Hạt Giống Cộng Sinh
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 02:02:08
Trình Chu chi hơn 100 vạn để mua một chiếc thuyền đánh cá cỡ trung.
Trình Chu có thể được coi là một khách hàng lớn nên các nhân viên sales của xưởng đóng tàu cũng đã tận tâm chuẩn bị thêm các huấn luyện viên tới để giúp Trình Chu thành thạo cách vận hành thuyền đánh cá.
Dạ U đầu óc cũng rất nhanh nhạy nên đã nhanh chóng học được cách điều khiển thuyền.
Sau khi mua thuyền đánh cá xong thì Dạ U lại mở ra chức năng điên cuồng mua sắm, Dạ U chạy khắp siêu thị và trung tâm mua sắm để chất hàng. Còn Trình Chu thì hiện tại đã thành nhân viên vận chuyển hàng hoá miễn phí đi theo phía sau Dạ U.
Lúc này thì Dạ U đã đi ngang qua một dãy đồ và nhanh tay ném nó vào xe đẩy: “Cái này, cái này, cái này …”
Trình Chu nhìn Dạ U có chút kháng cự nói: “Dạ U, đâu là nội y mà.”
Dạ U banh mặt hư trương thanh thế mà nói: “Ta biết là nội y. Là nội y thì sao?”
Trình Chu có chút nghi ngờ hỏi: “Cậu cần mấy cái này sao?”
“Liên quan gì đến ngươi?” Dạ U hùng hổ nói.
Trình Chu: Dạ U rõ ràng là nam mà, không lẽ cậu ấy có sở thích này sao? Không ngờ nha, Dạ U hung hãn như vậy cư nhiên có loại đam mê này sao?
Dạ U lại chọn thêm một đống quần áo khác rồi đỏ mặt nói: “Ngươi …. đi tính tiền đi.”
Trình Chu nhìn Dạ U nghĩ thần: Dạ U rõ ràng cũng không dám đi tính tiền, mua nhiều đồ nội y nữ như vậy, ai mà dám đi tính tiền cơ chứ?
Trình Chu nhìn Dạ U giãy dụa một chút nói: “Thẻ của tôi đã đưa cho cậu cầm rồi mà, hay cậu tự đi tính tiền đi.”
Dạ U nhìn chằm chằm Trình Chu tức giận nói: “Đưa thẻ thì làm sao? Đừng nghĩ ta không biết là ngươi có thể dùng điện thoại của mình để thanh toán tiền hàng.”
Trình Chu lúng túng nói: “Mật khẩu di động của tôi cậu cũng biết mà, hay tôi đưa luôn điện thoại cho cậu, câu đi thanh toán nhé.”
Dạ U hung dữ nói: “Nói ngươi đi thì ngươi đi đi, nói nhảm cái gì nữa.”
“Được, được rồi, tôi đi…” Dạ U đối với mình hung dữ như vậy căn bản là chỉ biết hung dữ với người nhà thôi. Nhưng hắn cũng không dám thanh toán đống hoá đơn này mà, Dạ U mà mang nửa hung dữ này đi đôi phó với nhân viên bán hàng thì làm gì ra nông nỗi này.
Có thể là đã cảm ứng được những gì Trình Chu đang nghĩ nên Dạ U đá Trình Chu một cái rồi nói: “Còn không mau đi.”
Trình Chu giằng co cùng Dạ U một lúc rồi cũng nhận mệnh đi tính tiền.
“Quý khách mua cho bạn gái sao?” Người bán hàng cười hỏi.
Trình Chu cười khan nói: “Đúng vậy.”
“Quý khách hình như không biết kích cỡ của bạn gái phải không? Sao size lẫn cả B, C lại có cả E thế này? Hay quý khách gọi hỏi kỹ một chút, sai kích cỡ đổi lại khá phiền phức đấy ạ.”
Trình Chu rất muốn đào một cái hố để chôn luôn bản thân, ngượng ngùng nói: “Không cần, thanh toán giúp tôi là được.”
Sau khi thanh toán hoá đơn thì Trình Chu lại nhét đống nội y đó vào túi với khuôn mặt đỏ bừng.
Dạ U nhìn Trình Chu xấu hổ thì cũng không nhịn được mà nở một nụ cười.
Trình Chu sắc mặt tối sầm lại, có chút cạn lời, sự tình là Dạ U làm ra, cư nhiên còn dám ở đó mà cười nhạo hắn.
“Hai người đàn ông lại có thể tới mua nhiều đồ nội y nữ như vậy, lại còn kích cỡ khác nhau, rốt cuộc hai tên đó có bao nhiêu bạn gái cơ chứ? Không phải là hai tên cặn bã (渣男: Zhā nán -Tra nam) đó chứ?
“Nhưng mà hai người đó nhìn thực sự rất đẹp trai nha.”
“Nhìn người không thể chỉ nhìn mặt.”
“….”
Dạ U đi bên cạnh Trình Chu rồi nhìn Trình Chu bằng ánh mắt thích thú nói: “Hai nhân viên tính tiền kia nói ngươi là tên cặn bã còn có rất nhiều bạn gái.”
Trình Chu: “…” Thật là oan uổng. Đồ rõ ràng là Dạ U chọn, hắn chỉ phụ trách tính tiền, vậy mà đến cuối cùng thì hắn lại thành cặn bã. “Nếu cậu thích nhưng đồ này thì có thể mua sắm trực tuyến được mà.” Mua sắm trực tuyến không cần phải đối mặt trực tiếp cũng không bị xấu hổ như này.
Dạ U nhìn Trình Chu rồi bỗng nhiên như được mở ra một chân trời mới: “A! Hoá ra là còn có thể làm vậy sao?”
Trình Chu: “…” Dạ U rốt cuộc là đã nhận ra rồi sao?
Dạ U liếc Trình Chu một cái, cũng không muốn thừa nhận là mình sai rồi xụ mặt nói: “Nhưng mua hàng trực tuyến không thể biết được chất lượng sản phẩm nên mới muốn cùng ngươi đi mua, vậy mà ngươi còn sợ mệt lại sợ khổ, ngươi còn có tích sự gì nữa?”
Trình Chu: “….” Hắn sợ mệt với sợ khổ sao? Hắn là sợ mất mặt.
Dạ U nhìn Trình Chu vẫy tay nói: “Được rồi, được rồi mà, trước tiên cất đồ vào cốp xe đã, sau đó chúng ta sẽ đến siêu thị để mua hàng tiếp.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được.”
Trình Chu cảm thấy khi Dạ U bước chân vào siêu thị liền biến thành con chuột rơi vào thùng gạo vậy. Trình Chu một người đẩy theo 2 chiếc xe đẩy rồi đi theo phía sau Dạ U. Ở đằng trước thì Dạ U không ngừng bốc đủ loại đồ ăn vặt từ trên kệ vất vào trong xe, nào là mỳ ăn liền, khoai tây chiên, chocolate, …. chẳng mấy chốc mà cả 2 chiếc xe đều đầy ắp.
….
Vài ngày sau thì Trình Chu cũng dẫn độ chiếc thuyền đánh cá đến vùng biển xung quanh Hắc Mạch thôn.
Dạ U nhìn Trình Chu rồi chống nạnh nói: “Ngươi có thể lăn!”
Trình Chu có chút kháng cự nói: “Tôi đi, vậy cậu thì sao?”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Ta? Liên quan gì đến ngươi?”
Trình Chu: “…” Lời này có chút quá đáng, mọi gười cũng đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, vì cái gì không liên quan đến hắn chứ?
“Vậy đồ trên thuyền?” Trước khi đến đây thì Dạ U đã mua sắm đủ loại đồ ăn và quần áo, tuy rằng không đắt tiền nhưng cũng tốn mấy chục vạn đấy.
“Đều là của ta, ngươi đừng hòng cướp.” Dạ U tràn đầy cảnh giác nói.
Trình Chu thở dài nói: “Được rồi, đều là của cậu.”
Dạ U nhìn Trình Chu một cái rồi nhanh chóng lái thuyền đánh cá đi.
Nhìn chiếc thuyền đánh cá rời đi mà trong lòng Trình Chu tràn ngập chua xót, Trình Chu đang tự hỏi cảm giác này có phải là hắn đang thất tình rồi đúng không?.
Trình Chu bước vào Hắc Mạch thôn với tâm trạng đầy chán nản, mấy thôn dân nhìn thấy Trình Chu đang buồn nên cũng không dám tới nói chuyện.
……
Dạ U lái chiếc thuyền đánh cá đi đến một hòn đảo hoang vắng.
Xung quanh đảo San Hô có rất nhiều đảo nhỏ, hòn đảo có tài nguyên tương đối phong phú thì đã trở thành tài sản của quý tộc, còn lại là những có nguồn tài nguyên nghèo nàn và khó phát triển thì biến thành hoang đảo không ai quan tâm.
Dạ U có một vài người bạn đồng hành và họ hiện tại đang sống trên một trong những hoang đảo không ai nhìn đến đó. Trên đảo cũng không có thổ dân mà chỉ tồn tại rất nhiều rắn độc nên cũng không ai ngó đến hòn đảo này. Cũng vì có quá nhiều rắn nên Dạ U và bạn đồng hành gọi hòn đảo này là Xà Đảo.
Dạ U đậu thuyền đánh cá bên cạnh hòn đảo nhỏ rồi lấy một con ốc biển ra và thổi.
Một con mòng biển trắng (白鸥: bài ou) bay lượn trên bầu trời rồi đáp xuống đất biến thành một cô bé.
“Dạ U, anh đã trở lại, nếu anh còn không trở lại chắc mọi người lo lắng chết mất.” Phong Ngữ (风语: Fēng yǔ) nhìn thấy là Dạ U thì ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước ở chỗ này đã xảy ra một cuộc truy sát Đoạ ma giả, phần thưởng rất đa dạng, bọn họ cũng bị Parsons nhắm đến và bị truy sát rất gắt gao. Tình hình lúc đó quá nguy hiểm nên Dạ U cùng đồng bọn đành phải chia làm hai đường để tránh bị Parsons truy sát. Dạ U cùng Parsons một người đuổi theo một người chạy trốn trong nhiều ngày thì rốt cuộc Dạ U cũng giết chết Parson đồng thời cũng mất liên lạc với đồng bọn.
Dạ U nhẹ nhàng nói: “Anh gặp chút rắc rối nhưng mà đã giải quyết ổn thoả rồi.”
“Parsons chết rồi sao? Em đã đi Bạc Sa Đảo thám thính, nhưng cũng không có tin tức gì về Parsons cả.” Phong Ngữ nói.
Dạ U: “Đã chết.”
Phong Ngữ nghe vậy thì gật đầu nói: “Đã chết thì tốt, Parsons chết thì chúng ta mới có thể an toàn. Tạm thời thì vị trí này của chúng ta còn chưa bị bại lộ, để em mang anh đi gặp những người khác.”
“Không vội, anh có mang theo quà đến cho mọi người.”
Phong Ngữ kích động nói: “Anh để ở trên con thuyền kỳ lạ đó sao?” Lúc này cô bé đã nhìn thấy một con tàu kỳ lạ neo ở gần đảo.
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Phong Ngữ kích động nói: “Anh đã cướp được chiếc thuyền đó sao? Anh cướp của quý tộc nào? Anh không bị truy sát chứ?”
“Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện đó đâu.”
Phong Ngữ đáp xuống chiếc thuyền và nhìn thấy đủ loại đồ ăn và đồ dùng.
Phong Ngữ kéo một đống đồ nội y ra hỏi: “Dạ U, đây là cái gì?”
Dạ U đỏ mặt nói: “Đây là đồ bảo vệ ngực.”
Phong Ngữ cầm đồ nội y rồi ướm thử vào người mình nói: “Thật kỳ quái.”
Dạ U đỏ mặt nói: “Bọn họ hẳn đang chờ sốt ruột rồi, chúng ta vẫn là đi nhanh lên.”
Phong Vũ gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Phong Ngữ và Dạ U kéo một số vật tư quay về đảo.
Có rất nhiều rắn độc ở trên hòn đảo này, nhưng mà Dạ U và Phong Ngữ đi ngang qua thì những con rắn này cũng tự động tránh xa bọn họ.
“Melissa, đừng đứng đó xem nào nhiệt nữa, mau cùng bọn em dọn đồ đi.” Phong Ngữ hét lên.
Hầu hết trên đảo này là nơi sinh sống của Đoạ ma giả, Melissa cũng là một trong số đó, Melissa có khả năng điều khiển rắn nên Dạ U và đồng bạn mới dám sống ở trên hòn đảo này. Vì sự có mặt của người điều khiển rắn mà những con rắn này chẳng những không gây hại cho bọn họ mà còn là yếu tố đảm bảo an toàn cho bọn họ nữa.
Melissa từ trong rừng đi ra, trên đầu còn có mấy con rắn đủ màu sắc quấn lấy, thoạt nhìn trông rất đáng sợ. Melissa lấy vài túi lớn từ trong tay Phong Ngữ, rồi cả ba người đi về phía trung tâm của hòn đảo.
Trung tâm của hòn đảo có gieo trồng rất nhiều loại thực vật, và tất cả các loại thực vật này đều phát triển rất tươi tốt, nhìn rất giống thế ngoại đào nguyên (世外桃源: shìwàitáoyuán).
Clara bước ra, Clara diện mạo nhìn rất ngọt ngào, mái tóc màu xanh ngọc bồng bềnh nhìn như rong biển, thoạt nhìn rất giống búp bê Tây Dương xinh xảo, nhưng mà cô ấy lại là thủ lĩnh của những người trên đảo.
Năng lực của Clara là thúc giục thực vật tăng trưởng, năng lực này giống với sức mạnh của Tinh Linh trùng, tuy nhiên thì Tinh Linh trùng thường chỉ có tác dụng với 1 loại đặc thù của giống cây đã dưỡng dục ra Tinh Linh đó, còn Clara thì có thể thúc giục tất cả các loài thực vật phát triển, nhưng năng lực này cũng có một nhược điểm đó là đối với những loại cây mà bị Clara sử dụng năng lực thì sẽ không có khả năng sinh ra Tinh Linh trùng nữa. Nhờ có năng lực của Clara có thể thúc giục ra một số lượng lớn thực vật nên khẩu phần ăn của tất cả mọi người trên đảo đều phụ thuộc vào Clara.
Clara nhìn về phía Dạ U cau mày nói: “Trên người em có mùi vị của hạt giống cộng sinh, em đã dùng nó trên người nào?”
Dạ U cau mày nói: “Một người đặc biệt.”
Clara nhìn Dạ U lo lắng nói: “Hạt giống cộng sinh có thể chia sẻ sinh cơ, một khi đối phương chết thì em cũng khó thoát khỏi tử vong. Cho dù em có ma lực hồn hậu đi nữa nhưng em cũng không thể tuỳ tiện sử dụng bậy bạ như vậy.”
Đây cũng không phải lần đầu tiên Dạ U sử dụng hại giống cộng sinh, lần đó Annie bị thương rất nặng và đang trong tình trạng nguy kịch nên Dạ U đã sử dụng hạt giống cộng sinh để chia sẻ sinh cơ với Annie.
“Chị hiểu lầm rồi, lần này thì em mới là người chiếm tiện nghi của người ta, lúc ấy em bị Parsons truy sát nên đã bị trọng thương, nên lúc ấy em không thể không sử dụng hạt giống cộng sinh để thử vận may.” Dạ U nói.
Carol tò mò hỏi: “Người kia biết anh sử dụng hạt giống cộng sinh sao?”
Dạ U lắc đầu nói: “Anh cũng không biết, anh lừa hắn là anh sử dụng hạt giống nô lệ, anh là chủ mà hắn là phó, anh muốn hắn sống thì hắn sống còn anh muốn hắn chế thì hắn sẽ phải chết.”
“Hắn có tin không?” Carey tò mò hỏi.
Dạ U có chút không xác định nói: “Hẳn là tin nhỉ.”
Carol chớp chớp đôi mắt màu xanh băng giá cười nói: “Hắn cư nhiên tin sao? Nghe thấy thì có vẻ hắn cũng không quá thông minh thì phải.”
Carey híp mắt nói: “Hắn tin cũng tốt, nếu lúc đó anh không may gặp phải tình huống như Lull thì lại rắc rối to.”
Lull cũng là một Đoạ ma giả, năm đó thì Lull cũng lợi dụng hạt giống cộng sinh để khống chế một kỵ sĩ. Nhưng đáng tiếc thay, tên kỵ sĩ não tàn này lại là một người ủng hộ trung thành của giáo hội nên hắn ta tin chắc rằng Đoạ ma giả là sứ giả của ma quỷ sai tới nhân gian và sự tồn tại đáng ghê tởm, thế nên là tên kỵ sĩ đó đã quyết dịnh tự sát và Lull cũng đã chết theo. Sau khi Lull chết thì mấy tên trong giáo hội đó tiến hành truy phong cho tên hiệp sĩ đó vô cùng long trọng để ca ngợi thành tích của hắn.
Dạ U trợn mắt nói: “Không sao đâu, ngay cả khi hắn biết thì cũng sẽ không có tình huống như vậy xảy ra đâu.”
Dạ U tự nhận là mình cũng có chút hiểu biết về tính khí của Trình Chu, tên khốn đó rất trân trọng mạng sống của hắn, nên hắn tuyệt đối sẽ không chọn cách tự sát vì vinh quang gia tộc gì gì đó để loại bỏ là mình đâu.
Clara nhìn Dạ U nói: “Hạt giống cộng sinh phải 2 tháng mới mất hiệu lực, cho nên nếu người kia xảy ra vấn đề thì em cũng chịu ảnh hưởng đấy.”
Dạ U gật đầu nói: “Em biết, em sẽ đảm bảo an toàn cho hắn trong khoảng thời gian này.”
Phong Ngữ tò mò mở một lon đào màu vàng và hỏi: “Hắn ta là người như thế nào?”
Nghĩ đến Trình Chu thì tâm trạng ủ rũ của Dạ U lập tức thả lỏng: “Hắn là thương nhân từ phương xa tới.”
Đoạ ma giả không được thế giới này tiếp nhận nên ngoại trừ trước mặt đồng bạn thì Dạ U rất khó buông lỏng cảnh giác, nhưng trước mặt Trình Chu thì hắn cũng không cần phải băn khoăn quá nhiều. Khoảng thời gian ở bên cạnh Trình Chu cũng là khoảng thời gian thư giãn hiếm hoi nhất của Dạ U trong ngần ấy năm.
Phong Ngữ tò mò hỏi: “Anh cướp đồ trên thuyền của hắn sao?”
“Là hắn mua cho anh.”
Phong Ngữ lắc đầu có chút đồng tình nói: “Hắn cũng thật xui xẻo, cư nhiên bị anh cướp bóc …”
Phong Ngữ mở một hộp đồ hộp ra, nếm một miếng thì đôi mắt lập tức sáng lên. “Cái này ăn ngon thật, Dạ U, người kia là dạng người như thế nào vậy? Rất giàu có đúng không? Hay là anh lại đi bắt hắn lại đi.”
Thấy mọi người đều thích những món qùa mà mình mang về nên Dạ U cười nói: “Không cần bắt lại, mọi người thích món nào thì đem vỏ lưu lại rồi để em đi mua sắm tiếp.”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Cũng được.”
Dạ U nhìn Clara và nói: “Em cũng mang rất nhiều loại hạt giống khác nhau đến đây.”
Dạ U mang theo một số loại rau xanh, khoai lang, củ cải, khoai mỡ, …. Clara có thể dục sinh rất nhiều loại thực vật nhưng trên tay lại không có nhiều loại hạt giống. Dạ U cũng đặc biệt mua thêm nhiều loại hạt giống là để cải thiện bữa ăn của mọi người trên đảo.
End chap 45
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trình Chu có thể được coi là một khách hàng lớn nên các nhân viên sales của xưởng đóng tàu cũng đã tận tâm chuẩn bị thêm các huấn luyện viên tới để giúp Trình Chu thành thạo cách vận hành thuyền đánh cá.
Dạ U đầu óc cũng rất nhanh nhạy nên đã nhanh chóng học được cách điều khiển thuyền.
Sau khi mua thuyền đánh cá xong thì Dạ U lại mở ra chức năng điên cuồng mua sắm, Dạ U chạy khắp siêu thị và trung tâm mua sắm để chất hàng. Còn Trình Chu thì hiện tại đã thành nhân viên vận chuyển hàng hoá miễn phí đi theo phía sau Dạ U.
Lúc này thì Dạ U đã đi ngang qua một dãy đồ và nhanh tay ném nó vào xe đẩy: “Cái này, cái này, cái này …”
Trình Chu nhìn Dạ U có chút kháng cự nói: “Dạ U, đâu là nội y mà.”
Dạ U banh mặt hư trương thanh thế mà nói: “Ta biết là nội y. Là nội y thì sao?”
Trình Chu có chút nghi ngờ hỏi: “Cậu cần mấy cái này sao?”
“Liên quan gì đến ngươi?” Dạ U hùng hổ nói.
Trình Chu: Dạ U rõ ràng là nam mà, không lẽ cậu ấy có sở thích này sao? Không ngờ nha, Dạ U hung hãn như vậy cư nhiên có loại đam mê này sao?
Dạ U lại chọn thêm một đống quần áo khác rồi đỏ mặt nói: “Ngươi …. đi tính tiền đi.”
Trình Chu nhìn Dạ U nghĩ thần: Dạ U rõ ràng cũng không dám đi tính tiền, mua nhiều đồ nội y nữ như vậy, ai mà dám đi tính tiền cơ chứ?
Trình Chu nhìn Dạ U giãy dụa một chút nói: “Thẻ của tôi đã đưa cho cậu cầm rồi mà, hay cậu tự đi tính tiền đi.”
Dạ U nhìn chằm chằm Trình Chu tức giận nói: “Đưa thẻ thì làm sao? Đừng nghĩ ta không biết là ngươi có thể dùng điện thoại của mình để thanh toán tiền hàng.”
Trình Chu lúng túng nói: “Mật khẩu di động của tôi cậu cũng biết mà, hay tôi đưa luôn điện thoại cho cậu, câu đi thanh toán nhé.”
Dạ U hung dữ nói: “Nói ngươi đi thì ngươi đi đi, nói nhảm cái gì nữa.”
“Được, được rồi, tôi đi…” Dạ U đối với mình hung dữ như vậy căn bản là chỉ biết hung dữ với người nhà thôi. Nhưng hắn cũng không dám thanh toán đống hoá đơn này mà, Dạ U mà mang nửa hung dữ này đi đôi phó với nhân viên bán hàng thì làm gì ra nông nỗi này.
Có thể là đã cảm ứng được những gì Trình Chu đang nghĩ nên Dạ U đá Trình Chu một cái rồi nói: “Còn không mau đi.”
Trình Chu giằng co cùng Dạ U một lúc rồi cũng nhận mệnh đi tính tiền.
“Quý khách mua cho bạn gái sao?” Người bán hàng cười hỏi.
Trình Chu cười khan nói: “Đúng vậy.”
“Quý khách hình như không biết kích cỡ của bạn gái phải không? Sao size lẫn cả B, C lại có cả E thế này? Hay quý khách gọi hỏi kỹ một chút, sai kích cỡ đổi lại khá phiền phức đấy ạ.”
Trình Chu rất muốn đào một cái hố để chôn luôn bản thân, ngượng ngùng nói: “Không cần, thanh toán giúp tôi là được.”
Sau khi thanh toán hoá đơn thì Trình Chu lại nhét đống nội y đó vào túi với khuôn mặt đỏ bừng.
Dạ U nhìn Trình Chu xấu hổ thì cũng không nhịn được mà nở một nụ cười.
Trình Chu sắc mặt tối sầm lại, có chút cạn lời, sự tình là Dạ U làm ra, cư nhiên còn dám ở đó mà cười nhạo hắn.
“Hai người đàn ông lại có thể tới mua nhiều đồ nội y nữ như vậy, lại còn kích cỡ khác nhau, rốt cuộc hai tên đó có bao nhiêu bạn gái cơ chứ? Không phải là hai tên cặn bã (渣男: Zhā nán -Tra nam) đó chứ?
“Nhưng mà hai người đó nhìn thực sự rất đẹp trai nha.”
“Nhìn người không thể chỉ nhìn mặt.”
“….”
Dạ U đi bên cạnh Trình Chu rồi nhìn Trình Chu bằng ánh mắt thích thú nói: “Hai nhân viên tính tiền kia nói ngươi là tên cặn bã còn có rất nhiều bạn gái.”
Trình Chu: “…” Thật là oan uổng. Đồ rõ ràng là Dạ U chọn, hắn chỉ phụ trách tính tiền, vậy mà đến cuối cùng thì hắn lại thành cặn bã. “Nếu cậu thích nhưng đồ này thì có thể mua sắm trực tuyến được mà.” Mua sắm trực tuyến không cần phải đối mặt trực tiếp cũng không bị xấu hổ như này.
Dạ U nhìn Trình Chu rồi bỗng nhiên như được mở ra một chân trời mới: “A! Hoá ra là còn có thể làm vậy sao?”
Trình Chu: “…” Dạ U rốt cuộc là đã nhận ra rồi sao?
Dạ U liếc Trình Chu một cái, cũng không muốn thừa nhận là mình sai rồi xụ mặt nói: “Nhưng mua hàng trực tuyến không thể biết được chất lượng sản phẩm nên mới muốn cùng ngươi đi mua, vậy mà ngươi còn sợ mệt lại sợ khổ, ngươi còn có tích sự gì nữa?”
Trình Chu: “….” Hắn sợ mệt với sợ khổ sao? Hắn là sợ mất mặt.
Dạ U nhìn Trình Chu vẫy tay nói: “Được rồi, được rồi mà, trước tiên cất đồ vào cốp xe đã, sau đó chúng ta sẽ đến siêu thị để mua hàng tiếp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu gật đầu nói: “Được.”
Trình Chu cảm thấy khi Dạ U bước chân vào siêu thị liền biến thành con chuột rơi vào thùng gạo vậy. Trình Chu một người đẩy theo 2 chiếc xe đẩy rồi đi theo phía sau Dạ U. Ở đằng trước thì Dạ U không ngừng bốc đủ loại đồ ăn vặt từ trên kệ vất vào trong xe, nào là mỳ ăn liền, khoai tây chiên, chocolate, …. chẳng mấy chốc mà cả 2 chiếc xe đều đầy ắp.
….
Vài ngày sau thì Trình Chu cũng dẫn độ chiếc thuyền đánh cá đến vùng biển xung quanh Hắc Mạch thôn.
Dạ U nhìn Trình Chu rồi chống nạnh nói: “Ngươi có thể lăn!”
Trình Chu có chút kháng cự nói: “Tôi đi, vậy cậu thì sao?”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Ta? Liên quan gì đến ngươi?”
Trình Chu: “…” Lời này có chút quá đáng, mọi gười cũng đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, vì cái gì không liên quan đến hắn chứ?
“Vậy đồ trên thuyền?” Trước khi đến đây thì Dạ U đã mua sắm đủ loại đồ ăn và quần áo, tuy rằng không đắt tiền nhưng cũng tốn mấy chục vạn đấy.
“Đều là của ta, ngươi đừng hòng cướp.” Dạ U tràn đầy cảnh giác nói.
Trình Chu thở dài nói: “Được rồi, đều là của cậu.”
Dạ U nhìn Trình Chu một cái rồi nhanh chóng lái thuyền đánh cá đi.
Nhìn chiếc thuyền đánh cá rời đi mà trong lòng Trình Chu tràn ngập chua xót, Trình Chu đang tự hỏi cảm giác này có phải là hắn đang thất tình rồi đúng không?.
Trình Chu bước vào Hắc Mạch thôn với tâm trạng đầy chán nản, mấy thôn dân nhìn thấy Trình Chu đang buồn nên cũng không dám tới nói chuyện.
……
Dạ U lái chiếc thuyền đánh cá đi đến một hòn đảo hoang vắng.
Xung quanh đảo San Hô có rất nhiều đảo nhỏ, hòn đảo có tài nguyên tương đối phong phú thì đã trở thành tài sản của quý tộc, còn lại là những có nguồn tài nguyên nghèo nàn và khó phát triển thì biến thành hoang đảo không ai quan tâm.
Dạ U có một vài người bạn đồng hành và họ hiện tại đang sống trên một trong những hoang đảo không ai nhìn đến đó. Trên đảo cũng không có thổ dân mà chỉ tồn tại rất nhiều rắn độc nên cũng không ai ngó đến hòn đảo này. Cũng vì có quá nhiều rắn nên Dạ U và bạn đồng hành gọi hòn đảo này là Xà Đảo.
Dạ U đậu thuyền đánh cá bên cạnh hòn đảo nhỏ rồi lấy một con ốc biển ra và thổi.
Một con mòng biển trắng (白鸥: bài ou) bay lượn trên bầu trời rồi đáp xuống đất biến thành một cô bé.
“Dạ U, anh đã trở lại, nếu anh còn không trở lại chắc mọi người lo lắng chết mất.” Phong Ngữ (风语: Fēng yǔ) nhìn thấy là Dạ U thì ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước ở chỗ này đã xảy ra một cuộc truy sát Đoạ ma giả, phần thưởng rất đa dạng, bọn họ cũng bị Parsons nhắm đến và bị truy sát rất gắt gao. Tình hình lúc đó quá nguy hiểm nên Dạ U cùng đồng bọn đành phải chia làm hai đường để tránh bị Parsons truy sát. Dạ U cùng Parsons một người đuổi theo một người chạy trốn trong nhiều ngày thì rốt cuộc Dạ U cũng giết chết Parson đồng thời cũng mất liên lạc với đồng bọn.
Dạ U nhẹ nhàng nói: “Anh gặp chút rắc rối nhưng mà đã giải quyết ổn thoả rồi.”
“Parsons chết rồi sao? Em đã đi Bạc Sa Đảo thám thính, nhưng cũng không có tin tức gì về Parsons cả.” Phong Ngữ nói.
Dạ U: “Đã chết.”
Phong Ngữ nghe vậy thì gật đầu nói: “Đã chết thì tốt, Parsons chết thì chúng ta mới có thể an toàn. Tạm thời thì vị trí này của chúng ta còn chưa bị bại lộ, để em mang anh đi gặp những người khác.”
“Không vội, anh có mang theo quà đến cho mọi người.”
Phong Ngữ kích động nói: “Anh để ở trên con thuyền kỳ lạ đó sao?” Lúc này cô bé đã nhìn thấy một con tàu kỳ lạ neo ở gần đảo.
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Phong Ngữ kích động nói: “Anh đã cướp được chiếc thuyền đó sao? Anh cướp của quý tộc nào? Anh không bị truy sát chứ?”
“Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện đó đâu.”
Phong Ngữ đáp xuống chiếc thuyền và nhìn thấy đủ loại đồ ăn và đồ dùng.
Phong Ngữ kéo một đống đồ nội y ra hỏi: “Dạ U, đây là cái gì?”
Dạ U đỏ mặt nói: “Đây là đồ bảo vệ ngực.”
Phong Ngữ cầm đồ nội y rồi ướm thử vào người mình nói: “Thật kỳ quái.”
Dạ U đỏ mặt nói: “Bọn họ hẳn đang chờ sốt ruột rồi, chúng ta vẫn là đi nhanh lên.”
Phong Vũ gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Phong Ngữ và Dạ U kéo một số vật tư quay về đảo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có rất nhiều rắn độc ở trên hòn đảo này, nhưng mà Dạ U và Phong Ngữ đi ngang qua thì những con rắn này cũng tự động tránh xa bọn họ.
“Melissa, đừng đứng đó xem nào nhiệt nữa, mau cùng bọn em dọn đồ đi.” Phong Ngữ hét lên.
Hầu hết trên đảo này là nơi sinh sống của Đoạ ma giả, Melissa cũng là một trong số đó, Melissa có khả năng điều khiển rắn nên Dạ U và đồng bạn mới dám sống ở trên hòn đảo này. Vì sự có mặt của người điều khiển rắn mà những con rắn này chẳng những không gây hại cho bọn họ mà còn là yếu tố đảm bảo an toàn cho bọn họ nữa.
Melissa từ trong rừng đi ra, trên đầu còn có mấy con rắn đủ màu sắc quấn lấy, thoạt nhìn trông rất đáng sợ. Melissa lấy vài túi lớn từ trong tay Phong Ngữ, rồi cả ba người đi về phía trung tâm của hòn đảo.
Trung tâm của hòn đảo có gieo trồng rất nhiều loại thực vật, và tất cả các loại thực vật này đều phát triển rất tươi tốt, nhìn rất giống thế ngoại đào nguyên (世外桃源: shìwàitáoyuán).
Clara bước ra, Clara diện mạo nhìn rất ngọt ngào, mái tóc màu xanh ngọc bồng bềnh nhìn như rong biển, thoạt nhìn rất giống búp bê Tây Dương xinh xảo, nhưng mà cô ấy lại là thủ lĩnh của những người trên đảo.
Năng lực của Clara là thúc giục thực vật tăng trưởng, năng lực này giống với sức mạnh của Tinh Linh trùng, tuy nhiên thì Tinh Linh trùng thường chỉ có tác dụng với 1 loại đặc thù của giống cây đã dưỡng dục ra Tinh Linh đó, còn Clara thì có thể thúc giục tất cả các loài thực vật phát triển, nhưng năng lực này cũng có một nhược điểm đó là đối với những loại cây mà bị Clara sử dụng năng lực thì sẽ không có khả năng sinh ra Tinh Linh trùng nữa. Nhờ có năng lực của Clara có thể thúc giục ra một số lượng lớn thực vật nên khẩu phần ăn của tất cả mọi người trên đảo đều phụ thuộc vào Clara.
Clara nhìn về phía Dạ U cau mày nói: “Trên người em có mùi vị của hạt giống cộng sinh, em đã dùng nó trên người nào?”
Dạ U cau mày nói: “Một người đặc biệt.”
Clara nhìn Dạ U lo lắng nói: “Hạt giống cộng sinh có thể chia sẻ sinh cơ, một khi đối phương chết thì em cũng khó thoát khỏi tử vong. Cho dù em có ma lực hồn hậu đi nữa nhưng em cũng không thể tuỳ tiện sử dụng bậy bạ như vậy.”
Đây cũng không phải lần đầu tiên Dạ U sử dụng hại giống cộng sinh, lần đó Annie bị thương rất nặng và đang trong tình trạng nguy kịch nên Dạ U đã sử dụng hạt giống cộng sinh để chia sẻ sinh cơ với Annie.
“Chị hiểu lầm rồi, lần này thì em mới là người chiếm tiện nghi của người ta, lúc ấy em bị Parsons truy sát nên đã bị trọng thương, nên lúc ấy em không thể không sử dụng hạt giống cộng sinh để thử vận may.” Dạ U nói.
Carol tò mò hỏi: “Người kia biết anh sử dụng hạt giống cộng sinh sao?”
Dạ U lắc đầu nói: “Anh cũng không biết, anh lừa hắn là anh sử dụng hạt giống nô lệ, anh là chủ mà hắn là phó, anh muốn hắn sống thì hắn sống còn anh muốn hắn chế thì hắn sẽ phải chết.”
“Hắn có tin không?” Carey tò mò hỏi.
Dạ U có chút không xác định nói: “Hẳn là tin nhỉ.”
Carol chớp chớp đôi mắt màu xanh băng giá cười nói: “Hắn cư nhiên tin sao? Nghe thấy thì có vẻ hắn cũng không quá thông minh thì phải.”
Carey híp mắt nói: “Hắn tin cũng tốt, nếu lúc đó anh không may gặp phải tình huống như Lull thì lại rắc rối to.”
Lull cũng là một Đoạ ma giả, năm đó thì Lull cũng lợi dụng hạt giống cộng sinh để khống chế một kỵ sĩ. Nhưng đáng tiếc thay, tên kỵ sĩ não tàn này lại là một người ủng hộ trung thành của giáo hội nên hắn ta tin chắc rằng Đoạ ma giả là sứ giả của ma quỷ sai tới nhân gian và sự tồn tại đáng ghê tởm, thế nên là tên kỵ sĩ đó đã quyết dịnh tự sát và Lull cũng đã chết theo. Sau khi Lull chết thì mấy tên trong giáo hội đó tiến hành truy phong cho tên hiệp sĩ đó vô cùng long trọng để ca ngợi thành tích của hắn.
Dạ U trợn mắt nói: “Không sao đâu, ngay cả khi hắn biết thì cũng sẽ không có tình huống như vậy xảy ra đâu.”
Dạ U tự nhận là mình cũng có chút hiểu biết về tính khí của Trình Chu, tên khốn đó rất trân trọng mạng sống của hắn, nên hắn tuyệt đối sẽ không chọn cách tự sát vì vinh quang gia tộc gì gì đó để loại bỏ là mình đâu.
Clara nhìn Dạ U nói: “Hạt giống cộng sinh phải 2 tháng mới mất hiệu lực, cho nên nếu người kia xảy ra vấn đề thì em cũng chịu ảnh hưởng đấy.”
Dạ U gật đầu nói: “Em biết, em sẽ đảm bảo an toàn cho hắn trong khoảng thời gian này.”
Phong Ngữ tò mò mở một lon đào màu vàng và hỏi: “Hắn ta là người như thế nào?”
Nghĩ đến Trình Chu thì tâm trạng ủ rũ của Dạ U lập tức thả lỏng: “Hắn là thương nhân từ phương xa tới.”
Đoạ ma giả không được thế giới này tiếp nhận nên ngoại trừ trước mặt đồng bạn thì Dạ U rất khó buông lỏng cảnh giác, nhưng trước mặt Trình Chu thì hắn cũng không cần phải băn khoăn quá nhiều. Khoảng thời gian ở bên cạnh Trình Chu cũng là khoảng thời gian thư giãn hiếm hoi nhất của Dạ U trong ngần ấy năm.
Phong Ngữ tò mò hỏi: “Anh cướp đồ trên thuyền của hắn sao?”
“Là hắn mua cho anh.”
Phong Ngữ lắc đầu có chút đồng tình nói: “Hắn cũng thật xui xẻo, cư nhiên bị anh cướp bóc …”
Phong Ngữ mở một hộp đồ hộp ra, nếm một miếng thì đôi mắt lập tức sáng lên. “Cái này ăn ngon thật, Dạ U, người kia là dạng người như thế nào vậy? Rất giàu có đúng không? Hay là anh lại đi bắt hắn lại đi.”
Thấy mọi người đều thích những món qùa mà mình mang về nên Dạ U cười nói: “Không cần bắt lại, mọi người thích món nào thì đem vỏ lưu lại rồi để em đi mua sắm tiếp.”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Cũng được.”
Dạ U nhìn Clara và nói: “Em cũng mang rất nhiều loại hạt giống khác nhau đến đây.”
Dạ U mang theo một số loại rau xanh, khoai lang, củ cải, khoai mỡ, …. Clara có thể dục sinh rất nhiều loại thực vật nhưng trên tay lại không có nhiều loại hạt giống. Dạ U cũng đặc biệt mua thêm nhiều loại hạt giống là để cải thiện bữa ăn của mọi người trên đảo.
End chap 45
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro