Họp Lớp
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Khi Trình Chu trở lại phòng thì thân hình của Dạ U cũng dần lộ ra.
“Quan hệ của người cùng gia đình có chút kỳ lạ.” Dạ U nghiêng đầu nói.
Trình Chu có chút bất ngờ hỏi: “Sao lại kỳ lạ?”
Dạ U nhíu mày nói: “Cũng có cảm giác thân thiết nhưng cũng có cảm giác kỳ quái, hình như có chút hơi khách khí, ngươi nhìn cũng không giống bố cũng chẳng giống mẹ. Ngươi thật sự là con của họ sao?”
Trình Chu cười gượng nói: “Cậu thực sự rất nhạy bén. Kỳ thật thì tôi được nhận nuôi.”
Dạ U sửng sốt một chút, ngạc nhiên nói: “Nhận nuôi sao? Cảm giác cũng không giống.”
Trình Chu bình tĩnh nói: “Em trai tôi không biết chuyện này còn ba mẹ lại nghĩ tôi không biết.”
Ba Trình và mẹ Trình ngoại hình rất bình thường, da còn hơi ngăm đen, còn Trình Chu từ nhỏ đã trắng trẻo mập mạp dễ thương, lúc ấy cũng có rất nhiều người trong thôn thích khua môi múa mép nói với hắn rằng sao xú trúc lại sinh hảo măng, ba Trình và mẹ Trình nhìn như vậy thì không thể sinh ra được một đứa trẻ đáng yêu như thế, Trình Chu chỉ sợ là nhặt được ở đâu đó về đi.
Lúc ấy nghe được những lời như vậy thì Trình Chu cũng không quá để ý tới, hắn cùng Dương Dương là anh em sinh đôi, tuy rằng hắn lớn lên không giống cha mẹ nhưng Dương Dương lại một khuôn từ cha mẹ mà ra, nên hắn tất nhiên nghĩ mình là thân sinh chỉ là bị đột biến một ít.
Thẳng cho đến khi lên trung học, cô giáo dạy sinh giảng trong một tiết di truyền có nói: mắt một mí là gene lặn, mắt hai mí là gene biểu hiện, cha mẹ mắt hai mí có thể sinh ra đứa trẻ mắt một mí nhưng cha mẹ mắt một mí thì không thể sinh ra đứa trẻ mắt hai mí.
Nghe được điều này làm Trình Chu như bị sét đánh ngang đầu, cả ba Trình và mẹ Trình đều có đôi mắt 1 mí, Dương Dương cũng là mắt một mí, nhưng cả nhà thì lòi ra mình hắn là mắt 2 mí rất đẹp.
Trình Chu nghe thấy cũng nhanh chóng bình tĩnh nhưng cũng không chạy đi hỏi ba mẹ. Sau đó thì thỉnh thoảng hắn cũng có nghe lỏm được vài cuộc trò chuyện của ba mẹ nên cũng đoán được phần nào. Hôm sinh Dương Dương thì mẹ hắn bị sinh sớm hơn ngày dự sinh, ba Trình biết tin thì đã vội vã chạy về từ công trường xây dựng. Đang chạy trên đường thì ba Trình nhìn thấy hắn lúc đó đang còn đỏ hỏn trôi ở giữa hồ, hắn lúc đó bị bỏ vào chậu gỗ và bị thả trôi theo dòng nước. Khi đó thì mẹ Trình cũng sắp sinh, ba Trình gặp hắn ở trên đường nên ba Trình tin chắc chắn đây là món quà mà ông trời đã tặng cho ông nên đã vớt hắn về và đặt tên là Trình Chu. Hắn được bế về một ngày thì Dương Dương ra đời, lúc đó ba Trình nói với bên ngoài là hắn cùng em trai là anh em sinh đôi. Lúc đó lời ba Trình nói ra thì cũng không ai nghi ngờ gì, nhiều năm như vậy thì hai người cũng coi Trình Chu như con ruột, những lúc gia đình rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất thì họ cũng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với Trình Chu và hắn vẫn luôn biết ơn vì điều đó.
Dạ U nhìn Trình Chu tò mò hỏi: “Vậy cha mẹ ruột của ngươi ở đâu?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết.” Nếu hắn bị bắt cóc thì có lẽ hắn đã bị bán cho một người mua nào đó, nhưng hắn khi đó lại bị đặt trong chậu gỗ, phỏng chừng là hắn bị bỏ rơi. Cũng đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nếu gia đình cha mẹ ruột của hắn muốn tìm hắn thì cũng đã nghe được vài tin tức gì đó. Nếu thời điểm đó ba Trình không cứu hắn thì có lẽ hắn đã chết đói hoặc chết đuối từ lâu rồi.
Dù biết mình không phải con ruột nhưng Trình Chu lại đem ba Trình và mẹ Trình thành cha mẹ ruột mà đối xử. Người xưa cũng nói nuôi con để dưỡng tuổi già, nhưng xã hội hiện đại thì càng nuôi càng tốn kém nên nghe tin nhà hắn có tới 2 đứa con trai thì những người muốn tới xem mắt đều bị doạ cho chạy mất.
Nhiều lúc hắn nghĩ, nếu ba Trình và mẹ Trình chỉ có một đứa con trai là Dương Dương thì gia đình cũng không phải nghèo khó tới mức như vậy, không biết sau bao nhiêu năm như vậy thì hai người có hối hận vì quyết định năm đó hay không.
……
Buổi tối, khi gia đình đang quay quần dùng bữa với nhau thì Trình Dương đột nhiên lên tiếng hỏi: “Anh hai, lần này anh có thể ở nhà mấy ngày?”
“Anh xin nghỉ được 3 ngày, ngày mốt sẽ đi, làm sao vậy, có chuyện gì sao?” Trình Chu hỏi.
“Cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, anh còn nhớ Chu Bách Vạn cùng trường không?” Trình Dương hỏi
Trình Chu gật đầu nói: “Nhớ.”
Gia đình Chu Bách Vạn làm kinh doanh, năm đó khi Trình Chu còn học trung học cơ sở thì tài sản của gia đình Chu Bách Vạn đã vượt qua trăm vạn, mấy năm nay cũng nghe nói tài sản nhà Chu Bách Vạn vẫn luôn tăng lên, làm ăn cũng rất khá.
Trình Dương có chút rầu rĩ nói: “Chu Bách Vạn muốn tổ chức tuổi 25 và mời bạn học cũ là chúng ta đi góp vui.”
Trình Chu trợn mắt có chút tức cười nói: “Đại thọ? Lại còn đại thọ lần thứ 25, không ngờ rằng hắn ta còn nghĩ ra được cái lý do đại thọ ở tuổi 25 cơ đấy.”
“Kẻ có tiền vẫn thích tổ chức tiệc mừng này nọ mà. Mỗi năm đều tìm lý do và nghĩ ra đủ chiêu trò để tổ chức. Cũng không còn cách nào khác, họ muốn khoe khoang thôi. Chu Bách Vạn nghe nói anh hai trở về nên nhất quyết muốn mời anh đi, em cũng không biết làm sao để từ chối hắn.” Trình Dương buồn rầu nói.
Trình Chu nhàn nhạt nói: “Được, đi thì đi thôi.”
Trình Chu nghĩ Chu Bách Vạn muốn mời hắn đi là để khoe khoang thể hiện một chút, trước kia nhìn thấy người khác có xe có mỹ nữ, tiệc tùng linh đình ngày ba bữa thì hắn còn cảm thấy mất mát, nhưng giờ khác rồi, sau khi sở hữu dị năng thì hắn cảm thấy tầm nhìn và tâm trí của mình đã mở rộng ra rất nhiều, đối với Trình Chu mà nói thì Chu Bách Vạn cũng chỉ là một người bình thường có tiền mà thôi.
Trình Dương nhíu mày nói: “Anh hai, hay là thôi đi, Chu Bách Vạn nhất định sẽ tìm cách chọc ngoáy anh mà thôi.”
Trình Chu cũng không thèm để ý nói: “Người ta muốn khoe khoang nên cũng không lấy tiền của chúng ta, chúng ta là đi ăn không tốn tiền thì bị giễu cợt vài câu cũng đáng mà.”
“Chu Bách Vạn cũng là một tên hỗn trướng, chính hắn không có mị lực thì còn trách ai được chứ.” Trình Dương nói.
Khi Chu Bách Vạn học cấp hai, hắn thường dựa vào “sức mạnh đồng tiền” để tìm các cô gái tới yêu đương, tính ra thì hắn cũng rất được hoan nghênh. Tuy nhiên thì sau này Chu Bách Vạn cũng đụng phải một bức tường cứng, Chu Bách Vạn theo đuổi một cô gái hai tháng nhưng cũng không đuổi tới tay được, kết quả là có người chạy lại nói cho Chu Bách Vạn là cô gái đó đã viết thư tình cho Trình Chu, làm hắn lập tức bùng nổ, luôn cạnh khoé đá đểu Trình Chu.
Trình Chu khẽ thở dài nói: “Chuyện cũng đã lâu rồi, nhưng mà tên Chu Bách Vạn này cũng thật nhỏ nhen.”
“Nhưng mà anh hai lúc đó cũng rất nổi tiếng, lúc đó còn có rất nhiều cô gái còn nhờ em mang thư tình đến cho anh đấy. Khi đó mẹ nhìn thấy có mấy lá thư trong cặp em còn vui mừng một thời gian, nhưng sau biết đó toàn là của anh còn hụt hẫng một lúc đấy.” Trình Dương hoài niệm nói.
Trình Chu: “….”
Năm đó nữ sinh trong trường vẫn còn mù quáng xem mặt mà phán đoán, hắn lúc đó cũng lớn lên với khuôn mặt nổi tiếng là ưa nhìn, nhưng sau mấy năm vào xã hội thì lớn lên đẹp không cũng không có tác dụng gì, cái quan trọng là có nhà có xe có công việc tốt thì mới có thể lấy vợ.
End chap 31
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Quan hệ của người cùng gia đình có chút kỳ lạ.” Dạ U nghiêng đầu nói.
Trình Chu có chút bất ngờ hỏi: “Sao lại kỳ lạ?”
Dạ U nhíu mày nói: “Cũng có cảm giác thân thiết nhưng cũng có cảm giác kỳ quái, hình như có chút hơi khách khí, ngươi nhìn cũng không giống bố cũng chẳng giống mẹ. Ngươi thật sự là con của họ sao?”
Trình Chu cười gượng nói: “Cậu thực sự rất nhạy bén. Kỳ thật thì tôi được nhận nuôi.”
Dạ U sửng sốt một chút, ngạc nhiên nói: “Nhận nuôi sao? Cảm giác cũng không giống.”
Trình Chu bình tĩnh nói: “Em trai tôi không biết chuyện này còn ba mẹ lại nghĩ tôi không biết.”
Ba Trình và mẹ Trình ngoại hình rất bình thường, da còn hơi ngăm đen, còn Trình Chu từ nhỏ đã trắng trẻo mập mạp dễ thương, lúc ấy cũng có rất nhiều người trong thôn thích khua môi múa mép nói với hắn rằng sao xú trúc lại sinh hảo măng, ba Trình và mẹ Trình nhìn như vậy thì không thể sinh ra được một đứa trẻ đáng yêu như thế, Trình Chu chỉ sợ là nhặt được ở đâu đó về đi.
Lúc ấy nghe được những lời như vậy thì Trình Chu cũng không quá để ý tới, hắn cùng Dương Dương là anh em sinh đôi, tuy rằng hắn lớn lên không giống cha mẹ nhưng Dương Dương lại một khuôn từ cha mẹ mà ra, nên hắn tất nhiên nghĩ mình là thân sinh chỉ là bị đột biến một ít.
Thẳng cho đến khi lên trung học, cô giáo dạy sinh giảng trong một tiết di truyền có nói: mắt một mí là gene lặn, mắt hai mí là gene biểu hiện, cha mẹ mắt hai mí có thể sinh ra đứa trẻ mắt một mí nhưng cha mẹ mắt một mí thì không thể sinh ra đứa trẻ mắt hai mí.
Nghe được điều này làm Trình Chu như bị sét đánh ngang đầu, cả ba Trình và mẹ Trình đều có đôi mắt 1 mí, Dương Dương cũng là mắt một mí, nhưng cả nhà thì lòi ra mình hắn là mắt 2 mí rất đẹp.
Trình Chu nghe thấy cũng nhanh chóng bình tĩnh nhưng cũng không chạy đi hỏi ba mẹ. Sau đó thì thỉnh thoảng hắn cũng có nghe lỏm được vài cuộc trò chuyện của ba mẹ nên cũng đoán được phần nào. Hôm sinh Dương Dương thì mẹ hắn bị sinh sớm hơn ngày dự sinh, ba Trình biết tin thì đã vội vã chạy về từ công trường xây dựng. Đang chạy trên đường thì ba Trình nhìn thấy hắn lúc đó đang còn đỏ hỏn trôi ở giữa hồ, hắn lúc đó bị bỏ vào chậu gỗ và bị thả trôi theo dòng nước. Khi đó thì mẹ Trình cũng sắp sinh, ba Trình gặp hắn ở trên đường nên ba Trình tin chắc chắn đây là món quà mà ông trời đã tặng cho ông nên đã vớt hắn về và đặt tên là Trình Chu. Hắn được bế về một ngày thì Dương Dương ra đời, lúc đó ba Trình nói với bên ngoài là hắn cùng em trai là anh em sinh đôi. Lúc đó lời ba Trình nói ra thì cũng không ai nghi ngờ gì, nhiều năm như vậy thì hai người cũng coi Trình Chu như con ruột, những lúc gia đình rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất thì họ cũng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với Trình Chu và hắn vẫn luôn biết ơn vì điều đó.
Dạ U nhìn Trình Chu tò mò hỏi: “Vậy cha mẹ ruột của ngươi ở đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết.” Nếu hắn bị bắt cóc thì có lẽ hắn đã bị bán cho một người mua nào đó, nhưng hắn khi đó lại bị đặt trong chậu gỗ, phỏng chừng là hắn bị bỏ rơi. Cũng đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nếu gia đình cha mẹ ruột của hắn muốn tìm hắn thì cũng đã nghe được vài tin tức gì đó. Nếu thời điểm đó ba Trình không cứu hắn thì có lẽ hắn đã chết đói hoặc chết đuối từ lâu rồi.
Dù biết mình không phải con ruột nhưng Trình Chu lại đem ba Trình và mẹ Trình thành cha mẹ ruột mà đối xử. Người xưa cũng nói nuôi con để dưỡng tuổi già, nhưng xã hội hiện đại thì càng nuôi càng tốn kém nên nghe tin nhà hắn có tới 2 đứa con trai thì những người muốn tới xem mắt đều bị doạ cho chạy mất.
Nhiều lúc hắn nghĩ, nếu ba Trình và mẹ Trình chỉ có một đứa con trai là Dương Dương thì gia đình cũng không phải nghèo khó tới mức như vậy, không biết sau bao nhiêu năm như vậy thì hai người có hối hận vì quyết định năm đó hay không.
……
Buổi tối, khi gia đình đang quay quần dùng bữa với nhau thì Trình Dương đột nhiên lên tiếng hỏi: “Anh hai, lần này anh có thể ở nhà mấy ngày?”
“Anh xin nghỉ được 3 ngày, ngày mốt sẽ đi, làm sao vậy, có chuyện gì sao?” Trình Chu hỏi.
“Cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, anh còn nhớ Chu Bách Vạn cùng trường không?” Trình Dương hỏi
Trình Chu gật đầu nói: “Nhớ.”
Gia đình Chu Bách Vạn làm kinh doanh, năm đó khi Trình Chu còn học trung học cơ sở thì tài sản của gia đình Chu Bách Vạn đã vượt qua trăm vạn, mấy năm nay cũng nghe nói tài sản nhà Chu Bách Vạn vẫn luôn tăng lên, làm ăn cũng rất khá.
Trình Dương có chút rầu rĩ nói: “Chu Bách Vạn muốn tổ chức tuổi 25 và mời bạn học cũ là chúng ta đi góp vui.”
Trình Chu trợn mắt có chút tức cười nói: “Đại thọ? Lại còn đại thọ lần thứ 25, không ngờ rằng hắn ta còn nghĩ ra được cái lý do đại thọ ở tuổi 25 cơ đấy.”
“Kẻ có tiền vẫn thích tổ chức tiệc mừng này nọ mà. Mỗi năm đều tìm lý do và nghĩ ra đủ chiêu trò để tổ chức. Cũng không còn cách nào khác, họ muốn khoe khoang thôi. Chu Bách Vạn nghe nói anh hai trở về nên nhất quyết muốn mời anh đi, em cũng không biết làm sao để từ chối hắn.” Trình Dương buồn rầu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu nhàn nhạt nói: “Được, đi thì đi thôi.”
Trình Chu nghĩ Chu Bách Vạn muốn mời hắn đi là để khoe khoang thể hiện một chút, trước kia nhìn thấy người khác có xe có mỹ nữ, tiệc tùng linh đình ngày ba bữa thì hắn còn cảm thấy mất mát, nhưng giờ khác rồi, sau khi sở hữu dị năng thì hắn cảm thấy tầm nhìn và tâm trí của mình đã mở rộng ra rất nhiều, đối với Trình Chu mà nói thì Chu Bách Vạn cũng chỉ là một người bình thường có tiền mà thôi.
Trình Dương nhíu mày nói: “Anh hai, hay là thôi đi, Chu Bách Vạn nhất định sẽ tìm cách chọc ngoáy anh mà thôi.”
Trình Chu cũng không thèm để ý nói: “Người ta muốn khoe khoang nên cũng không lấy tiền của chúng ta, chúng ta là đi ăn không tốn tiền thì bị giễu cợt vài câu cũng đáng mà.”
“Chu Bách Vạn cũng là một tên hỗn trướng, chính hắn không có mị lực thì còn trách ai được chứ.” Trình Dương nói.
Khi Chu Bách Vạn học cấp hai, hắn thường dựa vào “sức mạnh đồng tiền” để tìm các cô gái tới yêu đương, tính ra thì hắn cũng rất được hoan nghênh. Tuy nhiên thì sau này Chu Bách Vạn cũng đụng phải một bức tường cứng, Chu Bách Vạn theo đuổi một cô gái hai tháng nhưng cũng không đuổi tới tay được, kết quả là có người chạy lại nói cho Chu Bách Vạn là cô gái đó đã viết thư tình cho Trình Chu, làm hắn lập tức bùng nổ, luôn cạnh khoé đá đểu Trình Chu.
Trình Chu khẽ thở dài nói: “Chuyện cũng đã lâu rồi, nhưng mà tên Chu Bách Vạn này cũng thật nhỏ nhen.”
“Nhưng mà anh hai lúc đó cũng rất nổi tiếng, lúc đó còn có rất nhiều cô gái còn nhờ em mang thư tình đến cho anh đấy. Khi đó mẹ nhìn thấy có mấy lá thư trong cặp em còn vui mừng một thời gian, nhưng sau biết đó toàn là của anh còn hụt hẫng một lúc đấy.” Trình Dương hoài niệm nói.
Trình Chu: “….”
Năm đó nữ sinh trong trường vẫn còn mù quáng xem mặt mà phán đoán, hắn lúc đó cũng lớn lên với khuôn mặt nổi tiếng là ưa nhìn, nhưng sau mấy năm vào xã hội thì lớn lên đẹp không cũng không có tác dụng gì, cái quan trọng là có nhà có xe có công việc tốt thì mới có thể lấy vợ.
End chap 31
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro