Chương 17
2024-11-25 13:13:16
Tần Tiểu Lục lập tức tiếp lời: "Đáng đời, ta đã sớm muốn đánh đám buôn người kia, hai tiểu tử kia làm rất tốt."
“Phanh!"
Tần Ngũ vỗ lên đầu Tần Tiểu Lục: "Tốt cái gì mà tốt, bọn họ không bị bọn buôn người bắt được, nếu bị bắt, ngươi có nghĩ tới bọn họ sẽ có kết cục gì không?"
"Không chỉ hai tiểu tử kia, ngay cả tổ mẫu của bọn họ, lão bộc đều phải chết."
"Chúng ta là áp tải hàng, đi ra ngoài, tối kỵ xen vào việc của người khác, các ngươi nhớ kỹ cho ta, chuyện không đâu vào đâu, chớ nói nhảm, còn sống trở về nhà, mới là chuyện quan trọng nhất."
Tần Tiểu Lục nhìn Tần Ngũ, thầm nói:
"Vậy Ngũ ca, vì sao ngươi phải giúp bọn họ?"
Tần Ngũ trừng mắt nhìn hắn:
"Còn không phải là vì lão Tam bị thương sao." Hắn thử dùng bột cầm máu mà Đạo Hoa cho, cảm thấy hiệu quả đúng là rất tốt, lúc này mới đồng ý che chở cho bọn họ.
Bằng không, không có đủ lợi ích, hắn làm sao có thể lôi kéo một đám huynh đệ tùy tiện đắc tội với bọn buôn người lòng dạ độc ác.
Người xưa đã nói rất hay, không sợ trộm cướp chỉ sợ trộm nhớ thương.
Đừng thấy bọn họ nhiều người, nhưng bọn họ phải áp tải hàng hóa trên đường đi nếu nhóm buôn người kia phân cao thấp với bọn họ, thỉnh thoảng tìm chút phiền toái cho bọn họ, bọn họ chưa chắc có thể ứng phó được.
Tần Tiểu Lục có chút không phục:
"Ngũ ca, ta cảm thấy ngươi nói không đúng lắm, đi ra ngoài không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao?"
Tần Ngũ lạnh lùng trừng mắt:
"Ngươi cảm thấy là giúp người, nhưng chưa chắc là giúp người thật. Hai tiểu tử kia nhìn như cứu những hài tử kia, nhưng thật sự là cứu sao? Bọn họ thật sự có thể trở lại bên cạnh phụ mẫu sao? Có thể bị lừa gạt bị bán lần nữa hay không? Có lẽ kết cục còn thảm hơn so với rơi vào trong tay bọn buôn người."
"Được rồi, đều yên tĩnh chút cho ta, nghỉ ngơi cho tốt , rồi ngày mai tăng nhanh tốc độ lên đường ."
Tần Ngũ ngồi trên xe ngựa bên cạnh, quay đầu nhìn đám người Đạo Hoa đang chuẩn bị ăn uống, trong lòng thở dài.
Không phải hắn lòng dạ độc ác, thật sự là phía sau có một đại gia đình.
Hắn đã dẫn người ra ngoài, thì phải đưa người về an toàn, nếu không, làm sao xứng đáng với các phụ lão hương thân tín nhiệm hắn.
Đoạn đường này, hắn cũng coi như chiếu cố bọn họ rất nhiều, ngày kia, tiến vào địa giới Trung Châu Phủ, cũng là điểm đến của áp tải lần này , hy vọng bọn họ có thể bình an sau này .
Trước đống lửa.
Tiêu Ngọc Dương và Triệu Nhị Cẩu đều đang uốn éo thân thể, mấy ngày nay một mực ở trên mang xe ngựa, bọn họ cũng là kìm nén đến lợi hại, đã sớm muốn hoạt động thân thể một chút.
"Nào, lau mặt đi, nhìn các ngươi bẩn kìa."
Tôn mụ đưa khăn ướt cho hai người Tiêu Ngọc Dương.
Hai người cầm lấy khăn thầm nghĩ, có điều kiện sạch sẽ, ai nguyện ý bẩn?
Tuy rằng sớm đã biết Tiêu Ngọc Dương không phải là đứa trẻ xuất thân nhà bình thường, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt đã lau khô của hắn, Đạo Hoa vẫn kinh ngạc một phen.
Người trông thật tốt quá.
Cho dù một thân lôi thôi lếch thếch, vẫn khó che giấu được quý khí trên người hắn.
Triệu Nhị Cẩu thì bình thường hơn nhiều, nhưng ánh mắt rất ngay thẳng, giữa hai hàng lông mày cũng mang theo một tia kiên nghị, cho người ta một loại cảm giác rất kiên định đáng tin cậy.
Nhan lão thái thái yên lặng nhìn Tiêu Ngọc Dương, đột nhiên mở miệng:
"Sau này , các ngươi vẫn là bớt xuống xe đi!"
Nói xong lại nhìn về phía Đạo Hoa:
"Còn ngươi nữa, ngươi cũng yên tĩnh một chút cho ta."
Đạo Hoa và Tiêu Ngọc Dương liếc nhau một cái, yên tĩnh không lên tiếng.
Đầu năm nay, dáng dấp quá tốt cũng là phiền phức.
"Ăn cái gì trước, ăn xong thì tranh thủ nghỉ ngơi."
Sau khi Nhan lão thái thái chia thức ăn xong, Đạo Hoa liền bắt đầu ăn, từ nhỏ nàng đã tính tình phóng khoáng tùy tiện, cho nên không hề để ý đến hình tượng, làm sao để thoải mái thì được rồi .
Mà Tiêu Ngọc Dương thì sao, đầu tiên là dùng khăn ướt lau tay, lúc này mới cầm lấy đồ ăn, chậm rãi nhai nuốt, động tác vừa nhã nhặn lại ưu nhã.
Dẫn tới mấy người Nhan lão thái thái liên tiếp nhìn hắn chăm chú.
Trong lúc đó, Đạo Hoa ăn có chút nhanh, khó tránh khỏi có chút chép miệng.
Nghe được thanh âm, Tiêu Ngọc Dương nhíu mày, nhẫn nhịn trong chốc lát, dùng cùi chỏ đụng đụng Đạo Hoa , ý bảo nàng nhỏ giọng một chút.
Đáng tiếc, Đạo Hoa căn bản không nhìn ra được ý của hắn, còn tưởng rằng là nàng ngăn cản hắn, vội vàng ngồi nhích bên cạnh một chút.
“Phanh!"
Tần Ngũ vỗ lên đầu Tần Tiểu Lục: "Tốt cái gì mà tốt, bọn họ không bị bọn buôn người bắt được, nếu bị bắt, ngươi có nghĩ tới bọn họ sẽ có kết cục gì không?"
"Không chỉ hai tiểu tử kia, ngay cả tổ mẫu của bọn họ, lão bộc đều phải chết."
"Chúng ta là áp tải hàng, đi ra ngoài, tối kỵ xen vào việc của người khác, các ngươi nhớ kỹ cho ta, chuyện không đâu vào đâu, chớ nói nhảm, còn sống trở về nhà, mới là chuyện quan trọng nhất."
Tần Tiểu Lục nhìn Tần Ngũ, thầm nói:
"Vậy Ngũ ca, vì sao ngươi phải giúp bọn họ?"
Tần Ngũ trừng mắt nhìn hắn:
"Còn không phải là vì lão Tam bị thương sao." Hắn thử dùng bột cầm máu mà Đạo Hoa cho, cảm thấy hiệu quả đúng là rất tốt, lúc này mới đồng ý che chở cho bọn họ.
Bằng không, không có đủ lợi ích, hắn làm sao có thể lôi kéo một đám huynh đệ tùy tiện đắc tội với bọn buôn người lòng dạ độc ác.
Người xưa đã nói rất hay, không sợ trộm cướp chỉ sợ trộm nhớ thương.
Đừng thấy bọn họ nhiều người, nhưng bọn họ phải áp tải hàng hóa trên đường đi nếu nhóm buôn người kia phân cao thấp với bọn họ, thỉnh thoảng tìm chút phiền toái cho bọn họ, bọn họ chưa chắc có thể ứng phó được.
Tần Tiểu Lục có chút không phục:
"Ngũ ca, ta cảm thấy ngươi nói không đúng lắm, đi ra ngoài không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Ngũ lạnh lùng trừng mắt:
"Ngươi cảm thấy là giúp người, nhưng chưa chắc là giúp người thật. Hai tiểu tử kia nhìn như cứu những hài tử kia, nhưng thật sự là cứu sao? Bọn họ thật sự có thể trở lại bên cạnh phụ mẫu sao? Có thể bị lừa gạt bị bán lần nữa hay không? Có lẽ kết cục còn thảm hơn so với rơi vào trong tay bọn buôn người."
"Được rồi, đều yên tĩnh chút cho ta, nghỉ ngơi cho tốt , rồi ngày mai tăng nhanh tốc độ lên đường ."
Tần Ngũ ngồi trên xe ngựa bên cạnh, quay đầu nhìn đám người Đạo Hoa đang chuẩn bị ăn uống, trong lòng thở dài.
Không phải hắn lòng dạ độc ác, thật sự là phía sau có một đại gia đình.
Hắn đã dẫn người ra ngoài, thì phải đưa người về an toàn, nếu không, làm sao xứng đáng với các phụ lão hương thân tín nhiệm hắn.
Đoạn đường này, hắn cũng coi như chiếu cố bọn họ rất nhiều, ngày kia, tiến vào địa giới Trung Châu Phủ, cũng là điểm đến của áp tải lần này , hy vọng bọn họ có thể bình an sau này .
Trước đống lửa.
Tiêu Ngọc Dương và Triệu Nhị Cẩu đều đang uốn éo thân thể, mấy ngày nay một mực ở trên mang xe ngựa, bọn họ cũng là kìm nén đến lợi hại, đã sớm muốn hoạt động thân thể một chút.
"Nào, lau mặt đi, nhìn các ngươi bẩn kìa."
Tôn mụ đưa khăn ướt cho hai người Tiêu Ngọc Dương.
Hai người cầm lấy khăn thầm nghĩ, có điều kiện sạch sẽ, ai nguyện ý bẩn?
Tuy rằng sớm đã biết Tiêu Ngọc Dương không phải là đứa trẻ xuất thân nhà bình thường, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt đã lau khô của hắn, Đạo Hoa vẫn kinh ngạc một phen.
Người trông thật tốt quá.
Cho dù một thân lôi thôi lếch thếch, vẫn khó che giấu được quý khí trên người hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Nhị Cẩu thì bình thường hơn nhiều, nhưng ánh mắt rất ngay thẳng, giữa hai hàng lông mày cũng mang theo một tia kiên nghị, cho người ta một loại cảm giác rất kiên định đáng tin cậy.
Nhan lão thái thái yên lặng nhìn Tiêu Ngọc Dương, đột nhiên mở miệng:
"Sau này , các ngươi vẫn là bớt xuống xe đi!"
Nói xong lại nhìn về phía Đạo Hoa:
"Còn ngươi nữa, ngươi cũng yên tĩnh một chút cho ta."
Đạo Hoa và Tiêu Ngọc Dương liếc nhau một cái, yên tĩnh không lên tiếng.
Đầu năm nay, dáng dấp quá tốt cũng là phiền phức.
"Ăn cái gì trước, ăn xong thì tranh thủ nghỉ ngơi."
Sau khi Nhan lão thái thái chia thức ăn xong, Đạo Hoa liền bắt đầu ăn, từ nhỏ nàng đã tính tình phóng khoáng tùy tiện, cho nên không hề để ý đến hình tượng, làm sao để thoải mái thì được rồi .
Mà Tiêu Ngọc Dương thì sao, đầu tiên là dùng khăn ướt lau tay, lúc này mới cầm lấy đồ ăn, chậm rãi nhai nuốt, động tác vừa nhã nhặn lại ưu nhã.
Dẫn tới mấy người Nhan lão thái thái liên tiếp nhìn hắn chăm chú.
Trong lúc đó, Đạo Hoa ăn có chút nhanh, khó tránh khỏi có chút chép miệng.
Nghe được thanh âm, Tiêu Ngọc Dương nhíu mày, nhẫn nhịn trong chốc lát, dùng cùi chỏ đụng đụng Đạo Hoa , ý bảo nàng nhỏ giọng một chút.
Đáng tiếc, Đạo Hoa căn bản không nhìn ra được ý của hắn, còn tưởng rằng là nàng ngăn cản hắn, vội vàng ngồi nhích bên cạnh một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro