Phong Ba Rắn Tham Ăn
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Hàn gia.
“Kiều Kiều, con có biết khống xà Dị năng giả kia là từ nơi nào tới không?” Cha Hàn hưng phấn dò hỏi.
Sau khi Hàn Kiều và Trình Dương xác định quan hệ được một thời gian thì cửa hàng Ngư Đa Đa xảy ra chuyện nên cha Hàn phụ cũng hỗ trợ bôn ba một phen, cũng phí không ít công sức để tìm người quen cũ của Vương Lợi Quân nhờ can thiệp. Nhưng mà sau khi Vương Lợi Quân thức tỉnh dị năng thì hắn căn bản cũng không coi ai ra gì nên cũng không cho cha Hàn chút mặt mũi nào. Cha Hàn cũng vì việc này mà đã khó chịu một thời gian.
Hàn Kiều lắc đầu nói: “Con cũng không biết.”
Nếu vị khống xà Dị năng giả kia có quan hệ với nhà hàng Ngư Đa Đa thì Trình Dương cũng không cần phải sứt đầu mẻ trán như vậy.
Mẹ Hàn lắc đầu nói: “Đây gọi là đại ẩn vu thị (大隐隐于市: Dà yǐnyǐn yú shì), nhà hàng Ngư Đa Đa này cũng không đơn giản, có thể trong cửa hàng này có một quét rác tăng (扫地僧: Sǎodì sēng – nhân vật lão tăng trong thiên long bát bộ chương 43: ).
Hàn Kiều cười cười rồi nhẹ nhàng nói: “Mặc kệ là ai thì sự việc của cha mẹ Trình Dương hẳn là đã được giải quyết.”
Vị khống xà Dị năng giả kia xuống tay cũng vẫn có chừng mực, tất cả đàn em của Vương Lợi Quân cũng không có việc gì quá nghiêm trọng. Những thương nhân bị bắt cóc cũng nguyên vẹn không hao tổn gì và đã được giải thoát, hơn nữa những người này cũng hoàn toàn không biết gì về việc đã xảy ra. Bố mẹ của Trình Dương cũng đã về nhà an toàn, Trình Dương cũng có thể yên tâm được rồi.
Mẹ Hàn gật đầu nói: “Tên Vương Lợi Quân này là tự tạo nghiệt.”
Theo mẹ Hàn biết thì cũng đã có vài quán ăn gia đình đều bởi vì Vương Lợi Quân mà đóng cửa và không tiếp tục kinh doanh được nữa. Dù sao thì trong tiệm có chuột xuất hiện thì cho dù vấn đề đã được giải quyết nhưng danh dự thì cũng đã bị tổn hại rồi.
……
Đàm Thiếu Thiên đi đến trung tâm huấn luyện dị năng thì gặp đám Tạ Ngạn đang chờ sẵn.
“Đại ca, cậu đã nhìn thấy video đám rắn tham ăn trên mạng chưa?” Phó Huy hứng thú hỏi.
Đàm Thiếu Thiên: “……” Rắn tham ăn?
Tạ Ngạn kích động nói: “Hẳn là hai vị Dị năng giả đánh nhau, một người là khống chuột Dị năng giả, còn một người là khống xà Dị năng giả.”
“Tên khống chuột Dị năng giả kia thì tôi cũng đã tra được một ít tin tức, hắn ta tên Vương Lợi Quân. Hắn ta vốn là một nhân viên bảo vệ, cũng không biết thế nào mà thức tỉnh dị năng khống chuột, sau đó thì hắn bắt đầu điều khiển chuột xông vào các tiệm cơm và tống tiền. Hẳn là dạo này lá gan của hắn càng ngày càng lớn nên đã đá đúng ván sắt.”
Bạch Văn Bân hào hứng nói: “Cũng không biết vị khống xà Dị năng giả này là từ nơi nào tới? Theo lý mà nói thì Dị năng giả lợi hại như vậy cũng không nên vô danh như vậy chứ? Phía trên tựa hồ cũng muốn mời chào nhưng mà không thể tra được tin tức của Dị năng giả này.”
Video trên xuất hiện mạng thì Đàm Thiếu Thiên cũng đã xem qua.
Theo Đàm Thiếu Thiên đánh giá khống xà Dị năng giả này dị năng ít nhất cũng đạt cấp A mà cũng rất có khả năng là đã đạt cấp S, và hắn cũng chưa từng nhìn thấy người này, rất có thể là người này có liên quan đến anh cả hắn, chỉ là chưa từng xuất hiện thôi.
Phó Huy cười nói: “Có lẽ đây là sự hấp dẫn của thiên địch. Khống xà Dị năng giả và khống chuột Dị năng giả đã chú định là kẻ thù tự nhiên rồi.”
“Mấy con rắn đó đề cắn bị thương đàn em của Vương Lợi Quân nhưng lại không hề động tới những người khác trong khu biệt thự đó.”
“Mấy con rắn xuất hiện trong video nhìn cũng rất kỳ lạ, có mấy con là rắn cạp nong, lại có mấy con nhìn giống hoàng kim mãng xà, cũng có mấy con trông khá giống trúc diệp thanh.”
“Trăn Nam Mỹ nữa.”
“Con hoàng kim mãng xà kia hẳn là một con dị thú.”
Nguồn năng lượng kỳ lạ kia đã làm thay đổi rất nhiều thứ, không phải chỉ có người mới biến đổi mà thực vật và động vật cũng nối gót mà biến đổi theo. Con chuột mà Vương Lợi Quân khống chế chính là một con dị thú, may mắn là hiện nay tỷ lệ động vật thức tỉnh vẫn chưa quá cao nếu không thì tình trạng bây giờ cũng không biết là hỗn loạn đến mức nào nữa.
“Nhưng cũng quá kỳ quái, làm sao mà một con rắn lớn lại có thể nghênh ngang xuất hiện ở khu vực đó được, cho dù là ngoại ô đi chăng nữa nhưng chẳng lẽ người dân xung quanh lại không có ai phát hiện ra sao?”
“Có lẽ là chất trong xe lớn và chạy vào.”
“Trước khi có cuộc đại chiến của rắn và chuột đó thì đã có một camera theo dõi đã bắt được hình ảnh một chiếc ô tô tải lao vào gara dưới lòng đất.”
“Cũng không biết khống xà Dị năng giả là ai? Nếu khống xà Dị năng giả đó không phải là người tốt thì chỉ sợ lực phá hoại còn lớn hơn nhiều so với đám Vương Lợi Quân ……”
“……”
Đàm Thiếu Thiên cau mày ngồi nghe mọi người bàn luận khí thế ngất trời nhưng cũng không nói gì. Hắn vốn đang cho rằng anh trai hắn sẽ xử những người này giống như xử đám người của Vĩnh sinh đường, không nghĩ tới lần này anh trai hắn lại bày ra một trận lớn như vậy. Nhìn đám rắn lúc nhúc đó thì ai mà không sợ chứ?
Mấy tên tham gia vào băng nhóm tống tiền kia nghe nói vẫn còn sống nhưng mà trải qua cảnh tượng như vậy chắc cả đời này sẽ có bóng ma tâm lý mất, quá thảm, nhưng mà cũng do bọn hắn tự làm tự chịu thôi.
“Đại ca, sao cậu không nói lời nào vậy?” Phó Huy nghi hoặc nói.
Đàm Thiếu Thiên cười nói: “Tôi không biết nói gì mà thôi.”
……
Nhà hàng Ngư Đa Đa.
“Anh hai, uống trà đi.” Trình Dương cung kính bưng ly trà ra mời Trình Chu.
Trình Chu nhìn Trình Dương hành động mà có chút cạn lời mà nói: “Dương Dương, em đang làm gì vậy?”
Trình Dương có chút xấu hổ nói: “Anh hai, em nghe nói Vương Lợi Quân đã bị bắt vì tội gây rối an ninh công cộng.”
Những người bị Vương Lợi Quân bắt giam cũng đều được thả, mấy tên đàn em của Vương Lợi Quân cũng đều bị không nhỏ kích thích, rất có khả năng sẽ lưu lại cả đời bóng ma tâm lý cả đời.
Trình Chu gật đầu nói: “Bắt thì cứ bắt đi, bắt cũng tốt.”
Trình Dương nhìn Trình Chu rồi nghi hoặc nói: “Anh hai, sự kiện rắn tham ăn có liên quan đến anh không?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không có, hắn ta là ác giả ác báo thôi. Có thể là do tên Vương Lợi Quân này đã chọc quá nhiều phiền toái nên đã chọc tới người không nên dây vào.”
Trình Dương gật đầu thở dài nhẹ nhõm nói: “Vậy lần này chúng ta gặp may rồi.”
Trình Dương nghe nói là cả đám Vương Lợi Quân đều bị rắn cắn tới nhập viện, trong đó thì Vương Lợi Quân bị thương nghiêm trọng nhất, tên này cũng là tự làm tự chịu.
“Anh hai, cửa hàng Ngư Đa Đa có muốn khai trương nữa không?” Trình Dương hỏi.
Cửa hàng Ngư Đa Đa có thể kiếm lời chủ yếu là dựa vào kênh hải sản giá rẻ. Nhưng mà Trình Dương phát hiện dạo gần đây anh trai hắn rất bận và tần suất nhập hàng cũng giảm đi rất nhiều. Nhà hàng cũng thường xuyên hết hàng và khách hàng cũng báo lại là chất lượng hải sản đã giảm nhiều. Nhưng mà chuyện này thì Trình Dương cũng không thể nào cải thiện được.
Trình Chu cau mày nói: “Chúng ta ngừng trước đã. Anh đã có kế hoạch mới.”
Trình Dương có chút tò mò nói: “Kế hoạch gì?”
Trình Chu hào hứng nói: “Anh muốn mở một shop bán hàng online để bán một ít thổ đặc sản.”
Trình Dương cũng hưng phấn nói: “Ý của anh nói chính là gừng, hạt hướng dương, dược đen tóc đó sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trình Dương gật đầu nói: “Như vậy cũng khá tốt.” Thời cuộc gần đây không quá ổn định, việc kinh doanh của nhà hàng cũng không tốt lắm.
Trình Chu nhìn Trình Dương nói: “Em cũng chịu khó nghỉ ngơi mấy ngày đi. Sau khi mở shop online thì em cũng phải hỗ trợ anh đấy.”
Trình Dương có chút hoài nghi nói: “Em? Em có được không?”
Trình Chu vỗ vai Trình Dương nói: “Đương nhiên là có thể.”
……
Hàn Kiều lái xe đến nhà hàng Ngư Đa Đa thì thấy Trình Dương đang ở tiệm thu dọn.
Hàn Kiều đi lên trước dò hỏi: “Lại chuẩn bị khai trương sao? Để em giúp anh.”
Trình Dương lắc đầu nói: “Không khai trương nữa, chuẩn bị đóng cửa.”
Hàn Kiều có chút ngoài ý muốn nói: “Không khai trương nữa sao? Mấy người trên mạng còn đang chờ anh khai trương nhà hàng đấy.”
Trình Dương lắc đầu nói: “Anh hai nói chuẩn bị để mở shop online.”
“Như vậy cũng tốt.” Hàn Kiều do dự một chút nhưng cũng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ mà hỏi: “Trình Dương, anh hai anh có phải là quét rác tăng đúng không?”
Trình Dương: “……” Vì cái gì mà ai cũng cảm thấy anh hai là quét rác tăng vậy nhỉ? Không lẽ anh hai thật sự là quét rác tăng.
……
Trình Dương và Hàn Kiều ở trong tiệm thu thập thì mấy đại thiếu gia như Lưu Nguyên, Trịnh Thừa Hi, Tiền Soái, Du Lượng cũng chạy đến cửa tiệm.
Mấy người đó tới thì cũng tự mở cửa đi vào.
“Trình Dương, chị dâu, hai người đang bận lắm sao?” Lưu Nguyên dẫn đầu hỏi.
Trình Dương gật đầu nói: “Đúng là hơi bận.”
“Tôi tới để hỗ trợ.”
“Tôi cũng vậy.”
Trình Dương còn chưa kịp nói gì thì mấy vị đại thiếu gia cũng xắn tay áo lao vào làm việc.
Trình Dương nhìn mấy vị đại thiếu gia một thân hàng hiệu vừa nhìn là biết mười đầu ngón tay chưa từng làm lụng kia đi tới hỗ trợ quét tước vệ sinh, thấy thế nào cũng rất khó xử.
Trình Dương nhìn mấy người đang phá rối thì có chút bất đắc dĩ nói: “Không cần dọn đâu, để tôi dọn là được rồi.”
Lưu Nguyên nhìn Trình Dương nói: “Không sao, nhiều người thì nhiều lực.”
Thời điểm Trình Chu bước vào nhà hàng thì cũng nhìn thấy mấy vị đại thiếu gia đang bận bịu dọn dẹp trong nhà hàng, một trong số họ cũng đang bật xem livestream bằng di động của mình, chủ phòng phát sóng trực tiếp cũng rất sôi nổi trò chuyện trên màn hình.
“Xin chào tất cả mọi người, chúng ta đang đứng ở một nơi được gọi là khu biệt thự ven sông Hán Thuỷ. Không sai, nơi này đúng là vị trí đã xảy ra trận đại chiến rắn và chuột mới phát sinh không lâu. Căn biệt thự này là tài sản của tên khống chuột Dị năng giả họ Vương kia. Tên họ Vương này cũng đã lợi dụng dị năng của mình để điều khiển đàn chuột chạy vào các hàng quán nhằm công kích khách hàng có trong tiệm và tiến hành tống tiền.”
“Hiện tại thì tên họ Vương này và đồng loã đã bị lập án, căn biệt thự này cũng đã bị niêm phong, ngoài căn biệt thự này ra thì cũng có 8 căn xung quanh này cũng là tài sản riêng của tên họ Vương đó. Hiện tại thì tất cả những căn liên quan này cũng đã bị niêm phong.
“Mới vừa rồi tôi cũng đã đi theo chuyên gia để tìm rắn và chuột xem còn sót lại không, nhưng mà tất cả rắn và chuột trong khu này đã sạch bóng dáng nên các vị nghiệp chủ khác có thể yên tâm để quay trở lại ở rồi.”
“Hiện tại các vị có muốn tiến vào bên trong khu biệt thự này kiểm tra tình hình không?”
“….”
Biệt thự cũng đã bị niêm phong, nhưng mà cũng không thể ngăn cản được đám người đi theo chủ phòng livestream, được sự hỗ trợ của những người xung quanh thì chủ phòng cũng đã cạy được khoá và lẻn vào bên trong.
“Mọi người, chúng ta rất may mắn khi có thể tiến vào bên trong biệt thự, hiện tại thì chúng ta quan sát hoàn cảnh bên trong biệt thự thôi.”
“Mọi người cũng có thể nhìn thấy một mảnh hỗn độn bên trong căn biệt thự này, có thể là do mới xảy ra một trận đại chiến kịch liệt giữa hai bên.”
“Mọi người nhìn thứ trong tay tôi đây, đây là bột hiện hình, tôi đã mua thứ này từ trong tay của chuyên gia bắt rắn đấy, nghe nói nếu rắc thứ bột này lên thì có thể thấy được dấu vết của rắn đang di chuyển, hiện tại thì để tôi thử một chút …”
Sau khi rắc bột phấn lên thì cũng có thể thấy được là hiệu quả khá tốt, nhìn thấy khắp nơi trong phòng hiện lên dấu vết rắn đang bò mà làm người ta rợn hết cả người.
Mấy vị đại thiếu gia nhìn thấy Trình Chu đã đến thì cũng nhiệt tình đứng dậy chào hỏi: “Chu thiếu đã tới rồi. Cậu thấy nội dung của chủ phòng này như thế nào?”
Trình Chu thở dài nói: “E là vị chủ phòng này phải đi cải tạo mấy ngày rồi.”
Hiện tại thì người vì mắt xem mà cũng thật sự quá điên cuồng. Họ còn dám chạy đến nói bị niêm phong mà phát sóng trực tiếp nữa.
----^.^------
Đại ẩn ẩn vu thị" (大隐隐于市), xuất phát từ câu "Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều" (小隐隐于野,中隐隐于市,大隐隐于) có nghĩa là: Những người có năng lực muốn nhờ vào hoàn cảnh mà quên đi thế sự, lánh đời ở nơi thế ngoại đào nguyên, đây là "tiểu ẩn", còn những người có năng lực thực sự lại giấu mình nơi phố thị, ởnhững nơi ấy là đất ngọa hổ tàng long, đây là "trung ẩn", và đạt tới trình độ cao nhất là những người giấu mình nơi triều đình, họ âm thầm lặng lẽ, không nổi bật nhưng lại là "đại trí giả ngu", hững hờ với thế sự, đó mới là ẩn sĩ chân chính.
Quét rác tăng - một nhân vật trong tiểu thuyết Thiên long bát bộ của kim dung chương 43: , là một vị sư vô danh sống ở Thiếu Lâm Tự, ít xuất hiện, thường trốn trong tàng kinh các, thân phận thần bí, võ công khó dò, khi xuất hiện thì mặc áo choàng màu xanh, tay cầm cây chổi, râu lưa thưa đã bạc trắng.
Danh hiệu: 无名老僧、扫地老僧、扫地神僧、扫地老人家: Wúmíng lǎo sēng, sǎodì lǎo sēng, sǎodì shén sēng, sǎodì lǎorénjiā – Lão tăng vô danh, lão tăng càn quét, càn quét thần tăng, càn quét lão nhân gia
https://baike.sogou.com/v7926690.htm
End chap 89
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Kiều Kiều, con có biết khống xà Dị năng giả kia là từ nơi nào tới không?” Cha Hàn hưng phấn dò hỏi.
Sau khi Hàn Kiều và Trình Dương xác định quan hệ được một thời gian thì cửa hàng Ngư Đa Đa xảy ra chuyện nên cha Hàn phụ cũng hỗ trợ bôn ba một phen, cũng phí không ít công sức để tìm người quen cũ của Vương Lợi Quân nhờ can thiệp. Nhưng mà sau khi Vương Lợi Quân thức tỉnh dị năng thì hắn căn bản cũng không coi ai ra gì nên cũng không cho cha Hàn chút mặt mũi nào. Cha Hàn cũng vì việc này mà đã khó chịu một thời gian.
Hàn Kiều lắc đầu nói: “Con cũng không biết.”
Nếu vị khống xà Dị năng giả kia có quan hệ với nhà hàng Ngư Đa Đa thì Trình Dương cũng không cần phải sứt đầu mẻ trán như vậy.
Mẹ Hàn lắc đầu nói: “Đây gọi là đại ẩn vu thị (大隐隐于市: Dà yǐnyǐn yú shì), nhà hàng Ngư Đa Đa này cũng không đơn giản, có thể trong cửa hàng này có một quét rác tăng (扫地僧: Sǎodì sēng – nhân vật lão tăng trong thiên long bát bộ chương 43: ).
Hàn Kiều cười cười rồi nhẹ nhàng nói: “Mặc kệ là ai thì sự việc của cha mẹ Trình Dương hẳn là đã được giải quyết.”
Vị khống xà Dị năng giả kia xuống tay cũng vẫn có chừng mực, tất cả đàn em của Vương Lợi Quân cũng không có việc gì quá nghiêm trọng. Những thương nhân bị bắt cóc cũng nguyên vẹn không hao tổn gì và đã được giải thoát, hơn nữa những người này cũng hoàn toàn không biết gì về việc đã xảy ra. Bố mẹ của Trình Dương cũng đã về nhà an toàn, Trình Dương cũng có thể yên tâm được rồi.
Mẹ Hàn gật đầu nói: “Tên Vương Lợi Quân này là tự tạo nghiệt.”
Theo mẹ Hàn biết thì cũng đã có vài quán ăn gia đình đều bởi vì Vương Lợi Quân mà đóng cửa và không tiếp tục kinh doanh được nữa. Dù sao thì trong tiệm có chuột xuất hiện thì cho dù vấn đề đã được giải quyết nhưng danh dự thì cũng đã bị tổn hại rồi.
……
Đàm Thiếu Thiên đi đến trung tâm huấn luyện dị năng thì gặp đám Tạ Ngạn đang chờ sẵn.
“Đại ca, cậu đã nhìn thấy video đám rắn tham ăn trên mạng chưa?” Phó Huy hứng thú hỏi.
Đàm Thiếu Thiên: “……” Rắn tham ăn?
Tạ Ngạn kích động nói: “Hẳn là hai vị Dị năng giả đánh nhau, một người là khống chuột Dị năng giả, còn một người là khống xà Dị năng giả.”
“Tên khống chuột Dị năng giả kia thì tôi cũng đã tra được một ít tin tức, hắn ta tên Vương Lợi Quân. Hắn ta vốn là một nhân viên bảo vệ, cũng không biết thế nào mà thức tỉnh dị năng khống chuột, sau đó thì hắn bắt đầu điều khiển chuột xông vào các tiệm cơm và tống tiền. Hẳn là dạo này lá gan của hắn càng ngày càng lớn nên đã đá đúng ván sắt.”
Bạch Văn Bân hào hứng nói: “Cũng không biết vị khống xà Dị năng giả này là từ nơi nào tới? Theo lý mà nói thì Dị năng giả lợi hại như vậy cũng không nên vô danh như vậy chứ? Phía trên tựa hồ cũng muốn mời chào nhưng mà không thể tra được tin tức của Dị năng giả này.”
Video trên xuất hiện mạng thì Đàm Thiếu Thiên cũng đã xem qua.
Theo Đàm Thiếu Thiên đánh giá khống xà Dị năng giả này dị năng ít nhất cũng đạt cấp A mà cũng rất có khả năng là đã đạt cấp S, và hắn cũng chưa từng nhìn thấy người này, rất có thể là người này có liên quan đến anh cả hắn, chỉ là chưa từng xuất hiện thôi.
Phó Huy cười nói: “Có lẽ đây là sự hấp dẫn của thiên địch. Khống xà Dị năng giả và khống chuột Dị năng giả đã chú định là kẻ thù tự nhiên rồi.”
“Mấy con rắn đó đề cắn bị thương đàn em của Vương Lợi Quân nhưng lại không hề động tới những người khác trong khu biệt thự đó.”
“Mấy con rắn xuất hiện trong video nhìn cũng rất kỳ lạ, có mấy con là rắn cạp nong, lại có mấy con nhìn giống hoàng kim mãng xà, cũng có mấy con trông khá giống trúc diệp thanh.”
“Trăn Nam Mỹ nữa.”
“Con hoàng kim mãng xà kia hẳn là một con dị thú.”
Nguồn năng lượng kỳ lạ kia đã làm thay đổi rất nhiều thứ, không phải chỉ có người mới biến đổi mà thực vật và động vật cũng nối gót mà biến đổi theo. Con chuột mà Vương Lợi Quân khống chế chính là một con dị thú, may mắn là hiện nay tỷ lệ động vật thức tỉnh vẫn chưa quá cao nếu không thì tình trạng bây giờ cũng không biết là hỗn loạn đến mức nào nữa.
“Nhưng cũng quá kỳ quái, làm sao mà một con rắn lớn lại có thể nghênh ngang xuất hiện ở khu vực đó được, cho dù là ngoại ô đi chăng nữa nhưng chẳng lẽ người dân xung quanh lại không có ai phát hiện ra sao?”
“Có lẽ là chất trong xe lớn và chạy vào.”
“Trước khi có cuộc đại chiến của rắn và chuột đó thì đã có một camera theo dõi đã bắt được hình ảnh một chiếc ô tô tải lao vào gara dưới lòng đất.”
“Cũng không biết khống xà Dị năng giả là ai? Nếu khống xà Dị năng giả đó không phải là người tốt thì chỉ sợ lực phá hoại còn lớn hơn nhiều so với đám Vương Lợi Quân ……”
“……”
Đàm Thiếu Thiên cau mày ngồi nghe mọi người bàn luận khí thế ngất trời nhưng cũng không nói gì. Hắn vốn đang cho rằng anh trai hắn sẽ xử những người này giống như xử đám người của Vĩnh sinh đường, không nghĩ tới lần này anh trai hắn lại bày ra một trận lớn như vậy. Nhìn đám rắn lúc nhúc đó thì ai mà không sợ chứ?
Mấy tên tham gia vào băng nhóm tống tiền kia nghe nói vẫn còn sống nhưng mà trải qua cảnh tượng như vậy chắc cả đời này sẽ có bóng ma tâm lý mất, quá thảm, nhưng mà cũng do bọn hắn tự làm tự chịu thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đại ca, sao cậu không nói lời nào vậy?” Phó Huy nghi hoặc nói.
Đàm Thiếu Thiên cười nói: “Tôi không biết nói gì mà thôi.”
……
Nhà hàng Ngư Đa Đa.
“Anh hai, uống trà đi.” Trình Dương cung kính bưng ly trà ra mời Trình Chu.
Trình Chu nhìn Trình Dương hành động mà có chút cạn lời mà nói: “Dương Dương, em đang làm gì vậy?”
Trình Dương có chút xấu hổ nói: “Anh hai, em nghe nói Vương Lợi Quân đã bị bắt vì tội gây rối an ninh công cộng.”
Những người bị Vương Lợi Quân bắt giam cũng đều được thả, mấy tên đàn em của Vương Lợi Quân cũng đều bị không nhỏ kích thích, rất có khả năng sẽ lưu lại cả đời bóng ma tâm lý cả đời.
Trình Chu gật đầu nói: “Bắt thì cứ bắt đi, bắt cũng tốt.”
Trình Dương nhìn Trình Chu rồi nghi hoặc nói: “Anh hai, sự kiện rắn tham ăn có liên quan đến anh không?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không có, hắn ta là ác giả ác báo thôi. Có thể là do tên Vương Lợi Quân này đã chọc quá nhiều phiền toái nên đã chọc tới người không nên dây vào.”
Trình Dương gật đầu thở dài nhẹ nhõm nói: “Vậy lần này chúng ta gặp may rồi.”
Trình Dương nghe nói là cả đám Vương Lợi Quân đều bị rắn cắn tới nhập viện, trong đó thì Vương Lợi Quân bị thương nghiêm trọng nhất, tên này cũng là tự làm tự chịu.
“Anh hai, cửa hàng Ngư Đa Đa có muốn khai trương nữa không?” Trình Dương hỏi.
Cửa hàng Ngư Đa Đa có thể kiếm lời chủ yếu là dựa vào kênh hải sản giá rẻ. Nhưng mà Trình Dương phát hiện dạo gần đây anh trai hắn rất bận và tần suất nhập hàng cũng giảm đi rất nhiều. Nhà hàng cũng thường xuyên hết hàng và khách hàng cũng báo lại là chất lượng hải sản đã giảm nhiều. Nhưng mà chuyện này thì Trình Dương cũng không thể nào cải thiện được.
Trình Chu cau mày nói: “Chúng ta ngừng trước đã. Anh đã có kế hoạch mới.”
Trình Dương có chút tò mò nói: “Kế hoạch gì?”
Trình Chu hào hứng nói: “Anh muốn mở một shop bán hàng online để bán một ít thổ đặc sản.”
Trình Dương cũng hưng phấn nói: “Ý của anh nói chính là gừng, hạt hướng dương, dược đen tóc đó sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trình Dương gật đầu nói: “Như vậy cũng khá tốt.” Thời cuộc gần đây không quá ổn định, việc kinh doanh của nhà hàng cũng không tốt lắm.
Trình Chu nhìn Trình Dương nói: “Em cũng chịu khó nghỉ ngơi mấy ngày đi. Sau khi mở shop online thì em cũng phải hỗ trợ anh đấy.”
Trình Dương có chút hoài nghi nói: “Em? Em có được không?”
Trình Chu vỗ vai Trình Dương nói: “Đương nhiên là có thể.”
……
Hàn Kiều lái xe đến nhà hàng Ngư Đa Đa thì thấy Trình Dương đang ở tiệm thu dọn.
Hàn Kiều đi lên trước dò hỏi: “Lại chuẩn bị khai trương sao? Để em giúp anh.”
Trình Dương lắc đầu nói: “Không khai trương nữa, chuẩn bị đóng cửa.”
Hàn Kiều có chút ngoài ý muốn nói: “Không khai trương nữa sao? Mấy người trên mạng còn đang chờ anh khai trương nhà hàng đấy.”
Trình Dương lắc đầu nói: “Anh hai nói chuẩn bị để mở shop online.”
“Như vậy cũng tốt.” Hàn Kiều do dự một chút nhưng cũng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ mà hỏi: “Trình Dương, anh hai anh có phải là quét rác tăng đúng không?”
Trình Dương: “……” Vì cái gì mà ai cũng cảm thấy anh hai là quét rác tăng vậy nhỉ? Không lẽ anh hai thật sự là quét rác tăng.
……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Dương và Hàn Kiều ở trong tiệm thu thập thì mấy đại thiếu gia như Lưu Nguyên, Trịnh Thừa Hi, Tiền Soái, Du Lượng cũng chạy đến cửa tiệm.
Mấy người đó tới thì cũng tự mở cửa đi vào.
“Trình Dương, chị dâu, hai người đang bận lắm sao?” Lưu Nguyên dẫn đầu hỏi.
Trình Dương gật đầu nói: “Đúng là hơi bận.”
“Tôi tới để hỗ trợ.”
“Tôi cũng vậy.”
Trình Dương còn chưa kịp nói gì thì mấy vị đại thiếu gia cũng xắn tay áo lao vào làm việc.
Trình Dương nhìn mấy vị đại thiếu gia một thân hàng hiệu vừa nhìn là biết mười đầu ngón tay chưa từng làm lụng kia đi tới hỗ trợ quét tước vệ sinh, thấy thế nào cũng rất khó xử.
Trình Dương nhìn mấy người đang phá rối thì có chút bất đắc dĩ nói: “Không cần dọn đâu, để tôi dọn là được rồi.”
Lưu Nguyên nhìn Trình Dương nói: “Không sao, nhiều người thì nhiều lực.”
Thời điểm Trình Chu bước vào nhà hàng thì cũng nhìn thấy mấy vị đại thiếu gia đang bận bịu dọn dẹp trong nhà hàng, một trong số họ cũng đang bật xem livestream bằng di động của mình, chủ phòng phát sóng trực tiếp cũng rất sôi nổi trò chuyện trên màn hình.
“Xin chào tất cả mọi người, chúng ta đang đứng ở một nơi được gọi là khu biệt thự ven sông Hán Thuỷ. Không sai, nơi này đúng là vị trí đã xảy ra trận đại chiến rắn và chuột mới phát sinh không lâu. Căn biệt thự này là tài sản của tên khống chuột Dị năng giả họ Vương kia. Tên họ Vương này cũng đã lợi dụng dị năng của mình để điều khiển đàn chuột chạy vào các hàng quán nhằm công kích khách hàng có trong tiệm và tiến hành tống tiền.”
“Hiện tại thì tên họ Vương này và đồng loã đã bị lập án, căn biệt thự này cũng đã bị niêm phong, ngoài căn biệt thự này ra thì cũng có 8 căn xung quanh này cũng là tài sản riêng của tên họ Vương đó. Hiện tại thì tất cả những căn liên quan này cũng đã bị niêm phong.
“Mới vừa rồi tôi cũng đã đi theo chuyên gia để tìm rắn và chuột xem còn sót lại không, nhưng mà tất cả rắn và chuột trong khu này đã sạch bóng dáng nên các vị nghiệp chủ khác có thể yên tâm để quay trở lại ở rồi.”
“Hiện tại các vị có muốn tiến vào bên trong khu biệt thự này kiểm tra tình hình không?”
“….”
Biệt thự cũng đã bị niêm phong, nhưng mà cũng không thể ngăn cản được đám người đi theo chủ phòng livestream, được sự hỗ trợ của những người xung quanh thì chủ phòng cũng đã cạy được khoá và lẻn vào bên trong.
“Mọi người, chúng ta rất may mắn khi có thể tiến vào bên trong biệt thự, hiện tại thì chúng ta quan sát hoàn cảnh bên trong biệt thự thôi.”
“Mọi người cũng có thể nhìn thấy một mảnh hỗn độn bên trong căn biệt thự này, có thể là do mới xảy ra một trận đại chiến kịch liệt giữa hai bên.”
“Mọi người nhìn thứ trong tay tôi đây, đây là bột hiện hình, tôi đã mua thứ này từ trong tay của chuyên gia bắt rắn đấy, nghe nói nếu rắc thứ bột này lên thì có thể thấy được dấu vết của rắn đang di chuyển, hiện tại thì để tôi thử một chút …”
Sau khi rắc bột phấn lên thì cũng có thể thấy được là hiệu quả khá tốt, nhìn thấy khắp nơi trong phòng hiện lên dấu vết rắn đang bò mà làm người ta rợn hết cả người.
Mấy vị đại thiếu gia nhìn thấy Trình Chu đã đến thì cũng nhiệt tình đứng dậy chào hỏi: “Chu thiếu đã tới rồi. Cậu thấy nội dung của chủ phòng này như thế nào?”
Trình Chu thở dài nói: “E là vị chủ phòng này phải đi cải tạo mấy ngày rồi.”
Hiện tại thì người vì mắt xem mà cũng thật sự quá điên cuồng. Họ còn dám chạy đến nói bị niêm phong mà phát sóng trực tiếp nữa.
----^.^------
Đại ẩn ẩn vu thị" (大隐隐于市), xuất phát từ câu "Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều" (小隐隐于野,中隐隐于市,大隐隐于) có nghĩa là: Những người có năng lực muốn nhờ vào hoàn cảnh mà quên đi thế sự, lánh đời ở nơi thế ngoại đào nguyên, đây là "tiểu ẩn", còn những người có năng lực thực sự lại giấu mình nơi phố thị, ởnhững nơi ấy là đất ngọa hổ tàng long, đây là "trung ẩn", và đạt tới trình độ cao nhất là những người giấu mình nơi triều đình, họ âm thầm lặng lẽ, không nổi bật nhưng lại là "đại trí giả ngu", hững hờ với thế sự, đó mới là ẩn sĩ chân chính.
Quét rác tăng - một nhân vật trong tiểu thuyết Thiên long bát bộ của kim dung chương 43: , là một vị sư vô danh sống ở Thiếu Lâm Tự, ít xuất hiện, thường trốn trong tàng kinh các, thân phận thần bí, võ công khó dò, khi xuất hiện thì mặc áo choàng màu xanh, tay cầm cây chổi, râu lưa thưa đã bạc trắng.
Danh hiệu: 无名老僧、扫地老僧、扫地神僧、扫地老人家: Wúmíng lǎo sēng, sǎodì lǎo sēng, sǎodì shén sēng, sǎodì lǎorénjiā – Lão tăng vô danh, lão tăng càn quét, càn quét thần tăng, càn quét lão nhân gia
https://baike.sogou.com/v7926690.htm
End chap 89
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro