Thêm Một Con Thuyền Hoàng Kim
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 02:02:08
Hoàng Kim đảo.
“Sao rồi?” Hầu tước Perry hỏi.
Người áo đen báo cáo với hầu tước Perry: “Zoe thiếu gia cũng không hề nể mặt Koron, hơn nữa người đàn ông kia còn chặt luôn một cánh tay của Koron.”
Hầu tước Perry: “Vậy sao?”
Người áo đen do dự một chút rồi dò hỏi: “Hầu tước đại nhân, Koron đã bị chặt đứt một cánh tay nên hắn ta cũng khá chật vật để trở về. Hầu tước có muốn đón hắn quay lại không?”
Hầu tước Perry lạnh lùng nói: “Không cần, cũng chỉ là một tên nô tài mà thôi. Hiện nay bổn hầu tước cũng có rất nhiều việc để lo, không rảnh mà quản tới hắn.”
Hầu tước Perry còn tưởng là ít nhiều gì thì Koron cũng có chút ảnh hưởng với Zoe chứ. Xem thái độ của Zoe thì tên Koron này cũng chẳng còn giá trị gì nữa rồi.
“Hầu tước đại nhân, thuyền của đại công tước sắp tới đảo chuông đồng rồi, không biết có chạm mặt họ không?” Người áo đen có chút lo lắng nói.
Hầu tước Perry có chút khiếp sợ mà nói: “Hai tên khốn khiếp kia chắc cũng không dám to gan tới vậy đâu.”
Người áo đen có chút không tán thành thầm nghĩ: Không đâu, lá gan của Zoe và không gian Đoạ ma giả kia cũng không hề nhỏ một chút nào. Nếu hai người đó mà đụng phải con thuyền của đại công tước thì e là …
Perry nắm chặt tay cũng có chút phẫn nộ nói: “Nghiệt chủng.”
Nghĩ đến tác phong hành sự của Trình Chu thì hầu tước Perry cũng tự cảm thấy nếu như Trình Chu có đụng phải con thuyền của đại công tước thì tên kia cũng chẳng nể mặt đại công tước gì đâu.
Trình Chu là không gian Đoạ ma giả nên nếu như hắn ta có chọc phải đại công tước thì nó cũng sẽ tùy tiện mà chạy tới một hòn đảo hẻo lánh nào đó mà trốn là được. Còn Hoàng Kim đảo của bọn họ mới là mục tiêu mà đại công tước trút giận. Hầu tước Perry càng nghĩ càng nghẹn khuất nên ông ta dùng một quyền đánh nát cái bàn để trút giận.
……
Sau khi trở về hiện thế được một thời gian thì Trình Chu và Dạ U lại quay trở lại Tinh Linh thế giới và đáp tới đảo chuông đồng rồi bọn họ cũng chạy đi thu hoạch quả chuông đồng.
Qua mấy ngày thì bá tước Đồng Đầu luôn nấp phía sau rốt cuộc cũng chịu lộ diện.
“Tới.” Dạ U nhìn chiếc xe ngựa của bá tước Đồng Đầu rồi lên tiếng.
Trình Chu: “Rốt cuộc tới. Ông ta mà còn không thèm xuất hiện thì anh lại nghĩ là cái đảo chuông đồng này vô chủ mất.”
Dạ U cười cười nói: “Bá tước Đồng Đầu có cái danh bá tước rùa đen mà, cái danh hiệu này cũng không phải là tự nhiên mà có.”
Trình Chu: “……”
Bá tước Đồng Đầu có chút rụt rè nói: “Sao hai vị lại tới đây chứ? Đảo chuông đồng của tôi rất nghèo, vật tư lại thiếu thốn nên thật sự là không có cái gì để hiếu kính hai vị đâu.”
Dạ U nhàn nhạt nói: “Sao lại không có chứ? Không phải là trên đảo của ngài có rất nhiều quả chuông đồng sao?”
Bá tước Đồng Đầu có chút khủng hoảng nói: “Những trái này cũng không phải là của tôi mà. Tôi nói thật đấy.”
Kỳ thật thì bá tước Đồng Đầu nói cũng không phải là nói dối. Đúng là trước kia thì quả chuông đồng đã bị coi là phế quả, không có tác dụng gì. Cho đến hơn 10 năm trước thì có một luyện khí sư đã phát hiện ra tác dụng của quả chuông đồng trong việc luyện khí. Sau đó thì giá cả của quả chuông đồng cũng tăng vọt lên và còn được mệnh danh là vàng lỏng.
Phần lớn thì quả chuông đồng của đảo chuông đồng đều đã được giao dịch với các quý tộc khác rồi.
Năm đó thì vì một vài lý do nên thông tin của bá tước Đồng Đầu cũng chậm hơn so với tất cả mọi người. Khi có người chạy tới đây thu mua những quả chuông đồng với giá rẻ mạt thì vị bá tước này cũng bán hết sạch. Lúc đó ông còn nghĩ là quả chuông đồng này cũng chẳng có giá trị gì, hơn nữa lại không hiểu biết gì về tác dụng của chất lỏng bên trong quả chuông đồng nên thấy mấy kẻ coi tiền như rác này chạy tới mua thì ông còn cảm thấy rất vui nữa. Sau đó thì bá tước Đồng Đầu cũng tuỳ tiện mà ký kết một cái khế ước đem quả chuông đồng bán đứt đi với cái giá rẻ mạt cho người ta trong vài thập niên.
Thời điểm ký kết khế ước thì bá tước Đồng Đầu còn cảm thấy ông chiếm lợi lớn rồi, sau đó … Giá cả của quả chuông đồng mỗi ngày một khác, hiện tại thì nó đã được bán với cái giá trên trời rồi.
Khế ước cũng đã được ký kết nên muốn đổi cũng chẳng đổi được. Mấy người hợp tác với bá tước Đồng Đầu kiếm một vố lớn còn bá tước Đồng Đầu khờ khạo lại chỉ được một phần râu ria nên đã có không ít người đã chê bai cười nhạo bá tước Đồng Đầu là thằng ngu.
Nhưng mà trên đời này ấy mà, phúc hoạ cũng khó mà liệu trước được lắm, mấy người hầu tước đã từng hợp tác với bá tước Đồng Đầu đều kiếm được vố lớn nên đã gom được rất nhiều đồng vàng, sau đó thì họ trang bị cho con thuyền Hoàng kim của mình đến tận răng, và cũng vì vậy nên trận chiến ở quần đảo núi lửa thì con thuyền của mấy hầu tước này đã thành mục tiêu di động cho con rồng lửa, nó công kích một hồi thì mấy vị hầu tước này cũng đồng loạt ngã xuống, thuyền còn bị đắm xuống biển.
Còn bá tước Đồng Đầu thì là một người tham sống sợ chết nên cũng không biết tại sao mà trong trận chiến kia thì ông lại được bảo toàn tính mạng.
“Không phải là mấy hầu tước ký kết khế ước với ngài đều đã chết hết rồi sao? Giao dịch tự nhiên cũng thành không có giá trị rồi còn gì?” Trình Chu nói.
Bá tước Đồng Đầu cau mày nói: “Đúng là như thế nhưng mà lại có một giao dịch mới rồi.”
Trình Chu nhìn bá tước Đồng Đầu nói: “Giao dịch gì?”
“Người của đại công tước đang tới, họ nói là mấy cái giao dịch trước kia với mấy hầu tước đã chết đó phải chuyển sang tay của đại công tước, hai vị mau chạy nhanh đi.” Bá tước Đồng Đầu có chút nôn nóng nói.
Trình Chu có chút hiếu kỳ nói: “Đại công tước muốn tới đây sao? Khá tốt, vừa lúc chúng tôi có thể ôn chuyện cũ.”
Bá tước Đồng Đầu trợn mắt rồi há hốc mồm mà nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Trình Chu còn muốn ôn chuyện với đại công tước sao? Mà hai người này với đại công tước thì có chuyện cũ gì mà ôn được chứ?
Trình Chu nhìn bá tước Đồng Đầu mỉm cười rồi nói: “Chúng tôi đã cùng nhau đánh con rồng lửa hung ác kia mà, đây là tình nghĩa cũng là duyên phận đấy. Lúc ở quần đảo núi lửa tôi còn sợ con thuyền của đại công tước gặp nguy hiểm nên đã dịch chuyển con thuyền của đại công tước ra vị trí khác nữa đấy.”
Bá tước Đồng Đầu nghe vậy thì cạn lời mà nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Hoá ra lúc đó tên Trình Chu này là sợ đại công tước gặp nguy hiểm sao? Hoá ra không phải là tên Trình Chu và cái liên minh Thiên Tuyển giả kia muốn ăn chia con rồng lửa nên lo đại công tước vướng tay vướng chân sao? Hắn ta dịch chuyển con thuyền của đại công tước và cả đại công tước lên trên bờ cho mắc kẹt trên đó một thời gian mà không thể hạ thuỷ được là vì lo lắng sao? Hiện giờ mà đại công tước mà nhìn thấy Trình Chu thì e là ông ta sẽ tìm mọi cách mà xé xác tên Trình Chu này ra cho hả giận mất.
Trình Chu vuốt cằm nói: “Nói mới nhớ, hình như là con thuyền của đại công tước chất lượng cũng không tồi đâu, mấy con thuyền Hoàng kim đúng là không thể so được. Bá tước đại nhân thấy có đúng không?”
Bá tước Đồng Đầu nghe vậy thì càng cạn lời, tên Trình Chu này mang đi nhiều con thuyền Hoàng kim đi như vậy vẫn chưa đủ sao? Giờ hắn ta còn đánh chủ ý lên con Địa giai thuyền chiến của đại công tước luôn rồi hả?
Bá tước Đồng Đầu cũng chưa từng nhìn thấy người nào to gan lớn mật như Trình Chu nên nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Bá tước Đồng Đầu cau mày nói: “Đại công tước cũng không tự mình tới đây nên hai vị mà muốn ôn chuyện thì cũng không có cơ hội rồi.”
Trình Chu híp mắt nói: “Đại công tước không tự mình tới đây sao? Là phái đặc phái viên tới đây sao? Vậy cũng tốt, chúng ta đi tìm đặc phái viên tâm sự cũng được.”
Bá tước Đồng Đầu nhìn Trình Chu bằng ánh mắt cũng có chút khó tả.
Trình Chu nhìn bá tước Đồng Đầu thì cũng cười cười nói: “Bá tước đại nhân, sao lại nhìn tôi như vậy chứ?”
Bá tước Đồng Đầu có chút bất đắc dĩ nói: “Các hạ, ngài tha cho tôi đi.”
Trình Chu vẻ mặt ôn hoà nói: “Bá tước đại nhân nói cái gì vậy chứ? Tôi cũng đâu có tính toán là giết ngài đâu, việc gì mà ngài phải nói những lời này chứ.”
Bá tước Đồng Đầu nhìn Trình Chu nói: “Các hạ tính làm gì vậy?”
Trình Chu nhìn Bá tước Đồng Đầu nói: “Đột nhiên là tôi cảm thấy nơi này của bá tước cũng không tồi đâu, hay là bá tước nhường lại cho tôi đi.”
Bá tước Đồng Đầu có chút kích động nói: “Các hạ … dù gì cũng là người làm chuyện lớn mà, ngài muốn lấy cái địa bàn nào mà không được chứ? Việc gì mà ngài phải nhớ thương cái đảo chuông đồng nghèo nàn này của tôi vậy?”
Trình Chu cười cười nói: “Đùa chút thôi, bá tước đại nhân không có tí hài hước nào cả. Ngài cũng đừng kích động như vậy chứ.”
Bá tước Đồng Đầu nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Đùa sao? Cái đùa này cũng chẳng có tí hài hước nào cả.
Bá tước Đồng Đầu thấy không lay động được Trình Chu nên cũng đành phải cáo từ trước.
……
Bờ biển đảo chuông đồng.
Dạ U nhìn mực nước biển ở phía xa thì híp mắt nói: “Tới.”
Trình Chu: “Bá tước Đồng Đầu cũng không hề nói dối. Tới thật kìa.”
Dạ U: “Thuyền tới chỉ là một con Hoàng kim thuyền chiến, có vẻ như là đại công tước đang cần một số lượng lớn quả chuông đồng này để duy tu và sửa chữa lại con Địa giai thuyền chiến kia nên ông ta đành phải huy động nhiều người như vậy để tới đây.”
Trình Chu có chút tiếc hận nói: “Quá đáng tiếc, vậy mà không phải là con Địa giai thuyền chiến kia tới.”
Nếu hắn có thể tự mình mang một con Địa giai thuyền chiến trở về thì không chỉ có người của cục dị năng sẽ mang cờ thưởng tới thẳng nhà hắn mà tường nhà hắn sẽ treo toàn là cờ thưởng để trang trí mất.
Dạ U nhìn Trình Chu một chút nói: “Địa giai thuyền chiến là vũ khí chiến lược của đại công tước, nên không phải khẩn cấp thì ông ta sẽ không điều động đâu.”
Trình Chu nhìn con Hoàng kim thuyền chiến ở phía xa nói: “Nghe nói là đại công tước ngoại trừ con thuyền Địa giai thuyền chiến kia thì còn có năm con Hoàng kim thuyền chiến nữa phải không? Tài sản đúng là rất khổng lồ mà.”
Dạ U gật đầu nói: “Đại công tước dù sao cũng là đại công tước mà. Mấy quý tộc như hầu tước hay bá tước kia tất nhiên là không thể theo kịp được.”
Trình Chu cười cười nói: “Chúng ta động thủ thôi.”
Dạ U gật đầu nói: “Được.”
Dạ U sử dụng vĩnh dạ thiên mâu, một mảnh hắc ám trong chốc lát đã bao vây lấy con Hoàng kim thuyền chiến kia. Người trên con thuyền này cũng nháy mắt mà chìm vào trong bóng tối.
“Bóng tối đã bao phủ, là Đọa ma giả, Đọa ma giả đã tới rồi.”
“Đừng hoảng, đừng hoảng, bình tĩnh lại, trên thuyền có cấm ma thạch. Không cần phải lo lắng.” Sĩ quan của đám lính gào lên nhưng không hề có hiệu quả.
Sau trận chiến ở quần đảo núi lửa thì tất cả mọi người đều đã biết là Đoạ ma giả không hề sợ hãi cấm ma thạch nữa. Tất nhiên là những lời đồn này đã truyền đi khắp nơi nên những người trên thuyền này cũng đã đều nghe được.
Trước khi tới đây thì viên sĩ quan còn cảm thấy là việc tiến đến đảo chuông đồng thu mua quả chuông đồng này còn là một nhiệm vụ cực kỳ đơn giản. Ra ngoài làm nhiệm vụ còn thuận tiện chiếm thêm ít lợi nữa nên đã có không ít người vì cái nhiệm vụ này mà tặng không ít lễ vật cho thượng cấp của mình, không nghĩ tới là hiện tại …
“……”
Trình Chu và Dạ Uu cũng nhathuấn di vào bên trong con thuyền Hoàng kim, do con thuyền này đã bị bóng tối bao phủ nên người trên con thuyền cũng chịu ảnh hưởng từ vĩnh dạ thiên mạc nên cũng loạn lạc nhốn nháo hết cả lên. Hai người họ tiến lên thuyền cũng chẳng có ai rảnh mà để ý tới.
Trình Chu nhếch miệng cười rồi nói: “Bọn họ nói là trên thuyền này có cấm ma thạch.”
Dạ U cười cười nói: “Có, em cũng cảm nhận được.”
Trình Chu cười cười nói: “Niềm vui ngoài ý muốn sao?”
Trình Chu cũng phải vất vả đi sưu tập cấm ma thạch, hiện tại có người tự mang tới.
Một viên cấm ma thạch đường kính khoảng 1 cm được khảm lên đỉnh của con thuyền Hoàng kim, xung quanh còn có hơn 10 viên cấm ma thạch to bằng nắm tay khảm xung quanh và toả ra những luồng ánh sáng nhàn nhạt.
“Dạ U, viên cấm ma thạch ở trung tâm là viên có phẩm chất tốt nhất đúng không?” Trình Chu nói.
Dạ U gật đầu nói: “Vâng.”
Nếu là Năng lực giả bình thường mà gặp được viên cấm ma thạch này thì e là ma lực sẽ bị tán loạn và đầu sẽ bị đau như nứt ra mất.
Trình Chu hít một hơi thật sâu nói: “Đại công tước đúng là đại công tước mà.”
So với đại công tước thì bá tước Đồng Đầu này đúng là một địa chủ nhỏ ở nông thôn xa xôi mà thôi.
Trình Chu giơ lên tay và sử dụng thuật cắt không gian đem mấy viên cấm ma thạch trên đỉnh con thuyền cắt hết xuống.
“Người nào? Giả thần giả quỷ?” Ngay sau đó thì người trên thuyền cũng phát hiện có kể xâm nhập lên trên con thuyền rồi hô to lên.
“Phát hiện thì phát hiện đi, ngươi lên tiếng làm cái gì chứ?” Trình Chu lắc đầu rồi đá luôn cái người đang hô hào kia xuống biển.
Sau đó thì Trình Chu tiếp tục đá mấy người trên thuyền xuống biển, người có ý định chống cự thì cũng trực tiếp giết luôn. Một số binh lính thấy kết cục đã bại nên cũng rất thức thời mà tự mình nhảy luôn xuống biển. Ngay sau đó thì trên con thuyền cũng chỉ còn lại hai người là Trình Chu và Dạ U.
Trình Chu đứng ở mũi thuyền rồi sử dụng sức mạnh không gian làm con tàu Hoàng kim biến mất luôn khỏi mặt biển, truyền tống tới hiện thế.
Bá tước Đồng Đầu đang nơm nớp lo sợ mà chờ đợi con thuyền của đại công tước đến, chờ mãi mà không thấy có con thuyền nào đi tới cả mà chỉ nhìn thấy mấy chục người đang bị ném từ trên không trung xuống biển.
Vì hoan nghênh đoàn người từ vương thành tiến đến đảo chuông đồng nên bá tước Đồng Đầu còn chuẩn bị cả hoa tươi, pháo hoa, băng rôn rồi cả mấy cô gái ra đeo hoa nữa.
Trên bờ biển cũng có không ít thiếu nữ đang cầm hoa tươi và tay cầm pháo hoa để chuẩn bị cho khách từ vương thành, nhìn thấy mấy người từ vương thành này chật vật xuất hiện trên bờ biển thì bọn họ cũng bị doạ cho ngây người.
Nhìn thảm trạng của những người trước mặt mà pháo hoa cũng ngay lập tức bị giấu ra đằng sau lưng chứ cũng không có ai dám làm gì nữa.
Bá tước Đồng Đầu nhìn thấy mấy chục người rớt xuống biển thì cũng phái người đi chuẩn bị nước canh giữ ấm cơ thể.
Do lúc Trình Chu đoạt thuyền thì còn cách một đoạn xa mới tới hòn đảo nên mấy kỵ sĩ và binh lính trên thuyền cũng chỉ có thể tự mình bơi lên bờ mà thôi.
Thời điểm đang bơi thì mấy kỵ sĩ và binh lính còn bị hải thú tập kích, vì tránh hải thú mà trong đội ngũ cũng đã bị thiệt hại vài người.
Mấy thôn dân nhìn đám người đang chật vật đứng ở trên bờ biển thì cũng không dám mở miệng. Sau khi đám người chật vật này rời khỏi thì nọ cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Đây là khách đến từ vương thành sao?”
“Sao lại bị biến thành thế này chứ?”
“Chắc là bị Đoạ ma giả công kích rồi, hình như là bị đoạt thuyền.”
“Nghe nói là Zoe và bạn lữ là không gian Đoạ ma kia rất thích lấy thuyền Hoàng kim nên vẫn luôn tìm thuyền Hoàng kim để đánh cuớp.”
“Không hiểu là Zoe và bạn lữ của hắn lấy nhiều con thuyền Hoàng kim như vậy để làm cái gì nhỉ?”
“Có lẽ là hai người đó muốn mỗi ngày ngồi một con thuyền Hoàng kim khác nhau để ra đảo, không phải là mấy quý tộc trên đảo cũng thích ngày đổi một xe ngựa sao?”
“Ngày đổi một con thuyền Hoàng kim sao? Nghe cũng thấy quá là xa xỉ rồi/”
“Đoạ ma giả cũng quá đáng sợ rồi.”
“Nghe nói là Zoe đi đánh cướp khắp nơi, có lẽ hiện này thì Zoe cũng thành người giàu có nhất Hiệp Loan quần đảo này rồi.”
“Thế giới này đã thay đổi thật rồi, địa vị của Đoạ ma giả càng ngày càng cao, mà Đoạ ma giả cũng càng ngày càng kiêu ngạo rồi.”
“……”
End chap 179
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Sao rồi?” Hầu tước Perry hỏi.
Người áo đen báo cáo với hầu tước Perry: “Zoe thiếu gia cũng không hề nể mặt Koron, hơn nữa người đàn ông kia còn chặt luôn một cánh tay của Koron.”
Hầu tước Perry: “Vậy sao?”
Người áo đen do dự một chút rồi dò hỏi: “Hầu tước đại nhân, Koron đã bị chặt đứt một cánh tay nên hắn ta cũng khá chật vật để trở về. Hầu tước có muốn đón hắn quay lại không?”
Hầu tước Perry lạnh lùng nói: “Không cần, cũng chỉ là một tên nô tài mà thôi. Hiện nay bổn hầu tước cũng có rất nhiều việc để lo, không rảnh mà quản tới hắn.”
Hầu tước Perry còn tưởng là ít nhiều gì thì Koron cũng có chút ảnh hưởng với Zoe chứ. Xem thái độ của Zoe thì tên Koron này cũng chẳng còn giá trị gì nữa rồi.
“Hầu tước đại nhân, thuyền của đại công tước sắp tới đảo chuông đồng rồi, không biết có chạm mặt họ không?” Người áo đen có chút lo lắng nói.
Hầu tước Perry có chút khiếp sợ mà nói: “Hai tên khốn khiếp kia chắc cũng không dám to gan tới vậy đâu.”
Người áo đen có chút không tán thành thầm nghĩ: Không đâu, lá gan của Zoe và không gian Đoạ ma giả kia cũng không hề nhỏ một chút nào. Nếu hai người đó mà đụng phải con thuyền của đại công tước thì e là …
Perry nắm chặt tay cũng có chút phẫn nộ nói: “Nghiệt chủng.”
Nghĩ đến tác phong hành sự của Trình Chu thì hầu tước Perry cũng tự cảm thấy nếu như Trình Chu có đụng phải con thuyền của đại công tước thì tên kia cũng chẳng nể mặt đại công tước gì đâu.
Trình Chu là không gian Đoạ ma giả nên nếu như hắn ta có chọc phải đại công tước thì nó cũng sẽ tùy tiện mà chạy tới một hòn đảo hẻo lánh nào đó mà trốn là được. Còn Hoàng Kim đảo của bọn họ mới là mục tiêu mà đại công tước trút giận. Hầu tước Perry càng nghĩ càng nghẹn khuất nên ông ta dùng một quyền đánh nát cái bàn để trút giận.
……
Sau khi trở về hiện thế được một thời gian thì Trình Chu và Dạ U lại quay trở lại Tinh Linh thế giới và đáp tới đảo chuông đồng rồi bọn họ cũng chạy đi thu hoạch quả chuông đồng.
Qua mấy ngày thì bá tước Đồng Đầu luôn nấp phía sau rốt cuộc cũng chịu lộ diện.
“Tới.” Dạ U nhìn chiếc xe ngựa của bá tước Đồng Đầu rồi lên tiếng.
Trình Chu: “Rốt cuộc tới. Ông ta mà còn không thèm xuất hiện thì anh lại nghĩ là cái đảo chuông đồng này vô chủ mất.”
Dạ U cười cười nói: “Bá tước Đồng Đầu có cái danh bá tước rùa đen mà, cái danh hiệu này cũng không phải là tự nhiên mà có.”
Trình Chu: “……”
Bá tước Đồng Đầu có chút rụt rè nói: “Sao hai vị lại tới đây chứ? Đảo chuông đồng của tôi rất nghèo, vật tư lại thiếu thốn nên thật sự là không có cái gì để hiếu kính hai vị đâu.”
Dạ U nhàn nhạt nói: “Sao lại không có chứ? Không phải là trên đảo của ngài có rất nhiều quả chuông đồng sao?”
Bá tước Đồng Đầu có chút khủng hoảng nói: “Những trái này cũng không phải là của tôi mà. Tôi nói thật đấy.”
Kỳ thật thì bá tước Đồng Đầu nói cũng không phải là nói dối. Đúng là trước kia thì quả chuông đồng đã bị coi là phế quả, không có tác dụng gì. Cho đến hơn 10 năm trước thì có một luyện khí sư đã phát hiện ra tác dụng của quả chuông đồng trong việc luyện khí. Sau đó thì giá cả của quả chuông đồng cũng tăng vọt lên và còn được mệnh danh là vàng lỏng.
Phần lớn thì quả chuông đồng của đảo chuông đồng đều đã được giao dịch với các quý tộc khác rồi.
Năm đó thì vì một vài lý do nên thông tin của bá tước Đồng Đầu cũng chậm hơn so với tất cả mọi người. Khi có người chạy tới đây thu mua những quả chuông đồng với giá rẻ mạt thì vị bá tước này cũng bán hết sạch. Lúc đó ông còn nghĩ là quả chuông đồng này cũng chẳng có giá trị gì, hơn nữa lại không hiểu biết gì về tác dụng của chất lỏng bên trong quả chuông đồng nên thấy mấy kẻ coi tiền như rác này chạy tới mua thì ông còn cảm thấy rất vui nữa. Sau đó thì bá tước Đồng Đầu cũng tuỳ tiện mà ký kết một cái khế ước đem quả chuông đồng bán đứt đi với cái giá rẻ mạt cho người ta trong vài thập niên.
Thời điểm ký kết khế ước thì bá tước Đồng Đầu còn cảm thấy ông chiếm lợi lớn rồi, sau đó … Giá cả của quả chuông đồng mỗi ngày một khác, hiện tại thì nó đã được bán với cái giá trên trời rồi.
Khế ước cũng đã được ký kết nên muốn đổi cũng chẳng đổi được. Mấy người hợp tác với bá tước Đồng Đầu kiếm một vố lớn còn bá tước Đồng Đầu khờ khạo lại chỉ được một phần râu ria nên đã có không ít người đã chê bai cười nhạo bá tước Đồng Đầu là thằng ngu.
Nhưng mà trên đời này ấy mà, phúc hoạ cũng khó mà liệu trước được lắm, mấy người hầu tước đã từng hợp tác với bá tước Đồng Đầu đều kiếm được vố lớn nên đã gom được rất nhiều đồng vàng, sau đó thì họ trang bị cho con thuyền Hoàng kim của mình đến tận răng, và cũng vì vậy nên trận chiến ở quần đảo núi lửa thì con thuyền của mấy hầu tước này đã thành mục tiêu di động cho con rồng lửa, nó công kích một hồi thì mấy vị hầu tước này cũng đồng loạt ngã xuống, thuyền còn bị đắm xuống biển.
Còn bá tước Đồng Đầu thì là một người tham sống sợ chết nên cũng không biết tại sao mà trong trận chiến kia thì ông lại được bảo toàn tính mạng.
“Không phải là mấy hầu tước ký kết khế ước với ngài đều đã chết hết rồi sao? Giao dịch tự nhiên cũng thành không có giá trị rồi còn gì?” Trình Chu nói.
Bá tước Đồng Đầu cau mày nói: “Đúng là như thế nhưng mà lại có một giao dịch mới rồi.”
Trình Chu nhìn bá tước Đồng Đầu nói: “Giao dịch gì?”
“Người của đại công tước đang tới, họ nói là mấy cái giao dịch trước kia với mấy hầu tước đã chết đó phải chuyển sang tay của đại công tước, hai vị mau chạy nhanh đi.” Bá tước Đồng Đầu có chút nôn nóng nói.
Trình Chu có chút hiếu kỳ nói: “Đại công tước muốn tới đây sao? Khá tốt, vừa lúc chúng tôi có thể ôn chuyện cũ.”
Bá tước Đồng Đầu trợn mắt rồi há hốc mồm mà nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Trình Chu còn muốn ôn chuyện với đại công tước sao? Mà hai người này với đại công tước thì có chuyện cũ gì mà ôn được chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu nhìn bá tước Đồng Đầu mỉm cười rồi nói: “Chúng tôi đã cùng nhau đánh con rồng lửa hung ác kia mà, đây là tình nghĩa cũng là duyên phận đấy. Lúc ở quần đảo núi lửa tôi còn sợ con thuyền của đại công tước gặp nguy hiểm nên đã dịch chuyển con thuyền của đại công tước ra vị trí khác nữa đấy.”
Bá tước Đồng Đầu nghe vậy thì cạn lời mà nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Hoá ra lúc đó tên Trình Chu này là sợ đại công tước gặp nguy hiểm sao? Hoá ra không phải là tên Trình Chu và cái liên minh Thiên Tuyển giả kia muốn ăn chia con rồng lửa nên lo đại công tước vướng tay vướng chân sao? Hắn ta dịch chuyển con thuyền của đại công tước và cả đại công tước lên trên bờ cho mắc kẹt trên đó một thời gian mà không thể hạ thuỷ được là vì lo lắng sao? Hiện giờ mà đại công tước mà nhìn thấy Trình Chu thì e là ông ta sẽ tìm mọi cách mà xé xác tên Trình Chu này ra cho hả giận mất.
Trình Chu vuốt cằm nói: “Nói mới nhớ, hình như là con thuyền của đại công tước chất lượng cũng không tồi đâu, mấy con thuyền Hoàng kim đúng là không thể so được. Bá tước đại nhân thấy có đúng không?”
Bá tước Đồng Đầu nghe vậy thì càng cạn lời, tên Trình Chu này mang đi nhiều con thuyền Hoàng kim đi như vậy vẫn chưa đủ sao? Giờ hắn ta còn đánh chủ ý lên con Địa giai thuyền chiến của đại công tước luôn rồi hả?
Bá tước Đồng Đầu cũng chưa từng nhìn thấy người nào to gan lớn mật như Trình Chu nên nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Bá tước Đồng Đầu cau mày nói: “Đại công tước cũng không tự mình tới đây nên hai vị mà muốn ôn chuyện thì cũng không có cơ hội rồi.”
Trình Chu híp mắt nói: “Đại công tước không tự mình tới đây sao? Là phái đặc phái viên tới đây sao? Vậy cũng tốt, chúng ta đi tìm đặc phái viên tâm sự cũng được.”
Bá tước Đồng Đầu nhìn Trình Chu bằng ánh mắt cũng có chút khó tả.
Trình Chu nhìn bá tước Đồng Đầu thì cũng cười cười nói: “Bá tước đại nhân, sao lại nhìn tôi như vậy chứ?”
Bá tước Đồng Đầu có chút bất đắc dĩ nói: “Các hạ, ngài tha cho tôi đi.”
Trình Chu vẻ mặt ôn hoà nói: “Bá tước đại nhân nói cái gì vậy chứ? Tôi cũng đâu có tính toán là giết ngài đâu, việc gì mà ngài phải nói những lời này chứ.”
Bá tước Đồng Đầu nhìn Trình Chu nói: “Các hạ tính làm gì vậy?”
Trình Chu nhìn Bá tước Đồng Đầu nói: “Đột nhiên là tôi cảm thấy nơi này của bá tước cũng không tồi đâu, hay là bá tước nhường lại cho tôi đi.”
Bá tước Đồng Đầu có chút kích động nói: “Các hạ … dù gì cũng là người làm chuyện lớn mà, ngài muốn lấy cái địa bàn nào mà không được chứ? Việc gì mà ngài phải nhớ thương cái đảo chuông đồng nghèo nàn này của tôi vậy?”
Trình Chu cười cười nói: “Đùa chút thôi, bá tước đại nhân không có tí hài hước nào cả. Ngài cũng đừng kích động như vậy chứ.”
Bá tước Đồng Đầu nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Đùa sao? Cái đùa này cũng chẳng có tí hài hước nào cả.
Bá tước Đồng Đầu thấy không lay động được Trình Chu nên cũng đành phải cáo từ trước.
……
Bờ biển đảo chuông đồng.
Dạ U nhìn mực nước biển ở phía xa thì híp mắt nói: “Tới.”
Trình Chu: “Bá tước Đồng Đầu cũng không hề nói dối. Tới thật kìa.”
Dạ U: “Thuyền tới chỉ là một con Hoàng kim thuyền chiến, có vẻ như là đại công tước đang cần một số lượng lớn quả chuông đồng này để duy tu và sửa chữa lại con Địa giai thuyền chiến kia nên ông ta đành phải huy động nhiều người như vậy để tới đây.”
Trình Chu có chút tiếc hận nói: “Quá đáng tiếc, vậy mà không phải là con Địa giai thuyền chiến kia tới.”
Nếu hắn có thể tự mình mang một con Địa giai thuyền chiến trở về thì không chỉ có người của cục dị năng sẽ mang cờ thưởng tới thẳng nhà hắn mà tường nhà hắn sẽ treo toàn là cờ thưởng để trang trí mất.
Dạ U nhìn Trình Chu một chút nói: “Địa giai thuyền chiến là vũ khí chiến lược của đại công tước, nên không phải khẩn cấp thì ông ta sẽ không điều động đâu.”
Trình Chu nhìn con Hoàng kim thuyền chiến ở phía xa nói: “Nghe nói là đại công tước ngoại trừ con thuyền Địa giai thuyền chiến kia thì còn có năm con Hoàng kim thuyền chiến nữa phải không? Tài sản đúng là rất khổng lồ mà.”
Dạ U gật đầu nói: “Đại công tước dù sao cũng là đại công tước mà. Mấy quý tộc như hầu tước hay bá tước kia tất nhiên là không thể theo kịp được.”
Trình Chu cười cười nói: “Chúng ta động thủ thôi.”
Dạ U gật đầu nói: “Được.”
Dạ U sử dụng vĩnh dạ thiên mâu, một mảnh hắc ám trong chốc lát đã bao vây lấy con Hoàng kim thuyền chiến kia. Người trên con thuyền này cũng nháy mắt mà chìm vào trong bóng tối.
“Bóng tối đã bao phủ, là Đọa ma giả, Đọa ma giả đã tới rồi.”
“Đừng hoảng, đừng hoảng, bình tĩnh lại, trên thuyền có cấm ma thạch. Không cần phải lo lắng.” Sĩ quan của đám lính gào lên nhưng không hề có hiệu quả.
Sau trận chiến ở quần đảo núi lửa thì tất cả mọi người đều đã biết là Đoạ ma giả không hề sợ hãi cấm ma thạch nữa. Tất nhiên là những lời đồn này đã truyền đi khắp nơi nên những người trên thuyền này cũng đã đều nghe được.
Trước khi tới đây thì viên sĩ quan còn cảm thấy là việc tiến đến đảo chuông đồng thu mua quả chuông đồng này còn là một nhiệm vụ cực kỳ đơn giản. Ra ngoài làm nhiệm vụ còn thuận tiện chiếm thêm ít lợi nữa nên đã có không ít người vì cái nhiệm vụ này mà tặng không ít lễ vật cho thượng cấp của mình, không nghĩ tới là hiện tại …
“……”
Trình Chu và Dạ Uu cũng nhathuấn di vào bên trong con thuyền Hoàng kim, do con thuyền này đã bị bóng tối bao phủ nên người trên con thuyền cũng chịu ảnh hưởng từ vĩnh dạ thiên mạc nên cũng loạn lạc nhốn nháo hết cả lên. Hai người họ tiến lên thuyền cũng chẳng có ai rảnh mà để ý tới.
Trình Chu nhếch miệng cười rồi nói: “Bọn họ nói là trên thuyền này có cấm ma thạch.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dạ U cười cười nói: “Có, em cũng cảm nhận được.”
Trình Chu cười cười nói: “Niềm vui ngoài ý muốn sao?”
Trình Chu cũng phải vất vả đi sưu tập cấm ma thạch, hiện tại có người tự mang tới.
Một viên cấm ma thạch đường kính khoảng 1 cm được khảm lên đỉnh của con thuyền Hoàng kim, xung quanh còn có hơn 10 viên cấm ma thạch to bằng nắm tay khảm xung quanh và toả ra những luồng ánh sáng nhàn nhạt.
“Dạ U, viên cấm ma thạch ở trung tâm là viên có phẩm chất tốt nhất đúng không?” Trình Chu nói.
Dạ U gật đầu nói: “Vâng.”
Nếu là Năng lực giả bình thường mà gặp được viên cấm ma thạch này thì e là ma lực sẽ bị tán loạn và đầu sẽ bị đau như nứt ra mất.
Trình Chu hít một hơi thật sâu nói: “Đại công tước đúng là đại công tước mà.”
So với đại công tước thì bá tước Đồng Đầu này đúng là một địa chủ nhỏ ở nông thôn xa xôi mà thôi.
Trình Chu giơ lên tay và sử dụng thuật cắt không gian đem mấy viên cấm ma thạch trên đỉnh con thuyền cắt hết xuống.
“Người nào? Giả thần giả quỷ?” Ngay sau đó thì người trên thuyền cũng phát hiện có kể xâm nhập lên trên con thuyền rồi hô to lên.
“Phát hiện thì phát hiện đi, ngươi lên tiếng làm cái gì chứ?” Trình Chu lắc đầu rồi đá luôn cái người đang hô hào kia xuống biển.
Sau đó thì Trình Chu tiếp tục đá mấy người trên thuyền xuống biển, người có ý định chống cự thì cũng trực tiếp giết luôn. Một số binh lính thấy kết cục đã bại nên cũng rất thức thời mà tự mình nhảy luôn xuống biển. Ngay sau đó thì trên con thuyền cũng chỉ còn lại hai người là Trình Chu và Dạ U.
Trình Chu đứng ở mũi thuyền rồi sử dụng sức mạnh không gian làm con tàu Hoàng kim biến mất luôn khỏi mặt biển, truyền tống tới hiện thế.
Bá tước Đồng Đầu đang nơm nớp lo sợ mà chờ đợi con thuyền của đại công tước đến, chờ mãi mà không thấy có con thuyền nào đi tới cả mà chỉ nhìn thấy mấy chục người đang bị ném từ trên không trung xuống biển.
Vì hoan nghênh đoàn người từ vương thành tiến đến đảo chuông đồng nên bá tước Đồng Đầu còn chuẩn bị cả hoa tươi, pháo hoa, băng rôn rồi cả mấy cô gái ra đeo hoa nữa.
Trên bờ biển cũng có không ít thiếu nữ đang cầm hoa tươi và tay cầm pháo hoa để chuẩn bị cho khách từ vương thành, nhìn thấy mấy người từ vương thành này chật vật xuất hiện trên bờ biển thì bọn họ cũng bị doạ cho ngây người.
Nhìn thảm trạng của những người trước mặt mà pháo hoa cũng ngay lập tức bị giấu ra đằng sau lưng chứ cũng không có ai dám làm gì nữa.
Bá tước Đồng Đầu nhìn thấy mấy chục người rớt xuống biển thì cũng phái người đi chuẩn bị nước canh giữ ấm cơ thể.
Do lúc Trình Chu đoạt thuyền thì còn cách một đoạn xa mới tới hòn đảo nên mấy kỵ sĩ và binh lính trên thuyền cũng chỉ có thể tự mình bơi lên bờ mà thôi.
Thời điểm đang bơi thì mấy kỵ sĩ và binh lính còn bị hải thú tập kích, vì tránh hải thú mà trong đội ngũ cũng đã bị thiệt hại vài người.
Mấy thôn dân nhìn đám người đang chật vật đứng ở trên bờ biển thì cũng không dám mở miệng. Sau khi đám người chật vật này rời khỏi thì nọ cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Đây là khách đến từ vương thành sao?”
“Sao lại bị biến thành thế này chứ?”
“Chắc là bị Đoạ ma giả công kích rồi, hình như là bị đoạt thuyền.”
“Nghe nói là Zoe và bạn lữ là không gian Đoạ ma kia rất thích lấy thuyền Hoàng kim nên vẫn luôn tìm thuyền Hoàng kim để đánh cuớp.”
“Không hiểu là Zoe và bạn lữ của hắn lấy nhiều con thuyền Hoàng kim như vậy để làm cái gì nhỉ?”
“Có lẽ là hai người đó muốn mỗi ngày ngồi một con thuyền Hoàng kim khác nhau để ra đảo, không phải là mấy quý tộc trên đảo cũng thích ngày đổi một xe ngựa sao?”
“Ngày đổi một con thuyền Hoàng kim sao? Nghe cũng thấy quá là xa xỉ rồi/”
“Đoạ ma giả cũng quá đáng sợ rồi.”
“Nghe nói là Zoe đi đánh cướp khắp nơi, có lẽ hiện này thì Zoe cũng thành người giàu có nhất Hiệp Loan quần đảo này rồi.”
“Thế giới này đã thay đổi thật rồi, địa vị của Đoạ ma giả càng ngày càng cao, mà Đoạ ma giả cũng càng ngày càng kiêu ngạo rồi.”
“……”
End chap 179
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro