Thăm Dị Giới
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Trình Chu và Dạ U dành thời gian để quay trở lại hiện thế rồi bọn họ cũng đi tìm mấy cao tầng của cục dị năng.
Sau khi mấy cao tầng nghe mấy lời mà Trình Chu thuật lại thì kích động đến mức không kiểm soát được rồi bọn họ cũng run rẩy mà lên tiếng: “Trình thiếu, cậu muốn dẫn chúng tôi tới quê nhà của Dạ thiếu mở cửa hàng sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy. Chúa muốn mượn bên cục dị năng các vị một ít người đến quê hương của Dạ U mở một trung tâm thương mại. Nhưng mà phía bên quê nhà của Dạ U không có điện, không có internet, hoàn cảnh sống rất không xong và cuộc sống cực kỳ tệ. Là những người đi bước đầu để khai phá chỉ sợ bọn họ sẽ gặp rất nhiều khó khăn.”
Lý Thanh Văn nghe vậy cũng bị kích động tới nỗi bàn tay có chút run rẩy mà nói: “Ồ, mở trung tâm thương mại sao?”
Ý của cậu ta là mượn người của bọn họ để đi khai phá, thăm dò và đi tới dị giới để mở trung tâm mua sắm đúng không? Đây tuyệt đối là một hạng mục có ý nghĩa vượt thời đại đấy, ý định này có thể đi vào lịch sử hiện đại của cả đất nước luôn rồi.
Trình Chu gật đầu rồi tiếp tục nói: “Cháu muốn một mở một con phố thương mại mang theo tinh hoa đặc trưng của quốc gia hơn nữa cháu còn muốn phát huy và truyền bá mạnh mẽ về văn hoá của quốc gia chúng ta sang bên đấy nữa.”
Lý Thanh Văn vội vàng nói: “Được, được, được. Ý tưởng này rất tuyệt vời. Trình thiếu yêu cầu cái gì thì cậu cứ nói. Cho dù là vậy tư hay hàng hoá gì thì chúng tôi sẽ tận lực mà chuẩn bị cho cậu.”
Trình Chu có chút ngượng ngùng nói: “Hiện nay cháu rất thiếu nhân thủ. Còn một vấn đề nữa là thanh danh của cháu ở bên dị giới cũng không được tốt lắm, địch nhân cũng tương đối nhiều. Nếu mọi người sang bên đó thì e cũng có chút nguy hiểm.”
Dạ U nhìn Trình Chu rồi thầm nghĩ: Thanh danh không tốt lắm? Cách nói này nghe cũng hàm súc ghê.
Lý Thanh Văn nghiêm túc nói: “Không sao. Muốn làm đại sự thì buộc phải có chấp nhận sự hy sinh.”
Người của cục dị năng bọn họ cũng sớm chạy đi dò hỏi thêm thông tin từ phía Mạc Lạc rồi, mà Mạc Lạc cũng tiết lộ khá nhiều bí mật cũng như hoàn cảnh bên phía dị giới cho bọn họ luôn rồi. Tất nhiên là người của cục dị năng bọn họ cũng đã dựa theo yêu cầu của Mạc Lạc chuẩn bị luôn tinh thần trước để sẵn sàng mà tuỳ thời đi tới dị giới.
Trên thực tế thì ngay tại thời điểm khi mà những người lùn đen kia xuất hiện và những con thuyền Hoàng kim kia được mang tới nơi này thì cao tầng của quốc gia cũng như cao tầng của cục dị năng bọn họ cũng phán đoán được ít nhiều gì về thông tin rồi, cho nên bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Hơn nữa những người biết tin hoặc là đoán được thông tin gì đấy cũng đã chạy tới nói trước với bọn họ luôn rồi. Tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chiến đấu để đi thăm dò dị giới rồi.
Người của cục dị năng cũng đã lên kế hoạch rồi chuẩn bị tốt rất nhiều vấn đề, trong đó cũng có một nhóm người đầu tiên tới đăng ký và bọn họ cũng đã cho ký vào một vài thoả thuận đính kèm theo luôn rồi.
Trong phần thoả thuận này cũng đã nêu rõ một vấn đề, người tới đồng ý tham gia vào kế hoạch sẽ mang danh nghĩa ra để khai thác tài nguyên và phát triển giao thương, và người tới cũng phải ký vào một thoả thuận sinh tử và hợp đồng chấp nhận bảo mật. Thêm nữa thì cục dị năng đã tung ra những điều kiện tuyển chọn vô cùng hà khắc, tỷ lệ chọi cũng rất cao. Nhiệm vụ này tuy rất nguy hiểm, điều kiện tuyển cũng rất hà khắc nhưng mà người tới báo danh cũng gần như đã chật kín phòng rồi.
Nuôi quân ngàn ngày dùng trong một canh giờ, rốt cuộc thì bọn họ cũng chờ được tới thời điểm mà Trình Chu lên tiếng rồi. Những gì mà họ chuẩn bị trước đó thì cuối cùng cũng đã đến lúc được dùng rồi.
Trình Chu nhìn Lý Thanh Văn nói: “Cháu sẽ cho mọi người thời gian là 3 ngày để chuẩn bị. Sau 3 ngày thì cháu sẽ đến đón người, Lý bộ trưởng thấy kịp không?”
Lý Thanh Văn châm chước sau đó suy nghĩ một chút rồi gật đầu mà nói: “Được, không vấn đề gì.”
Sau vài ngày làm việc xuyên đêm, tăng tốc tối đa không mệt mỏi cho kịp thời gian và tiến độ đề ra, cuối cùng thì người của cục dị năng cũng đã sàng lọc kỹ càng và chọn ra danh sách cuối cùng của đợt tiến quân đi dị giới lần này.
Ba ngày sau thì Trình Chu, Dạ U và đám Clara đi đến bờ biển nơi để mấy con thuyền Hoàng kim. Sau đó thì mọi người cũng đã nhìn thấy một đoàn người do cục dị năng đã chọn lựa đang lục tục mà tiến lên thuyền.
Sau một thời gian dài mất ăn mất ngủ làm thêm giờ để duy tu thì mấy con thuyền Hoàng kim này cũng đã có thể đưa vào sử dụng lại được rồi. Trên mấy con thuyền Hoàng kim này còn được trang bị không ít các loại vũ khí hiện đại.
Nhóm người đầu tiên xuất phát thì cũng có không ít người có xuất thân từ lính hải quân và tất cả những người này cũng được huấn luyện rất cấp tốc để sử dụng cũng như điều khiển mấy con thuyền chiến này rồi. Tuy rằng những con thuyền này chạy bằng một hệ thống khác nhưng mà những lính hải quân này cũng cực kỳ am hiểu các thao tác trên con thuyền và các loại vũ khí có mặt ở trên thuyền.
Tuy là thuyền chiến của Tinh Linh thế giới và thuyền chiến của thế giới hiện đại cũng không hề giống nhau nhưng mà thực lực và trình độ của lính hải quân cũng không khác biệt với nhau cho lắm, dù sao thì đây cũng chỉ là mấy con thuyền chiến được sử dụng trên biển thôi ấy mà, học sơ qua là cũng có thể hiểu được ngay thôi.
……..
“Giáo sư Lâm, giáo sư Lâm, ngài đi chậm thôi, chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã.” Mấy sinh viên trẻ tuổi đang đuổi theo một ông lão đầu muối tiêu đang tưng bừng chạy ở phía trước mà sợ hãi lên tiếng.
Giáo sư Lâm quay người lại rất kích động mà nói: “Nhanh lên, mọi người nhanh cái chân lên. Các cậu đều là những người trẻ tuổi mà sao lại chậm chạp như vậy hả? Các cậu còn muốn một ông già như tôi phải chờ các cậu sao?”
“Giáo sư, phải chờ mọi người có mặt đủ thì chúng ta mới có thể ra khơi, ngài lên sớm cũng có tác dụng gì đâu chứ?” Một nghiên cứu sinh chạy hồng hộc ở đằng sau nhìn chật vật vô cùng rồi vừa thở vừa nói.
Giáo sư Lâm có chút kích động nói: “Mọi người không hiểu rồi. Nếu tôi đi chậm thì tí nữa chỗ ngồi tốt sẽ bị người khác chiếm mất.”
Một sinh viên đeo kính bất đắc dĩ nói: “Giáo sư, vị trí đã được sắp xếp hết rồi.”
Giáo sư Lâm có chút kích động nói: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên.”
Giáo sư Lâm là người dẫn đầu của viện nông nghiệp quốc gia, vị giáo sư này đã đóng góp công sức và trí tuệ của cả cuộc đời ông cho việc nghiên cứu và cải tiến các loại giống cây trồng mới cho ngành nông nghiệp nước nhà, ông cũng là người đã giải quyết được các nguy cơ thiếu thốn lương thực của cả quốc gia vào thời kỳ đó, ông đã lập được bao nhiêu chiến công cũng như huy chương danh dự về cho bản thân.
Giáo sư Lâm cũng đã nghỉ hưu rồi đấy, nhưng mà dạo gần đây ông lại xuất hiện thêm một lần nữa vì đam mê. Lần này ông cũng quyết đinh lại tái xuất giang hồ và đầu nhập vào đội quân nghiên cứu về các loại Tinh Linh. Nghe được thông tin cục dị năng triệu tập thì ông còn mất ăn mất ngủ vì sung sướng. Có cơ hội là ông cũng chạy tới ngay.
Sau khi người của cục dị năng tổ chức nhiệm vụ ẩn là đi ra để khảo sát, thì tất nhiên là thông tin này ông cũng được nghe nói, hơn nữa ông cũng đã nghe được phong thanh là cái này chính là cố hương của Tinh Linh, nguy hiểm rất lớn nên muốn đi thì còn phải ký vào cam kết sinh tử.
Giáo sư Lâm nghe thấy vậy thì ông đã nộp đơn yêu cầu với phía trên là ông muốn đi và muốn ngay lập tức ký vào tất cả các loại văn kiện đính kèm luôn. Nhưng cho dù là vậy thì phía trên cũng nhìn vào tuổi tác của giáo sư Lâm mà khuyên ngăn ông ở lại, bọn họ vẫn muốn ông tiếp tục cống hiến ở nước nhà là được rồi, họ cũng không muốn ông quá mạo hiểm mà dấn thân vào một nơi mới mẻ như vậy.
Nhưng giáo sư Lâm cũng đã chuẩn bị bài bản mọi chiêu thức để đối phó với chuyện này hết rồi, sống mấy chục năm trên cõi đời này thì chỉ có chuyện ông đoán được luôn mục đích của người ta là gì chứ làm gì có chuyện ông không biết được. Lúc mọi người bắt đầu mở miệng khuyên can thì ông cũng tự đưa ra mong muốn với phía trên là cuộc đời của ông cũng đã cống hiến đủ cho quốc gia rồi, hiện nay ông muốn đi đến quê hương của Tinh Linh để nghiên cứu cũng coi như là ước nguyện cuối cùng trước khi ông nhắm mắt xuôi tay. Dù sao thì tuổi tác của ông cũng đã quá lớn rồi, cho nên có bất trắc gì thì ông cũng không còn gì để tiếc nuối nữa. Nếu có thể đi đến nới đó thì cho dù là có sống hay là có chết thì ông cũng vui vẻ mà chịu đựng. Phía trên nghe vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể đồng ý để giáo sư Lâm đầu tóc muối tiêu da mặt hồng hào này đi chứ họ có khuyên cũng khuyên không nổi. Mà bọn họ cũng thật lòng không thể hiểu được, tại sao mà một đám người lớn tuổi như này cứ một hai phải dấn thân vào nguy hiểm với người trẻ tuổi làm cái gì cơ chứ?
Kiến thức chuyên môn của giáo sư Lâm là chuyện mà ai ai cũng phải công nhận rồi, bằng khen còn treo đầy ở trong nhà giáo sư Lâm kia kìa. Cho nên phía trên cũng hy vọng là có thêm giáo sư Lâm tham dự thì ông cũng có thể truyền cảm hứng và vận dụng tri thức của ông để phát hiện thêm những điều mới mẻ ở dị giới.
Cũng giống với giáo sư Lâm thì các giáo sư khác cũng nộp đơn xin đi , lần này số đơn xin gia nhập đã tới mấy trăm người, đều là các chuyên gia hàng đầu ở các lĩnh vực khác nhau. Nhìn cái tệp hồ sơ chất đống xin đi này mà phía trên cũng phải cảm thấy đau đầu không thôi. Tình hình bên kia như thế nào thì làm gì có người nào biết được chứ? Tất cả mọi thông tin đều là bọn họ nghe nói, nghe kể và nhìn hai người kia đi đi lại lại thôi chứ bên đó có thế nào ai mà biết được chứ? Những người nộp hồ sơ xin đi ở đây toàn là những giáo sư đầu ngành đấy, tại sao mấy vị giáo sư này lại như vậy hả? Tại sao mà bọn họ cứ nhất quyết phải dấn thân vào chứ? Số lượng hồ sơ lớn như thế này thì phía trên cũng không có cái gan lớn tới mức như vậy mà dám đồng ý cho bọn họ đi. Sau một thời gian dài nói chuyện, dưới hàng loại các loại công kích về tuổi tác thế này, chiến công thế kia, … sau một hồi sàng lọc thì bọn họ cũng chỉ có thể xét duyệt hồ sơ cho hơn chục người đi mà thôi.
Cũng vì cái danh ngạch của chuyến xuất ngoại lần này đi khảo sát mà những vị giáo sư đầu tóc chuyển màu, danh vọng cũng thuộc hàng đứng đầu cũng tranh đến đủ các loại chiêu bài rồi. Thật bất ngờ mà.
Tất nhiên thì các vị giáo sư khác cũng như giáo sư Lâm đều được bọn họ sắp xếp ở một cabin đặc biệt.
Ngay khi giáo sư Lâm bước chân vào cabin thì ông cũng nhìn thấy mấy người quen cũ của ông, tuy là lĩnh vực chuyên môn của bọn họ không hề giống nhau nhưng dù sao thì tri thức là một khái niệm rất trừu tượng, mà trăm sông cũng đổ về một mối cho nên mọi người cũng quen mặt nhau hết rồi.
Mấy ông lão đang ngồi túm tụm với nhau mà thảo luận khí thế.
…….
“Cẩn thận, đừng dụng vào đạo cụ của tôi.” Đạo diễn Giả Ba kích động nói.
Trình Chu thuấn di ngay đến bên cạnh đạo diễn Giả Ba rồi vỗ vỗ vào vai của đạo diễn Giả Ba mà nói: “Đạo diễn Giả Ba, sao chú lại ở chỗ này”
Đạo diễn Giả Ba gãi đầu cũng có chút ngượng ngùng nói: “Chú đã đăng ký lên phía trên rồi. Chú nói là hy vọng chú có thể qua bên đó quay những bộ phim phóng sự về thế giới mới. Phía trên cũng muốn tìm một người chuyên nghiệp để quay lại công việc nên bọn họ đã đồng ý rồi.”
Trình Chu có chút bất đắc dĩ nói: “Bên kia không an toàn.”
Đạo diễn Giả Ba đạm nhiên mỉm cười, trên mặt cũng bày ra một dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt mà nói: “Không sao, không sao, bên này cũng đâu có an toàn. Vì quay một bộ phóng sự để đời thì mạo hiểm cũng là điều tất nhiên thôi.”
Trình Chu cau mày nói: “Không lẽ bây giờ chú vẫn bị người ta ném trứng thối sao?”
Lúc trước vì công chiếu bộ phim Phượng khuynh thiên hạ mà đạo diễn Giả Ba đã bị không ít fans cuồng chạy lại ném trứng thúi.
Một số người là fans mới của Dạ U còn mắng chửi là đạo diễn Giả Ba cố tình an bài cái loại vai diễn này để sỉ nhục Dị năng giả, việc này còn lên hotsearch cho nên Dạ U còn vì việc này mà ngượng ngùng trong một thời gian nữa.
Đạo diễn Giả Ba xấu hổ cười cười nói: “Tôi cũng đâu phải là sợ bị ném trứng mà mới tham gia nhiệm vụ lần này. Tôi thật lòng muốn làm một bộ phim tài liệu mang tính thời đại và hành trình khám phá dị giới. Sau khi quay xong bộ Phượng khuynh thiên hạ thì những bộ phim tầm thường kia đã không gợi được hứng thú của tôi nữa rồi.”
Trình Chu: “……” Đạo diễn Giả Ba chí hướng thật lớn mà.
Trình Chu cũng đành phải mỉm cười mà nói: “Chúc chú thành công.”
Đạo diễn Giả Ba cười cười rồi nhỏ giọng dò hỏi: “Trình thiếu, cậu thấy tôi có thể thành công không?”
Trình Chu mỉm cười rất chuyên nghiệp nhưng mà hắn cũng không nói gì.
……
Ngoại trừ các chuyên gia trong các lĩnh vực khác nhau thì người của cục dị năng cũng đã tuyển thêm một đội ngũ nhân viên thuộc về lĩnh vực xây dựng, đây cũng được coi như là đội xây dựng nổi tiếng có năng lực nhất của quốc gia bọn họ.
“Đội trưởng, lần này chúng ta sẽ đi đâu làm việc ạ?” Hồ Vĩ nói.
Vương Chấn Hiên nhàn nhạt nói: “Không biết, nhưng mà lần này tiền công rất cao.”
Vương Chấn Hiên vốn là một nhà thầu xây dựng, nhưng mà thời đại dị năng thì hắn cũng thức tỉnh dị năng hệ thổ.
Sau khi thức tỉnh dị năng thì Vương Chấn Hiên cũng không thay đổi nghề nghiệp mà tiếp tục nhận thêm việc làm nhà thầu xây dựng.
Dị năng hệ thổ rất thích hợp để liên kết với nghề nghiệp của Vương Chấn Hiên, sau này thì hắn cũng đã tự mình sử dụng dị năng của hắn vào trong việc xây dựng các công trình dân dụng cỡ lớn rồi cỡ nhỏ, công trình thuỷ lợi nhỏ, khai thác mỏ, … ngoài ra thì Vương Chấn Hiên còn tham dự vào các công trình mang tính quân sự và các hạng mục công trình cỡ lớn như xây dựng sân bay, các công trình thuỷ điện cỡ lớn, các công trình quân sự cỡ lớn, … đủ các hạng mục từ lớn đến nhỏ đều có sự góp mặt của Vương Chấn Hiên, cho nên kinh nghiệm của hắn cũng được coi như là rất phong phú.
Nhiệm vụ lần này của bọn họ là do quốc gia đã ra giá rất cao để mời, hơn nữa quốc gia cũng chi viện thêm để bọn họ xuất ngoại đi xây dựng. Và việc này đối với Vương Chấn Hiên mà nói cũng không phải là việc gì quá mới mẻ.
Trước khi thức tỉnh dị năng thì Vương Chấn Hiên cũng đã từng chạy đến các vùng quốc gia đang xảy ra chiến loạn để làm việc rồi.
Thời gian khi mà hắn còn ở các quốc gia đang chiến loạn đó thì một khi thu được tin tức có không kích đáng tới thì bọn họ cũng ngay lập tức mà ôm đồ ôm đạc rồi trốn ngày vào bên trong các boongke tránh boom rơi đạn lạc, sau đó bọn họ cũng tận dụng cơ hội để nghỉ ngơi trong chốc lát, mà cứ hết đợt đánh nhau thì bọn họ lại tiếp tục chạy ra làm việc.
Lúc mới tới những mảnh đất đầy chiến loạn này để làm việc thì mỗi một khi nghe thấy boom rơi ở chỗ nào đó thì hắn còn sợ hãi, nhưng mà sau khi đến nói này sinh sống được một thời gian dài thì mọi chuyện cũng hoá thành bình thường, chẳng còn gì mà phải hoảng sợ nữa, đây cũng coi như là thói quen rồi.
Vì nhiệm vụ lần này mà quốc gia đã trả cái thù lao cực kỳ cao. Với những Dị năng giả như Vương Chấn Hiên thì mỗi năm được trả lương gần 200 vạn, cộng thêm 1.000 tích phân, đây cũng được coi như một cái giá vô cùng hậu hĩnh. Cái tích phân này có thể dùng để mua sắm các loại thuốc đặc biệt của cục dị năng, các sản phẩm nông sản của cục dị năng, hơn nữa là có thể mời được Dị năng giả tới chữa bệnh hiểm nghèo.
Vương Chấn Hiên cũng mơ hồ cảm thấy là cái nhiệm vụ lần này mà quốc gia giao phó cho cho bọn họ cũng không đơn giản. Nhưng mà, không hiểu tại sao cũng có rất nhiều người còn không cần cái thù lao này, bọn họ còn phải bỏ ra rất nhiều thứ nữa thì bọn họ mới gom đủ tư cách để đi làm nhiệm vụ.
Nghe nói là phía trên tuyển người với các chỉ tiêu cực kỳ nghiêm khắc. Người được tuyển chọn ngoài việc gia thế phải cực kỳ trong sạch ra thì bọn họ còn phải trải qua thêm một đợt thẩm vấn của tâm linh Dị năng giả nữa thì đơn xét duyệt mới thành công và bọn họ mới có thể nhận nhiệm vụ. Tất nhiên cái khảo hạch cuối cùng này hẳn là phòng ngừa gian tế trà trộn vào.
Phía trên còn yêu cầu người nhận nhiệm vụ phải ký vào hợp đồng sinh tử nữa, nếu người nào không dám ký thì người đó cũng coi như bị loại bỏ tư cách tham gia nhiệm vụ. Đấy, gộp lại thì thấy nhiệm vụ này tuyển rất gắt. Nhưng mà, cho dù có mấy cái điều kiện khó nhằn này mà vẫn có rất nhiều người chạy tới để xin danh ngạch.
Vương Chấn Hiên cảm thấy đoàn đội của hắn có thể được lựa chọn để nhận nhiệm vụ lần này cũng là do bên trong hồ sơ lý lịch của bọn họ có ghi rõ một chuyện, bọn họ đã từng làm việc trong thời gian dài ở môi trường chiến loạn. Xem ra là địa phương mà bọn họ chuẩn bị tới này cũng rất đặc biệt.
Phía trên cũng xác định trước với bọn họ là địa điểm của nhiệm vụ lần này cực kỳ nguy hiểm, người muốn tham gia vào nhiệm vụ lần này phải giác ngộ được sự công hiến và hy sinh vì tổ quốc. Nếu thật sự mà người tham gia nhiệm vụ lần này có xảy ra chuyện gì đó thì phía trên cũng như quốc gia cũng trợ cấp toàn bộ cho gia đình.
Vương Chấn Hiên có một cô con gái đang mặc bệnh ung thư, cho nên hắn có tư cách tham gia nhiệm vụ lần này thì bệnh của con gái hắn cũng có khả năng chữa khỏi. Vì nhiệm vụ này mà Vương Chấn Hiên cũng phải tranh thủ hết sức để đạt được.
“Đội trưởng, anh có cảm thấy nhiệm vụ lần này người tham gia hơi nhiều phải không?” Hồ Vĩ hỏi.
Vương Chấn Hiên gật đầu nói: “Hình như là vậy.”
Thuyền Hoàng kim cũng không hề nhỏ, nhưng mà hiện nay bên trong khoang thuyền cũng có hơn 2.000 người đang chen chúc rồi. Nhìn đâu cũng thấy đầu người và đầu người. Bởi vì nhiệm vụ lần này phía trên đã yêu cầu thời gian tham gia nhiệm vụ là 3 năm. Trong khoảng thời gian 3 năm này thì người đi sẽ không có bất kỳ một cơ hội nào để quay trở về, cũng không thể liên lạc được với người nhà, người tham gia nhiệm vụ có thể coi như là bọn họ đã nhận một nhiệm vụ tuyệt mật và bọn họ cũng như biến mất khỏi thế giới.
Sau khi nghe những điều này thì người có trong danh sách lên thuyền còn chuẩn bị cho mình hai cái valy to đùng, bên trong đa số là vật tư, có người còn mang theo đồ ăn, thịt kho, nước uống, thuốc bổ, … Các loại đồ ăn và vật tư chất lên đầy trong valy rồi kéo hết lên khoang thuyền làm cho mấy người đang có mặt trên thuyền nhìn như những người đang chạy nạn.
Mà mấy người đang có mặt ở trong khoang thuyền cũng ngồi lung tung khắp nơi mà bàn tán sôi nổi.
“Lần này chúng ta sẽ đi đến quốc gia nào nhỉ?”
Lần này phía trên chỉ nói đây là một nhiệm vụ xuất ngoại và rất nhiều người cũng không hề biết cụ thể là bọn họ phải đi quốc gia nào.
“Hình như là chúng ta cần phải lênh đênh trên biển vài ngày. Chúng ta còn trẻ nên cũng không có vấn đề gì nhưng mà tôi thấy lần này đi cùng chúng ta còn có không ít chuyên gia và giáo sư đã có tuổi. Không biết những người này có chịu nổi không?” Một người khác nói.
Một thanh niên tóc đỏ khoanh tay rồi cười cười nói: “Này thì mọi người không cần phải lo lắng, không lâu đâu.”
“Không lâu sao? Tôi chỉ nghe nói là địa phương lần này sẽ rất xa xôi, còn không thể về nhà và cũng không thể liên hệ với gia đình được.”
Đoạn Lỗi híp mắt nói: “Cái này thì đúng.”
Vài người quay qua nhìn Đoạn Lỗi cũng có chút mê mang mà dò hỏi: “Đoạn thiếu, cậu biết gì phải không?”
Đoạn Lỗi nhắm mắt rồi nhàn nhạt nói: “Mọi người sẽ biết nhanh thôi.”
Do sợ để lộ tin tức ra bên ngoài nên rất nhiều người trên thuyền cũng không hề biết bọn họ sắp phải đi đâu. Nhưng mà thân phận của Đoạn Lỗi rất đặc thù cho nên hắn cũng biết một chút thông tin bí mật.
End chap 197
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Sau khi mấy cao tầng nghe mấy lời mà Trình Chu thuật lại thì kích động đến mức không kiểm soát được rồi bọn họ cũng run rẩy mà lên tiếng: “Trình thiếu, cậu muốn dẫn chúng tôi tới quê nhà của Dạ thiếu mở cửa hàng sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy. Chúa muốn mượn bên cục dị năng các vị một ít người đến quê hương của Dạ U mở một trung tâm thương mại. Nhưng mà phía bên quê nhà của Dạ U không có điện, không có internet, hoàn cảnh sống rất không xong và cuộc sống cực kỳ tệ. Là những người đi bước đầu để khai phá chỉ sợ bọn họ sẽ gặp rất nhiều khó khăn.”
Lý Thanh Văn nghe vậy cũng bị kích động tới nỗi bàn tay có chút run rẩy mà nói: “Ồ, mở trung tâm thương mại sao?”
Ý của cậu ta là mượn người của bọn họ để đi khai phá, thăm dò và đi tới dị giới để mở trung tâm mua sắm đúng không? Đây tuyệt đối là một hạng mục có ý nghĩa vượt thời đại đấy, ý định này có thể đi vào lịch sử hiện đại của cả đất nước luôn rồi.
Trình Chu gật đầu rồi tiếp tục nói: “Cháu muốn một mở một con phố thương mại mang theo tinh hoa đặc trưng của quốc gia hơn nữa cháu còn muốn phát huy và truyền bá mạnh mẽ về văn hoá của quốc gia chúng ta sang bên đấy nữa.”
Lý Thanh Văn vội vàng nói: “Được, được, được. Ý tưởng này rất tuyệt vời. Trình thiếu yêu cầu cái gì thì cậu cứ nói. Cho dù là vậy tư hay hàng hoá gì thì chúng tôi sẽ tận lực mà chuẩn bị cho cậu.”
Trình Chu có chút ngượng ngùng nói: “Hiện nay cháu rất thiếu nhân thủ. Còn một vấn đề nữa là thanh danh của cháu ở bên dị giới cũng không được tốt lắm, địch nhân cũng tương đối nhiều. Nếu mọi người sang bên đó thì e cũng có chút nguy hiểm.”
Dạ U nhìn Trình Chu rồi thầm nghĩ: Thanh danh không tốt lắm? Cách nói này nghe cũng hàm súc ghê.
Lý Thanh Văn nghiêm túc nói: “Không sao. Muốn làm đại sự thì buộc phải có chấp nhận sự hy sinh.”
Người của cục dị năng bọn họ cũng sớm chạy đi dò hỏi thêm thông tin từ phía Mạc Lạc rồi, mà Mạc Lạc cũng tiết lộ khá nhiều bí mật cũng như hoàn cảnh bên phía dị giới cho bọn họ luôn rồi. Tất nhiên là người của cục dị năng bọn họ cũng đã dựa theo yêu cầu của Mạc Lạc chuẩn bị luôn tinh thần trước để sẵn sàng mà tuỳ thời đi tới dị giới.
Trên thực tế thì ngay tại thời điểm khi mà những người lùn đen kia xuất hiện và những con thuyền Hoàng kim kia được mang tới nơi này thì cao tầng của quốc gia cũng như cao tầng của cục dị năng bọn họ cũng phán đoán được ít nhiều gì về thông tin rồi, cho nên bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Hơn nữa những người biết tin hoặc là đoán được thông tin gì đấy cũng đã chạy tới nói trước với bọn họ luôn rồi. Tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chiến đấu để đi thăm dò dị giới rồi.
Người của cục dị năng cũng đã lên kế hoạch rồi chuẩn bị tốt rất nhiều vấn đề, trong đó cũng có một nhóm người đầu tiên tới đăng ký và bọn họ cũng đã cho ký vào một vài thoả thuận đính kèm theo luôn rồi.
Trong phần thoả thuận này cũng đã nêu rõ một vấn đề, người tới đồng ý tham gia vào kế hoạch sẽ mang danh nghĩa ra để khai thác tài nguyên và phát triển giao thương, và người tới cũng phải ký vào một thoả thuận sinh tử và hợp đồng chấp nhận bảo mật. Thêm nữa thì cục dị năng đã tung ra những điều kiện tuyển chọn vô cùng hà khắc, tỷ lệ chọi cũng rất cao. Nhiệm vụ này tuy rất nguy hiểm, điều kiện tuyển cũng rất hà khắc nhưng mà người tới báo danh cũng gần như đã chật kín phòng rồi.
Nuôi quân ngàn ngày dùng trong một canh giờ, rốt cuộc thì bọn họ cũng chờ được tới thời điểm mà Trình Chu lên tiếng rồi. Những gì mà họ chuẩn bị trước đó thì cuối cùng cũng đã đến lúc được dùng rồi.
Trình Chu nhìn Lý Thanh Văn nói: “Cháu sẽ cho mọi người thời gian là 3 ngày để chuẩn bị. Sau 3 ngày thì cháu sẽ đến đón người, Lý bộ trưởng thấy kịp không?”
Lý Thanh Văn châm chước sau đó suy nghĩ một chút rồi gật đầu mà nói: “Được, không vấn đề gì.”
Sau vài ngày làm việc xuyên đêm, tăng tốc tối đa không mệt mỏi cho kịp thời gian và tiến độ đề ra, cuối cùng thì người của cục dị năng cũng đã sàng lọc kỹ càng và chọn ra danh sách cuối cùng của đợt tiến quân đi dị giới lần này.
Ba ngày sau thì Trình Chu, Dạ U và đám Clara đi đến bờ biển nơi để mấy con thuyền Hoàng kim. Sau đó thì mọi người cũng đã nhìn thấy một đoàn người do cục dị năng đã chọn lựa đang lục tục mà tiến lên thuyền.
Sau một thời gian dài mất ăn mất ngủ làm thêm giờ để duy tu thì mấy con thuyền Hoàng kim này cũng đã có thể đưa vào sử dụng lại được rồi. Trên mấy con thuyền Hoàng kim này còn được trang bị không ít các loại vũ khí hiện đại.
Nhóm người đầu tiên xuất phát thì cũng có không ít người có xuất thân từ lính hải quân và tất cả những người này cũng được huấn luyện rất cấp tốc để sử dụng cũng như điều khiển mấy con thuyền chiến này rồi. Tuy rằng những con thuyền này chạy bằng một hệ thống khác nhưng mà những lính hải quân này cũng cực kỳ am hiểu các thao tác trên con thuyền và các loại vũ khí có mặt ở trên thuyền.
Tuy là thuyền chiến của Tinh Linh thế giới và thuyền chiến của thế giới hiện đại cũng không hề giống nhau nhưng mà thực lực và trình độ của lính hải quân cũng không khác biệt với nhau cho lắm, dù sao thì đây cũng chỉ là mấy con thuyền chiến được sử dụng trên biển thôi ấy mà, học sơ qua là cũng có thể hiểu được ngay thôi.
……..
“Giáo sư Lâm, giáo sư Lâm, ngài đi chậm thôi, chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã.” Mấy sinh viên trẻ tuổi đang đuổi theo một ông lão đầu muối tiêu đang tưng bừng chạy ở phía trước mà sợ hãi lên tiếng.
Giáo sư Lâm quay người lại rất kích động mà nói: “Nhanh lên, mọi người nhanh cái chân lên. Các cậu đều là những người trẻ tuổi mà sao lại chậm chạp như vậy hả? Các cậu còn muốn một ông già như tôi phải chờ các cậu sao?”
“Giáo sư, phải chờ mọi người có mặt đủ thì chúng ta mới có thể ra khơi, ngài lên sớm cũng có tác dụng gì đâu chứ?” Một nghiên cứu sinh chạy hồng hộc ở đằng sau nhìn chật vật vô cùng rồi vừa thở vừa nói.
Giáo sư Lâm có chút kích động nói: “Mọi người không hiểu rồi. Nếu tôi đi chậm thì tí nữa chỗ ngồi tốt sẽ bị người khác chiếm mất.”
Một sinh viên đeo kính bất đắc dĩ nói: “Giáo sư, vị trí đã được sắp xếp hết rồi.”
Giáo sư Lâm có chút kích động nói: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên.”
Giáo sư Lâm là người dẫn đầu của viện nông nghiệp quốc gia, vị giáo sư này đã đóng góp công sức và trí tuệ của cả cuộc đời ông cho việc nghiên cứu và cải tiến các loại giống cây trồng mới cho ngành nông nghiệp nước nhà, ông cũng là người đã giải quyết được các nguy cơ thiếu thốn lương thực của cả quốc gia vào thời kỳ đó, ông đã lập được bao nhiêu chiến công cũng như huy chương danh dự về cho bản thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giáo sư Lâm cũng đã nghỉ hưu rồi đấy, nhưng mà dạo gần đây ông lại xuất hiện thêm một lần nữa vì đam mê. Lần này ông cũng quyết đinh lại tái xuất giang hồ và đầu nhập vào đội quân nghiên cứu về các loại Tinh Linh. Nghe được thông tin cục dị năng triệu tập thì ông còn mất ăn mất ngủ vì sung sướng. Có cơ hội là ông cũng chạy tới ngay.
Sau khi người của cục dị năng tổ chức nhiệm vụ ẩn là đi ra để khảo sát, thì tất nhiên là thông tin này ông cũng được nghe nói, hơn nữa ông cũng đã nghe được phong thanh là cái này chính là cố hương của Tinh Linh, nguy hiểm rất lớn nên muốn đi thì còn phải ký vào cam kết sinh tử.
Giáo sư Lâm nghe thấy vậy thì ông đã nộp đơn yêu cầu với phía trên là ông muốn đi và muốn ngay lập tức ký vào tất cả các loại văn kiện đính kèm luôn. Nhưng cho dù là vậy thì phía trên cũng nhìn vào tuổi tác của giáo sư Lâm mà khuyên ngăn ông ở lại, bọn họ vẫn muốn ông tiếp tục cống hiến ở nước nhà là được rồi, họ cũng không muốn ông quá mạo hiểm mà dấn thân vào một nơi mới mẻ như vậy.
Nhưng giáo sư Lâm cũng đã chuẩn bị bài bản mọi chiêu thức để đối phó với chuyện này hết rồi, sống mấy chục năm trên cõi đời này thì chỉ có chuyện ông đoán được luôn mục đích của người ta là gì chứ làm gì có chuyện ông không biết được. Lúc mọi người bắt đầu mở miệng khuyên can thì ông cũng tự đưa ra mong muốn với phía trên là cuộc đời của ông cũng đã cống hiến đủ cho quốc gia rồi, hiện nay ông muốn đi đến quê hương của Tinh Linh để nghiên cứu cũng coi như là ước nguyện cuối cùng trước khi ông nhắm mắt xuôi tay. Dù sao thì tuổi tác của ông cũng đã quá lớn rồi, cho nên có bất trắc gì thì ông cũng không còn gì để tiếc nuối nữa. Nếu có thể đi đến nới đó thì cho dù là có sống hay là có chết thì ông cũng vui vẻ mà chịu đựng. Phía trên nghe vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể đồng ý để giáo sư Lâm đầu tóc muối tiêu da mặt hồng hào này đi chứ họ có khuyên cũng khuyên không nổi. Mà bọn họ cũng thật lòng không thể hiểu được, tại sao mà một đám người lớn tuổi như này cứ một hai phải dấn thân vào nguy hiểm với người trẻ tuổi làm cái gì cơ chứ?
Kiến thức chuyên môn của giáo sư Lâm là chuyện mà ai ai cũng phải công nhận rồi, bằng khen còn treo đầy ở trong nhà giáo sư Lâm kia kìa. Cho nên phía trên cũng hy vọng là có thêm giáo sư Lâm tham dự thì ông cũng có thể truyền cảm hứng và vận dụng tri thức của ông để phát hiện thêm những điều mới mẻ ở dị giới.
Cũng giống với giáo sư Lâm thì các giáo sư khác cũng nộp đơn xin đi , lần này số đơn xin gia nhập đã tới mấy trăm người, đều là các chuyên gia hàng đầu ở các lĩnh vực khác nhau. Nhìn cái tệp hồ sơ chất đống xin đi này mà phía trên cũng phải cảm thấy đau đầu không thôi. Tình hình bên kia như thế nào thì làm gì có người nào biết được chứ? Tất cả mọi thông tin đều là bọn họ nghe nói, nghe kể và nhìn hai người kia đi đi lại lại thôi chứ bên đó có thế nào ai mà biết được chứ? Những người nộp hồ sơ xin đi ở đây toàn là những giáo sư đầu ngành đấy, tại sao mấy vị giáo sư này lại như vậy hả? Tại sao mà bọn họ cứ nhất quyết phải dấn thân vào chứ? Số lượng hồ sơ lớn như thế này thì phía trên cũng không có cái gan lớn tới mức như vậy mà dám đồng ý cho bọn họ đi. Sau một thời gian dài nói chuyện, dưới hàng loại các loại công kích về tuổi tác thế này, chiến công thế kia, … sau một hồi sàng lọc thì bọn họ cũng chỉ có thể xét duyệt hồ sơ cho hơn chục người đi mà thôi.
Cũng vì cái danh ngạch của chuyến xuất ngoại lần này đi khảo sát mà những vị giáo sư đầu tóc chuyển màu, danh vọng cũng thuộc hàng đứng đầu cũng tranh đến đủ các loại chiêu bài rồi. Thật bất ngờ mà.
Tất nhiên thì các vị giáo sư khác cũng như giáo sư Lâm đều được bọn họ sắp xếp ở một cabin đặc biệt.
Ngay khi giáo sư Lâm bước chân vào cabin thì ông cũng nhìn thấy mấy người quen cũ của ông, tuy là lĩnh vực chuyên môn của bọn họ không hề giống nhau nhưng dù sao thì tri thức là một khái niệm rất trừu tượng, mà trăm sông cũng đổ về một mối cho nên mọi người cũng quen mặt nhau hết rồi.
Mấy ông lão đang ngồi túm tụm với nhau mà thảo luận khí thế.
…….
“Cẩn thận, đừng dụng vào đạo cụ của tôi.” Đạo diễn Giả Ba kích động nói.
Trình Chu thuấn di ngay đến bên cạnh đạo diễn Giả Ba rồi vỗ vỗ vào vai của đạo diễn Giả Ba mà nói: “Đạo diễn Giả Ba, sao chú lại ở chỗ này”
Đạo diễn Giả Ba gãi đầu cũng có chút ngượng ngùng nói: “Chú đã đăng ký lên phía trên rồi. Chú nói là hy vọng chú có thể qua bên đó quay những bộ phim phóng sự về thế giới mới. Phía trên cũng muốn tìm một người chuyên nghiệp để quay lại công việc nên bọn họ đã đồng ý rồi.”
Trình Chu có chút bất đắc dĩ nói: “Bên kia không an toàn.”
Đạo diễn Giả Ba đạm nhiên mỉm cười, trên mặt cũng bày ra một dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt mà nói: “Không sao, không sao, bên này cũng đâu có an toàn. Vì quay một bộ phóng sự để đời thì mạo hiểm cũng là điều tất nhiên thôi.”
Trình Chu cau mày nói: “Không lẽ bây giờ chú vẫn bị người ta ném trứng thối sao?”
Lúc trước vì công chiếu bộ phim Phượng khuynh thiên hạ mà đạo diễn Giả Ba đã bị không ít fans cuồng chạy lại ném trứng thúi.
Một số người là fans mới của Dạ U còn mắng chửi là đạo diễn Giả Ba cố tình an bài cái loại vai diễn này để sỉ nhục Dị năng giả, việc này còn lên hotsearch cho nên Dạ U còn vì việc này mà ngượng ngùng trong một thời gian nữa.
Đạo diễn Giả Ba xấu hổ cười cười nói: “Tôi cũng đâu phải là sợ bị ném trứng mà mới tham gia nhiệm vụ lần này. Tôi thật lòng muốn làm một bộ phim tài liệu mang tính thời đại và hành trình khám phá dị giới. Sau khi quay xong bộ Phượng khuynh thiên hạ thì những bộ phim tầm thường kia đã không gợi được hứng thú của tôi nữa rồi.”
Trình Chu: “……” Đạo diễn Giả Ba chí hướng thật lớn mà.
Trình Chu cũng đành phải mỉm cười mà nói: “Chúc chú thành công.”
Đạo diễn Giả Ba cười cười rồi nhỏ giọng dò hỏi: “Trình thiếu, cậu thấy tôi có thể thành công không?”
Trình Chu mỉm cười rất chuyên nghiệp nhưng mà hắn cũng không nói gì.
……
Ngoại trừ các chuyên gia trong các lĩnh vực khác nhau thì người của cục dị năng cũng đã tuyển thêm một đội ngũ nhân viên thuộc về lĩnh vực xây dựng, đây cũng được coi như là đội xây dựng nổi tiếng có năng lực nhất của quốc gia bọn họ.
“Đội trưởng, lần này chúng ta sẽ đi đâu làm việc ạ?” Hồ Vĩ nói.
Vương Chấn Hiên nhàn nhạt nói: “Không biết, nhưng mà lần này tiền công rất cao.”
Vương Chấn Hiên vốn là một nhà thầu xây dựng, nhưng mà thời đại dị năng thì hắn cũng thức tỉnh dị năng hệ thổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi thức tỉnh dị năng thì Vương Chấn Hiên cũng không thay đổi nghề nghiệp mà tiếp tục nhận thêm việc làm nhà thầu xây dựng.
Dị năng hệ thổ rất thích hợp để liên kết với nghề nghiệp của Vương Chấn Hiên, sau này thì hắn cũng đã tự mình sử dụng dị năng của hắn vào trong việc xây dựng các công trình dân dụng cỡ lớn rồi cỡ nhỏ, công trình thuỷ lợi nhỏ, khai thác mỏ, … ngoài ra thì Vương Chấn Hiên còn tham dự vào các công trình mang tính quân sự và các hạng mục công trình cỡ lớn như xây dựng sân bay, các công trình thuỷ điện cỡ lớn, các công trình quân sự cỡ lớn, … đủ các hạng mục từ lớn đến nhỏ đều có sự góp mặt của Vương Chấn Hiên, cho nên kinh nghiệm của hắn cũng được coi như là rất phong phú.
Nhiệm vụ lần này của bọn họ là do quốc gia đã ra giá rất cao để mời, hơn nữa quốc gia cũng chi viện thêm để bọn họ xuất ngoại đi xây dựng. Và việc này đối với Vương Chấn Hiên mà nói cũng không phải là việc gì quá mới mẻ.
Trước khi thức tỉnh dị năng thì Vương Chấn Hiên cũng đã từng chạy đến các vùng quốc gia đang xảy ra chiến loạn để làm việc rồi.
Thời gian khi mà hắn còn ở các quốc gia đang chiến loạn đó thì một khi thu được tin tức có không kích đáng tới thì bọn họ cũng ngay lập tức mà ôm đồ ôm đạc rồi trốn ngày vào bên trong các boongke tránh boom rơi đạn lạc, sau đó bọn họ cũng tận dụng cơ hội để nghỉ ngơi trong chốc lát, mà cứ hết đợt đánh nhau thì bọn họ lại tiếp tục chạy ra làm việc.
Lúc mới tới những mảnh đất đầy chiến loạn này để làm việc thì mỗi một khi nghe thấy boom rơi ở chỗ nào đó thì hắn còn sợ hãi, nhưng mà sau khi đến nói này sinh sống được một thời gian dài thì mọi chuyện cũng hoá thành bình thường, chẳng còn gì mà phải hoảng sợ nữa, đây cũng coi như là thói quen rồi.
Vì nhiệm vụ lần này mà quốc gia đã trả cái thù lao cực kỳ cao. Với những Dị năng giả như Vương Chấn Hiên thì mỗi năm được trả lương gần 200 vạn, cộng thêm 1.000 tích phân, đây cũng được coi như một cái giá vô cùng hậu hĩnh. Cái tích phân này có thể dùng để mua sắm các loại thuốc đặc biệt của cục dị năng, các sản phẩm nông sản của cục dị năng, hơn nữa là có thể mời được Dị năng giả tới chữa bệnh hiểm nghèo.
Vương Chấn Hiên cũng mơ hồ cảm thấy là cái nhiệm vụ lần này mà quốc gia giao phó cho cho bọn họ cũng không đơn giản. Nhưng mà, không hiểu tại sao cũng có rất nhiều người còn không cần cái thù lao này, bọn họ còn phải bỏ ra rất nhiều thứ nữa thì bọn họ mới gom đủ tư cách để đi làm nhiệm vụ.
Nghe nói là phía trên tuyển người với các chỉ tiêu cực kỳ nghiêm khắc. Người được tuyển chọn ngoài việc gia thế phải cực kỳ trong sạch ra thì bọn họ còn phải trải qua thêm một đợt thẩm vấn của tâm linh Dị năng giả nữa thì đơn xét duyệt mới thành công và bọn họ mới có thể nhận nhiệm vụ. Tất nhiên cái khảo hạch cuối cùng này hẳn là phòng ngừa gian tế trà trộn vào.
Phía trên còn yêu cầu người nhận nhiệm vụ phải ký vào hợp đồng sinh tử nữa, nếu người nào không dám ký thì người đó cũng coi như bị loại bỏ tư cách tham gia nhiệm vụ. Đấy, gộp lại thì thấy nhiệm vụ này tuyển rất gắt. Nhưng mà, cho dù có mấy cái điều kiện khó nhằn này mà vẫn có rất nhiều người chạy tới để xin danh ngạch.
Vương Chấn Hiên cảm thấy đoàn đội của hắn có thể được lựa chọn để nhận nhiệm vụ lần này cũng là do bên trong hồ sơ lý lịch của bọn họ có ghi rõ một chuyện, bọn họ đã từng làm việc trong thời gian dài ở môi trường chiến loạn. Xem ra là địa phương mà bọn họ chuẩn bị tới này cũng rất đặc biệt.
Phía trên cũng xác định trước với bọn họ là địa điểm của nhiệm vụ lần này cực kỳ nguy hiểm, người muốn tham gia vào nhiệm vụ lần này phải giác ngộ được sự công hiến và hy sinh vì tổ quốc. Nếu thật sự mà người tham gia nhiệm vụ lần này có xảy ra chuyện gì đó thì phía trên cũng như quốc gia cũng trợ cấp toàn bộ cho gia đình.
Vương Chấn Hiên có một cô con gái đang mặc bệnh ung thư, cho nên hắn có tư cách tham gia nhiệm vụ lần này thì bệnh của con gái hắn cũng có khả năng chữa khỏi. Vì nhiệm vụ này mà Vương Chấn Hiên cũng phải tranh thủ hết sức để đạt được.
“Đội trưởng, anh có cảm thấy nhiệm vụ lần này người tham gia hơi nhiều phải không?” Hồ Vĩ hỏi.
Vương Chấn Hiên gật đầu nói: “Hình như là vậy.”
Thuyền Hoàng kim cũng không hề nhỏ, nhưng mà hiện nay bên trong khoang thuyền cũng có hơn 2.000 người đang chen chúc rồi. Nhìn đâu cũng thấy đầu người và đầu người. Bởi vì nhiệm vụ lần này phía trên đã yêu cầu thời gian tham gia nhiệm vụ là 3 năm. Trong khoảng thời gian 3 năm này thì người đi sẽ không có bất kỳ một cơ hội nào để quay trở về, cũng không thể liên lạc được với người nhà, người tham gia nhiệm vụ có thể coi như là bọn họ đã nhận một nhiệm vụ tuyệt mật và bọn họ cũng như biến mất khỏi thế giới.
Sau khi nghe những điều này thì người có trong danh sách lên thuyền còn chuẩn bị cho mình hai cái valy to đùng, bên trong đa số là vật tư, có người còn mang theo đồ ăn, thịt kho, nước uống, thuốc bổ, … Các loại đồ ăn và vật tư chất lên đầy trong valy rồi kéo hết lên khoang thuyền làm cho mấy người đang có mặt trên thuyền nhìn như những người đang chạy nạn.
Mà mấy người đang có mặt ở trong khoang thuyền cũng ngồi lung tung khắp nơi mà bàn tán sôi nổi.
“Lần này chúng ta sẽ đi đến quốc gia nào nhỉ?”
Lần này phía trên chỉ nói đây là một nhiệm vụ xuất ngoại và rất nhiều người cũng không hề biết cụ thể là bọn họ phải đi quốc gia nào.
“Hình như là chúng ta cần phải lênh đênh trên biển vài ngày. Chúng ta còn trẻ nên cũng không có vấn đề gì nhưng mà tôi thấy lần này đi cùng chúng ta còn có không ít chuyên gia và giáo sư đã có tuổi. Không biết những người này có chịu nổi không?” Một người khác nói.
Một thanh niên tóc đỏ khoanh tay rồi cười cười nói: “Này thì mọi người không cần phải lo lắng, không lâu đâu.”
“Không lâu sao? Tôi chỉ nghe nói là địa phương lần này sẽ rất xa xôi, còn không thể về nhà và cũng không thể liên hệ với gia đình được.”
Đoạn Lỗi híp mắt nói: “Cái này thì đúng.”
Vài người quay qua nhìn Đoạn Lỗi cũng có chút mê mang mà dò hỏi: “Đoạn thiếu, cậu biết gì phải không?”
Đoạn Lỗi nhắm mắt rồi nhàn nhạt nói: “Mọi người sẽ biết nhanh thôi.”
Do sợ để lộ tin tức ra bên ngoài nên rất nhiều người trên thuyền cũng không hề biết bọn họ sắp phải đi đâu. Nhưng mà thân phận của Đoạn Lỗi rất đặc thù cho nên hắn cũng biết một chút thông tin bí mật.
End chap 197
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro