Hàn Môn Đích Nữ Có Không Gian

Chương 11

2024-11-25 13:13:16

Nhan Văn Đào tức giận nói: “Muội thì tính là sức mạnh gì, chỉ mạnh hơn tiểu cô nương bình thường một chút thôi , huynh có thể một tay đè muội xuống rồi “

"Ai nha, Tam ca, trước đừng nói những thứ này, cơ hội chỉ thoáng trôi qua, đợi lát nữa hai đại hán kia trở về, chúng ta thật sự không thể làm gì, huynh suy nghĩ một chút, trong xe ngựa bị bắt đều là tiểu hài tử lớn bằng Văn Huy, huynh nhẫn tâm nhìn thấy bọn hắn bị lừa bán sao?"

Suy cho cùng cũng là người thiện tâm, Nhan Văn Đào nghe xong bực bội gãi gãi đầu, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Chỉ đi qua nhìn một cái, có thể giúp thì chúng ta giúp, không thể giúp thì lập tức chạy ngay ."

Đạo Hoa gật mạnh đầu: "Muội biết, muội hứa với huynh"

Ông trời tựa hồ đang giúp bọn họ, ngay khi hai người tính chạy đến xe ngựa, xe ngựa lại tự mình chạy vào rừng cây.

Ngay sau đó, xe ngựa liền kịch liệt lay động.

Không bao lâu sau, hai thiếu niên khoảng chừng mười tuổi, hai tay bị trói ở sau lưng liền từ trên xe ngựa nhảy xuống, lảo đảo chạy vào sâu trong rừng cây.

"Hai thằng nhãi chết tiệt, dám đánh lén lão nương, lão nương bắt được các ngươi sẽ lột da các ngươi ."

Phụ nhân thân hình bưu hãn cũng nhảy xuống xe ngựa, nhanh chóng đuổi theo.

Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Đạo Hoa sáng lên, "bịch bịch bịch" lập tức đứng dậy, co cẳng chạy về phía xe ngựa.

Nhan Văn Đào muốn ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể chạy theo.

“Phanh!"

Đạo Hoa mở xe ngựa ra, liền nhìn thấy bảy tám đứa trẻ bị trói trong xe chật chội, vẻ mặt hoảng sợ nhìn bọn họ.

Tam ca, mau, cởi trói cho bọn họ."

Đạo Hoa nhanh chóng lấy dao găm đang buộc trên chân ra, nhảy lên xe ngựa, bắt đầu cắt dây thừng trên người đứa bé.

Nhan Văn Đào nhìn thấy Đạo Hoa lấy dao găm ra thì sửng sốt: "Đạo Hoa, sao muội còn mang dao găm?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đạo Hoa cũng không quay đầu lại:

"Đi ra ngoài, sao có thể không chuẩn bị một hai thanh vũ khí phòng thân? Tam ca, trước tiên đừng nói chuyện, tốc độ nhanh lên, phụ nhân kia sắp quay lại đấy."

Lập tức lại nhìn về phía hài tử trong xe ngựa: "Còn nhớ nhà mình ở nơi nào không?"

Đứa bé trong xe đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Thấy vậy, Đạo Hoa có chút đau đầu.

Những đứa bé này lớn nhất chỉ mười tuổi, nhỏ nhất cũng có bảy tám tuổi.

Nghĩ nghĩ, Đạo Hoa nhanh chóng lấy hầu bao trên người xuống, phân cho mỗi đứa trẻ một thỏi bạc:

"Đợi lát nữa sau khi xuống xe ngựa, chạy đến nơi nhiều người, gặp được huyện thành thì vào, sau đó đi tìm quan phủ, để bọn họ đưa các ngươi về nhà, tuyệt đối đừng bị bắt nữa."

Lúc này Nhan Văn Đào đã cởi dây thừng trói cho tất cả trẻ con:

"Đạo hoa, chúng ta phải đi rồi."

Nói rồi kéo Đạo hoa nhảy xuống xe ngựa.

"Chúng ta chỉ có thể giúp các ngươi đến đây thôi, các ngươi mau trốn đi." Nói với bọn trẻ một câu, không đợi bọn chúng phản ứng gì, Nhan Văn Đào đã kéo Đạo Hoa chạy đi.

"Tam ca chạy chậm một chút."

Đạo Hoa một bên bị Nhan Văn Đào kéo chạy, một bên vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía sau.

Thấy những đứa trẻ kia đều thông minh chạy đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cổ đại không thể so với hiện đại, nàng cũng không biết làm như vậy có thể giúp được bọn họ hay không.

Chỉ có thể cầu nguyện bọn họ đều có thể trở lại bên cạnh phụ mẫu mình đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đột nhiên, trong rừng cây cách đó không xa truyền ra một tiếng hét thảm thiết .

Nhan Văn Đào bị Đạo Hoa kéo lại:

"Tam ca, còn hai người nữa."

"Hai người kia không quản được, muội không thấy phụ nhân kia đuổi theo bọn họ à?" Nhan Văn Đào không nói thêm lời nào kéo Đạo Hoa rời khỏi.

"Tam ca, chúng ta đi xem một chút, nói không chừng có thể giúp đỡ được thì sao q."

"Muội nha!"

Nhan Văn Đào bị Đạo Hoa quấn lấy không còn cách nào khác, đành phải kiên trì mang nàng đi về phía âm thanh truyền ra.

Rất nhanh, sau một lùm cây, hai người thấy được ba người đánh nhau.

Phụ nhân cường tráng ngồi ở trên người một thiếu niên, gắt gao bóp cổ thiếu niên.

Bởi vì khó thở, hai mắt thiếu niên lồi lên, gương mặt nghẹn đỏ , gân xanh nổi lên.

Thiếu niên còn lại nằm trên mặt đất, hai chân gắt gao cuốn lấy cổ phụ nhân.

Ba người cứ như vậy quấn lấy nhau.

Nhìn thấy cảnh này, Đạo Hoa không nói hai lời, nhặt một viên đá to bằng quả bóng rổ bên chân lên, đập về phía đầu của người phụ nữ.

Khi Nhan Văn Đào phản ứng lại thì đầu của phụ nhân đã nở hoa, ngã xuống đất.

Máu tươi phun ra từ trên đầu phụ nhân, màu đỏ tươi đập vào mắt làm Đạo Hoa hơi giật mình, nhưng rất nhanh, nàng liền bỏ qua , chạy tới, đẩy phụ nhân ra, cứu thiếu niên bị nàng đè ở dưới thân.

"Tam ca, đừng thất thần nữa, nhanh lên cứu người đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hàn Môn Đích Nữ Có Không Gian

Số ký tự: 0