Mê Cung Bị Phá Giải
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Hamoya đang đứng ở mũi con thuyền mà nhìn lên không trung một lúc sau đó mày cũng nhíu chặt lại.
“Thầy Hamoya, còn bao lâu nữa thì tới ạ?” Oger đi ra mà dò hỏi.
Oger vừa hỏi mà vừa gãi đầu ngượng ngùng, hiện tại hắn đang cảm thấy một các giác vô cùng kỳ lạ, nếu như muốn hắn nói ra thì bọn họ ở trên biển này cũng được một thời gian cũng khá là lâu rồi đấy, mà có vẻ như cái lâu này đang diễn ra một cách lặp lại nhìn cũng quá là bất thường luôn rồi thì phải.
Lúc nãy Oger vừa mới nhìn thấy một đàn cá đuôi cáo đang bơi lượn rất đẹp, nhưng mà Oger cũng nhớ mang máng là 3 ngày trước đây hắn cũng đã nhìn thấy qua bầy cá này rồi, thậm chí là 7 ngày trước hắn cũng đã thấy qua một lần rồi, thậm chí là 10 ngày trước hắn cũng thấy một đàn cá này bơi ngang qua rồi. Theo lý lẽ rất bình thường mà nói thì với tốc độ di chuyển trên biển của con thuyền Địa giai này thì chắc chắn là bọn họ se phải bỏ đàn cá này ở rất xa rồi mới đúng. Có thể mọi người sẽ cảm thấy hắn đang bị hoa mắt nhưng mà đàn cá này nhìn y chang không khác gì đàn cá mà hắn từng nhìn thấy, kể cả cách bơi cũng y chang như vậy, số lượng đàn cá cũng tương đương như vậy luôn.
Oger ngẩng đầu lên nhìn một chút thì hắn cũng ngay lập tức nhìn thấy một khuôn mặt đen như cái đám mây đang vần vũ trên bầu trời kia của thầy Hamoya. Đây cũng là lần đầu tiên mà hắn được nhìn thấy biểu tình đáng sợ như vậy trên mặt của vị giáo viên luôn tỏ ra vẻ vô cùng ôn tồn lễ độ này.
Hamoya nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Chúng ta trúng kế rồi.”
Oger cũng có chút mờ mịt mà chớp mắt rồi lặp lại: “Trúng kế?”
Hamoya phất tay một luồng đấu khí vô cùng mạnh mẽ phóng ra rồi đánh vào mê cung không gian trên không trung, sau khi mê này bị đánh một chưởng mạnh mẽ thì toàn bộ mê cung cũng xuất hiện rồi cũng này mở ra trước mặt mọi người, nhìn thấy mê cung này bắt đầu hiện rõ thì mấy người trên thuyền cũng cảm thấy có chút khác thường.
Cảm nhận được là kết giới không gian đang sụp đổ cho nên Hamoya cũng tức giận mà nắm chặt tay lại.
Oger đứng ngay bên cạnh cho nên hắn cũng nghe được tiếng khớp xương tay vang lên răng rắc của Hamoya, càng nghe mà trái tim của Oger cũng đập lên kinh hoàng.
Lục Nhã cũng có chút khó hiểu mà dò hỏi: “Thầy Hamoya, đó là cái gì vậy ạ?”
Sắc mặt của Hamoya cũng biến thành cực kỳ khó coi mà nói: “Mê cung không gian.”
Đám người Isaac nghe vậy thấy vậy thì cả đám cũng bị giật mình thất kinh rồi hai mặt nhìn nhau, sau đó thì khuôn mặt của mấy người bọn họ cũng từ từ mà đỏ lên mà không rõ nguyên nhân. Ban đầu thì họ cũng dự tính lộ trình này cũng chỉ tốn khoảng 10 ngày là đã tới nơi. Nhưng mà bọn họ đi mãi đi mãi mà bọn họ vẫn chưa tới vị trí cần phải đến. Ban đầu thì đám Issac còn tưởng rằng bọn họ không rành đường cho nên quãng đường cần phải đi mới hơi chệch khỏi hành trình đường đi ban đầu hơi xa, có khi nào bọn họ đã tiến vào vùng hoang vắng nào đó chưa biết đến cho nên bọn họ cũng không ai có ý kiến gì. Không ngờ là bọn họ lại bị giam ở trong một cái mê cung không gian.
Mà làm cho mọi người cảm thấy phẫn nộ hơn chính là họ lãng phí nhiều ngày như vậy rồi mà tới tận bây giờ bọn họ mới phát giác ra, cái này cũng quá là mất mặt rồi.
Sau khi mê cung không gian bị phá vỡ thì con thuyền chở mấy học viên của học viện Thần Mộc vẫn tiếp tục đi ở trên vùng biển khác rồi, nhưng mà sắc mặt của mấy học viên này cũng tái mét không còn giọt máu nào, người nào người nấy cảm thấy vừa phẫn nộ vừa xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.
Mọi người khi đi tới đây đều mang theo tâm thái của kẻ bề trên mà tới cho nên bọn họ căn bản cũng không để những người dân bản xứ của cái khu vực xa xôi hẻo lánh của vùng Hiệp Loan quần đảo này vào mắt. Nhưng mà vừa mới bắt đầu tiến vào bên trong cái lồng giam phong ấn này thôi vậy mà họ lại trúng kế của những người dân bản xứ ở đây, mà họ còn không phát hiện ra chuyện bất thường nữa chứ? Đúng là quá mất mặt.
Isaac tức giận đến mức của người phát run mà nạt nộ nói: “Đám tiện dân ngu xuẩn này cũng thật to gan lớn mật.”
Brewer nắm chặt tay rồi rít giọng nói: “Đừng để cho tôi tra ra được là ai đã làm chuyện này. Tôi muốn băm vằn hắn ta ra để hả giận.”
Wall cũng có chút khó hiểu mà nói: “Mà cũng không biết đám người kia có mục đích gì khi bày ra cái mê cung này nhỉ? Bọn họ cố tình kéo dài thêm hành trình của chúng ta để tranh thủ thời gian sao?”
Brewer lạnh lùng nói: “Hấp hối giãy chết thôi.”
Đối với mấy người trên thuyền này mà nói thì chuyện có bị chậm trễ vài ngày như vậy cũng chẳng làm sao cả, nhưng mà cái chuyện mất mặt như vậy thì bọn họ cũng cần phải đòi lại.
Oger quay qua nhìn hai người Isaac và Brewer đang vô cùng tức giận kia vài lần mà trong lòng cũng kinh ngạc không thôi, không ngờ là hai người kia trên đường đi vì tranh giành tình cảm mà đấu đá với nhau hết mực, còn tưởng chừng giết nhau đến nơi rồi ấy chứ, vậy mà hiện tại thì bọn họ lại trùng sóng não và họp cạ nhau đến mức dị thường như vậy. Chậc, có vẻ như là cái người đã thiết kế ra cái bẫy rập này đã thành công khơi mào mà chọc cho hai người này tức giận lên rồi. Sắp có kịch vui để coi rồi.
Lục Nhã đi về phía cái người đang có sắc mặt tối thui là Hamoya rồi dò hỏi: “Thầy Hamoya, người này là Năng lực giả ạ?”
Hamoya cũng gật đầu rồi banh mặt ra mà nói: “Chắc chắn rồi. Hơn nữa người này là không gian Năng lực giả.”
Oger thầm nghĩ: Có thể bày kế giữ chân được thầy Hamoya trong một khoảng thời gian lâu như vậy thì thực lực của người này chắc cũng không thấp rồi.
Oger dùng khuỷu tay huých về phía Wall đang đứng bên cạnh. Xuất thân của Wall cũng rất hiển hách cho nên mấy ngày nay Oger và Wall ở chung với nhau cũng không tồi.
Oger nhỏ giọng mà dò hỏi: “Wall, cậu nói thử xem, chúng ta tiến vào cái mê cũng này từ bao giờ vậy?”
Wall nhún vai nói: “Ai biết được.”
Mấy ngày này hắn cũng không cảm giác thấy có chuyện gì bất thường cả. Tất nhiên, đến thầy Hamoya đã là Địa giai kỵ sĩ mà tới tận bây giờ mới cảm giác được điều bất thường thì hắn không thể cảm giác có điều gì bất thường phát sinh ra cũng là chuyện rất bình thường thôi. Chắc mọi người trên thuyền này cũng vậy.
Oger híp mắt nói: “Chúng ta đã quá khinh địch.”
Lấy năng lực của thầy Hamoya thì đáng lý ra thầy ấy không nên và cũng không thể để tới bây giờ mới phát hiện ra chuyện bất thường này. Mà sở dĩ tới hiện tại thầy Hamoya mới phát hiện ra cũng chỉ vì thầy ấy đã quá khinh thường và không thèm để những người ở Hiệp Loan quần đảo này vào mắt thôi.
Wall rất có hứng thú mà nói: “Cậu nói xem, cái người thiết kế ra cái bẫy này có mục đích gì mà phải làm như vậy nhỉ?”
Nếu chỉ vì kéo dài thời gian để tranh thủ tìm đường sống thì còn dễ nói. Cái đáng sợ là hắn lại cảm thấy đối phương đang cố ý trêu chọc bọn họ mà thôi.
Oger cau mày nói: “Ai mà biết được là họ nghĩ cái gì chứ? Nhưng mà chúng ta cũng đối mặt với bọn họ nhanh thôi.”
………
Bên trong lâu đài ở vương đô.
Trình Chu đang ở trong phòng nhắm mắt tu luyện thì bỗng nhiên cảm giác được cái gì đó rồi mở bừng mắt ra.
Đàm Thiếu Thiên quay sang nhìn Trình Chu rồi dò hỏi: “Anh hai, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Trình Chu cười cười rồi nói: “Cũng chẳng có chuyệng gì lớn cả. Đám người kia mới phát hiện ra thôi.”
Đàm Thiếu Thiên nghe vậy cũng có chút kích động mà nói: “Ơn trời là cuối cùng cái đám ngu đó cũng phát hiện ra rồi. Em cứ chờ mãi ngày này đấy. Đã lâu như vậy mà đám người đó mới có thể phát hiện ra bẫy là thế nào chứ? Lúc trước em cược có 5 ngày mà thôi, là em đã quá đề cao bọn họ rồi đúng không?”
Phong Ngữ gật đầu rồi tỏ vẻ vô cùng cảm thán mà nói: “Công nhận trí thông minh của bọn họ bị thiếu thốn nghiêm trọng thật đấy, trí thông mình này thì khác nào con bạch tuộc Địa giai đang bị anh Trình Chu nhốt bên trong đâu chứ? Làm em còn tự tin mà đoán trong vòng 10 ngày đó. Em còn tưởng 10 ngày đã là quá đáng lắm rồi. Ai mà ngờ là em đã quá coi trọng bọn họ. Nếu như mấy người này còn không phát hiện ra nữa thì em sợ là em phải chạy tới cảnh báo cho bọn họ mất. Cứ chờ đợi bọn họ phát hiện ra mỗi ngày như vậy cũng quá nhàm chán rồi.”
Đàm Thiếu Thiên cười cười rồi nói: “Anh hai, anh tính lại coi mấy người bọn họ bị nhốt bao nhiêu ngày rồi.”
Trình Chu tính nhẩm một chút rồi nói: “19 ngày.”
Người của đại lục Tinh Linh đã vào khu vực lãnh hải của Hiệp Loan quần đảo này cũng được 22 ngày rồi, nhưng mà mấy ngày đầu thì bọn họ vẫn chưa tiến vào lĩnh vực mê cung không gian cho nên mấy ngày đầu không tính.
Đàm Thiếu Thiên lấy cuốn sổ ghi chép người đặt cược ra rồi lật qua lật lại một chút rồi vui vẻ hô lên: “À há, Tầm Tam đoán trúng rồi này. Ánh mắt của đồ đệ đại sư Tầm Thiên cũng không tồi nha.”
Trình Chu gật đầu nói: “Người này đúng là may mắn.”
Đàm Thiếu Thiên cười cười rồi nói: “Đám người trên thuyền kia mà phát hiện ra đây là tác phẩm của anh hai thì chắc chắn bọn họ sẽ tức chết mất.”
Trình Chu gật đầu nói: “Chắc là vậy rồi. Anh còn chắc chắn là bọn họ đã hỏi thăm 18 đời tổ tông mình một lượt rồi cơ. Mà chắc chắn là em cũng không thoát nạn đâu.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Từ những hình ảnh phân tích của những đoạn video của vị hồi tưởng hình ảnh Năng lực giả kia để lại thì những người tới đây chắc hẳn đều là con em quý tộc của giới quý tộc hoặc những gia tộc lâu đời bên phía đại lục Tinh Linh bên kia phái tới. Không những vậy thì tư chất của những người này cũng được coi như cực kỳ xuất chúng, nhiều người tuổi còn rất trẻ mà đã thăng cấp thành Hoàng kim kỵ sĩ rồi. Mấy người trên thuyền khi tới đây đều tâm cao khí ngạo mà coi thường tất cả những người dân bản xứ ở Hiệp Loan quần đảo. Vậy mà, vừa đặt chân tới đây bọn họ đã bị cái người cũng không phải dân bản xứ là anh hai hắn đưa vào bẫy rập mà bọn họ còn bị rơi trong bẫy này một khoảng thời gian lâu như vậy nữa, chung quy lại thì có lẽ cũng không có bất kỳ một người nào có thể cảm thấy vui vẻ được đâu nhỉ?
Trình Chu híp mắt lại nói: “Nếu như bọn họ đã phát hiện ra tung tích của chúng ta rồi thì chúng ta cũng có thể sử dụng plan B rồi đấu. Dù sao thì bọn họ đều là khách quý đường xa tới đây thăm nhà mà. Chúng ta phải tặng lễ gặp mặt long trọng cho những người bạn từ phương xa tới đây chơi chứ nhỉ?”
Phong Ngữ vỗ tay rồi cực kỳ hứng thú mà reo hò: “Anh Trình Chu, anh muốn tặng hải thú cho người ta sao? Cái này sẽ rất thú vị đấy. Thật kích thích.”
………
Con thuyền chở các học viên của học viện Thần Mộc phăm phăm rẽ sóng đi về phía trước, dường như cả đám mấy người trên thuyền đều muốn nhanh nhanh chóng chóng mà thoát ly khỏi vùng biển này để mà tiến về hướng của Hiệp Loan quần đảo càng nhanh càng tốt. Bọn họ không thể nhịn được cục tức này nữa rồi.
Sau khi mê cung được phá giải thì tất cả những người trên thuyền cũng bỏ luôn cái tâm thái muốn tới đây để du sơn ngoạn thuỷ gì đó cho nên bọn họ đã dùng tốc độ nhanh nhất của con thuyền để lao về phía trước.
Wall nhìn xuống mặt biển mà hô lên: “Hình như là có động tĩnh.”
Một con hải thú khổng lồ xuất hiện chắn ngang tầm tiến tới của con thuyền, sau đó là con hải thú thứ 2 và thứ 3 cũng lục tục xuất hiện trên mặt biển.
Lục Nhã che miệng lại cũng có chút khó có tin nói: “Địa giai hải thú?”
Oger nhìn hình ảnh này cũng giật mình mà trừng mắt sau đó hắn cũng nhịn không được nữa mà run rẩy thốt lên nói: “Không phải mọi người đã nói ở Hiệp Loan quần đảo này không có nhiều Địa giai hải thú sao? Tại sao ở đây lại xuất hiện tới 4 tới con Địa giai hải thú chứ? Chẳng lẽ toàn bộ Địa giai hải thú của Hiệp loan quần đảo này tụ tập hết lại đây rồi sao?”
Oger mím môi rồi nắm chặt tay lại thầm nghĩ: Rắc rối lớn rồi. Lần này thì bọn họ gặp phải vấn đề cực kỳ khó giải quyết rồi. Mê cung không gian cũng chỉ là chiêu thứ nhất, đám hải thú này có lẽ là chiêu thứ hai bày ra cho bọn họ giải quyết. Cũng không biết là đám người kia còn thiết kế ra chiêu thứ 3 gì nữa hay không đây?
Isaac cau mày rồi nói: “Cái nơi quỷ quái gì thế này chứ? Tại sao ở đây lại tập trung nhiều Địa giai hải thú tới vậy?”
Hamoya cắn chặt răng rồi sắc mặt cũng âm trầm mà nói: “Đừng nói nhiều nữa, phá đợt công kích lần này trước đi.”
Tuy rằng ông biết là những con hải thú trước mặt đây có nguồn gốc rất kỳ quặc nhưng mà tình huống cũng đã bày ra ngay trước mắt như thế này rồi thì bọn họ cũng chỉ có thể đánh trước rồi nói sau thôi.
Con thuyền mà Hamoya mang tới đây cũng là một con Địa giai thuyền chiến cho nên tất cả các loại trang bị vũ khí như pháo và đạn pháo cũng được chuẩn bị rất đầy đủ và sung túc. Sau một thời gian chuẩn bị thì một lượng lớn các loại đạn pháo cũng hướng về mấy con hải thú trên biển mà công kích.
“Chậc chậc, cũng ác liệt đó chứ.” Trình Chu đứng ở một bên mà tấm tắc khen ngợi.
Trình Chu đã mang theo Dạ U và Đàm Thiếu Thiên thuấn di tới vùng phụ cận gần con thuyền của học viện Thần Mộc.
Dạ U cười cười nói: “Đạn pháo của đối phương cũng rất sung túc đấy chứ.”
Trình Chu chống cằm rồi nói: “May mắn là anh còn chuẩn bị không ít Địa giai hải thú tới đây để chào mừng bọn họ đấy. Nếu như lúc nãy anh chuẩn thị ít hơn một chút, chỉ có một hay 2 con thì chắc chắn là không đủ để cho bọn họ đánh rồi. Nếu như chúng ta muốn sử dụng Địa giai hải thú làm nguyên liệu đãi khách thì chủng loại càng đa dạng mới tốt. Dạ U, em nghĩ coi hay là anh tặng cho bọn họ thêm vài con nữa để bọn họ lựa chọn nhé.”
Đàm Thiếu Thiên quay sang nhìn Trình Chu rồi chớp mắt nói: “Anh hai, anh suy nghĩ cũng thật chu đáo mà.”
Trình Chu cười cười rồi tỏ vẻ khiêm tốn mà nói: “Quá khen, quá khen.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Cái đám người ở trên thuyền kia mà biết chuyện này là do anh trai hắn làm ra thì chắc chắn bọn họ sẽ nhào tới để mà băm anh trai hắn ra mất.
Một con Ngự phong thú vừa mới bị dịch chuyển tới vùng phụ cận của con thuyền Địa giai thì nó đã bị một làn đạn pháo tập kích trực tiếp vào người, đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì mà đã ăn đau chonên con Ngự phong thú này cũng nổi giận ngay lập tức rồi triệu hồi một đợt cuồng phong ngập trời ở trên biển.
Nhưng mà, dù sao thì đây cũng là Địa giai thuyền chiến của đại lục Tinh Linh cho nên các tính năng của con thuyền này cũng không hề tồi một chút nào cả, khi đối mặt với một đợt cuồng phong dữ dội như vậy thì con thuyền này vẫn sừng sững y như cũ ở phía trên biển không bị đánh úp xuống.
“Chết tiệt, tại sao đám hải thú này lại xuất hiện ở đây chứ? Tại sao con thuyền này không thu được một chút tín hiệu nào? Chẳng lẽ dụng cụ trinh trắc dao động năng lượng của con thuyền này đã hỏng hết rồi sao?” Brewer phẫn nộ mà gào lên nói.
Thực ra là con thuyền này đã được trang bị dụng cụ trinh trắc hải thú vô cùng tân tiến và rất tinh vi, chỉ cần bắt được một chút khí tức của những con Địa giai hải thú thì con thuyền này cũng tự động chuyển hướng mà đi vòng qua khu vực khác luôn. Thiết bị này vô cùng nhạy, dù sao thì đây cũng là một trong những chiêu phòng thân của bọn họ mà.
Lục Nhã nhíu mày rồi nói: “Chắc chắn là tên Năng lực giả ở Hiệp Loan quần đảo kia đã ra tay. Năng lực của người này là di dời hải thú, những hải thú này đều là đột nhiên mà xuất hiện tại vị trí này.”
Sau khi nghe được lời Lục Nhã nói thì sắc mặt của mấy học viên có mặt trên thuyền lại càng thêm khó coi. Sau khi phát hiện bị rơi vào cái bẫy mê cũng không gian thì mấy người trên thuyền còn tức giận muốn tìm ra hung thủ, nhưng mà người còn chưa tìm thấy đâu thì đã phải đối mặt với nhiều Địa giai hải thú tới vậy rồi.
Trong lòng của Oger cũng có chút khẩn trương rồi nhỏ giọng nói thầm: “Nếu như người này có thể đồng thời di chuyển rất nhiều hải thú tới đây … nói như vậy thì ma lực của người rất mạnh đúng không?”
Lục Nhã cau mày thầm nghĩ: Muốn di dời hải thú có cấp bậc càng cao thì ma lực cần dùng để di dời những con ma thú đó cũng không hề ít một chút nào, vậy thì cái người đang núp sau lưng để tính kế bọn họ chắc chắn là người có ma lực không hề tầm thường. Đầu tiên là mê cung không gian để vây khốn bọn họ, hiện tại lại là Địa giai hải thú vây công bọn họ. Từ đầu tới giờ bọn họ đã xuất sư bất lợi rồi cho nên hành trình tới Hiệp Loan quần đảo lần này e là không còn đơn giản như bọn họ mong chờ nữa rồi.
Mấy học viên trên thuyền cũng lần lượt khởi động mấy khẩu pháo trên thuyền và tập trung công kích về phía mấy con hải thú.
Các loại hải thú cũng ùn ùn kéo tới không dứt, đánh xong một đám thì Trình Chu lại đưa tới một đám mới làm mấy người có mặt trên thuyền rất muốn chửi thề.
Bị một đám thú vây công như vậy thì những người đang muốn tìm kẻ đứng sau gây tội đều nản lòng thoái chí muốn quay về nhà.
Dạ U đang đứng ở phía xa khu vực chiến trường quan vọng một lúc rồi đánh giá: “Tiếng pháo đã yếu đi nhiều rồi.”
Nghe vậy thì tâm trạng của Trình Chu cũng không tồi mà nói: “Phía bên kia chắc cũng chiến đấu cũng gần xong rồi. Chúng ta phải quay về chuẩn bị một chút để chào đón những người bạn từ phương xa tới thăm thôi.”
Đàm Thiếu Thiên nhịn không được mà phải nhìn về phía Trình Chu vài lần rồi thầm nghĩ: Lúc này mà anh hai còn muốn đi tiếp khách sao? Anh hai hắn đang muốn cho người ta tức chết thì mới chịu đúng không?
Hiện tại thì Đàm Thiếu Thiên cũng cảm thấy dường như tính tình của anh trai hắn đang có xu hướng càng ngày càng ác liệt hơn rồi, tuy là trước kia tính tình của anh hai hắn đã rất ác liệt rồi nhưng mà hiện tại cái tính tình này còn ghê gớm hơn trước. Chẳng lẽ là cái mảnh vỡ thần cách thôn phệ kia có ảnh hưởng gì đó đến tính cách thật sao?
Dạ U cười cười nói: “Anh muốn chuẩn bị nghênh đón người ta như thế nào?”
Trình Chu chống cằm nói: “Đối phương là từ đường xa tới đây cho nên mấy người bọn họ đều rất vất vả đúng không? Chúng ta cũng nên cho bọn họ thêm một chút mặt mũi đúng không? Mang hai con Địa giai thuyền chiến ra để nghênh đón bọn họ chắc là đủ trang trọng rồi nhỉ? Em nghĩ sao?”
Sau khi người bạch tuộc chết thì con Địa giai thuyền chiến cũ của vương thất cũng nằm trên tay của Trình Chu luôn, mà thực tế thì con Địa giai thuyền chiến của vương thất cũng quá cũ kỹ rồi, lại trải qua một đợt oanh tác ở trận chiến trên quần đảo núi lửa nên nó cũng bị hư hại quá nghiêm trọng cho nên trạng thái của nó đúng là thảm không nỡ nhìn mà.
Nhưng vì luyện chế được con hoả long thuyền chiến cho nên trong tay Trình Chu cũng dư rất nhiều tài liệu cao cấp, và thế là Trình Chu cũng mang luôn con thuyền đó đến bến tàu của đảo San Hô để tu sửa luôn.
Khu vực bến tàu của đảo San Hô cũng tập trung rất nhiều luyện khí sư có kinh nghiệm về mảng chế tạo thuyền cao cấp cho nên mọi người cũng nhanh chóng phân rã con thuyền Địa giai của vương thất cũ ra, sau đó cũng chỉnh tu lại một lượt từ đầu đến chân, sau đó họ còn bổ sung, sửa mới và thay thế rất nhiều linh kiện trong đó. Hiện tại thì nội thất bên trong con Địa giai thuyền chiến này cũng được coi như mới hoàn toàn.
Sau khi con thuyền chiến đó được chữa trị xong xuôi thì Trình Chu còn mời vị hội hoạ Năng lực giả tới sơn sửa và vẽ lại một lượt trên con thuyền chiến đó. Trải qua một hồi chau chuốt vô cùng tỉ mỉ của vị Năng lực giả kia thì giờ đây con thuyền đó cũng được phủ thêm một lớp áo sơn mới vô cùng chắc chắn và đẹp đẽ.
Đàm Thiếu Thiên nghe vậy cũng có chút hưng phấn mà nói: “Anh hai, em nghe bộ trưởng Bạch Nham nói rằng anh đã đáp ứng sẽ mang một con Địa giai thuyền chiến quay về hiện thế đúng không ạ? Bộ trưởng Bạch Nham đã bị phía trên dò hỏi là khi nào anh mới chịu mang thuyền về rồi đấy ạ.”
Mỗi một khi Đàm Thiếu Thiên quay về hiện thế thì hắn cũng đã bị thúc giục và dò hỏi coi chừng nào anh hai hắn mới chịu mang con Địa giai thuyền chiến về hiện thế.
Mà hiện tại thì Trình Chu cũng đã có tới 2 con Địa giai thuyền chiến cho nên Bạch Nham nhìn mà cũng thèm đỏ mắt, nói thật thì Bạch Nham đã đề cập với Trình Chu chuyện này hai lần rồi. Điều kiện thực tế của Hiệp Loan quần đảo thì hải vận chính là con đường huyết mạch, mà trong tay Trình Chu cũng chỉ có 2 con Địa giai thuyền chiến cho nên hắn vẫn hơi bị thiếu, cũng vì việc này cho nên Trình Chu còn do dự mãi chưa quyết định được khi nào sẽ mang một con Địa giai thuyền chiến quay về.
Trình Chu cười cười nói: “Vội làm gì? Em cũng không nhìn thấy là chúng ta đang chuẩn bị có một con Địa giai thuyền chiến nữa đưa tới cửa rồi sao? Sau khi lấy được thì chúng ta đưa một con tới hiện thế cũng không muộn.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Nghe như vật thì cũng hơi bị trắng trợn quá nhưng mà hướng giải quyết như vậy nghe cũng ổn đấy. Anh hai hắn quả nhiên là nhân tài mà.
End chap 274
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Thầy Hamoya, còn bao lâu nữa thì tới ạ?” Oger đi ra mà dò hỏi.
Oger vừa hỏi mà vừa gãi đầu ngượng ngùng, hiện tại hắn đang cảm thấy một các giác vô cùng kỳ lạ, nếu như muốn hắn nói ra thì bọn họ ở trên biển này cũng được một thời gian cũng khá là lâu rồi đấy, mà có vẻ như cái lâu này đang diễn ra một cách lặp lại nhìn cũng quá là bất thường luôn rồi thì phải.
Lúc nãy Oger vừa mới nhìn thấy một đàn cá đuôi cáo đang bơi lượn rất đẹp, nhưng mà Oger cũng nhớ mang máng là 3 ngày trước đây hắn cũng đã nhìn thấy qua bầy cá này rồi, thậm chí là 7 ngày trước hắn cũng đã thấy qua một lần rồi, thậm chí là 10 ngày trước hắn cũng thấy một đàn cá này bơi ngang qua rồi. Theo lý lẽ rất bình thường mà nói thì với tốc độ di chuyển trên biển của con thuyền Địa giai này thì chắc chắn là bọn họ se phải bỏ đàn cá này ở rất xa rồi mới đúng. Có thể mọi người sẽ cảm thấy hắn đang bị hoa mắt nhưng mà đàn cá này nhìn y chang không khác gì đàn cá mà hắn từng nhìn thấy, kể cả cách bơi cũng y chang như vậy, số lượng đàn cá cũng tương đương như vậy luôn.
Oger ngẩng đầu lên nhìn một chút thì hắn cũng ngay lập tức nhìn thấy một khuôn mặt đen như cái đám mây đang vần vũ trên bầu trời kia của thầy Hamoya. Đây cũng là lần đầu tiên mà hắn được nhìn thấy biểu tình đáng sợ như vậy trên mặt của vị giáo viên luôn tỏ ra vẻ vô cùng ôn tồn lễ độ này.
Hamoya nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Chúng ta trúng kế rồi.”
Oger cũng có chút mờ mịt mà chớp mắt rồi lặp lại: “Trúng kế?”
Hamoya phất tay một luồng đấu khí vô cùng mạnh mẽ phóng ra rồi đánh vào mê cung không gian trên không trung, sau khi mê này bị đánh một chưởng mạnh mẽ thì toàn bộ mê cung cũng xuất hiện rồi cũng này mở ra trước mặt mọi người, nhìn thấy mê cung này bắt đầu hiện rõ thì mấy người trên thuyền cũng cảm thấy có chút khác thường.
Cảm nhận được là kết giới không gian đang sụp đổ cho nên Hamoya cũng tức giận mà nắm chặt tay lại.
Oger đứng ngay bên cạnh cho nên hắn cũng nghe được tiếng khớp xương tay vang lên răng rắc của Hamoya, càng nghe mà trái tim của Oger cũng đập lên kinh hoàng.
Lục Nhã cũng có chút khó hiểu mà dò hỏi: “Thầy Hamoya, đó là cái gì vậy ạ?”
Sắc mặt của Hamoya cũng biến thành cực kỳ khó coi mà nói: “Mê cung không gian.”
Đám người Isaac nghe vậy thấy vậy thì cả đám cũng bị giật mình thất kinh rồi hai mặt nhìn nhau, sau đó thì khuôn mặt của mấy người bọn họ cũng từ từ mà đỏ lên mà không rõ nguyên nhân. Ban đầu thì họ cũng dự tính lộ trình này cũng chỉ tốn khoảng 10 ngày là đã tới nơi. Nhưng mà bọn họ đi mãi đi mãi mà bọn họ vẫn chưa tới vị trí cần phải đến. Ban đầu thì đám Issac còn tưởng rằng bọn họ không rành đường cho nên quãng đường cần phải đi mới hơi chệch khỏi hành trình đường đi ban đầu hơi xa, có khi nào bọn họ đã tiến vào vùng hoang vắng nào đó chưa biết đến cho nên bọn họ cũng không ai có ý kiến gì. Không ngờ là bọn họ lại bị giam ở trong một cái mê cung không gian.
Mà làm cho mọi người cảm thấy phẫn nộ hơn chính là họ lãng phí nhiều ngày như vậy rồi mà tới tận bây giờ bọn họ mới phát giác ra, cái này cũng quá là mất mặt rồi.
Sau khi mê cung không gian bị phá vỡ thì con thuyền chở mấy học viên của học viện Thần Mộc vẫn tiếp tục đi ở trên vùng biển khác rồi, nhưng mà sắc mặt của mấy học viên này cũng tái mét không còn giọt máu nào, người nào người nấy cảm thấy vừa phẫn nộ vừa xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.
Mọi người khi đi tới đây đều mang theo tâm thái của kẻ bề trên mà tới cho nên bọn họ căn bản cũng không để những người dân bản xứ của cái khu vực xa xôi hẻo lánh của vùng Hiệp Loan quần đảo này vào mắt. Nhưng mà vừa mới bắt đầu tiến vào bên trong cái lồng giam phong ấn này thôi vậy mà họ lại trúng kế của những người dân bản xứ ở đây, mà họ còn không phát hiện ra chuyện bất thường nữa chứ? Đúng là quá mất mặt.
Isaac tức giận đến mức của người phát run mà nạt nộ nói: “Đám tiện dân ngu xuẩn này cũng thật to gan lớn mật.”
Brewer nắm chặt tay rồi rít giọng nói: “Đừng để cho tôi tra ra được là ai đã làm chuyện này. Tôi muốn băm vằn hắn ta ra để hả giận.”
Wall cũng có chút khó hiểu mà nói: “Mà cũng không biết đám người kia có mục đích gì khi bày ra cái mê cung này nhỉ? Bọn họ cố tình kéo dài thêm hành trình của chúng ta để tranh thủ thời gian sao?”
Brewer lạnh lùng nói: “Hấp hối giãy chết thôi.”
Đối với mấy người trên thuyền này mà nói thì chuyện có bị chậm trễ vài ngày như vậy cũng chẳng làm sao cả, nhưng mà cái chuyện mất mặt như vậy thì bọn họ cũng cần phải đòi lại.
Oger quay qua nhìn hai người Isaac và Brewer đang vô cùng tức giận kia vài lần mà trong lòng cũng kinh ngạc không thôi, không ngờ là hai người kia trên đường đi vì tranh giành tình cảm mà đấu đá với nhau hết mực, còn tưởng chừng giết nhau đến nơi rồi ấy chứ, vậy mà hiện tại thì bọn họ lại trùng sóng não và họp cạ nhau đến mức dị thường như vậy. Chậc, có vẻ như là cái người đã thiết kế ra cái bẫy rập này đã thành công khơi mào mà chọc cho hai người này tức giận lên rồi. Sắp có kịch vui để coi rồi.
Lục Nhã đi về phía cái người đang có sắc mặt tối thui là Hamoya rồi dò hỏi: “Thầy Hamoya, người này là Năng lực giả ạ?”
Hamoya cũng gật đầu rồi banh mặt ra mà nói: “Chắc chắn rồi. Hơn nữa người này là không gian Năng lực giả.”
Oger thầm nghĩ: Có thể bày kế giữ chân được thầy Hamoya trong một khoảng thời gian lâu như vậy thì thực lực của người này chắc cũng không thấp rồi.
Oger dùng khuỷu tay huých về phía Wall đang đứng bên cạnh. Xuất thân của Wall cũng rất hiển hách cho nên mấy ngày nay Oger và Wall ở chung với nhau cũng không tồi.
Oger nhỏ giọng mà dò hỏi: “Wall, cậu nói thử xem, chúng ta tiến vào cái mê cũng này từ bao giờ vậy?”
Wall nhún vai nói: “Ai biết được.”
Mấy ngày này hắn cũng không cảm giác thấy có chuyện gì bất thường cả. Tất nhiên, đến thầy Hamoya đã là Địa giai kỵ sĩ mà tới tận bây giờ mới cảm giác được điều bất thường thì hắn không thể cảm giác có điều gì bất thường phát sinh ra cũng là chuyện rất bình thường thôi. Chắc mọi người trên thuyền này cũng vậy.
Oger híp mắt nói: “Chúng ta đã quá khinh địch.”
Lấy năng lực của thầy Hamoya thì đáng lý ra thầy ấy không nên và cũng không thể để tới bây giờ mới phát hiện ra chuyện bất thường này. Mà sở dĩ tới hiện tại thầy Hamoya mới phát hiện ra cũng chỉ vì thầy ấy đã quá khinh thường và không thèm để những người ở Hiệp Loan quần đảo này vào mắt thôi.
Wall rất có hứng thú mà nói: “Cậu nói xem, cái người thiết kế ra cái bẫy này có mục đích gì mà phải làm như vậy nhỉ?”
Nếu chỉ vì kéo dài thời gian để tranh thủ tìm đường sống thì còn dễ nói. Cái đáng sợ là hắn lại cảm thấy đối phương đang cố ý trêu chọc bọn họ mà thôi.
Oger cau mày nói: “Ai mà biết được là họ nghĩ cái gì chứ? Nhưng mà chúng ta cũng đối mặt với bọn họ nhanh thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
………
Bên trong lâu đài ở vương đô.
Trình Chu đang ở trong phòng nhắm mắt tu luyện thì bỗng nhiên cảm giác được cái gì đó rồi mở bừng mắt ra.
Đàm Thiếu Thiên quay sang nhìn Trình Chu rồi dò hỏi: “Anh hai, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Trình Chu cười cười rồi nói: “Cũng chẳng có chuyệng gì lớn cả. Đám người kia mới phát hiện ra thôi.”
Đàm Thiếu Thiên nghe vậy cũng có chút kích động mà nói: “Ơn trời là cuối cùng cái đám ngu đó cũng phát hiện ra rồi. Em cứ chờ mãi ngày này đấy. Đã lâu như vậy mà đám người đó mới có thể phát hiện ra bẫy là thế nào chứ? Lúc trước em cược có 5 ngày mà thôi, là em đã quá đề cao bọn họ rồi đúng không?”
Phong Ngữ gật đầu rồi tỏ vẻ vô cùng cảm thán mà nói: “Công nhận trí thông minh của bọn họ bị thiếu thốn nghiêm trọng thật đấy, trí thông mình này thì khác nào con bạch tuộc Địa giai đang bị anh Trình Chu nhốt bên trong đâu chứ? Làm em còn tự tin mà đoán trong vòng 10 ngày đó. Em còn tưởng 10 ngày đã là quá đáng lắm rồi. Ai mà ngờ là em đã quá coi trọng bọn họ. Nếu như mấy người này còn không phát hiện ra nữa thì em sợ là em phải chạy tới cảnh báo cho bọn họ mất. Cứ chờ đợi bọn họ phát hiện ra mỗi ngày như vậy cũng quá nhàm chán rồi.”
Đàm Thiếu Thiên cười cười rồi nói: “Anh hai, anh tính lại coi mấy người bọn họ bị nhốt bao nhiêu ngày rồi.”
Trình Chu tính nhẩm một chút rồi nói: “19 ngày.”
Người của đại lục Tinh Linh đã vào khu vực lãnh hải của Hiệp Loan quần đảo này cũng được 22 ngày rồi, nhưng mà mấy ngày đầu thì bọn họ vẫn chưa tiến vào lĩnh vực mê cung không gian cho nên mấy ngày đầu không tính.
Đàm Thiếu Thiên lấy cuốn sổ ghi chép người đặt cược ra rồi lật qua lật lại một chút rồi vui vẻ hô lên: “À há, Tầm Tam đoán trúng rồi này. Ánh mắt của đồ đệ đại sư Tầm Thiên cũng không tồi nha.”
Trình Chu gật đầu nói: “Người này đúng là may mắn.”
Đàm Thiếu Thiên cười cười rồi nói: “Đám người trên thuyền kia mà phát hiện ra đây là tác phẩm của anh hai thì chắc chắn bọn họ sẽ tức chết mất.”
Trình Chu gật đầu nói: “Chắc là vậy rồi. Anh còn chắc chắn là bọn họ đã hỏi thăm 18 đời tổ tông mình một lượt rồi cơ. Mà chắc chắn là em cũng không thoát nạn đâu.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Từ những hình ảnh phân tích của những đoạn video của vị hồi tưởng hình ảnh Năng lực giả kia để lại thì những người tới đây chắc hẳn đều là con em quý tộc của giới quý tộc hoặc những gia tộc lâu đời bên phía đại lục Tinh Linh bên kia phái tới. Không những vậy thì tư chất của những người này cũng được coi như cực kỳ xuất chúng, nhiều người tuổi còn rất trẻ mà đã thăng cấp thành Hoàng kim kỵ sĩ rồi. Mấy người trên thuyền khi tới đây đều tâm cao khí ngạo mà coi thường tất cả những người dân bản xứ ở Hiệp Loan quần đảo. Vậy mà, vừa đặt chân tới đây bọn họ đã bị cái người cũng không phải dân bản xứ là anh hai hắn đưa vào bẫy rập mà bọn họ còn bị rơi trong bẫy này một khoảng thời gian lâu như vậy nữa, chung quy lại thì có lẽ cũng không có bất kỳ một người nào có thể cảm thấy vui vẻ được đâu nhỉ?
Trình Chu híp mắt lại nói: “Nếu như bọn họ đã phát hiện ra tung tích của chúng ta rồi thì chúng ta cũng có thể sử dụng plan B rồi đấu. Dù sao thì bọn họ đều là khách quý đường xa tới đây thăm nhà mà. Chúng ta phải tặng lễ gặp mặt long trọng cho những người bạn từ phương xa tới đây chơi chứ nhỉ?”
Phong Ngữ vỗ tay rồi cực kỳ hứng thú mà reo hò: “Anh Trình Chu, anh muốn tặng hải thú cho người ta sao? Cái này sẽ rất thú vị đấy. Thật kích thích.”
………
Con thuyền chở các học viên của học viện Thần Mộc phăm phăm rẽ sóng đi về phía trước, dường như cả đám mấy người trên thuyền đều muốn nhanh nhanh chóng chóng mà thoát ly khỏi vùng biển này để mà tiến về hướng của Hiệp Loan quần đảo càng nhanh càng tốt. Bọn họ không thể nhịn được cục tức này nữa rồi.
Sau khi mê cung được phá giải thì tất cả những người trên thuyền cũng bỏ luôn cái tâm thái muốn tới đây để du sơn ngoạn thuỷ gì đó cho nên bọn họ đã dùng tốc độ nhanh nhất của con thuyền để lao về phía trước.
Wall nhìn xuống mặt biển mà hô lên: “Hình như là có động tĩnh.”
Một con hải thú khổng lồ xuất hiện chắn ngang tầm tiến tới của con thuyền, sau đó là con hải thú thứ 2 và thứ 3 cũng lục tục xuất hiện trên mặt biển.
Lục Nhã che miệng lại cũng có chút khó có tin nói: “Địa giai hải thú?”
Oger nhìn hình ảnh này cũng giật mình mà trừng mắt sau đó hắn cũng nhịn không được nữa mà run rẩy thốt lên nói: “Không phải mọi người đã nói ở Hiệp Loan quần đảo này không có nhiều Địa giai hải thú sao? Tại sao ở đây lại xuất hiện tới 4 tới con Địa giai hải thú chứ? Chẳng lẽ toàn bộ Địa giai hải thú của Hiệp loan quần đảo này tụ tập hết lại đây rồi sao?”
Oger mím môi rồi nắm chặt tay lại thầm nghĩ: Rắc rối lớn rồi. Lần này thì bọn họ gặp phải vấn đề cực kỳ khó giải quyết rồi. Mê cung không gian cũng chỉ là chiêu thứ nhất, đám hải thú này có lẽ là chiêu thứ hai bày ra cho bọn họ giải quyết. Cũng không biết là đám người kia còn thiết kế ra chiêu thứ 3 gì nữa hay không đây?
Isaac cau mày rồi nói: “Cái nơi quỷ quái gì thế này chứ? Tại sao ở đây lại tập trung nhiều Địa giai hải thú tới vậy?”
Hamoya cắn chặt răng rồi sắc mặt cũng âm trầm mà nói: “Đừng nói nhiều nữa, phá đợt công kích lần này trước đi.”
Tuy rằng ông biết là những con hải thú trước mặt đây có nguồn gốc rất kỳ quặc nhưng mà tình huống cũng đã bày ra ngay trước mắt như thế này rồi thì bọn họ cũng chỉ có thể đánh trước rồi nói sau thôi.
Con thuyền mà Hamoya mang tới đây cũng là một con Địa giai thuyền chiến cho nên tất cả các loại trang bị vũ khí như pháo và đạn pháo cũng được chuẩn bị rất đầy đủ và sung túc. Sau một thời gian chuẩn bị thì một lượng lớn các loại đạn pháo cũng hướng về mấy con hải thú trên biển mà công kích.
“Chậc chậc, cũng ác liệt đó chứ.” Trình Chu đứng ở một bên mà tấm tắc khen ngợi.
Trình Chu đã mang theo Dạ U và Đàm Thiếu Thiên thuấn di tới vùng phụ cận gần con thuyền của học viện Thần Mộc.
Dạ U cười cười nói: “Đạn pháo của đối phương cũng rất sung túc đấy chứ.”
Trình Chu chống cằm rồi nói: “May mắn là anh còn chuẩn bị không ít Địa giai hải thú tới đây để chào mừng bọn họ đấy. Nếu như lúc nãy anh chuẩn thị ít hơn một chút, chỉ có một hay 2 con thì chắc chắn là không đủ để cho bọn họ đánh rồi. Nếu như chúng ta muốn sử dụng Địa giai hải thú làm nguyên liệu đãi khách thì chủng loại càng đa dạng mới tốt. Dạ U, em nghĩ coi hay là anh tặng cho bọn họ thêm vài con nữa để bọn họ lựa chọn nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàm Thiếu Thiên quay sang nhìn Trình Chu rồi chớp mắt nói: “Anh hai, anh suy nghĩ cũng thật chu đáo mà.”
Trình Chu cười cười rồi tỏ vẻ khiêm tốn mà nói: “Quá khen, quá khen.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Cái đám người ở trên thuyền kia mà biết chuyện này là do anh trai hắn làm ra thì chắc chắn bọn họ sẽ nhào tới để mà băm anh trai hắn ra mất.
Một con Ngự phong thú vừa mới bị dịch chuyển tới vùng phụ cận của con thuyền Địa giai thì nó đã bị một làn đạn pháo tập kích trực tiếp vào người, đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì mà đã ăn đau chonên con Ngự phong thú này cũng nổi giận ngay lập tức rồi triệu hồi một đợt cuồng phong ngập trời ở trên biển.
Nhưng mà, dù sao thì đây cũng là Địa giai thuyền chiến của đại lục Tinh Linh cho nên các tính năng của con thuyền này cũng không hề tồi một chút nào cả, khi đối mặt với một đợt cuồng phong dữ dội như vậy thì con thuyền này vẫn sừng sững y như cũ ở phía trên biển không bị đánh úp xuống.
“Chết tiệt, tại sao đám hải thú này lại xuất hiện ở đây chứ? Tại sao con thuyền này không thu được một chút tín hiệu nào? Chẳng lẽ dụng cụ trinh trắc dao động năng lượng của con thuyền này đã hỏng hết rồi sao?” Brewer phẫn nộ mà gào lên nói.
Thực ra là con thuyền này đã được trang bị dụng cụ trinh trắc hải thú vô cùng tân tiến và rất tinh vi, chỉ cần bắt được một chút khí tức của những con Địa giai hải thú thì con thuyền này cũng tự động chuyển hướng mà đi vòng qua khu vực khác luôn. Thiết bị này vô cùng nhạy, dù sao thì đây cũng là một trong những chiêu phòng thân của bọn họ mà.
Lục Nhã nhíu mày rồi nói: “Chắc chắn là tên Năng lực giả ở Hiệp Loan quần đảo kia đã ra tay. Năng lực của người này là di dời hải thú, những hải thú này đều là đột nhiên mà xuất hiện tại vị trí này.”
Sau khi nghe được lời Lục Nhã nói thì sắc mặt của mấy học viên có mặt trên thuyền lại càng thêm khó coi. Sau khi phát hiện bị rơi vào cái bẫy mê cũng không gian thì mấy người trên thuyền còn tức giận muốn tìm ra hung thủ, nhưng mà người còn chưa tìm thấy đâu thì đã phải đối mặt với nhiều Địa giai hải thú tới vậy rồi.
Trong lòng của Oger cũng có chút khẩn trương rồi nhỏ giọng nói thầm: “Nếu như người này có thể đồng thời di chuyển rất nhiều hải thú tới đây … nói như vậy thì ma lực của người rất mạnh đúng không?”
Lục Nhã cau mày thầm nghĩ: Muốn di dời hải thú có cấp bậc càng cao thì ma lực cần dùng để di dời những con ma thú đó cũng không hề ít một chút nào, vậy thì cái người đang núp sau lưng để tính kế bọn họ chắc chắn là người có ma lực không hề tầm thường. Đầu tiên là mê cung không gian để vây khốn bọn họ, hiện tại lại là Địa giai hải thú vây công bọn họ. Từ đầu tới giờ bọn họ đã xuất sư bất lợi rồi cho nên hành trình tới Hiệp Loan quần đảo lần này e là không còn đơn giản như bọn họ mong chờ nữa rồi.
Mấy học viên trên thuyền cũng lần lượt khởi động mấy khẩu pháo trên thuyền và tập trung công kích về phía mấy con hải thú.
Các loại hải thú cũng ùn ùn kéo tới không dứt, đánh xong một đám thì Trình Chu lại đưa tới một đám mới làm mấy người có mặt trên thuyền rất muốn chửi thề.
Bị một đám thú vây công như vậy thì những người đang muốn tìm kẻ đứng sau gây tội đều nản lòng thoái chí muốn quay về nhà.
Dạ U đang đứng ở phía xa khu vực chiến trường quan vọng một lúc rồi đánh giá: “Tiếng pháo đã yếu đi nhiều rồi.”
Nghe vậy thì tâm trạng của Trình Chu cũng không tồi mà nói: “Phía bên kia chắc cũng chiến đấu cũng gần xong rồi. Chúng ta phải quay về chuẩn bị một chút để chào đón những người bạn từ phương xa tới thăm thôi.”
Đàm Thiếu Thiên nhịn không được mà phải nhìn về phía Trình Chu vài lần rồi thầm nghĩ: Lúc này mà anh hai còn muốn đi tiếp khách sao? Anh hai hắn đang muốn cho người ta tức chết thì mới chịu đúng không?
Hiện tại thì Đàm Thiếu Thiên cũng cảm thấy dường như tính tình của anh trai hắn đang có xu hướng càng ngày càng ác liệt hơn rồi, tuy là trước kia tính tình của anh hai hắn đã rất ác liệt rồi nhưng mà hiện tại cái tính tình này còn ghê gớm hơn trước. Chẳng lẽ là cái mảnh vỡ thần cách thôn phệ kia có ảnh hưởng gì đó đến tính cách thật sao?
Dạ U cười cười nói: “Anh muốn chuẩn bị nghênh đón người ta như thế nào?”
Trình Chu chống cằm nói: “Đối phương là từ đường xa tới đây cho nên mấy người bọn họ đều rất vất vả đúng không? Chúng ta cũng nên cho bọn họ thêm một chút mặt mũi đúng không? Mang hai con Địa giai thuyền chiến ra để nghênh đón bọn họ chắc là đủ trang trọng rồi nhỉ? Em nghĩ sao?”
Sau khi người bạch tuộc chết thì con Địa giai thuyền chiến cũ của vương thất cũng nằm trên tay của Trình Chu luôn, mà thực tế thì con Địa giai thuyền chiến của vương thất cũng quá cũ kỹ rồi, lại trải qua một đợt oanh tác ở trận chiến trên quần đảo núi lửa nên nó cũng bị hư hại quá nghiêm trọng cho nên trạng thái của nó đúng là thảm không nỡ nhìn mà.
Nhưng vì luyện chế được con hoả long thuyền chiến cho nên trong tay Trình Chu cũng dư rất nhiều tài liệu cao cấp, và thế là Trình Chu cũng mang luôn con thuyền đó đến bến tàu của đảo San Hô để tu sửa luôn.
Khu vực bến tàu của đảo San Hô cũng tập trung rất nhiều luyện khí sư có kinh nghiệm về mảng chế tạo thuyền cao cấp cho nên mọi người cũng nhanh chóng phân rã con thuyền Địa giai của vương thất cũ ra, sau đó cũng chỉnh tu lại một lượt từ đầu đến chân, sau đó họ còn bổ sung, sửa mới và thay thế rất nhiều linh kiện trong đó. Hiện tại thì nội thất bên trong con Địa giai thuyền chiến này cũng được coi như mới hoàn toàn.
Sau khi con thuyền chiến đó được chữa trị xong xuôi thì Trình Chu còn mời vị hội hoạ Năng lực giả tới sơn sửa và vẽ lại một lượt trên con thuyền chiến đó. Trải qua một hồi chau chuốt vô cùng tỉ mỉ của vị Năng lực giả kia thì giờ đây con thuyền đó cũng được phủ thêm một lớp áo sơn mới vô cùng chắc chắn và đẹp đẽ.
Đàm Thiếu Thiên nghe vậy cũng có chút hưng phấn mà nói: “Anh hai, em nghe bộ trưởng Bạch Nham nói rằng anh đã đáp ứng sẽ mang một con Địa giai thuyền chiến quay về hiện thế đúng không ạ? Bộ trưởng Bạch Nham đã bị phía trên dò hỏi là khi nào anh mới chịu mang thuyền về rồi đấy ạ.”
Mỗi một khi Đàm Thiếu Thiên quay về hiện thế thì hắn cũng đã bị thúc giục và dò hỏi coi chừng nào anh hai hắn mới chịu mang con Địa giai thuyền chiến về hiện thế.
Mà hiện tại thì Trình Chu cũng đã có tới 2 con Địa giai thuyền chiến cho nên Bạch Nham nhìn mà cũng thèm đỏ mắt, nói thật thì Bạch Nham đã đề cập với Trình Chu chuyện này hai lần rồi. Điều kiện thực tế của Hiệp Loan quần đảo thì hải vận chính là con đường huyết mạch, mà trong tay Trình Chu cũng chỉ có 2 con Địa giai thuyền chiến cho nên hắn vẫn hơi bị thiếu, cũng vì việc này cho nên Trình Chu còn do dự mãi chưa quyết định được khi nào sẽ mang một con Địa giai thuyền chiến quay về.
Trình Chu cười cười nói: “Vội làm gì? Em cũng không nhìn thấy là chúng ta đang chuẩn bị có một con Địa giai thuyền chiến nữa đưa tới cửa rồi sao? Sau khi lấy được thì chúng ta đưa một con tới hiện thế cũng không muộn.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Nghe như vật thì cũng hơi bị trắng trợn quá nhưng mà hướng giải quyết như vậy nghe cũng ổn đấy. Anh hai hắn quả nhiên là nhân tài mà.
End chap 274
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro