Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Tầm Bảo Ở Hắc Mã Đảo

Diệp Ức Lạc

2024-11-22 00:11:43

Con thuyền đánh cá nhanh chóng dong buồm ra biển, đạp sóng mà lướt đi.

Phong Ngữ cũng đứng sừng sững trên mũi thuyền rồi thủ thỉ kêu lên, gió biển thổi mạnh làm một thân lông trắng của Phong Ngữ loạn tan tác.

Phong Ngữ là phi hành Dị năng giả, ở Xà đảo thì vấn đề đối ngoại trên cơ bản là phải dựa vào Phong Ngữ, nhưng với chiếc thuyền đánh cá này thì khối lượng công việc của Phong Ngữ cũng đã giảm đi khá nhiều.

Dạ U ngồi trong cabin, chống cằm lười biếng nói: “Còn bao xa nữa?”

Trình Chu nhìn bản đồ rồi nói: “Chắc khoảng 8 tiếng nữa.”

Dạ U cười khúc khích nói: “Khó trách mà Michael lại tìm anh tới hỗ trợ, phu nhân đời trước của đảo San Hô cẩn thận cỡ mấy thì cũng có sai sót.”

Phu nhân đời trước của đảo San Hô chủ đúng là đã chọn một vị trí khá bí mật để cất giấu kho báu. Nhưng mà vị phu nhân này cũng không thể nghĩ được là đứa con trai duy nhất của mình lại thảm hại đến mức không thể đặt chân được đến Hắc Mã đảo này.

Bàn Thạch đảo bốn phía đều là biển, muốn giao lưu với ngoại giới đều phải dựa vào thuyền. Nhưng mà Bàn Thạch đảo lại quá nghèo, cũng chỉ có hai con thuyền nhỏ cấp bậc Thanh đồng đã bị hỏng, nên nếu muốn dựa vào 2 con thuyền đó mà đi tới Hắc Mã đảo thì chắc đi được một nửa đường đã chôn thân dưới đại dương rồi.

Nhìn thấy bốn phía đều là biển nên Dạ U có chút nhàm chán nên Dạ U trực tiếp trốn vào bên trong cabin để ngủ.

Trình Chu ngồi ở bên ngoài cabin và trò chuyện với Phong Ngữ đang đắm mình trong gió biển. Phong Ngữ cũng rất tò mò về hiện thế nên cũng nhanh chóng cùng Trình Chu trò chuyện. Hai người cũng ngồi nói đủ thứ chuyện từ xe đạp, tới xe ba bánh, tới ô tô, tới tàu hỏa, rồi máy bay…

“Hạt giống cộng sinh là cái gì?” Trình Chu đang ngồi nói chuyện với Phong Ngữ thì đột ngột hỏi.

Phong Ngữ chớp đôi mắt như hạt đậu và nói: “Grù grù, em không thể nói về chuyện này.”

Trình Chu cười nói: “Có gì mà không thể nói chứ? Kỳ thật thì anh cũng đã biết rồi.”

Phong Ngữ chớp mắt kinh ngạc hỏi: “Đã biết? Anh đã biết mình ăn hạt giống cộng sinh là đồng sinh cộng tử rồi sao?”

Trình Chu gật đầu nói: “Đương nhiên, tuy là Dạ U vẫn luôn gạt anh nhưng anh vẫn cảm nhận được mà.” Quả nhiên là lừa hắn, hoá ra là đồng sinh cộng tử sao? Nghĩ đến khả năng có thể cùng sống chết có nhau thì thấy cũng khá là lãng mạn. Có bao nhiêu cặp tình nhân có thể có được trải nghiệm như vậy đâu chứ? Đáng tiếc, hiện tại cái hạt giống đó đã hết hiệu lực rồi.

Phong Ngữ chớp mắt nói: “Hoá ra là anh đã biết rồi.”

“Sao lại lừa anh?” Trình Chu thở dài.

Phong Ngữ lần này cũng không do dự mà nói: “Là sợ anh sẽ đi tự sát.”

Trình Chu hoang mang nói: “Tự sát? Anh vì cái gì mà phải tự sát chứ?”

Phong Ngữ đem chuyện Lull sử dụng hạt giống cộng sinh ra sử dụng lên người một tên kỵ sĩ, cuối cùng tên kỵ sĩ đó lại chọn tự sát để giết Lull nói cho Trình Chu.

Trình Chu lắc đầu cảm thán rồi thở dài nói: “Tên kỵ sĩ này cũng quá luẩn quẩn.”

Phong Ngữ gật đầu thầm chấp nhận nói: “Đúng vậy, còn tồn tại không phải tốt hơn sao?”

Dạ U đi ra sắc mặt âm trầm hỏi: “Hai người đang nói về cái gì vậy?”

Trình Chu nhìn thấy khuôn mặt của Dạ U rồi nghĩ thầm: Đã nghe được rồi, Dạ U chắc chắn đã nghe hết rồi, nếu đã nghe được thì vì cái gì không đi ra chứ?

Trình Chu dựa vào mạn thuyền mỉm cười nói: “Nói về việc em lo lắng cho anh.”

Dạ U khịt mũi nói: “Em vì cái gì mà phải lo lắng cho anh chứ?”

“Em không phải lo lắng anh sẽ tự sát nên không nói cho anh sao?” Trình Chu nói.

Dạ U: “Em cũng đâu có lo lắng anh sẽ tự sát chứ. Nhìn anh có điểm nào là giống với người muốn tự sát không?”

Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, anh là người rất lạc quan đấy, lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc, cả người luôn tràn ngập năng lượng tích cực, nên là em có muốn suy nghĩ lại về việc chúng ta tiếp tục sử dụng hạt giống cộng sinh không?”

Dạ U: “Anh vì cái gì lại muốn tiếp tục chứ?”

Trình Chu mỉm cười rồi nhìn Dạ U một cách thâm tình nói: “Bảo vật thì dễ tìm nhưng khó có được người yêu tốt, tất nhiên là vì tình yêu rồi.”

“Anh nói lung tung gì vậy.” Dạ U bị Trình Chu nhìn như vậy thì đỏ mặt rồi quay đầu đi.

Phong Ngữ kích động đập cánh hô lên: “Grù Grù, vì tình yêu!!!! Hạ dược đi ….”

Dạ U tức giận trừng mắt nhìn Phong Ngữ làm Phong Ngữ thu cánh lại.

“Có dao động ma lực, có hải thú tới.” Phong Ngữ đột nhiên nói.

Dạ U cau mày, biển thế giới này cũng không yên bình như biển ở thế giới của Trình Chu, trong biển có rất nhiều hải thú hung dữ, lực công kích cũng rất mạnh.

Một số hải thú cũng rất thích ăn thịt người, khi chúng nhìn thấy trên biển có tàu thuyền đi ngang qua thì chúng sẽ nhanh chóng công kích, sau khi lật thuyền thì chúng sẽ ăn luôn những người bị rơi xuống nước, vì vậy nên khi các quý tộc ra khơi thì sẽ chọn thêm vài kỵ sĩ đi cùng để đảm bảo an toàn.

Một số chiến thuyền chất lượng cao như thuyền bạch ngân sẽ được các nhà luyện khí trang bị thêm một vài trận pháp để tăng tính phòng ngự cho con thuyền.

Trình Chu vung tay lên không trung, một vết cắt không gian chia cắt nước biển ra, hải thú trong biển bị vết cắt không gian đánh trúng, máu lập tức nhuộm đỏ mặt biển.

Phong Ngữ kinh ngạc nói: “Công kích cũng thật lợi hại, sao tự dưng anh lại lợi hại như vậy chứ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dạ U nghi ngờ nhìn Trình Chu rồi hỏi: “Công kích này của anh hình như không phải là sử dụng đấu khí.”

Trình Chu mỉm cười nói: “Đúng là không phải đấu khí, trên thực tế là gần đây trong đầu anh tự nhiên có thêm rất nhiều tri thức, những tri thức này hình như đều liên quan đến không gian.”

Trình Chu cũng hoài nghi những kiến thức này có liên quan đến ấn ký môn hộ ở trên người hắn, cánh cổng này có thể giúp hắn xuyên qua 2 vị diện nên chắc chắn không phải là vật bình thường, đòn tấn công vừa rồi chính là vết cắt không gian mà hắn vừa mới học được.

Trình Chu cũng cũng nghĩ là chỉ cần hắn có thể tiêu hoá được tất của những tri thức mà hắn nhận được thì hắn có thể lợi dụng sức mạnh không gian mà nghiền nát con mồi, cũng đồng thời lợi dụng sức mạnh của không gian để nén một cái không gian thứ cấp và chế tác ra đạo cụ không gian trong truyền thuyết.

Dạ U nhìn Trình Chu nói nhỏ: “Vận may của anh đúng thật không tồi.”

Trình Chu gật đầu nói: “Anh cũng cảm thấy vận may của mình không tồi, em có muốn ôm một cái để tăng vận may không?”

Dạ U đỏ mặt quay đầu đi nói: “Không biết xấu hổ.”

Phong Ngữ: “Grù Grù, ôm có thể mang lại may mắn sao? Em cũng muốn ôm.”

Dạ U lườm Phong Ngữ một cái, Phong Ngữ vỗ cánh nói: “Anh Dạ U, ôm một cái là có thể tăng may mắn đó. Anh không chịu ôm cũng không cho em ôm nữa, quá lãng phí …”

Dạ U đỏ mặt trừng Phong Ngữ.

Trình Chu mỉm cười rồi đem Dạ U ôm vào trong lòng. Dạ U cũng không phản kháng Trình Chu ôm vào lòng, nhuyễn ngọc u hương ôm đầy cõi lòng, nhưng gió biển từ từ thổi qua làm Trình Chu có chút luyến tiếc mà buông ra.

……..

Trình Chu đi thuyền hơn 8 giờ thì cuối cùng cũng đến Hắc Mã đảo.

Trình Chu đào cái rương ra khỏi vị trí được đánh dấu, Dạ U đi lên nhìn một chút thì nhíu chặt mày nói: “Đây là …. Rương huyết mạch luyện khí.”

Trình Chu tò mò hỏi: “Rương Huyết mạch luyện khí? Là không thể trực tiếp mở ra đúng không?”

Dạ U gật đầu nó: “Cái rương này là một sản phẩm luyện khí, chỉ có huyết thống được chấp nhận mới có thể mở ra, nếu như cưỡng chế mở ra thì đồ bên trong sẽ bị huỷ.”

Trình Chu lắc đầu nói: “Tên khốn Michael đó tính toán hay lắm, thảo nào hắn ta lại dễ dàng giao ra bản đồ, nguyên lai là còn có hậu chiêu.”

Dạ U cũng không cảm thấy kinh ngạc mà nói: “Quý tộc chính là có nhiều tâm nhãn, nhưng mà có khế ước nên cũng không cần lo lắng hắn đổi ý, đem đồ vật quay về thôi.”

Trình Chu: “Vậy cũng được.”

Trình Chu đảo một vòng quanh Hắc Mạch đảo rồi kết luận: “Thật ra thì môi trường của hòn đảo này rất tốt, thích hợp để chăn nuôi động vật.”

Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Anh muốn chăn nuôi Giác Trư ở đây sao?”

Trình Chu gật đầu nói: “Xác thực là vừa mới nghĩ đến.”

Khi tìm kiếm bảo tàng ở trên đảo thì Trình Chu cũng đã tìm thấy rất nhiều loại thực vật thích hợp cho Giác Trư ăn, nguyên bản thì hòn đảo này có xuất hiện đàn ngựa đen nên rất có khả năng hòn đảo này cũng thích hợp để các loại động vật khác sinh tồn.

Hắc Mạch thôn vẫn còn quá nhỏ, đất hoang trong làng cũng đã khai khoang gần hết, nhưng Tiểu May Mắn đang không ngừng trưởng thành, mà không gian sống ở Hắc Mạch thôn hiện tại đã không còn đủ cho Tiểu May Mắn thi triển sức mạnh nữa.

Trong thôn cũng đã chăn nuôi không ít Giác Trư, nhưng mà đối với Trình Chu mà nói thì vẫn không đủ để sử dụng, nếu hắn có thể lợi dụng Hắc Mã đảo làm một cơ sở chăn nuôi Giác Trư thì sẽ tốt hơn.

Dạ U nhìn Trình Chu rồi lắc đầu nói: “Anh nghĩ nhiều quá, chúng ta nên hoàn thành nhiệm vụ trước mắt đi.”

Trình Chu gật đầu nói: “Em nói cũng đúng, cơm cũng phải ăn từng miếng một (饭还是得 一口一口吃: Fàn háishì dé yīkǒu yīkǒu chī), chúng ta cứ từ từ mà làm từng việc một thôi.”

………

Trình Chu đem thuyền cá để lại Hắc Mã đảo, rồi mang theo Dạ U và Phong Ngữ cùng cái rương quay trở lại thành chủ phủ của Bàn Thạch đảo.

Vì Michael cũng đã nhận định hắn thành Đoạ ma giả nên hắn cũng thuận theo mà giả thành Đoạ ma giả luôn, với lại lấy thực lực hiện tại của hắn thì một tên Thanh đồng kỵ sĩ cũng không tạo thành uy hiếp gì quá lớn.

Trình Chu đi rồi quay lại trong ngày nên khi Michael nhìn thấy Trình Chu thì nghi ngờ mà hỏi: “Các hạ còn chưa xuất phát sao?”

Trình Chu lấy ra rương luyện khí nói: “Không phải, đồ cũng đã tới tay rồi.”

Thực ra thì Michael cũng không thực sự chắc chắn Trình Chu là Đoạ ma giả, nhưng nhìn thấy Trình Chu lấy được những đồ vật theo yêu cầu nhanh như vậy thì Michael càng chắc chắn về thân phận của Trình Chu.

“Các hạ cũng thật lợi hại.” Michael cũng có chút kiêng kỵ mà nói.

Trình Chu cũng nhàn nhạt trả lời: “Cũng bình thường thôi, chỉ là năng lực của tôi cũng thích hợp để đi du ngoạn.”

Michael có chút hâm mộ nói: “Nếu như vậy thì có lẽ sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội để hợp tác.”

Trình Chu nhìn Michael nói: “Tôi cũng hy vọng vậy.”

Trình Chu gần đây đang có kế hoạch mở rộng quy mô gieo trồng, nhưng mà Bàn Thạch đảo là lãnh địa của Michael nên nếu Michael đồng ý hợp tác thì hắn sẽ càng danh chính ngôn thuận mà tiến hành thôi.

Trình Chu đặt cái rương nên bàn rồi nói: “Tới Hắc Mã đảo thì tôi mới phát hiện đây là rương huyết mạch luyện khí.”

Michael mỉm cười nói: “Làm các hạ phiền lòng rồi, những cái rương này là quà sinh nhật mà ông ngoại đã tặng cho tôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Michael lấy máu tươi ra để mở rương huyết mạch luyện khí ra, rồi lấy ra hạt giống Bạch ngân đấu khí, thần sắc lo lắng nói. “Theo thoả thuận thì thứ này thuộc về tôi.”

Trình Chu gật đầu, thong dong nói: “Đương nhiên, thứ này đối với tôi cũng vô dụng.”

Michael đem hạt giống đấu khí cất đi, rồi có chút miễn cưỡng nhìn những vật phẩm còn lại trong rương nói: “Vật này thuộc về tôi, còn lại thì chia đều.”

Trình Chu gật đầu nói: “Được.”

Trong chiếc rương cũng có rất nhiều đồ vật, Trình Chu và Michael cũng chia mỗi người một nửa trong số đó.

Sau khi chọn xong thì Michael nhìn một đồ vật giống kén tằm nói: “Các hạ có thể nhường đồ vật này cho tôi không? Tôi có thể đưa cho các hạ 10 gói ma dược.”

Trình Chu cau mày rồi lắc đầu nói: “Xin lỗi, thứ này đối với tôi cũng hữu dụng.” Đồ mà Michael không muốn buông tay thì chắc chắn sẽ là đồ tốt.

Michael nhìn Trình Chu một cách kỳ lạ nhưng cũng thở dài từ bỏ nói: “Vậy thôi.”

Trình Chu nhìn Michael nói: “Hắc Mạch thôn vị trí cũng khá xa xôi và hẻo lánh, thành chủ đại nhân cũng không thể quản lý đến, không bằng tặng cho tôi đi.”

Michael có chút khó xử nói: “Yêu cầu của các hạ cũng có chút quá đáng. Dù sao thì Hắc Mạch thôn cũng là lãnh địa của tôi mà.”

Movic suy đoán cũng khá chính xác. Cây bắt ruồi Tinh Linh xác thực là có thể hấp thu ký ức của con mồi, nhưng mà cũng có hạn chế, nói chung thì cây bắt ruồi Tinh Linh chỉ có thể hấp thu được ký ức khắc sâu của con mồi. Mà trí nhớ của con trùng thì khá là mơ hồ và kém cỏi nên khó có thể sử dụng.

Michael cũng đã trồng hàng chục cây cắt ruồi đặc thù quanh Bàn Thạch đảo, đây là những cây bắt ruồi linh thảo mà cây bắt ruồi Tinh Linh đã nỗ lực tạo ra, sức tấn công của chúng cũng mạnh mẽ hơn nhiều so với những cây bắt ruồi thông thường. Những cây bắt ruồi linh thảo này đôi khi có thể bắt những con mồi đặc thù và trợ giúp Michael thu thập thông tin. Các đây một thời gian thì có một cây bắt ruồi linh thảo đã bắt được một con chim biển và hấp thu ký ức của nó, sau đó lại truyền ký ức ấy đến cho con Tinh Linh về hình ảnh một con thuyền mà con chim biển này đã nhìn thấy, sau đó thì Tinh Linh đã đem việc này kể lại cho Michael.

Khi nghe tin tức về con tàu thì Michael cũng rất hoài nghi. Con chim biển này hướng từ Hắc Mạch thôn bay tới, nhưng với quyết tâm thà tin là có còn hơn không nên Michael đã phái Movic đi điều tra tình hình.

Michael cũng mơ hồ cảm thấy Hắc Mạch thôn đang che giấu một bí mật nào đấy, vốn dĩ thì Michael cũng dự định sau khi thăng cấp đến Bạch ngân kỵ sĩ thì sẽ tự mình đi điều tra, Michael cũng không nghĩ là Trình Chu lại tự mình đưa ra yêu cầu này.

Trình Chu cười nói: “Tôi cũng biết mình đang làm khó người khác, thành chủ không ngại thì nhìn thứ này thử xem.”

Trình Chu lấy một khối linh ngọc đẩy qua, con yêu tinh vốn đang dựa trên vai Michael nhìn thấy thì bỗng nhiên phấn khích, đôi cánh nhỏ còn đang nhiệt tình phe phẩy.

Đối với Tinh Linh mà nói thì linh ngọc chính là cao lương mỹ vị, rất ít Tinh Linh có thể cưỡng lại sự cám dỗ này.

Michaael mặc dù cũng là quý tộc đấy nhưng cũng chẳng khá giả gì, nên đồ ăn cho cây bắt ruồi Tinh Linh cũng không được tốt lắm, vì lý do này nên Michael cũng có chút xấu hổ.

Michael nhìn Trình Chu mỉm cười nói: “Các hạ thật hào phóng, nếu còn không đáp ứng thì tôi cũng thật có lỗi quá.”

Nhìn thái độ của Michael thì Trình Chu cũng đoán thông tin mà Michael biết về Hắc Mạch thôn cũng vẫn còn hạn chế, nếu không thì hắn cũng không dễ dàng buông tay như vậy rồi.

“Hợp tác vui vẻ, lần sau nếu có bảo vật tốt muốn săn thì nhớ đến tìm tôi.” Trình Chu nói.

Michael gật đầu nói: “Hợp tác vui vẻ.”

“Movic tôi sẽ trực tiếp xử lý.” Trình Chu nói.

Michael gật đầu nói: “Các hạ tuỳ ý.”

…….

Sau khi Trình Chu rời đi thì một ông lão lại bước ra.

“Thiếu chủ, hắn ta đã cầm đi một cái kén Tinh Linh, như vậy cũng được sao?” Ông lão có chút lo lắng hỏi.

Michael cau mày nói: “Thực lực của đối phương sâu không lường được, cháu cũng không muốn đắc tội.”

“Tại sao Đoạ ma giả lại yêu cầu kén Tinh Linh chứ?” Ông lão nghi ngờ hỏi.

Michael lắc đầu nói: “Ai biết được hắn ta muốn làm gì chứ? Thôi, một con Tinh Linh trùng thôi mà, bị chôn lâu như vậy cũng chưa chắc còn sống. Chỉ cần cháu có thể tiến giai thành Bạch ngân kỵ sĩ và giành lại đảo San Hô thì Tinh Linh trùng cũng tự nhiên mà đến.”

Ông lão có chút lo lắng hỏi: “Người này muốn Hắc Mạch thôn, chẳng lẽ hắn muốn biến Hắc Mạch thôn thành địa bàn của Đoạ ma giả sao? Việc này chúng ta cũng để yên luôn sao?”

Michael híp mắt nói: “Không sao đâu.”

Đối với hắn thì việc quan trọng trước mắt là nhanh chóng tăng thực lực của mình lên Bạch ngân kỹ sĩ đã, Hebron đã là chủ nhân của San Hô đảo nhiều năm như vậy rồi, hắn muốn giành lại đảo San Hô, phá huỷ căn cơ của Hebron thì sau này chỉ sợ cũng chỉ có thể phải hợp tác với Đoạ ma giả mà thôi.

“Cũng không biết năng lực của người vừa rồi là gì mà có thể nhanh như vậy đã đoạt được bảo vật.” Ông lão nói.

Michael cau mày nói: “Chắc là năng lực dịch chuyển không gian.”

“Nếu thật sự là loại năng lực này thì cho dù có biết cứ điểm của Đoạ ma giả đi chăng nữa thì cũng không thể bao vây tiêu trừ được bọn họ.” Ông lão nói.

Michael cau mày nói: “Parsons cũng đã chết rồi. Chúng ta cũng không nên thành địch nhân những Đoạ ma giả này.”

End chap 73

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0