Hàng Xóm Cũ
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Ba Trình lái chiếc minibus vào khu tiểu khu Nhã Uyển (雅苑: Yǎ yuàn).
Tăng Hải Yến (曾海燕: Céng hǎiyàn) đang dắt một con chó Teddy đi dạo thì nhìn thấy chiếc minibus tiến vào tiểu khu, cô ta nhanh chóng trầm mặt xuống rồi tiến đến khu bảo an ở chốt ngoài cổng tiểu khu rồi vênh mặt lên hỏi nhân viên bảo vệ: “Vừa rồi mới có một chiếc xe ngoại lai tiến vào đúng không? Mấy người làm việc kiểu gì thế, thấy xe ngoại lai mà chỉ hỏi vài câu rồi tuỳ tiện cho vào sao?”
Nhân viên bảo vệ lập tức tiến lên giải thích nói: “Không phải như thế đâu bà Tăng, đó là xe của một chủ nhà trong tiểu khu này (nghiệp chủ) đấy.”
Tiểu khu Nhã Uyển là một tiểu khu cao cấp, những người sống trong khu này đa phần đều là một số chủ doanh nghiệp nhỏ, công chức, hoặc là người từ các tổ chức cộng đồng, … nên thường ngày đều ra vào bằng nhiều loại xe hơi sang trọng. Chiếc minibus của ba Trình đúng thật là hơi lạc quẻ so với những người sống ở tiểu khu này, chỉ là bình thường thì ông cũng không quá để ý tới.
Tăng Hải Yến cau mày nghi ngờ hỏi: “Có thật là nghiệp chủ không? Hay là mấy người làm ăn thất trách nên nói dối tôi đấy?”
Nhân viên bảo vệ cười nói: “Thực sự là nghiệp chủ, vừa mới chuyển đến gần đây, mua một căn nhà cũ số 607, thanh toán một lần 270 vạn. Gia đình này khá đặc biệt, người ta đều là cha mẹ cho con cái tiền mua nhà cửa, nhà này thì ngược lại con trai mua nhà cho bố mẹ, nghe nói con trai lớn của nhà này kiếm được rất nhiều tiền nên mua căn nhà này để hiếu kính cha mẹ.”
“Tuy nói là nhà cũ nhưng chủ ban đầu của căn 607 này mua để đầu tư nên căn này có thể coi là mới tinh.”
Tăng Hải Yến lại nghi ngờ hỏi: “Thật vậy sao?”
Nhân viên bảo vệ nói: “Chính xác là thế. Lúc giao nhà cũng có người trong đơn vị bất động sản của chúng tôi đến hỗ trợ, gia đình này rất cũng có tiền, chủ hộ tuy chỉ đi một chiếc minibus nhưng người con trai cả của ông ấy khi đến đây kiểm tra thì đã mua thêm một vị trí đậu xe nữa. Cô cũng biết là ban đầu chủ cũ của căn 607 có tặng kèm thêm một vị trí đậu xe rồi, mà con trai của nhà đấy nói là ba của hắn lái xe không giỏi nên đã mua luôn vị trí đậu xe đang trống ở bên cạnh luôn cho tiện sử dụng trong thời gian lâu dài.”
Tăng Hải Yến vẫn hoài nghi hỏi: “Thật là còn có loại sự tình này sao?”
“Đúng vậy, tuy chỉ là một chiếc minibus, nhưng đãi ngộ của chiếc minibus này cũng không giống bình thường đâu, có tới hai vị trí đậu xe để chọn, mà đậu ở chính giữa cũng không ai nói gì được.”
Người bảo vệ nhìn Tăng Hải Yến rồi nghĩ thầm: Trong tiểu khu của bọn họ cũng lắm kẻ có tiền nhưng lại có sở thích tính toán chi li. Nhiều khi họ lái những chiếc xe sang trị giá trăm vạn nhưng lại tiếc tiền mua một chỗ đậu xe, vị phu nhân trước mắt này chính là một người như vậy.
“Chủ nhân của ngôi 607 là họ Trình phải không?” Tăng Hải Yến hỏi.
Bảo vệ gật đầu có chút kỳ quái nói: “Đúng vậy, xác thật là họ Trình.”
Tăng Hải yến cau mày rồi lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là thật sao?”
Ngay khi Tăng Hải Yến rời đi thì hai nhân viên bảo vệ cũng xúm lại trò chuyện: “Vị này lại phàn nàn cái gì nữa (挑三拣四: tiāo sān jiǎn sì - chọn và chọn, không thích cái này cái kia).”
Người bảo vệ cao lớn lắc đầu nói: “Đúng vậy, cái này gọi là mãn bình không động nửa bình diêu (所谓满瓶不动半瓶摇: Suǒwèi mǎn píng bù dòng bàn píng yáo - thùng rỗng kêu to), kẻ chân chính có tiền thường điệu thấp, nhà thì thanh toán toàn bộ nhưng xe chỉ lái chiếc mười mấy vạn. Vị Tăng phu nhân này thì khác, mua thì mua nhà nhỏ chỉ hơn 90m2, phí nhà đất thì lại kỳ kèo không chịu đóng, chỗ đậu xe cũng không muốn mua chỉ thuê, thế nhưng yêu cầu thì lại một đống lớn.”
Nhân viên bảo vệ thấp hơn cười nói: “Đúng là thế. Nhưng mà nghiệp chủ mới đến cũng thật sự rất kỳ quái, ông ấy có 2 đứa con trai, nhà là người con trai cả trả hết tiền nhưng giấy tờ thì lại ghi tên của người cha. Người con cả cũng không sợ là cha mẹ hắn sẽ yêu thương người con nhỏ hơn nên sang lại căn nhà cho đứa con nhỏ sao? Đến lúc đó chỉ sợ đứa con lớn có khóc cũng không ai biết đi.”
Người bảo vệ cao lớn nói: “Người ta có thể bỏ số tiền lớn để mua nhà cho cha mẹ thì phỏng chừng là có dự tính sẵn, có lẽ cũng không bận tâm đâu.”
“Này thì chưa chắc đâu, đã có bao nhiều gia đình trở mặt vì nhà cửa rồi còn gì.” Người bảo vệ thấp hơn nói.
Bảo vệ cao to thở dài nói: “Con trai lớn nhà đó mới ngoài 20 mà thôi, không biết làm cái gì mà còn trẻ thế đã kiếm được khối gia sản lớn như vậy rồi.”
Tăng Hải Yến vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng đã lấy được thông tin về số nhà của gia đình Trình Trường Tùng từ các nhân viên bảo vệ.
Tăng Hải Yến đi đến trước cửa nhà 607 rồi gõ cửa, mẹ Trình đi ra mở cửa rồi cũng giật mình khi nhìn thấy người ngoài cửa.
“Thái Bình, thật sự là chị sao?” Tăng Hải Yến nhiệt tình chào hỏi.
Mẹ Trình xấu hổ cười cười nói: “Là Hải Yến sao?”
Tăng Hải Yến và mẹ Trình vốn là người cùng làng, cũng sống gần nhau, và cũng là bạn học khi còn nhỏ. Chỉ là vài năm trước thì gia đình của Tăng Hải Yến phát đạt hẳn lên rồi cũng ra thành phố mua nhà rồi trở thành dân thành thị. Năm nào về quê thì Tăng Hải Yến đều tìm đến nhà mẹ Trình để khoe khoang.
“Con trai chị đã mua căn nhà này sao?” Tăng Hải Yến cũng tuỳ tiện vào phòng rồi hỏi.
Mẹ Trình gật đầu cười rồi nói: “Đúng vậy.”
Tăng Hải Yến chua lòm nói: “Tiểu Chu bây giờ cũng thật có tiền đồ, cư nhiên có thể mua được một căn lớn như vậy.”
Mẹ Trình mỉm cười đầy tự hào nói: “Đúng thế đó, không phải thầy bói cũng nói Tiểu Chu từ nhỏ đã thông minh, là Khúc Văn tinh tái thế sao?”
Tăng Hải Yến cũng xấu hổ cười không nói gì.
Mẹ Trình có chút đắc ý nghĩ: Lúc trước Tăng Hải Yến về nhà khoe khoang đều đến gặp bà để nói chuyện dông dài, vẫn luôn chê bai điểm số của Trình Dương không tốt, việc cũng không tốt, nếu không nhanh lên thì sẽ cô đơn cả đời. Nếu không thì cũng chuyển qua nói về Trình Chu, nào là sinh viên hiện tại không dễ dàng, ra trường dễ thất nghiệp, nếu miễn cưỡng tìm được việc thì chỉ có thể làm ở tầng chót của xã hội (社畜: shèchù)…
Tăng Hải Yến tuỳ tiện vào phòng quan sát rồi nhìn vào trong phòng ngủ hỏi.
“Thái Bình, chị đang ngủ dưới đất sao?”
Mẹ Trình gật đầu nói: “Đúng thế, hiện tại thì đang ngủ dưới đất.”
Tăng Hải Yến cảm thấy trong lòng cân bằng hơn rất nhiều nên cười nói: “Mua căn nhà tốt như vậy sao không mua thêm chiếc giường. Nếu nhà chị không có tiền thì mua căn nhà lớn như vậy để làm gì? Sao thế, phùng má giả mập sao?”
Mẹ Trình cười nói: “Chị Hải Yến không biết sao? Căn phòng này thực ra có hệ thống sưởi dưới sàn nhà nên có trực tiếp ngủ dưới sàn cũng rất thoải mái.”
Hai người đang nói chuyện thì có tiếng gõ ngoài cửa, mẹ Trình cũng đi ra mở thì thấy mấy công nhân đang vận chuyển đồ đạc đi vào.
Tăng Hải Yến nhìn thấy người tới thì dù đã rất kiềm chế nhưng trên mặt đã rất khó coi: “Chị mua nội thất mới cho căn nhà sao?”
Mẹ Trình giải thích: “Đây đều là đồ Tiểu Chu đặt, đã đặt được mấy ngày rồi nhưng hôm nay mới tới, em cũng đã nói là nội thất trong nhà vẫn còn rất tốt, ông chồng nhà em cũng tính chuyển đồ từ nhà đến đó chứ, nhưng nghĩ lại thì căn nhà này nhà em cũng tốn gần 300 vạn để mua nên mang đồ đạc cũ đến cũng có chút xấu hổ.”
“Là vậy sao?” Tăng Hải Yến cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn đống đồ nội thất đang tiếp tục được chuyển vào trong nhà rồi hỏi: “Da của số đồ nội thất này nhìn không tồi nha.”
Mẹ Trình cười nói: “Đây đều là do Tiểu Chu lựa nên em cũng không biết.”
Một công nhân phụ trách lắp đặt vui vẻ nói: “Đây là bộ nội thất đặt làm riêng đó ạ, bộ sofa này cũng đã có giá hơn 5 vạn rồi.”
Mẹ Trình nghe thấy thì cũng giật mình kinh ngạc nói: “Đắt như vậy sao?”
Nhân viên gật đầu nói: “Đúng đấy ạ, tiền nào của nấy mà cô.”
…..
Ba Trình mệt mỏi đi vào, mẹ Trình trông thấy thì nhăn mày hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao bây giờ ông mới về?”
Ba Trình có chút ngượng ngùng nói: “Tôi mới đi nhầm toà nhà.”
Ba Trình không những đi nhầm nhà mà còn mở nhầm cửa nhà người ta, mà phía bên trong cửa cũng có người, có thể do nhìn ba Trình ăn mặc quá sơ sài nên người đàn ông đó tưởng ba Trình là trộm đang muốn cạy cửa nhà họ rồi báo bảo vệ khu, sau khi giải thích thì phát hiện đúng là cư dân trong tiểu khu nên mới hoá giải hiểu lầm. Nhưng chuyện này kể ra thì cũng quá xấu hổ nên ba Trình cũng không dám nói ra.
Mẹ Trình trừng mắt nhìn ba Trình một cái rồi nói: “Ông nói ông còn tích sự gì nữa? Con trai ông mua nhà cho ông mà ông thì đến nhà cũng không tìm được.”
Ba Trình gật đầu nói: “Còn không phải do tôi mới chuyển đến khu này nên không quen thuộc sao. Hơn nữa khu này nhà nào cũng giống nhau nên tôi mới không tìm được thôi. Chị dâu của Lưu gia đấy à, sao chị lại tới đây? Lưu tổng dạo này thế nào rồi?”
Tăng Hải Yến mỉm cười nói: “Vẫn tốt.”
Mẹ Trình nhìn ba Trình một cái rồi nói: “Chị Hải Yến cũng sống trong tiểu khu này, nên thường ngày có qua nhà chúng ta cũng tiện hơn.”
Ba Trình gật đầu phụ hoạ nói: “Đúng vậy, nên thế, nên thế.”
Tăng Hải Yến cảm thấy không thể ở lại lâu hơn nữa nên đã đứng dậy cáo biệt về nhà.
……..
Nhà Lưu Kiến Hoàng.
“Làm sao thế? Sao tâm trạng lại xấu như vậy?” Lưu Kiến Hoàng hỏi.
Tăng Hải Yến trừng Lưu Kiến Hoàng rồi nói: “Tôi đã gặp Lý Thái Bình.”
“Là người hàng xóm ngày xưa của bà sao? Bà vẫn luôn nói người ta gia cảnh khó khăn lại sinh tới hai đứa con trai đó sao?”
Tăng Hải Yến tức giận nhìn Lưu Kiến Hoàng nói: “Người ta hiện tại cũng không còn nghèo nữa rồi, người ta đã mua một căn hộ rộng hơn 160 m2 ở tiểu khu này, còn mua mới toàn bộ nội thất rồi kìa.”
Lưu Kiến Hoàng có chút nghi ngờ hỏi: “Nhà bọn họ lấy đâu ra lắm tiền vậy?”
Tăng Hải Yến thờ ơ nói: “Sao tôi biết được, không nghĩ tới một nhà Lý Thái Bình có thể tìm được cơ hội để xoay chuyển.”
Lưu Kiến Hoàng nhìn Tăng Hải Yến nói: “Mua nhà thì mua đi, không chừng là trả góp thì sao? Khi nào còn chưa trả xong thì nhà cũng chưa phải là của họ.”
Tăng Hải Yến nghe được thì càng tức nói: “Ông cho rằng người ta là ông sao? K có tiền thì chỉ có thể đi vay sao? Nhà người ta là toàn khoản, trả một lần rồi lấy nhà.”
Lưu Kiến Hoàng nghi ngờ hỏi: “Toàn khoản ít nhất cũng đến hơn 200 vạn, bọn họ làm sao có nhiều tiền như vậy chứ?”
“Ai biết được, tôi nghe Lý Thái Bình nói Trình Chu mới kiếm được một hạng mục lớn nên được chia hoa hồng.” Nghĩ đến vẻ mặt tự hào của Lý Thái Bình mà Tăng Hải Yến thấy toàn thân đều không dễ chịu.
Lưu Kiến Hoàng càng hoài nghi hỏi: “Không thể nào, Trình Chu mới ra ngoài làm việc bao lâu cơ chứ?”
“Tôi cũng cảm thấy không có khả năng, Lý Thái Bình chắc chắn đã dùng phương pháp nào đó để kiếm tiền nhưng chị ta không muốn chia sẻ.” Tăng Hải Yến luôn cảm thấy ánh mắt của Lý Thái Bình có vấn đề vì đã chọn cưới một tên nhà nghèo nên vẫn luôn khinh thường Lý Thái Bình. Nhìn thấy nhà Lý Thái Bình đang phất lên như vậy thì trong lòng Tăng Hải Yến rất khó chịu.
…….
Nhà họ Trình.
Mẹ Trình ngồi trên ghế sofa lẩm bẩm nói: “Tiểu Chu cũng thật là hoang phí, chỉ cần mua cái sofa mấy nghìn là được rồi, làm gì mà phải mua cái mấy vạn như vậy cơ chứ.”
Ba Trình cười ngây ngô nói: “Tiểu Chu vẫn luôn chu toàn, nếu có thể tiêu nhiều như vậy thì không chừng cũng có thể kiếm được, bà yên tâm.”
Mẹ Trình mỉm cười có chút đắc ý nói: “Lần này thì Tiểu Chu cũng giúp chúng ta nở mày nở mặt.”
Mẹ Trình đã bị áp chế gần cả đời cuối cùng cũng có ngày chuyển mình nên hiện tại bà rất hiểu được cảm giác của các cuộc khởi nghĩa nông nô thành công.
Ba Trình có chút nghi hoặc nói: “Nhưng mà cũng phải hỏi lại, sao Tăng Hải Yến lại biết nhà mình ở đây?”
“Chị ta hẳn là nhận ra xe của ông đi.” Mặc dù mẹ Trình tới khu này không lâu nhưng những người trong ban quản lý của tiểu khu hầu như ai cũng biết gia đình bà. Vừa nãy khi mẹ Trình xuống vất rác thì tình cờ đã gặp một cô lao công của tiểu khu này, nhân viên trong tiểu khu thường thích tụm lại tán gẫu khi rảnh nên mẹ Trình cũng đã nghe được khá nhiều chuyện từ miệng của cô lao công. Mới nãy khi ba Trình lái chiếc minibus vào tiểu khu thì nhân viên bảo vệ đã bị Tăng Hải Yến mắng cho một trận vì tuỳ tiện cho người ngoài vào tiểu khu. Nhưng sau khi nhân viên giải thích thì Tăng Hải Yến còn hỏi họ có phải chủ nhà đó họ Trình hay không.
Ba Trình gật đầu nói: “Đúng vậy, hình như mấy ngày trước tôi đang chạy xe về khu này thì có gặp chị ta, lúc đó thì chị ta cũng nhìn chằm chằm cái xe của tôi rồi.”
“Chắc chị ta nghĩ chúng ta không đủ tiền để mua nhà ở khu này nên muốn bảo vệ đuổi ông ra ngoài.”
Ba Trình cười phụ hoạ: “Thật ra chị ta nghĩ vậy cũng đúng, chúng ta thật sự cũng không đủ tiền để mua nhà ở khu này mà.”
Mẹ Trình tức giận véo ba Trình rồi nói: “Ông đó, ông không thể có một chút chí khí sao?”
Ba Trình cùng ha hả cười nhưng không phản bác.
End chap 40
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Tăng Hải Yến (曾海燕: Céng hǎiyàn) đang dắt một con chó Teddy đi dạo thì nhìn thấy chiếc minibus tiến vào tiểu khu, cô ta nhanh chóng trầm mặt xuống rồi tiến đến khu bảo an ở chốt ngoài cổng tiểu khu rồi vênh mặt lên hỏi nhân viên bảo vệ: “Vừa rồi mới có một chiếc xe ngoại lai tiến vào đúng không? Mấy người làm việc kiểu gì thế, thấy xe ngoại lai mà chỉ hỏi vài câu rồi tuỳ tiện cho vào sao?”
Nhân viên bảo vệ lập tức tiến lên giải thích nói: “Không phải như thế đâu bà Tăng, đó là xe của một chủ nhà trong tiểu khu này (nghiệp chủ) đấy.”
Tiểu khu Nhã Uyển là một tiểu khu cao cấp, những người sống trong khu này đa phần đều là một số chủ doanh nghiệp nhỏ, công chức, hoặc là người từ các tổ chức cộng đồng, … nên thường ngày đều ra vào bằng nhiều loại xe hơi sang trọng. Chiếc minibus của ba Trình đúng thật là hơi lạc quẻ so với những người sống ở tiểu khu này, chỉ là bình thường thì ông cũng không quá để ý tới.
Tăng Hải Yến cau mày nghi ngờ hỏi: “Có thật là nghiệp chủ không? Hay là mấy người làm ăn thất trách nên nói dối tôi đấy?”
Nhân viên bảo vệ cười nói: “Thực sự là nghiệp chủ, vừa mới chuyển đến gần đây, mua một căn nhà cũ số 607, thanh toán một lần 270 vạn. Gia đình này khá đặc biệt, người ta đều là cha mẹ cho con cái tiền mua nhà cửa, nhà này thì ngược lại con trai mua nhà cho bố mẹ, nghe nói con trai lớn của nhà này kiếm được rất nhiều tiền nên mua căn nhà này để hiếu kính cha mẹ.”
“Tuy nói là nhà cũ nhưng chủ ban đầu của căn 607 này mua để đầu tư nên căn này có thể coi là mới tinh.”
Tăng Hải Yến lại nghi ngờ hỏi: “Thật vậy sao?”
Nhân viên bảo vệ nói: “Chính xác là thế. Lúc giao nhà cũng có người trong đơn vị bất động sản của chúng tôi đến hỗ trợ, gia đình này rất cũng có tiền, chủ hộ tuy chỉ đi một chiếc minibus nhưng người con trai cả của ông ấy khi đến đây kiểm tra thì đã mua thêm một vị trí đậu xe nữa. Cô cũng biết là ban đầu chủ cũ của căn 607 có tặng kèm thêm một vị trí đậu xe rồi, mà con trai của nhà đấy nói là ba của hắn lái xe không giỏi nên đã mua luôn vị trí đậu xe đang trống ở bên cạnh luôn cho tiện sử dụng trong thời gian lâu dài.”
Tăng Hải Yến vẫn hoài nghi hỏi: “Thật là còn có loại sự tình này sao?”
“Đúng vậy, tuy chỉ là một chiếc minibus, nhưng đãi ngộ của chiếc minibus này cũng không giống bình thường đâu, có tới hai vị trí đậu xe để chọn, mà đậu ở chính giữa cũng không ai nói gì được.”
Người bảo vệ nhìn Tăng Hải Yến rồi nghĩ thầm: Trong tiểu khu của bọn họ cũng lắm kẻ có tiền nhưng lại có sở thích tính toán chi li. Nhiều khi họ lái những chiếc xe sang trị giá trăm vạn nhưng lại tiếc tiền mua một chỗ đậu xe, vị phu nhân trước mắt này chính là một người như vậy.
“Chủ nhân của ngôi 607 là họ Trình phải không?” Tăng Hải Yến hỏi.
Bảo vệ gật đầu có chút kỳ quái nói: “Đúng vậy, xác thật là họ Trình.”
Tăng Hải yến cau mày rồi lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là thật sao?”
Ngay khi Tăng Hải Yến rời đi thì hai nhân viên bảo vệ cũng xúm lại trò chuyện: “Vị này lại phàn nàn cái gì nữa (挑三拣四: tiāo sān jiǎn sì - chọn và chọn, không thích cái này cái kia).”
Người bảo vệ cao lớn lắc đầu nói: “Đúng vậy, cái này gọi là mãn bình không động nửa bình diêu (所谓满瓶不动半瓶摇: Suǒwèi mǎn píng bù dòng bàn píng yáo - thùng rỗng kêu to), kẻ chân chính có tiền thường điệu thấp, nhà thì thanh toán toàn bộ nhưng xe chỉ lái chiếc mười mấy vạn. Vị Tăng phu nhân này thì khác, mua thì mua nhà nhỏ chỉ hơn 90m2, phí nhà đất thì lại kỳ kèo không chịu đóng, chỗ đậu xe cũng không muốn mua chỉ thuê, thế nhưng yêu cầu thì lại một đống lớn.”
Nhân viên bảo vệ thấp hơn cười nói: “Đúng là thế. Nhưng mà nghiệp chủ mới đến cũng thật sự rất kỳ quái, ông ấy có 2 đứa con trai, nhà là người con trai cả trả hết tiền nhưng giấy tờ thì lại ghi tên của người cha. Người con cả cũng không sợ là cha mẹ hắn sẽ yêu thương người con nhỏ hơn nên sang lại căn nhà cho đứa con nhỏ sao? Đến lúc đó chỉ sợ đứa con lớn có khóc cũng không ai biết đi.”
Người bảo vệ cao lớn nói: “Người ta có thể bỏ số tiền lớn để mua nhà cho cha mẹ thì phỏng chừng là có dự tính sẵn, có lẽ cũng không bận tâm đâu.”
“Này thì chưa chắc đâu, đã có bao nhiều gia đình trở mặt vì nhà cửa rồi còn gì.” Người bảo vệ thấp hơn nói.
Bảo vệ cao to thở dài nói: “Con trai lớn nhà đó mới ngoài 20 mà thôi, không biết làm cái gì mà còn trẻ thế đã kiếm được khối gia sản lớn như vậy rồi.”
Tăng Hải Yến vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng đã lấy được thông tin về số nhà của gia đình Trình Trường Tùng từ các nhân viên bảo vệ.
Tăng Hải Yến đi đến trước cửa nhà 607 rồi gõ cửa, mẹ Trình đi ra mở cửa rồi cũng giật mình khi nhìn thấy người ngoài cửa.
“Thái Bình, thật sự là chị sao?” Tăng Hải Yến nhiệt tình chào hỏi.
Mẹ Trình xấu hổ cười cười nói: “Là Hải Yến sao?”
Tăng Hải Yến và mẹ Trình vốn là người cùng làng, cũng sống gần nhau, và cũng là bạn học khi còn nhỏ. Chỉ là vài năm trước thì gia đình của Tăng Hải Yến phát đạt hẳn lên rồi cũng ra thành phố mua nhà rồi trở thành dân thành thị. Năm nào về quê thì Tăng Hải Yến đều tìm đến nhà mẹ Trình để khoe khoang.
“Con trai chị đã mua căn nhà này sao?” Tăng Hải Yến cũng tuỳ tiện vào phòng rồi hỏi.
Mẹ Trình gật đầu cười rồi nói: “Đúng vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tăng Hải Yến chua lòm nói: “Tiểu Chu bây giờ cũng thật có tiền đồ, cư nhiên có thể mua được một căn lớn như vậy.”
Mẹ Trình mỉm cười đầy tự hào nói: “Đúng thế đó, không phải thầy bói cũng nói Tiểu Chu từ nhỏ đã thông minh, là Khúc Văn tinh tái thế sao?”
Tăng Hải Yến cũng xấu hổ cười không nói gì.
Mẹ Trình có chút đắc ý nghĩ: Lúc trước Tăng Hải Yến về nhà khoe khoang đều đến gặp bà để nói chuyện dông dài, vẫn luôn chê bai điểm số của Trình Dương không tốt, việc cũng không tốt, nếu không nhanh lên thì sẽ cô đơn cả đời. Nếu không thì cũng chuyển qua nói về Trình Chu, nào là sinh viên hiện tại không dễ dàng, ra trường dễ thất nghiệp, nếu miễn cưỡng tìm được việc thì chỉ có thể làm ở tầng chót của xã hội (社畜: shèchù)…
Tăng Hải Yến tuỳ tiện vào phòng quan sát rồi nhìn vào trong phòng ngủ hỏi.
“Thái Bình, chị đang ngủ dưới đất sao?”
Mẹ Trình gật đầu nói: “Đúng thế, hiện tại thì đang ngủ dưới đất.”
Tăng Hải Yến cảm thấy trong lòng cân bằng hơn rất nhiều nên cười nói: “Mua căn nhà tốt như vậy sao không mua thêm chiếc giường. Nếu nhà chị không có tiền thì mua căn nhà lớn như vậy để làm gì? Sao thế, phùng má giả mập sao?”
Mẹ Trình cười nói: “Chị Hải Yến không biết sao? Căn phòng này thực ra có hệ thống sưởi dưới sàn nhà nên có trực tiếp ngủ dưới sàn cũng rất thoải mái.”
Hai người đang nói chuyện thì có tiếng gõ ngoài cửa, mẹ Trình cũng đi ra mở thì thấy mấy công nhân đang vận chuyển đồ đạc đi vào.
Tăng Hải Yến nhìn thấy người tới thì dù đã rất kiềm chế nhưng trên mặt đã rất khó coi: “Chị mua nội thất mới cho căn nhà sao?”
Mẹ Trình giải thích: “Đây đều là đồ Tiểu Chu đặt, đã đặt được mấy ngày rồi nhưng hôm nay mới tới, em cũng đã nói là nội thất trong nhà vẫn còn rất tốt, ông chồng nhà em cũng tính chuyển đồ từ nhà đến đó chứ, nhưng nghĩ lại thì căn nhà này nhà em cũng tốn gần 300 vạn để mua nên mang đồ đạc cũ đến cũng có chút xấu hổ.”
“Là vậy sao?” Tăng Hải Yến cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn đống đồ nội thất đang tiếp tục được chuyển vào trong nhà rồi hỏi: “Da của số đồ nội thất này nhìn không tồi nha.”
Mẹ Trình cười nói: “Đây đều là do Tiểu Chu lựa nên em cũng không biết.”
Một công nhân phụ trách lắp đặt vui vẻ nói: “Đây là bộ nội thất đặt làm riêng đó ạ, bộ sofa này cũng đã có giá hơn 5 vạn rồi.”
Mẹ Trình nghe thấy thì cũng giật mình kinh ngạc nói: “Đắt như vậy sao?”
Nhân viên gật đầu nói: “Đúng đấy ạ, tiền nào của nấy mà cô.”
…..
Ba Trình mệt mỏi đi vào, mẹ Trình trông thấy thì nhăn mày hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao bây giờ ông mới về?”
Ba Trình có chút ngượng ngùng nói: “Tôi mới đi nhầm toà nhà.”
Ba Trình không những đi nhầm nhà mà còn mở nhầm cửa nhà người ta, mà phía bên trong cửa cũng có người, có thể do nhìn ba Trình ăn mặc quá sơ sài nên người đàn ông đó tưởng ba Trình là trộm đang muốn cạy cửa nhà họ rồi báo bảo vệ khu, sau khi giải thích thì phát hiện đúng là cư dân trong tiểu khu nên mới hoá giải hiểu lầm. Nhưng chuyện này kể ra thì cũng quá xấu hổ nên ba Trình cũng không dám nói ra.
Mẹ Trình trừng mắt nhìn ba Trình một cái rồi nói: “Ông nói ông còn tích sự gì nữa? Con trai ông mua nhà cho ông mà ông thì đến nhà cũng không tìm được.”
Ba Trình gật đầu nói: “Còn không phải do tôi mới chuyển đến khu này nên không quen thuộc sao. Hơn nữa khu này nhà nào cũng giống nhau nên tôi mới không tìm được thôi. Chị dâu của Lưu gia đấy à, sao chị lại tới đây? Lưu tổng dạo này thế nào rồi?”
Tăng Hải Yến mỉm cười nói: “Vẫn tốt.”
Mẹ Trình nhìn ba Trình một cái rồi nói: “Chị Hải Yến cũng sống trong tiểu khu này, nên thường ngày có qua nhà chúng ta cũng tiện hơn.”
Ba Trình gật đầu phụ hoạ nói: “Đúng vậy, nên thế, nên thế.”
Tăng Hải Yến cảm thấy không thể ở lại lâu hơn nữa nên đã đứng dậy cáo biệt về nhà.
……..
Nhà Lưu Kiến Hoàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Làm sao thế? Sao tâm trạng lại xấu như vậy?” Lưu Kiến Hoàng hỏi.
Tăng Hải Yến trừng Lưu Kiến Hoàng rồi nói: “Tôi đã gặp Lý Thái Bình.”
“Là người hàng xóm ngày xưa của bà sao? Bà vẫn luôn nói người ta gia cảnh khó khăn lại sinh tới hai đứa con trai đó sao?”
Tăng Hải Yến tức giận nhìn Lưu Kiến Hoàng nói: “Người ta hiện tại cũng không còn nghèo nữa rồi, người ta đã mua một căn hộ rộng hơn 160 m2 ở tiểu khu này, còn mua mới toàn bộ nội thất rồi kìa.”
Lưu Kiến Hoàng có chút nghi ngờ hỏi: “Nhà bọn họ lấy đâu ra lắm tiền vậy?”
Tăng Hải Yến thờ ơ nói: “Sao tôi biết được, không nghĩ tới một nhà Lý Thái Bình có thể tìm được cơ hội để xoay chuyển.”
Lưu Kiến Hoàng nhìn Tăng Hải Yến nói: “Mua nhà thì mua đi, không chừng là trả góp thì sao? Khi nào còn chưa trả xong thì nhà cũng chưa phải là của họ.”
Tăng Hải Yến nghe được thì càng tức nói: “Ông cho rằng người ta là ông sao? K có tiền thì chỉ có thể đi vay sao? Nhà người ta là toàn khoản, trả một lần rồi lấy nhà.”
Lưu Kiến Hoàng nghi ngờ hỏi: “Toàn khoản ít nhất cũng đến hơn 200 vạn, bọn họ làm sao có nhiều tiền như vậy chứ?”
“Ai biết được, tôi nghe Lý Thái Bình nói Trình Chu mới kiếm được một hạng mục lớn nên được chia hoa hồng.” Nghĩ đến vẻ mặt tự hào của Lý Thái Bình mà Tăng Hải Yến thấy toàn thân đều không dễ chịu.
Lưu Kiến Hoàng càng hoài nghi hỏi: “Không thể nào, Trình Chu mới ra ngoài làm việc bao lâu cơ chứ?”
“Tôi cũng cảm thấy không có khả năng, Lý Thái Bình chắc chắn đã dùng phương pháp nào đó để kiếm tiền nhưng chị ta không muốn chia sẻ.” Tăng Hải Yến luôn cảm thấy ánh mắt của Lý Thái Bình có vấn đề vì đã chọn cưới một tên nhà nghèo nên vẫn luôn khinh thường Lý Thái Bình. Nhìn thấy nhà Lý Thái Bình đang phất lên như vậy thì trong lòng Tăng Hải Yến rất khó chịu.
…….
Nhà họ Trình.
Mẹ Trình ngồi trên ghế sofa lẩm bẩm nói: “Tiểu Chu cũng thật là hoang phí, chỉ cần mua cái sofa mấy nghìn là được rồi, làm gì mà phải mua cái mấy vạn như vậy cơ chứ.”
Ba Trình cười ngây ngô nói: “Tiểu Chu vẫn luôn chu toàn, nếu có thể tiêu nhiều như vậy thì không chừng cũng có thể kiếm được, bà yên tâm.”
Mẹ Trình mỉm cười có chút đắc ý nói: “Lần này thì Tiểu Chu cũng giúp chúng ta nở mày nở mặt.”
Mẹ Trình đã bị áp chế gần cả đời cuối cùng cũng có ngày chuyển mình nên hiện tại bà rất hiểu được cảm giác của các cuộc khởi nghĩa nông nô thành công.
Ba Trình có chút nghi hoặc nói: “Nhưng mà cũng phải hỏi lại, sao Tăng Hải Yến lại biết nhà mình ở đây?”
“Chị ta hẳn là nhận ra xe của ông đi.” Mặc dù mẹ Trình tới khu này không lâu nhưng những người trong ban quản lý của tiểu khu hầu như ai cũng biết gia đình bà. Vừa nãy khi mẹ Trình xuống vất rác thì tình cờ đã gặp một cô lao công của tiểu khu này, nhân viên trong tiểu khu thường thích tụm lại tán gẫu khi rảnh nên mẹ Trình cũng đã nghe được khá nhiều chuyện từ miệng của cô lao công. Mới nãy khi ba Trình lái chiếc minibus vào tiểu khu thì nhân viên bảo vệ đã bị Tăng Hải Yến mắng cho một trận vì tuỳ tiện cho người ngoài vào tiểu khu. Nhưng sau khi nhân viên giải thích thì Tăng Hải Yến còn hỏi họ có phải chủ nhà đó họ Trình hay không.
Ba Trình gật đầu nói: “Đúng vậy, hình như mấy ngày trước tôi đang chạy xe về khu này thì có gặp chị ta, lúc đó thì chị ta cũng nhìn chằm chằm cái xe của tôi rồi.”
“Chắc chị ta nghĩ chúng ta không đủ tiền để mua nhà ở khu này nên muốn bảo vệ đuổi ông ra ngoài.”
Ba Trình cười phụ hoạ: “Thật ra chị ta nghĩ vậy cũng đúng, chúng ta thật sự cũng không đủ tiền để mua nhà ở khu này mà.”
Mẹ Trình tức giận véo ba Trình rồi nói: “Ông đó, ông không thể có một chút chí khí sao?”
Ba Trình cùng ha hả cười nhưng không phản bác.
End chap 40
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro