Người Của Hoàng Kim Đảo Tới
Diệp Ức Lạc
2024-11-23 23:21:59
Trình Chu và Dạ U dạo xung quanh khắp đảo chuông đồng này cũng được cỡ 5 ngày rồi, bá tước Đồng Đầu còn chưa có lộ diện đâu mà đã xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Người mới tới mặc một thân quần áo đen, đầu đội mũ trùm để che đi khuôn mặt.
“Zoe thiếu gia.” Người áo đen nhìn Zoe rồi hành lễ.
Dạ U nhìn người mới tới rồi cười nhạo cũng vô cùng châm chọc mà nói: “Không cần khách khí như vậy, tôi cũng chẳng còn là thiếu gia gì ở đây.”
Trình Chu nhìn Dạ U cũng có chút nghi hoặc nói: “Em biết người này sao?”
Dạ U lạnh nhạt nói: “Cũng không phải là quá quen biết.”
Người tới tên là Koron, là quản gia mà ông ngoại Dạ U để lại cho mẫu thân cậu. Ông ta cũng là người đã biết không ít bí mật của Hoàng Kim tiểu mạch đảo.
Lúc ông ngoại và mẫu thân còn sống thì cả hai người họ một lòng tín nhiệm đôi với tên Koron này. Nhưng mà, ngay khi hai người họ mất đi rồi Dạ U cũng gặp chuyện thì cũng chính người này đã quay lưng cũng không chút do dự mà đầu phục hầu tước Perry kia.
Lúc mẫu thân của Dạ U còn sống thì bà cũng đối xử với người này rất tốt, kết quả thời điểm lâm trận cũng là lúc người này vô cùng dứt khoát và không chút do dự mà phản chiến.
Koron nhíu mày nói: “Đại thiếu gia, hiện tại cậu đang muốn làm gì vậy?”
Dạ U tùy ý nói: “Tôi sao? Tôi muốn đi dạo chơi khắp nơi, ngắm cảnh đẹp, ăn uống thôi. Có vấn đề gì sao?”
Koron tỏ vẻ oán trách mà nói: “Hành động hiện tại của đại thiếu gia cũng hơi quá mức rồi, nếu thiếu gia tiếp tục làm vậy thì Hoàng Kim đảo esợ là phải trống rỗng luôn rồi.”
Cách đây không bao lâu rồi thì đám hầu tước Leon đã chạy tới Hoàng Kim đảo để đòi nợ, cũng xem như bọn họ đang khai phát súng đầu tiên, sau đó thì họ cũng thấy làm thế cũng quá tiện tay nên các hầu tước và các bá tước khác cũng thường xuyên kết bè kết cánh chạy tới Hoàng Kim đảo để đòi nợ.
Người chạy tới Hoàng Kim đảo đòi nợ trong đó cũng có một phần là khổ chủ, những người còn lại thì chỉ là những kẻ đục nước béo cò mà chạy tới ăn hôi thôi.
Sau khi thân phận của Trình Chu bị bại lộ là không gian Đoạ ma giả thì tất cả những vụ trộm trên Hiệp Loan quần đảo đều đổ lên đầu Trình Chu nên cho dù là có mất một con gà mà không tra ra hung thủ thì họ cũng đổ hết lên đầu Trình Chu và tất nhiên là Trình Chu trong lúc không biết đã phải gánh luôn cái nồi này rồi.
Trình Chu là không gian Đoạ ma giả nên tới vô ảnh đi vô tung và cũng không có một chỗ ở cố định nào. Người muốn tìm Trình Chu để tính sổ cũng không thể động được tới hắn nên đám người kia cũng chỉ có thể tìm tới hầu tước Perry mà tính sổ thôi.
Dạo gần đây, vị hầu tước Perry ứng phó với mấy người tới đòi nợ cũng có thể nói là tinh bì lực tẫn, cạn kiệt sức lực, không còn hơi sức mà thở nữa.
Dạ U mỉm cười nói: “Điều này không phải là rất tốt sao? Điều mà tôi muốn chính là tôi vô cùng vui vẻ mà phát tài và nhìn Hoàng Kim đảo hoàn toàn phá sản. Về sau thì tôi càng ngày càng giàu có còn Hoàng Kim đảo càng ngày càng nghèo khổ. Sau này khi tôi biến thành phú hào thì bọn họ tốt nhất là đi ăn xin hết đi. Nếu lúc nào rảnh rỗi thì tôi cũng sẽ đến nhìn bọn họ đi ăn xin xem thế nào. Khi mà tâm tình của tôi mà tốt hơn một chút thì tôi sẽ suy nghĩ thưởng cho bọn họ một vài đồng tiền cũng tốt.”
Ánh mắt của Trình Chu cũng ôn nhu mà nhìn Dạ U thầm nghĩ: Thật ra thì tâm tính của Dạ U vẫn còn quá tốt rồi, vậy mà Dạ U còn nghĩ tới việc cho tiền mấy con người đó sao? Mấy loại người tráo trở này thì làm như vậy cũng chẳng có ích lợi gì.
Koron cau mày cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Đại thiếu gia, hà tất gì mà thiếu gia phải làm như vậy chứ? Dù sao thì hầu tước đại nhân vẫn là phụ thân của ngài mà.”
Dạ U không thèm để ý mà nói: “Vậy thì sao chứ?”
Koron nhìn Dạ U nói: “Đại thiếu gia, làm gì có phụ tử nào hận qua một đêm đâu (父子哪有隔夜 仇: Fùzǐ nǎ yǒu géyè chóu). Tình hình hiện tại trong phủ hầu tước hiện tại cũng rất căng thẳng, địa vị của Lance thiếu gia cũng từ từ tăng lên còn địa vị của Baker thiếu gia thì đang gặp nguy hiểm. Nếu ngài không vì hầu tước Perry mà suy xét thì ngài cũng nên vì thiếu gia Baker mà suy xét một chút chứ?”
Dạ U híp mắt có chút tò mò nói: “Dạo gần đây Baker không được tốt sao?”
Koron cũng thở dài một hơi rồi sầu thảm mà nói: “Dạo gần đây tâm tình của hầu tước đại nhân cũng không được tốt cho lắm nên hầu tước vẫn luôn lấy danh nghĩa dạy dỗ đấu khí mà đánh thiếu gia Baker vài trận rồi.”
Dạ U nghe vậy thì mỉm cười tâm tình cũng rất vui vẻ mà nói: “Đúng là niềm vui bất ngờ.”
Lúc trước thì Baker vẫn luôn oán trách là cậu đã nuôi dạy nó thành phế vật mà, hiện tại thì có chính phụ thân nó đứng ra chỉ dạy thì hắn có thể nỗ lực mà phấn đấu rồi.
Koron cau mày mà nói: “Zoe thiếu gia, dù sao thì ngài và thiếu gia Baker cũng là một mẹ đẻ ra mà.”
Trên người Koron vẫn gắn cái nhãn hiệu của Hoàng Kim tiểu mạch đảo nên tuy là đã đầu phục hầu tước Perry thì vẫn luôn bị dán cái nhãn là người của Baker, cùng vinh cùng nhục với Baker. Vì vậy cho nên cuộc sống của Baker không ổn thì lẽ tất nhiên cuộc sống của Koron cũng không quá ổn.
Dạ U nhìn Koron cũng có chút không kiên nhẫn nói: “Nể mẫu thân của tôi nên hiện tại tôi sẽ không thèm giết ông. Nhưng mà ông vẫn tiếp tục nói nhảm như vậy thì e là tôi cũng không đủ kiên nhẫn nữa đâu. Cút.”
Koron nhăn mày nói: “Đại thiếu gia……”
Trình Chu phất tay, chém ra một đạo không gian trảm mà chặt đứt luôn một cánh tay của Koron.
Trình Chu khó chịu nói: “Lão già chết tiệt. Dạ U đã nói ông cút, ông nghe không hiểu tiếng người sao? Hiện tại ông có thể cút được rồi.”
Koron che miệng vết thương lại hét lên một tiếng thảm thét rồi chỉ vào mặt Trình Chu nói: “Ngươi ngươi ngươi……”
Trình Chu bĩu môi nói: “Ông muốn cậy già lên mặt với tôi sao? Ai cho ông cái gan đó. Ông tưởng mình là ai chứ?”
Koron nhìn Trình Chu rồi lại nhìn lại Dạ U tựa hồ như muốn mong đợi Dạ U giúp đỡ.
Ánh mặt của Dạ U chăm chú mà nhìn vào xiên thịt nướng và cũng không hề có ý tứ muốn để ý đến Koron.
Sau khi thịt chín thì cũng cầm lên đưa cho Trình Chu rồi nói: “Thịt cũng chín rồi, anh nếm thử nào.”
Trình Chu nghiêng người cắn luôn một miếng thịt trên Dạ U rồi mỉm cười nói: “Em nướng càng ngày càng ngon rồi, tay nghề tiến bộ cũng nhanh quá.”
Dạ U mỉm cười nói: “Anh thích là được rồi.”
Koron đứng một hồi lâu thì cũng ý thức được là Zoe sẽ không vì ông mà ra mặt nên cũng che miệng vết thương lại, mặt đỏ bừng rồi thất tha thất thểu mà tránh đi.
Ban đầu thì Trình Chu cũng không nghĩ ra được thân phận của Koron đâu, nhưng mà sau khi nghe Dạ U nói chuyện một hồi thì Trình Chu bỗng nhiên nhớ lại một câu chuyện mà lúc trước hắn đã từng nói chuyện phiếm với Phong Ngữ, nghe Phong Ngữ có nhắc qua một người quản gia mà mẫu thân của Dạ U đã để lại, sau đó thì người quản gia này cũng đã phản bội Dạ U mà đầu phục hầu tước Perry. Lão già chết tiệt này còn có mặt mũi mà dám chạy đến đây để răn dạy và khuyên nhủ Dạ U á? Ai cho hắn ta cái gan đó vậy?
Thấy tâm tình của Dạ U không được tốt nên Trình Chu cũng thuận miệng mà kể cho Dạ U một câu chuyện cười, Dạ U nghe xong câu chuyện thì cũng tự nhiên mà cười rộ lên.
Nghe dược tiếng cười vang tới nên Koron quay phắt đầu lại nhìn Dạ U rồi dùng ánh mắt tràn ngập oán độc mà nhìn qua Trình Chu.
“Lão già chết tiệt, sao ông lết chậm vậy. Để tôi tiễn ông một đoạn.” Trình Chu dùng một chân đá bay người trước mặt đi.
Trình Chu có chút xin lỗi mà nhìn Dạ U rồi nói: “Xin lỗi em, nhịn không được.”
Dạ U cười cười nói: “Không sao. Như vậy cũng tốt, cũng coi như là giết gà dọa khỉ và cảnh tỉnh những người muốn chạy tới ồn ào.”
Trình Chu lắc đầu nói: “Em vẫn còn quá tốt bụng rồi đấy.”
Theo Trình Chu biết thì gia đình Koron xuất thân là nông nô, sau đó được đảo chủ của Hoàng Kim tiểu mạch đảo nhìn trúng rồi nâng lên làm quản gia, mẫu thân của Dạ U cũng coi người này là tâm phúc, hơn nữa cũng không đối xử với người này như hạ nhân. Chỉ là lão già này an nhàn quá lâu nên cũng quên mất bản thân mình là gì rồi.
Cái ngữ khí khi mà Koron vừa mới tới đây để nói chuyện không giống với giọng điệu của một người hầu nói với đại thiếu gia mà giống với một kẻ muốn đến đây thuyết giáo và dạy đời cho Dạ U vậy.
Dạ U mỉm cười nói: “Có lẽ vậy.”
Ông ngoại đã chết, mẫu thân cũng đã chết, Koron cũng được coi như là nửa trưởng bối của cậu, trước kia thì cậu cũng rất tín nhiệm và tôn kính người này.
……
Trình Chu cũng không gặp bá tước Đồng Đầu của đảo chuông đồng mà lại đi mau một số lượng lớn quả chuông đồng từ trong các thương hộ trên đảo, sau đó thì cũng mang theo Dạ U mà trở về hiện thế.
Sau khi biết được phương pháp sử dụng cấm ma thạch từ bên phía Phi Ưng thì thực lực của Dạ U cũng nhanh chóng dâng lên. Nhưng mà sau khi rút sạch ma lực của viên cấm ma thạch thì viên đá đó cũng trở thành phế thạch nên cấm ma thạch trên tay hai người có chút không đủ dùng.
Phong Ngữ nhìn Trình Chu nói: “Chỉ có chừng này cấm ma thạch thôi ạ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ, đám quý tộc này cũng chẳng có tí lương tâm nào.”
Phong Ngữ cau mày cũng có chút ủ rũ nói: “Sao lại như vậy chứ?”
Phong Ngữ gãi đầu, trước kia thì cấm ma thạch đối với bọn họ chính là độc dược, nên Phong Ngữ đã cảm thấy nơi nào cũng có cấm ma thạch. Hiện tại khi phát hiện ra tác dụng của cấm ma thạch thì Phong Ngữ lại cảm thấy hình như mấy cái viên cấm ma thạch này chỉ có đại quý tộc mới có, các loại tiểu quý tộc lại không mua nổi.
Phong Ngữ nghĩ một chút rồi nói: “Hình như là cấm ma thạch có rất nhiều ở vương thành thì phải.”
Dạ U gật đầu nói: “Ừ, đúng là ở vương thành có không ít.”
Nghe nói là khi Đoạ ma giả tiến vào ngoại ô của vương thành thì đã cảm thấy cả người không khoẻ, Đoạ ma giả cực kỳ lợi hại mà đi vào vương thành thì cũng là đi vào tử lộ. Dạ U cũng cảm thấy có lẽ là ở vương thành có rất nhiều cấm ma thạch thì mới có thể áp chế được năng lực của Đoạ ma giả như vậy.
Trình Chu cười cười nói: “Vậy thì khi nào chúng ta đi vương thành xem thử đi.”
“Không được. Vương thành cũng không chỉ đơn giản như vậy.” Dạ U không cần nghĩ ngợi mà lắc đầu phản đối.
Tuy Trình Chu không phải là Dị năng giả nhưng mà vương thành cũng có tồn tại một dạng cơ quan luyện khí ngầm gì đó cực kỳ nguy hiểm. Lỡ đâu cơ quan này có thể khắc chế được năng lực không gian của Trình Chu thì sao? Đến lúc đó làm sao mà thoát được. Quá nguy hiểm. Thực lực hiện tại của họ còn chưa thể mạo hiểm được như vậy.
Biết băn khoăn của Dạ U nên Trình Chu cũng mỉm cười mà trấn an: “Vậy sau này chúng ta đi sau cũng được, dù sao thì cũng sẽ có cơ hội mà.”
……
Trình Chu mang Dạ U thuấn di đến xưởng đóng tàu quốc gia, bên trong xưởng đóng tàu cũng có đông đảo nhân viên công tác đang vội đến mức chân không chạm đất.
Nhìn hai người Trình Chu lại đi tới thì mấy nhân viên nghiên cứu cũng vui vẻ mà hỏi thăm hai người bọn họ, ánh mắt cũng rất sùng kính.
“Ông chủ, hai người đã tới rồi.” Tộc trưởng Hắc Mộc tung tăng chạy tới nhìn rất hớn hở.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trình Chu đánh giá Hắc Mộc một chút rồi thầm nghĩ: Hình như tên này béo lên rồi thì phải, có vẻ như là mấy người này sống ở đây cũng khá là dễ chịu.
Đúng là dạo gần đây tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc sống rất tốt, bình dân ở dị giới quá ngu muội, lại có tính bài ngoại ăn sâu vào tâm thức nên mầy người đó vẫn luôn kiêng kị mấy tộc nhân thấp bé và đen đúa của Hắc Kim nhất tộc. Tuy là phía vương thành cũng đã bác bỏ và đính chính những tin đồn là tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc không hề liên quan gì đến ma quỷ, mà chỉ là diện mạo có đôi chút đặc biệt khác người bình thường một chút. Nhưng mà đám bình dân đó vẫn luôn xỉa xói ở sau lưng nói bọn họ là tay sai của ma quỷ nên mới có hình dáng như vậy và vẫn luôn bài xích bọn họ. Nên khi tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc ở đảo Hoa hồng thì trừ những tình huống tất yếu buộc phải đi thì bọn họ cũng sẽ không bao giờ ló mặt ra ngoài.
Nhưng khi họ tới hiện thế thì tình huống lại hoàn toàn khác, người của xưởng chế tạo thuyền quốc gia này đều biết bọn họ là những chuyên gia mà phía trên đã phải trả một số tiền lớn để mời về. Hơn nữa thì phía trên cũng giới thiệu họ là những nhân tài kỹ thuật cao cấp nên những nhân viên ở xưởng tàu cũng rất tôn kính bọn họ. Tuy là cái thái độ đối xử này đối với bọn họ cũng khá là lạ lẫm.
Tuy là tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc rất hàm hậu nhưng họ cũng không phải là đồ ngu. Đối với những tộc nhân Hắc Kim nhất tộc mà nói thì thái độ của người hiện thế đối với họ là rất tốt, rất tôn trọng và cũng sùng bái kỹ thuật của bọn họ, họ cũng rất vừa lòng với tình hình hiện tại và còn rất hưởng thụ thời gian ở hiện thế này.
Vì Trình Chu là người đã trả lương cho tộc nhân bọn họ tới 2 vạn 1 tháng. Hơn nữa thì cao tầng của cục đóng tàu này cũng có thể đã cảm thấy khá ngượng ngùng vì Trình Chu trả lương cho họ, hoặc là họ sợ người của cục chế tạo xe vận tải và cục hàng không chạy đến đây đào người gì đó nên người của xưởng đóng tàu lúc nào cũng nhìn chằm chằm tộc nhân bọn họ như hổ rình mồi, cũng luôn tìm cách phát thêm tiền thưởng cho họ, các loại rượu ngon cũng không ngừng được đưa đến.
“Ông chủ, ngài mang theo quả chuông đồng về rồi sao?” Hắc Mộc cũng có chút sốt sắng vội hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Có mang theo một ít lại đây.”
Hắc Mộc có chút kích động nói: “Đưa cho tôi, nhanh đưa cho tôi.”
Trình Chu nhìn dáng vẻ gấp không chờ nổi của Hắc Mộc thì cũng thản nhiên nói: “Ông gấp cái gì chứ? Không phải là lúc trước tôi đã mang một ít về rồi sao?”
Hắc Mộc thở dài nói: “Thật sự là không đủ để dùng. Lúc trước tôi đã sử dụng chất lỏng bên trong của quả chuông đồng này để duy tu lại mấy con thuyền chiến và không biết thế nào mà bị mấy giáo sư ở bên này nhìn thấy. Mấy người đó muốn một chút, xong lại xin một ít, chia một hồi thì tôi cũng không còn gì để làm nữa. Mấy giáo sư ở bên này của cậu nói cái gì mà thứ này có triển vọng rất tốt, cái gì mà có thể chế tạo vũ khí công nghệ cao, rồi còn nói cái gì về phát triển hàng không vũ trụ gì ấy …. Nên họ đã lấy sạch của tôi rồi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy sao?”
Chất lỏng bên trong quả chuông đồng rất dẻo, chịu được nhiệt độ cực cao và cũng chịu đựng được nhiệt độ cực thấp, hơn nữa lại không bị ăn mòn, … Đúng là rất có tính ứng dụng.
“Ông chủ, cậu đã trở lại rồi.” Mạc Lạc tiến lên chào hoi.
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
Mạc Lạc nhìn Trình Chu nói: “Trình thiếu, lần này đi dị giới hẳn là thu thập được không ít đúng không?”
Trình Chu: “Xem như là vậy đi……” Mấy ngày lại đi càn quét một đảo nhỏ nên thu thập chắc cũng không tồi thật.
“Trình thiếu, đã có một con thuyền chiến Hoàng kim duy tu xong rồi, đã có thể hạ thuỷ, cậu mau đến xem đi.” Mạc Lạc nhiệt tình mà nói.
Trình Chu lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi muốn quay về một chuyến trước đã.”
Mạc Lạc vội vàng gật đầu nói: “Vậy cậu đi trước đi.”
Sau khi rời khỏi xưởng đóng tàu thì Trình Chu nhìn qua Dạ U hỏi: “Em nói xem tại sao tên Mạc Lạc này lại kỳ lạ như vậy chứ? Hắn uống lộn thuốc à?”
Dạ U mỉm cười nói: “Có lẽ là hắn ta đã cảm giác được áp lực rồi.”
Trình Chu có chút khó hiểu nói: “Áp lực?”
Dạ U cười cười nói: “Còn không phải là do tộc người Hắc Kim nhất tộc đã tới sao? Là áp lực cạnh tranh đấy.”
Tuy là thuật luyện khí của Hắc Kim nhất tộc tương đối thô thiển nên tất nhiên là không thể bằng Mạc Lạc được, nhưng là tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc lại rất nhiều. Hiệu suất công việc của hơn 100 người thì tất nhiên là cao hơn nhiều so với 1 mình Mạc Lạc rồi.
Trình Chu: “……” Tục ngữ nói rất đúng, không sợ không biết nhìn hàng, chỉ sợ so sánh hàng (不怕不識貨,就怕貨比貨: Bùpà bù shí huò, jiù pà huò bǐ huò – so sánh mới biết tốt xấu). So về thái độ với chủ thuê thì thời điểm Mạc Lạc mới tới cũng có thái độ cục kỳ ngoan cố cũng không muốn hợp tác, còn người của Hắc Kim nhất tộc thì ngược lại, bọn họ cực kỳ phối hợp và rất thức thời. Còn muốn so về hiệu suất công việc sao? Một mình Mạc Lạc thì không thể nào mà đấu lại được với cả tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc đồng tâm hiệp lực và đoàn kết này chứ? Khó trách mà cậu ta lại cảm thấy có áp lực như vậy.
Dạ U lắc đầu nói: “Em nghe Palmyra nói là hình như Mạc Lạc đang cảm thấy hối hận vì lúc trước quá cốt khí đấy.”
Trình Chu: “……”
Dạ U: “Kỳ thật thì có vẻ như là Mạc Lạc lo lắng cũng quá mức rồi. Bên này của các anh cũng quá thiếu chuyên gia mà. Cậu ta lo cái gì chứ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng là không đủ dùng. Phía trên vẫn đang khao khát nhân tài, nhưng mà nhân tài cũng không thể tuỳ tiện mà tiến cử được, lỡ đâu tiến cử một người rắp tâm bất lương có ý đồ xấu thì chúng ta phiền phức rồi.”
End chap 178
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Người mới tới mặc một thân quần áo đen, đầu đội mũ trùm để che đi khuôn mặt.
“Zoe thiếu gia.” Người áo đen nhìn Zoe rồi hành lễ.
Dạ U nhìn người mới tới rồi cười nhạo cũng vô cùng châm chọc mà nói: “Không cần khách khí như vậy, tôi cũng chẳng còn là thiếu gia gì ở đây.”
Trình Chu nhìn Dạ U cũng có chút nghi hoặc nói: “Em biết người này sao?”
Dạ U lạnh nhạt nói: “Cũng không phải là quá quen biết.”
Người tới tên là Koron, là quản gia mà ông ngoại Dạ U để lại cho mẫu thân cậu. Ông ta cũng là người đã biết không ít bí mật của Hoàng Kim tiểu mạch đảo.
Lúc ông ngoại và mẫu thân còn sống thì cả hai người họ một lòng tín nhiệm đôi với tên Koron này. Nhưng mà, ngay khi hai người họ mất đi rồi Dạ U cũng gặp chuyện thì cũng chính người này đã quay lưng cũng không chút do dự mà đầu phục hầu tước Perry kia.
Lúc mẫu thân của Dạ U còn sống thì bà cũng đối xử với người này rất tốt, kết quả thời điểm lâm trận cũng là lúc người này vô cùng dứt khoát và không chút do dự mà phản chiến.
Koron nhíu mày nói: “Đại thiếu gia, hiện tại cậu đang muốn làm gì vậy?”
Dạ U tùy ý nói: “Tôi sao? Tôi muốn đi dạo chơi khắp nơi, ngắm cảnh đẹp, ăn uống thôi. Có vấn đề gì sao?”
Koron tỏ vẻ oán trách mà nói: “Hành động hiện tại của đại thiếu gia cũng hơi quá mức rồi, nếu thiếu gia tiếp tục làm vậy thì Hoàng Kim đảo esợ là phải trống rỗng luôn rồi.”
Cách đây không bao lâu rồi thì đám hầu tước Leon đã chạy tới Hoàng Kim đảo để đòi nợ, cũng xem như bọn họ đang khai phát súng đầu tiên, sau đó thì họ cũng thấy làm thế cũng quá tiện tay nên các hầu tước và các bá tước khác cũng thường xuyên kết bè kết cánh chạy tới Hoàng Kim đảo để đòi nợ.
Người chạy tới Hoàng Kim đảo đòi nợ trong đó cũng có một phần là khổ chủ, những người còn lại thì chỉ là những kẻ đục nước béo cò mà chạy tới ăn hôi thôi.
Sau khi thân phận của Trình Chu bị bại lộ là không gian Đoạ ma giả thì tất cả những vụ trộm trên Hiệp Loan quần đảo đều đổ lên đầu Trình Chu nên cho dù là có mất một con gà mà không tra ra hung thủ thì họ cũng đổ hết lên đầu Trình Chu và tất nhiên là Trình Chu trong lúc không biết đã phải gánh luôn cái nồi này rồi.
Trình Chu là không gian Đoạ ma giả nên tới vô ảnh đi vô tung và cũng không có một chỗ ở cố định nào. Người muốn tìm Trình Chu để tính sổ cũng không thể động được tới hắn nên đám người kia cũng chỉ có thể tìm tới hầu tước Perry mà tính sổ thôi.
Dạo gần đây, vị hầu tước Perry ứng phó với mấy người tới đòi nợ cũng có thể nói là tinh bì lực tẫn, cạn kiệt sức lực, không còn hơi sức mà thở nữa.
Dạ U mỉm cười nói: “Điều này không phải là rất tốt sao? Điều mà tôi muốn chính là tôi vô cùng vui vẻ mà phát tài và nhìn Hoàng Kim đảo hoàn toàn phá sản. Về sau thì tôi càng ngày càng giàu có còn Hoàng Kim đảo càng ngày càng nghèo khổ. Sau này khi tôi biến thành phú hào thì bọn họ tốt nhất là đi ăn xin hết đi. Nếu lúc nào rảnh rỗi thì tôi cũng sẽ đến nhìn bọn họ đi ăn xin xem thế nào. Khi mà tâm tình của tôi mà tốt hơn một chút thì tôi sẽ suy nghĩ thưởng cho bọn họ một vài đồng tiền cũng tốt.”
Ánh mắt của Trình Chu cũng ôn nhu mà nhìn Dạ U thầm nghĩ: Thật ra thì tâm tính của Dạ U vẫn còn quá tốt rồi, vậy mà Dạ U còn nghĩ tới việc cho tiền mấy con người đó sao? Mấy loại người tráo trở này thì làm như vậy cũng chẳng có ích lợi gì.
Koron cau mày cũng có chút bất đắc dĩ mà nói: “Đại thiếu gia, hà tất gì mà thiếu gia phải làm như vậy chứ? Dù sao thì hầu tước đại nhân vẫn là phụ thân của ngài mà.”
Dạ U không thèm để ý mà nói: “Vậy thì sao chứ?”
Koron nhìn Dạ U nói: “Đại thiếu gia, làm gì có phụ tử nào hận qua một đêm đâu (父子哪有隔夜 仇: Fùzǐ nǎ yǒu géyè chóu). Tình hình hiện tại trong phủ hầu tước hiện tại cũng rất căng thẳng, địa vị của Lance thiếu gia cũng từ từ tăng lên còn địa vị của Baker thiếu gia thì đang gặp nguy hiểm. Nếu ngài không vì hầu tước Perry mà suy xét thì ngài cũng nên vì thiếu gia Baker mà suy xét một chút chứ?”
Dạ U híp mắt có chút tò mò nói: “Dạo gần đây Baker không được tốt sao?”
Koron cũng thở dài một hơi rồi sầu thảm mà nói: “Dạo gần đây tâm tình của hầu tước đại nhân cũng không được tốt cho lắm nên hầu tước vẫn luôn lấy danh nghĩa dạy dỗ đấu khí mà đánh thiếu gia Baker vài trận rồi.”
Dạ U nghe vậy thì mỉm cười tâm tình cũng rất vui vẻ mà nói: “Đúng là niềm vui bất ngờ.”
Lúc trước thì Baker vẫn luôn oán trách là cậu đã nuôi dạy nó thành phế vật mà, hiện tại thì có chính phụ thân nó đứng ra chỉ dạy thì hắn có thể nỗ lực mà phấn đấu rồi.
Koron cau mày mà nói: “Zoe thiếu gia, dù sao thì ngài và thiếu gia Baker cũng là một mẹ đẻ ra mà.”
Trên người Koron vẫn gắn cái nhãn hiệu của Hoàng Kim tiểu mạch đảo nên tuy là đã đầu phục hầu tước Perry thì vẫn luôn bị dán cái nhãn là người của Baker, cùng vinh cùng nhục với Baker. Vì vậy cho nên cuộc sống của Baker không ổn thì lẽ tất nhiên cuộc sống của Koron cũng không quá ổn.
Dạ U nhìn Koron cũng có chút không kiên nhẫn nói: “Nể mẫu thân của tôi nên hiện tại tôi sẽ không thèm giết ông. Nhưng mà ông vẫn tiếp tục nói nhảm như vậy thì e là tôi cũng không đủ kiên nhẫn nữa đâu. Cút.”
Koron nhăn mày nói: “Đại thiếu gia……”
Trình Chu phất tay, chém ra một đạo không gian trảm mà chặt đứt luôn một cánh tay của Koron.
Trình Chu khó chịu nói: “Lão già chết tiệt. Dạ U đã nói ông cút, ông nghe không hiểu tiếng người sao? Hiện tại ông có thể cút được rồi.”
Koron che miệng vết thương lại hét lên một tiếng thảm thét rồi chỉ vào mặt Trình Chu nói: “Ngươi ngươi ngươi……”
Trình Chu bĩu môi nói: “Ông muốn cậy già lên mặt với tôi sao? Ai cho ông cái gan đó. Ông tưởng mình là ai chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Koron nhìn Trình Chu rồi lại nhìn lại Dạ U tựa hồ như muốn mong đợi Dạ U giúp đỡ.
Ánh mặt của Dạ U chăm chú mà nhìn vào xiên thịt nướng và cũng không hề có ý tứ muốn để ý đến Koron.
Sau khi thịt chín thì cũng cầm lên đưa cho Trình Chu rồi nói: “Thịt cũng chín rồi, anh nếm thử nào.”
Trình Chu nghiêng người cắn luôn một miếng thịt trên Dạ U rồi mỉm cười nói: “Em nướng càng ngày càng ngon rồi, tay nghề tiến bộ cũng nhanh quá.”
Dạ U mỉm cười nói: “Anh thích là được rồi.”
Koron đứng một hồi lâu thì cũng ý thức được là Zoe sẽ không vì ông mà ra mặt nên cũng che miệng vết thương lại, mặt đỏ bừng rồi thất tha thất thểu mà tránh đi.
Ban đầu thì Trình Chu cũng không nghĩ ra được thân phận của Koron đâu, nhưng mà sau khi nghe Dạ U nói chuyện một hồi thì Trình Chu bỗng nhiên nhớ lại một câu chuyện mà lúc trước hắn đã từng nói chuyện phiếm với Phong Ngữ, nghe Phong Ngữ có nhắc qua một người quản gia mà mẫu thân của Dạ U đã để lại, sau đó thì người quản gia này cũng đã phản bội Dạ U mà đầu phục hầu tước Perry. Lão già chết tiệt này còn có mặt mũi mà dám chạy đến đây để răn dạy và khuyên nhủ Dạ U á? Ai cho hắn ta cái gan đó vậy?
Thấy tâm tình của Dạ U không được tốt nên Trình Chu cũng thuận miệng mà kể cho Dạ U một câu chuyện cười, Dạ U nghe xong câu chuyện thì cũng tự nhiên mà cười rộ lên.
Nghe dược tiếng cười vang tới nên Koron quay phắt đầu lại nhìn Dạ U rồi dùng ánh mắt tràn ngập oán độc mà nhìn qua Trình Chu.
“Lão già chết tiệt, sao ông lết chậm vậy. Để tôi tiễn ông một đoạn.” Trình Chu dùng một chân đá bay người trước mặt đi.
Trình Chu có chút xin lỗi mà nhìn Dạ U rồi nói: “Xin lỗi em, nhịn không được.”
Dạ U cười cười nói: “Không sao. Như vậy cũng tốt, cũng coi như là giết gà dọa khỉ và cảnh tỉnh những người muốn chạy tới ồn ào.”
Trình Chu lắc đầu nói: “Em vẫn còn quá tốt bụng rồi đấy.”
Theo Trình Chu biết thì gia đình Koron xuất thân là nông nô, sau đó được đảo chủ của Hoàng Kim tiểu mạch đảo nhìn trúng rồi nâng lên làm quản gia, mẫu thân của Dạ U cũng coi người này là tâm phúc, hơn nữa cũng không đối xử với người này như hạ nhân. Chỉ là lão già này an nhàn quá lâu nên cũng quên mất bản thân mình là gì rồi.
Cái ngữ khí khi mà Koron vừa mới tới đây để nói chuyện không giống với giọng điệu của một người hầu nói với đại thiếu gia mà giống với một kẻ muốn đến đây thuyết giáo và dạy đời cho Dạ U vậy.
Dạ U mỉm cười nói: “Có lẽ vậy.”
Ông ngoại đã chết, mẫu thân cũng đã chết, Koron cũng được coi như là nửa trưởng bối của cậu, trước kia thì cậu cũng rất tín nhiệm và tôn kính người này.
……
Trình Chu cũng không gặp bá tước Đồng Đầu của đảo chuông đồng mà lại đi mau một số lượng lớn quả chuông đồng từ trong các thương hộ trên đảo, sau đó thì cũng mang theo Dạ U mà trở về hiện thế.
Sau khi biết được phương pháp sử dụng cấm ma thạch từ bên phía Phi Ưng thì thực lực của Dạ U cũng nhanh chóng dâng lên. Nhưng mà sau khi rút sạch ma lực của viên cấm ma thạch thì viên đá đó cũng trở thành phế thạch nên cấm ma thạch trên tay hai người có chút không đủ dùng.
Phong Ngữ nhìn Trình Chu nói: “Chỉ có chừng này cấm ma thạch thôi ạ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ, đám quý tộc này cũng chẳng có tí lương tâm nào.”
Phong Ngữ cau mày cũng có chút ủ rũ nói: “Sao lại như vậy chứ?”
Phong Ngữ gãi đầu, trước kia thì cấm ma thạch đối với bọn họ chính là độc dược, nên Phong Ngữ đã cảm thấy nơi nào cũng có cấm ma thạch. Hiện tại khi phát hiện ra tác dụng của cấm ma thạch thì Phong Ngữ lại cảm thấy hình như mấy cái viên cấm ma thạch này chỉ có đại quý tộc mới có, các loại tiểu quý tộc lại không mua nổi.
Phong Ngữ nghĩ một chút rồi nói: “Hình như là cấm ma thạch có rất nhiều ở vương thành thì phải.”
Dạ U gật đầu nói: “Ừ, đúng là ở vương thành có không ít.”
Nghe nói là khi Đoạ ma giả tiến vào ngoại ô của vương thành thì đã cảm thấy cả người không khoẻ, Đoạ ma giả cực kỳ lợi hại mà đi vào vương thành thì cũng là đi vào tử lộ. Dạ U cũng cảm thấy có lẽ là ở vương thành có rất nhiều cấm ma thạch thì mới có thể áp chế được năng lực của Đoạ ma giả như vậy.
Trình Chu cười cười nói: “Vậy thì khi nào chúng ta đi vương thành xem thử đi.”
“Không được. Vương thành cũng không chỉ đơn giản như vậy.” Dạ U không cần nghĩ ngợi mà lắc đầu phản đối.
Tuy Trình Chu không phải là Dị năng giả nhưng mà vương thành cũng có tồn tại một dạng cơ quan luyện khí ngầm gì đó cực kỳ nguy hiểm. Lỡ đâu cơ quan này có thể khắc chế được năng lực không gian của Trình Chu thì sao? Đến lúc đó làm sao mà thoát được. Quá nguy hiểm. Thực lực hiện tại của họ còn chưa thể mạo hiểm được như vậy.
Biết băn khoăn của Dạ U nên Trình Chu cũng mỉm cười mà trấn an: “Vậy sau này chúng ta đi sau cũng được, dù sao thì cũng sẽ có cơ hội mà.”
……
Trình Chu mang Dạ U thuấn di đến xưởng đóng tàu quốc gia, bên trong xưởng đóng tàu cũng có đông đảo nhân viên công tác đang vội đến mức chân không chạm đất.
Nhìn hai người Trình Chu lại đi tới thì mấy nhân viên nghiên cứu cũng vui vẻ mà hỏi thăm hai người bọn họ, ánh mắt cũng rất sùng kính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ông chủ, hai người đã tới rồi.” Tộc trưởng Hắc Mộc tung tăng chạy tới nhìn rất hớn hở.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trình Chu đánh giá Hắc Mộc một chút rồi thầm nghĩ: Hình như tên này béo lên rồi thì phải, có vẻ như là mấy người này sống ở đây cũng khá là dễ chịu.
Đúng là dạo gần đây tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc sống rất tốt, bình dân ở dị giới quá ngu muội, lại có tính bài ngoại ăn sâu vào tâm thức nên mầy người đó vẫn luôn kiêng kị mấy tộc nhân thấp bé và đen đúa của Hắc Kim nhất tộc. Tuy là phía vương thành cũng đã bác bỏ và đính chính những tin đồn là tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc không hề liên quan gì đến ma quỷ, mà chỉ là diện mạo có đôi chút đặc biệt khác người bình thường một chút. Nhưng mà đám bình dân đó vẫn luôn xỉa xói ở sau lưng nói bọn họ là tay sai của ma quỷ nên mới có hình dáng như vậy và vẫn luôn bài xích bọn họ. Nên khi tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc ở đảo Hoa hồng thì trừ những tình huống tất yếu buộc phải đi thì bọn họ cũng sẽ không bao giờ ló mặt ra ngoài.
Nhưng khi họ tới hiện thế thì tình huống lại hoàn toàn khác, người của xưởng chế tạo thuyền quốc gia này đều biết bọn họ là những chuyên gia mà phía trên đã phải trả một số tiền lớn để mời về. Hơn nữa thì phía trên cũng giới thiệu họ là những nhân tài kỹ thuật cao cấp nên những nhân viên ở xưởng tàu cũng rất tôn kính bọn họ. Tuy là cái thái độ đối xử này đối với bọn họ cũng khá là lạ lẫm.
Tuy là tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc rất hàm hậu nhưng họ cũng không phải là đồ ngu. Đối với những tộc nhân Hắc Kim nhất tộc mà nói thì thái độ của người hiện thế đối với họ là rất tốt, rất tôn trọng và cũng sùng bái kỹ thuật của bọn họ, họ cũng rất vừa lòng với tình hình hiện tại và còn rất hưởng thụ thời gian ở hiện thế này.
Vì Trình Chu là người đã trả lương cho tộc nhân bọn họ tới 2 vạn 1 tháng. Hơn nữa thì cao tầng của cục đóng tàu này cũng có thể đã cảm thấy khá ngượng ngùng vì Trình Chu trả lương cho họ, hoặc là họ sợ người của cục chế tạo xe vận tải và cục hàng không chạy đến đây đào người gì đó nên người của xưởng đóng tàu lúc nào cũng nhìn chằm chằm tộc nhân bọn họ như hổ rình mồi, cũng luôn tìm cách phát thêm tiền thưởng cho họ, các loại rượu ngon cũng không ngừng được đưa đến.
“Ông chủ, ngài mang theo quả chuông đồng về rồi sao?” Hắc Mộc cũng có chút sốt sắng vội hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Có mang theo một ít lại đây.”
Hắc Mộc có chút kích động nói: “Đưa cho tôi, nhanh đưa cho tôi.”
Trình Chu nhìn dáng vẻ gấp không chờ nổi của Hắc Mộc thì cũng thản nhiên nói: “Ông gấp cái gì chứ? Không phải là lúc trước tôi đã mang một ít về rồi sao?”
Hắc Mộc thở dài nói: “Thật sự là không đủ để dùng. Lúc trước tôi đã sử dụng chất lỏng bên trong của quả chuông đồng này để duy tu lại mấy con thuyền chiến và không biết thế nào mà bị mấy giáo sư ở bên này nhìn thấy. Mấy người đó muốn một chút, xong lại xin một ít, chia một hồi thì tôi cũng không còn gì để làm nữa. Mấy giáo sư ở bên này của cậu nói cái gì mà thứ này có triển vọng rất tốt, cái gì mà có thể chế tạo vũ khí công nghệ cao, rồi còn nói cái gì về phát triển hàng không vũ trụ gì ấy …. Nên họ đã lấy sạch của tôi rồi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy sao?”
Chất lỏng bên trong quả chuông đồng rất dẻo, chịu được nhiệt độ cực cao và cũng chịu đựng được nhiệt độ cực thấp, hơn nữa lại không bị ăn mòn, … Đúng là rất có tính ứng dụng.
“Ông chủ, cậu đã trở lại rồi.” Mạc Lạc tiến lên chào hoi.
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
Mạc Lạc nhìn Trình Chu nói: “Trình thiếu, lần này đi dị giới hẳn là thu thập được không ít đúng không?”
Trình Chu: “Xem như là vậy đi……” Mấy ngày lại đi càn quét một đảo nhỏ nên thu thập chắc cũng không tồi thật.
“Trình thiếu, đã có một con thuyền chiến Hoàng kim duy tu xong rồi, đã có thể hạ thuỷ, cậu mau đến xem đi.” Mạc Lạc nhiệt tình mà nói.
Trình Chu lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi muốn quay về một chuyến trước đã.”
Mạc Lạc vội vàng gật đầu nói: “Vậy cậu đi trước đi.”
Sau khi rời khỏi xưởng đóng tàu thì Trình Chu nhìn qua Dạ U hỏi: “Em nói xem tại sao tên Mạc Lạc này lại kỳ lạ như vậy chứ? Hắn uống lộn thuốc à?”
Dạ U mỉm cười nói: “Có lẽ là hắn ta đã cảm giác được áp lực rồi.”
Trình Chu có chút khó hiểu nói: “Áp lực?”
Dạ U cười cười nói: “Còn không phải là do tộc người Hắc Kim nhất tộc đã tới sao? Là áp lực cạnh tranh đấy.”
Tuy là thuật luyện khí của Hắc Kim nhất tộc tương đối thô thiển nên tất nhiên là không thể bằng Mạc Lạc được, nhưng là tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc lại rất nhiều. Hiệu suất công việc của hơn 100 người thì tất nhiên là cao hơn nhiều so với 1 mình Mạc Lạc rồi.
Trình Chu: “……” Tục ngữ nói rất đúng, không sợ không biết nhìn hàng, chỉ sợ so sánh hàng (不怕不識貨,就怕貨比貨: Bùpà bù shí huò, jiù pà huò bǐ huò – so sánh mới biết tốt xấu). So về thái độ với chủ thuê thì thời điểm Mạc Lạc mới tới cũng có thái độ cục kỳ ngoan cố cũng không muốn hợp tác, còn người của Hắc Kim nhất tộc thì ngược lại, bọn họ cực kỳ phối hợp và rất thức thời. Còn muốn so về hiệu suất công việc sao? Một mình Mạc Lạc thì không thể nào mà đấu lại được với cả tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc đồng tâm hiệp lực và đoàn kết này chứ? Khó trách mà cậu ta lại cảm thấy có áp lực như vậy.
Dạ U lắc đầu nói: “Em nghe Palmyra nói là hình như Mạc Lạc đang cảm thấy hối hận vì lúc trước quá cốt khí đấy.”
Trình Chu: “……”
Dạ U: “Kỳ thật thì có vẻ như là Mạc Lạc lo lắng cũng quá mức rồi. Bên này của các anh cũng quá thiếu chuyên gia mà. Cậu ta lo cái gì chứ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng là không đủ dùng. Phía trên vẫn đang khao khát nhân tài, nhưng mà nhân tài cũng không thể tuỳ tiện mà tiến cử được, lỡ đâu tiến cử một người rắp tâm bất lương có ý đồ xấu thì chúng ta phiền phức rồi.”
End chap 178
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro