Trình Dương Vs Đàm Thiếu Thiên
Diệp Ức Lạc
2024-11-21 00:04:52
Nhà hàng Ngư Đa Đa.
“Anh hai, anh đã trở lại.” Trình Dương vui mừng tiến đến hỏi thăm.
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
“Thủ đô có vui không ạ?”
Trình Chu: “Cũng được, anh vừa mới chuyển thêm một lô hàng đến đây.”
Trình Dương nghe vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh hai, quả nhiên là anh đi nhập hàng mà, anh đột nhiên biến mất như vậy làm bên phía thủ đô bị hoảng sợ đấy. Họ gọi điện tới hỏi thăm làm ba mẹ hai bên đều rất lo lắng.”
Trình Chu lắc đầu nói: “Họ cũng lo lắng vô cớ rồi, anh thì làm gì có chuyện gì xảy ra được chứ.”
Trình Dương lo lắng hỏi: “Anh hai, nếu việc làm ăn quá khó khăn thì anh đừng làm nữa. Hiện tại anh cũng đã là phú nhị đại và có tiền rồi. Anh cũng không cần phải mạo hiểm làm gì.”
Trình Chu lắc đầu nói: “Dựa người không bằng dựa mình, nam nhân tốt nhất vẫn nên có sự nghiệp riêng của mình.”
Cho dù thế nào thì hắn cũng sẽ không từ bỏ việc đi lại giữa hai thế giới đâu. Thế giới bên này cũng đã xuất hiện Ma lực triều tịch rồi, hẳn là từ nay về sau hẳn sẽ càng ngày càng nhiều Đoạ ma giả xuất hiện. Cái khả năng có thể đi xuyên qua hai vị diện của hắn sớm muộn gì thì cũng sẽ bị phát hiện, việc hắn phải làm bây giờ là phải tự chuẩn bị cho bản thân trước khi có biến cố có thể xảy ra, tự nâng cao thực lực bản thân cũng là để bảo vệ bản thân.
Trình Dương nhìn Trình Chu đang làm màu phấn đấu thì cũng nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Cũng đúng.”
Trình Dương tò mò hỏi: “Anh hai, bên phía gia đình ở thủ đô nói là anh bị kích thích hả? Là kích thích cái gì vậy? Em cũng đã hỏi dò nhưng bọn họ giấu rất kỹ.”
Trình Chu có chút bối rối nói: “Cũng không có gì. Cũng do mấy người ở thủ đô này miệng quá rộng, nghe nói là anh có một vị hôn thê đã đính hôn từ trong bụng, cũng tình cờ gặp mặt nên anh đã công khai luôn tính hướng của mình, sau đó thì bị lan truyền rộng rãi ra.”
Trình Dương nhìn Trình Chu có chút đồng tình nói: “Anh hai, là anh trốn trở về sao?”
Trình Chu cắn dứt lương tâm mà nói: “Không hề, là anh cho họ thời gian để điều chỉnh tâm lý thôi. Vốn dĩ lần này anh đi cũng chỉ là đi thăm người thân, anh cũng đâu có tính ở lại lâu dài.”
Trình Dương: “…”
“Đừng nói về chuyện này nữa, dạo này nhà hàng kinh doanh sao rồi?” Trình Chu hỏi.
“Còn chắp vá được, chỉ là lần này anh đi hơi lâu nên nguồn cung hàng hoá trong tiệm cũng bị đoạn một vài chủng loại, em cũng phải ra ngoài nhập thêm một vài lô hàng, chất lượng cũng khá ổn nhưng vẫn không bằng nguồn hàng của anh.” Trình Dương nói.
Trình Chu gật đầu nói: “Không có việc gì, lần này anh đã mang theo một lô hàng hoá lại đây, tiện thể thì em cũng cho nhà hàng tổ chức một đợt bốc thăm trúng thưởng đi.”
Trình Dương nghe vậy cũng không khỏi kích động hỏi: “Bốc thăm trúng thưởng sao? Anh hai, anh đã chuẩn bị phần thưởng gì vậy?”
Trình Chu lấy ra mấy gói thuốc bột nói: “Chủ yếu là mấy cái này …”
Trình Dương cầm mấy túi thuốc tò mò hỏi: “Cái gì vậy ạ?”
“Dược đen tóc (乌发灵: Wū fā líng), có thể trị hói đầu, làm tóc trắng thành tóc đen.” Trình Chu nói.
Trình Dương trừng mắt tò mò hỏi: “Từ tóc trắng biến thành tóc đen thật ạ?” Trên thị trường cũng có rất nhiều sản phẩm cũng quảng cáo tuyên truyền là có thể trị rụng tóc, mọc tóc, tóc trắng thành tóc đen, …. nhưng đó cũng chỉ là quảng cáo phóng đại mà thôi.
Trình Chu đắc ý nói: “Anh hai đã lừa em bao giờ chưa?”
“Nói vậy thì mẹ cũng có thể dùng phải không?” Trên đầu mẹ Trình đã có không ít tóc bạc rồi, cứ cách một thời gian là phải đi nhuộm lại, nhưng nhuộm nhiều cũng không tốt cho sức khoẻ nên mẹ Trình còn đang tính mua tóc giả để đội đây, mà tóc giả thì cũng quá phiền phức, vừa nóng lại vừa đơ, một thời gian sau tóc thật mọc ra nên lại phải cắt.
Trình Chu gật đầu nói: “Đương nhiên rồi.”
Trình Chu đang cùng Trình Dương nói chuyện thì một cô gái xinh đẹp bước ra và gọi: “Anh cả.”
Trình Chu nhìn Trình Dương làm Trình Dương có chút ngại ngùng mà gãi đầu.
Trình Chu mỉm cười nhìn Hàn Kiều nói: “Chào em.”
“Anh cả, dược đen tóc này thật sự thần kỳ như vậy sao?” Hàn Kiều tò mò hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Tất nhiên, nếu em thích thì cầm vài gói về đi.”
Hàn Kiểu cười nói: “Cảm ơn anh cả.” Mẹ của Hàn Kiều rất mê làm đẹp, khi còn trẻ cũng thường xuyên nhuộm tóc, cũng do dùng quá nhiều thuốc nhuộm nên sau này đã bị dị ứng làm rụng tóc, hiện tại thì tóc đã rất thưa nên chỉ có thể sử dụng tóc giả, mẹ Hàn cũng rất phiền muộn vì vấn đề tóc tai này.
Bản thân Hàn Kiều dạo gần đây cũng hay bị rụng tóc, con gái thích làm đẹp nên khi rụng vài sợi cũng làm Hàn Kiều rất khó chịu.
…..
Trình Chu trò chuyện cùng Hàn Kiều và Trình Dương một lúc rồi đi vào sảnh sau của nhà hàng.
Mẹ Trình nắm lấy tay Trình Chu mà trò chuyện, chủ đề cũng chủ yếu là về Hàn Kiều và Trình Dương.
“Mẹ, Dương Dương có người yêu thì cũng là chuyện tốt mà, không phải mẹ luôn mong đợi em ấy có người yêu sao?”
Mẹ Trình gật đầu nhưng cũng có chút bất an mà nói: “Thì mẹ vẫn luôn mong như vậy. Nhưng mà điều kiện của cô gái đó cũng quá tốt, mẹ chỉ sợ là chênh lệch quá lớn thì hai đứa nó khó có tiếng nói chung thôi.”
Trình Chu: “Điều kiện của Dương Dương cũng rất tốt, mà hai đứa nó bắt đầu từ khi nào vậy ạ?”
Mẹ Trình do dự một lúc rồi nói: “Hàn Kiều nói với mẹ là con bé đã theo đuổi Dương Dương một thời gian rồi, ban đầu thì em con không chịu, cũng không muốn tiếp xúc với con bé, nhưng sau này chân thằng bé lành thì hai đứa mới chịu nói chuyện với nhau.”
Nam theo đuổi nữ như cách ngọn núi, nữ theo đuổi nam như cách tờ giấy mỏng (男追女隔座山 女追男隔层纱: Nán zhuī nǚ gé zuò shān, nǚ zhuī nán gé céng shā – con gái theo đuổi con trai dễ như trở bàn tay), Hàn Kiều theo đuổi Trình Dương làm mẹ Trình cũng có chút cố kỵ, nhưng mẹ Trình cũng rất vui mừng vì con trai mình cũng rất có sức hút.
Trình Chu: “Như vậy cũng khá tốt, Dương Dương cũng đã trưởng thành rồi, mẹ cũng nên để hai đứa tự do mà phát triển.”
Mẹ Trình rất tín nhiệm Trình Chu nên sau khi nghe Trình Chu nói vậy thì bà cũng an tâm hơn phần nào. “Nếu con cảm thấy tốt vậy là ổn rồi.”
Mẹ Trình lo lắng nhìn Trình Chu hỏi: “Đàm phu nhân đã gọi cho mẹ vài lần, bà ấy cũng rất lo lắng, bà ấy nói là không thể liên lạc được với con. Con đã xảy ra xích mích với nhà bọn họ sao?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không phải đâu mẹ, vốn dĩ thì con cũng chỉ sang bên đó một thời gian thôi, con phải về nhà chứ.”
Mẹ Trình: “Là vậy sao? Đàm Phu nhân cũng không dễ dàng gì, sự việc năm đó hẳn cũng có nguyên nhân, con cũng đừng quá để ý.”
Trình Chu: “Con biết mà.”
…..
Trình Chu ở lại nhà hàng Ngư Đa Đa 2 ngày thì Đàm Thiếu Thiên cũng hùng hổ xông tới.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên thì cau mày nói: “Sao em lại tới đây?”
Đàm Thiếu Thiên tức muốn hộc máu mà nói: “Sao tôi lại tới đây sao? Anh cũng thật quá đáng, anh cứ đi mà không thèm từ biệt như vậy sao?”
Trình Chu xoè tay ra nói: “Vốn dĩ anh tới thủ đô là để thăm người thân mà thôi, đã thăm xong thì phải trở về chứ.”
Đàm Thiếu Thiên hùng hổ mắng: “Tên khốn nạn, anh có biết ba mẹ đã khổ sở thế nào không?”
Trình Chu nghe vậy thì lại nghĩ đến ngữ khí hèn mọn của cha Đàm và mẹ Đàm trong điện thoại thì cũng cảm thấy có lỗi.
Trình Chu: “Thực xin lỗi, nhưng mà anh cũng không còn cách nào khác.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: “Tên bạn trai khốn nạn của anh đâu rồi? Anh ta không ở đây sao? Hay hai người đã chia tay rồi? Tôi biết ngay mà, anh ta đẹp như vậy thì anh làm sao mà giữ chân được chứ.”
Trình Chu trừng mắt nhìn Đàm Thiếu Thiên nghĩ thầm: Sao hắn lại mong chờ thằng nhóc này có thể nói ra được những lời hay ý đẹp cơ chứ?
Trình Chu: “Em nên chăm chỉ học tập để có thể tiến bộ mỗi ngày đi. Em cũng đừng can thiệp vào đời sống tình cảm của người lớn.”
Đàm Thiếu Thiên lườm Trình Chu rồi banh mặt nói: “Đừng coi tôi như một đứa trẻ con, tôi cũng không còn nhỏ nữa.”
Trình Chu: “Trẻ vị thành niên mà cả ngày giả làm người lớn chi vậy?”
Đàm Thiếu Thiên: “Tôi sắp thành thành niên rồi.”
“Sắp thành niên thì cũng vẫn là trẻ vị thành niên thôi.”
Đàm Thiếu Thiên tức giận nói: “Anh có tin là một mình tôi có thể đánh bại 3 người như anh không?”
“Với thân thể nhỏ bé như em sao? Không tin.”
Đàm Thiếu Thiên hung hăng nói: “Đồ có mắt không tròng, anh tốt nhất đừng làm tôi nổi giận.”
“Nổi giận thì thế nào? Chẳng lẽ em nổi giận liền phun lửa sao?”
Đàm Thiếu Thiên: “Anh …”
Trình Chu: “…” Hừ. Con nít ranh, muốn cùng hắn đấu khẩu sao? Còn sớm lắm.
…..
Đàm Thiếu Thiên đang tức giận trừng Trình Chu thì bụng bỗng nhiên réo ầm lên, bao nhiêu khí thế lúc vừa tới thì giờ cũng héo sạch.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Tới thì cũng tới rồi, vào ăn một chút đi, nhà hàng này có món cơm niêu rất nổi tiếng đấy, thử đi.”
Đàm Thiếu Thiên liếc Trình Chu rồi nói rất khí thế: “Ăn thì ăn.”
Trình Chu gật đầu nói: “Mau đi ăn đi, ăn xong rồi thì trở về nhà của em đi.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu bất mãn nói: “Có ai làm anh như anh không? Tôi vừa mới đến mà đã bị anh đuổi về rồi.”
Trình Chu: “Em trốn học làm gì? Nhanh về lớp đi học đi.”
Đàm Thiếu Thiên: “…” Hiện tại hắn cũng không còn đi học nữa rồi, thời đại dị năng đang đến, những kiến thức phổ thông hiện tại đã không còn theo kịp với thời đại nữa.
Đàm Thiếu Thiên ngồi trong cửa hàng mà ăn một cách điên cuồng, đôi mắt thì không ngừng đảo quanh khắp cửa hàng.
Một vài vị khách cũng đang tiến hành bốc thăm trúng thưởng trong hộp may mắn.
“Tôi được giảm 20% bill này, thật may mắn.”
“Tôi có một cân hắc mạch.”
“Tôi bốc được một túi hạt hướng dương.”
“Tôi bốc được một gói dược đen tóc.”
“…”
“Chúc mừng tất cả mọi người.” Trình Dương lần lượt trao giải cho khách hàng.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Dương nói: “Chương trình marketing của nhà hàng anh tốt ghê, còn có cả bốc thăm trúng thưởng nữa hả?”
Trình Dương gật đầu nói: “Dạo gần đây việc làm ăn của nhà hàng có hơi ế ẩm. Anh hai em muốn tổ chức một vài đợt bốc thăm như vậy cũng tốt, hy vọng có thể thu hút thêm chút nhân khí.”
“Sao quà ở đây lạ thế? Hạt hướng dương? Lại còn có cả hắc mạch nữa.”
Trình Dương cười nói: “Đặc sản nông nghiệp đấy, sản phẩm hữu cơ không hormone, không thuốc trừ sâu, là thứ tốt đấy.”
Đàm Thiếu Thiên nghi ngờ hỏi: “Thật không vậy?”
Trình Dương gật đầu nói: “Đương nhiên.”
Đàm Thiếu Thiên háo hức nói: “Cho tôi bốc với.”
Trình Dương gật đầu nói: “Được.”
Đàm Thiếu Thiên thò tay vào chiếc hộp bốc thăm, lấy ra một tờ giấy, trên tờ giấy có ghi “Cảm ơn đã chiếu cố.”
Trình Dương đi lên nhìn, có chút đồng tình nhìn Đàm Thiếu Thiên, quà của đợt bốc thăm lần này rất phong phú, tỷ lệ phiếu “Cảm ơn đã chiếu cố” là rất thấp. Đàm Thiếu Thiên có thể bốc trúng thì đúng là tay thối thật.
Trình Dương nhìn khuôn mặt đang văn vẹo của Đàm Thiếu Thiên mà nói: “Em bốc thêm một lần nữa đi.”
Đàm Thiếu Thiên rầu rĩ hỏi: “Không cần. Dược đen tóc kia là sao?”
Trình Dương chớp mắt nói: “Ăn xong có thể trị hói đầu, trị bạc tóc.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Dương nghi ngờ hỏi: “Là nhà sản xuất nào đã sản xuất ra nó?”
Trình Dương chớp mắt nói: “Là sản phẩm nông gia tự chế.”
“Tự chế? Sản phẩm 3 không?”
Trình Dương lắc đầu nói: “Là bột hà thủ ô tự nhiên, rất có hiệu quả.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Dương nghi ngờ hỏi: “Anh xác định có tác dụng sao? Anh đã thử qua?”
Trình Dương chớp mắt nói: “Ăn cũng không chết người mà.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Dương tức giận nói: “Ăn không chết người? Ăn không chết người là được sao?”
Trình Dương: “Anh hai nói đây là thứ tốt.”
Đàm Thiếu Thiên trợn mắt nói: “Anh hai nói đây là thứ tốt? Anh ta nói tốt thì nó là tốt sao?”
Trình Dương gật đầu nói: “Đúng thế.”
Đàm Thiếu Thiên: “…” Trình Chu đã cho Trình Dương ăn loại canh gà nào để tẩy não được như vậy chứ hả?
Trình Dương ân cần nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Em muốn lấy không? Anh để cho em vài gói nhé, sản phẩm này rất tốt đấy.”
Đàm Thiếu Thiên khịt mũi nói: “Không cần.”
Trình Dương có chút thương hại mà nhìn Đàm Thiếu Thiên như thể đối phương đã bỏ lỡ một trăm triệu.
Đàm Thiếu Thiên hạ giọng thần thần bí bí mà hỏi: “Không nói về cái này nữa, anh hai thích … anh có biết không?”
Trình Dương gật đầu nói: “Biết, anh ấy thích nam nhân, cũng là ông chủ của anh ấy.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Dương rồi kinh ngạc mà nói: “Không chỉ thích nam nhân, mà còn thích ông chủ? Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang. Tên ngốc này cũng không biết cố kỵ là gì hả? Anh không khuyên anh ta sao?”
Trình Dương lắc đầu nói: “Bọn họ rất xứng đôi.”
Đàm Thiếu Thiên cả giận nói: “Xứng đôi? Chỗ nào xứng đôi chứ?”
Trình Dương: “Mọi người đều cảm thấy xứng đôi mà.”
“Ai nói vậy?”
Trình Dương nhìn Đàm Thiếu Thiên vài lần thì cũng đưa ra một đoạn video mà một hot streamer đã quay, tình cờ thì video đó có quay cả Trình Chu và Dạ U. Sau đó thì cũng có người đã chụp lại hình ảnh của họ, và màn hình thì tràn ngập lời chúc phúc.
“Trai tài nam sắc, duyên trời tác hợp.”
“Đẹp chết người, khoá chết luôn đi.”
“Quá đẹp, một người thì soái, một người thì mỹ, đẹp chết người rồi.”
“Đây mới chân chính là mỹ nhan khuynh thế, những người được gọi là tuyệt thế mỹ nhan trên TV đều là giả dối.”
“Tại sao mọi người đi ăn có thể gặp được mỹ nhan còn tôi đi ăn thì gặp phải vụ án giết người chứ?”
“….”
Đàm Thiếu Thiên cạn lời nói: “Cư dân mạng đúng là rảnh không có chuyện gì làm mà.”
Trình Dương nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Nếu mọi người đã nói họ xứng đôi, hẳn là bọn họ thực sự rất xứng đôi.”
Đàm Thiếu Thiên: “….” Những lời nói của những anh hùng bàn phím và thuỷ quân đó mà có thể dùng để tham khảo được sao? “Ông chủ của anh ta làm về gì vậy?”
Trình Dương lắc đầu nói: “Anh không biết, em muốn làm cái gì?”
Đàm Thiếu Thiên vung nắm đấm ra nói: “Tôi đang tự hỏi liệu tôi có thể khiến ba tôi vung tiền mua lại công ty đó không?”
Trình Dương: “Không tốt lắm đâu.”
Đàm Thiếu Thiên xắn tay nói: “Có gì mà không tốt chứ? Trình Chu như vậy mới là không tốt, thích nam nhân đã không tính rồi, lại còn đi thích ông chủ của mình, này còn không phải là tiểu bạch kiểm thích ăn cơm mềm rơi vào thế yếu sao? Rất nhục đấy, ông chủ anh ta sẽ đá anh ta mất.”
Trình Dương không cho là đúng mà nói: “Sao em lại học cái chủ nghĩa gia trưởng (大男子主: Dà nánzǐ zhǔyì) đó chứ? Nếu đã thật lòng yêu thương nhau thì cần gì phải phiền phức như vậy đâu? Mà ông chủ của anh hai cũng đẹp như vậy cơ mà, anh hai cũng đâu có thiệt thòi.”
Đàm Thiếu Thiên: “…” Là hắn đã quá phong kiến rồi sao? Tên quê mùa như Trình Dương này còn khai sáng đến vậy luôn à? Hoá ra là so với Trình Dương thì có vẻ hắn cũng quá cổ hủ rồi.
Trình Chu đi ra và hỏi: “Hai đứa đang nói cái gì thế?”
Đàm Thiếu Thiên có chút chột dạ nói: “Không nói gì cả.”
Trình Chu: “Khi nào trở về để anh đặt vé.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn chằm chằm Trình Chu có chút bất mãn mà hỏi: “Tôi cũng chỉ vừa mới đến mà đã bị anh đuổi về sao?”
Trình Chu: “Vậy em muốn sao?”
Đàm Thiếu Thiên nghĩ một chút rồi nói: “Anh có thể cùng tôi quay về không?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không thể, anh tạm thời đang rất bận, vài ngày nữa thì anh sẽ quay về.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu không yên tâm mà nói: “Chắc chắn đấy nhé, vài ngày nữa anh phải quay lại thủ đô đó, đừng lừa tôi.”
Trình Chu: “Lừa em làm gì chứ?”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu trịnh trọng nói: “Nếu anh muốn lừa tôi thì tôi sẽ cho anh đẹp mặt luôn, tôi rất lợi hại đấy.”
Trình Chu đưa cho Đàm Thiếu Thiên hạt dẻ nói: “Tuổi thì còn nhỏ mà không lo học cho giỏi đi.”
“Anh …” Đàm Thiếu Thiên tức giận nhìn Trình Chu rồi nghiến răng nghiến lợi. Một tên Muggle ngu xuẩn mà cứ năm lần bảy lượt xúc phạm đến tôn nghiêm của một Dị năng giả, hắn sớm muộn gì cũng cho đối phương một bài học.
End chap 64
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Anh hai, anh đã trở lại.” Trình Dương vui mừng tiến đến hỏi thăm.
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
“Thủ đô có vui không ạ?”
Trình Chu: “Cũng được, anh vừa mới chuyển thêm một lô hàng đến đây.”
Trình Dương nghe vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh hai, quả nhiên là anh đi nhập hàng mà, anh đột nhiên biến mất như vậy làm bên phía thủ đô bị hoảng sợ đấy. Họ gọi điện tới hỏi thăm làm ba mẹ hai bên đều rất lo lắng.”
Trình Chu lắc đầu nói: “Họ cũng lo lắng vô cớ rồi, anh thì làm gì có chuyện gì xảy ra được chứ.”
Trình Dương lo lắng hỏi: “Anh hai, nếu việc làm ăn quá khó khăn thì anh đừng làm nữa. Hiện tại anh cũng đã là phú nhị đại và có tiền rồi. Anh cũng không cần phải mạo hiểm làm gì.”
Trình Chu lắc đầu nói: “Dựa người không bằng dựa mình, nam nhân tốt nhất vẫn nên có sự nghiệp riêng của mình.”
Cho dù thế nào thì hắn cũng sẽ không từ bỏ việc đi lại giữa hai thế giới đâu. Thế giới bên này cũng đã xuất hiện Ma lực triều tịch rồi, hẳn là từ nay về sau hẳn sẽ càng ngày càng nhiều Đoạ ma giả xuất hiện. Cái khả năng có thể đi xuyên qua hai vị diện của hắn sớm muộn gì thì cũng sẽ bị phát hiện, việc hắn phải làm bây giờ là phải tự chuẩn bị cho bản thân trước khi có biến cố có thể xảy ra, tự nâng cao thực lực bản thân cũng là để bảo vệ bản thân.
Trình Dương nhìn Trình Chu đang làm màu phấn đấu thì cũng nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Cũng đúng.”
Trình Dương tò mò hỏi: “Anh hai, bên phía gia đình ở thủ đô nói là anh bị kích thích hả? Là kích thích cái gì vậy? Em cũng đã hỏi dò nhưng bọn họ giấu rất kỹ.”
Trình Chu có chút bối rối nói: “Cũng không có gì. Cũng do mấy người ở thủ đô này miệng quá rộng, nghe nói là anh có một vị hôn thê đã đính hôn từ trong bụng, cũng tình cờ gặp mặt nên anh đã công khai luôn tính hướng của mình, sau đó thì bị lan truyền rộng rãi ra.”
Trình Dương nhìn Trình Chu có chút đồng tình nói: “Anh hai, là anh trốn trở về sao?”
Trình Chu cắn dứt lương tâm mà nói: “Không hề, là anh cho họ thời gian để điều chỉnh tâm lý thôi. Vốn dĩ lần này anh đi cũng chỉ là đi thăm người thân, anh cũng đâu có tính ở lại lâu dài.”
Trình Dương: “…”
“Đừng nói về chuyện này nữa, dạo này nhà hàng kinh doanh sao rồi?” Trình Chu hỏi.
“Còn chắp vá được, chỉ là lần này anh đi hơi lâu nên nguồn cung hàng hoá trong tiệm cũng bị đoạn một vài chủng loại, em cũng phải ra ngoài nhập thêm một vài lô hàng, chất lượng cũng khá ổn nhưng vẫn không bằng nguồn hàng của anh.” Trình Dương nói.
Trình Chu gật đầu nói: “Không có việc gì, lần này anh đã mang theo một lô hàng hoá lại đây, tiện thể thì em cũng cho nhà hàng tổ chức một đợt bốc thăm trúng thưởng đi.”
Trình Dương nghe vậy cũng không khỏi kích động hỏi: “Bốc thăm trúng thưởng sao? Anh hai, anh đã chuẩn bị phần thưởng gì vậy?”
Trình Chu lấy ra mấy gói thuốc bột nói: “Chủ yếu là mấy cái này …”
Trình Dương cầm mấy túi thuốc tò mò hỏi: “Cái gì vậy ạ?”
“Dược đen tóc (乌发灵: Wū fā líng), có thể trị hói đầu, làm tóc trắng thành tóc đen.” Trình Chu nói.
Trình Dương trừng mắt tò mò hỏi: “Từ tóc trắng biến thành tóc đen thật ạ?” Trên thị trường cũng có rất nhiều sản phẩm cũng quảng cáo tuyên truyền là có thể trị rụng tóc, mọc tóc, tóc trắng thành tóc đen, …. nhưng đó cũng chỉ là quảng cáo phóng đại mà thôi.
Trình Chu đắc ý nói: “Anh hai đã lừa em bao giờ chưa?”
“Nói vậy thì mẹ cũng có thể dùng phải không?” Trên đầu mẹ Trình đã có không ít tóc bạc rồi, cứ cách một thời gian là phải đi nhuộm lại, nhưng nhuộm nhiều cũng không tốt cho sức khoẻ nên mẹ Trình còn đang tính mua tóc giả để đội đây, mà tóc giả thì cũng quá phiền phức, vừa nóng lại vừa đơ, một thời gian sau tóc thật mọc ra nên lại phải cắt.
Trình Chu gật đầu nói: “Đương nhiên rồi.”
Trình Chu đang cùng Trình Dương nói chuyện thì một cô gái xinh đẹp bước ra và gọi: “Anh cả.”
Trình Chu nhìn Trình Dương làm Trình Dương có chút ngại ngùng mà gãi đầu.
Trình Chu mỉm cười nhìn Hàn Kiều nói: “Chào em.”
“Anh cả, dược đen tóc này thật sự thần kỳ như vậy sao?” Hàn Kiều tò mò hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Tất nhiên, nếu em thích thì cầm vài gói về đi.”
Hàn Kiểu cười nói: “Cảm ơn anh cả.” Mẹ của Hàn Kiều rất mê làm đẹp, khi còn trẻ cũng thường xuyên nhuộm tóc, cũng do dùng quá nhiều thuốc nhuộm nên sau này đã bị dị ứng làm rụng tóc, hiện tại thì tóc đã rất thưa nên chỉ có thể sử dụng tóc giả, mẹ Hàn cũng rất phiền muộn vì vấn đề tóc tai này.
Bản thân Hàn Kiều dạo gần đây cũng hay bị rụng tóc, con gái thích làm đẹp nên khi rụng vài sợi cũng làm Hàn Kiều rất khó chịu.
…..
Trình Chu trò chuyện cùng Hàn Kiều và Trình Dương một lúc rồi đi vào sảnh sau của nhà hàng.
Mẹ Trình nắm lấy tay Trình Chu mà trò chuyện, chủ đề cũng chủ yếu là về Hàn Kiều và Trình Dương.
“Mẹ, Dương Dương có người yêu thì cũng là chuyện tốt mà, không phải mẹ luôn mong đợi em ấy có người yêu sao?”
Mẹ Trình gật đầu nhưng cũng có chút bất an mà nói: “Thì mẹ vẫn luôn mong như vậy. Nhưng mà điều kiện của cô gái đó cũng quá tốt, mẹ chỉ sợ là chênh lệch quá lớn thì hai đứa nó khó có tiếng nói chung thôi.”
Trình Chu: “Điều kiện của Dương Dương cũng rất tốt, mà hai đứa nó bắt đầu từ khi nào vậy ạ?”
Mẹ Trình do dự một lúc rồi nói: “Hàn Kiều nói với mẹ là con bé đã theo đuổi Dương Dương một thời gian rồi, ban đầu thì em con không chịu, cũng không muốn tiếp xúc với con bé, nhưng sau này chân thằng bé lành thì hai đứa mới chịu nói chuyện với nhau.”
Nam theo đuổi nữ như cách ngọn núi, nữ theo đuổi nam như cách tờ giấy mỏng (男追女隔座山 女追男隔层纱: Nán zhuī nǚ gé zuò shān, nǚ zhuī nán gé céng shā – con gái theo đuổi con trai dễ như trở bàn tay), Hàn Kiều theo đuổi Trình Dương làm mẹ Trình cũng có chút cố kỵ, nhưng mẹ Trình cũng rất vui mừng vì con trai mình cũng rất có sức hút.
Trình Chu: “Như vậy cũng khá tốt, Dương Dương cũng đã trưởng thành rồi, mẹ cũng nên để hai đứa tự do mà phát triển.”
Mẹ Trình rất tín nhiệm Trình Chu nên sau khi nghe Trình Chu nói vậy thì bà cũng an tâm hơn phần nào. “Nếu con cảm thấy tốt vậy là ổn rồi.”
Mẹ Trình lo lắng nhìn Trình Chu hỏi: “Đàm phu nhân đã gọi cho mẹ vài lần, bà ấy cũng rất lo lắng, bà ấy nói là không thể liên lạc được với con. Con đã xảy ra xích mích với nhà bọn họ sao?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không phải đâu mẹ, vốn dĩ thì con cũng chỉ sang bên đó một thời gian thôi, con phải về nhà chứ.”
Mẹ Trình: “Là vậy sao? Đàm Phu nhân cũng không dễ dàng gì, sự việc năm đó hẳn cũng có nguyên nhân, con cũng đừng quá để ý.”
Trình Chu: “Con biết mà.”
…..
Trình Chu ở lại nhà hàng Ngư Đa Đa 2 ngày thì Đàm Thiếu Thiên cũng hùng hổ xông tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên thì cau mày nói: “Sao em lại tới đây?”
Đàm Thiếu Thiên tức muốn hộc máu mà nói: “Sao tôi lại tới đây sao? Anh cũng thật quá đáng, anh cứ đi mà không thèm từ biệt như vậy sao?”
Trình Chu xoè tay ra nói: “Vốn dĩ anh tới thủ đô là để thăm người thân mà thôi, đã thăm xong thì phải trở về chứ.”
Đàm Thiếu Thiên hùng hổ mắng: “Tên khốn nạn, anh có biết ba mẹ đã khổ sở thế nào không?”
Trình Chu nghe vậy thì lại nghĩ đến ngữ khí hèn mọn của cha Đàm và mẹ Đàm trong điện thoại thì cũng cảm thấy có lỗi.
Trình Chu: “Thực xin lỗi, nhưng mà anh cũng không còn cách nào khác.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: “Tên bạn trai khốn nạn của anh đâu rồi? Anh ta không ở đây sao? Hay hai người đã chia tay rồi? Tôi biết ngay mà, anh ta đẹp như vậy thì anh làm sao mà giữ chân được chứ.”
Trình Chu trừng mắt nhìn Đàm Thiếu Thiên nghĩ thầm: Sao hắn lại mong chờ thằng nhóc này có thể nói ra được những lời hay ý đẹp cơ chứ?
Trình Chu: “Em nên chăm chỉ học tập để có thể tiến bộ mỗi ngày đi. Em cũng đừng can thiệp vào đời sống tình cảm của người lớn.”
Đàm Thiếu Thiên lườm Trình Chu rồi banh mặt nói: “Đừng coi tôi như một đứa trẻ con, tôi cũng không còn nhỏ nữa.”
Trình Chu: “Trẻ vị thành niên mà cả ngày giả làm người lớn chi vậy?”
Đàm Thiếu Thiên: “Tôi sắp thành thành niên rồi.”
“Sắp thành niên thì cũng vẫn là trẻ vị thành niên thôi.”
Đàm Thiếu Thiên tức giận nói: “Anh có tin là một mình tôi có thể đánh bại 3 người như anh không?”
“Với thân thể nhỏ bé như em sao? Không tin.”
Đàm Thiếu Thiên hung hăng nói: “Đồ có mắt không tròng, anh tốt nhất đừng làm tôi nổi giận.”
“Nổi giận thì thế nào? Chẳng lẽ em nổi giận liền phun lửa sao?”
Đàm Thiếu Thiên: “Anh …”
Trình Chu: “…” Hừ. Con nít ranh, muốn cùng hắn đấu khẩu sao? Còn sớm lắm.
…..
Đàm Thiếu Thiên đang tức giận trừng Trình Chu thì bụng bỗng nhiên réo ầm lên, bao nhiêu khí thế lúc vừa tới thì giờ cũng héo sạch.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Tới thì cũng tới rồi, vào ăn một chút đi, nhà hàng này có món cơm niêu rất nổi tiếng đấy, thử đi.”
Đàm Thiếu Thiên liếc Trình Chu rồi nói rất khí thế: “Ăn thì ăn.”
Trình Chu gật đầu nói: “Mau đi ăn đi, ăn xong rồi thì trở về nhà của em đi.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu bất mãn nói: “Có ai làm anh như anh không? Tôi vừa mới đến mà đã bị anh đuổi về rồi.”
Trình Chu: “Em trốn học làm gì? Nhanh về lớp đi học đi.”
Đàm Thiếu Thiên: “…” Hiện tại hắn cũng không còn đi học nữa rồi, thời đại dị năng đang đến, những kiến thức phổ thông hiện tại đã không còn theo kịp với thời đại nữa.
Đàm Thiếu Thiên ngồi trong cửa hàng mà ăn một cách điên cuồng, đôi mắt thì không ngừng đảo quanh khắp cửa hàng.
Một vài vị khách cũng đang tiến hành bốc thăm trúng thưởng trong hộp may mắn.
“Tôi được giảm 20% bill này, thật may mắn.”
“Tôi có một cân hắc mạch.”
“Tôi bốc được một túi hạt hướng dương.”
“Tôi bốc được một gói dược đen tóc.”
“…”
“Chúc mừng tất cả mọi người.” Trình Dương lần lượt trao giải cho khách hàng.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Dương nói: “Chương trình marketing của nhà hàng anh tốt ghê, còn có cả bốc thăm trúng thưởng nữa hả?”
Trình Dương gật đầu nói: “Dạo gần đây việc làm ăn của nhà hàng có hơi ế ẩm. Anh hai em muốn tổ chức một vài đợt bốc thăm như vậy cũng tốt, hy vọng có thể thu hút thêm chút nhân khí.”
“Sao quà ở đây lạ thế? Hạt hướng dương? Lại còn có cả hắc mạch nữa.”
Trình Dương cười nói: “Đặc sản nông nghiệp đấy, sản phẩm hữu cơ không hormone, không thuốc trừ sâu, là thứ tốt đấy.”
Đàm Thiếu Thiên nghi ngờ hỏi: “Thật không vậy?”
Trình Dương gật đầu nói: “Đương nhiên.”
Đàm Thiếu Thiên háo hức nói: “Cho tôi bốc với.”
Trình Dương gật đầu nói: “Được.”
Đàm Thiếu Thiên thò tay vào chiếc hộp bốc thăm, lấy ra một tờ giấy, trên tờ giấy có ghi “Cảm ơn đã chiếu cố.”
Trình Dương đi lên nhìn, có chút đồng tình nhìn Đàm Thiếu Thiên, quà của đợt bốc thăm lần này rất phong phú, tỷ lệ phiếu “Cảm ơn đã chiếu cố” là rất thấp. Đàm Thiếu Thiên có thể bốc trúng thì đúng là tay thối thật.
Trình Dương nhìn khuôn mặt đang văn vẹo của Đàm Thiếu Thiên mà nói: “Em bốc thêm một lần nữa đi.”
Đàm Thiếu Thiên rầu rĩ hỏi: “Không cần. Dược đen tóc kia là sao?”
Trình Dương chớp mắt nói: “Ăn xong có thể trị hói đầu, trị bạc tóc.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Dương nghi ngờ hỏi: “Là nhà sản xuất nào đã sản xuất ra nó?”
Trình Dương chớp mắt nói: “Là sản phẩm nông gia tự chế.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tự chế? Sản phẩm 3 không?”
Trình Dương lắc đầu nói: “Là bột hà thủ ô tự nhiên, rất có hiệu quả.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Dương nghi ngờ hỏi: “Anh xác định có tác dụng sao? Anh đã thử qua?”
Trình Dương chớp mắt nói: “Ăn cũng không chết người mà.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Dương tức giận nói: “Ăn không chết người? Ăn không chết người là được sao?”
Trình Dương: “Anh hai nói đây là thứ tốt.”
Đàm Thiếu Thiên trợn mắt nói: “Anh hai nói đây là thứ tốt? Anh ta nói tốt thì nó là tốt sao?”
Trình Dương gật đầu nói: “Đúng thế.”
Đàm Thiếu Thiên: “…” Trình Chu đã cho Trình Dương ăn loại canh gà nào để tẩy não được như vậy chứ hả?
Trình Dương ân cần nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Em muốn lấy không? Anh để cho em vài gói nhé, sản phẩm này rất tốt đấy.”
Đàm Thiếu Thiên khịt mũi nói: “Không cần.”
Trình Dương có chút thương hại mà nhìn Đàm Thiếu Thiên như thể đối phương đã bỏ lỡ một trăm triệu.
Đàm Thiếu Thiên hạ giọng thần thần bí bí mà hỏi: “Không nói về cái này nữa, anh hai thích … anh có biết không?”
Trình Dương gật đầu nói: “Biết, anh ấy thích nam nhân, cũng là ông chủ của anh ấy.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Dương rồi kinh ngạc mà nói: “Không chỉ thích nam nhân, mà còn thích ông chủ? Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang. Tên ngốc này cũng không biết cố kỵ là gì hả? Anh không khuyên anh ta sao?”
Trình Dương lắc đầu nói: “Bọn họ rất xứng đôi.”
Đàm Thiếu Thiên cả giận nói: “Xứng đôi? Chỗ nào xứng đôi chứ?”
Trình Dương: “Mọi người đều cảm thấy xứng đôi mà.”
“Ai nói vậy?”
Trình Dương nhìn Đàm Thiếu Thiên vài lần thì cũng đưa ra một đoạn video mà một hot streamer đã quay, tình cờ thì video đó có quay cả Trình Chu và Dạ U. Sau đó thì cũng có người đã chụp lại hình ảnh của họ, và màn hình thì tràn ngập lời chúc phúc.
“Trai tài nam sắc, duyên trời tác hợp.”
“Đẹp chết người, khoá chết luôn đi.”
“Quá đẹp, một người thì soái, một người thì mỹ, đẹp chết người rồi.”
“Đây mới chân chính là mỹ nhan khuynh thế, những người được gọi là tuyệt thế mỹ nhan trên TV đều là giả dối.”
“Tại sao mọi người đi ăn có thể gặp được mỹ nhan còn tôi đi ăn thì gặp phải vụ án giết người chứ?”
“….”
Đàm Thiếu Thiên cạn lời nói: “Cư dân mạng đúng là rảnh không có chuyện gì làm mà.”
Trình Dương nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Nếu mọi người đã nói họ xứng đôi, hẳn là bọn họ thực sự rất xứng đôi.”
Đàm Thiếu Thiên: “….” Những lời nói của những anh hùng bàn phím và thuỷ quân đó mà có thể dùng để tham khảo được sao? “Ông chủ của anh ta làm về gì vậy?”
Trình Dương lắc đầu nói: “Anh không biết, em muốn làm cái gì?”
Đàm Thiếu Thiên vung nắm đấm ra nói: “Tôi đang tự hỏi liệu tôi có thể khiến ba tôi vung tiền mua lại công ty đó không?”
Trình Dương: “Không tốt lắm đâu.”
Đàm Thiếu Thiên xắn tay nói: “Có gì mà không tốt chứ? Trình Chu như vậy mới là không tốt, thích nam nhân đã không tính rồi, lại còn đi thích ông chủ của mình, này còn không phải là tiểu bạch kiểm thích ăn cơm mềm rơi vào thế yếu sao? Rất nhục đấy, ông chủ anh ta sẽ đá anh ta mất.”
Trình Dương không cho là đúng mà nói: “Sao em lại học cái chủ nghĩa gia trưởng (大男子主: Dà nánzǐ zhǔyì) đó chứ? Nếu đã thật lòng yêu thương nhau thì cần gì phải phiền phức như vậy đâu? Mà ông chủ của anh hai cũng đẹp như vậy cơ mà, anh hai cũng đâu có thiệt thòi.”
Đàm Thiếu Thiên: “…” Là hắn đã quá phong kiến rồi sao? Tên quê mùa như Trình Dương này còn khai sáng đến vậy luôn à? Hoá ra là so với Trình Dương thì có vẻ hắn cũng quá cổ hủ rồi.
Trình Chu đi ra và hỏi: “Hai đứa đang nói cái gì thế?”
Đàm Thiếu Thiên có chút chột dạ nói: “Không nói gì cả.”
Trình Chu: “Khi nào trở về để anh đặt vé.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn chằm chằm Trình Chu có chút bất mãn mà hỏi: “Tôi cũng chỉ vừa mới đến mà đã bị anh đuổi về sao?”
Trình Chu: “Vậy em muốn sao?”
Đàm Thiếu Thiên nghĩ một chút rồi nói: “Anh có thể cùng tôi quay về không?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không thể, anh tạm thời đang rất bận, vài ngày nữa thì anh sẽ quay về.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu không yên tâm mà nói: “Chắc chắn đấy nhé, vài ngày nữa anh phải quay lại thủ đô đó, đừng lừa tôi.”
Trình Chu: “Lừa em làm gì chứ?”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu trịnh trọng nói: “Nếu anh muốn lừa tôi thì tôi sẽ cho anh đẹp mặt luôn, tôi rất lợi hại đấy.”
Trình Chu đưa cho Đàm Thiếu Thiên hạt dẻ nói: “Tuổi thì còn nhỏ mà không lo học cho giỏi đi.”
“Anh …” Đàm Thiếu Thiên tức giận nhìn Trình Chu rồi nghiến răng nghiến lợi. Một tên Muggle ngu xuẩn mà cứ năm lần bảy lượt xúc phạm đến tôn nghiêm của một Dị năng giả, hắn sớm muộn gì cũng cho đối phương một bài học.
End chap 64
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro