Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Thu Hoạch

Diệp Ức Lạc

2024-11-21 00:04:52

Hắc Mã đảo.

Sau khi từ hiện thế rơi xuống hoang đảo thì Đàm Thiếu Thiên vô cùng tò mò mà nhìn đông nhìn tây.

Đàm Thiếu Thiên tò mò dò hỏi: “Anh hai, đây là đâu vậy? Sao lại hoang vắng như vậy chứ?”

Trình Chu cũng không để ý tới Đàm Thiếu Thiên mà rất nhanh chóng đem đầu của con chim kia chém xuống moi ra một viên yêu hạch.

Lúc Trình Chu mới lấy được cuốn sách tranh từ tay Dịch Thù Tuyết nên hắn cũng đã nhìn qua không ít phối phương có trong cuốn sách đó. Tuy chỉ là hình ảnh nhưng hắn cũng biết trong số phối phương dày cộp đó cũng có một số phối phương sẽ sử dụng yêu hạch để chế thành linh dược đặc thù. Trình Chu còn đang đắn đo không biết hắn phải tìm nguồn yêu hạch ở đâu thì tự nhiên lại có người đưa tới cửa cho hắn.

Trình Chu và Dạ U luộc sạch đồ trên người đàn ông cầm trường thương. Một lúc sau thì Trình Chu cũng thu được một cái hộp nhỏ ở trên người đàn ông đó.

Dạ U nhướn mày nói: “Là hạt giống đấu khí, lần này anh phát tài rồi.”

Trong hộp có tổng cộng 6 hạt giống Bạch ngân đấu khí, khoảng 60 hạt giống Thanh đồng kỵ sĩ, Trình Chu cũng không hiếm lạ gì mấy hạt giống này nữa rồi.

Dạ U híp mắt, lúc đó cậu cũng đã nghĩ rằng người đàn ông cầm trường thương này không phải là người của hiện thế, hiện tại cũng chứng minh đúng là hắn ta không phải người hiện thế mà là khách lai vãng đến từ dị giới giống như cậu.

Nếu cậu đoán không lầm thì đối phương mang theo hạt giống đấu khí này trong người cũng vì mục đích đào tạo thêm một đám thuộc hạ trung thành ở hiện thế. Tình hình hiện tại của hiện thế bây giờ là mọi người đang ở giai đoạn đầu của quá trình thức tỉnh dị năng, các nguồn năng lượng của Ma lực triểu tịch cũng đang dần dần xuất hiện với tần suất cao hơn. Có lẽ một thời gian sau cũng có khả năng sẽ xuất hiện rất nhiều thứ tốt, người nào tới trước chiếm làm tiên cơ thì tất nhiên lợi ích sẽ được hưởng cũng nhiều hơn.

Trình Chu có chút khác thường nói: “Thứ tốt.”

Tuy rằng bản thân hắn cũng không dùng được thứ này, nhưng không có nghĩa là người khác không thể dùng.

Cha mẹ nuôi của hắn chỉ là người thường mà tuổi tác cũng đã lớn nên giờ mà bắt đầu tu luyện thì đúng là hơi chậm trễ rồi. Nếu cha mẹ nuôi hắn không thể thức tỉnh dị năng thì họ cũng có thể trực tiếp dùng hạt giống đấu khí để tu luyện luôn cũng được. Hắn cũng không có cái mong muốn cao cả là cha mẹ nuôi sẽ trở thành tuyệt thế cao thủ hay gì đó đâu, nhưng ít nhất thì họ cũng phải có khả năng tự bảo vệ bản thân. Nếu họ mạnh mẽ thì hắn cũng có thể yên tâm hơn một chút.

“Anh hai, mọi người đang nghiên cứu cái gì vậy?” Đàm Thiếu Thiên tới gần hỏi.

Trình Chu lắc đầu nói: “Không có gì.”

Đàm Thiếu Thiên: “……” Lại bí mật với hắn chứ gì? Lại không chịu nói cho hắn nữa sao?

Dạ U cũng bổ đầu người phụ nữ mặc áo choàng trắng ra để lấy một viên tinh hạch.

Trình Chu nhìn viên tinh hạch mà Dạ U đang cầm thì híp mắt nói: “Cho anh đi.”

Dạ U nghe vậy thì cũng không nói gì mà trực tiếp đưa cho Trình Chu luôn.

Thật ra thì Trình Chu cũng phát hiện ra là có một vài viên tinh hạch đặc thù sẽ có sức hấp dẫn với hắn, như là viên tinh hạch của U linh và bây giờ là viên tinh hạch của người phụ nữ này.

Trình Chu cũng cất viên tinh hạch đi mà không trực tiếp hấp thu.

Trình Chu tốn hơn 10 phút để thu dọn lại toàn bộ hiện trường.

Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: “Anh hai, chúng ta làm gì bây giờ?”

Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Trở về thôi chứ sao? Hẳn là bên phía hiện thế cũng đang hỗn loạn lắm rồi.”

Trình Chu quay trở lại hiện thế, việc đầu tiên là đưa Đàm Thiếu Thiên và Dịch Thù Tuyết quay về biệt thự của Đàm gia ở thủ đô. Sau đó là bọn họ xử lý Chu Hiền Lâm.

……

Biệt thự của Đàm gia - phòng khách.

Dịch Thù Tuyết không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Đàm Thiếu Thiên rồi trầm mặc không nói.

“Mẹ, mẹ đừng nhìn con chằm chằm như vậy nữa. Mẹ làm con sợ.” Đàm Thiếu Thiên chà chà da gà đang nổi rần rần ở trên người mà nói.

Dịch Thù Tuyết nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Con không có gì muốn nói với mẹ sao?”

Đàm Thiếu Thiên cười gượng nói: “Mẹ, mẹ muốn con nói cái gì đây?”

“Nói về anh trai con đi, anh con là người thế nào?” Dịch Thù Tuyết hỏi luôn.

Dịch Thù Tuyết cũng sớm đoán được là Trình Chu không hề đơn giản như bề ngoài, nhưng mà bà cũng không nghĩ tới là đứa con lớn này lại mạnh như vậy, hơn nữa mấy người bên cạnh con trai lớn cũng không phải người bình thường. Khó trách thằng con trai nhỏ này lại như chuột thấy mèo vậy mỗi lần nhìn thấy anh trai nó.

Đàm Thiếu Thiên: “……” Loại chuyện như này sao không đi hỏi chính chủ mà cứ một hai phải hỏi hắn chứ?

Đàm Thiếu Thiên chột dạ nói: “Con cũng không biết phải nói như thế nào.”

Dịch Thù Tuyết: “Không biết nói như thế nào? Vậy bắt đầu từ quán bar Thiên Đường đi.”

Đàm Thiếu Thiên có chút xấu hổ nói: “Mẹ, mẹ đã đoán được……”

Dịch Thù Tuyết: “Chờ con nói để chứng thực suy đoán của mẹ.”

Sau đó thì Đàm Thiếu Thiên cũng mang hết sự tình ra kể một lượt.

Dịch Thù Tuyết nhìn Đàm Thiếu Thiên hỏi: “U linh là anh con giết?”

Đàm Thiếu Thiên phồng má nói: “Thực ra là anh dâu ạ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dịch Thù Tuyết: “Anh dâu con làm thì anh hai con cũng không kém.”

Đàm Thiếu Thiên: “Đúng là không kém bao nhiêu.”

“Trước giết U linh, sau lại giết Vấn Thiên. Mẹ e là chúng ta với Vĩnh sinh đường không chết không ngừng rồi.” Dịch Thù Tuyết nói.

Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Có lẽ vậy. Nhưng mà anh hai cũng không dễ chọc đâu.”

……

Dạ U xuống tay cũng không quá nặng nên sau khi Annie thi triển dị năng thì Chu Hiền Lâm cũng tỉnh dậy luôn.

“Đây là đâu?” Chu Hiền Lâm hỏi.

Annie nhìn Chu Hiền Lâm nói: “Chú không nhìn ra sao? Là gara đó.”

Chu Hiền Lâm: “……” Đã nhìn ra, đây hẳn là gara của Đàm gia sao?

Chu Hiền Lâm run rẩy nói: “Các ngươi……” Muốn diệt khẩu sao?

Dạ U nhìn Chu Hiền Lâm hỏi: “Tỉnh chưa? Con gái chú đang ở đâu?”

Chu Hiền Lâm không nhìn thấy Đàm Thiếu Thiên ở đây nên ông có chút không chắc chắn mà nói: “Thật ra thì chuyện của con gái tôi cũng không gấp lắm.”

Annie cau mày rồi có chút không kiên nhẫn mà nói: “Nhưng mà tôi gấp. Tôi muốn làm xong chuyện để còn về chơi game nữa. Mà lúc tôi chơi game thì chú cũng đừng gọi có tôi ra đấy. Tôi không muốn lại bị chửi bới vì bỏ rơi đồng đội đây.”

Chu Hiền Lâm: “……”

Dạ U nhìn Chu Hiền Lâm nói: “Chú biết quá nhiều. Nếu cấp trên của chú hỏi thì chú tính trả lời như thế nào?”

Chu Hiền Lâm: “……” Cho nên là vẫn muốn diệt khẩu sao?

Dạ U: “Chỉ cần con gái chú khỏi bệnh thì chú cũng thành đồng phạm của bọn tôi rồi. Nên chú có làm gì thì cấp trên cũng phải suy xét lại.”

Chu Hiền Lâm: “……” Đừng nói trắng ra như vậy chứ!!!

Annie khoanh tay nói: “Vẫn là diệt khẩu thì tốt hơn, không phải trên TV đều như vậy sao? Diệt khẩu.” Rồi đưa tay lên làm dấu chém ngang cổ.

Chu Hiền Lâm: “……” Hình như cô bé này là Dị năng giả hệ trị liệu mà đúng không? Một cố bé con mà sao sát khí lại nặng như vậy chứ?”

Phong Ngữ có chút do dự nói: “Hình như là không tốt lắm đâu. Nơi này là xã hội pháp trị đấy.”

Annie nhìn Phong Ngữ nói: “Nhưng mà những người kia cũng đã chết hết rồi mà?”

Phong Ngữ: “Có đạo lý……”

Chu Hiền Lâm: “……” Có đạo lý là sao? Hắn với mấy người kia cũng đâu có giống nhau.

Trình Chu nhìn Annie nói: “Em đừng xem Tử thần nữa. Em đổi bộ phim hoạt hình khác đi, đổi sang mấy bộ có nội dung tích cực ấy.”

Annie híp mắt rồi có chút bất mãn nói: “Tử Thần đẹp.”

Trình Chu đổi cách thuyết phục nói: “Có rất nhiều phim hoạt hình đẹp. Là em chưa coi qua đấy.”

Chu Hiền Lâm: “……” Nghe nói là sau khi Dị năng giả thức tỉnh dị năng thì tuổi tác sẽ bị trẻ hoá đi một chút. Nghe nói là rất nhiều Dị năng giả sau khi thức tỉnh thì cũng quay lại thời kỳ phản nghịch luôn, tâm tính cũng không được ổn định nên dễ dàng bị các ngôn từ ở trên mạng quấy nhiễu làm ảnh hưởng đến sự ổn định của tính tình sau này. Có vẻ như có ảnh hưởng thật.

Trình Chu nhìn Chu Hiền Lâm rồi lãnh đạm nói: “Địa chỉ? Tôi cũng đã hứa là sẽ cứu con gái chú rồi. Chú muốn từ bỏ thì cũng không sao nhưng sau này chú đừng trách chúng tôi lật lọng đấy.”

Chu Hiền Lâm do dự một lúc rồi báo địa chỉ của bệnh viện.

Trình Chu cũng mang theo người thuấn di qua địa chỉ bệnh viện luôn.

Annie đứng bên mép giường, giang hai tay ra thi triển dị năng, từng đợt ánh sáng màu trắng nhẹ nhàng bao qua lấy cơ thể của Chu Miêu.

Dưới tác dụng của dị năng thì thân thể của Chu Miêu cũng nhanh chóng hồi phục.

Sau khi Annie hoàn thành quá trình chữa trị thì Trình Chu cũng mang theo người rút lui luôn.

Cục dị năng quốc gia cũng có Dị năng giả hệ trị liệu nhưng lịch trình của vị Dị năng giả kia cũng bị sắp xếp kín hết rồi, mà muốn nhờ vị Dị năng giả đó động tay thì cũng cần một lượng lớn tích phân rất lớn. Mỗi ngày Chu Hiền Lâm sẽ trợ giúp người ta tìm người thân cũng là để kiếm tích phân, nhưng với tiến độ của hắn thì cần phải mất 01 năm làm nhiệm vụ liên tục thì mới kịp tiến độ và có thể mời được vị Dị năng giả đó, nhưng với điều kiện là không gặp trường hợp lạm phát tích phân thì mới có thể thành công.

Không nghĩ tới là hôm nay hắn chỉ cần chạy loanh quanh mấy tiếng đồng hồ là đã mời được một vị Dị năng giả hệ trị liệu tới tận nơi giúp đỡ rồi. Mà thực lực của vị Dị năng giả ở cục dị năng kia cao lắm thì cũng chỉ là cấp D, còn vị Dị năng giả hôm nay tới cứu con gái hắn ít nhất cũng phải cấp A. Hơn nữa, nếu là vị Dị năng giả của cục dị năng kia tới đây trợ giúp thì cũng chỉ có thể giúp con gái hắn bớt đau thôi, muốn khôi phục lạ hoàn toàn như vậy là không có khả năng.

Hồi tưởng lại tất cả những sự việc vừa mới xảy ra mà Chu Hiền Lâm có cảm giác như đang nằm mơ vậy.

“Ba ơi.” Một âm thanh nhẹ nhẹ vang lên.

Chu Miêu mở mắt ra rồi nhìn Chu Hiền Lâm sau đó có chút kích động nói: “Ba ơi, là ba sao? Con đã có thể nhìn thấy rồi.”

Đôi mắt Chu Hiền Lâm đã ươn ướt rồi run rẩy nói: “Là ba đây, ba ở đây.”

Một nhân viên y tế đi tới nói: “Ông Chu, ông đã đến rồi à? Ông đã mời được Dị năng giả hệ trị liệu tới rồi sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Hiền Lâm gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng là tôi đã mời được một Dị năng giả hệ trị liệu tới đây.”

“Dị năng của Dị năng giả hệ trị liệu cũng thật thần kỳ.” Nhân viên y tế nhìn cô con gái của Chu Hiền Lâm mà cảm thán không thôi, trước kia nhãn cầu của Chu Miêu đã bị teo lại hết rồi, thật không ngờ là hiện tại lại hồi phục như bình thường và có thể nhìn lại được.

Chu Hiền Lâm gật đầu nói: “Đúng vậy. Thật thần kỳ.”

“Vị Dị năng giả kia chắc là rất bận rộn.”

Chu Hiền Lâm gật đầu nói: “Chắc là vậy rồi.” Đối phương đang bận trở về nhà chơi game mà.

……

Cục dị năng quốc gia.

“Chu Hiền Lâm đã xuất hiện. Con gái của ông ta trong bệnh viện - Chu Miêu cũng đã khôi phục hoàn toàn.”

Cao tầng của cục dị năng nghe vậy thì cả một đám trừng mắt rồi nói: “Chu Miêu đã khôi phục?”

“Có thể tự do đi lại và đôi mắt cũng đã nhìn thấy rõ.”

Lâm Đình hít sâu một hơi nói: “Trong số những người bắt cóc Chu Hiền Lâm có một người là Dị năng giả hệ trị liệu. Hơn nữa thực lực của người này cũng rất cao, năng lực cũng rất xuất chúng.”

Tiêu Ly nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm.

Ngay khi Chu Hiền Lâm vừa đặt chân tới cục dị năng thì hắn cũng bị mời tới phòng thẩm vấn ngay lập tức, nhưng mà mấy vấn đề mà người thấm vấn hỏi thì Chu Hiền Lâm cũng không đưa ra nhiều thông tin có ích.

Mỗi Dị năng giả đều có bí mật của mình nên để cho những Dị năng giả này cảm thấy thoải mái thì chỉ cần họ không làm ra việc nguy hại cho quốc gia thì họ cũng có quyền cự tuyệt trả lời các câu hỏi. Cuối cùng thì cục dị năng cũng chỉ có thể thả người.

Tuy rằng Chu Hiền Lâm không khai nhiều lắm nhưng cũng có giải thích một ít. Chu Hiền Lâm nói là có 2 nhóm Di năng giả đối đầu với nhau, nhóm A đã bắt cóc người thân của nhóm B nên Chu Hiền Lâm bị người của nhóm B tìm tới để hỗ trợ tìm người, sau khi tìm được người thì hai nhóm chiến đấu kịch liệt với nhau, kết cục là người nhóm A toàn diệt. Người nhóm B muốn cảm ơn hắn đã hỗ trợ tìm người nên họ cũng đền đáp bằng cách chữa bệnh cho con gái hắn. Bởi vì người của nhóm B đều mang mặt nạ, cho nên hắn cũng không biết đối phương là ai.

…….

Trong phòng họp.

Đoạn Sĩ Càn cau mày có chút không cam lòng nói: “Những điều mà Chu Hiền Lâm nói cũng quá mơ hồ. Cái này chẳng khác gì không nói, hay là ông ta đã đầu nhập vào Vĩnh sinh đường?”

Tiêu Ly không vui nói: “Lời này ông nói ra cũng quá tùy tiện rồi đấy. Sao ông nhất quyết phải gán cho người ta cái tội danh đầu nhập vào Vĩnh sinh đường như vậy chứ? Hay là ông muốn ép người ta phải đầu nhập vào tổ chức Vĩnh sinh đường kia thì ông mới hài lòng đúng không?”

Đoạn Sĩ Càn híp mắt không vui nói: “Nếu bình thường thì việc gì mà vọt vào trung tâm dị năng cướp người chứ?”

Tiêu Ly quét mắt qua người Đoạn Sĩ Càn rồi nói: “Sự việc cấp bách thôi. Hơn nữa người cũng đã trở về rồi đấy còn gì nữa? Mà bản thân Chu Hiền Lâm cũng không có ý kiến.”

Đoạn Sĩ Càn nhìn Tiêu Ly nói: “Cô quen biết người của Dị năng giả nhóm B kia sao?”

Tiêu Ly nhìn Đoạn Sĩ Càn nói: “Ý ông là sao?”

“Dị năng giả hệ trị liệu kia và Dị năng giả đã chữa khỏi cho Tiêu Hồng Kiệt là cùng một người đúng không?” Đoạn Sĩ Càn nói.

Tiêu Ly híp mắt nói: “Tôi không biết ông đang nói cái gì. Quốc gia đang tuyển mộ nhân tài. Đối với cao thủ như vậy thì tốt nhất nên mượn sức cho thoả đáng. Mà cho dù không thể mời chào thì cũng đừng nên đắc tội với bọn họ.”

Đoạn Sĩ Càn híp mắt nói: “Đúng là quốc gia đang cần người, Dị năng giả hệ trị liệu rất hiếm, nên nếu còn lương tri thì nên phục sự quốc gia mới đúng.”

Tiêu Ly nhìn Đoạn Sĩ Càn mà có chút cạn lời nói: “Thế hệ người trẻ ngày nay đã khác xưa rồi. Ông muốn dùng đạo đức ép buộc họ sao? Ông nghĩ gì vậy?”

Lâm Đình nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm trước mặt thì lên tiếng: “Dù sao thì Chu Hiền Lâm cũng đã cung cấp một vài thông tin hữu ích. Ông ta nói nhóm A có một Dị năng giả có thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác, cái cảm xúc đó là phóng đại mặt tối của con người và loại dị năng nay có thể bám lên những tờ poster tuyên truyền. Lúc trước người của Vĩnh sinh đường cũng hay sử dụng poster để mời chào Dị năng giả. Trước kia chúng ta cũng không quá để ý tới vấn đề này đúng không? Đây cũng coi như một hồi chuông cảnh báo cho chúng ta buộc phải kiểm soát chặt chẽ hơn rồi.”

Bạch Nham nhìn vài người đang ngồi trong phòng nói: “Vết máu lưu lại hiện trường cũng đã báo cáo kết quả rồi. Có một mẫu máu đã có trong kho máu lưu trữ. Là Tô Vân.”

“Con gái nuôi của giáo sư Dịch?” Tiêu Ly nói.

Bạch Nham gật đầu nói: “Đúng vậy. Nghe nói cô ta đã quy phục Vĩnh sinh đường. E là thật.”

“Hiện trường còn phát hiện rất nhiều mẫu máu kì dị. Loại máu này không thuộc về con người mà cũng không thuộc về bất kỳ loại động vật nào có trên Trái Đất. Tôi nghi đó là dị thú hoặc là một sinh vật đột biến nào đó được nghiên cứu ở viện nghiên cứu nước ngoài.”

“Xem ra sự kiện đoàn tàu này có liên quan đến hai nhóm cao thủ Dị năng giả. Chúng ta cũng nên quan sát cẩn thận một chút.”

Nhóm cao tầng của cục dị năng cũng thương lượng một chút rồi quyết định tạm thời dừng mọi hoạt động và chờ để quan sát.

Sau khi kết thúc hội nghị thì Đoạn Sĩ Càn cũng không tìm được đáp án như mong muốn nên đã rời đi trước.

“Gần đây cảm xúc của Đoạn Sĩ Càn đã không còn ổn định như trước. Cho ông ta nghỉ phép một thời gian đi.” Bạch Nham nói.

Lâm Đình gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Cái chết của Đoạn Khánh đã làm cho ông ta bị đả kích quá lớn.”

Ba người dùng ma nguyên thạch đều là những thiên chi kiêu tử. Hai người còn sống sót mà chỉ có mình Đoạn Khánh chết nên khó trách Đoạn Sĩ Càn chịu không nổi.

End chap 96

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0