Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Không nhìn thấy
Mộc Mộc Thố Thố
2024-11-06 05:06:02
Editor: May
Cô nghĩ, đời này của cô đều sẽ không quên tâm tình giờ phút này.
Chờ mong, hoảng loạn, khẩn trương, bất an, lại còn khăng khăng một mực không thể cứu chữa, một mặt ở trong lòng an ủi chính mình, nói rằng anh nhất định đáp ứng, một mặt lại điên cuồng sợ hãi, sợ anh nói. A, Tiểu Ý, hóa ra em vẫn luôn hiểu lầm……
Quả nhiên, Hoàng Phủ Bạc Ý, mày thật sự sắp đánh mất chính mình.
Nhưng mà, yêu một người, còn không phải là bộ dáng đã đánh mất chính mình sao?
Lặng im, thật lâu sau……
Lâu đến giống như toàn bộ thế giới đều dừng lại, chim chóc trên bầu trời cũng không bay, tất cả gió trong núi thổi qua lá cây vang lên xào xạc cũng đều yên lặng.
……
Duy nhất có thể nghe thấy, chỉ có tiếng tim đập của anh và cô,
“Thịch… thịch… thịch……”
Lại không biết là của cô, hay là của anh.
Nhìn đôi mắt đen thâm thúy của anh, không có gợn sóng, không có phập phồng, chỉ nhìn cô như vậy.
Không phải nói, khi nhìn thấy người mình yêu, trong ánh mắt đều sẽ có ánh sáng sao?
Cái loại ánh sáng này, cô từng nhìn thấy ở trong mắt anh trai, đó là lúc anh trai nhìn chị dâu, thực vui sướng, thực ** sủng nịnh, thực càn rỡ.
Thật giống như toàn bộ thế giới đều ảm đạm rồi, chỉ có cô gái anh yêu, mới là ánh sáng lộng lẫy nhất dưới chốn phồn hoa này, tận tình chiếu sáng anh.
Cô giống như còn từng nhìn thấy ở trong ánh mắt của anh Kỳ Nhị, là lúc nhìn Tiểu Tố Tố, tuy rằng không bá đạo nùng liệt giống như anh trai của cô, nhưng lại làm người ta cảm thấy tim đập thình thịch.
Nhưng mà, trong ánh mắt Lôi Nặc, cô lại không có nhìn thấy một đạo ánh sáng kia.
Cô nghĩ, đời này của cô đều sẽ không quên tâm tình giờ phút này.
Chờ mong, hoảng loạn, khẩn trương, bất an, lại còn khăng khăng một mực không thể cứu chữa, một mặt ở trong lòng an ủi chính mình, nói rằng anh nhất định đáp ứng, một mặt lại điên cuồng sợ hãi, sợ anh nói. A, Tiểu Ý, hóa ra em vẫn luôn hiểu lầm……
Quả nhiên, Hoàng Phủ Bạc Ý, mày thật sự sắp đánh mất chính mình.
Nhưng mà, yêu một người, còn không phải là bộ dáng đã đánh mất chính mình sao?
Lặng im, thật lâu sau……
Lâu đến giống như toàn bộ thế giới đều dừng lại, chim chóc trên bầu trời cũng không bay, tất cả gió trong núi thổi qua lá cây vang lên xào xạc cũng đều yên lặng.
……
Duy nhất có thể nghe thấy, chỉ có tiếng tim đập của anh và cô,
“Thịch… thịch… thịch……”
Lại không biết là của cô, hay là của anh.
Nhìn đôi mắt đen thâm thúy của anh, không có gợn sóng, không có phập phồng, chỉ nhìn cô như vậy.
Không phải nói, khi nhìn thấy người mình yêu, trong ánh mắt đều sẽ có ánh sáng sao?
Cái loại ánh sáng này, cô từng nhìn thấy ở trong mắt anh trai, đó là lúc anh trai nhìn chị dâu, thực vui sướng, thực ** sủng nịnh, thực càn rỡ.
Thật giống như toàn bộ thế giới đều ảm đạm rồi, chỉ có cô gái anh yêu, mới là ánh sáng lộng lẫy nhất dưới chốn phồn hoa này, tận tình chiếu sáng anh.
Cô giống như còn từng nhìn thấy ở trong ánh mắt của anh Kỳ Nhị, là lúc nhìn Tiểu Tố Tố, tuy rằng không bá đạo nùng liệt giống như anh trai của cô, nhưng lại làm người ta cảm thấy tim đập thình thịch.
Nhưng mà, trong ánh mắt Lôi Nặc, cô lại không có nhìn thấy một đạo ánh sáng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro