Dương Mi Thổ Khí
Diệp Ức Lạc
2024-11-21 00:04:52
Trước khi Trình Chu về nhà thì mẹ Trình cũng đã nghĩ tới chiếc xe này là Trình Chu mua, nhưng bà lại càng nghiêng về phía con trai hỏi mượn từ bạn hơn.
“Tiểu Chu à, cháu cầm 50 vạn tiền thưởng mà chỉ mua cho ba cháu một chiếc xe thôi à, mẹ cháu không có gì sao?” Một người hàng xóm nói đùa.
Mẹ Trình trừng mắt nhìn người vừa nói chuyện nói: “Tôi cũng không biết lái xe, nếu tôi mà có thể lái thì Tiểu Chu đã sớm mua cho tôi một chiếc còn tốt hơn lão già chết tiệt nhà tôi rồi. Tiểu Chu, con có nghĩ vậy không?”
Trình Chu cười nói: “Đó là điều đương nhiên, nếu mẹ của con có thể chạy xe thì con sẽ chuyển luôn chiếc xe của con sang tên của mẹ ngay.”
Trình Chu lấy điện thoại di động ra và chuyển luôn 10 vạn vào tài khoản của mẹ Trình.
Nghe tiếng ting ting vang lên, mẹ Trình mở máy thì thấy tin nhắn ngân hàng gửi đến.
Nhìn thấy số tiền trong tài khoản thì mẹ Trình có chút vui mừng lại có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu Chu, con làm gì vậy? Có tiền thì để chính mình giữ đi, cần gì phải chuyển cho mẹ nhiều như vậy chứ.”
Vài người hàng xóm ghen tị nói: “Tiểu Chu bây giờ đúng là có thể kiếm được rất nhiều tiền rồi.”
Trình Chu mỉm cười nói: “Con cũng không dùng nhiều, mẹ cứ giữ cho con đi.”
Mọi người trong phòng khách nhìn mẹ Trình rồi không ngớt lời khen ngợi Trình Chu là đứa con hiếu thảo và có triển vọng.
Người trẻ tuổi ở xã hội hiện đại vẫn luôn phải chịu áp lực rất lớn, sau khi tốt nghiệp nhiều người còn phải nhờ cha mẹ phụ cấp sinh hoạt phí, số người có thể chu cấp ngược lại rất là ít.
Lý Hồng nhìn chằm chằm vào số tiền trong tài khoản của mẹ Trình mà trong lòng tràn đầy tức giận, không ngừng lắc mông làm cái ghế phát ra tiếng kẽo kẹt vang lên khắp phòng.
Lý Hồng ghen tị nói: “Tiểu Chu, sao cháu lại như vậy? Cho dù nhận được một khoản tiền thưởng lớn thì cũng nên tiết kiệm một chút mới có thể sớm mua nhà. Cháu mua xe thế cũng thực lãng phí, nhà còn có thể tăng giá, cháu mua tới 2 chiếc xe còn phải trả bao nhiêu tiền phí, bảo hiểm rồi tốn xăng dầu. Dù sao cháu là người trẻ nhưng sao không suy nghĩ kỹ, đừng chỉ thích tiêu xài hoang phí mà không có tính toán.”
Trình Chu thản nhiên nói: “Không quan hệ, có cái xe cũng tiện, còn nhà thì từ từ mua sau cũng được.”
Lý Hồng lắc đầu quở trách: “Sao cháu có thể suy nghĩ như vậy được? Không có nhà thì làm gì có con gái nhà ai muốn gả cho cháu? Có tiền thì nên tiết kiệm một chút, đừng chỉ lo ăn tiêu, xe của ba cháu vẫn có thể sửa dùng lại được.”
Trình Chu mỉm cười và nói: “Không sao, bác không cần lo lắng.”
Trình Chu thầm nghĩ: Lý Hồng lúc trước còn chê xe của ba hắn là đống sắt vụn, hiện tại hắn giúp ba mua một chiếc xe mới thì bà ta lại nói sửa đi còn xài được.
Mẹ Trình nhíu mày, mặc dù mẹ Trình không thích người chị dâu Lý Hồng này nhưng hiện tại thì bà cũng có phần đồng ý với lời của Lý Hồng.
“Lúc có tiền cũng phải xài tiền cẩn thận, cháu xem cháu lãng phí như vậy, một lần mua tới 2 chiếc xe đắt như vậy.” Lý Hồng lắc đầu không tán đồng nói.
Trình Chu cười nói: “Cũng không đắt mà.”
Lý Hồng nhìn Trình Chu ghen tị mà nói: “Người trẻ tuổi cũng không nên hoang phí như vậy, không cẩn thận rất dễ vui quá hoá buồn đấy.”
Trình Dương có chút nghe không nổi nữa nói: “Bác cả à, sao bác nói anh hai cháu hoang phí, không phải bác từng nói tuổi trẻ cần phải đầu tư cho bản thân sao, hình như anh họ cũng mới mua một chiếc BMW thì phải?”
Trình Dương thầm nghĩ: So với anh họ thì anh hai hắn tiết kiệm hơn nhiều.
Trình Vĩnh Kiệt nói với Lý Hồng rằng hắn muốn có một mối hôn sự, nhà gái đòi 280.000 tệ tiền sính lễ. Lý Hồng cũng đã vay mượn mà đưa số tiền sính lễ này cho Trình Vĩnh Kiệt để đưa nhà gái. Kết quả thì Trình Vĩnh Kiệt mang theo tiền biến mất còn cho nhà gái leo cây. Hơn 10 ngày sau thì Trình Vĩnh Kiệt về nhà với chiếc BMW 5-series rồi nói với Lý Hồng là hắn không hợp với người phụ nữ đó, quan điểm không giống nhau và hắn cũng không muốn bước vào nấm mồ hôn nhân quá sớm, hắn vẫn còn quá trẻ nên không muốn vướng bận. Lý Hồng cũng cật lực phản đối việc Trình Vĩnh Kiệt mua một chiếc xe sang như vậy, nhưng Trình Vĩnh Kiệt lại biện mình là hắn có lý do của hắn, còn nói rằng các cô gái hiện này đều chỉ thích những người giàu có, chiếc xe này cũng là một khoản đầu tư để hắn kiếm được một mối tốt hơn.
Lý Hồng tức giận nói: “Sao có thể giống nhau được? Anh họ của cháu cùng con gái của ông chủ lớn đang yêu nhau, tự nhiên là cần phải mua xe sang rồi.”
Trình Chu nhếch môi cười nói: “Hoá ra là đang yêu đương với con gái của ông chủ lớn sao? Bát tự còn coi luôn rồi phải không?”
Lý Hồng trừng mắt nhìn Trình Dương tức giận nói: “Mày thì biết cái gì?”
Trình Dương: “…” Hắn sao có thể không biết? Hắn còn rất rõ ràng đấy chứ.
Cô gái mà Trình Vĩnh Kiệt đang theo đuổi không chỉ xuất thân tốt mà ngoại hình cũng rất nổi bật, còn tốt nghiệp thạc sĩ ở một trường đại học danh tiếng, đã có bạn trai và chướng mắt Trình Vĩnh Kiệt mà. Trình Vĩnh Kiệt cũng đã gặp bạn trai của nhà gái mấy lần, cũng nhìn thấy đối phương thường xuyên mặc trang phục bình thường nên tưởng đối phương là tiểu tử nhà nghèo nên Trình Vĩnh Kiệt tính hoành đao đoạt ái cướp người. Trình Vĩnh Kiệt mua chiếc BMW kia chính là muốn ôm người đẹp về nhà.
Sau đó thì Trình Vĩnh Kiệt đúng là mang BMW đi tỏ tình nhưng lại bị nhà gái từ chối, bạn trai của con gái ông chủ lớn có thể đã nghe được điều gì đó nên cũng đã lái một chiếc Porsche tới đưa cô gái đó đi chơi. So sánh ra thì xe của Trình Vĩnh Kiệt muốn so cũng so không nổi.
Trình Vĩnh Kiệt có chút vênh váo đắc ý, người trong nhà máy cũng không thích hắn, hắn đi tỏ tình thất bại nên mấy người trong xưởng cũng sớm nghị luận Trình Vĩnh Kiệt cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Trình Vĩnh Kiệt lần này mất mặt lớn nên đã xin nghỉ việc. Gia đình Lý Hồng vốn dĩ cũng là vay tiền mua nhà, sau lại thêm Trình Vĩnh kiệt vay mượn mua xe nên hiện tại đang phải chịu áp lực rất lớn.
Thấy sắp tới giờ ăn tối nên hàng xóm xung quanh lần lượt chào tạm biệt đi về.
Bị vài người hàng xóm làm chậm trễ thời gian nên mẹ Trình lại phải tốn hơn một giờ để làm cơm.
Mẹ Trình ngó nghiêng nhìn ra cửa hỏi: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong, ba con đi đâu rồi mà không thấy bóng dáng?”
Trình Chu cười nói: “Mới mua xe nên ba mang xe ra ngoài đi dạo rồi.”
Mẹ Trình tức giận trừng Trình Chu rồi nói: “Con mua xe cho con là được rồi, còn mua xe cho ông ấy làm gì?”
Trình Chu cười nói: “Con thì không sao, nhưng không phải Dương Dương còn muốn kiếm bạn gái sao? Tuy rằng chiếc xe đó cũng không tốt nhưng thà đi xe mới còn hơn là đi một chiếc xe hỏng, mẹ thấy thế có đúng không?”
Mẹ Trình nghe vậy thì dường như bị đâm vào tử huyệt nên cũng không rảnh để đau lòng về việc Trình Chu tiêu hoang nữa.
“Dương Dương cũng không biết đang nghĩ gì, bà mối cũng muốn giới thiệu người cho nó nhưng nó lại không muốn tới gặp người ta.”
Trình Chu cười nói: “Không sao đâu mẹ, chắc duyên chưa tới, chờ duyên tới rồi thì tự nhiên sẽ ổn cả thôi.”
Mẹ Trình thở dài lắc đầu nói: “Làm gì có cái gọi là duyên? Duyên phận là nhà lầu xe hơi? Một khi có nhà lầu xe hơi thì duyên phận tự nhiên cũng sẽ tới thôi, hiện tại thì …”
Trình Chu cười an ủi: “Chính là vậy đó, mẹ hiện tại đừng gấp, mẹ yên tâm, chờ mấy năm nữa con kiếm được thêm chút tiền thì sẽ mua cho ba mẹ một căn nhà thật lớn, tự nhiên thì con dâu cũng sẽ đưa tới tận cửa.”
Mẹ Trình trừng mắt nhìn Trình Chu tức giận nói: “Con đó, chỉ biết dỗ mẹ, nếu đúng như vậy thì mẹ chỉ cần ngồi chờ hưởng phúc thôi.”
Trình Chu cười nói: “Mama yên tâm, sẽ sớm thôi.”
Mẹ Trình nói: “Lần này con làm cho mẹ nở mày nở mặt rồi (dương mi thổ khí), con còn chưa biết chuyện này, hai ngày trước bác gái con chạy lại đây đòi giới thiệu cho em trai con một người phụ nữ đã ly dị, còn mang theo một đứa trẻ đấy.”
Nếu chỉ là ly hôn bình thường dắt theo đứa trẻ thì cũng không sao cả, nhưng nghe nói người phụ nữ kia danh tiếng rất tệ. Mẹ Trình cũng nghe người ta nói qua, lý do nguyên nhân dẫn tới ly hôn vì nhà trai đi làm xét nghiệm DNA thì phát hiện đứa con mà mình nuôi mấy năm hoá ra không phải là của mình, sau nhà trai cũng truy vấn là con của ai thì bản thân nhà gái cũng không biết bố đứa trẻ là ai. Nghe đến cũng thật đáng sợ, nếu lỡ mà cưới phải một người như vậy thì không cẩn thận lại tiếp tục bị đội nón xanh.
Mẹ Trình nói với Lý Hồng là không muốn con trai mình thành cha kế thì bị Lý Hồng trào phúng chế giễu một hồi nói: “Nhà gái người ta đến từ gia đình có điều kiện, còn nhà thím điều kiện như thế nào? Là con trai của công nhân xây dựng, không nhà không xe, lại có 2 đứa con trai, nhà nghèo không xu dính túi, còn đang sợ hai đứa con trai sau này ế vợ, còn có người chịu cưới đã tốt lắm rồi.” Làm mẹ Trình thiếu chút nữa bị tức phát khóc.
Trình Chu lắc đầu nói: “Mẹ, từ từ tìm người cho em trai, thực ra em trai con tuổi cũng không lớn, hiện tại xã hội đã khác trước rồi, nam nhân ba mươi là một cành hoa.”
Mẹ Trình khẽ thở dài nói: “Nếu em trai con là một cành hoa đã tốt, nhưng nó chỉ là cỏ đuôi chó, nếu nó có tiền đồ như con thì mẹ cũng không cần lo lắng.”
Trình Chu: “….”
Trình Chu cùng mẹ Trình nói chuyện một lúc thì ba Trình cũng lái xe trở về.
“Tiểu Chu khó khăn lắm mới trở về, ông lại chạy đi chỗ nào?” Mẹ Trình tức giận nói.
Ba Trình cười ngây ngô nói: “Tôi đi mua rau, Tiểu Chu lâu lắm mới trở về nên đương nhiên phải mua đồ ăn ngon rồi.”
“Cũng đúng.”
Trình Chu cười nói: “Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đã.”
Mẹ Trình gật đầu nói: “Được rồi, ăn cơm thôi.
End chap 30
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Tiểu Chu à, cháu cầm 50 vạn tiền thưởng mà chỉ mua cho ba cháu một chiếc xe thôi à, mẹ cháu không có gì sao?” Một người hàng xóm nói đùa.
Mẹ Trình trừng mắt nhìn người vừa nói chuyện nói: “Tôi cũng không biết lái xe, nếu tôi mà có thể lái thì Tiểu Chu đã sớm mua cho tôi một chiếc còn tốt hơn lão già chết tiệt nhà tôi rồi. Tiểu Chu, con có nghĩ vậy không?”
Trình Chu cười nói: “Đó là điều đương nhiên, nếu mẹ của con có thể chạy xe thì con sẽ chuyển luôn chiếc xe của con sang tên của mẹ ngay.”
Trình Chu lấy điện thoại di động ra và chuyển luôn 10 vạn vào tài khoản của mẹ Trình.
Nghe tiếng ting ting vang lên, mẹ Trình mở máy thì thấy tin nhắn ngân hàng gửi đến.
Nhìn thấy số tiền trong tài khoản thì mẹ Trình có chút vui mừng lại có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu Chu, con làm gì vậy? Có tiền thì để chính mình giữ đi, cần gì phải chuyển cho mẹ nhiều như vậy chứ.”
Vài người hàng xóm ghen tị nói: “Tiểu Chu bây giờ đúng là có thể kiếm được rất nhiều tiền rồi.”
Trình Chu mỉm cười nói: “Con cũng không dùng nhiều, mẹ cứ giữ cho con đi.”
Mọi người trong phòng khách nhìn mẹ Trình rồi không ngớt lời khen ngợi Trình Chu là đứa con hiếu thảo và có triển vọng.
Người trẻ tuổi ở xã hội hiện đại vẫn luôn phải chịu áp lực rất lớn, sau khi tốt nghiệp nhiều người còn phải nhờ cha mẹ phụ cấp sinh hoạt phí, số người có thể chu cấp ngược lại rất là ít.
Lý Hồng nhìn chằm chằm vào số tiền trong tài khoản của mẹ Trình mà trong lòng tràn đầy tức giận, không ngừng lắc mông làm cái ghế phát ra tiếng kẽo kẹt vang lên khắp phòng.
Lý Hồng ghen tị nói: “Tiểu Chu, sao cháu lại như vậy? Cho dù nhận được một khoản tiền thưởng lớn thì cũng nên tiết kiệm một chút mới có thể sớm mua nhà. Cháu mua xe thế cũng thực lãng phí, nhà còn có thể tăng giá, cháu mua tới 2 chiếc xe còn phải trả bao nhiêu tiền phí, bảo hiểm rồi tốn xăng dầu. Dù sao cháu là người trẻ nhưng sao không suy nghĩ kỹ, đừng chỉ thích tiêu xài hoang phí mà không có tính toán.”
Trình Chu thản nhiên nói: “Không quan hệ, có cái xe cũng tiện, còn nhà thì từ từ mua sau cũng được.”
Lý Hồng lắc đầu quở trách: “Sao cháu có thể suy nghĩ như vậy được? Không có nhà thì làm gì có con gái nhà ai muốn gả cho cháu? Có tiền thì nên tiết kiệm một chút, đừng chỉ lo ăn tiêu, xe của ba cháu vẫn có thể sửa dùng lại được.”
Trình Chu mỉm cười và nói: “Không sao, bác không cần lo lắng.”
Trình Chu thầm nghĩ: Lý Hồng lúc trước còn chê xe của ba hắn là đống sắt vụn, hiện tại hắn giúp ba mua một chiếc xe mới thì bà ta lại nói sửa đi còn xài được.
Mẹ Trình nhíu mày, mặc dù mẹ Trình không thích người chị dâu Lý Hồng này nhưng hiện tại thì bà cũng có phần đồng ý với lời của Lý Hồng.
“Lúc có tiền cũng phải xài tiền cẩn thận, cháu xem cháu lãng phí như vậy, một lần mua tới 2 chiếc xe đắt như vậy.” Lý Hồng lắc đầu không tán đồng nói.
Trình Chu cười nói: “Cũng không đắt mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Hồng nhìn Trình Chu ghen tị mà nói: “Người trẻ tuổi cũng không nên hoang phí như vậy, không cẩn thận rất dễ vui quá hoá buồn đấy.”
Trình Dương có chút nghe không nổi nữa nói: “Bác cả à, sao bác nói anh hai cháu hoang phí, không phải bác từng nói tuổi trẻ cần phải đầu tư cho bản thân sao, hình như anh họ cũng mới mua một chiếc BMW thì phải?”
Trình Dương thầm nghĩ: So với anh họ thì anh hai hắn tiết kiệm hơn nhiều.
Trình Vĩnh Kiệt nói với Lý Hồng rằng hắn muốn có một mối hôn sự, nhà gái đòi 280.000 tệ tiền sính lễ. Lý Hồng cũng đã vay mượn mà đưa số tiền sính lễ này cho Trình Vĩnh Kiệt để đưa nhà gái. Kết quả thì Trình Vĩnh Kiệt mang theo tiền biến mất còn cho nhà gái leo cây. Hơn 10 ngày sau thì Trình Vĩnh Kiệt về nhà với chiếc BMW 5-series rồi nói với Lý Hồng là hắn không hợp với người phụ nữ đó, quan điểm không giống nhau và hắn cũng không muốn bước vào nấm mồ hôn nhân quá sớm, hắn vẫn còn quá trẻ nên không muốn vướng bận. Lý Hồng cũng cật lực phản đối việc Trình Vĩnh Kiệt mua một chiếc xe sang như vậy, nhưng Trình Vĩnh Kiệt lại biện mình là hắn có lý do của hắn, còn nói rằng các cô gái hiện này đều chỉ thích những người giàu có, chiếc xe này cũng là một khoản đầu tư để hắn kiếm được một mối tốt hơn.
Lý Hồng tức giận nói: “Sao có thể giống nhau được? Anh họ của cháu cùng con gái của ông chủ lớn đang yêu nhau, tự nhiên là cần phải mua xe sang rồi.”
Trình Chu nhếch môi cười nói: “Hoá ra là đang yêu đương với con gái của ông chủ lớn sao? Bát tự còn coi luôn rồi phải không?”
Lý Hồng trừng mắt nhìn Trình Dương tức giận nói: “Mày thì biết cái gì?”
Trình Dương: “…” Hắn sao có thể không biết? Hắn còn rất rõ ràng đấy chứ.
Cô gái mà Trình Vĩnh Kiệt đang theo đuổi không chỉ xuất thân tốt mà ngoại hình cũng rất nổi bật, còn tốt nghiệp thạc sĩ ở một trường đại học danh tiếng, đã có bạn trai và chướng mắt Trình Vĩnh Kiệt mà. Trình Vĩnh Kiệt cũng đã gặp bạn trai của nhà gái mấy lần, cũng nhìn thấy đối phương thường xuyên mặc trang phục bình thường nên tưởng đối phương là tiểu tử nhà nghèo nên Trình Vĩnh Kiệt tính hoành đao đoạt ái cướp người. Trình Vĩnh Kiệt mua chiếc BMW kia chính là muốn ôm người đẹp về nhà.
Sau đó thì Trình Vĩnh Kiệt đúng là mang BMW đi tỏ tình nhưng lại bị nhà gái từ chối, bạn trai của con gái ông chủ lớn có thể đã nghe được điều gì đó nên cũng đã lái một chiếc Porsche tới đưa cô gái đó đi chơi. So sánh ra thì xe của Trình Vĩnh Kiệt muốn so cũng so không nổi.
Trình Vĩnh Kiệt có chút vênh váo đắc ý, người trong nhà máy cũng không thích hắn, hắn đi tỏ tình thất bại nên mấy người trong xưởng cũng sớm nghị luận Trình Vĩnh Kiệt cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Trình Vĩnh Kiệt lần này mất mặt lớn nên đã xin nghỉ việc. Gia đình Lý Hồng vốn dĩ cũng là vay tiền mua nhà, sau lại thêm Trình Vĩnh kiệt vay mượn mua xe nên hiện tại đang phải chịu áp lực rất lớn.
Thấy sắp tới giờ ăn tối nên hàng xóm xung quanh lần lượt chào tạm biệt đi về.
Bị vài người hàng xóm làm chậm trễ thời gian nên mẹ Trình lại phải tốn hơn một giờ để làm cơm.
Mẹ Trình ngó nghiêng nhìn ra cửa hỏi: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong, ba con đi đâu rồi mà không thấy bóng dáng?”
Trình Chu cười nói: “Mới mua xe nên ba mang xe ra ngoài đi dạo rồi.”
Mẹ Trình tức giận trừng Trình Chu rồi nói: “Con mua xe cho con là được rồi, còn mua xe cho ông ấy làm gì?”
Trình Chu cười nói: “Con thì không sao, nhưng không phải Dương Dương còn muốn kiếm bạn gái sao? Tuy rằng chiếc xe đó cũng không tốt nhưng thà đi xe mới còn hơn là đi một chiếc xe hỏng, mẹ thấy thế có đúng không?”
Mẹ Trình nghe vậy thì dường như bị đâm vào tử huyệt nên cũng không rảnh để đau lòng về việc Trình Chu tiêu hoang nữa.
“Dương Dương cũng không biết đang nghĩ gì, bà mối cũng muốn giới thiệu người cho nó nhưng nó lại không muốn tới gặp người ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu cười nói: “Không sao đâu mẹ, chắc duyên chưa tới, chờ duyên tới rồi thì tự nhiên sẽ ổn cả thôi.”
Mẹ Trình thở dài lắc đầu nói: “Làm gì có cái gọi là duyên? Duyên phận là nhà lầu xe hơi? Một khi có nhà lầu xe hơi thì duyên phận tự nhiên cũng sẽ tới thôi, hiện tại thì …”
Trình Chu cười an ủi: “Chính là vậy đó, mẹ hiện tại đừng gấp, mẹ yên tâm, chờ mấy năm nữa con kiếm được thêm chút tiền thì sẽ mua cho ba mẹ một căn nhà thật lớn, tự nhiên thì con dâu cũng sẽ đưa tới tận cửa.”
Mẹ Trình trừng mắt nhìn Trình Chu tức giận nói: “Con đó, chỉ biết dỗ mẹ, nếu đúng như vậy thì mẹ chỉ cần ngồi chờ hưởng phúc thôi.”
Trình Chu cười nói: “Mama yên tâm, sẽ sớm thôi.”
Mẹ Trình nói: “Lần này con làm cho mẹ nở mày nở mặt rồi (dương mi thổ khí), con còn chưa biết chuyện này, hai ngày trước bác gái con chạy lại đây đòi giới thiệu cho em trai con một người phụ nữ đã ly dị, còn mang theo một đứa trẻ đấy.”
Nếu chỉ là ly hôn bình thường dắt theo đứa trẻ thì cũng không sao cả, nhưng nghe nói người phụ nữ kia danh tiếng rất tệ. Mẹ Trình cũng nghe người ta nói qua, lý do nguyên nhân dẫn tới ly hôn vì nhà trai đi làm xét nghiệm DNA thì phát hiện đứa con mà mình nuôi mấy năm hoá ra không phải là của mình, sau nhà trai cũng truy vấn là con của ai thì bản thân nhà gái cũng không biết bố đứa trẻ là ai. Nghe đến cũng thật đáng sợ, nếu lỡ mà cưới phải một người như vậy thì không cẩn thận lại tiếp tục bị đội nón xanh.
Mẹ Trình nói với Lý Hồng là không muốn con trai mình thành cha kế thì bị Lý Hồng trào phúng chế giễu một hồi nói: “Nhà gái người ta đến từ gia đình có điều kiện, còn nhà thím điều kiện như thế nào? Là con trai của công nhân xây dựng, không nhà không xe, lại có 2 đứa con trai, nhà nghèo không xu dính túi, còn đang sợ hai đứa con trai sau này ế vợ, còn có người chịu cưới đã tốt lắm rồi.” Làm mẹ Trình thiếu chút nữa bị tức phát khóc.
Trình Chu lắc đầu nói: “Mẹ, từ từ tìm người cho em trai, thực ra em trai con tuổi cũng không lớn, hiện tại xã hội đã khác trước rồi, nam nhân ba mươi là một cành hoa.”
Mẹ Trình khẽ thở dài nói: “Nếu em trai con là một cành hoa đã tốt, nhưng nó chỉ là cỏ đuôi chó, nếu nó có tiền đồ như con thì mẹ cũng không cần lo lắng.”
Trình Chu: “….”
Trình Chu cùng mẹ Trình nói chuyện một lúc thì ba Trình cũng lái xe trở về.
“Tiểu Chu khó khăn lắm mới trở về, ông lại chạy đi chỗ nào?” Mẹ Trình tức giận nói.
Ba Trình cười ngây ngô nói: “Tôi đi mua rau, Tiểu Chu lâu lắm mới trở về nên đương nhiên phải mua đồ ăn ngon rồi.”
“Cũng đúng.”
Trình Chu cười nói: “Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đã.”
Mẹ Trình gật đầu nói: “Được rồi, ăn cơm thôi.
End chap 30
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro