Chương 10
2024-11-25 13:13:16
Lão đại tiêu cục biến sắc, lập tức lớn tiếng nói:
"Mau, mau rời khỏi nơi này."
Nếu như bị nạn dân vây ở trong miếu hoang, hàng hóa khẳng định sẽ khó giữ được, nói không chừng bọn họ còn không sống đến ngày mai.
Nhan lão thái thái cũng hoảng sợ, kéo tôn tử tôn nữ , gấp gáp kêu Tôn bá đi dắt xe ngựa. Tôn bá mặc dù gần 60 tuổi, nhưng thân thể lại vô cùng khỏe mạnh và cường tráng, động tác còn nhanh hơn người trẻ tuổi tiêu cục một chút, kéo xe ngựa tới, Nhan lão thái thái bọn họ vừa ngồi lên, lập tức đánh xe ngựa chạy ra khỏi miếu hoang.
Một phen gấp gáp chạy nhanh ra khỏi miếu hoang hơn mười dặm, trên đường không nhìn thấy dân tị nạn , Tôn bá mới chậm rãi thả chậm tốc độ.
"Tốc độ chậm một chút, chờ người của tiêu cục một ."
Nhan lão thái thái lo lắng lên đường một mình không an toàn, vẫn quyết định đi cùng với người của tiêu cục.
Trong xe ngựa, trái tim của Đạo Hoa vẫn còn đập thình thịch.
Khi người ta đói mức không chịu đựng được nữa , thì thật sự là vô cùng điên cuồng.
Lúc lao ra khỏi miếu , nàng nhìn thấy dưới đất bên ngoài miếu đổ nát một màu đỏ tươi.
Nàng sinh trưởng trong xã hội hòa bình chưa bao giờ gặp việc này, bây giờ suy nghĩ lại cũng cảm thấy tê cả da đầu.
Đạo Hoa cảm thấy trong xe ngựa có chút ngột ngạt , liền vén một góc màn xe lên, ý đồ dùng phong cảnh bên ngoài xe hòa tan hình ảnh máu tanh trong đầu.
Xe ngựa lắc lư đi chậm rãi, trong lòng của Đạo Hoa hoa dần dần bình tĩnh lại .
Đột nhiên, một chiếc xe ngựa dừng lại ven đường, khiến cho thân mình của Đạo Hoa run lên.
"Đạo hoa, làm sao vậy?"
Nhan lão thái thái lo lắng hỏi.
Là nàng chủ quan, nàng không ngờ tình hình hạn hán ở phương bắc nghiêm trọng như vậy, trên đường đi lại nhiều nạn dân như vậy, sớm biết vậy thì nên đi đường thủy với đám Tam Nhi, sợ là Đạo Hoa đã bị tình hình vừa rồi dọa sợ.
Đạo hoa nhanh chóng buông màn xe xuống, ra vẻ trấn định nói: "Con không sao."
Nhan lão thái thái kéo nàng vào trong ngực, không nói chuyện, chỉ vỗ lưng nàng.
Đạo hoa ngoan ngoãn dựa sát vào tổ mẫu, nhưng một lát sau, đột nhiên đứng thẳng dậy, lại vén rèm xe lên, nhìn ra phía sau.
Màn xe nhấc lên, buông xuống; lại nhấc lên, lại buông xuống, lặp đi lặp lại mấy lần.
Đạo Hoa hít sâu một hơi, nhìn Nhan lão thái thái: "Tổ mẫu, con muốn xuống xe đi tiện."
Vẻ mặt Nhan lão thái thái có chút không muốn, nhưng bà cũng biết người có ba lần gấp, cũng không thể để tôn nữ nhịn : "Tổ mẫu đi cùng con."
Đạo Hoa lập tức lắc đầu: "Không cần, Tam ca đi cùng con là được rồi."
Nhan lão thái thái suy nghĩ một chút, nhìn Nhan Văn Đào: "Trông coi muội muội của con cho tốt, đi nhanh về nhanh !"
"Đạo hoa, muội đi tiện đi, huynh ở bên cạnh canh chừng giúp muội ."
Xuống xe ngựa, Đạo Hoa kéo Nhan Văn Đào chui vào rừng cây bên đường.
"Suỵt!"
Thân thể Đạo Hoa như mèo, làm động tác im lặng, ra hiệu Nhan Văn Đào đừng nói gì, đưa tay chỉ về phía ven đường.
"Làm sao vậy?"
Nhan Văn Đào vô thức hạ giọng.
Đạo Hoa thấp giọng nói: "Nhìn thấy chiếc xe ngựa kia không, có giống chiếc trong miếu hoang không? Chúng ta đi qua xem một chút."
Nhan Văn Đào không chút suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu:
"Không được! Đạo Hoa nghe lời tam ca, đi tiện xong rồi chúng ta nhanh chóng trở về, tổ mẫu còn đang chờ, đừng để nàng lo lắng, những chuyện khác chúng ta không quản được."
Hắn cũng không còn nhỏ, thế đạo gian nguy hắn cũng nghe nói không ít.
Trong ngôi miếu đổ nát, ngay cả những người có bản lĩnh lớn trong tiêu cục cũng không quản , tốt nhất bọn họ vẫn không nên lội vào vũng nước đục này.
Đạo Hoa trầm mặc.
Từ lý trí mà nói, nàng quả thật không nên xen vào việc của người khác;
Nhưng vừa nghĩ tới trẻ con trong xe ngựa có thể bị bọn buôn người lừa bán đến các loại địa phương không thể lộ ra ngoài, lòng của nàng liền vô cùng ray rứt .
"Tam ca, chúng ta liền chạy qua nhìn một chút . Vừa rồi muội nhìn kỹ , hai tráng hán ngày hôm qua đều không có ở đây, chỉ có phụ nhân kia trông coi xe ngựa, một mình nàng, muội liền có thể đối phó."
“Muội ?"
Nhan Văn Đào không khách khí đánh giá Đạo Hoa với tướng mạo nhỏ nhắn xinh xắn , trên mặt đều là vẻ nghi ngờ.
Đạo Hoa ưỡn ngực: "Sức lực của muội lớn bao nhiêu huynh cũng không phải không biết."
"Mau, mau rời khỏi nơi này."
Nếu như bị nạn dân vây ở trong miếu hoang, hàng hóa khẳng định sẽ khó giữ được, nói không chừng bọn họ còn không sống đến ngày mai.
Nhan lão thái thái cũng hoảng sợ, kéo tôn tử tôn nữ , gấp gáp kêu Tôn bá đi dắt xe ngựa. Tôn bá mặc dù gần 60 tuổi, nhưng thân thể lại vô cùng khỏe mạnh và cường tráng, động tác còn nhanh hơn người trẻ tuổi tiêu cục một chút, kéo xe ngựa tới, Nhan lão thái thái bọn họ vừa ngồi lên, lập tức đánh xe ngựa chạy ra khỏi miếu hoang.
Một phen gấp gáp chạy nhanh ra khỏi miếu hoang hơn mười dặm, trên đường không nhìn thấy dân tị nạn , Tôn bá mới chậm rãi thả chậm tốc độ.
"Tốc độ chậm một chút, chờ người của tiêu cục một ."
Nhan lão thái thái lo lắng lên đường một mình không an toàn, vẫn quyết định đi cùng với người của tiêu cục.
Trong xe ngựa, trái tim của Đạo Hoa vẫn còn đập thình thịch.
Khi người ta đói mức không chịu đựng được nữa , thì thật sự là vô cùng điên cuồng.
Lúc lao ra khỏi miếu , nàng nhìn thấy dưới đất bên ngoài miếu đổ nát một màu đỏ tươi.
Nàng sinh trưởng trong xã hội hòa bình chưa bao giờ gặp việc này, bây giờ suy nghĩ lại cũng cảm thấy tê cả da đầu.
Đạo Hoa cảm thấy trong xe ngựa có chút ngột ngạt , liền vén một góc màn xe lên, ý đồ dùng phong cảnh bên ngoài xe hòa tan hình ảnh máu tanh trong đầu.
Xe ngựa lắc lư đi chậm rãi, trong lòng của Đạo Hoa hoa dần dần bình tĩnh lại .
Đột nhiên, một chiếc xe ngựa dừng lại ven đường, khiến cho thân mình của Đạo Hoa run lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đạo hoa, làm sao vậy?"
Nhan lão thái thái lo lắng hỏi.
Là nàng chủ quan, nàng không ngờ tình hình hạn hán ở phương bắc nghiêm trọng như vậy, trên đường đi lại nhiều nạn dân như vậy, sớm biết vậy thì nên đi đường thủy với đám Tam Nhi, sợ là Đạo Hoa đã bị tình hình vừa rồi dọa sợ.
Đạo hoa nhanh chóng buông màn xe xuống, ra vẻ trấn định nói: "Con không sao."
Nhan lão thái thái kéo nàng vào trong ngực, không nói chuyện, chỉ vỗ lưng nàng.
Đạo hoa ngoan ngoãn dựa sát vào tổ mẫu, nhưng một lát sau, đột nhiên đứng thẳng dậy, lại vén rèm xe lên, nhìn ra phía sau.
Màn xe nhấc lên, buông xuống; lại nhấc lên, lại buông xuống, lặp đi lặp lại mấy lần.
Đạo Hoa hít sâu một hơi, nhìn Nhan lão thái thái: "Tổ mẫu, con muốn xuống xe đi tiện."
Vẻ mặt Nhan lão thái thái có chút không muốn, nhưng bà cũng biết người có ba lần gấp, cũng không thể để tôn nữ nhịn : "Tổ mẫu đi cùng con."
Đạo Hoa lập tức lắc đầu: "Không cần, Tam ca đi cùng con là được rồi."
Nhan lão thái thái suy nghĩ một chút, nhìn Nhan Văn Đào: "Trông coi muội muội của con cho tốt, đi nhanh về nhanh !"
"Đạo hoa, muội đi tiện đi, huynh ở bên cạnh canh chừng giúp muội ."
Xuống xe ngựa, Đạo Hoa kéo Nhan Văn Đào chui vào rừng cây bên đường.
"Suỵt!"
Thân thể Đạo Hoa như mèo, làm động tác im lặng, ra hiệu Nhan Văn Đào đừng nói gì, đưa tay chỉ về phía ven đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Làm sao vậy?"
Nhan Văn Đào vô thức hạ giọng.
Đạo Hoa thấp giọng nói: "Nhìn thấy chiếc xe ngựa kia không, có giống chiếc trong miếu hoang không? Chúng ta đi qua xem một chút."
Nhan Văn Đào không chút suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu:
"Không được! Đạo Hoa nghe lời tam ca, đi tiện xong rồi chúng ta nhanh chóng trở về, tổ mẫu còn đang chờ, đừng để nàng lo lắng, những chuyện khác chúng ta không quản được."
Hắn cũng không còn nhỏ, thế đạo gian nguy hắn cũng nghe nói không ít.
Trong ngôi miếu đổ nát, ngay cả những người có bản lĩnh lớn trong tiêu cục cũng không quản , tốt nhất bọn họ vẫn không nên lội vào vũng nước đục này.
Đạo Hoa trầm mặc.
Từ lý trí mà nói, nàng quả thật không nên xen vào việc của người khác;
Nhưng vừa nghĩ tới trẻ con trong xe ngựa có thể bị bọn buôn người lừa bán đến các loại địa phương không thể lộ ra ngoài, lòng của nàng liền vô cùng ray rứt .
"Tam ca, chúng ta liền chạy qua nhìn một chút . Vừa rồi muội nhìn kỹ , hai tráng hán ngày hôm qua đều không có ở đây, chỉ có phụ nhân kia trông coi xe ngựa, một mình nàng, muội liền có thể đối phó."
“Muội ?"
Nhan Văn Đào không khách khí đánh giá Đạo Hoa với tướng mạo nhỏ nhắn xinh xắn , trên mặt đều là vẻ nghi ngờ.
Đạo Hoa ưỡn ngực: "Sức lực của muội lớn bao nhiêu huynh cũng không phải không biết."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro