Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Phim Trường Đóng Phim

Diệp Ức Lạc

2024-11-22 02:02:08

Phim trường Phượng khuynh thiên hạ.

Đạo diễn Giả Ba (贾波: Jiǎ bō) có chút đau đầu nhìn trợ lý đạo diễn Khương Minh Lễ (姜明礼: Jiāngmínglǐ) nói: “Tại sao Trần Tuấn lại không muốn đến?”

“Tới thì cũng muốn tới đấy nhưng hắn đòi 20 triệu tiền cachet.” Trợ lý đạo diễn nói.

Đạo diễn Giả Ba không vui nói: “Kinh phí của đoàn chúng ta cũng chẳng có bao nhiêu. Hắn đòi 20 triệu thì chúng ta quay tiếp như thế nào chứ?”

Trợ lý đạo diễn bất đắc dĩ nói: “Giá trị thị trường giờ chính là vậy mà. Hiện giờ tiểu sinh có chút danh khí thì đều đòi cái giá này đấy đạo diễn.”

Đạo diễn Giả Ba gãi đầu, kịch bản lần này ông đã dốc hết tâm huyết, làm việc rất chăm chỉ, nhưng mà tình hình chung hiện tại là rất khó khăn, cũng có rất nhiều bộ phim sau khi quay xong thì không qua được kiểm duyệt mà đắp chiếu nên các nhà đầu tư cũng không mặn mà lắm, đạo diễn Giả Ba cũng chạy vạy khắp nơi mới gom được 200 triệu tiền đầu tư, nếu không phải Viên Tụng đã hạ giá cachet biểu diễn để đóng phim thì bộ này kinh phí càng eo hẹp hơn nữa.

Trợ lý đạo diễn nhìn vẻ mặt buồn bã của đạo diện mà an ủi: “Viên ảnh đế đã nói là cậu ta đã tìm được cứu viện từ bên ngoài tới hỗ trợ rồi cho đạo diễn rồi. Hình như cũng sắp tới rồi. Viên ảnh đế còn nói là sẽ cho ngài một niềm vui bất ngờ đó.”

Đạo diễn Giả Ba lo lắng nói: “Diễn viên mà Viên ảnh đế nói đến không phải là lại muốn nhảy dù vào đoàn chúng ta nữa chứ?”

Trợ lý đạo diễn nói: “Lấy thân phận của Viên ảnh đế hẳn là không đến mức đó đâu.”

Đạo diễn Giả Ba nghiêm túc nói: “Nhân vật ông chủ của Bích Quỳnh Lâu này tuy là suất diễn không nhiều lắm nhưng đây cũng là 1 vai rất quan trọng. Ít nhất thì hình tượng cũng phải phù hợp.”

Ông chủ của Bích Quỳnh Lâu là nhân vật có thiết lập tương đối đặc biệt, hơn nữa nhân vật này có rất nhiều fan nguyên tác.

Cũng đã có rất nhiều người đã tự tiến cử với đạo diễn Giả Ba nhưng ông lại cực kỳ kén chọn với nhân vật này, hết chê ngoại hình không hợp thì nói khí chất thiếu mà loại hết những người đến thử vai. Chính vì vậy mà ông cũng đã đắc tội với rất nhiều người. Cho nên hiện nay đang có rất nhiều người muốn chờ xem cuối cùng thì ông sẽ tuyển chọn ai cho vai diễn ông chủ của Bích Quỳnh Lâu này.

Vì nhân vật này mà đạo diễn Giả Ba cũng đã vất vả một thời gian dài rồi, đến cuối cùng mà không tìm được một diễn viên ưng ý thì ông sẽ bị cười chết mất. Vì mặt mũi nên ông càng không thể làm qua loa cho xong được.

Đạo diễn Giả Ba nghĩ thầm: Dù có là người của Viên Tụng giới thiệu nhưng nếu không phù hợp với hình tượng thì ông cũng không thể thoả hiệp được.

…….

Một chiếc Ferrari đỏ chạy đến phim trường, chiếc xe đỏ lè chói mắt này làm cả phim trường phải bàn tán chỉ trỏ.

Chiếc xe này là Trình Chu lấy từ trong gara của nhà họ Đàm ra, trị giá hơn 800 vạn. Lấy ra chạy cũng vì muốn cho Dạ U hư trương thành thế thôi, dù Dạ U đã nói là không cần nhưng Trình Chu lại thấy cần thiết và cũng vì mặt mũi nên càng cần thiết.

“Đây là nhị thế tổ nhà nào tới vậy?”

“Này không phải là lại nhảy dù vào đoàn đó chứ?”

“Cũng không biết là nhìn trúng nhân vật nào nữa?”

Phượng khuynh thiên hạ có Viên Tụng toạ trấn nên nhiều trai xinh gái đẹp từ các công ty điện ảnh cũng đang nhiệt tình đề cử người trong công ty đến đây. Nhìn thấy chiếc xe này tự dưng phóng tới đây mà nhiều tiểu minh tinh cũng lập tức cảm thấy bất an.

“….”

Trình Chu mở cửa xe, Dạ U cùng Phong Ngữ và Annie cũng bước ra ngoài xuất hiện trước công chúng.

Annie nói là muốn nhìn thấy Viên Tụng trên phim trường nên cô bé cũng bày tỏ muốn tới xem.

Còn Phong Ngữ thì hoàn toàn là tới hóng chuyện nên Trình Chu mang một đám tới cùng luôn.

Bởi vì hôm nay tới phim trường cổ trang nên Annie và Phong Ngữ cũng cố ý thay trang phục cổ trang trước khi đến, nhìn còn rất bắt mắt.

Trợ lý đạo diễn nhìn Trình Chu và 3 người đi cùng và lẩm bẩm: “Người mà Viên ảnh đế tìm đến hẳn là đây rồi.”

Đạo diễn Giả Ba nhìn thấy Dạ U từ trên xe bước xuống thì đột ngột đứng dậy rồi sửng sốt thốt lên: “Viên ảnh đế đúng là có con mắt cực kỳ tinh tường mà, người này quả thật là không còn gì để bàn cãi.”

Đạo diễn Giả Ba cũng đã làm đạo diễn trong giới giải trí được hơn 20 năm rồi, cũng gặp qua rất nhiều mỹ nam mỹ nữ rồi, nhưng khi Dạ U xuống xe thì vẫn làm ông có cảm giác bừng sáng.

Giới nghệ sĩ cũng có câu: Tiểu hoả dựa vào độ nổi tiếng, còn bạo hoả dựa vào mệnh, người không có cái số mệnh nổi tiếng này thì có khen ngợi bao nhiều cũng vô ích, nhưng mà Dạ U với ngoại hình như thế này thì không bạo cũng khó.

“Tướng mạo rất phù hợp, nhưng không biết có phải là xuất thân chính quy không?” Trợ lý đạo diễn khó xử nói.

Đạo diễn Giả Ba cuộn kịch bản thành cuộn tròn rồi vỗ tay hưng phấn mà nói: “Khuôn mặt này chính là trời sinh ăn cơm trong nghề rồi, cần gì đến xuất thân chính quy chứ?”

Trợ lý đạo diễn nhìn đạo diễn Giả Ba thầm nghĩ: Ủa đạo diễn? Nguyên tắc của ông đâu rồi? Ông vẫn luôn là người nổi tiếng khắt khe trong làng giải trí mà? Ông lúc nào cũng đòi hỏi kỹ năng diễn xuất của diễn viên cơ mà. Lúc trước đã có không ít tiểu hoa bị ông mắng cho té tát vì kỹ thuật diễn không ổn mà đúng không? Sao giờ ông lại vậy chứ?

Trợ lý đạo diễn nhìn đoàn người Trình Chu không nhịn được mà cảm thán: “Bạn trai của Đàm đại thiếu gia thực sự là thần nhan, mỹ nhan đúng là không thể hình dung được nữa rồi.”

Người làm trong ngành giải trí thì ít nhiều cũng chú ý tin tức trên hot search, Đàm đại thiếu gia của Đàm thị tìm trở về cũng khá ồn ào, mới vài hôm trước thì tin tức Trình Chu gặp Lâm Thiến Thiến và Đàm Diệu ở trung tâm thương mại cũng leo hot search một thời gian dài, còn làm náo động cả trung tâm thương mại, dư luận xôn xao một thời gian mà.

Cũng có rất nhiều người đại diện nhắm vào Trình Chu, chẳng qua thì thân phận của Trình Chu quá đặc biệt nên không ai dám chạy tới náo loạn mà thôi. Không vì thân phận thì có lẽ hiện nay cửa nhà Trình Chu cũng đầy lời mời rồi.

Diễn viên trong phim trường nhìn thấy đoàn người của Trình Chu thì lại âm thầm xì xào.

Viên Tụng lúc này mới từ phòng thay đồ đi ra thì cũng nhiệt tình chào hỏi Trình Chu: “Chu thiếu đến rồi.”

“Viên ảnh đế khách khí quá.” Trình Chu nói.

Đạo diễn Giả Ba hưng phấn đi về phía Trình Chu và Dạ U nói: “Chu thiếu, nghe danh đã lâu. Hân hạnh được gặp mặt. Jân hạnh được gặp cậu.”

Trình Chu nhìn đạo diễn Giả Ba nói: “Đạo diễn cũng khách khí quá. Không biết khi nào thì bắt đầu quay vậy ạ? Dạ U cũng không có nhiều thời gian lắm.”

Đạo diễn Giả Ba lập tức nói: “Hoá trang xong là có thể quay thử, nếu mọi chuyện thuận lợi thì hôm nay sẽ quay xong.”

Trợ lý đạo diễn nhìn đạo diễn Giả Ba một cái mà trong lòng không khỏi thầm than: Cảnh quay tuy là không nhiều nhưng ít nhất cũng phải quay mất mấy ngày đấy ạ. Ngài lừa người ta như vậy ổn sao?

Với khuôn mặt và da dẻ rất mịn như vậy nên Dạ U cũng không cần phải chỉnh trang quá nhiều nên quá trình hoá trang cũng rất nhanh. Sau đó thì thay quần áo rồi bước ra ngoài.

Đạo diễn Giả Ba hít một hơi sâu nhịn không được mà cảm thán: “Chậc chậc, thần nhan đã tới.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông chủ của Bích Quỳnh Lâu được thiết lập từ ban đầu là mỹ mà không nương, đẹp át luôn tất cả các mỹ nhân hoa thơm cỏ lạ khác. Ban đầu thì đạo diễn Giả Ba cũng không mong muốn là có thể tìm một người đẹp tới vậy tới diễn đâu. Yêu cầu của ông cũng chỉ cần không quá xấu là tốt lắm rồi, không nghĩ là khi Dạ U xuất hiện thì thì đạo diễn bỗng nhiên cũng phải cảm thán, tác giả người ta mô tả cũng không phải quá lố đâu mà chỉ là bạn chưa gặp được mà thôi.

Dạ U mặc đồ cổ trang đi ra thì cũng đúng như những gì dưới ngòi bút của tác giả đã mô tả: Cẩm y tuyết hoa ngọc nhan sắc, hồi mâu nhất tiếu thiên hạ khuynh. Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song (锦衣雪华玉颜色,回眸一笑天下倾. 陌上人如玉,公子世无双. - Jǐnyī xuě huá yù yánsè, huímóu yīxiào tiānxià qīng. Mò shàng rén rú yù, gōngzǐ shì wúshuāng. – Áo trắng như tuyết, nét mặt như hoa, ngoảnh đầu lại cười đảo điên thiên hạ. Bước đi trên đường đẹp như ngọc, người quân tử trên đời không có hai), cũng chính là dáng vẻ như vậy.

Viên Tụng nhìn Dạ U như vậy thì nhịn không được mà dò hỏi: “Dạ thiếu, cậu có ý định tiến vào giới giải trí không?”

Dạ U lắc đầu nói: “Không.”

Trình Chu cau mày nói: “Viên thiếu, anh đã đồng ý rồi đấy. Chỉ là khách mời.” Đóng phim truyền hình thì cũng chỉ là để giải trí thôi, bọn họ còn rất bận đấy.

Viên Tụng cười cười nói: “Tôi biết, tôi đang cảm thấy đáng tiếc chút thôi. Với điều kiện như Dạ thiếu mà không tiến vào giới giải trí thì cũng thật phí phạm. Nhưng cũng may mà Dạ thiếu không có hứng thú nếu không thì chúng tôi cũng mất miếng cơm này luôn rồi.”

Trình Chu cười cười nói: “Viên ảnh đế cũng thật biết nói giỡn. Dạ U chỉ là người ngoài nghề thôi.”

Đạo diễn Giả Ba nhìn Dạ U rồi ân cần hỏi han: “Chào cậu, cậu đã từng học vũ đạo chưa?”

Dạ U lắc đầu rồi dứt khoát nói: “Chưa từng.”

Nụ cười trên môi đạo diễn Giả Ba vẫn không thay đổi nói: “Chưa học cũng không sao, cứ từ từ học là được.”

Trình Chu nhìn đạo diễn Giả Ba nói: “Có múa kiếm không ạ? Có chỉ đạo võ thuật ở đây không? Chú cho mọi người làm mẫu một lần trước đi.”

Trình Chu cũng đã đọc qua kịch bản nên cũng biết đại khái vai diễn này diễn về cái gì.

Đạo diễn Giả Ba nhìn Trình Chu có chút khó xử nói: “Có thì cũng có. Nhưng mà chúng ta nên quay những cảnh khác trước cũng được.” Ngay từ đầu mà đã mang cảnh khó khăn này ra, nếu doạ người ta chạy thì sao chứ?

Dạ U nhìn đạo diễn Giả Ba nói: “Tôi muốn nhìn qua múa kiếm (剑舞: Jiàn wǔ) trước.”

Viên Tụng nhìn đạo diễn Giả Ba nói: “Chú cho quay cảnh múa kiếm kia trước cũng được.”

Đạo diễn Giả Ba gật đầu nói: “Vậy cũng được.”

Đạo diễn Giả Ba nhìn qua chỉ đạo võ thật và nói chỉ đạo võ thuật làm mẫu một lần.

Thao tác múa của chỉ đạo võ thuật rất tốt, múa kiếm cũng nước chảy mây trôi, chỉ là chỉ đạo võ thuật lớn lên với khuôn mặt cũng không đạt chuẩn cho lắm thôi. Nếu mà đạt chuẩn tồi thì ông cũng chẳng cần phải tìm thêm diễn viên làm gì cho phiền.

Đạo diễn Giả Ba nhìn Dạ U nói: “Cậu nghĩ sao? Có thể tách nhỏ động tác để thực hiện cũng được.”

“Không cần.” Dạ U rút kiếm ra đánh một bộ kiếm vũ, hồi phong vũ tuyết, phiên nhược kinh hồng (回风舞雪,翩若惊鸿: Huí fēng wǔ xuě, piān ruò jīng hóng - dạng là uyển chuyển như làn gió, nhẹ như chim hồng). Sau một lúc thì Dạ U cũng hoàn thành toàn bộ bài múa kiếm, nước chảy mây trôi y như chỉ đạo võ thuật đã biểu diễn, thậm chí còn trôi chảy hơn.

Trợ lý đạo diễn lẩm bẩm: “Thật sự thì người này không phải xuất thân chính quy sao? Hiện tại ngoại giới tới cứu trợ thôi mà đã vậy rồi hả? Chưa từng học vũ đạo và cũng không xuất thân chính quy mà cũng đã đạt tới cái trình độ này rồi hả?”

Người quay phim đứng ở một bên lúng túng nói: “Đạo diễn, vừa rồi chưa mở camera.”

Đạo diễn Giả Ba nhìn người quay phim tức giận mà nói: “Chưa mở camera? Camera vì cái gì mà không mở chứ? Cậu làm ăn kiểu gì vậy hả?”

Người quay phim: “….” Tôi tưởng chỉ là diễn thử thôi, ai mà ngờ được là tân binh lại có thể làm ra tới cỡ này chứ?

Trình Chu mỉm cười trấn an nói: “Không sao, quay lại một lần là được.”

Quá trình quay phim của Dạ U rất thuận lợi, trên cơ bản là quay 1 lần là xong, đáng lẽ là Dạ U còn phải đợi thêm cảnh để quay nhưng đạo diễn vì mặt mũi của Trình Chu mà đã đẩy các cảnh của Dạ U lên trước. Sau nhiều cảnh quay thì công việc cũng kết thúc vào tầm 6 -7 giờ tối. Công việc quay diễn ra rất thuận lợi nên sau khi tiễn Dạ U đi thì đạo diễn như được bơm thêm máu gà mà bật máy cho đoàn quay cả đêm.

……..

Dạ U quay phim xong làm đoàn phim cũng nghị luận sôi nổi.

“Một khách mời thôi mà kỹ năng diễn lại có thể tốt tới vậy sao?”

“Trưởng thành xuất sắc như vậy thì rõ ràng có thể đảm đương làm bình hoa mà. Không ngờ kỹ năng diễn của cậu ta lại tốt như vậy. Này thì muốn chúng ta phải sống sao?”

“Hiện tại thì Trình Chu là đại thiếu gia Đàm gia nên hẳn cũng không thiếu tiền đúng không? Bạn trai của cậu ấy chỉ tới đảm đương làm khách mời chứ không tiến thân vào giới giải trí đâu.”

“Không tiến thân cũng quá đáng tiếc rồi. Điều kiện này thì ảnh đế cũng là bình thường.”

“Nếu có thể thức tỉnh dị năng thì tốt rồi, giống Lý Vũ Hiên vậy.”

“….”

Giới nghệ sĩ cũng có người thức tỉnh dị năng, Lý Vũ Hiên chính là một trong số đó.

Lý Vũ Hiên là ca sĩ có khuôn mặt rất đẹp nhưng giọng hát thì rất tệ, thường ngày hát đều dựa vào chỉnh âm để ra bài, mà fans hâm mộ thì chỉ nhìn mặt để chi tiền chứ cũng không biết là hắn ca hát cái gì.

Sau khi thức tỉnh dị năng thì giọng hát của hắn ta lại có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của khán giả, Lý Vũ Hiên hát một bài hát tích cực sẽ khiến mọi người phấn chấn, còn hát một bài tiêu cục thì sẽ ngay lập tức làm mọi người chán nản. Sau khi Lý Vũ Hiên thức tỉnh dị năng thì doanh thu đĩa nhạc tăng lên mấy chục lần làm tất cả các ca sĩ trong giới giải trí phải ghen tị một phen.

Phát hiện doanh số đĩa nhạc ngày càng đi lên nên Lý Vũ Hiên cảm thấy rất hài lòng, nên giọng hát càng ngày càng ….tệ hại. Nhưng mà cho dù hắn hát đã cố tình tệ như vậy rồi mà doanh số đĩa nhạc cũng không hề giảm xuống. Nhìn vào doanh số cao như vậy nên càng làm cho Lý Vũ Hiên nghĩ là đang mình hát càng ngày càng hay, cuối cùng còn không tự nhận ra là mình đang nhịp một phách mà điệu một đường đấm vào tai người khác.

….

Đoàn phim vừa chuẩn bị kết thúc công việc thì xuất hiện một vị khách đặc biệt.

“Đạo diễn, Đàm tổng tới.” Trợ lý đạo diễn đi đến bên cạnh đạo diễn Giả Ba hưng phấn nói.

Đạo diễn Giả Ba ngạc nhiên hỏi: “Đàm tổng tới? Đàm tổng tới làm gì chứ?”

“Nói là tới để đầu tư.” Trợ lý đạo diễn trả lời.

Đạo diễn Giả Ba kích động nói: “Đầu tư?”

Vận may tới rồi ư? Chân trước vừa mới tìm được diễn viên thích hợp cho vai diễn thì chân sau đã kéo được khoản đầu tư bất ngờ sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đạo diễn Giả Ba và Đàm Tiềm tiến hành gặp mặt và cả hai đạt được khoản đầu tư 50 triệu tệ.

“Đạo diễn, Đàm tổng mang đoạn ghi hình của Dạ U đi như vậy không sao chứ?” Trợ lý đạo diễn hỏi.

Đạo diễn Giả Ba thản nhiên nói: “Không có việc gì đâu. Hình như là Đàm đại thiếu gia còn chưa chịu dẫn bạn trai về ra mắt gia đình nên Đàm tổng muốn tìm hiểu thêm ấy mà. Cứ để ông ấy cầm cuốn băng đi. Không sao đâu. Chắc chắn là Đàm tổng cũng có chừng mực nên không để lộ ra ngoài đâu.”

Đạo diễn Giả Ba rung đùi đắc ý nói: “Đàm tổng cũng không dễ dàng gì mà.” Có tiền thì thế nào chứ? Con trai lớn mới sinh đã bị người ta trộm mất, nhiều năm qua còn không biết sống chết như thế nào, đứa con vất vả tìm về thì lại thích nam nhân. Mà muốn tìm hiểu về bạn trai của con trai thì phải đầu tư cho đoàn phim bọn họ đấy thôi. Nhưng cũng may là Đàm tổng không dễ dàng nên bọn họ mới chiếm lợi chứ.

……

Bên trong biệt thự ở thành phố H.

“Annie đâu?” Trình Chu hỏi.

Dạ U buồn rầu nói: “Con bé đi ngủ rồi.”

Trình Chu kinh ngạc hỏi: “Con bé sao vậy? Hôm qua tâm trạng nó còn tốt lắm mà. Lúc đến phim trường cũng còn rất vui vẻ mà? Chẳng lẽ là vì không được quay phim nên không vui sao? Hay là anh nghĩ cách kiếm cho con bé một vai nhé.”

Dạ U lắc đầu nói: “Không phải, con bé không vui là vì con bé phát hiện ra Viên Tụng là Muggle.”

Trình Chu ngượng ngùng nói: “Làm Muggle không phải rất bình thường sao? Không lẽ con bé nghĩ Viên Tụng thực sự là Dị năng giả song hệ trị liệu và đoạt mạng đó chứ?”

Dạ U gật đầu nói: “Con bé nghĩ là Viên Tụng đang che giấu dị năng của bản thân vì phòng ngừa bị người ta bắt lại, cho nên mới phải giả làm Muggle.”

Trình Chu: “….” Annie cũng thật là biết tưởng tượng.

“Cái này có chút phiền phức rồi.” Hắn cũng không có khả năng biến Viên Tụng thành Dị năng giả, nếu hắn mà có loại khả năng này thì hắn cũng đem bản thân biến thành Dị năng giả hệ trị liệu luôn rồi.

“Giờ phải làm sao để tâm trạng con bé tốt lên được?” Trình Chu hỏi.

Dạ U buồn rầu nói: “Em cũng không biết. Em đã đặt mua gậy thần cho con bé rồi. Nó có vẻ khá thích.”

Trình Chu xoa trán nói: “Cây gậy biến hình của Sakura?”

Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Trình Chu: “…” Annie sẽ không nghĩ rằng cây gậy đó có thể biến hình thật đó chứ?

“Không phải là em lại mua trên taobao đó chứ?” Trình Chu dò hỏi.

Dạ U gật đầu nói: “Đúng thế. Giá cũng rất rẻ, 20 tệ 1 cái, em mua 5 cái khác nhau nữa.”

Trình Chu: “Nhưng nó là đồ giả mà.” Nếu bị phát hiện là đồ giả thì sao giờ?

Dạ U gật đầu nói: “Đúng là đồ giả, nhưng em mua đồ thật ở đâu chứ?”

Trình Chu: “….”

……..

Đàm gia.

Dịch Thù Tuyết nhìn Đàm Tiềm rồi dò hỏi: “Anh lấy được chưa?”

Đàm Tiềm gật đầu nói: “Lấy được rồi.”

Dịch Thù Tuyết có chút kích động nói: “Mau bật lên cho em xem với.”

Đàm Tiềm gật đầu nói: “Ừ.”

Đàm Tiềm và Dịch Thù Tuyết ở trong phòng chiếu phim trong nhà xem đi xem lại đoạn video ngắn chưa được biên tập của Dạ U tới mấy chục lần.

Dịch Thù Tuyết hít một hơi sâu nói: “Xác thật là lớn lên cũng quá đẹp. Tiểu Chu từ đâu tìm được người bạn trai như vậy chứ?”

Đàm Tiềm cau mày nói: “Anh cũng không tra ra lai lịch của thằng bé.”

Không chỉ là không tra ra được lai lịch của Dạ U mà cả lai lịch của Phong Ngữ và Annie thì Đàm Tiềm cũng không cách nào tra ra được. Mạng lưới thông tin của Đàm thị rất lớn nên theo lý mà nói thì tình huống như vậy sẽ không thể phát sinh được mới đúng.

“Ba mẹ, con mới về.” Nhìn thấy Đàm Thiếu Thiên đang bước vào nhà mà Đàm Tiềm luống cuống tay chân tắt máy chiếu, nhưng mà Đàm Thiếu Thiên vẫn kịp nhìn thấy.

Đàm Thiếu Thiên kinh ngạc nhìn Đàm Tiềm hỏi: “Ba, ba lấy đoạn phim này ở đâu ra chứ? Trên mạng cũng chỉ có mấy tấm ảnh tạo hình thôi mà.”

Đàm Tiềm trừng mắt nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Ba hỏi đạo diễn nên con đừng nói cho anh hai con biết.”

Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Con biết rồi.” Nhưng có lẽ anh hai đã biết rồi cũng nên.

Đàm Thiếu Thiên nhìn thoáng qua đoạn ghi hình cũng nhịn không được mà cảm thán: “Anh dâu cũng thật đúng là thịnh thế mỹ nhan mà.”

Hình như là Trình Dương nói cũng không sai, có vẻ như khi anh hai và anh dâu hẹn hò thì xác thật anh hai hắn mới là người chiếm lợi.

Dịch Thù Tuyết cười nói: “Một đoạn này múa kiếm này có luyện mười năm cũng không thể múa ra được cái bản lĩnh này đâu. Anh dâu của con chắc chắn là đã tốt nghiệp học viện vũ đạo phải không? Nhìn thế nào cũng giống chuyên gia.”

Đàm Thiếu Thiên: “……” Chỉ sợ là không phải đâu. Anh dâu đúng là chuyên gia đó, nhưng không phải là chuyên gia về vũ đạo mà là chuyên gia về ám sát.

End chap 79

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0