Ma Bối
Diệp Ức Lạc
2024-11-21 00:04:52
Dạ U không ở cùng làm cho tâm tình của Trình Chu cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Trình Chu không có hứng thú mà đi một vòng quanh thôn sau đó lại chạy ra bãi biển nhặt đá ném linh tinh. Trình Chu ngồi trên biển nhìn ra xa, cảm xúc vô cùng phập phồng. Dạ U vẫn luôn hung dữ, vẫn luôn sai hắn làm này làm kia. Thôi, đi rồi cũng tốt. Tuy rằng Trình Chu nghĩ như vậy nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trình Chu cũng nghe người ta nói là những người bị thất tình vẫn thường chạy ra biển ngồi. Trước kia thì hắn không hiểu nhưng giờ đây thì hắn đã có thể hiểu được cảm giác đó rồi.
"Người bỏ ta đi mất, ngày hôm qua không thể giữ lại. Người làm loạn tâm ta, ngày hôm nay thật lắm ưu phiền...."
Trình Chu cảm thấy cực kỳ chua xót, trong lòng còn có thêm một nỗi khổ sở không nói nên lời. Càng nghĩ càng cảm thấy âm ức không thể tả được.
"Ngươi đang làm cái gì vậy?" Âm thanh của Dạ U vang lên phía sau Trình Chu.
Trình Chu bị sửng sốt rồi đột nhiên đứng lên: "Cậu không đi sao?"
Dạ U chống nạnh mà nói: "Đúng, đã đi rồi, nhưng cũng trở lại rồi. Ngươi vừa mới ngâm thơ gì đấy?"
Trình Chu có chút xấu hổ nói: "Cậu đã nghe thấy rồi sao?"
"Ta cũng không điếc, bài thơ kia có ý gì?" Dạ U hỏi.
Trình Chu xấu hổ nói: "Cũng không có ý tứ gì cả."
Dạ U nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh lấp lánh như hắc diệu thạch (đá vỏ chai – Obsidian) mà hỏi: "Không có ý tứ gì là sao? Sao ngươi nhìn khổ sở thế?"
"Không có mà." Dạ U rời đi cũng không bao lâu mà Trình Chu lại làm chính mình bị thương cảm thành như vậy rồi. Đúng thật ngốc quá mà.
Dạ U: "Không có ý gì là tốt nhất. Ngươi còn trẻ mà cả ngày lo thương xuân thu buồn thì có lợi ích gì chứ? Còn không bằng ngươi đem cái thời gian dùng để rên rỉ đó mà cố gắng phấn đấu đi. Nhân sinh à, cũng không đơn giản như vậy."
Trình Chu: "..." Những lời Dạ U nói nghe cũng thật là khích lệ nhân tâm mà. Cái kiểu lời nói sặc mùi đa cấp này là coi từ chương trình nào tới vậy? Không phải Dạ U lại đi nghiền ngẫm chương trình đó chứ?
Trình Chu vui vẻ nói: "Vâng, vâng, tôi sẽ cố gắng phấn đấu ngay đây."
"Ta mang cho ngươi một vật." Dạ U nói.
"Thật sao?" Trình Chu bỗng nhiên có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh mà sửng sốt.
Dạ U lấy ra một cái vỏ sò, mở ra thì có một hạt châu màu xanh nhạt ở bên trong.
"Đây là ..."
"Đây là viên bích thuỷ châu (碧水珠: bìshuǐ zhū) được tạo ra bởi bích thuỷ ma văn bối (碧水魔纹贝: bìshuǐ mó wén bèi), có thể dùng để tu luyện đấu khí."
"Đồ tốt."
Dạ U đắc ý nói: "Đương nhiên rồi."
"Cảm ơn cậu." Trình Chu nói.
Dạ U khịt mũi một cái nói: "Không cần khách khí, dù sao thì ngươi cũng là nô lệ của ta, đồ của ngươi đều là của ta."
Trình Chu nghe được những lời này nhưng cũng không thất vọng mà ngược lại còn có chút vui vẻ.
Trình Chu cũng gật đầu cái rụp mà nói: "Được, được mà, của tôi đều là của cậu."
Trình Chu đã dựa theo phương pháp của Dạ U dạy mà luyện hoá viên châu, sau khi kết thúc thì Trình Chu cũng cảm nhận được đấu khí trong cơ thể dâng lên một cách rõ ràng.
Trình Chu kích động không thôi, dạo gần đây hắn cảm giác được tốc độ đấu khí trong cơ thể bị đình trệ lại rất nhiều, mỗi ngày khổ luyện đều không có hiệu quả, nếu có đủ viên châu này thì có lẽ thực lực của hắn sẽ dâng lên nhanh chóng.
"Tôi có thể tìm được loại châu viên này ở đâu?" Trình Chu hỏi.
"Nếu muốn tìm được mấy viên châu thì phải dựa vào vận may của ngươi, nhưng mà hòn đảo Greenhead gần đây có bích thuỷ ma văn bối sinh sống." Dạ U nói.
"Đảo Greenhead? Có người sinh sống không?"
Dạ U lắc đầu nói: "Không có, đảo Greenhead thường bị thuỷ triều xâm lấn và bao phủ hoàn toàn bằng nước biển nên không có người sống ở trên đảo."
Trình Chu kích động nói: "Thật sao? Nghe không tồi, chúng ta đến xem thử đi."
Dạ U gật đầu nói: "Cũng được."
Trình Chu ra ô tô lấy một số dụng cụ câu cá rồi vận chuyển lên chiếc thuyền đánh cá. Bước lên thuyền thì hắn thấy tất cả đồ vật chất trên thuyền đã biến mất, hoàn toàn không còn gì cả. Trình Chu bỗng nhiên ý thức được chính hắn đã suy nghĩ sai rồi, Dạ U mua đống đồ kia không phải là do sở thích của cậu ấy mà là mua cho người khác, những người này chỉ sợ là không thể ra ngoài đi lại một cách tự do, là những Đoạ ma giả giống như cậu ấy.
Mặc dù trong lòng có suy đoán ít nhiều nhưng Trình Chu chũng không nói gì cả. Tiếp theo thì dựa theo phương hướng mà Dạ U chỉ mà Trình Chu lái thuyền đến đảo Greenhead.
"Chính là hòn đảo này sao?"
Dạ U gật đầu nói: "Ừ, đây là đảo Greenhead."
Diện tích đảo Greenhead phần lớn là bị nhấn chìm trong nước biển, khi thuỷ triều lên cao cũng chỉ có một phần đỉnh cao nhất của hòn đảo lộ ra, đến khi thuỷ triều rút thì mới có thể nhìn thấy bờ cát của bãi biển, khi thuỷ triều rút đi thì trên bãi cát còn sót lại rất nhiều loại hải sản, nếu may mắn thì có thể tìm được bích thuỷ ma văn bối tại đây. Tuy là trên đảo Greenhead có rất nhiều sò hến và các loại nhuyễn thể có vỏ, nhưng mà loại bích thuỷ văn ma bối thì tương đối rất hiếm.
Vì không có người trên đảo nên Trình Chu cũng chỉ có thể tự mình đào vỏ sò.
Trình Chu dành nửa ngày trên bãi biển để đào vỏ sò, còn Dạ U thì chuyển một chiếc ghế xếp nằm bãi biển và một cái bàn xếp từ trên thuyền đánh cá xuống, trải ra, nằm xuống và thưởng thức smoothie.
Trình Chu nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Dạ U rồi nhìn lại chính mình, rồi quay lại nhìn Dạ U và cảm thấy bản thân như một tên nô lệ trong xã hội cũ đang bị nô dịch.
Trình Chu trong lòng nghẹn khuất, nhìn Dạ U nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống kia vừa mới khuyên nhủ mình phải cố gắng phấn đấu, làm việc chăm chỉ mà càng nghẹn khuất. Thật không công bằng.
"Dạ U, cậu đối với khí tức của ma bối này cũng có cảm giác phải không? Cậu có thể cảm giác được khí tức của chúng nó không?"
Dạ U như động vật không xương nằm trên ghế tựa rất lười biếng mà nói: "Một số ít ma bối ngu ngốc không biết che giấu khí tức thì đã thành thức ăn cho các ngươi rồi, còn một số con thông minh hơn một chút cũng đã có bản năng xu lợi tị hại, nên chúng nó đã học được cách che giấu khí tức của mình, nên cho dù ta có mẫn cảm thì cũng khó phát hiện ra nó."
"Hoá ra là vậy."
Trình Chu đang đào vỏ sò thì đột nhiên dừng tay.
Dạ U nhìn Trình Chu như vậy thì nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Trình Chu hạ giọng rồi nói một cách bí mật: "Cậu có phát hiện ra có cái gì đó không ổn không?"
"Chuyện gì không ổn?"
Trình Chu nháy mắt ra hiệu với Dạ U rồi có chút lo lắng nói: "Ở ngọn núi phía đông bên kia có một con chim biển vẫn luôn quan sát chúng ta đấy. Có phải nó vẫn đang theo dõi chúng ta không?"
Dạ U nhìn về phía đông rồi lắc đầu và nói một cách khẳng định: "Không phải."
Trình Chu nghi ngờ rồi nhìn Dạ U nói: "Cậu có chắc không? Độ cảnh giác của cậu đã bị suy giảm đi rồi đúng không?"
Cuộc sống an nhàn sẽ khiến cho người ta biến chất, là do dạo này Dạ U uống quá nhiều trà sữa nên bị ảnh hưởng gì rồi đúng không? Không phải người ta đã nói là ăn nhiều đường thì sẽ bị ngu đi sao? Nếu chuyện này mà đúng thì chắc từ giờ hắn phải hạn chế cách ăn uống vô tội vạ của Dạ U lại thôi.
Có lẽ là đã cảm giác được suy nghĩ của Trình Chu nên Dạ U đã ném cốc nước trong tay về phía Trình Chu.
Trình Chu: "...." Thật quá đáng, hắn là đang vì Dạ U mà suy xét, vậy mà còn ném mình bằng cốc nước này nữa chứ. Hừ, chó cắn Lữ Động Tân, thật không biết tốt xấu mà.
Sau khi giáo huấn xong Trình Chu thì Dạ U đột nhiên quay đầu rồi nhìn chằm chằm vào đang đậu ở đằng xa.
đại khái là đang sợ hãi trước sự hung dữ của Dạ U nên đã nhanh chóng vỗ cánh bay đi.
Trình Chu nhìn con chim biển bay đi thì có chút thất vọng nói: "Cậu cũng quá xúc động như thế. Tôi thấy hình như con chim biển đó đã khai linh trí, hẳn đã là ma thú. Chúng ta có thể săn nó để làm thịt, là đồ đại bổ đấy."
Dạ U mở to hai mắt ra nhìn chằm chằm Trình Chu rồi ngữ khí có chút dồn dập mà nói: "Vậy mà ngươi lại muốn ăn chim biển, ngươi thật đúng là không kén ăn một chút nào mà."
Trình Chu nhìn Dạ U như vậy thì nghi ngờ hỏi: "Cậu bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại kén ăn như thế chứ? Không phải lúc trước cái gì cậu cũng ăn qua rồi sao?" Lúc trước đi ăn lẩu cùng nhau thì chân gà, lòng vịt, óc heo ... cậu ấy cái gì cũng ăn, hắn còn chưa nhìn ra là Dạ U không ăn được cái gì nữa đấy.
Dạ U rầu rĩ nói: "Ngươi đi đào vỏ sò đi."
Trình Chu: "Con chim kia thật sự không có vấn đề gì sao? Không phải là tên quý tộc nào đó phái nó tới để theo dõi cậu đúng không?"
Dạ U lườm Trình Chu rồi nói: "Không cần nghi ngờ nữa."
Trình Chu nhìn vào khuôn mặt của Dạ U thì bỗng nhiên nhận ra, có lẽ con chim biển kia cũng không phải là gián điệp của quý tộc mà là bên nhóm của Đoạ ma giả.
Sau khi hiểu ra thì Trình Chu cũng quay lại đào vỏ sò một cách cực kỳ tận tâm.
"Ta đi ra ngoài một lát." Dạ U nói.
Trình Chu vội vàng gật đầu nói: "Ừ, cậu cứ đi đi."
Dạ U đi đến một nơi vắng vẻ, con chim biển trắng bay xuống dưới rồi hoá thành hình người.
"Sao em lại chạy đến chỗ này?" Dạ U tức giận hỏi.
Phong Ngữ chớp mắt nói: "Mọi người đều rất lo lắng cho anh và người ăn hạt giống cộng sinh cùng anh nên họ đã phái em tới đây để quan sát tình huống."
Dạ U cau mày nói: "Phải không?" Em có chắc là em không đến để xem náo nhiệt sao?
"Lúc nãy hắn đã phát hiện ra em sao?"
Dạ U gật đầu nói: "Đúng vậy hắn còn muốn nướng em lên ăn nữa cơ."
Phong Ngữ giật bắn người lên sợ hãi mà nói: "Nướng em rồi ăn, hắn đáng sợ quá đi."
"Anh ở chỗ này sẽ không có chuyện gì đâu. Em đi trước đi, hắn đã hoài nghi rồi."
Phong Ngữ cầm một cái hộp ra rồi nói: "Cái này ăn rất ngon. Anh còn không?"
Dạ U nhận lấy cái hộp rồi nói: "Để anh hỏi."
"Nhất định phải giúp em hỏi đấy." Dặn dò Dạ U xong thì Phong Ngữ cũng vỗ cánh bay đi.
Trình Chu thấy Dạ U xuất hiện thì nói: "Đã trở lại rồi sao?"
Dạ U gật đầu rồi đem cái hộp đưa cho Trình Chu rồi nói: "Đây là cái gì? Lúc quay trở về thì mua thêm đi."
Trình Chu cầm cái lon rồi nhìn vài lần và thấy có chút khó xử.
Dạ U nhìn Trình Chu như vậy thì hỏi: "Làm sao vậy, rất đắt sao?"
"Giá cả thì không thành vấn đề, nhưng đây là thức ăn cho chim mà. Đây là đồ ăn nhẹ dành cho chim đấy. Cậu thích cái này sao?"
Dạ U nhìn chằm chằm Trình Chu rồi nói: "Đồ ăn vặt cho chim? Sao lại lẫn vào chứ? Sao ngươi không nhắc ta?"
Trình Chu có chút bất đắc dĩ, này thì cũng không thể trách hắn được, đồ đều là Dạ U tự tay chọn thì sao mà hắn dám phản đối chứ. Nếu lỡ hắn phản đối thì khả năng bị mắng cho một trận cũng không phải là không thể.
"Bên trong cái hộp này còn có rất nhiều vỏ bịch."
Dạ U cầm lấy cái hộp rồi nhìn một lượt, hộp này là Phong Ngữ muốn, thứ bên trong chắc là những người khác muốn mua.
"Đây là của ta." Dạ U nói.
Trình Chu gật đầu nói: "Được rồi, được rồi, của cậu." Đồ ăn vặt chỉ đa số là rác rưởi, hắn cũng không muốn cướp đâu.
Trình Chu ở trên bãi biển bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng phát hiện ra một một cái con ma bối.
"Đào được rồi."
Dạ U nhìn Trình Chu rồi nói một cách rất kỳ lạ: "Ngươi thực sự rất may mắn, chiếc vỏ đó đúng thật là ma bối, nhưng nó không phải bích thuỷ ma văn bối mà là kim điệp ma văn bối."
Trình Chu nhìn Dạ U rồi sau đó đem vỏ sò cạy ra và tìm thấy một viên ngọc trai màu vàng.
Trình Chu nhanh chóng luyện hoá linh lực bên trong viên ngọc trai đó rồi cảm thán: "Làm như vậy cũng không phải cách, hình như quá chậm. Nếu có cơ hội tìm được một số lượng lớn kim điệp ma bối thì tốt quá, cậu có cách nào không?"
Dạ U nhìn Trình Chu nói: "Biện pháp thì rất đơn giản. Nếu ngươi trở thành quý tộc thì có thể sai phái nông nô đi đào vỏ sò, đa số mấy viên trân châu này đều được tìm thấy trong nhà quý tộc mà."
Trình Chu cau mày nói: "Quý tộc là có quyền bá đạo như vậy sao? Sẽ không có người tàng tư chứ?"
"Ai mà dám tàng tư chứ? Ai dám tàng tư đều sẽ bị treo cổ, người tố giác được trọng thưởng, người che giấu sẽ chịu tội tương tự." Dạ U nói.
Trình Chu: "..." Ân uy tịnh thi (恩威并施: Ēnwēibìngshī). Thế giới này thì quý tộc quản lý bình dân vẫn phải có chút thủ đoạn.
"Làm sao để tôi có thể trở thành quý tộc?"
Dạ U liếc xéo Trình Chu rồi nói: "Quý tộc rất coi trọng huyết thống, mà ngươi lại là một tên lai lịch không rõ, vẫn không cần suy nghĩ về điều này thì hơn."
Trình Chu bất đắc dĩ nói: "Được."
-------^.*------
“棄我去者,
昨日之日不可留;
亂我心者,
今日之日多煩憂。…”
“Khí ngã khứ giả,
Tạc nhật chi nhật bất khả lưu.
Loạn ngã tâm giả,
Kim nhật chi nhật đa phiền ưu….
Dịch nghĩa: Người bỏ ta đi mất,
Ngày hôm qua không thể giữ lại.
Người làm loạn tâm ta,
Ngày hôm nay thật lắm ưu phiền….
Nâng chén tiêu sầu – Lý Bạch
Ps. hầy, tui cũng không biết khi nào nên đổi cách xưng hô cho hai tên này nữa luôn á chời. Kiểu hai tên ban đầu là e ngại nhau he, nên dùng ông Chu ổng dùng chủ nhân- ngài để nịnh và ông U ổng kiu Ta – ngươi. Sau này về thế giới của tên Chu thì tên Chu đổi thành tôi - cậu, do vị thế ngang nhau, lâu lâu đổi tí cho vui, còn nhóc U thì vẫn ta – ngươi. Mãi tới h, tên Chu suýt nhận ra thất tềnh rồi thì có nên đổi hay ko? đổi khi nào thì thích hợp. Rồi tên U thì khi tên Chu đổi cũng học theo đổi thôi.
Bộ này là thanh thuỷ văn mí má ui. Ayda. quắn quéo quá.
Thí dụ như đoạn này: (Trình Chu nghe được những lời này nhưng cũng không thất vọng, ngược lại còn có chút vui vẻ: “Được, của tôi đều là của cậu.” mà đổi thành Trình Chu nghe được những lời này nhưng cũng không thất vọng, ngược lại còn có chút vui vẻ: “Được, của anh đều là của em.”) nghe nó khác khác sao í. Hê hê
https://www.cada.vn/dac-diem-tinh-chat-da-vo-chai-hac-dieu-thach/
Đá Hắc diệu thạch
End chap 46
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trình Chu không có hứng thú mà đi một vòng quanh thôn sau đó lại chạy ra bãi biển nhặt đá ném linh tinh. Trình Chu ngồi trên biển nhìn ra xa, cảm xúc vô cùng phập phồng. Dạ U vẫn luôn hung dữ, vẫn luôn sai hắn làm này làm kia. Thôi, đi rồi cũng tốt. Tuy rằng Trình Chu nghĩ như vậy nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trình Chu cũng nghe người ta nói là những người bị thất tình vẫn thường chạy ra biển ngồi. Trước kia thì hắn không hiểu nhưng giờ đây thì hắn đã có thể hiểu được cảm giác đó rồi.
"Người bỏ ta đi mất, ngày hôm qua không thể giữ lại. Người làm loạn tâm ta, ngày hôm nay thật lắm ưu phiền...."
Trình Chu cảm thấy cực kỳ chua xót, trong lòng còn có thêm một nỗi khổ sở không nói nên lời. Càng nghĩ càng cảm thấy âm ức không thể tả được.
"Ngươi đang làm cái gì vậy?" Âm thanh của Dạ U vang lên phía sau Trình Chu.
Trình Chu bị sửng sốt rồi đột nhiên đứng lên: "Cậu không đi sao?"
Dạ U chống nạnh mà nói: "Đúng, đã đi rồi, nhưng cũng trở lại rồi. Ngươi vừa mới ngâm thơ gì đấy?"
Trình Chu có chút xấu hổ nói: "Cậu đã nghe thấy rồi sao?"
"Ta cũng không điếc, bài thơ kia có ý gì?" Dạ U hỏi.
Trình Chu xấu hổ nói: "Cũng không có ý tứ gì cả."
Dạ U nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh lấp lánh như hắc diệu thạch (đá vỏ chai – Obsidian) mà hỏi: "Không có ý tứ gì là sao? Sao ngươi nhìn khổ sở thế?"
"Không có mà." Dạ U rời đi cũng không bao lâu mà Trình Chu lại làm chính mình bị thương cảm thành như vậy rồi. Đúng thật ngốc quá mà.
Dạ U: "Không có ý gì là tốt nhất. Ngươi còn trẻ mà cả ngày lo thương xuân thu buồn thì có lợi ích gì chứ? Còn không bằng ngươi đem cái thời gian dùng để rên rỉ đó mà cố gắng phấn đấu đi. Nhân sinh à, cũng không đơn giản như vậy."
Trình Chu: "..." Những lời Dạ U nói nghe cũng thật là khích lệ nhân tâm mà. Cái kiểu lời nói sặc mùi đa cấp này là coi từ chương trình nào tới vậy? Không phải Dạ U lại đi nghiền ngẫm chương trình đó chứ?
Trình Chu vui vẻ nói: "Vâng, vâng, tôi sẽ cố gắng phấn đấu ngay đây."
"Ta mang cho ngươi một vật." Dạ U nói.
"Thật sao?" Trình Chu bỗng nhiên có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh mà sửng sốt.
Dạ U lấy ra một cái vỏ sò, mở ra thì có một hạt châu màu xanh nhạt ở bên trong.
"Đây là ..."
"Đây là viên bích thuỷ châu (碧水珠: bìshuǐ zhū) được tạo ra bởi bích thuỷ ma văn bối (碧水魔纹贝: bìshuǐ mó wén bèi), có thể dùng để tu luyện đấu khí."
"Đồ tốt."
Dạ U đắc ý nói: "Đương nhiên rồi."
"Cảm ơn cậu." Trình Chu nói.
Dạ U khịt mũi một cái nói: "Không cần khách khí, dù sao thì ngươi cũng là nô lệ của ta, đồ của ngươi đều là của ta."
Trình Chu nghe được những lời này nhưng cũng không thất vọng mà ngược lại còn có chút vui vẻ.
Trình Chu cũng gật đầu cái rụp mà nói: "Được, được mà, của tôi đều là của cậu."
Trình Chu đã dựa theo phương pháp của Dạ U dạy mà luyện hoá viên châu, sau khi kết thúc thì Trình Chu cũng cảm nhận được đấu khí trong cơ thể dâng lên một cách rõ ràng.
Trình Chu kích động không thôi, dạo gần đây hắn cảm giác được tốc độ đấu khí trong cơ thể bị đình trệ lại rất nhiều, mỗi ngày khổ luyện đều không có hiệu quả, nếu có đủ viên châu này thì có lẽ thực lực của hắn sẽ dâng lên nhanh chóng.
"Tôi có thể tìm được loại châu viên này ở đâu?" Trình Chu hỏi.
"Nếu muốn tìm được mấy viên châu thì phải dựa vào vận may của ngươi, nhưng mà hòn đảo Greenhead gần đây có bích thuỷ ma văn bối sinh sống." Dạ U nói.
"Đảo Greenhead? Có người sinh sống không?"
Dạ U lắc đầu nói: "Không có, đảo Greenhead thường bị thuỷ triều xâm lấn và bao phủ hoàn toàn bằng nước biển nên không có người sống ở trên đảo."
Trình Chu kích động nói: "Thật sao? Nghe không tồi, chúng ta đến xem thử đi."
Dạ U gật đầu nói: "Cũng được."
Trình Chu ra ô tô lấy một số dụng cụ câu cá rồi vận chuyển lên chiếc thuyền đánh cá. Bước lên thuyền thì hắn thấy tất cả đồ vật chất trên thuyền đã biến mất, hoàn toàn không còn gì cả. Trình Chu bỗng nhiên ý thức được chính hắn đã suy nghĩ sai rồi, Dạ U mua đống đồ kia không phải là do sở thích của cậu ấy mà là mua cho người khác, những người này chỉ sợ là không thể ra ngoài đi lại một cách tự do, là những Đoạ ma giả giống như cậu ấy.
Mặc dù trong lòng có suy đoán ít nhiều nhưng Trình Chu chũng không nói gì cả. Tiếp theo thì dựa theo phương hướng mà Dạ U chỉ mà Trình Chu lái thuyền đến đảo Greenhead.
"Chính là hòn đảo này sao?"
Dạ U gật đầu nói: "Ừ, đây là đảo Greenhead."
Diện tích đảo Greenhead phần lớn là bị nhấn chìm trong nước biển, khi thuỷ triều lên cao cũng chỉ có một phần đỉnh cao nhất của hòn đảo lộ ra, đến khi thuỷ triều rút thì mới có thể nhìn thấy bờ cát của bãi biển, khi thuỷ triều rút đi thì trên bãi cát còn sót lại rất nhiều loại hải sản, nếu may mắn thì có thể tìm được bích thuỷ ma văn bối tại đây. Tuy là trên đảo Greenhead có rất nhiều sò hến và các loại nhuyễn thể có vỏ, nhưng mà loại bích thuỷ văn ma bối thì tương đối rất hiếm.
Vì không có người trên đảo nên Trình Chu cũng chỉ có thể tự mình đào vỏ sò.
Trình Chu dành nửa ngày trên bãi biển để đào vỏ sò, còn Dạ U thì chuyển một chiếc ghế xếp nằm bãi biển và một cái bàn xếp từ trên thuyền đánh cá xuống, trải ra, nằm xuống và thưởng thức smoothie.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Dạ U rồi nhìn lại chính mình, rồi quay lại nhìn Dạ U và cảm thấy bản thân như một tên nô lệ trong xã hội cũ đang bị nô dịch.
Trình Chu trong lòng nghẹn khuất, nhìn Dạ U nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống kia vừa mới khuyên nhủ mình phải cố gắng phấn đấu, làm việc chăm chỉ mà càng nghẹn khuất. Thật không công bằng.
"Dạ U, cậu đối với khí tức của ma bối này cũng có cảm giác phải không? Cậu có thể cảm giác được khí tức của chúng nó không?"
Dạ U như động vật không xương nằm trên ghế tựa rất lười biếng mà nói: "Một số ít ma bối ngu ngốc không biết che giấu khí tức thì đã thành thức ăn cho các ngươi rồi, còn một số con thông minh hơn một chút cũng đã có bản năng xu lợi tị hại, nên chúng nó đã học được cách che giấu khí tức của mình, nên cho dù ta có mẫn cảm thì cũng khó phát hiện ra nó."
"Hoá ra là vậy."
Trình Chu đang đào vỏ sò thì đột nhiên dừng tay.
Dạ U nhìn Trình Chu như vậy thì nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Trình Chu hạ giọng rồi nói một cách bí mật: "Cậu có phát hiện ra có cái gì đó không ổn không?"
"Chuyện gì không ổn?"
Trình Chu nháy mắt ra hiệu với Dạ U rồi có chút lo lắng nói: "Ở ngọn núi phía đông bên kia có một con chim biển vẫn luôn quan sát chúng ta đấy. Có phải nó vẫn đang theo dõi chúng ta không?"
Dạ U nhìn về phía đông rồi lắc đầu và nói một cách khẳng định: "Không phải."
Trình Chu nghi ngờ rồi nhìn Dạ U nói: "Cậu có chắc không? Độ cảnh giác của cậu đã bị suy giảm đi rồi đúng không?"
Cuộc sống an nhàn sẽ khiến cho người ta biến chất, là do dạo này Dạ U uống quá nhiều trà sữa nên bị ảnh hưởng gì rồi đúng không? Không phải người ta đã nói là ăn nhiều đường thì sẽ bị ngu đi sao? Nếu chuyện này mà đúng thì chắc từ giờ hắn phải hạn chế cách ăn uống vô tội vạ của Dạ U lại thôi.
Có lẽ là đã cảm giác được suy nghĩ của Trình Chu nên Dạ U đã ném cốc nước trong tay về phía Trình Chu.
Trình Chu: "...." Thật quá đáng, hắn là đang vì Dạ U mà suy xét, vậy mà còn ném mình bằng cốc nước này nữa chứ. Hừ, chó cắn Lữ Động Tân, thật không biết tốt xấu mà.
Sau khi giáo huấn xong Trình Chu thì Dạ U đột nhiên quay đầu rồi nhìn chằm chằm vào đang đậu ở đằng xa.
đại khái là đang sợ hãi trước sự hung dữ của Dạ U nên đã nhanh chóng vỗ cánh bay đi.
Trình Chu nhìn con chim biển bay đi thì có chút thất vọng nói: "Cậu cũng quá xúc động như thế. Tôi thấy hình như con chim biển đó đã khai linh trí, hẳn đã là ma thú. Chúng ta có thể săn nó để làm thịt, là đồ đại bổ đấy."
Dạ U mở to hai mắt ra nhìn chằm chằm Trình Chu rồi ngữ khí có chút dồn dập mà nói: "Vậy mà ngươi lại muốn ăn chim biển, ngươi thật đúng là không kén ăn một chút nào mà."
Trình Chu nhìn Dạ U như vậy thì nghi ngờ hỏi: "Cậu bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại kén ăn như thế chứ? Không phải lúc trước cái gì cậu cũng ăn qua rồi sao?" Lúc trước đi ăn lẩu cùng nhau thì chân gà, lòng vịt, óc heo ... cậu ấy cái gì cũng ăn, hắn còn chưa nhìn ra là Dạ U không ăn được cái gì nữa đấy.
Dạ U rầu rĩ nói: "Ngươi đi đào vỏ sò đi."
Trình Chu: "Con chim kia thật sự không có vấn đề gì sao? Không phải là tên quý tộc nào đó phái nó tới để theo dõi cậu đúng không?"
Dạ U lườm Trình Chu rồi nói: "Không cần nghi ngờ nữa."
Trình Chu nhìn vào khuôn mặt của Dạ U thì bỗng nhiên nhận ra, có lẽ con chim biển kia cũng không phải là gián điệp của quý tộc mà là bên nhóm của Đoạ ma giả.
Sau khi hiểu ra thì Trình Chu cũng quay lại đào vỏ sò một cách cực kỳ tận tâm.
"Ta đi ra ngoài một lát." Dạ U nói.
Trình Chu vội vàng gật đầu nói: "Ừ, cậu cứ đi đi."
Dạ U đi đến một nơi vắng vẻ, con chim biển trắng bay xuống dưới rồi hoá thành hình người.
"Sao em lại chạy đến chỗ này?" Dạ U tức giận hỏi.
Phong Ngữ chớp mắt nói: "Mọi người đều rất lo lắng cho anh và người ăn hạt giống cộng sinh cùng anh nên họ đã phái em tới đây để quan sát tình huống."
Dạ U cau mày nói: "Phải không?" Em có chắc là em không đến để xem náo nhiệt sao?
"Lúc nãy hắn đã phát hiện ra em sao?"
Dạ U gật đầu nói: "Đúng vậy hắn còn muốn nướng em lên ăn nữa cơ."
Phong Ngữ giật bắn người lên sợ hãi mà nói: "Nướng em rồi ăn, hắn đáng sợ quá đi."
"Anh ở chỗ này sẽ không có chuyện gì đâu. Em đi trước đi, hắn đã hoài nghi rồi."
Phong Ngữ cầm một cái hộp ra rồi nói: "Cái này ăn rất ngon. Anh còn không?"
Dạ U nhận lấy cái hộp rồi nói: "Để anh hỏi."
"Nhất định phải giúp em hỏi đấy." Dặn dò Dạ U xong thì Phong Ngữ cũng vỗ cánh bay đi.
Trình Chu thấy Dạ U xuất hiện thì nói: "Đã trở lại rồi sao?"
Dạ U gật đầu rồi đem cái hộp đưa cho Trình Chu rồi nói: "Đây là cái gì? Lúc quay trở về thì mua thêm đi."
Trình Chu cầm cái lon rồi nhìn vài lần và thấy có chút khó xử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dạ U nhìn Trình Chu như vậy thì hỏi: "Làm sao vậy, rất đắt sao?"
"Giá cả thì không thành vấn đề, nhưng đây là thức ăn cho chim mà. Đây là đồ ăn nhẹ dành cho chim đấy. Cậu thích cái này sao?"
Dạ U nhìn chằm chằm Trình Chu rồi nói: "Đồ ăn vặt cho chim? Sao lại lẫn vào chứ? Sao ngươi không nhắc ta?"
Trình Chu có chút bất đắc dĩ, này thì cũng không thể trách hắn được, đồ đều là Dạ U tự tay chọn thì sao mà hắn dám phản đối chứ. Nếu lỡ hắn phản đối thì khả năng bị mắng cho một trận cũng không phải là không thể.
"Bên trong cái hộp này còn có rất nhiều vỏ bịch."
Dạ U cầm lấy cái hộp rồi nhìn một lượt, hộp này là Phong Ngữ muốn, thứ bên trong chắc là những người khác muốn mua.
"Đây là của ta." Dạ U nói.
Trình Chu gật đầu nói: "Được rồi, được rồi, của cậu." Đồ ăn vặt chỉ đa số là rác rưởi, hắn cũng không muốn cướp đâu.
Trình Chu ở trên bãi biển bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng phát hiện ra một một cái con ma bối.
"Đào được rồi."
Dạ U nhìn Trình Chu rồi nói một cách rất kỳ lạ: "Ngươi thực sự rất may mắn, chiếc vỏ đó đúng thật là ma bối, nhưng nó không phải bích thuỷ ma văn bối mà là kim điệp ma văn bối."
Trình Chu nhìn Dạ U rồi sau đó đem vỏ sò cạy ra và tìm thấy một viên ngọc trai màu vàng.
Trình Chu nhanh chóng luyện hoá linh lực bên trong viên ngọc trai đó rồi cảm thán: "Làm như vậy cũng không phải cách, hình như quá chậm. Nếu có cơ hội tìm được một số lượng lớn kim điệp ma bối thì tốt quá, cậu có cách nào không?"
Dạ U nhìn Trình Chu nói: "Biện pháp thì rất đơn giản. Nếu ngươi trở thành quý tộc thì có thể sai phái nông nô đi đào vỏ sò, đa số mấy viên trân châu này đều được tìm thấy trong nhà quý tộc mà."
Trình Chu cau mày nói: "Quý tộc là có quyền bá đạo như vậy sao? Sẽ không có người tàng tư chứ?"
"Ai mà dám tàng tư chứ? Ai dám tàng tư đều sẽ bị treo cổ, người tố giác được trọng thưởng, người che giấu sẽ chịu tội tương tự." Dạ U nói.
Trình Chu: "..." Ân uy tịnh thi (恩威并施: Ēnwēibìngshī). Thế giới này thì quý tộc quản lý bình dân vẫn phải có chút thủ đoạn.
"Làm sao để tôi có thể trở thành quý tộc?"
Dạ U liếc xéo Trình Chu rồi nói: "Quý tộc rất coi trọng huyết thống, mà ngươi lại là một tên lai lịch không rõ, vẫn không cần suy nghĩ về điều này thì hơn."
Trình Chu bất đắc dĩ nói: "Được."
-------^.*------
“棄我去者,
昨日之日不可留;
亂我心者,
今日之日多煩憂。…”
“Khí ngã khứ giả,
Tạc nhật chi nhật bất khả lưu.
Loạn ngã tâm giả,
Kim nhật chi nhật đa phiền ưu….
Dịch nghĩa: Người bỏ ta đi mất,
Ngày hôm qua không thể giữ lại.
Người làm loạn tâm ta,
Ngày hôm nay thật lắm ưu phiền….
Nâng chén tiêu sầu – Lý Bạch
Ps. hầy, tui cũng không biết khi nào nên đổi cách xưng hô cho hai tên này nữa luôn á chời. Kiểu hai tên ban đầu là e ngại nhau he, nên dùng ông Chu ổng dùng chủ nhân- ngài để nịnh và ông U ổng kiu Ta – ngươi. Sau này về thế giới của tên Chu thì tên Chu đổi thành tôi - cậu, do vị thế ngang nhau, lâu lâu đổi tí cho vui, còn nhóc U thì vẫn ta – ngươi. Mãi tới h, tên Chu suýt nhận ra thất tềnh rồi thì có nên đổi hay ko? đổi khi nào thì thích hợp. Rồi tên U thì khi tên Chu đổi cũng học theo đổi thôi.
Bộ này là thanh thuỷ văn mí má ui. Ayda. quắn quéo quá.
Thí dụ như đoạn này: (Trình Chu nghe được những lời này nhưng cũng không thất vọng, ngược lại còn có chút vui vẻ: “Được, của tôi đều là của cậu.” mà đổi thành Trình Chu nghe được những lời này nhưng cũng không thất vọng, ngược lại còn có chút vui vẻ: “Được, của anh đều là của em.”) nghe nó khác khác sao í. Hê hê
https://www.cada.vn/dac-diem-tinh-chat-da-vo-chai-hac-dieu-thach/
Đá Hắc diệu thạch
End chap 46
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro