Tiêu Gia Xin Giúp Đỡ
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Tuy rằng cha mẹ Trình đã được giải cứu thành công nhưng hai người họ cũng đã bị trói suốt 2 ngày ròng rã nên tinh thần cũng không được tốt cho lắm. Trình Dương cũng đã khuyên cha mẹ về quê tĩnh dưỡng vài ngày.
Thời đại Dị năng giả nên hàng xóm xung quanh đã chuyển đề tài bàn tán từ con cháu nhà người ta sang bàn luận có những ai thức tỉnh dị năng gì, nếu trong thôn mình mà có người thì sẽ như thế nào? Không phải là rất vinh quang sao?
Biết cha mẹ Trình bị Dị năng giả bắt cóc nên thôn dân cũng nhốn nháo chạy tới hóng chuyện.
“Cũng thật là, cái tên khống chuột Dị năng giả này đúng là chẳng ra gì. Đã thức tỉnh dị năng mà không biết đền đáp cho quốc gia còn đi làm xằng làm bậy nữa.”
“Tôi nghe nói là cái tên Vương Lợi Quân kia kìa, trong vòng mấy tháng hắn ta đã tống tiền của một đống người, số tiền lên tới mấy ngàn vạn đấy.”
“Chậc chậc, sao lại nhiều tiền như vậy chứ? Dị năng giả đúng là có khả năng kiếm tiền lớn mà.”
“Trường Tùng, sao chú lại bị trói chứ?”
Trình Trường Tùng cạn lời mà nói: “Bị trói chính là bị tóm tới trói chứ sao.”
Trình Trường Tùng thầm nghĩ: Nếu biết về nhà mà bị dò hỏi như mấy cái thứ như vì sao bị bắt cóc, bắt cóc như thế nào, khống xà là ai, khống chuột như thế nào, chủng loại rắn là gì? ….. thì ông còn lâu mới thèm về nhà tĩnh dưỡng.
Một người hàng xóm cũng tò mò hỏi: “Trường Tùng, chú thật sự không quen biết vị khống xà Dị năng giả kia sao? Tôi nghe nói là vị khống xà Dị năng giả kia là Trình Chu nhà chú mời đến mà.”
Trình Trường Tùng vội vàng lắc đầu làm sáng tỏ mà nói: “Không có, không thể nào đâu, Tiểu Chu chỉ là người bình thường thôi. Một vị Dị năng giả lợi hại như vậy thì làm sao mà Tiểu Chu có thể mời được chứ.”
Trình Trường Tùng gãi đầu, ông cũng có chút đau đầu, ông cũng không biết làm sao mà mình được cứu thoát, tình hình lúc đó muốn kể lại thì ông cũng như lọt vào sương mù thôi.
Ông ngủ một giấc, tỉnh dậy mọi việc cũng đã biến hoá nghiêng trời rồi. Vương Lợi Quân vào tù, trên mạng khắp nơi bay đầy tin tức và âm mưu luận về khống xà và khống chuột Dị năng giả.
Trình Trường Tùng cảm thấy mấy người hàng xóm này mà đi hỏi ông thì thà chạy lên mạng đọc tin tức có khi còn biết nhiều hơn.
“Chú Trường Tùng đấy à, chú đã trở lại rồi sao?” Lý Hồng cười cười chào hỏi.
Trình Trường Tùng gật đầu rồi cũng không muốn phản ứng với Lý Hồng.
Theo những gì mà Trình Trường Tùng biết thì lúc nhà họ gặp phiền phức thì một nhà anh cả ông cũng không nguyện ý hỗ trợ mà còn thấy rất vui sướng khi người gặp hoạ nữa.
“Tên khống chuột Dị năng giả đó cũng thật không biết suy nghĩ gì cả mà. Nếu hắn muốn tống tiền của hàng Ngư Đa Đa thì bắt chú và thím làm cái gì chứ? Hai người cũng là tai bay vạ gió thôi đấy nhỉ?” Lý Hồng lắc đầu nói.
Trình Trường Tùng vốn dĩ cũng đã nghĩ như thế vậy đấy, nhưng mà ông cũng đã nghe đám Vương Lợi Quân nói là chủ của cửa hàng Ngư Đa Đa chính là Trình Chu và cửa hàng cũng được đăng ký trên danh nghĩa của Trình Chu.
Ban đầu thì Trình Trường Tùng cũng không tin đâu, nhưng sau đó thì ông cũng suy ngẫm lại toàn bộ quá trình nhập hàng của nhà hàng, tuyển chọn và sa thải nhân viên đều là do Trình Chu và Trình Dương đảm nhiệm, ông chủ đứng sau trước nay đều không lộ mặt. Nghĩ lại thì việc này cũng có khả năng nên ông cũng tin.
Trình Trường Tùng nghe vậy thì cũng không biết giải thích thế nào nên đành gật đầu nói: “Đúng vậy, là chúng tôi có chút xui xẻo.”
Lý Hồng nhìn Trình Trường Tùng dò hỏi: “Tôi nghe nói là nhà hàng hải sản đó muốn đóng cửa rồi đúng không?”
Trình Trường Tùng gật đầu nói: “Chắc là vậy. Đã trải qua việc như vậy nên ông chủ cũng không muốn kinh doanh nữa.”
Lý Hồng tỏ vẻ buồn rầu nói: “Nếu nhà hàng hải sản phải đóng cửa thì Dương Dương sẽ phải làm sao chứ?”
Trình Trường Tùng không thèm để ý nói: “Dương Dương có tay có chân, chị còn sợ nó không tự làm ra cơm mà ăn sao?”
Không nhìn thấy được vẻ mặt đau khổ của Trình Trường Tùng nên Lý Hồng có chút thất vọng mà nói: “Cái thời buổi này thì công việc nhẹ nhàng cũng không có nhiều lắm đâu. Lần này Trình Dương muốn tìm một công việc nhãn nhã như trước chỉ sợ cũng không dễ dàng gì.”
Trình Trường Tùng không kiên nhẫn nói: “Đến lúc đó thì nói sau.” Có Trình Chu ở đó thì Trình Dương cũng không cần phải lo lắng công việc đâu.
……
Trình Chu đang ngồi ở nhà hàng Ngư Đa Đa ăn cơm niêu thì Đàm Thiếu Thiên lại đuổi tới.
Trình Chu liếc Đàm Thiếu Thiên một cái rồi hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Đàm Thiếu Thiên rầu rĩ nói: “Em lo lắng cho anh mà.”
Trình Chu lười biếng nói: “Anh thì có cái gì mà phải lo lắng, trẻ con thì đừng có lo nhiều chuyện bao đồng như vậy.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên chuẩn bị tức giận thì cười nói: “Được rồi, nếu đã tới thì ăn chút gì đi.”
Đàm Thiếu Thiên ngồi ở phía đối diện Trình Chu nói: “Sao trong tiệm lại lộn xộn hết thế này?”
Trình Chu thuận miệng nói: “Này hả? Là do đụng phải tiểu nhân nên chưa kịp thu dọn hiện trường đó.”
Đàm Thiếu Thiên đang muốn nói cái gì thì ngoài cửa đã có vài người ập tới.
“Là Trình Chu, Trình thiếu gia đúng không?”
Trình Chu nhìn mấy viên cảnh sát xuất hiện thì cũng nhanh chóng đáp lại: “Đúng vậy.”
“Trình thiếu, mời cậu đi theo chúng tôi tới đồn cảnh sát làm việc.”
Trình Chu nhìn mấy viên cảnh sát rồi dò hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Có chút việc muốn nhờ Trình thiếu giải đáp thôi.”
Trình Chu gật đầu rồi đứng lên rồi nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Anh trai hắn làm lộ liễu quá nên bị phía trên theo dõi rồi sao? Mình mới bị thẩm vấn không lâu, hiện tại lại tới phiên anh hai rồi?
Đàm Thiếu Thiên đứng lên nhìn mấy người trước mặt rồi dò hỏi: “Là ai đã phát lệnh triệu tập?”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi xua tay nói: “Được rồi, chỉ là nói chuyện bình thường thôi. Anh đi một chuyến là được. Em kích động vậy làm gì chứ?”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
…..
Trình Chu thong dong đi theo mấy sĩ quan cảnh sát.
Tiến vào đồn cảnh sát thì Trình Chu nhận được truyền âm của Dạ U nói hai nhân viên điều tra trước mặt có một người là Dị năng giả, chỉ là không biết là năng lực là gì.
“Trình thiếu, cậu có biết Mouse Boss không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đã nghe nói qua, nghe nói người này chuyên thả chuột để tống tiền các nhà hàng khác.”
“Hắn ta đã bị khống xà Dị năng giả trả thù.”
Trình Chu gật đầu nói: “Tôi biết, trên mạng cũng đã lan truyền rồi.”
“Trình thiếu, cậu quen biết khống xà Dị năng giả không?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Sao mà tôi có thể quen biết được chứ? Tôi chỉ là một Muggle thôi.” Hắn cũng đâu có nói dối, hắn đúng là không quen biết Melissa, Dạ U quen không có nghĩa là hắn cũng quen mà.
“Trình thiếu, nghe nói bên trong nhà hàng Ngư Đa Đa có rất nhiều đặc sản.”
Trình Chu cười cười nói: “Đều là chút đặc sản nông gia thôi. Tôi bán chúng hẳn cũng không có vấn đề gì mà phải không?”
Nhân viên điều tra cười nói: “Không có vấn đề gì, chỉ là không biết số hàng hoá này là từ đâu mà tới?”
Trình Chu lắc đầu có chút áy náy nói: “Xin lỗi, đây là vấn đề cơ mật thương nghiệp rồi.”
Hai nhân viên điều tra hỏi bóng hỏi gió một hồi, Trình Chu cũng nói đông nói tây một lúc cũng không phun ra được tin tức hữu dụng gì.
Sau hơn nửa giờ thẩm vấn thì Trình Chu cũng bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Đàm Thiếu Thiên cũng đang chờ ở cửa đồn cảnh sát nhìn đến thấy Trình Chu bước ra thì cũng có chút bất an nói: “Anh hai, không sao chứ?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không có việc gì, anh thì có thể có việc gì được chứ?”
Đàm Thiếu Thiên dò hỏi: “Bọn họ thẩm vấn anh về việc gì?”
Trình Chu không thèm để ý nói: “Hỏi mấy vấn đề đơn giản thôi. Anh cũng tuỳ tiện trả lời bọn họ ấy mà.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Mấy vấn đề đơn giản sao?
……
Đàm gia.
Dịch Thù Tuyết mở một chiếc hộp ra, bên trong chiếc hộp có một ngọc tỷ.
Dịch Thù Tuyết cũng đã sớm nghe nói là Tiêu gia có lưu giữ một bảo vật quốc gia, là một khối ngọc tỷ truyền quốc, mà vật có thể dùng để làm ngọc tỷ truyền quốc thì chất lượng chắc chắn cũng không quá kém.
“Tiêu Ly, vô công bất thụ lộc. Thứ này quá quý, chị cầm về đi thôi.”
Tiêu Ly nhìn Dịch Thù Tuyết rồi thành khẩn nói: “Chị Thù Tuyết, Tiểu Kiệt nhà em không thể trụ lâu lơn được nữa rồi. Chúng em giữ vật chết này lại thì có ích lợi gì đâu chứ? Chị cũng là người nhìn Hồng Kiệt lớn lên mà. Chị làm ơn hãy cứu nó một mạng này đi.”
Dịch Thù Tuyết có chút bất đắc dĩ nói: “Không phải là chị không muốn cứu thằng bé. Mà là chị bất lực. Hôm đó Thiếu Thiên thật sự là không xảy ra việc gì nghiêm trọng cả. Ngày hôm đó khi nguồn năng lượng bạo động thì nó nói là nó tắm rồi đi ngủ ngay sau đó.”
Tiêu Ly cau mày nói: “Chị à, chị nghĩ kỹ lại giúp em với. Ngày hôm đó Thiếu Thiên bình an là do ăn cái gì hay là có dùng cái gì không?”
“Thật sự là không có.” Dịch Thù Tuyết thở dài nói: “Để chị hỏi lại Thiếu Thiên đã.”
……
Đàm Thiếu Thiên đang chạy theo Trình Chu giúp việc ở nhà hàng thì điện thoại vang lên.
Nhìn người gọi đến thì đúng là số điện thoại của Dịch Thù Tuyết, sau khi bắt máy thì Đàm Thiếu Thiên cũng nghe mẹ mình nói sơ qua về việc người của Tiêu gia đã tới cửa để xin giúp đỡ, mẹ hắn cũng đã giải thích vài lần là mấy hôm trước hắn không xảy ra việc gì, cũng không có gì khác thường nhưng Tiêu gia căn bản là không tin.
Đàm Thiếu Thiên buông điện thoại xuống rồi cũng có chút đau đầu.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Tiêu Hồng Kiệt? Ai vậy?”
Đàm Thiếu Thiên: “Dị năng giả hệ thuỷ, là 1 trong 3 người đã dung hợp ma nguyên thạch đấy ạ.”
Lúc ấy đã có 3 dung hợp ma nguyên thạch, một là Đàm Thiếu Thiên, một là Đoạn Khánh, còn lại chính là Tiêu Hồng Kiệt. Đoạn Khánh đã chết, Tiêu Hồng Kiệt là chính Dị năng giả hệ thuỷ và viên ma nguyên thạch cũng có chất lượng hơi kém nên vẫn còn giữ được mạng. Nhưng mà cứ để mãi như vậy thì chẳng bao lâu nữa cũng lại đi theo Đoạn Khánh thôi.
Đàm Thiếu Thiên nói: “Tiêu gia nguyện ý mang một khối ngọc tỷ truyền quốc ra để đánh đổi, thứ này chính mà bảo vật của Tiêu gia. Vật này cũng không có quá nhiều người được nhìn thấy.”
Trình Chu nheo mắt nói: “Ngọc tỷ truyền quốc, có thứ tốt vậy sao?”
Đúng là ngọc thạch rất có sức hấp dẫn với Trình Chu, lúc trước Trình Chu còn cầm một cái thẻ đen của Đàm Tiềm mua một đám đặt ở trong nhà, có vẻ như Tiêu gia đã nghe được thông tin gì đó nên mới lấy thứ này ra.
Đàm Thiếu Thiên: “Tiêu gia kinh doanh trang sức và ngọc thạch, làm cũng không nhỏ, nếu anh muốn mua số lượng lớn thì có thể liên hệ với Tiêu gia.”
Dạ U nhìn Đàm Thiếu Thiên suy tư một chút nói: “Nếu là dị năng hệ thuỷ thì cậu đi nói với Tiêu gia đem người đó tới một nơi vắng vẻ. Sau đó toàn bộ rời đi. Chỉ cần người đó có thể kiên trì đến ngày mai thì sẽ có người tới cứu hắn.”
Đàm Thiếu Thiên tò mò nói: “Ngày mai? Anh dâu, anh kêu Annie tới cứu sao?”
Dạ U lắc đầu nói: “Không, tôi sẽ tìm một Dị năng giả hệ thuỷ khác tới đây và rút hết năng lượng bên trong viên ma nguyên thạch để hấp thu. Nhưng mà nếu dùng cách này thì thực lực của Tiêu Hồng Kiệt sẽ không thể giống cậu là tăng lên, và có thể chỉ dừng lại ở trình độ trước khi sử dụng ma nguyên thạch. Cậu đi đàm phán rõ với đối phương đi.”
Đàm Thiếu Thiên: “Cậu ta cũng đã biến thành như vậy rồi, nếu có thể giữ được mạng sống đã là không tồi rồi. Tiêu gia hẳn là cũng hiểu rõ.”
Dạ U gật đầu nói: “Tuy biết là thế nhưng vẫn phải nói cho rõ ràng.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Dạ, em hiểu rồi.”
Đàm Thiếu Thiên đắc ý thầm nghĩ: Anh dâu vẫn đối với mình không tồi mà, cũng không rút hết năng lượng của viên ma nguyên thạch đó.
Trình Chu mang theo Dạ U truyền tống qua dị giới rồi hỏi: “Em muốn đón Dị năng giả hệ thuỷ sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Vâng.”
Trình Chu nhìn Dạ U có chút nghi hoặc mà nói: “Annie không giúp được sao?”
Dạ U lắc đầu nói: “Cũng không phải, em muốn gọi Carol tới. Thời điểm mà Carol thức tỉnh thủy hệ dị năng thì chị ấy đã bị đánh gãy nên đã không thể thức tỉnh hoàn toàn được. Mỗi khi chị ấy sử dụng dị năng đều sẽ bị hao hụt hoặc hàng tháng sẽ bị phóng thì ra mà không kiểm soát được, hơn nữa có thể nguy hiểm đến tính mạng. Lần này, nếu cô ấy có thể mượn sức mạch của ma nguyên thạch mà thức tỉnh hoàn toàn thì cô ấy có thể giữ mạng và cũng được an toàn hơn một chút.”
Carol và Carey là chị em sinh đôi nhưng thức tỉnh dị năng lại trái ngược nhau hoàn toàn, Carey thức tỉnh dị năng hệ hỏa còn Carol lại thức tỉnh dị năng hệ thủy. Carey đã thức tỉnh trước nên đã trấn áp hoàn toàn một phần sức mạnh của Carol nên việc thức tỉnh mới bị đánh gãy, hiện tại thì Carol không thể hoàn toàn sử dụng dị năng được, cũng vì việc này mà Carey cũng cảm thấy rất có lỗi. Dạ U cũng muốn nhân cơ hội này mà trợ giúp Carol tiến hành thức tỉnh hoàn toàn.
Trình Chu gật đầu nói: “Nếu vậy thì chúng ta cứ theo cách này mà làm.”
End chap 90
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Thời đại Dị năng giả nên hàng xóm xung quanh đã chuyển đề tài bàn tán từ con cháu nhà người ta sang bàn luận có những ai thức tỉnh dị năng gì, nếu trong thôn mình mà có người thì sẽ như thế nào? Không phải là rất vinh quang sao?
Biết cha mẹ Trình bị Dị năng giả bắt cóc nên thôn dân cũng nhốn nháo chạy tới hóng chuyện.
“Cũng thật là, cái tên khống chuột Dị năng giả này đúng là chẳng ra gì. Đã thức tỉnh dị năng mà không biết đền đáp cho quốc gia còn đi làm xằng làm bậy nữa.”
“Tôi nghe nói là cái tên Vương Lợi Quân kia kìa, trong vòng mấy tháng hắn ta đã tống tiền của một đống người, số tiền lên tới mấy ngàn vạn đấy.”
“Chậc chậc, sao lại nhiều tiền như vậy chứ? Dị năng giả đúng là có khả năng kiếm tiền lớn mà.”
“Trường Tùng, sao chú lại bị trói chứ?”
Trình Trường Tùng cạn lời mà nói: “Bị trói chính là bị tóm tới trói chứ sao.”
Trình Trường Tùng thầm nghĩ: Nếu biết về nhà mà bị dò hỏi như mấy cái thứ như vì sao bị bắt cóc, bắt cóc như thế nào, khống xà là ai, khống chuột như thế nào, chủng loại rắn là gì? ….. thì ông còn lâu mới thèm về nhà tĩnh dưỡng.
Một người hàng xóm cũng tò mò hỏi: “Trường Tùng, chú thật sự không quen biết vị khống xà Dị năng giả kia sao? Tôi nghe nói là vị khống xà Dị năng giả kia là Trình Chu nhà chú mời đến mà.”
Trình Trường Tùng vội vàng lắc đầu làm sáng tỏ mà nói: “Không có, không thể nào đâu, Tiểu Chu chỉ là người bình thường thôi. Một vị Dị năng giả lợi hại như vậy thì làm sao mà Tiểu Chu có thể mời được chứ.”
Trình Trường Tùng gãi đầu, ông cũng có chút đau đầu, ông cũng không biết làm sao mà mình được cứu thoát, tình hình lúc đó muốn kể lại thì ông cũng như lọt vào sương mù thôi.
Ông ngủ một giấc, tỉnh dậy mọi việc cũng đã biến hoá nghiêng trời rồi. Vương Lợi Quân vào tù, trên mạng khắp nơi bay đầy tin tức và âm mưu luận về khống xà và khống chuột Dị năng giả.
Trình Trường Tùng cảm thấy mấy người hàng xóm này mà đi hỏi ông thì thà chạy lên mạng đọc tin tức có khi còn biết nhiều hơn.
“Chú Trường Tùng đấy à, chú đã trở lại rồi sao?” Lý Hồng cười cười chào hỏi.
Trình Trường Tùng gật đầu rồi cũng không muốn phản ứng với Lý Hồng.
Theo những gì mà Trình Trường Tùng biết thì lúc nhà họ gặp phiền phức thì một nhà anh cả ông cũng không nguyện ý hỗ trợ mà còn thấy rất vui sướng khi người gặp hoạ nữa.
“Tên khống chuột Dị năng giả đó cũng thật không biết suy nghĩ gì cả mà. Nếu hắn muốn tống tiền của hàng Ngư Đa Đa thì bắt chú và thím làm cái gì chứ? Hai người cũng là tai bay vạ gió thôi đấy nhỉ?” Lý Hồng lắc đầu nói.
Trình Trường Tùng vốn dĩ cũng đã nghĩ như thế vậy đấy, nhưng mà ông cũng đã nghe đám Vương Lợi Quân nói là chủ của cửa hàng Ngư Đa Đa chính là Trình Chu và cửa hàng cũng được đăng ký trên danh nghĩa của Trình Chu.
Ban đầu thì Trình Trường Tùng cũng không tin đâu, nhưng sau đó thì ông cũng suy ngẫm lại toàn bộ quá trình nhập hàng của nhà hàng, tuyển chọn và sa thải nhân viên đều là do Trình Chu và Trình Dương đảm nhiệm, ông chủ đứng sau trước nay đều không lộ mặt. Nghĩ lại thì việc này cũng có khả năng nên ông cũng tin.
Trình Trường Tùng nghe vậy thì cũng không biết giải thích thế nào nên đành gật đầu nói: “Đúng vậy, là chúng tôi có chút xui xẻo.”
Lý Hồng nhìn Trình Trường Tùng dò hỏi: “Tôi nghe nói là nhà hàng hải sản đó muốn đóng cửa rồi đúng không?”
Trình Trường Tùng gật đầu nói: “Chắc là vậy. Đã trải qua việc như vậy nên ông chủ cũng không muốn kinh doanh nữa.”
Lý Hồng tỏ vẻ buồn rầu nói: “Nếu nhà hàng hải sản phải đóng cửa thì Dương Dương sẽ phải làm sao chứ?”
Trình Trường Tùng không thèm để ý nói: “Dương Dương có tay có chân, chị còn sợ nó không tự làm ra cơm mà ăn sao?”
Không nhìn thấy được vẻ mặt đau khổ của Trình Trường Tùng nên Lý Hồng có chút thất vọng mà nói: “Cái thời buổi này thì công việc nhẹ nhàng cũng không có nhiều lắm đâu. Lần này Trình Dương muốn tìm một công việc nhãn nhã như trước chỉ sợ cũng không dễ dàng gì.”
Trình Trường Tùng không kiên nhẫn nói: “Đến lúc đó thì nói sau.” Có Trình Chu ở đó thì Trình Dương cũng không cần phải lo lắng công việc đâu.
……
Trình Chu đang ngồi ở nhà hàng Ngư Đa Đa ăn cơm niêu thì Đàm Thiếu Thiên lại đuổi tới.
Trình Chu liếc Đàm Thiếu Thiên một cái rồi hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Đàm Thiếu Thiên rầu rĩ nói: “Em lo lắng cho anh mà.”
Trình Chu lười biếng nói: “Anh thì có cái gì mà phải lo lắng, trẻ con thì đừng có lo nhiều chuyện bao đồng như vậy.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên chuẩn bị tức giận thì cười nói: “Được rồi, nếu đã tới thì ăn chút gì đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàm Thiếu Thiên ngồi ở phía đối diện Trình Chu nói: “Sao trong tiệm lại lộn xộn hết thế này?”
Trình Chu thuận miệng nói: “Này hả? Là do đụng phải tiểu nhân nên chưa kịp thu dọn hiện trường đó.”
Đàm Thiếu Thiên đang muốn nói cái gì thì ngoài cửa đã có vài người ập tới.
“Là Trình Chu, Trình thiếu gia đúng không?”
Trình Chu nhìn mấy viên cảnh sát xuất hiện thì cũng nhanh chóng đáp lại: “Đúng vậy.”
“Trình thiếu, mời cậu đi theo chúng tôi tới đồn cảnh sát làm việc.”
Trình Chu nhìn mấy viên cảnh sát rồi dò hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Có chút việc muốn nhờ Trình thiếu giải đáp thôi.”
Trình Chu gật đầu rồi đứng lên rồi nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Anh trai hắn làm lộ liễu quá nên bị phía trên theo dõi rồi sao? Mình mới bị thẩm vấn không lâu, hiện tại lại tới phiên anh hai rồi?
Đàm Thiếu Thiên đứng lên nhìn mấy người trước mặt rồi dò hỏi: “Là ai đã phát lệnh triệu tập?”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi xua tay nói: “Được rồi, chỉ là nói chuyện bình thường thôi. Anh đi một chuyến là được. Em kích động vậy làm gì chứ?”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
…..
Trình Chu thong dong đi theo mấy sĩ quan cảnh sát.
Tiến vào đồn cảnh sát thì Trình Chu nhận được truyền âm của Dạ U nói hai nhân viên điều tra trước mặt có một người là Dị năng giả, chỉ là không biết là năng lực là gì.
“Trình thiếu, cậu có biết Mouse Boss không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đã nghe nói qua, nghe nói người này chuyên thả chuột để tống tiền các nhà hàng khác.”
“Hắn ta đã bị khống xà Dị năng giả trả thù.”
Trình Chu gật đầu nói: “Tôi biết, trên mạng cũng đã lan truyền rồi.”
“Trình thiếu, cậu quen biết khống xà Dị năng giả không?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Sao mà tôi có thể quen biết được chứ? Tôi chỉ là một Muggle thôi.” Hắn cũng đâu có nói dối, hắn đúng là không quen biết Melissa, Dạ U quen không có nghĩa là hắn cũng quen mà.
“Trình thiếu, nghe nói bên trong nhà hàng Ngư Đa Đa có rất nhiều đặc sản.”
Trình Chu cười cười nói: “Đều là chút đặc sản nông gia thôi. Tôi bán chúng hẳn cũng không có vấn đề gì mà phải không?”
Nhân viên điều tra cười nói: “Không có vấn đề gì, chỉ là không biết số hàng hoá này là từ đâu mà tới?”
Trình Chu lắc đầu có chút áy náy nói: “Xin lỗi, đây là vấn đề cơ mật thương nghiệp rồi.”
Hai nhân viên điều tra hỏi bóng hỏi gió một hồi, Trình Chu cũng nói đông nói tây một lúc cũng không phun ra được tin tức hữu dụng gì.
Sau hơn nửa giờ thẩm vấn thì Trình Chu cũng bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Đàm Thiếu Thiên cũng đang chờ ở cửa đồn cảnh sát nhìn đến thấy Trình Chu bước ra thì cũng có chút bất an nói: “Anh hai, không sao chứ?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không có việc gì, anh thì có thể có việc gì được chứ?”
Đàm Thiếu Thiên dò hỏi: “Bọn họ thẩm vấn anh về việc gì?”
Trình Chu không thèm để ý nói: “Hỏi mấy vấn đề đơn giản thôi. Anh cũng tuỳ tiện trả lời bọn họ ấy mà.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Mấy vấn đề đơn giản sao?
……
Đàm gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dịch Thù Tuyết mở một chiếc hộp ra, bên trong chiếc hộp có một ngọc tỷ.
Dịch Thù Tuyết cũng đã sớm nghe nói là Tiêu gia có lưu giữ một bảo vật quốc gia, là một khối ngọc tỷ truyền quốc, mà vật có thể dùng để làm ngọc tỷ truyền quốc thì chất lượng chắc chắn cũng không quá kém.
“Tiêu Ly, vô công bất thụ lộc. Thứ này quá quý, chị cầm về đi thôi.”
Tiêu Ly nhìn Dịch Thù Tuyết rồi thành khẩn nói: “Chị Thù Tuyết, Tiểu Kiệt nhà em không thể trụ lâu lơn được nữa rồi. Chúng em giữ vật chết này lại thì có ích lợi gì đâu chứ? Chị cũng là người nhìn Hồng Kiệt lớn lên mà. Chị làm ơn hãy cứu nó một mạng này đi.”
Dịch Thù Tuyết có chút bất đắc dĩ nói: “Không phải là chị không muốn cứu thằng bé. Mà là chị bất lực. Hôm đó Thiếu Thiên thật sự là không xảy ra việc gì nghiêm trọng cả. Ngày hôm đó khi nguồn năng lượng bạo động thì nó nói là nó tắm rồi đi ngủ ngay sau đó.”
Tiêu Ly cau mày nói: “Chị à, chị nghĩ kỹ lại giúp em với. Ngày hôm đó Thiếu Thiên bình an là do ăn cái gì hay là có dùng cái gì không?”
“Thật sự là không có.” Dịch Thù Tuyết thở dài nói: “Để chị hỏi lại Thiếu Thiên đã.”
……
Đàm Thiếu Thiên đang chạy theo Trình Chu giúp việc ở nhà hàng thì điện thoại vang lên.
Nhìn người gọi đến thì đúng là số điện thoại của Dịch Thù Tuyết, sau khi bắt máy thì Đàm Thiếu Thiên cũng nghe mẹ mình nói sơ qua về việc người của Tiêu gia đã tới cửa để xin giúp đỡ, mẹ hắn cũng đã giải thích vài lần là mấy hôm trước hắn không xảy ra việc gì, cũng không có gì khác thường nhưng Tiêu gia căn bản là không tin.
Đàm Thiếu Thiên buông điện thoại xuống rồi cũng có chút đau đầu.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Tiêu Hồng Kiệt? Ai vậy?”
Đàm Thiếu Thiên: “Dị năng giả hệ thuỷ, là 1 trong 3 người đã dung hợp ma nguyên thạch đấy ạ.”
Lúc ấy đã có 3 dung hợp ma nguyên thạch, một là Đàm Thiếu Thiên, một là Đoạn Khánh, còn lại chính là Tiêu Hồng Kiệt. Đoạn Khánh đã chết, Tiêu Hồng Kiệt là chính Dị năng giả hệ thuỷ và viên ma nguyên thạch cũng có chất lượng hơi kém nên vẫn còn giữ được mạng. Nhưng mà cứ để mãi như vậy thì chẳng bao lâu nữa cũng lại đi theo Đoạn Khánh thôi.
Đàm Thiếu Thiên nói: “Tiêu gia nguyện ý mang một khối ngọc tỷ truyền quốc ra để đánh đổi, thứ này chính mà bảo vật của Tiêu gia. Vật này cũng không có quá nhiều người được nhìn thấy.”
Trình Chu nheo mắt nói: “Ngọc tỷ truyền quốc, có thứ tốt vậy sao?”
Đúng là ngọc thạch rất có sức hấp dẫn với Trình Chu, lúc trước Trình Chu còn cầm một cái thẻ đen của Đàm Tiềm mua một đám đặt ở trong nhà, có vẻ như Tiêu gia đã nghe được thông tin gì đó nên mới lấy thứ này ra.
Đàm Thiếu Thiên: “Tiêu gia kinh doanh trang sức và ngọc thạch, làm cũng không nhỏ, nếu anh muốn mua số lượng lớn thì có thể liên hệ với Tiêu gia.”
Dạ U nhìn Đàm Thiếu Thiên suy tư một chút nói: “Nếu là dị năng hệ thuỷ thì cậu đi nói với Tiêu gia đem người đó tới một nơi vắng vẻ. Sau đó toàn bộ rời đi. Chỉ cần người đó có thể kiên trì đến ngày mai thì sẽ có người tới cứu hắn.”
Đàm Thiếu Thiên tò mò nói: “Ngày mai? Anh dâu, anh kêu Annie tới cứu sao?”
Dạ U lắc đầu nói: “Không, tôi sẽ tìm một Dị năng giả hệ thuỷ khác tới đây và rút hết năng lượng bên trong viên ma nguyên thạch để hấp thu. Nhưng mà nếu dùng cách này thì thực lực của Tiêu Hồng Kiệt sẽ không thể giống cậu là tăng lên, và có thể chỉ dừng lại ở trình độ trước khi sử dụng ma nguyên thạch. Cậu đi đàm phán rõ với đối phương đi.”
Đàm Thiếu Thiên: “Cậu ta cũng đã biến thành như vậy rồi, nếu có thể giữ được mạng sống đã là không tồi rồi. Tiêu gia hẳn là cũng hiểu rõ.”
Dạ U gật đầu nói: “Tuy biết là thế nhưng vẫn phải nói cho rõ ràng.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Dạ, em hiểu rồi.”
Đàm Thiếu Thiên đắc ý thầm nghĩ: Anh dâu vẫn đối với mình không tồi mà, cũng không rút hết năng lượng của viên ma nguyên thạch đó.
Trình Chu mang theo Dạ U truyền tống qua dị giới rồi hỏi: “Em muốn đón Dị năng giả hệ thuỷ sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Vâng.”
Trình Chu nhìn Dạ U có chút nghi hoặc mà nói: “Annie không giúp được sao?”
Dạ U lắc đầu nói: “Cũng không phải, em muốn gọi Carol tới. Thời điểm mà Carol thức tỉnh thủy hệ dị năng thì chị ấy đã bị đánh gãy nên đã không thể thức tỉnh hoàn toàn được. Mỗi khi chị ấy sử dụng dị năng đều sẽ bị hao hụt hoặc hàng tháng sẽ bị phóng thì ra mà không kiểm soát được, hơn nữa có thể nguy hiểm đến tính mạng. Lần này, nếu cô ấy có thể mượn sức mạch của ma nguyên thạch mà thức tỉnh hoàn toàn thì cô ấy có thể giữ mạng và cũng được an toàn hơn một chút.”
Carol và Carey là chị em sinh đôi nhưng thức tỉnh dị năng lại trái ngược nhau hoàn toàn, Carey thức tỉnh dị năng hệ hỏa còn Carol lại thức tỉnh dị năng hệ thủy. Carey đã thức tỉnh trước nên đã trấn áp hoàn toàn một phần sức mạnh của Carol nên việc thức tỉnh mới bị đánh gãy, hiện tại thì Carol không thể hoàn toàn sử dụng dị năng được, cũng vì việc này mà Carey cũng cảm thấy rất có lỗi. Dạ U cũng muốn nhân cơ hội này mà trợ giúp Carol tiến hành thức tỉnh hoàn toàn.
Trình Chu gật đầu nói: “Nếu vậy thì chúng ta cứ theo cách này mà làm.”
End chap 90
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro