Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Siêu Thị Lớn

Diệp Ức Lạc

2024-11-22 00:11:43

Nơi dừng chân liên minh của Thiên Tuyển giả.

“Phi Ưng, cậu lại chạy đi đâu nữa đấy?” Tố Dạ hỏi.

Phi Ưng vui vẻ nói: “Tôi mới ghé qua phố mỹ thực chơi.”

Tố Dạ lắc đầu nói: “Lại đi phố mỹ thực càn quét nữa hả?”

Phi Ưng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy đó. Nhưng mà lần này không phải là tôi muốn đi, là Phong Ngữ tới tìm. Con bé muốn tìm tôi tới tham mưu một chút.”

Tố Dạ có chút khó hiểu nói: “Sao con bé lại tới tìm cậu tham mưu vậy?”

Phi Ưng có chút đắc ý nói: “Chắc là con bé thấy tôi bay khắp nơi ở cái Hiệp Loan quần đảo này nên kiến thức rộng rãi đó mà.”

Tố Dạ: “Cậu á?”

Phi Ưng khó chịu nói: “Tôi thì làm sao?”

Tố Dạ cười gượng một chút nói: “Thì không phải trước giờ cậu đi ra ngoài đều tự mang theo bánh mà mọi người làm cho để ăn sao? Cậu cũng chỉ cần ăn vài miếng cho no bụng là xong rồi còn gì? Cho cậu ăn cái gì cậu đều cảm thấy ngon miệng.”

Giai đoạn đầu lúc mới thành lập liên minh cho tới lúc đi vào hoạt động thì liên minh Thiên Tuyển giả của bọn họ vẫn còn rất khó khăn chồng chất, lúc đó cũng không chỉ có Phi Ưng không hề kén ăn mà cả đám bọn họ cũng vậy, chỉ cần không chết đói là được rồi.

Phi Ưng gật đầu nói: “Trước kia là do chúng ta đã quá vất vả cho nên mọi người mới cho rằng chỉ cần lấp đầy bụng là được đúng không? Chính vì vậy cho nên chúng ta đã bỏ qua rất nhiều thú vui trên đời đấy. Phong Ngữ còn khen là tôi có phẩm vị tốt đấy, tới cái lưỡi của tôi thì tôi cũng có thể làm chuyên gia ẩm thực đấy.”

Tố Dạ có chút tò mò nói: “Chuyên gia ẩm thực? Đó là cái gì vậy?”

Phi Ưng đắc ý nói: “Là người chuyên ăn đồ ăn ngon ấy, đây là người rất lợi hại đó nha. Theo lời Phong Ngữ nói thì mấy chuyên gia ẩm thực này là những người chăm chỉ đi ăn mỹ thực ở khắp nói cũng có thể kiểm được tiền đấy.”

Tố Dạ có chút kinh ngạc mà phải cảm thán nói: “Ăn mà cũng có thể kiếm tiền á? Thật sao? Biển bên kia còn có loại chuyện tốt như vậy nữa á?”

Phi Ưng gật đầu nói: “Đúng vậy mà. Tôi còn nghe nói là ở bên đó còn có cái gì dạ dày vương, cái gì mà quán quân ăn nhiều, … ăn thức ăn mà có người xem nhiều cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền nữa đấy. Ăn càng nhiều thì kiếm càng lớn, nghe thú vị không? Hình như người ở biển bên kia rất kỳ dị á.”

Tố Dạ có chút tò mò nói: “Hiện tại thì phố mỹ thực bên kia sao rồi?”

“Đã có không ít cửa hàng mặt tiền ở khu phố mỹ thực đã được khai trương và bán ra một số loại mỹ thực rồi, kế tiếp cũng sẽ có nhiều cửa hàng mới khai trương. Phong Ngữ nói là Trình Chu đang có tính toán là khi khai trương phố mỹ thực thì sẽ mời các bá tước, hầu tước, quý tộc từ các hòn đảo nhỏ khác tới đây để nếm thử.” Phi Ưng nói.

Tố Dạ trợn mắt nói: “Có người dám tới sao?”

Trình Chu còn muốn mời quý tộc tới đây để tiêu tiền cho hắn á? Mấy tên quý tộc đó tiếc mạng lắm nên họ không dám mạo hiểm đâu.

“Chắc chắn là sẽ có người tới thôi, có ai mà không thích mỹ thực đâu chứ? Hôm nay mọi người không đi cùng cũng thật quá đáng tiếc mà, hôm nay bên kia có nhiều món ngon lắm, có cái món gì gọi là kẹo bông gòn, cho vào miệng liền tan ra, ngọt ngọt, ngon lắm, rồi còn có xiên nướng, ăn nóng nóng cay cay, cũng thơm lắm, rồi còn có cả kem nữa, …”

Phi Ưng lấy ra một xấp phiếu giảm giá nói: “Mọi người có muốn đi không? Chỉ cần có phiếu này là có thể ăn uống miễn phí đó.”

“Cho tôi mấy tờ đi.” Thiên Âm từ trong phòng đi ra rồi đoạt luôn mấy tờ.

Tố Dạ có chút khó hiểu nói: “Tên Trình Chu này đang muốn làm gì vậy? Cho người tới ăn uống miễn phí hả? Tên này cũng không sợ phá sản hay gì?”

Phi Ưng chớp mắt nói: “Không phải là bọn họ mới khai trương sao? Hình như bọn họ đan có chiến dịch mời người ta tới để ăn ăn uống uống đấy, nghe nói là để tăng độ nổi tiếng hay gì á. Mấy tờ phiếu giảm giảm giá này là Phong Ngữ tặng cho tôi đấy. Nghe nói là Trình Chu đang muốn bán mấy tờ phiếu giảm giá này cho giới quý tộc ở Hiệp Loan quần đảo.”

Thiên Âm cũng có chút hoài nghi nói: “Giới quý tộc của Hiệp Loan quần đảo sẽ mua mấy cái này sao?”

Từ những ngày trước đó cho tới nay thì các cửa tiệm và nhà trên đảo San Hô này đều là dân bản xứ đóng đô chứ bọn họ cũng chưa hề nhìn thấy có người ngoài dám tới ở. Nhưng mà dạo gần đây thì tình hình cũng đỡ hơn rồi, đã có nhiều thương nhân to gan lớn mật, có đủ can đảm cũng đã hưởng ứng lời kêu gọi của Trình Chu mà chạy tới đây thuê phòng thuê cửa tiệm chuẩn bị giao thương trên đảo này rồi.

Nhưng mà những người dũng cảm như vậy cũng không nhiều lắm, đại đa số là giới quý tộc hoặc thương nhân vẫn đứng ngoài cuộc để quan sát chứ bọn họ cũng chưa dám vọng động gì nhiều. Hơn nữa khoảng cách giữa các hòn đảo cũng rất xa xôi, muốn đi lại đều phải dùng thuyền để đi lại. Quan trọng nhất, tuy rằng uy danh của đại công tước đã rơi vào hạ thế hạ phong nhưng dù sao thì ông ta cũng đã tại vị ở nơi này bao nhiêu năm nay rồi, nói gì thì nói ông ta cũng có ảnh hưởng tới giới quý tộc của Hiệp Loan quần đảo. Có vẻ bước đầu kinh doanh của Trình Chu cũng đã rất khó khăn rồi.

Phi Ưng lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết. Nhưng mà Phong Ngữ cũng rất có niềm tin. Con bé rất tự tin là sẽ có người tới, mà còn là rất nhiều người sẽ tới đây, khi đó thì chỉ sợ đảo San Hô sẽ không đủ chỗ nữa cơ.”

Tố Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu Phong Ngữ đã có niềm tin như vậy thì cũng có khi là sẽ có người tới đây thật.”

Thiên Âm gật đầu nói: “Từ khi người bên kia biển tới đây thì đảo San Hô cũng biến đổi mỗi ngày và không ngừng tốt lên, hiện trạng ngày hôm nay đã hoàn toàn khác xưa rồi.”

Sau khi những người kia vào thì cũng đã chạy đi tu sửa nhà cửa đường phố, hơn nữa còn thuê thêm sức lao động của dân bản địa, còn bán ra những loại đồ ăn giá rẻ nữa, cuộc sống hiện tại của bình dân đúng là tốt hơn ngày trước rất nhiều.

Tố Dạ nhìn Phi Ưng dò hỏi: “Cậu có nhìn thấy Hoa Nguyệt và Hoa Nhan không? Hai người họ đã đi ra ngoài vài ngày rồi mà còn chưa thấy trở về nữa.”

Phi Ưng nhún vai nói: “Hai chị em họ bị kéo đi hỗ trợ rồi.”

Tố Dạ nghe vậy cũng có chút nghi hoặc nói: “Hỗ trợ? Bị những người của biển bên kia kéo đi luôn rồi hả?”

Phi Ưng gật đầu nói: “Là Dạ U đề nghị. Mấy cửa hàng bên kia cũng cần trang hoàng cái gì á, kêu là trang trí cho thêm màu sắc cho nên Dạ U đã mời Hoa Nguyệt tới vẽ tranh.”

Hai người Hoa Nguyệt và Hoa Nhan là hai chị em ruột. Một người là Năng lực giả còn một người là luyện khí sư.

Năng lực giả là người chị Hoa Nguyệt, năng lực của Hoa Nguyệt chính là hội hoạ, cho dù là bất cứ cái gì mà chỉ cần Hoa Nguyệt nhìn qua một lần thì cô nàng cũng có thể vẽ ra y như vậy, hơn nữa còn sống động như thật.

Hoa Nhan chính là luyện khí sư, cái mà Hoa Nhan nghiên cứu chính là các loại nước sơn dùng trong luyện khí. Hoa Nhan có thể điều phối ra các loại nước sơn không thấm nước, nước sơn dùng trong phòng cháy, … các loại màu vẽ cũng là Hoa Nhan điều chế, khi sử dụng những loại màu vẽ này thì thời gian bảo quản cũng được lâu hơn, cũng không bị phai màu nên loại màu vẽ này rất được hoan nghênh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tố Dạ cũng có chút tò mò mà nói: “Dạ U đã bỏ ra cái gì để mời được hai chị em đó xuất hiện vậy?”

Phi Ưng có chút kích động nói: “Dạ U tặng cho mỗi người một cái nhẫn không gian, bên trong còn có 10 bộ quần áo nữa.”

Tố Dạ hít sâu một hơi nói: “Quá hào phóng.”

Phi Ưng gật đầu nói: “Đúng vậy. Nhưng mà nhiệm vụ của Hoa Nguyệt và Hoa Nhan cũng rất nặng đấy, hai người họ phải hoàn thành luôn cả khu phố mỹ thực này, mỗi vách tường đều phải vẽ, nhiệm vụ tới không ngừng luôn, tới hôm nay mà hai cô nàng bận luôn tay luôn chân không nghỉ một phút nào.”

Tố Dạ cau mày có chút lo lắng nói: “Nếu như người của liên minh Thiên Tuyển giả chúng ta cứ bị kéo đi hỗ trợ như vậy thì sớm muôn gì thì người của liên minh chúng ta sẽ phải hợp nhất với tổ chức Quang Minh kia mất thôi.”

Phi Ưng nhún vai nói: “Làm gì mà khoa trương như vậy chứ? Cùng lắm cũng chỉ là quan hệ hợp tác với nhau thôi.”

Mà nói cho đúng thì muốn cự tuyệt hợp tác với bọn họ cũng quá khó, bên Trình Chu trả cũng rất hậu hĩnh mà.

Tố Dạ có chút hoang mang nói: “Dạo gần đây Trình Chu đang bận cái gì mà nghe nói phố mỹ thực đều là một tay Dạ U sắp xếp vậy?”

Phi Ưng thuận miệng nói: “Trình Chu hả? Hắn ta đang vội vàng chế tạo Địa giai thuyền chiến nên việc ở khu phố mỹ thực kia phải để Dạ U hỗ trợ xử lý.”

Tố Dạ nhíu mày cũng có chút hoài nghi nói: “Trình Chu đang muốn tự mình chế tạo Địa giai thuyền chiến sao?”

Phi Ưng gật đầu nói: “Hình như là vậy.”

Tố Dạ có chút hoài nghi nói: “Trình Chu? Hắn có làm được không?”

Phi Ưng nhún vai nói: “Chắc là có thể thôi. Mạc Lạc đã nói rồi, Trình Chu là thiên tài luyện khí đấy. Nghe nói đại sư Tầm Thiên cũng rất xem trọng hắn.”

Tố Dạ: “…”

Cho nên … Mạc Lạc nói thật đấy hả? Hắn ta nịnh bậy nịnh bạ mà khen bừa ông chủ mình đúng không?

“Nếu đó là sự thật thì tên Trình Chu này cũng quá lợi hại rồi.” Tố Dạ nói.

Thiên Âm nhìn Phi Ưng có chút tò mò nói: “Phi Ưng, nghe nói là Trình Chu sắp khai trương siêu thị lớn đấy, cậu đã đi sang khu bên đó chưa vậy?”

Phi Ưng lắc đầu nói: “Chưa đi, mấy ngày hôm nay tôi đang bận lang thang đi thăm dò bên khu phố mỹ thực.”

Thiên Âm lắc đầu cũng có chút cạn lời mà nói: “Tên dở hơi này thật là, cậu chỉ biết ăn ăn ăn thôi hả?”

Tố Dạ cảm thấy có chút hứng thú nói: “Khai trương siêu thị lớn hả? Chúng ta đi qua nhìn thử chút đi.”

Phi Ưng gật đầu nói: “Cũng được.”

………

Đám người Phi Ưng cũng nhanh chóng di chuyển đến khu siêu thị lớn, cái đầu tiên đập vào mắt chính là những vách tường được vẽ thêm những bức tranh lớn dùng để tuyên truyền, nhìn kiểu gì cũng hấp dẫn mọi người phải nhớ tới.

“Đây là tác phẩm của Hoa Nguyệt đúng không?” Phi Ưng nói.

Tố Dạ gật đầu nói: “Một tác phẩm lớn như thế này mà tự tay Hoa Nguyệt có thể vẽ được sao? Bức tranh này cũng phải tốn ít nhất hai ngày mới có thể hoàn thành đấy nhỉ?”

Năng lực của Hoa Nguyệt đúng là hoàn hảo vô cùng mà, bức tranh vẽ ra nhìn y như thật, cũng rất sống động và đầy màu sắc, nhìn rất có thần thái, toàn bộ bức tranh này đúng là rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác khi đặt chân đến đây.

Phi Ưng cũng kinh ngạc rồi cảm thán mà nói: “Hoa Nguyệt cũng quá lợi hại rồi. Hoá ra cô ấy mất tích mấy ngày là để hoàn thành tác phẩm này sao? Quá đẹp.”

Thiên Âm gật đầu nói: “Chắc chắn là như vậy rồi. Mấy ngày nay cậu đều ở gần khu vực này mà, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy sao?”

Phi Ưng lắc đầu nói: “Không nhìn thấy. Lúc trước họ dùng một tấm màn màu đen che đi toàn bộ khu vực này nên có ai biết là trong này có cái gì đâu chứ.”

Bên ngoài khu vực siêu thị này cũng có những bình dân và dân bản xứ đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào bức tranh mà nói không ngừng.

Tố Dạ cũng nghiêng tai ra nghe ngóng vài câu thì cũng nghe thấy là những người này đang lấy thái độ thưởng thức để mà đánh giá bức tranh, lâu lâu còn có mấy người tấm tắc khen ngợi bức tranh này nữa. Thái độ cũng rất tốt đẹp.

Tâm tình của Tố Dạ cũng có chút khác thường, những bức tranh này nhìn rất kỳ lạ nên mọi người có thể nhìn là nhận ra được đây là Năng lực giả đã vẽ những bức tranh này. Cái tư tưởng bài xích Đoạ ma giả đã ăn sâu vào tiềm thức của những bình dân ở Hiệp Loan quần đảo rồi nên bất kỳ người dân nào mà nhìn thấy đồ vật có dính dáng đến Đoạ ma giả thì họ chỉ hận không thể chạy hoặc phá huỷ toàn bộ những cái đó vật đó luôn. Nhưng mà những người dân ở đảo San Hô này có vẻ cũng đã dần quen thuộc với sự có mặt của các Năng lực giả có mặt trên đảo nên thái độ của bọn họ cũng bình thường hơn hẳn thì phải.

Tuy là người của liên minh Thiên Tuyển giả bọn họ ngoài miệng cũng nói là họ không hề để bụng tới những lời mà đám tiện dân ngu xuẩn đó nói đâu, cũng không quan tâm đến thái độ của những bình dân đó đối xử với bọn họ. Nhưng mà, khi nhìn thấy thái độ của những bình dân đó thay đổi, nhìn thấy họ dần tiếp thu sự có mặt của Năng lực giả thì tâm tình của Tố Dạ cũng tốt hơn hẳn, cảm giác này giống như bọn họ đã được giải phóng vậy. Đây là cảm xúc của tự do sống dưới ánh mặt trời đúng không?

Đám người Phi Ưng cũng đi vào bên trong siêu thị lớn. Bước chân vào sảnh thì họ cũng nhìn thấy hàng ngàn sản phẩm đủ màu sắc và hình dáng, nhìn muốn hoa mắt và choáng ngợp.

Tố Dạ nhìn những đồ vật bày đầy sảnh xếp thẳng hàng thẳng lối thì lên tiếng: “Đồ vật bên này sao lại nhiều tới như vậy chứ?”

Phi Ưng có chút kích động nói: “Chúng ta nhanh vào xem thôi. Cái này, cái này hình như gọi là nước Phì trạch khoái lạc (快樂肥宅水: Kuàilè féi zhái shuǐ) Coke mà Phong Ngữ đã từng đưa cho tôi mấy chai này. Không ngờ là ở đây lại có nhiều tới vậy đấy.”

Tố Dạ có chút nghi hoặc nói: “Phì trạch? Có ý gì chứ?”

Phi Ưng quay sang nhìn Tố Dạ một hồi rồi nói: “Có nghĩa là vừa to béo mà không thích ra khỏi nhà ấy.”

Tố Dạ: “…” Sao cái tên này nghe … hình như là không được tốt lắm thì phải. Uống không chết người chứ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phi Ưng mang một cái xe đẩy ra rồi bắt đầu chọn đồ trên kệ, lúc thì lấy mỳ gói, đi ngang qua gian hàng Coke thì cũng bốc một loạt xuống, đi ngang qua khu vực bánh kẹo thì cũng lôi một loạt chocolate xuống, …. Chẳng mấy chốc mà đầy cái xe đẩy.

Tố Dạ nhìn Phi Ưng cũng có chút sa mạc lời mà phải thốt lên: “Phố mỹ thực còn chưa đủ để cho cậu nhét bụng hay gì mà cậu lấy nhiều thế hả?”

Phi Ưng lắc đầu nói: “Tôi lấy cho mấy người ở căn cứ ăn.”

Tố Dạ sửng sốt một chút rồi nói: “Vậy cậu lấy thêm đi.”

Bỗng nhiên Tố Dạ cũng nhớ lại là hình như bọn họ đã ra khỏi căn cứ một thời gian khá lâu rồi thì phải, mà mục đích khi bọn họ rời căn cứ cũng chỉ để giải vây cho Michael.

Mà vốn dĩ là Trình Chu và Dạ U cũng đã quay lại rồi, tình hình của đảo San Hô cũng đã ổn định lại rồi thì bọn họ cũng nên trở về căn cứ rồi mới phải chứ? Không biết vì cái gì mà bọn họ cứ chần chờ rồi làm thêm việc và vẫn đang ở lại nơi này.

Hiện tại thì thủ lĩnh còn nợ ân tình của Trình Chu về viên tinh hạch Định phong thuỷ thú, kế tiếp thì bọn họ vẫn phải lưu lại chỗ này và tìm cách giúp thủ lĩnh trả nợ nữa.

“Cái xe này hình như cũng không tồi.” Tố Dạ nói.

Phi Ưng nhìn chiếc xe đẩy trong tay Tố Dạ thì hắn cũng cảm thấy hơi quái quái nhưng mà hắn vẫn lên tiếng: “Đúng là không tồi.”

Tố Dạ cười cười nói: “Lấy một cái đi.”

Carey và Carol đi về phía đám người Phi Ưng rồi Carey lên tiếng hỏi: “Mọi người cùng nhau đi mua sắm sao?”

Phi Ưng gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Carol nhìn chiếc xe đẩy trong tay Tố Dạ thì có chút kinh ngạc nói: “Tố Dạ, anh có em bé trong nhà hả?”

Tố Dạ có chút nghi hoặc nói: “Không có mà.”

Carol nhìn Tố Dạ nói: “Vậy anh lấy cái xe đẩy em bé này làm cái gì?”

Phi Ưng chớp mắt rồi lớn tiếng nói: “Đây là xe đẩy em bé á?”

Khó trách hắn lại cảm thấy cái xe này cứ quái quái làm sao ấy.

Carol chớp mắt nói: “Không hẳn vậy, cũng có người dùng chiếc xe này để nuôi thú cưng nữa đấy.”

Phi Ưng nhìn Tố Dạ rồi ngoác miệng ra cười sặc.

Tố Dạ đỏ mặt nói: “Hoá ra là dùng như vậy sao? Vậy thì tôi không cần rồi.”

Carey chớp mắt nói: “Anh đừng nói như vậy, vẫn luôn có lúc cần dùng tới tôi, anh cứ mua trước cũng được, lo trước khỏi hoạ.”

“Sao hai người lại đi tới đây?” Phi Ưng nói.

Carey có chút bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi đang phải xử lý một vài trường hợp khẩn cấp. Ví dụ như cái này nè, đây là dầu gội và chỉ dùng để gội đầu. Còn đây là sữa tắm, dùng để tẩy rửa toàn thân, hai loại này đều không thể ăn. Nhưng mà nhân viên bán hàng lại thấy thơm quá nên cho rằng ăn cũng không sao, còn tiện tay lấy trộm về nhà ăn nữa chứ, tất nhiên là sau khi ăn thì cũng bị trúng độc phải nhờ Annie chạy tới. Chúng tôi đang suy nghĩ phương pháp làm giảm những trường hợp như thế này sẽ tiếp tục phát sinh.”

Nếu ở hiện thế thì chỉ cần dán mấy tờ hướng dẫn sử dụng là được rồi, nhưng ở thế giới này thì người thất học cũng quá nhiều nên phương án này không khả thi.

Phi Ưng lấy một chai sữa tắm ra rồi ngửi ngửi một chút và nói: “Cái này thơm quá.”

May là Carey tới đây nhắc nhớ kịp lúc chứ không thì hắn cũng nghĩ cái thứ thơm như này có thể ăn được rồi.

“Cái này có mùi vị như thế nào vậy?” Phi Ưng tò mò hỏi tiếp.

Carey có chút cạn lời mà nhìn Phi Ưng rồi nói: “Không biết, chúng tôi cũng chưa từng ăn qua bao giờ.”

Phi Ưng có chút tiếc nuối mà nói: “Vậy à.”

Carey nhìn Phi Ưng rồi lắc đầu nói: “Anh đừng có mà nếm lung tung, không cẩn thận mà ăn loạn sẽ bị đau bụng rồi chết người đấy.”

Phi Ưng gật đầu nói: “Biết rồi.”

Carey và Carol dừng chân để mà hàn huyên một hồi cùng với đám Phi Ưng rồi mỗi người một hướng.

Phi Ưng nhìn sang Tố Dạ rồi tươi cười mà hỏi: “Tố Dạ, cậu có muốn cái xe đẩy này nữa hay không?”

Tố Dạ nghiến răng nghiến lợi nói: “Không lấy.”

Phi Ưng ngoác mỏ ra cười rồi nói: “Cậu không dùng được nhưng cứ mua về đi, lỡ đâu có người cần dùng thì sao?”

Phi Ưng thầm nghĩ: Cái tên Tố Dạ này vẫn luôn ghét bỏ hắn chọn toàn đồ ăn mang về, hắn ta thì hay rồi, chọn cái thứ gì thế này chứ?

End chap 221

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0