Mời Đóng Phim
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Trình Chu muốn tìm Viên Tụng xin chữ ký nhưng nhìn thấy đám đông vây quanh thì hắn liền từ bỏ. Không nghĩ hắn đã từ bỏ không đi tìm Viên Tụng thì đối phương lại tự tới tìm hắn.
“Là Đàm đại thiếu gia phải không?”
Trình Chu: “Viên thiếu khách khí, gọi tôi là Trình Chu được rồi.”
Viên Tụng: “Chu thiếu cũng thật đẹp trai, giới minh tinh còn không thể so được với Chu thiếu đây.”
Trình Chu mỉm cười nói: “Viên thiếu thật quá khách khí. Giới giải trí nhiều người có nhan sắc vượt trội như vậy. Tôi làm sao có thể so được chứ.”
Viên Tụng: “Chu thiếu, nghe nói là cậu có một người bạn trai rất đẹp đúng không?”
Đàm Thiếu Thiên liếc mắt nhìn Viên Tụng một cái trong lòng thầm nghĩ: Viên Tụng đang làm cái gì vậy chứ? Không lẽ là đang muốn đào góc tường của anh trai nhà hắn đấy hả? Tìm lầm người rồi.
Như đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Đàm Thiếu Thiên nên Viên Tụng cười cười nói: “Sao Đàm nhị thiếu nhìn tôi như vậy chứ? Tôi đang thiếu một ứng cử viên trong phim truyền hình nên muốn tìm một nhân vật khách mời tới để đóng một vài cảnh thôi.”
Trình Chu nghe thấy thì bị khơi mào hứng thú nói: “Nhân vật gì vậy?”
“Ông chủ của Bích Quỳnh Lâu, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong kịch bản.” Viên Tụng trả lời.
Đàm Thiếu Thiên cau mày nói: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong phim cổ trang sao?”
Trong thời gian đầu của các thể loại văn học mạng thì có rất nhiều tác giả đã tự phong hào cho các nhân vật của mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Nhưng dưới ngòi bút xiên vẹo của những tác giả này thì thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thường không không phải là để mô tả nữ nhân mà lại dành cho nam nhân.
“Bích Quỳnh Lâu là thanh lâu đúng không?” Đàm Thiếu Thiên hỏi.
Viên Tụng cười cười mà không nói gì.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nghĩ thầm: Thằng ngốc này, nhìn thấu cũng không cần phải nói ra.
Trình Chu gật đầu nói: “Được, để tôi hỏi ý kiến cậu ấy đã.”
Viên Tụng gật đầu nói: “Chờ tin tức của Chu thiếu.” Rồi đưa ra phương thức liên hệ.
“Nhân tiện thì anh có thể cho tôi một chữ ký được không?” Trình Chu cũng lấy ra một tấm ảnh của Viên Tụng.
Viên Tụng nhìn thấy bức ảnh thì vui vẻ nói: “Chu thiếu, cậu là fans của tôi sao?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không phải tôi, bạn của tôi thích anh.”
“Vinh hạnh của tôi.” Viên Tụng ký tên mình lên trên tấm ảnh.
Trình Chu cau mày nói: “Phiền toái anh ký thêm một chữ ký khác ghi là Độc Cô Diệt Thiên.”
Khuôn mặt của Viên Tụng khựng lại trong giây lát nhưng vẫn làm theo lời của Trình Chu.
Đàm Thiếu Thiên nhìn thấy cảnh này thì trên mặt cũng có chút khó xử.
Độc Cô Diệt Thiên là một nhân vật ngu ngốc mà Viên Tụng từng diễn khi mới gia nhập làng giải trí. Nhân vật này được thiết lập là một người trọng sinh, trước khi trọng sinh thì hắn tên là Độc Cô Tế Thế. Nhân vật này trước khi trọng sinh thì có năng lực trị liệu, có khả năng chữa bệnh và hắn cũng rất thích cứu người. Người này đã dùng khả năng của mình để cứu vô số người nhưng kết quả là đã có một trận ôn dịch ập tới làm người người bị nhiễm bệnh, người bệnh càng ngày càng nhiều nên căn bản là chữa không nổi, những người bị nhiễm bệnh thì càng ngày càng điên cuồng nên họ đã nghĩ là nếu ăn người có dị năng trị liệu thì có thể khỏi bệnh nên đem Độc Cô Tế Thế ăn luôn.
Sau khi trọng sinh thì Diệt Thiên cũng và sức mạnh của Diệt Thiên là từ chữa khỏi cho con người thì lại biến thành đoạt mạng người.
Độc Cô Diệt Thiên sau khi trọng sinh thì giống với cái tên của hắn, bắt đầu huỷ diệt trời đất, đến người thân cũng không nhận ra hắn ta nữa, người không thuận mắt - giết, đắc tội. – giết, thi thể chất thành đống. Kết cục của phim là người chết như ngả rạ, hết thảy lại bắt đầu một lần nữa.
Bộ phim này có thể coi là một bộ phim dở tệ, nội dung không đầu không đuôi, may mắn là năm đó cục kiểm duyệt phim cũng không khắt khe như hiện tại nên loại phim có năng lượng tiêu cực như vậy mới được ra mắt. Nhưng mà bộ phim tuy được ra mắt nhưng kết quả cũng rất tệ, tỷ lệ nhấp chuột cũng rất thấp, nội dung cũng rất kỳ ba, hơn nữa thì tạo hình của Viên Tụng trong phim cũng rất quái dị.
Viên Tụng đóng bộ phim này khi còn rất trẻ, đang ở độ tuổi nổi loạn nên bộ phim này có thể coi là vết đen trong cuộc đời diễn viên của Viên Tụng.
Sau khi Viên Tụng rời khỏi thì Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu rồi cau mày nói: “Anh đang làm gì vậy? Tự dưng đi đắc tội với người ta.”
Trình Chu liếc Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Không có biện pháp nào. Annie thích, hơn nữa Annie còn rất thích nhân vật này.
Annie đã coi bộ hàng trăm lần rồi, còn thuộc lòng cả thoại nữa cơ. Viên Tụng hẳn là không ngờ bộ phim đó lại có một người hâm mộ nhiệt tình như vậy đúng không?
Annie rất thích bộ phim đó vì con bé đồng cảm với nhân vật trong phim, có lẽ con bé cũng hy vọng có thể thay đổi dị năng của mình biến thành một người mạnh mẽ có thể giết bất kỳ người nào mà con bé muốn. Nhưng mà con bé mà có dị năng như vậy thì cũng rất đáng sợ đấy.
“Bạn anh là ai mà có sở thích kỳ ba như vậy chứ?” Đàm Thiếu Thiên nói.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Mọi người đều có sở thích riêng, em cũng không thể áp đặt sở thích của mình lên người khác. Em cũng không nên khinh thường sở thích của người khác như vậy.”
Đàm Thiếu Thiên chớp mắt nói: “Không phải là anh dâu muốn xin chứ ký đó chứ?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Em nghĩ cái gì đó? Ánh mắt của anh dâu em có thể kém như vậy sao?”
Đàm Thiếu Thiên: “….” Là ai nói không được kinh thường sở thích của người khác chứ?
……..
Dịch Thù Tuyết đi tới nói: “Tiểu Chu, cùng mẹ qua gặp Viên đại sư đi.”
Trình Chu: “Mẹ, hay là khỏi đi. Bên Viên đại sư có rất nhiều người.”
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Viên đại sư xem tướng rất giỏi, nếu con có xảy ra kiếp nạn gì thì biết trước cũng có thể tránh được.”
Trình Chu không cho là đúng mà nói: “Mẹ, là phúc không phải hoạ, là hoạ tránh không khỏi. Mọi việc nên thuận theo tự nhiên là được.”
Dịch Thù Tuyết có chút bất an nói: “Nhưng mà …”
Trình Chu nhìn khuôn mặt bất an của Dịch Thù Tuyết thì thở dài nói: “Thôi quên đi. Mẹ, chúng ta cùng đi sang chào Viên đại sư một chút.”
Thấy Trình Chu đồng ý thì Dịch Thù Tuyết nháy mắt vui vẻ nói: “Được, đi thôi.”
Trình Chu và mẹ Đàm cùng nhau đi đến trước mặt Viên đại sư, Viên đại sư nhìn có vẻ đã lớn tuổi nhưng đôi mắt lại cực kỳ thanh minh, sáng ngời.
Dịch Thù Tuyết kéo tay Trình Chu nói: “Viên đại sư, ngài xem đây là con trai của cháu, nhờ có ngài mà cháu đã tìm được rồi.”
Viên đại sư nhìn Trình Chu một hồi trong mắt cũng loé lên vài luồng ánh sáng: “Quý công tử là nhân trung long phượng. Dịch phu nhân thật có phúc.”
Dịch Thù Tuyết nghe được lời này thì thở phào nhẹ nhõm rồi cũng nở nụ cười: “Viên gia chủ quá khen.” Dịch Thù Tuyết nghe được những lời của Viên gia chủ thì cũng buông xuống những lo lắng ở trong lòng.
Trình Chu cũng đánh giá Viên gia chủ vài lần nhưng cũng chưa nói gì.
Buổi tiệc của Viên gia diễn ra cũng rất náo nhiệt, qua 12 giờ đêm thì người cũng bắt đầu ra về.
“Ông nội, ông đang nghĩ gì vậy?” Viên Tụng đi đến hỏi.
Viên gia chủ nhìn Viên Tụng nói: “Đứa con trai cả của Đàm gia mới tìm được, ông nhìn không thấu.”
Viên Tụng cười cười nói: “Đại khái là bởi vì dị năng của ông mới thức tỉnh đấy. Hiện tại thì Dị năng giả đang càng ngày càng nhiều, mà khi dị năng thức tỉnh thì sẽ làm thay đổi vận mệnh của con người, nhìn không thấu thì cũng là chuyện bình thường.”
Viên gia chủ gật đầu nói: “Có lẽ là vậy. Nhưng mà người này hình như có chút khác biệt, nếu có cơ hội thì cháu nên tìm cơ hội để kết giao đi. Người này chúng ta tuyệt đối không thể trở mặt.”
Viên Tụng: “Cháu hiểu.”
……..
Sau khi rời khỏi Viên gia thì Trình Chu tạm biệt mẹ Đàm và một mình rời đi.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của mọi người thì Trình Chu mang Dạ U thuấn di trở về biệt thự. Trong buổi tiệc của Viên gia thì Dạ U vẫn luôn ở bên cạnh Trình Chu chỉ là không hiện thân mà thôi.
Dạ U ngồi ở sofa nói: “Người ở thế giới bên này đang ở trong thời kỳ bùng nổ dị năng.”
Trình Chu gật đầu nói: “Đã nhìn ra. Mấy người trong buổi tiệc hôm nay cũng có không ít người đã thức tỉnh dị năng rồi.”
Thức tỉnh dị năng tựa hồ cũng phải có kỹ xảo. Đàm Thiếu Thiên cũng đã nói qua, Dị năng giả thức tỉnh là bởi vì một loại năng lượng đặc biệt bùng nổ, quốc gia tựa hồ cũng có biện pháp để quan sát và theo dõi mật độ mạnh yếu của dạng năng lượng này. Nếu có người may mắn xuất hiện đúng vào thời điểm mật độ của dạng năng lượng này đang phát tán mạnh thì sẽ rất dễ thức tỉnh dị năng. Những kẻ có tiền thường có nhiều tin tức hơn người bình thường nên với những thông tin như vậy thì họ cũng đã sớm nghe được nên tỷ lệ xuất hiện Dị năng giả trong giới nhà giàu cũng cao hơn rất nhiều.
Dạ U bĩu môi nói: “Trong Tinh Linh thế giới thì mọi người coi Dị năng giả thành tai hoạ, không ngờ ở đây người ta phải đấu tranh để được trở thành Dị năng giả.”
Trình Chu thờ ơ nói: “Nói trắng ra thì cũng vì tranh giành quyền lực mà thôi. Ai không muốn làm kẻ đứng đầu thiên hạ chứ. Nhưng mà người có thể đứng đầu thiên hạ cũng chỉ chiếm một phần rất nhỏ mà thôi.”
Dị năng của Dị năng giả cũng là một dạng lực lượng không thể đoán trước được. Ở dị giới thì ngoại trừ Đoạ ma giả còn có kỵ sĩ, đối với giới quý tộc nắm giữ đấu khí mà nói thì Đoạ ma giả chính là mối uy hiếp rất lớn sẽ tước đi quyền lực của họ nên họ phải tìm mọi cách để trấn áp Đoạ ma giả.
Dạ U chống cằm nói: “Nơi này thì người thức tỉnh cũng không ít, nhưng đại đa số thì trình độ vẫn đang còn rất yếu.”
Trình Chu: “Đúng là hiện tại rất yếu, nhưng mà tương lai thì cũng không thể nói trước được.” Lớp Dị năng giả ban đầu này cũng sẽ được củng cố và sẽ nắm được quyền lợi đầu tiên, sau đó thì sự xuất hiện của Dị năng giả cũng sẽ bị lan truyền ra ngoài và làm thay đổi rất nhiều thứ, càng về sau thì Dị năng giả sẽ càng ngày càng nhiều. Những người sau này thức tỉnh thì cũng sẽ không bằng lòng mà dậm chân tại chỗ nên họ cũng sẽ tìm mọi cách để đi lên. Dị năng giả một khi đi lầm đường làm điều ác thì lực phá hoại hơn người bình thường rất nhiều.
“Đừng nói về cái này nữa, em có muốn đóng phim không?” Trình Chu hỏi Dạ U.
Dạ U còn chưa nói gì nhưng Phong Ngữ thì lại rất phấn khích .
Phong Ngữ: “Đóng phim sao? Nghe rất thú vị. Nghe nói sau khi quay phim thì nó sẽ chiếu lên TV phải không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng thế.”
Dạ U dè dặt nói: “Có thể thử cũng được.”
Trình Chu nhìn Dạ U một lúc rồi nghĩ: Có lẽ Dạ U cũng thích diễn xuất, trước đây khi Dạ U xem TV thì em ấy cũng đã cảm thấy rất kỳ diệu.
Phong Ngữ tò mò hỏi: “Có cảnh hôn không ạ?”
Trình Chu giật giật khoé miệng nói: “Có lẽ là không.”
Phong Ngữ lắc đầu nói: “Tiếc ghê, sao lại không có cảnh hôn chứ?”
Trình Chu: “…” Cảnh hôn nào? Phong Vũ khốn khiếp.
Phong Ngữ nhìn Trình Chu hứng thú bừng bừng nói: “Gần đây em xem phim có mấy cảnh hôn ấy, nam minh tinh hôn môi nữ minh tinh đến môi trắng bệch ra luôn.”
Trình Chu: “…” Dù sao thì làn da mịn màng không lỗ chân lông mà trong tiểu thuyết miêu tả cũng rất hiếm gặp, muốn làn da mịn màng như da em bé cũng chỉ có thể dựa vào hoá trang và filter mà thôi. Ngày nay thì người nổi tiếng càng ngày càng lạm dụng đồ trang điểm nên hôn ra một đôi môi trắng bệch đồ make up cũng là bình thường.
“Cho nên mới nói, hôn diễn cũng không thú vị.” Trình Chu gật đầu nói.
Phong Ngữ nhìn Trình Chu thắc mắc hỏi: “Hôn diễn không thú vị thì anh còn hôn anh Dạ U làm gì?”
Trình Chu bối rối nói: “Cái đó khác mà, diễn xuất cũng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi. Còn anh hôn anh Dạ U là kìm lòng không nổi đấy.”
Dạ U đỏ mặt dẫm lên chân Trình Chu.
“Em cũng đã xem mấy cảnh hôn kia rồi. Họ hôn rất kỹ thuật đấy. Có một nam minh tinh cưỡi trên ngựa còn nữ minh tinh treo ngược trên cây rồi hôn nhau.”
Trình Chu: “…” Nghe giống như mấy cảnh hôn trong phim truyền hình thời kỳ đầu, Phong Ngữ óc chim này đang xem cái thứ gì vậy.
“Nghe nói nữ minh tinh vì cảnh hôn này mà treo người 3 ngày, nếu em mà đóng thì không cần vất vả như vậy.” Phượng Vũ nói xong liền biến thành chim bồ câu rồi treo ngược lên đèn chùm.
Trình Chu: “….”
Phong Ngữ lắc lư cơ thể nói: “Anh Dạ U cũng có thể làm vậy.”
Trình Chu có chút mong đợi quay qua nhìn Dạ U.
Dạ U trợn mắt nói: “Không biết xấu hổ.”
Trình Chu chớp mắt nói: “Hay chúng ta thử diễn cảnh hôn trước cũng được. Chúng ta luyện tập đi.”
Nghe điều này thì Dạ U tức giận trừng Trình Chu rồi đỏ mặt.
Trình Chu mỉm cười rồi tiến lên hôn Dạ U.
Phong Ngữ đang treo ngược trên đèn chùm chưa kịp xuống liền dùng 2 cánh che mắt mình.
Môi Dạ U rất mềm, Trình Chu có chút mê hoặc mà hôn rất lâu mới buông ra.
Phong Vũ hé một góc cánh ra rồi nhìn hai người trước mắt hưng phấn nói: “Hai người hôn nhau cũng khá tốt đấy. Nhưng mà hàm lượng kỹ thuật không cao thì phải. Hay là hai anh thử cảnh treo ngược lên đi.”
Trình Chu cười cười nói: “Nếu anh Dạ U của em đồng ý thì anh cũng có thể thử.”
Dạ U đảo mắt nói: “Đã muộn rồi, đi ngủ sớm đi.”
End chap 78
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Là Đàm đại thiếu gia phải không?”
Trình Chu: “Viên thiếu khách khí, gọi tôi là Trình Chu được rồi.”
Viên Tụng: “Chu thiếu cũng thật đẹp trai, giới minh tinh còn không thể so được với Chu thiếu đây.”
Trình Chu mỉm cười nói: “Viên thiếu thật quá khách khí. Giới giải trí nhiều người có nhan sắc vượt trội như vậy. Tôi làm sao có thể so được chứ.”
Viên Tụng: “Chu thiếu, nghe nói là cậu có một người bạn trai rất đẹp đúng không?”
Đàm Thiếu Thiên liếc mắt nhìn Viên Tụng một cái trong lòng thầm nghĩ: Viên Tụng đang làm cái gì vậy chứ? Không lẽ là đang muốn đào góc tường của anh trai nhà hắn đấy hả? Tìm lầm người rồi.
Như đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Đàm Thiếu Thiên nên Viên Tụng cười cười nói: “Sao Đàm nhị thiếu nhìn tôi như vậy chứ? Tôi đang thiếu một ứng cử viên trong phim truyền hình nên muốn tìm một nhân vật khách mời tới để đóng một vài cảnh thôi.”
Trình Chu nghe thấy thì bị khơi mào hứng thú nói: “Nhân vật gì vậy?”
“Ông chủ của Bích Quỳnh Lâu, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong kịch bản.” Viên Tụng trả lời.
Đàm Thiếu Thiên cau mày nói: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong phim cổ trang sao?”
Trong thời gian đầu của các thể loại văn học mạng thì có rất nhiều tác giả đã tự phong hào cho các nhân vật của mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Nhưng dưới ngòi bút xiên vẹo của những tác giả này thì thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thường không không phải là để mô tả nữ nhân mà lại dành cho nam nhân.
“Bích Quỳnh Lâu là thanh lâu đúng không?” Đàm Thiếu Thiên hỏi.
Viên Tụng cười cười mà không nói gì.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nghĩ thầm: Thằng ngốc này, nhìn thấu cũng không cần phải nói ra.
Trình Chu gật đầu nói: “Được, để tôi hỏi ý kiến cậu ấy đã.”
Viên Tụng gật đầu nói: “Chờ tin tức của Chu thiếu.” Rồi đưa ra phương thức liên hệ.
“Nhân tiện thì anh có thể cho tôi một chữ ký được không?” Trình Chu cũng lấy ra một tấm ảnh của Viên Tụng.
Viên Tụng nhìn thấy bức ảnh thì vui vẻ nói: “Chu thiếu, cậu là fans của tôi sao?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không phải tôi, bạn của tôi thích anh.”
“Vinh hạnh của tôi.” Viên Tụng ký tên mình lên trên tấm ảnh.
Trình Chu cau mày nói: “Phiền toái anh ký thêm một chữ ký khác ghi là Độc Cô Diệt Thiên.”
Khuôn mặt của Viên Tụng khựng lại trong giây lát nhưng vẫn làm theo lời của Trình Chu.
Đàm Thiếu Thiên nhìn thấy cảnh này thì trên mặt cũng có chút khó xử.
Độc Cô Diệt Thiên là một nhân vật ngu ngốc mà Viên Tụng từng diễn khi mới gia nhập làng giải trí. Nhân vật này được thiết lập là một người trọng sinh, trước khi trọng sinh thì hắn tên là Độc Cô Tế Thế. Nhân vật này trước khi trọng sinh thì có năng lực trị liệu, có khả năng chữa bệnh và hắn cũng rất thích cứu người. Người này đã dùng khả năng của mình để cứu vô số người nhưng kết quả là đã có một trận ôn dịch ập tới làm người người bị nhiễm bệnh, người bệnh càng ngày càng nhiều nên căn bản là chữa không nổi, những người bị nhiễm bệnh thì càng ngày càng điên cuồng nên họ đã nghĩ là nếu ăn người có dị năng trị liệu thì có thể khỏi bệnh nên đem Độc Cô Tế Thế ăn luôn.
Sau khi trọng sinh thì Diệt Thiên cũng và sức mạnh của Diệt Thiên là từ chữa khỏi cho con người thì lại biến thành đoạt mạng người.
Độc Cô Diệt Thiên sau khi trọng sinh thì giống với cái tên của hắn, bắt đầu huỷ diệt trời đất, đến người thân cũng không nhận ra hắn ta nữa, người không thuận mắt - giết, đắc tội. – giết, thi thể chất thành đống. Kết cục của phim là người chết như ngả rạ, hết thảy lại bắt đầu một lần nữa.
Bộ phim này có thể coi là một bộ phim dở tệ, nội dung không đầu không đuôi, may mắn là năm đó cục kiểm duyệt phim cũng không khắt khe như hiện tại nên loại phim có năng lượng tiêu cực như vậy mới được ra mắt. Nhưng mà bộ phim tuy được ra mắt nhưng kết quả cũng rất tệ, tỷ lệ nhấp chuột cũng rất thấp, nội dung cũng rất kỳ ba, hơn nữa thì tạo hình của Viên Tụng trong phim cũng rất quái dị.
Viên Tụng đóng bộ phim này khi còn rất trẻ, đang ở độ tuổi nổi loạn nên bộ phim này có thể coi là vết đen trong cuộc đời diễn viên của Viên Tụng.
Sau khi Viên Tụng rời khỏi thì Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu rồi cau mày nói: “Anh đang làm gì vậy? Tự dưng đi đắc tội với người ta.”
Trình Chu liếc Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Không có biện pháp nào. Annie thích, hơn nữa Annie còn rất thích nhân vật này.
Annie đã coi bộ hàng trăm lần rồi, còn thuộc lòng cả thoại nữa cơ. Viên Tụng hẳn là không ngờ bộ phim đó lại có một người hâm mộ nhiệt tình như vậy đúng không?
Annie rất thích bộ phim đó vì con bé đồng cảm với nhân vật trong phim, có lẽ con bé cũng hy vọng có thể thay đổi dị năng của mình biến thành một người mạnh mẽ có thể giết bất kỳ người nào mà con bé muốn. Nhưng mà con bé mà có dị năng như vậy thì cũng rất đáng sợ đấy.
“Bạn anh là ai mà có sở thích kỳ ba như vậy chứ?” Đàm Thiếu Thiên nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Mọi người đều có sở thích riêng, em cũng không thể áp đặt sở thích của mình lên người khác. Em cũng không nên khinh thường sở thích của người khác như vậy.”
Đàm Thiếu Thiên chớp mắt nói: “Không phải là anh dâu muốn xin chứ ký đó chứ?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Em nghĩ cái gì đó? Ánh mắt của anh dâu em có thể kém như vậy sao?”
Đàm Thiếu Thiên: “….” Là ai nói không được kinh thường sở thích của người khác chứ?
……..
Dịch Thù Tuyết đi tới nói: “Tiểu Chu, cùng mẹ qua gặp Viên đại sư đi.”
Trình Chu: “Mẹ, hay là khỏi đi. Bên Viên đại sư có rất nhiều người.”
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Viên đại sư xem tướng rất giỏi, nếu con có xảy ra kiếp nạn gì thì biết trước cũng có thể tránh được.”
Trình Chu không cho là đúng mà nói: “Mẹ, là phúc không phải hoạ, là hoạ tránh không khỏi. Mọi việc nên thuận theo tự nhiên là được.”
Dịch Thù Tuyết có chút bất an nói: “Nhưng mà …”
Trình Chu nhìn khuôn mặt bất an của Dịch Thù Tuyết thì thở dài nói: “Thôi quên đi. Mẹ, chúng ta cùng đi sang chào Viên đại sư một chút.”
Thấy Trình Chu đồng ý thì Dịch Thù Tuyết nháy mắt vui vẻ nói: “Được, đi thôi.”
Trình Chu và mẹ Đàm cùng nhau đi đến trước mặt Viên đại sư, Viên đại sư nhìn có vẻ đã lớn tuổi nhưng đôi mắt lại cực kỳ thanh minh, sáng ngời.
Dịch Thù Tuyết kéo tay Trình Chu nói: “Viên đại sư, ngài xem đây là con trai của cháu, nhờ có ngài mà cháu đã tìm được rồi.”
Viên đại sư nhìn Trình Chu một hồi trong mắt cũng loé lên vài luồng ánh sáng: “Quý công tử là nhân trung long phượng. Dịch phu nhân thật có phúc.”
Dịch Thù Tuyết nghe được lời này thì thở phào nhẹ nhõm rồi cũng nở nụ cười: “Viên gia chủ quá khen.” Dịch Thù Tuyết nghe được những lời của Viên gia chủ thì cũng buông xuống những lo lắng ở trong lòng.
Trình Chu cũng đánh giá Viên gia chủ vài lần nhưng cũng chưa nói gì.
Buổi tiệc của Viên gia diễn ra cũng rất náo nhiệt, qua 12 giờ đêm thì người cũng bắt đầu ra về.
“Ông nội, ông đang nghĩ gì vậy?” Viên Tụng đi đến hỏi.
Viên gia chủ nhìn Viên Tụng nói: “Đứa con trai cả của Đàm gia mới tìm được, ông nhìn không thấu.”
Viên Tụng cười cười nói: “Đại khái là bởi vì dị năng của ông mới thức tỉnh đấy. Hiện tại thì Dị năng giả đang càng ngày càng nhiều, mà khi dị năng thức tỉnh thì sẽ làm thay đổi vận mệnh của con người, nhìn không thấu thì cũng là chuyện bình thường.”
Viên gia chủ gật đầu nói: “Có lẽ là vậy. Nhưng mà người này hình như có chút khác biệt, nếu có cơ hội thì cháu nên tìm cơ hội để kết giao đi. Người này chúng ta tuyệt đối không thể trở mặt.”
Viên Tụng: “Cháu hiểu.”
……..
Sau khi rời khỏi Viên gia thì Trình Chu tạm biệt mẹ Đàm và một mình rời đi.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của mọi người thì Trình Chu mang Dạ U thuấn di trở về biệt thự. Trong buổi tiệc của Viên gia thì Dạ U vẫn luôn ở bên cạnh Trình Chu chỉ là không hiện thân mà thôi.
Dạ U ngồi ở sofa nói: “Người ở thế giới bên này đang ở trong thời kỳ bùng nổ dị năng.”
Trình Chu gật đầu nói: “Đã nhìn ra. Mấy người trong buổi tiệc hôm nay cũng có không ít người đã thức tỉnh dị năng rồi.”
Thức tỉnh dị năng tựa hồ cũng phải có kỹ xảo. Đàm Thiếu Thiên cũng đã nói qua, Dị năng giả thức tỉnh là bởi vì một loại năng lượng đặc biệt bùng nổ, quốc gia tựa hồ cũng có biện pháp để quan sát và theo dõi mật độ mạnh yếu của dạng năng lượng này. Nếu có người may mắn xuất hiện đúng vào thời điểm mật độ của dạng năng lượng này đang phát tán mạnh thì sẽ rất dễ thức tỉnh dị năng. Những kẻ có tiền thường có nhiều tin tức hơn người bình thường nên với những thông tin như vậy thì họ cũng đã sớm nghe được nên tỷ lệ xuất hiện Dị năng giả trong giới nhà giàu cũng cao hơn rất nhiều.
Dạ U bĩu môi nói: “Trong Tinh Linh thế giới thì mọi người coi Dị năng giả thành tai hoạ, không ngờ ở đây người ta phải đấu tranh để được trở thành Dị năng giả.”
Trình Chu thờ ơ nói: “Nói trắng ra thì cũng vì tranh giành quyền lực mà thôi. Ai không muốn làm kẻ đứng đầu thiên hạ chứ. Nhưng mà người có thể đứng đầu thiên hạ cũng chỉ chiếm một phần rất nhỏ mà thôi.”
Dị năng của Dị năng giả cũng là một dạng lực lượng không thể đoán trước được. Ở dị giới thì ngoại trừ Đoạ ma giả còn có kỵ sĩ, đối với giới quý tộc nắm giữ đấu khí mà nói thì Đoạ ma giả chính là mối uy hiếp rất lớn sẽ tước đi quyền lực của họ nên họ phải tìm mọi cách để trấn áp Đoạ ma giả.
Dạ U chống cằm nói: “Nơi này thì người thức tỉnh cũng không ít, nhưng đại đa số thì trình độ vẫn đang còn rất yếu.”
Trình Chu: “Đúng là hiện tại rất yếu, nhưng mà tương lai thì cũng không thể nói trước được.” Lớp Dị năng giả ban đầu này cũng sẽ được củng cố và sẽ nắm được quyền lợi đầu tiên, sau đó thì sự xuất hiện của Dị năng giả cũng sẽ bị lan truyền ra ngoài và làm thay đổi rất nhiều thứ, càng về sau thì Dị năng giả sẽ càng ngày càng nhiều. Những người sau này thức tỉnh thì cũng sẽ không bằng lòng mà dậm chân tại chỗ nên họ cũng sẽ tìm mọi cách để đi lên. Dị năng giả một khi đi lầm đường làm điều ác thì lực phá hoại hơn người bình thường rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng nói về cái này nữa, em có muốn đóng phim không?” Trình Chu hỏi Dạ U.
Dạ U còn chưa nói gì nhưng Phong Ngữ thì lại rất phấn khích .
Phong Ngữ: “Đóng phim sao? Nghe rất thú vị. Nghe nói sau khi quay phim thì nó sẽ chiếu lên TV phải không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng thế.”
Dạ U dè dặt nói: “Có thể thử cũng được.”
Trình Chu nhìn Dạ U một lúc rồi nghĩ: Có lẽ Dạ U cũng thích diễn xuất, trước đây khi Dạ U xem TV thì em ấy cũng đã cảm thấy rất kỳ diệu.
Phong Ngữ tò mò hỏi: “Có cảnh hôn không ạ?”
Trình Chu giật giật khoé miệng nói: “Có lẽ là không.”
Phong Ngữ lắc đầu nói: “Tiếc ghê, sao lại không có cảnh hôn chứ?”
Trình Chu: “…” Cảnh hôn nào? Phong Vũ khốn khiếp.
Phong Ngữ nhìn Trình Chu hứng thú bừng bừng nói: “Gần đây em xem phim có mấy cảnh hôn ấy, nam minh tinh hôn môi nữ minh tinh đến môi trắng bệch ra luôn.”
Trình Chu: “…” Dù sao thì làn da mịn màng không lỗ chân lông mà trong tiểu thuyết miêu tả cũng rất hiếm gặp, muốn làn da mịn màng như da em bé cũng chỉ có thể dựa vào hoá trang và filter mà thôi. Ngày nay thì người nổi tiếng càng ngày càng lạm dụng đồ trang điểm nên hôn ra một đôi môi trắng bệch đồ make up cũng là bình thường.
“Cho nên mới nói, hôn diễn cũng không thú vị.” Trình Chu gật đầu nói.
Phong Ngữ nhìn Trình Chu thắc mắc hỏi: “Hôn diễn không thú vị thì anh còn hôn anh Dạ U làm gì?”
Trình Chu bối rối nói: “Cái đó khác mà, diễn xuất cũng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi. Còn anh hôn anh Dạ U là kìm lòng không nổi đấy.”
Dạ U đỏ mặt dẫm lên chân Trình Chu.
“Em cũng đã xem mấy cảnh hôn kia rồi. Họ hôn rất kỹ thuật đấy. Có một nam minh tinh cưỡi trên ngựa còn nữ minh tinh treo ngược trên cây rồi hôn nhau.”
Trình Chu: “…” Nghe giống như mấy cảnh hôn trong phim truyền hình thời kỳ đầu, Phong Ngữ óc chim này đang xem cái thứ gì vậy.
“Nghe nói nữ minh tinh vì cảnh hôn này mà treo người 3 ngày, nếu em mà đóng thì không cần vất vả như vậy.” Phượng Vũ nói xong liền biến thành chim bồ câu rồi treo ngược lên đèn chùm.
Trình Chu: “….”
Phong Ngữ lắc lư cơ thể nói: “Anh Dạ U cũng có thể làm vậy.”
Trình Chu có chút mong đợi quay qua nhìn Dạ U.
Dạ U trợn mắt nói: “Không biết xấu hổ.”
Trình Chu chớp mắt nói: “Hay chúng ta thử diễn cảnh hôn trước cũng được. Chúng ta luyện tập đi.”
Nghe điều này thì Dạ U tức giận trừng Trình Chu rồi đỏ mặt.
Trình Chu mỉm cười rồi tiến lên hôn Dạ U.
Phong Ngữ đang treo ngược trên đèn chùm chưa kịp xuống liền dùng 2 cánh che mắt mình.
Môi Dạ U rất mềm, Trình Chu có chút mê hoặc mà hôn rất lâu mới buông ra.
Phong Vũ hé một góc cánh ra rồi nhìn hai người trước mắt hưng phấn nói: “Hai người hôn nhau cũng khá tốt đấy. Nhưng mà hàm lượng kỹ thuật không cao thì phải. Hay là hai anh thử cảnh treo ngược lên đi.”
Trình Chu cười cười nói: “Nếu anh Dạ U của em đồng ý thì anh cũng có thể thử.”
Dạ U đảo mắt nói: “Đã muộn rồi, đi ngủ sớm đi.”
End chap 78
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro