Chương 18
2024-11-25 13:13:16
Thấy vậy, Tiêu Ngọc Dương có chút không nói nên lời, thấp giọng thì thầm một câu:
"Đồ nhà quê!"
Nhĩ lực của Đạo Hoa tốt, lúc này nhìn sang:
"Ngươi nói cái gì?"
Tiêu Ngọc Dương quan sát Đạo Hoa một chút, ánh mắt có chút ghét bỏ:
"Phí cho cái tướng đẹp đẽ." Bộ dáng đoan chính, cử chỉ lại không có một tia lễ nghi.
Đạo Hoa buông thức ăn xuống:
"Ngươi có ý gì?" Tiểu hài tử này cần phải thu thập!
Tiêu Ngọc Dương nhẫn nhịn , nghĩ người này là ân nhân cứu mạng của hắn, nhẫn nại nói: "Ngươi nên chú ý cử chỉ dáng vẻ của mình một chút." Hắn hiện tại cũng gặp rủi ro, nếu không, người như vậy căn bản không thể tới gần hắn.
Đạo Hoa lập tức mở to hai mắt nhìn, nhìn về phía mình.
Không có gì không đúng nha!
Bên cạnh, Nhan lão thái thái lại nở nụ cười: "Ngọc Dương nói không sai, ngươi nên chú ý nhiều hơn một chút."
Đạo Hoa không vui nói:
"Nhưng con vẫn luôn như vậy mà."
Nhan lão thái thái:
"Ở Nhan gia thôn thì được, nhưng đi huyện Lâm Nghi thì không được."
Ở Nhan gia thôn dân dã cũng không sao, đi huyện thành chính là thiên kim huyện lệnh, cử chỉ lễ nghi đều phải học.
“Cái gì?!"
Đạo Hoa tỏ vẻ không tình nguyện, trừng mắt nhìn về phía Tiêu Ngọc Dương:
"Ta là đồ nhà quê? Vậy ngươi là cái gì? Quỷ xui xẻo?”
Hai ngày sau, đoàn người Đạo Hoa tiến vào địa giới Trung Châu phủ.
Đạo Hoa vốn tưởng rằng sau khi tiến vào Trung Châu phủ, đường sẽ thuận lợi hơn một chút, không ngờ trên đường càng ngày càng có nhiều dân chạy nạn.
"Sao càng ngày càng có nhiều dân chạy nạn thế này?"
Tiêu Ngọc Dương hừ lạnh một tiếng:
"Còn có thể vì cái gì, khẳng định là quan viên nơi này không làm, ngồi không ăn bám."
Đạo Hoa nhìn hắn một cái, không nói gì, trong lòng đối với lời này vẫn tương đối tán đồng.
Dân chúng chịu khổ, không phải là quan viên không làm sao.
Nhưng, Nhan Văn Đào ở bên cạnh không vui: "Ngươi không thể vơ đũa cả nắm như thế , có rất nhiều quan viên vẫn là rất tốt."
Nhan lão thái thái cũng gật đầu theo:
"Không sai, Dương tiểu tử, ngươi chưa điều tra thực tế, đừng tùy tiện nói lung tung."
Đạo Hoa biết tổ mẫu và Tam ca đang bênh vực cho phụ thân huyện lệnh thất phẩm của nàng , nghĩ nghĩ rồi chuyển lời:
"Lúc trước Tiểu lục ca đến nói cho muội biết, nói tiêu cục vào phủ thành sẽ tách ra với chúng ta."
Nhan lão thái thái cau mày:
"Khoảng cách từ phủ Trung Châu đến huyện Lâm Nghi vẫn còn khá xa."
Với lão già và tiểu hài tử như bọn họ, nếu đi một mình sợ là sẽ không yên bình .
Đạo Hoa cũng có chút lo lắng cho sự an toàn trên đường, liền nói:
"Tổ mẫu, nếu không như vậy, sau khi chúng ta vào phủ thành, trước tiên không đi, viết thư đến huyện Lâm Nghi, bảo phụ thân phái người tới đón chúng ta."
Một đường đi tới, nạn dân này cướp bóc, thậm chí chuyện giết người, bọn họ cũng không ít lần nhìn thấy, nghe được, vì an toàn, vẫn là cẩn thận một chút mới tốt.
Nhan lão thái thái gật đầu:
"Chủ ý này cũng không tệ, cứ làm như vậy đi."
Đạo Hoa lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngọc Dương và Triệu Nhị Cẩu:
"Sắp đến phủ thành rồi, hai người các ngươi có tính toán gì không?"
Nghe vậy, hai người đều trầm mặc mím môi.
Tiêu Ngọc Dương thật ra có biện pháp, hắn có thể trực tiếp tìm tới phủ nha, người phủ nha nếu biết thân phận của hắn, khẳng định sẽ cung kính đưa hắn về kinh thành.
Nhưng nếu làm như vậy, vậy chuyện hắn bị bọn buôn người lừa bán sẽ không giấu được, nếu như bị những người ở kinh thành kia biết được, hắn coi như là mất hết mặt mũi.
Mà Triệu Nhị Cẩu thì đơn thuần không biết làm sao cho phải, hắn bị người nhà bán, cho dù tìm trở về, cũng sẽ bị đưa đi làm nuôi phu.
Thấy bọn họ như vậy, Nhan lão thái thái mềm lòng thở dài một hơi:
"Vào thành trước, sau khi vào thành chúng ta sẽ nghĩ cách."
Tổ mẫu đã lên tiếng, nên Đạo Hoa cũng không nói nữa hỏi .
Tới gần giữa trưa, Tần Tiểu Lục của tiêu cục đột nhiên vội vàng đi tới trước xe ngựa của nhà Đạo Hoa.
"Tiểu Lục ca, sao ngươi lại tới đây, là muốn vào phủ thành sao?" Đạo Hoa cười hỏi.
Lần này rời nhà, Nhan lão thái thái chuẩn bị nhiều đồ ăn, trong khoảng thời gian này không ít lần đưa đến tiêu cục, thường xuyên qua lại, bọn họ và Tần Tiểu Lục nhanh chóng quen thuộc.
Tần Tiểu Lục lắc đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng: "Hôm nay sợ là không vào được phủ thành."
Đạo Hoa cả kinh: "Lại xảy ra chuyện gì sao?"
"Đồ nhà quê!"
Nhĩ lực của Đạo Hoa tốt, lúc này nhìn sang:
"Ngươi nói cái gì?"
Tiêu Ngọc Dương quan sát Đạo Hoa một chút, ánh mắt có chút ghét bỏ:
"Phí cho cái tướng đẹp đẽ." Bộ dáng đoan chính, cử chỉ lại không có một tia lễ nghi.
Đạo Hoa buông thức ăn xuống:
"Ngươi có ý gì?" Tiểu hài tử này cần phải thu thập!
Tiêu Ngọc Dương nhẫn nhịn , nghĩ người này là ân nhân cứu mạng của hắn, nhẫn nại nói: "Ngươi nên chú ý cử chỉ dáng vẻ của mình một chút." Hắn hiện tại cũng gặp rủi ro, nếu không, người như vậy căn bản không thể tới gần hắn.
Đạo Hoa lập tức mở to hai mắt nhìn, nhìn về phía mình.
Không có gì không đúng nha!
Bên cạnh, Nhan lão thái thái lại nở nụ cười: "Ngọc Dương nói không sai, ngươi nên chú ý nhiều hơn một chút."
Đạo Hoa không vui nói:
"Nhưng con vẫn luôn như vậy mà."
Nhan lão thái thái:
"Ở Nhan gia thôn thì được, nhưng đi huyện Lâm Nghi thì không được."
Ở Nhan gia thôn dân dã cũng không sao, đi huyện thành chính là thiên kim huyện lệnh, cử chỉ lễ nghi đều phải học.
“Cái gì?!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đạo Hoa tỏ vẻ không tình nguyện, trừng mắt nhìn về phía Tiêu Ngọc Dương:
"Ta là đồ nhà quê? Vậy ngươi là cái gì? Quỷ xui xẻo?”
Hai ngày sau, đoàn người Đạo Hoa tiến vào địa giới Trung Châu phủ.
Đạo Hoa vốn tưởng rằng sau khi tiến vào Trung Châu phủ, đường sẽ thuận lợi hơn một chút, không ngờ trên đường càng ngày càng có nhiều dân chạy nạn.
"Sao càng ngày càng có nhiều dân chạy nạn thế này?"
Tiêu Ngọc Dương hừ lạnh một tiếng:
"Còn có thể vì cái gì, khẳng định là quan viên nơi này không làm, ngồi không ăn bám."
Đạo Hoa nhìn hắn một cái, không nói gì, trong lòng đối với lời này vẫn tương đối tán đồng.
Dân chúng chịu khổ, không phải là quan viên không làm sao.
Nhưng, Nhan Văn Đào ở bên cạnh không vui: "Ngươi không thể vơ đũa cả nắm như thế , có rất nhiều quan viên vẫn là rất tốt."
Nhan lão thái thái cũng gật đầu theo:
"Không sai, Dương tiểu tử, ngươi chưa điều tra thực tế, đừng tùy tiện nói lung tung."
Đạo Hoa biết tổ mẫu và Tam ca đang bênh vực cho phụ thân huyện lệnh thất phẩm của nàng , nghĩ nghĩ rồi chuyển lời:
"Lúc trước Tiểu lục ca đến nói cho muội biết, nói tiêu cục vào phủ thành sẽ tách ra với chúng ta."
Nhan lão thái thái cau mày:
"Khoảng cách từ phủ Trung Châu đến huyện Lâm Nghi vẫn còn khá xa."
Với lão già và tiểu hài tử như bọn họ, nếu đi một mình sợ là sẽ không yên bình .
Đạo Hoa cũng có chút lo lắng cho sự an toàn trên đường, liền nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tổ mẫu, nếu không như vậy, sau khi chúng ta vào phủ thành, trước tiên không đi, viết thư đến huyện Lâm Nghi, bảo phụ thân phái người tới đón chúng ta."
Một đường đi tới, nạn dân này cướp bóc, thậm chí chuyện giết người, bọn họ cũng không ít lần nhìn thấy, nghe được, vì an toàn, vẫn là cẩn thận một chút mới tốt.
Nhan lão thái thái gật đầu:
"Chủ ý này cũng không tệ, cứ làm như vậy đi."
Đạo Hoa lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngọc Dương và Triệu Nhị Cẩu:
"Sắp đến phủ thành rồi, hai người các ngươi có tính toán gì không?"
Nghe vậy, hai người đều trầm mặc mím môi.
Tiêu Ngọc Dương thật ra có biện pháp, hắn có thể trực tiếp tìm tới phủ nha, người phủ nha nếu biết thân phận của hắn, khẳng định sẽ cung kính đưa hắn về kinh thành.
Nhưng nếu làm như vậy, vậy chuyện hắn bị bọn buôn người lừa bán sẽ không giấu được, nếu như bị những người ở kinh thành kia biết được, hắn coi như là mất hết mặt mũi.
Mà Triệu Nhị Cẩu thì đơn thuần không biết làm sao cho phải, hắn bị người nhà bán, cho dù tìm trở về, cũng sẽ bị đưa đi làm nuôi phu.
Thấy bọn họ như vậy, Nhan lão thái thái mềm lòng thở dài một hơi:
"Vào thành trước, sau khi vào thành chúng ta sẽ nghĩ cách."
Tổ mẫu đã lên tiếng, nên Đạo Hoa cũng không nói nữa hỏi .
Tới gần giữa trưa, Tần Tiểu Lục của tiêu cục đột nhiên vội vàng đi tới trước xe ngựa của nhà Đạo Hoa.
"Tiểu Lục ca, sao ngươi lại tới đây, là muốn vào phủ thành sao?" Đạo Hoa cười hỏi.
Lần này rời nhà, Nhan lão thái thái chuẩn bị nhiều đồ ăn, trong khoảng thời gian này không ít lần đưa đến tiêu cục, thường xuyên qua lại, bọn họ và Tần Tiểu Lục nhanh chóng quen thuộc.
Tần Tiểu Lục lắc đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng: "Hôm nay sợ là không vào được phủ thành."
Đạo Hoa cả kinh: "Lại xảy ra chuyện gì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro