Thu Phục Biến Dị Hổ
Diệp Ức Lạc
2024-11-21 00:04:52
Trình Chu mang theo Dạ U và Palmyra cùng nhau thuấn di đến trước cửa trung tâm thương mại. Sở dĩ hắn mang theo Palmyra là bởi vì hắn cũng muốn Palmyra sử dụng đọc tâm thuật lên oán linh kia. Dạ U đã suy đoán là có lẽ Palmyra có thể cùng con oán linh đang bám trên người con hổ kia giao lưu với nhau được.
Đám Trình Chu bước vào trung tâm thương mại thì cũng thấy con hổ trong video, trên đầu con hổ đang ngồi kia có một đám khói màu đen hình con mèo nhỏ.
Con hổ đang đi lang thang ở trong một cửa hàng bán túi hiệu, lâu lâu ngửi một cái này một tí rồi lại ngửi cái kia một chút.
Trình Chu có chút ngoài ý muốn nói: “Vậy mà nó lại chạy vào cửa hàng bán túi hiệu, hổ mà cũng thích túi sao?”
Hổ mua túi thì có tác dụng gì chứ? Chẳng lẽ nó muốn cõng balo đi mua đồ ăn sao?
Dạ U chớp mắt nói: “Chắc là đói quá nên hồ đồ rồi chăng? Nghe nói là mấy cái túi đó là hàng da thật nên muốn cầm đi để cắn dần.”
Trình Chu cau mày nói: “Chắc là không phải đâu, đồ ăn trong trung tâm thương mại ngon hơn nhiều.”
Một con hổ và một con mèo quay đầu lại thì nhìn thấy đám người Trình Chu đang đứng chặn ngoài cửa thì hai con lập tức xù lông.
Cảm giác nguy hiểm của động vật tương đối nhạy, nên khi hai con vừa nhìn thấy Trình Chu và Dạ U thì theo bản năng mà chúng nó muốn chạy đã.
Con hổ phóng một phát như trận gió xẹt qua, Trình Chu giang hai tay ra, một tấm chắn không gian cũng đột nhiên xuất hiện chặn hướng đi của con hổ, làm nó đụng bang một phát vào ngay tấm chắn và dừng lại.
Con hổ thay đổi phương hướng tiếp tục chạy trốn, Trình Chu cũng ngay lập tức phát động công kích xiềng xích không gian.
Không gian xiềng xích vô hình cuốn lấy 4 chân của con hổ, xiềng xích vừa thu gọn lại thì con hổ cũng đổ rầm trên mặt đất.
Con hổ biến dị và oán linh mèo đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Trình Chu bằng ánh mắt cực kỳ sợ hãi.
Trình Chu nhìn con hổ và oán linh mèo thì cười cười nói: “Không cần phải vội vã trốn như vậy. Anh cũng chỉ muốn nói chuyện với hai nhóc thôi.”
Con hổ ngẩng đầu lên nhìn Trình Chu rồi gào gào lên một tiếng, nghe âm thanh kêu lên cũng biết đang bị khó thở rồi.
Palmyra cũng ngay lập tức tiến lên cùng con oán linh mèo kia giao lưu một chút để hiểu rõ tình hình.
Oán linh mèo thật ra là oán khí của hơn 100 con mèo hợp thành, mà chủ đạo chính là con mèo trắng tên Tuyết Cầu. Tuyết Cầu là một con pets đã được nuôi dưỡng ở trong nhà và chủ nhân của nó là Vương Triều Nhã.
Vương Triều Nhã cũng là được Tưởng Tĩnh giới thiệu mà quen với Tống Lẫm. Cô cũng không hề biết Tống Lẫm trước mặt thì là quân tử hào hoa phong nhã mà sau lưng lại là một tên biến thái như vậy.
Vương Triều Nhã là bị Tống Lẫm cưỡng hiếp trong một cuộc tụ tập, chưa kịp báo công an thì Vương Triều Nhã đã bị Tống Lẫm hại chết.
Mà Tuyết Cầu vốn là con mèo nhỏ của Vương Triều Nhã nuôi từ nhỏ, chủ tớ tình thâm nên sau khi chủ nhân chết thì Tuyết Cầu cũng muốn tìm Tống Lẫm để báo thù, không ngờ là thù chưa báo mà đã bị Tống Lẫm hành hạ tới chết.
Mà thời điểm Tuyết Cầu chết thì lại phát sinh Ma lực triều tịch nên nó đã bị ảnh hưởng mà trở thành oán linh. Sau khi trở thành oán linh thì Tuyết Cầu cũng lên kế hoạch trả thù Tống Lẫm thêm một lần nữa. Nhưng mà không biết vì lý do gì mà bên người Tống Lẫm luôn có Dị năng giả canh giữ nên nó không thể đắc thủ được. Lúc đó Tuyết Cầu mới tìm mấy tên đồng loã kia xuống tay trước. Sau khi giết chết mấy tên đồng loã thì sức chiến đấu của Tuyết Cầu cũng mạnh hơn trước rất nhiều nhưng nó cũng hiểu là chỉ như vậy thì nó cũng không thể đối phó được với mấy bảo tiêu của Tống gia kia.
Đúng lúc này thì oán linh cũng gặp được con hổ Đại Hoa đang đi lang thang này, Đại Hoa vốn dĩ là một con hổ ở vườn bách thú nên ăn uống đều có người bưng nước rót tận miệng, du khách cũng thường xuyên đưa đồ ăn cho nó nên cuộc sống của nó cũng rất an nhàn. Tuy là đời sống an nhàn nhưng Đại Hoa vẫn không quên dã tính bản năng của nó nên bản thân nó vẫn luôn ao ước tự do, vẫn luôn muốn bay nhảy ở bên ngoài để khám phá rừng rậm, hơn nữa nó cũng nghe thấy nhiều người nói về cuộc sống đầy màu sắc ngoài kia nên trong lòng đã này sinh hứng thú nồng đậm.
Sau khi thức tỉnh dị năng thì Đại Hoa cũng ngay lập tức chạy trốn khỏi vườn bách thú để đi dạo chơi chốn phồn hoa một lần.
Có thể nói Đại Hoa là một con hổ khá ngây ngô và có phần quê mùa, nó đối với cái thế giới rộng lớn này là không hề quen thuộc và rất sợ hãi. Vừa mới chạy ra có chút thôi, chưa hít được tí tự do nào thì người người đuổi theo nó, còn luôn miệng nói muốn bắt nó, lại thêm mấy người muốn cầm gậy đánh nó, xua đuổi nó, khi bị cục gạch ném vào chân đau đến nỗi Đại Hoa uỷ khuất muốn khóc luôn rồi.
Nghe Palmyra thuật lại thì Trình Chu cũng trợn mắt, Đại Hoa lớn như vậy, cái danh tiếng hung ác như thế thì nó tuỳ tiện chạy ra đường toàn người thì ai mà không sợ cơ chứ? Mà nhiều người hoảng sợ như vậy thì phía trên có thể không đưa người tới xua nó đi hay sao? Oan ức cái gì. Đúng là hổ nuôi mà.
Sau khi Đại Hoa thoát khỏi những người truy đuổi thì tình huống cũng như dự đoán, Đại Hoa và oán linh mèo gặp nhau.
Tuyết Cầu nói với Đại Hoa là nó là lính dẫn đường lành nghề, nó đã đi rất nhiều nơi rồi nên nó có thể dẫn Đại Hoa đi chơi, chỉ là trước khi nó dẫn Đại Hoa đi chơi thì Đại Hoa phải giúp nó ăn một người đã.
Đại Hoa nghe vậy thì cũng tỏ vẻ ăn một người thôi mà, không sao cả nên cũng vui vẻ mà đồng ý. Nên mọi chuyện thì cũng như mọi người đã biết, Đại Hoa đã lao tới rồi cắn rớt 1 tay của Tống Lẫm.
Lúc này Tuyết Cầu đang dẫn Đại Hoa tới một trung tâm thương mại lúc còn sống Vương Triều Nhã đã rất thích đến dạo choi. Sở thích của Vương Triều Nhã là thích túi hiệu nên lúc đi dạo trong trung tâm thương mại thì mắt của cô cũng sáng rực lên và còn vui vẻ trong một thời gian dài. Đáng tiếc là Vương Triều Nhã cũng quá nghèo nên cũng chỉ có thể đứng ngoài ngắm chứ không thể mua nổi.
Tuyết Cầu cũng chẳng thấy mấy cái túi đó có cái gì tốt lành cả, nhưng chủ nhân thích nên Tuyết Cầu cũng muốn lấy một cái để đưa đến mộ phần của Vương Triều Nhã mà đốt cho chủ nhân một cái túi mà chủ nhân đã từng yêu thích. Hẳn là chủ nhân của nó sẽ rất vui vẻ.
Nghe được ý tưởng của con oán linh này thì Trình Chu cũng cạn lời luôn, hiện tại hắn cũng không biết nên khen Tuyết Cầu có linh tính và rất yêu chủ của mình hay là mắng con oán linh này quá hoang tưởng nữa đây.
Mà để một con hổ biến dị ở bên ngoài chạy tán loạn như vậy thì cũng rất ảnh hưởng đến trị an nên Trình Chu đã mang cả hai con thuấn di về Đàm gia.
……
Biệt thự Đàm gia.
Dịch Thù Tuyết từ trên lầu đi xuống thì nhìn thấy một con hổ lớn đang nằm dài ở phòng khách thì cũng hoảng sợ mà nói: “Đây là con hổ đang đi dạo ở trung tâm thương mại đúng không? Sao con lại mang nó về đây?”
Trình Chu xoa đầu con hổ nói: “Nếu giết một con hổ có linh tính như vậy thì cũng quá đáng tiếc nên con muốn mang nó về đây xem thử rồi mang cho Trình Dương ạ.”
Trình Dương đang mở rộng quy mô linh điền nên cũng có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào Trình Dương. Nếu em trai hắn có thể ký khế ước với con hổ này thì cũng đảm bảo được an toàn cho bản thân và đồng ruộng, hơn nữa thì con oán linh này cũng rất nhanh nhạy nên trông coi đồng ruộng cũng không tồi.
“Nghe cũng ổn.” Dịch Thù Tuyết nhìn con hổ cũng có chút lo lắng nói: “Nhưng mà con hổ này nhìn cũng quá rêu rao rồi.”
Hơn nữa thì con hổ này cũng khá nổi tiếng ở trên mạng rồi, giang cư mận còn đặt cho con hổ này cái biệt danh là nữa kìa.
Palmyra nghe vậy thì cũng xung phong nhận việc: “Không vấn đề gì đâu ạ, cháu có thể nguỵ trang cho con hổ này.”
Trình Chu nghe vậy thì cũng vui mừng nói: “Có thể không? Em làm đi.”
Palmyra hưng phấn mang đồ nghề ra trang trí cho con hổ, nào là bờm bươm bướm, kẹo tóc hồng, má hồng, phấn mắt cũng đắp đầy lên mặt con hổ.
Trình Chu: “……” Là hắn đã đánh giá quá cao Palmyra rồi sao? Hắn còn tưởng là Palmyra sẽ trổ tài năng gì cơ, như dùng ảo thuật biến hổ thành chó chẳng hạn, hoặc biến thành con mèo nhỏ cũng được, không thì cho nó thành hổ mini cũng ổn. Chứ cái kết quả này thì … đây là hậu quả của việc coi phim cổ trang quá nhiều phải không? Cái thể loại nữ giả nam mà người người đều có nhầm lẫn ấy thì cũng chỉ có phim mới có thôi. Mà mấy diễn viên nữ chỉ cần cột tóc đuôi ngựa và mặc trang phục nam thì đều có thể biến thành nam nhân đó chỉ có phim cổ trang mới thịnh hành mà thôi.
Con hổ vốn đã uy vũ rồi nhưng sau khi đeo nơ trát phấn thì nhìn rất là hề hước.
Tuy nghĩ vậy nhưng Trình Chu cũng trái lương tâm mà nói: “Không tồi, rất đẹp.”
Palmyra lăng lăng nhìn thẳng Trình Chu một hồi làm Trình Chu có chút chột dạ mà cúi thấp đầu xuống.
Trước mặt một người có khả năng đọc tâm thuật mà dám nói hươu nói vượn? Não úng rồi đúng không?
Nhưng mà Đại Hoa lại rất thích cái tạo hình mới của mình, nó lại còn chạy tới gương nhìn tới nhìn lui trông rất đỏm dáng nữa.
……
Nông trường hoa hướng dương thành phố H.
Trình Dương: “Anh hai, đây là …”
Trình Chu cười cười nói: “Anh đi tìm cho em một trợ thủ tới giúp quản lý nông trường đây. Một con mèo biến dị, em thích không?”
Trình Dương: “……” Đây mà là mèo biến dị sao? Nghĩ hắn chưa từng thấy mèo biến dị nên lừa hắn đúng không? Cho dù là hắn chưa từng nhìn thấy mèo biến dị thật đi nữa thì hắn cũng vẫn không mù tin tức nha. Tuy là con hổ này đã được trang điểm còn đeo thêm cái mớ lằng nhằng trên đầu thì nó vẫn là một con hổ đấy nhá.
Trình Dương nhìn con hổ trước mặt thì không nhịn được mà duỗi tay ra sờ một chút rồi hỏi: “Em thích, nhưng mà em có thể khống chế được nó sao?”
Trình Chu: “Việc này thì em không cần lo, chỉ cần ký khế ước với nó rồi hàng ngày cho ăn uống hầu hạ nó là được rồi.”
Trình Dương nghe vậy thì cũng có chút mong chờ lại có chút lo lắng mà nói: “Thật sự không sao chứ ạ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đương nhiên rồi.”
Dưới sự trợ giúp của Trình Chu thì Trình Dương cũng đã khế ước thành công với con hổ biến bị Đại Hoa.
Sau khi ký khế ước thì Trình Dương và Đại Hoa giao lưu cũng thuận tiện hơn rất nhiều. Nhìn giống như Trình Dương có thêm một kỹ năng mới là nghe hiểu thú ngữ.
Trình Chu lấy hai cái vòng tay không gian ra đưa cho Trình Dương rồi và nói: “Đây là vòng tay không gian. Một cái thì anh đã để một ít linh dược cho con mèo này rồi, còn một bên thì là thức ăn bình thường cho mèo ăn. Linh dược thì mấy ngày em cho nó dùng một lần là được.”
Trình Dương gật đầu nói: “Dạ.”
Trình Dương nghịch cái vòng không gian trên tay rồi kinh ngạc hỏi lại: “Anh hai, thật là đạo cụ không gian ạ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đương nhiên.”
Trình Dương nhìn Trình Chu một cái, thầm nghĩ: Đạo cụ không gian sao? Đồ quý như vậy mà anh hắn cũng tuỳ tiện quá rồi đó.
“Anh còn có việc, đi trước đã.” Trình Chu nói.
Trình Dương gật đầu nói: “Dạ.”
……
Do đã hợp tác với viện nông nghiệp quốc gia nên người của bên cục cũng phái không ít chuyên gia đến linh điền của Trình Dương để nghiên cứu. Hơn nữa thì khu vực phụ cận cũng đã mở ra thêm mấy cái phòng thí nghiệm giống cây trồng nữa.
Trình Dương cũng đã nhận thầu thêm một ít khu vực đất đai trống theo ý Trình Chu, chỉ là mấy mảnh đất này cũng rất phân tán và không được tập trung thành một khu vực lớn.
Sau khi hợp tác với người của viện nông nghiệp thì bằng cách nào đó mà họ đã hợp nhất tất cả các khu vực thành một khối xuyên suốt, một khu vực linh điền rộng lớn này hiện nay đã vào tay Trình Dương để tuỳ ý sử dụng.
Do hợp thành một khối lớn nên việc quản lý cũng dễ dàng hơn rất nhiều, Trình Dương cũng bắt đầu phân lô mà trồng một mảng lớn gừng sống, hoa hướng dương, hà thủ ô, ớt cay, bắp, … Hơn nữa thì các giống cũng rất đa dạng, ví dụ như bắp thì cũng phải có đủ các loại bắp của thế giới này như bắp ngọt, bắp tím, bắp mỹ, bắp nếp, … toàn các giống bắp cao sản được trồng xuyên suốt. Trước muốn nhập hạt giống tốt cũng không dễ, nhưng sau khi hợp tác với viện nông nghiệp thì muốn giống gì là có giống đó mà chất lượng còn rất cao, hơn nữa còn là những loại chưa từng tung ra thị trường.
Trình Dương vẫn bán hàng ở shop online, trước thì do ít người nên đóng gói cũng khá đơn sơ, hiện tại thì cũng chú ý đến mẫu mã và khâu chăm sóc khách hàng hơn nhiều rồi. Các giống cây sau khi thu hoạch thì cũng đã có quy trình đóng gói, bảo quản và hướng dẫn chuyên nghiệp hơn rất nhiều rồi, bây giờ thì nhìn cũng có chút giống với sản phẩm cao cấp chứ không còn là sản phẩm 3 không như trước nữa.
Trình Dương mang Đại Hoa tới đi dạo quanh đồng ruộng cũng làm các chuyên gia nhanh chóng chú ý tới.
“Ông chủ Trình, đây là …”
Trình Dương xoa đầu con hổ nói: “Đây là bảo vệ mới của nông trường, anh hai nghe tôi nói là bên này không quá yên bình nên đã cố ý tìm nó tới đây để hỗ trợ, nói là nó giúp canh giữ nông trường này và giúp mọi người làm việc nữa.”
Vẻ mặt của một nghiên cứu viên rất khác lạ mà nói với Trình Dương: “Anh trai cậu tìm được bảo vệ mới cũng thật uy vũ.”
Trình Dương cười cười nói: “Cũng được mà đúng không? Anh trai tôi nói đây là một con mèo mướp biến dị đó. Rất dễ thương phải không?”
Một nhân viên công tác có chút khó khăn mà trả lời: “Hoá ra là mèo mướp biến dị sao? Cậu không nói tôi thì tôi cũng không thể nhận ra được đấy.”
Trình Dương cũng chào mọi người rồi đi tuần tra, Đại Hoa cũng tung ta tung tăng đi theo ở phía sau Trình Dương. Do đã bị Trình Chu cảnh báo nên Đại Hoa cũng biết là linh dược trong tay Trình Dương có thể làm tăng tốc độ trưởng thành của mình nên hiện tại Đại Hoa cũng rất thành thật và ngoan ngoãn.
“Con hổ kia chính là con hổ trên mạng đó phải không?”
“Tuy là đã trang điểm loè loẹt đi rồi nhưng chính là con hổ đó đấy.”
“Nhưng mà không phải là con hổ đó đang ở thủ đô hả?”
“Nghe nói là con hổ đó xông vào trung tâm thương mại nên phía trên cũng đã phái lực lượng đặc biệt tới để bắt giữ, nhưng mà không hiểu lý do gì mà nó đột nhiên biến mất.”
“Nếu ở thủ đô thì sao lại xuất hiện ở đây được chứ?”
“Có phải là dùng truyền tống trận không? Trực tiếp truyền tống tới đây luôn.”
“Nghe nói là Đàm tổng mỗi ngày dùng truyền tống trận để đi làm đó, có đứa con trai như Trình Chu cũng thật mát lòng mát dạ, có thể mỗi ngày sử dụng truyền tống trận mà.”
“Nhìn con hổ biến dị kia có vẻ khá khó thuần phục, sao giờ nhìn nó ngoan ngoãn vậy nhỉ?”
“Khó thuần phục thì cũng phải biết nhìn mặt người mà.”
“Con hổ này chắc là đã từng bị thu thập rồi.”
“……”
Mấy người trong nông trường cũng nhìn Trình Dương rồi bán tán sôi nổi.
“Ngày hôm qua tôi đã nhìn thấy trên nông trường có một con vật tí hon đang bay đấy. Không biết có phải do tôi hoa mắt không nữa.”
“Chắc là không lầm đâu, tôi cũng thấy mà.”
“Không biết cái thứ kia là cái gì nữa?” Nông trường này của Trình Chu dựa vào phương thức gieo trồng rất bình thường để gieo hạt, sau đó thì lại thu hoạch hoa màu biến dị, hẳn là có liên quan đến mấy con vật nhỏ nhỏ đang bay qua bay lại kia rồi.
“Không chỉ có một con mà có vài con như vậy rồi. Mấy con nhỏ nhỏ đang bay đó hẳn là có quan hệ với Trình Chu rồi.”
“Vị đại thiếu gia của Đàm gia không biết còn có có bao nhiêu bí mật nữa nhỉ?”
“……”
End chap 150
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Đám Trình Chu bước vào trung tâm thương mại thì cũng thấy con hổ trong video, trên đầu con hổ đang ngồi kia có một đám khói màu đen hình con mèo nhỏ.
Con hổ đang đi lang thang ở trong một cửa hàng bán túi hiệu, lâu lâu ngửi một cái này một tí rồi lại ngửi cái kia một chút.
Trình Chu có chút ngoài ý muốn nói: “Vậy mà nó lại chạy vào cửa hàng bán túi hiệu, hổ mà cũng thích túi sao?”
Hổ mua túi thì có tác dụng gì chứ? Chẳng lẽ nó muốn cõng balo đi mua đồ ăn sao?
Dạ U chớp mắt nói: “Chắc là đói quá nên hồ đồ rồi chăng? Nghe nói là mấy cái túi đó là hàng da thật nên muốn cầm đi để cắn dần.”
Trình Chu cau mày nói: “Chắc là không phải đâu, đồ ăn trong trung tâm thương mại ngon hơn nhiều.”
Một con hổ và một con mèo quay đầu lại thì nhìn thấy đám người Trình Chu đang đứng chặn ngoài cửa thì hai con lập tức xù lông.
Cảm giác nguy hiểm của động vật tương đối nhạy, nên khi hai con vừa nhìn thấy Trình Chu và Dạ U thì theo bản năng mà chúng nó muốn chạy đã.
Con hổ phóng một phát như trận gió xẹt qua, Trình Chu giang hai tay ra, một tấm chắn không gian cũng đột nhiên xuất hiện chặn hướng đi của con hổ, làm nó đụng bang một phát vào ngay tấm chắn và dừng lại.
Con hổ thay đổi phương hướng tiếp tục chạy trốn, Trình Chu cũng ngay lập tức phát động công kích xiềng xích không gian.
Không gian xiềng xích vô hình cuốn lấy 4 chân của con hổ, xiềng xích vừa thu gọn lại thì con hổ cũng đổ rầm trên mặt đất.
Con hổ biến dị và oán linh mèo đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Trình Chu bằng ánh mắt cực kỳ sợ hãi.
Trình Chu nhìn con hổ và oán linh mèo thì cười cười nói: “Không cần phải vội vã trốn như vậy. Anh cũng chỉ muốn nói chuyện với hai nhóc thôi.”
Con hổ ngẩng đầu lên nhìn Trình Chu rồi gào gào lên một tiếng, nghe âm thanh kêu lên cũng biết đang bị khó thở rồi.
Palmyra cũng ngay lập tức tiến lên cùng con oán linh mèo kia giao lưu một chút để hiểu rõ tình hình.
Oán linh mèo thật ra là oán khí của hơn 100 con mèo hợp thành, mà chủ đạo chính là con mèo trắng tên Tuyết Cầu. Tuyết Cầu là một con pets đã được nuôi dưỡng ở trong nhà và chủ nhân của nó là Vương Triều Nhã.
Vương Triều Nhã cũng là được Tưởng Tĩnh giới thiệu mà quen với Tống Lẫm. Cô cũng không hề biết Tống Lẫm trước mặt thì là quân tử hào hoa phong nhã mà sau lưng lại là một tên biến thái như vậy.
Vương Triều Nhã là bị Tống Lẫm cưỡng hiếp trong một cuộc tụ tập, chưa kịp báo công an thì Vương Triều Nhã đã bị Tống Lẫm hại chết.
Mà Tuyết Cầu vốn là con mèo nhỏ của Vương Triều Nhã nuôi từ nhỏ, chủ tớ tình thâm nên sau khi chủ nhân chết thì Tuyết Cầu cũng muốn tìm Tống Lẫm để báo thù, không ngờ là thù chưa báo mà đã bị Tống Lẫm hành hạ tới chết.
Mà thời điểm Tuyết Cầu chết thì lại phát sinh Ma lực triều tịch nên nó đã bị ảnh hưởng mà trở thành oán linh. Sau khi trở thành oán linh thì Tuyết Cầu cũng lên kế hoạch trả thù Tống Lẫm thêm một lần nữa. Nhưng mà không biết vì lý do gì mà bên người Tống Lẫm luôn có Dị năng giả canh giữ nên nó không thể đắc thủ được. Lúc đó Tuyết Cầu mới tìm mấy tên đồng loã kia xuống tay trước. Sau khi giết chết mấy tên đồng loã thì sức chiến đấu của Tuyết Cầu cũng mạnh hơn trước rất nhiều nhưng nó cũng hiểu là chỉ như vậy thì nó cũng không thể đối phó được với mấy bảo tiêu của Tống gia kia.
Đúng lúc này thì oán linh cũng gặp được con hổ Đại Hoa đang đi lang thang này, Đại Hoa vốn dĩ là một con hổ ở vườn bách thú nên ăn uống đều có người bưng nước rót tận miệng, du khách cũng thường xuyên đưa đồ ăn cho nó nên cuộc sống của nó cũng rất an nhàn. Tuy là đời sống an nhàn nhưng Đại Hoa vẫn không quên dã tính bản năng của nó nên bản thân nó vẫn luôn ao ước tự do, vẫn luôn muốn bay nhảy ở bên ngoài để khám phá rừng rậm, hơn nữa nó cũng nghe thấy nhiều người nói về cuộc sống đầy màu sắc ngoài kia nên trong lòng đã này sinh hứng thú nồng đậm.
Sau khi thức tỉnh dị năng thì Đại Hoa cũng ngay lập tức chạy trốn khỏi vườn bách thú để đi dạo chơi chốn phồn hoa một lần.
Có thể nói Đại Hoa là một con hổ khá ngây ngô và có phần quê mùa, nó đối với cái thế giới rộng lớn này là không hề quen thuộc và rất sợ hãi. Vừa mới chạy ra có chút thôi, chưa hít được tí tự do nào thì người người đuổi theo nó, còn luôn miệng nói muốn bắt nó, lại thêm mấy người muốn cầm gậy đánh nó, xua đuổi nó, khi bị cục gạch ném vào chân đau đến nỗi Đại Hoa uỷ khuất muốn khóc luôn rồi.
Nghe Palmyra thuật lại thì Trình Chu cũng trợn mắt, Đại Hoa lớn như vậy, cái danh tiếng hung ác như thế thì nó tuỳ tiện chạy ra đường toàn người thì ai mà không sợ cơ chứ? Mà nhiều người hoảng sợ như vậy thì phía trên có thể không đưa người tới xua nó đi hay sao? Oan ức cái gì. Đúng là hổ nuôi mà.
Sau khi Đại Hoa thoát khỏi những người truy đuổi thì tình huống cũng như dự đoán, Đại Hoa và oán linh mèo gặp nhau.
Tuyết Cầu nói với Đại Hoa là nó là lính dẫn đường lành nghề, nó đã đi rất nhiều nơi rồi nên nó có thể dẫn Đại Hoa đi chơi, chỉ là trước khi nó dẫn Đại Hoa đi chơi thì Đại Hoa phải giúp nó ăn một người đã.
Đại Hoa nghe vậy thì cũng tỏ vẻ ăn một người thôi mà, không sao cả nên cũng vui vẻ mà đồng ý. Nên mọi chuyện thì cũng như mọi người đã biết, Đại Hoa đã lao tới rồi cắn rớt 1 tay của Tống Lẫm.
Lúc này Tuyết Cầu đang dẫn Đại Hoa tới một trung tâm thương mại lúc còn sống Vương Triều Nhã đã rất thích đến dạo choi. Sở thích của Vương Triều Nhã là thích túi hiệu nên lúc đi dạo trong trung tâm thương mại thì mắt của cô cũng sáng rực lên và còn vui vẻ trong một thời gian dài. Đáng tiếc là Vương Triều Nhã cũng quá nghèo nên cũng chỉ có thể đứng ngoài ngắm chứ không thể mua nổi.
Tuyết Cầu cũng chẳng thấy mấy cái túi đó có cái gì tốt lành cả, nhưng chủ nhân thích nên Tuyết Cầu cũng muốn lấy một cái để đưa đến mộ phần của Vương Triều Nhã mà đốt cho chủ nhân một cái túi mà chủ nhân đã từng yêu thích. Hẳn là chủ nhân của nó sẽ rất vui vẻ.
Nghe được ý tưởng của con oán linh này thì Trình Chu cũng cạn lời luôn, hiện tại hắn cũng không biết nên khen Tuyết Cầu có linh tính và rất yêu chủ của mình hay là mắng con oán linh này quá hoang tưởng nữa đây.
Mà để một con hổ biến dị ở bên ngoài chạy tán loạn như vậy thì cũng rất ảnh hưởng đến trị an nên Trình Chu đã mang cả hai con thuấn di về Đàm gia.
……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biệt thự Đàm gia.
Dịch Thù Tuyết từ trên lầu đi xuống thì nhìn thấy một con hổ lớn đang nằm dài ở phòng khách thì cũng hoảng sợ mà nói: “Đây là con hổ đang đi dạo ở trung tâm thương mại đúng không? Sao con lại mang nó về đây?”
Trình Chu xoa đầu con hổ nói: “Nếu giết một con hổ có linh tính như vậy thì cũng quá đáng tiếc nên con muốn mang nó về đây xem thử rồi mang cho Trình Dương ạ.”
Trình Dương đang mở rộng quy mô linh điền nên cũng có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào Trình Dương. Nếu em trai hắn có thể ký khế ước với con hổ này thì cũng đảm bảo được an toàn cho bản thân và đồng ruộng, hơn nữa thì con oán linh này cũng rất nhanh nhạy nên trông coi đồng ruộng cũng không tồi.
“Nghe cũng ổn.” Dịch Thù Tuyết nhìn con hổ cũng có chút lo lắng nói: “Nhưng mà con hổ này nhìn cũng quá rêu rao rồi.”
Hơn nữa thì con hổ này cũng khá nổi tiếng ở trên mạng rồi, giang cư mận còn đặt cho con hổ này cái biệt danh là nữa kìa.
Palmyra nghe vậy thì cũng xung phong nhận việc: “Không vấn đề gì đâu ạ, cháu có thể nguỵ trang cho con hổ này.”
Trình Chu nghe vậy thì cũng vui mừng nói: “Có thể không? Em làm đi.”
Palmyra hưng phấn mang đồ nghề ra trang trí cho con hổ, nào là bờm bươm bướm, kẹo tóc hồng, má hồng, phấn mắt cũng đắp đầy lên mặt con hổ.
Trình Chu: “……” Là hắn đã đánh giá quá cao Palmyra rồi sao? Hắn còn tưởng là Palmyra sẽ trổ tài năng gì cơ, như dùng ảo thuật biến hổ thành chó chẳng hạn, hoặc biến thành con mèo nhỏ cũng được, không thì cho nó thành hổ mini cũng ổn. Chứ cái kết quả này thì … đây là hậu quả của việc coi phim cổ trang quá nhiều phải không? Cái thể loại nữ giả nam mà người người đều có nhầm lẫn ấy thì cũng chỉ có phim mới có thôi. Mà mấy diễn viên nữ chỉ cần cột tóc đuôi ngựa và mặc trang phục nam thì đều có thể biến thành nam nhân đó chỉ có phim cổ trang mới thịnh hành mà thôi.
Con hổ vốn đã uy vũ rồi nhưng sau khi đeo nơ trát phấn thì nhìn rất là hề hước.
Tuy nghĩ vậy nhưng Trình Chu cũng trái lương tâm mà nói: “Không tồi, rất đẹp.”
Palmyra lăng lăng nhìn thẳng Trình Chu một hồi làm Trình Chu có chút chột dạ mà cúi thấp đầu xuống.
Trước mặt một người có khả năng đọc tâm thuật mà dám nói hươu nói vượn? Não úng rồi đúng không?
Nhưng mà Đại Hoa lại rất thích cái tạo hình mới của mình, nó lại còn chạy tới gương nhìn tới nhìn lui trông rất đỏm dáng nữa.
……
Nông trường hoa hướng dương thành phố H.
Trình Dương: “Anh hai, đây là …”
Trình Chu cười cười nói: “Anh đi tìm cho em một trợ thủ tới giúp quản lý nông trường đây. Một con mèo biến dị, em thích không?”
Trình Dương: “……” Đây mà là mèo biến dị sao? Nghĩ hắn chưa từng thấy mèo biến dị nên lừa hắn đúng không? Cho dù là hắn chưa từng nhìn thấy mèo biến dị thật đi nữa thì hắn cũng vẫn không mù tin tức nha. Tuy là con hổ này đã được trang điểm còn đeo thêm cái mớ lằng nhằng trên đầu thì nó vẫn là một con hổ đấy nhá.
Trình Dương nhìn con hổ trước mặt thì không nhịn được mà duỗi tay ra sờ một chút rồi hỏi: “Em thích, nhưng mà em có thể khống chế được nó sao?”
Trình Chu: “Việc này thì em không cần lo, chỉ cần ký khế ước với nó rồi hàng ngày cho ăn uống hầu hạ nó là được rồi.”
Trình Dương nghe vậy thì cũng có chút mong chờ lại có chút lo lắng mà nói: “Thật sự không sao chứ ạ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đương nhiên rồi.”
Dưới sự trợ giúp của Trình Chu thì Trình Dương cũng đã khế ước thành công với con hổ biến bị Đại Hoa.
Sau khi ký khế ước thì Trình Dương và Đại Hoa giao lưu cũng thuận tiện hơn rất nhiều. Nhìn giống như Trình Dương có thêm một kỹ năng mới là nghe hiểu thú ngữ.
Trình Chu lấy hai cái vòng tay không gian ra đưa cho Trình Dương rồi và nói: “Đây là vòng tay không gian. Một cái thì anh đã để một ít linh dược cho con mèo này rồi, còn một bên thì là thức ăn bình thường cho mèo ăn. Linh dược thì mấy ngày em cho nó dùng một lần là được.”
Trình Dương gật đầu nói: “Dạ.”
Trình Dương nghịch cái vòng không gian trên tay rồi kinh ngạc hỏi lại: “Anh hai, thật là đạo cụ không gian ạ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đương nhiên.”
Trình Dương nhìn Trình Chu một cái, thầm nghĩ: Đạo cụ không gian sao? Đồ quý như vậy mà anh hắn cũng tuỳ tiện quá rồi đó.
“Anh còn có việc, đi trước đã.” Trình Chu nói.
Trình Dương gật đầu nói: “Dạ.”
……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Do đã hợp tác với viện nông nghiệp quốc gia nên người của bên cục cũng phái không ít chuyên gia đến linh điền của Trình Dương để nghiên cứu. Hơn nữa thì khu vực phụ cận cũng đã mở ra thêm mấy cái phòng thí nghiệm giống cây trồng nữa.
Trình Dương cũng đã nhận thầu thêm một ít khu vực đất đai trống theo ý Trình Chu, chỉ là mấy mảnh đất này cũng rất phân tán và không được tập trung thành một khu vực lớn.
Sau khi hợp tác với người của viện nông nghiệp thì bằng cách nào đó mà họ đã hợp nhất tất cả các khu vực thành một khối xuyên suốt, một khu vực linh điền rộng lớn này hiện nay đã vào tay Trình Dương để tuỳ ý sử dụng.
Do hợp thành một khối lớn nên việc quản lý cũng dễ dàng hơn rất nhiều, Trình Dương cũng bắt đầu phân lô mà trồng một mảng lớn gừng sống, hoa hướng dương, hà thủ ô, ớt cay, bắp, … Hơn nữa thì các giống cũng rất đa dạng, ví dụ như bắp thì cũng phải có đủ các loại bắp của thế giới này như bắp ngọt, bắp tím, bắp mỹ, bắp nếp, … toàn các giống bắp cao sản được trồng xuyên suốt. Trước muốn nhập hạt giống tốt cũng không dễ, nhưng sau khi hợp tác với viện nông nghiệp thì muốn giống gì là có giống đó mà chất lượng còn rất cao, hơn nữa còn là những loại chưa từng tung ra thị trường.
Trình Dương vẫn bán hàng ở shop online, trước thì do ít người nên đóng gói cũng khá đơn sơ, hiện tại thì cũng chú ý đến mẫu mã và khâu chăm sóc khách hàng hơn nhiều rồi. Các giống cây sau khi thu hoạch thì cũng đã có quy trình đóng gói, bảo quản và hướng dẫn chuyên nghiệp hơn rất nhiều rồi, bây giờ thì nhìn cũng có chút giống với sản phẩm cao cấp chứ không còn là sản phẩm 3 không như trước nữa.
Trình Dương mang Đại Hoa tới đi dạo quanh đồng ruộng cũng làm các chuyên gia nhanh chóng chú ý tới.
“Ông chủ Trình, đây là …”
Trình Dương xoa đầu con hổ nói: “Đây là bảo vệ mới của nông trường, anh hai nghe tôi nói là bên này không quá yên bình nên đã cố ý tìm nó tới đây để hỗ trợ, nói là nó giúp canh giữ nông trường này và giúp mọi người làm việc nữa.”
Vẻ mặt của một nghiên cứu viên rất khác lạ mà nói với Trình Dương: “Anh trai cậu tìm được bảo vệ mới cũng thật uy vũ.”
Trình Dương cười cười nói: “Cũng được mà đúng không? Anh trai tôi nói đây là một con mèo mướp biến dị đó. Rất dễ thương phải không?”
Một nhân viên công tác có chút khó khăn mà trả lời: “Hoá ra là mèo mướp biến dị sao? Cậu không nói tôi thì tôi cũng không thể nhận ra được đấy.”
Trình Dương cũng chào mọi người rồi đi tuần tra, Đại Hoa cũng tung ta tung tăng đi theo ở phía sau Trình Dương. Do đã bị Trình Chu cảnh báo nên Đại Hoa cũng biết là linh dược trong tay Trình Dương có thể làm tăng tốc độ trưởng thành của mình nên hiện tại Đại Hoa cũng rất thành thật và ngoan ngoãn.
“Con hổ kia chính là con hổ trên mạng đó phải không?”
“Tuy là đã trang điểm loè loẹt đi rồi nhưng chính là con hổ đó đấy.”
“Nhưng mà không phải là con hổ đó đang ở thủ đô hả?”
“Nghe nói là con hổ đó xông vào trung tâm thương mại nên phía trên cũng đã phái lực lượng đặc biệt tới để bắt giữ, nhưng mà không hiểu lý do gì mà nó đột nhiên biến mất.”
“Nếu ở thủ đô thì sao lại xuất hiện ở đây được chứ?”
“Có phải là dùng truyền tống trận không? Trực tiếp truyền tống tới đây luôn.”
“Nghe nói là Đàm tổng mỗi ngày dùng truyền tống trận để đi làm đó, có đứa con trai như Trình Chu cũng thật mát lòng mát dạ, có thể mỗi ngày sử dụng truyền tống trận mà.”
“Nhìn con hổ biến dị kia có vẻ khá khó thuần phục, sao giờ nhìn nó ngoan ngoãn vậy nhỉ?”
“Khó thuần phục thì cũng phải biết nhìn mặt người mà.”
“Con hổ này chắc là đã từng bị thu thập rồi.”
“……”
Mấy người trong nông trường cũng nhìn Trình Dương rồi bán tán sôi nổi.
“Ngày hôm qua tôi đã nhìn thấy trên nông trường có một con vật tí hon đang bay đấy. Không biết có phải do tôi hoa mắt không nữa.”
“Chắc là không lầm đâu, tôi cũng thấy mà.”
“Không biết cái thứ kia là cái gì nữa?” Nông trường này của Trình Chu dựa vào phương thức gieo trồng rất bình thường để gieo hạt, sau đó thì lại thu hoạch hoa màu biến dị, hẳn là có liên quan đến mấy con vật nhỏ nhỏ đang bay qua bay lại kia rồi.
“Không chỉ có một con mà có vài con như vậy rồi. Mấy con nhỏ nhỏ đang bay đó hẳn là có quan hệ với Trình Chu rồi.”
“Vị đại thiếu gia của Đàm gia không biết còn có có bao nhiêu bí mật nữa nhỉ?”
“……”
End chap 150
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro