Hải Thượng Hoa Đình
Đánh giá:
8.7
/10 từ 9 lượt
Đọc truyện Hải Thượng Hoa Đình ra chương mới nhất Chương 96, 97, 98 - DocTruyen.Pro. Bồng Lai Khách viết “Hải thượng hoa đình” với cách xây dựng tính cách
nhân vật có phần gợi nhớ đến Khom lưng ở quá trình trưởng thành trong
tính cách của nam nữ chính: từ ngạo mạn nông nổi đến chín chắn trưởng
thành, từ co ro cam chịu đến mạnh mẽ tự tin, và quá trình trưởng thành
đó tuy đến chậm nhưng không hề gây phản cảm. Vậy nên, hiện tại bạn đang chưa biết lựa chọn bộ truyện ngôn tình nào cho mình thì tại sao lại không thử đọc Hải Thượng Hoa Đình và cảm nhận nó theo
cách của riêng bạn.
Văn án:
Mạnh Lan Đình là cháu gái của danh thần tiền triều, vì gia cảnh sa sút phải đến phía nam gặp vị hôn phu mà ngẫu nhiên gặp anh.
Phùng Khác Chi ở nhà là con thứ chín, trước anh còn có tám cô chị. Sau khi anh được sinh ra, người đoán mệnh nói anh trán rộng, nhân trung rộng, không cần cầu phúc mà phúc sẽ tự tới. Lúc đó Phùng gia đốt pháo ba ngày, ngoài cửa bày tiệc cơ động. Lão Phùng mời một một nhà nho có tiếng tới đặt tên tự cho anh là “Dẫn Dực” —— nghĩa là “Có thể bay có thể chạy, có hiếu có đức, bước dài bay xa”, mong ước anh thành người tài giỏi.
Đáng tiếc đứa nhỏ này bị chiều quá đáng, đến khi lớn lên mười dặm ngoài thành Dương Tràng không ai không biết Tiểu Cửu gia.
Tiểu Cửu gia nhìn Mạnh Lan Đình, chờ cô bước trên nền tuyết đi qua mới liếc người bên cạnh nhướng mày sai: “Đi, đem đứa con gái kia bắt lại cho tôi.”
Văn án:
Mạnh Lan Đình là cháu gái của danh thần tiền triều, vì gia cảnh sa sút phải đến phía nam gặp vị hôn phu mà ngẫu nhiên gặp anh.
Phùng Khác Chi ở nhà là con thứ chín, trước anh còn có tám cô chị. Sau khi anh được sinh ra, người đoán mệnh nói anh trán rộng, nhân trung rộng, không cần cầu phúc mà phúc sẽ tự tới. Lúc đó Phùng gia đốt pháo ba ngày, ngoài cửa bày tiệc cơ động. Lão Phùng mời một một nhà nho có tiếng tới đặt tên tự cho anh là “Dẫn Dực” —— nghĩa là “Có thể bay có thể chạy, có hiếu có đức, bước dài bay xa”, mong ước anh thành người tài giỏi.
Đáng tiếc đứa nhỏ này bị chiều quá đáng, đến khi lớn lên mười dặm ngoài thành Dương Tràng không ai không biết Tiểu Cửu gia.
Tiểu Cửu gia nhìn Mạnh Lan Đình, chờ cô bước trên nền tuyết đi qua mới liếc người bên cạnh nhướng mày sai: “Đi, đem đứa con gái kia bắt lại cho tôi.”