lưu Nguyên túm tay Trình Dương nói: “Quản lý Tiểu Dương, tôi ra 1 vạn 1 phần là được chứ gì?”

Trình Dương nhìn Lưu Dương nghiêm túc nói: “Lưu thiếu, dù cậu có nhiều tiền nhưng cậu cũng không thể tiêu loạn như vậy được đâu.”

“Tôi vui.” Lưu Nguyên nhìn về phía Hàn Kiều rồi sốt ruột mà nói: “Chị dâu, chị mau thuyết phục anh ấy đi. Kiếm tiền không tốt sao, kiếm nhiều một chút đi, cũng là để hai người tiêu cho lễ cưới mà.”

Hàn Kiều nghe vậy thì đỏ bừng cả mặt.

Sợ Lưu Nguyên lại lấy bọn họ ra trêu đùa nên Trình Dương đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cậu muốn mấy phần.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“500.” Lưu Nguyên không chút nghĩ ngợi mà hô.

Trình Dương nhìn Lưu Nguyên rồi cau mày nói: “Cậu điên rồi.”

Lưu Nguyên lắc đầu nói: “Không hề, nếu không phải dạo gần đây tôi đang hơi kẹt vốn thì tôi còn muốn mua 5.000 phần cơ.”

Trình Dương thở dài nói: “Tôi cũng chỉ còn 35 phần thôi. Để hết cho cậu, 30 vạn đi.”

Lưu Nguyên vội vàng gật đầu nói: “Được, cảm ơn quản lý Tiểu Dương.”

Một đám Đường Đông ngơ ngác nhìn nhau, vốn là họ đang tới là để hỏi về dược đen tóc đấy, nhưng mà nhìn tình cảnh trước mắt thì họ cũng chỉ biết im lặng.

Đường Đông thầm nghĩ: Một phần dược đen tóc này cũng chỉ khoảng 5g mà đã bán với giá 1 vạn sao? Này thật sự là còn đắt hơn vàng nữa?

“Sao lại đắt như vậy chứ? Em còn tưởng là hàng tặng không giá trị đấy.” Lục Miểu thì thào nói.

Đường Đông thầm nghĩ: Tặng phẩm trong cửa hàng bình thường đúng là không có giá trị thật, nhưng hàng tặng ở nhà hàng Ngư Đa Đa này không thể nói trước được đâu. Chủ nhà hàng này cũng không nên mở nhà hàng buffet nữa, nên đi mở quầy thuốc còn kiếm được nhiều hơn.

Đường Đông lại hít sâu nghĩ: Không ngờ mình có thể sử dụng một tờ phiếu giảm giá và 200 tệ để đổi được tới 2 phần, đúng là kiếm lời rồi.

Nhậm Vĩnh Mân nghi ngờ nói: “Dược đen tóc lại đắt tới như vậy sao? Tên đó chắc không phải là đã được uỷ thác đó chứ?”

“Không phải đâu.” Ninh Triết đang đứng ở một bên lấy điện thoại đưa ra một tấm hình mới tìm được, tấm ảnh là hình chụp một trận đua xe mà mấy phú nhị đại của thành phố Thương Hải tổ chức, Lưu Nguyên cũng là một trong số họ.

Phú nhị đại trong vòng của thành phố Thượng Hải là cố định, muốn chen vào cái vòng này thì tài sản ít nhất cũng phải hơn trăm triệu.

Đường Đông đánh giá Lưu Nguyên nói: “Người này hình như là một trong những khách quen ở đây.”

Cửa hàng này thường xuyên có khách từ đám phú nhị đại từ Thượng Hải ghé thăm, người trước mặt này hẳn là một trong số đó.

Ninh Triết thở dài nói: “E là không mua được rồi, nhưng cũng đã tới rồi, chúng ta vào ăn trước đi.”

Đường Đông gật đầu nói: “Cũng được.” Dạo gần đây hình như nhà hàng Ngư Đa Đa mới tuyển thêm vài đầu bếp mới thì phải. Thấy món ăn cũng đa dạng hơn, mùi vị cũng tốt hơn nên việc kinh doanh càng ngày càng tốt hơn, thực đơn cũng đặc sắc hơn rất nhiều.

……

Quầy tính tiền.

Hàn Kiều nhìn Trình Dương rồi nghi hoặc hỏi: “Anh Dương, dược đen tóc kia đắt như vậy sao?”

Trình Dương gật đầu nói: “Anh hai nói là thứ tốt.”

Hàn Kiều ngượng ngùng nói: “Em cũng không biết là nó lại đắt tới như vậy. Sao anh lại đưa cho em nhiều thế?”

Đợt trước Hàn Kiều cũng đã mang vài phần dược đen tóc về giới thiệu cho mẹ Hàn uống thử, sau khi dùng xong thì mẹ Hàn thấy rất có hiệu quả nên cũng đã đề cử cha Hàn sử dụng luôn. Lúc sau thì hai vị cha mẹ của Hàn Kiều cũng đã thành fan trung thành của dược đen tóc này luôn rồi. Mấy ngày trước Hàn Kiều cũng cầm hơn 10 phần về nhà giao cho cha mẹ sử dụng.

Trình Dương gãi đầu nói: “Anh hai nói là người trong nhà thì không cần so đo những việc nhỏ như vậy làm gì.”

Hàn Kiều nghe vậy thì lại đỏ mặt. Hàn Kiều coi trọng Trình Dương là bởi vì cô cảm thấy Trình Dương là một người hàm hậu cũng rất thành thật, mặc dù nhà không có điều kiện nhưng thắng ở cái ý chí kiên định. Nhưng sau vài lần tiếp xúc thân mật thì Hàn Kiều mới phát hiện ra là dường như Trình gia này cũng không hề đơn giản như cô tưởng tượng, nếu cô và Trình Dương thật sự kết hôn thì có vẻ cô mới là người trèo cao.

“Cũng không biết Lưu Nguyên mua nhiều dược đen tóc như vậy để làm cái gì nữa.” Trình Dương lắc đầu lẩm bẩm.

Hàn Kiều đỏ mặt nói: “Cái này thì em biết.”

Trình Dương tò mò: “Em biết?”

Hàn Kiều gật đầu xấu hổ nói: “Thành phần chính cả dược đen tóc là hà thủ ô, mà hà thủ ô không chỉ có tóc dụng trong việc điều trị các bệnh về tóc mà còn có tác dụng bổ gan ích huyết.”

Mẹ Hàn đã sử dụng dược đen tóc nên bà cũng nghĩ là nó tác dụng khá tốt nên bà đã giới thiệu cho chồng mình sử dụng. Lúc đầu thì cha Hàn cũng không có hứng thú lắm nhưng sau khi sử dụng thử thì giờ ông còn giành nhau với mẹ Hàn để sử dụng nữa.

Trình Dương nhìn Hàn Kiều rồi ngạc nhiên nói: “Ý của em là, dược đen tóc có tác dụng …”

Hàn Kiều gật đầu đỏ mặt nói: “Cường thân kiện thể, thúc đẩy cuộc sống hôn nhân hoà hợp.”

Trình Dương lắc đầu nói: “Tên gia hoả Lưu Nguyên này đòi mua nhiều như vậy thì chỉ sợ là hắn ta đã biết tác dụng này rồi. Hắn ta cũng không sợ bổ quá hay gì?”

“Có lẽ còn có công dụng khác thì sao?” Hàn Kiều vốn muốn hỏi giá của dược đen tóc, nhưng nhìn thấy Trình Dương giao dịch với giá như vậy thì cô cũng ngại ngùng luôn rồi.

Mẹ Trình đi ra nói: “Dương Dương, mấy kệ hàng bên kia hết rồi. Con mau bổ sung thêm hàng hoá lên kệ đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Dương: “Dạ.”

Trình Dương nhìn mẹ Trình một lát rồi đột nhiên nói: “Mẹ, hình như mẹ trẻ hơn rồi kìa.”

Mẹ Trình tức giận nhìn Trình Dương nói: “Trong tiệm đã bận muốn chết rồi mà con còn có tâm trạng trêu mẹ hả?”

Hàn Kiều chớp mắt và nghiêm túc nói: “Cô à, anh Dương nói cũng không sai mà. Thực sự nhìn cô trẻ ra rất nhiều luôn đấy ạ.”

Nhìn mẹ Trình bây giờ thì dường như không chỉ có mái tóc biến đen nhánh mà nếp nhăn trên mặt cũng gần như biến mất luôn.

“Mẹ, dạo gần đây mẹ hay dùng dược đen tóc phải không?” Trình Dương hỏi.

Mẹ Trình gật đầu nói: “Đúng vậy.” Trình Chu nói là muốn thử nghiệm tác dụng của sản phẩm để quảng cáo nên cha mẹ Trình cũng sẵn sàng đồng ý dùng thử.

“Cô à, khi còn trẻ chắc hẳn cô cũng là mỹ nhân đúng không?” Hàn Kiều đột nhiên có cái cảm giác là hình như dược đen tóc này đã bị Trình Dương bán lỗ nhiều rồi. Hoá ra không phải là Lưu Nguyên thích đốt tiền mà hắn đang nhặt của hời mới đúng.

Mẹ Trình được nịnh thì tâm trạng cũng phấn chấn hẳn lên, nhưng bà lại nghiêm mặt nói: “Hai đứa cũng thật biết dỗ cho mẹ vui vẻ mà. Thôi, thôi, hai đứa con cứ đính hôn trước đi, mẹ cũng không phản đối hai con nữa, nhanh tìm thời gian mà định việc luôn đi.”

Hàn Kiều cũng ngượng ngùng nói: “Con cũng đâu có nịnh đâu ạ.”

……..

Lưu Nguyên đi không bao lâu thì Du Lượng lại ghé vào cửa hàng.

“Ông chủ Tiểu Dương.”

Trình Dương nhìn Du Lượng hỏi thẳng: “Du thiếu cũng đến là vì dược đen tóc sao?”

Du Lượng ngượng ngùng nói: “Ông chủ đã đoán được rồi sao?”

“Lưu Nguyên vừa mới rời đi thôi, cậu ấy cũng đã mua toàn bộ số hàng còn lại trong kho rồi.” Trình Dương nói.

Du Lượng đen mặt nói: “Tên Lưu Nguyên kia đã đến sớm hơn tôi sao?” Tên khốn khiếp, sao giờ hắn ta nhanh tay quá vậy?

“Cậu ấy ra giá bao nhiêu?”

Trình Dương cũng không giấu diếm: “1 vạn.”

Du Lượng nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn đó, tôi ra giá gấp đôi, lần sau cậu để hết cho tôi.”

Trình Dương nhìn Du Lượng ngượng ngùng nói: “Kỳ thật đó là hàng tặng, không bán.”

Du Lượng thản nhiên nói: “Thì không phải ông chủ Trình đây cũng đã bán hết cho tên Lưu Nguyên kia rồi sao, cậu không thể như thế được đâu?”

Trình Dương xấu hổ nói: “Đúng vậy. Còn không phải là tôi đang rất hối hận rồi sao?”

Du Lượng: “Bán hàng tặng phẩm cũng không phải là chuyện tốt, nhưng mà ông chủ Trình cũng đã bán cho Lưu Nguyên rồi thì không thể bên trọng bên khinh như vậy chứ?”

Trình Dương nhìn Du Lượng bất đắc dĩ nói: “Được rồi, lần sau sẽ để cho cậu.”

Đường Đông và nhóm người chuẩn bị ra thanh toán rồi cũng ngơ ngác nhìn nhau khi nghe Trình Dương và Du Lượng .

Vốn dĩ thì Đường Đông cũng muốn chờ khách trong cửa hàng bớt đi thì cũng chạy đến chỗ Trình Dương để mặc cả, nhưng không ngờ là hắn còn chưa kịp mặc cả thì quản lý Trình Dương và Du Lượng đã nâng cái giá lên tâm cao mới luôn rồi.

Lục Miểu chớp mắt tràn đầy nghi hoặc nói: “Hình như vị Du thiếu này cũng không bị hói, nói như vậy thì dược đen tóc còn có tác dụng khác sao?”

Lục Miểu nhìn Đường Đông nói: “Đường Đông, anh có phát hiện ra tác dụng khác không?”

Đường Đông chớp mắt nói: “Tạm thời thì chỉ mới phát hiện ra tác dụng trong việc chữa trị hói đầu, có lẽ là do anh mới dùng liều lượng quá ít nên cũng không biết.”

Lục Miểu hoài nghi nói: “Thật không?”

Nhậm Vĩnh Mân không vui nói: “Đám phú nhị đại này thật lắm kẻ có tiền, một đám lại một đám đem tiền đập chết người.”

Ban đầu thì Nhậm Vĩnh Mân còn dự định chi ra 300 tệ đến 500 tệ để mua một gói dược đen tóc này đấy, có vẻ như là hắn nghĩ hơi đơn giản quá rồi.

End chap 65

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0